May 12, 2005

Bóng Ðen Trong Nghĩa Ðịa



Một bóng đen xuất hiện nhô ra, ngay giữa nghĩa địa vào một đêm mùa đông. Người gác cổng nghĩa địa đi tuần giựt nẩy mình khi nhìn thấy một bóng đen đang đứng bất động. Phải chăng đây là ma, hay là một trong những tên thường phá mộ, ăn cắp nữ trang đem về bán lại ? Nếu thật như vậy tại sao tên này có dáng điệu thật tức cười ! Hắn đang mân mê bó hoa bằng nhựa trên tay. Miệng thì thầm như đang nói chuyện với ai !

Người gác cổng hồi hộp,nhẹ nhàng đến sát sau lưng bóng đen.Thình lình bóng đem quay lại, quật người gác cổng xuống đất. A đây là người chứ không phải ma. Nghĩ vậy người gác cổng đưa chân, đá vào bóng đen. Sau một cuộc vật lộn ngắn, người gác cổng kéo ngược, cái bóng kia lên. Bóng đen đứng yên không cựa quậy. Cuối cùng người gác cổng buông hắn ra, hắn ta nằm bệt dưới đất. Hắn ta là một người dơ bẩn, mặc cái áo vết cũ rách bươm, không có sơ mi, để lộ bộ ngực trần ốm o gầy mòn. Cặp mắt điên cuồng, với bộ râu xồm mọc lộn xộn, bụi bặm dính đầy. Người gác cổng hỏi tên anh ta hai ba lần, nhưng miệng anh ta câm như hến.

Không cách gì nói chuyện với hắn được; với mỗi câu hỏi, hắn đều nhìn người gác cổng, như trời sập trên đầu hắn. Thôi đúng rồi ! đây là một tên điên trốn ra khỏi nhà thương điên ! Chả cần gì mà báo cho cảnh sát, mình chỉ đưa hắn lại nhà thương điên là đủ rồi ! Nghĩ vậy người gát nghĩa địa đưa anh ta đến nhà thương điên gần đó .

Ông giám đốc nhà thương điên nói với người gát nghĩa địa : « Thành phố này, có rất nhiều lọai người điên, nhưng người điên này là một ngươi điên dư thừa trong đám người điên kia. Có nghĩa là người điên này không có tên tuổi ». Và ông đang tìm cách để biết người điên này có gốc gác từ đâu ra. Oâng giám đốc hỏi người vô danh : « Anh anh tên gì ? từ đâu đến ? bao nhiêu tuổi ? » Anh chàng điên kia như cái bóng, nhìn ông giám đốc hòan tòan không hiểu gì cả. Rồi anh ta bắt đầu run lên và miệng lắp bắp :« Tôi chả biết…Tôi chả biết …!» Chỉ một câu duy nhất mà hắn ta nói. Ngòai ra không nói câu nào hơn nữa.

Ông giám đốc nghĩ đây là người điên trong trạng thái bị «sốc» nên cũng không mấy nguy hiểm, chỉ cần cho anh ta chút thuốc an thần và nghỉ ngơi, chờ người thân trong gia đình đến rước hắn về là xong. Người ta dành riêng cho hắn một căn phòng. Thế rồi anh chàng điên này lăn ra ngủ. Ngủ đêm rồi ngủ ngày. Tỉnh dậy hắn đòi ăn. Ăn thì ăn như hạm, làm như đói lâu ngày lắm rồi ! Ăn xong hắn lăn ra ngủ như chết. Bất ngờ một hôm giật mình thức dậy, hắn ngơ ngác nhìn chung quanh :« Ơ hay ! các ông là ai ? Tôi đang làm gì ở đây ?» Đây là lần đầu tiên hắn biết đặt câu hỏi. Khi nghe hắn hỏi, người ta nghĩ là hắn bắt đầu tỉnh lại. Hắn tiếp tục hỏi :« Cái nhà này là cái nhà gì vậy ? » Những người làm việc trong nhà thuơng nghĩ hắn chỉ là một người điên, nên hỏi lại tên hắn. Hắn ngơ ngác :«Tên tôi hả ? tôi không biết !» Rồi hắn cố giương đôi mắt nhìn đăm đăm vào cõi hư vô. Mặt hắn nhăn nhó, tay vò đầu bức tóc như cố nhớ lại mình là ai, vì mỗi người đều có tên, ai hỏi tức khắc mình trả lời ngay ; đó là phản xạ tự nhiên. Người vô danh này không nhớ đến tên mình, bao nhiêu tuổi, hơn nữa không biết mình từ đâu tới , và ở trong nghĩa địa khi về đêm ăn cắp hoa giả để làm gì ? Người vô danh, vô danh chính với anh ta nữa .

