May 26, 2005

Điều Không Đơn Giản



Điều Không Đơn Giản


     Một ngày như mọi ngày. Nói đúng hơn là một ngày chủ nhật như mọi ngày chủ nhật. Người con trai dừng xe trước cái cổng xanh xanh, đẩy lại gọng kiếng, ngước lên ban công. Nơi đó có một người con gái. Người con gái nhìn người con trai, thầm nghĩ: "Chắc anh ấy đang xúc động, vì mình mặc cái áo lần đầu tiên hai đứa gặp nhau".

      Trước cánh cửa xanh xanh, người con trai nghĩ: "Không biết đến bao giờ T. mới biết đi xe máy. Bảo tập nhiều lần rồi mà không nghe!".

      Người con gái bước xuống nhà, mở cửa và chào anh. Anh nói như một người cha nói với con gái:

      - Tối nay tập xe đi. Sau này em ra trường, công việc đòi hỏi em phải biết đi xe máy, không thể cứ xách xe đạp mà lọc cọc đi làm việc được !

      Cô gái nói:

      - Anh nhìn cái áo em đi!

      Chàng trai nói bằng giọng một người ông nói với cháu:

      - Hình thức phải đi đôi với nội dung. Không nên trọng hình thức quá, cũng không nên trọng nội dung quá. Cái hình thức là cơ sở để người ta đánh giá nội dung. Giản dị cũng có nhiều cách mà giản dị. Đi chơi thì không ai mặc áo sơ mi trắng cả, một cái áo thun thích hợp hơn!

      Người con gái trợn tròn mắt, há hốc mồm:

      - Trời ơi, anh đang nói cái gì vậy ?

      Người con trai cũng ngạc nhiên không kém, nhưng anh nghĩ người con trai cao thượng là người con trai ít lời, chỉ nói những lời thật sự có trọng lượng, nên "Hừ" một cái. Tiếng hừ đó cô gái không nghe thấy, vì người con trai lịch sự là người con trai chỉ "Hừ" trong lòng. Cũng tốt thôi. Nhờ thế mà cuộc đi chơi cuối cùng cũng bắt đầu ! Sân tròn bóng lá. Những bàn tay nhỏ màu xanh lắc lắc, như cái lắc đầu phụng phịu của một đứa trẻ, khi bắt hụt một giọt nắng, khiến nó rơi xuống sân, tròn xoe như cái nút áo bằng vàng. Một chú mèo con nghiêng đầu thò một chân ra khều khều bóng nắng. Người con gái reo lên:

      - Anh ơi, anh nhìn nè, con mèo đang giỡn với miếng phô mai vàng ươm của nó!

      - Đâu ? Miếng phô mai đâu ? - Người con trai sửa lại cặp kính trí thức, ngơ ngác hỏi.

      - Anh không nhìn thấy miếng phô mai vàng óng à ? Vậy anh có nhìn thấy cái chuông vàng có lẽ đã đeo lên cổ chú mèo con, giờ rơi trên mặt sân không ?

      - Chuông rơi từ bao giờ, sao anh không nghe thấy tiếng động ?

      Người con gái kéo tay anh lại gần, chỉ vào bóng nắng. Hai người cùng chú mèo lúc nãy như ba chú mèo con đứng xếp hàng.

      - Đây nè, anh có thấy bông hoa lấp lánh này không, chú mèo muốn hái nó, chắc mèo ta sẽ để bông hoa này lên cái mũi màu hồng dễ thương của mình, rồi mang về tặng cho mẹ !