Ông Giám đốc nhà thương kết luận, anh chàng này đã mất trí và, quyết định đăng hình sơ lược, đã gặp anh ta trong trường hợp nào. Trước khi đăng hình anh ta lên báo, người ta tắm rửa, cắt tóc và cạo râu anh ta sạch sẽ cho bớt hốc hác xanh xao, vì râu tóc lổm chổm như người rừng của thời tiền sử, nhìn không ra là con người nữa. Sau khi tắm rửa cắt tóc, anh ta đã trở lại con người, nhưng khuôn mặt cũng còn ngơ ngác, với đôi mắt trũng sâu lúc nào cũng nhìn thẳng. Trong đôi mắt đó, nguời ta không thể tìm thấy một kỷ niệm, một lý lịch nào cả. Đôi mắt trống rỗng, của người điên lang thang.

Một tuần lễ sau khi đăng hình người điên trên báo.ŽÔng Giám đốc nhận được một loạt thư gởi đến, có người đã nhận ra con người đi lang thang, không nhà không cửa này, trước đó là một người giàu có sang trọng và rất thông minh, được nể trọng nhất tỉnh. Đó là ông giáo sư nổi tiếng, dạy môn toán học tên Henry Mager dạy ở đại học Paris 6 (Pierre et Marie Curie). Nhưng nghe đâu ông giáo sư này đã chết rồi mà ? Hay đúng hơn ông ta đã mất tích, cách đây 10 năm ? Lúc đó có vụ mặt trận. Ông ta đã đầu quân trong mặt trận đó và ông bị mất tích. Những đồng bạn ông đã kết luận, ông ta đã chết trận, mất tích không tìm thấy xác trong bom đạn.

Ông giám đốc nhà thương điên, ngắm nhìn người đàn ông điên, một cách chú ý đặc biệt. Càng nhìn kỹ ông ta càng thắc mắc tự hỏi : Quái lạ, nhìn người này đâu có vẻ gì là một ông giáo sư đại học, mà cả thượng tầng trong tỉnh đều biết ! mà ông ta làm gì trong nghĩa địa với bó bông nhựa ? cả với cái tên Henryï …Nghĩ rồi ôâng giám đốc đến bên cạnh người điên hỏi dò :« Này anh, cái tên Henry có nhắc đến một kỷ niệm nào không ? » Người đàn ông vẫn thản nhiên lặng thinh, như chưa bao giờ nghe đến tên đó bao giờ. Anh ta mệt mõi, mặt phờ phạc tái xám. Ông giám đốc lại suy nghĩ, không biết anh ta có phải là Henry không ? Thôi tạm cứ để cho hắn ta nghĩ ngơi, thêm một thời gian nữa sẽ hay .

Gã điên lại ngủ li bì, cả ngày lẫn đêm bỏ cả giờ cơm. Anh ta ngủ bù lại những năm tháng, thiếu ngủ thiếu ăn. Anh ta ngủ để quên đi điều gì đó. Hay ngủ để nhớ lại những điều gì đã quên ? Có thể anh ta biết rằng khi ngủ, sẽ quên đi khi anh ta tỉnh dậy !

Những ngày kế tiếp, có một người đàn ông, mặc quân phục đến tại nhà thương điên, xin gặp ông giám đốc. Đó là Thiếu tá Jean Louis . Đi theo sau người đàn ông, là một người đàn bà sang trọng. Mặc quần áo đen, đeo kiến đen. Một màu đen để tang. Ông thiếu tá nhìn hình người điên trong báo, nhớ lại người bạn thân tình đồng ngũ cùng chiến đấu với mình, đó là giáo sư Henry và cũng là người bạn cũ thời còn đi học. Sau đó một người ra nhà binh thành thiếu tá. Một người thành giáo sư đại học. Rồi hai người cùng đi đánh giặc chung.

Hai người bạn gặp lại nhau. Ông thiếu tá chạy đến ôm chầm anh chàng điên kia kêu lên :«Anh bạn Henry của tôi ơi ! » và anh chàng điên kia cũng chạy lại ôm chầm lấy ông thiếu tá. Anh chàng điên này bỗng òa khóc, vui mừng đã gặp lại người bạn thân của thời xa xưa. Ô ! nhưng tất cả không được rõ ràng, trong tâm trí anh ta. Lúc đó ông thiếu tá phải nhắc chuyện này chuyện kia, để g217

No comments:

Post a Comment