      Người con trai kêu lên:

      - Trời ơi, em đang nói cái gì vậy ? Bóng nắng làm sao có thể so sánh được với hoa. So sánh như vậy là không toàn diện ! Bóng nắng không có cánh. Hoa nở ra từ đất, bóng nắng rơi xuống từ lá cây. Hai cái này hoàn toàn khác nhau ! Con mèo không thể nâng bóng nắng đặt lên mũi được. Bóng nắng vô hình mà. Nó cũng không biết tặng mẹ nó đâu. Bóng nắng không thể là phô mai. Ai lại đi ví nắng với thức ăn bao giờ ! Phô mai béo ngậy, nhưng con người không thể nếm được vị của nắng. Bóng nắng không phải là cái chuông. Chuông có âm thanh, còn nắng lại vô thanh. Cũng chẳng có phép thuật nào có thể đeo cái chuông - nắng vào cổ một con mèo cả!

      Cô gái im lặng. Mới đầu cô gái nhìn anh. Nhưng sau cùng cô gái không nhìn anh nữa, mà nhìn con mèo, nhìn bóng nắng, nhìn cây lá, nhìn bàn tay mình... Nói lại cho gọn là cô gái nhìn tất cả, chỉ trừ gương mặt của "người thầy" đang thuyết giảng. Người con trai đã nói tất cả những điều đó bằng một giọng nói rất vỗ về. Anh thấy người con gái im lặng, anh tin rằng cô đã nhận ra cái sai của mình và ngoan ngoãn nghe lời. Anh nghĩ cái tốt đẹp nhất ở cô là biết nhận lỗi và biết nghe lời ! Cũng tốt thôi. Nhờ vậy mà cuộc đi chơi cuối cùng cũng kết thúc !

      Hôm đó, người con trai trở về nhà, vắt tay lên trán suy nghĩ rằng phải làm sao để cô gái có cái nhìn sâu sắc hơn về mọi vấn đề. Anh không thể lúc nào cũng ở bên mà dạy bảo cô gái được. Điều đó làm anh rất băn khoăn. Con người không hiểu biết là con người phải chịu thiệt thòi. Hiểu biết cho người ta thêm sức mạnh. Anh nghĩ đến điều đó và thấy cô gái rất đáng thương, anh mong sao mình có thể bảo bọc một cách trọn vẹn nhất cho sự non nớt ấy.

      Người con gái về nhà, chầm chậm bước lên phòng mình. Cô khép cửa lại và buông mình vào nước mắt. Cô cảm thấy mệt mỏi và hụt hẫng. Trong căn phòng nhỏ bé ấy, những quyển sách, những quyển tập lo lắng nhìn cô, con gấu bông nhỏ xíu, cũ kỹ giương đôi mắt đen của nó tha thiết nhìn cô. Những vuông gạch đón từng giọt nước mắt rơi vào mình, ước có thể mềm ra như một tấm khăn để có thể choàng ôm, ấp ủ những nỗi niềm. Nhưng những quyển tập, quyển sách, con gấu bông, vuông gạch... Tất cả đều không thể nói cùng cô dù chỉ một lời, không thể trao cô dù chỉ một bàn tay vuốt ve. Người con gái một mình, và khóc.

      Chiều công viên. Lá hát và bướm bay. Trong rất nhiều ghế đá có hai người ngồi, xin mượn một ghế đá đặt vào câu chuyện này. Cái ghế đá dành cho người con trai và người con gái của chúng ta. Người con gái kêu lên (người con gái lúc nào cũng kêu lên):

      - Anh ơi, anh nhìn kìa, con bướm cũng không chơi với đứa bé !

      Một người con trai lịch sự là một người con trai ngước lên khi bạn gái mình kêu. Và vì ngước lên, anh thấy một con bé mặt mày lem luốc, bị một người đàn ông lôi đi xềnh xệch. Cảnh trước của cảnh này như sau: Nhân vật của chúng ta, tức con bé, cần phải nói thêm: lem luốc, trông thấy một nhân vật thứ hai: con bướm. Con bé thò tay ra, bướm bay. Hết cảnh. Bướm bay vì nó có cánh. Vì có cánh nên nó phải bay. "Con bé thò tay ra, bướm bay". Thì bướm bay, tất nhiên rồi ! E hèm, vậy thì tại sao có tiếng kêu ? Và vì có tiếng kêu, chàng trai lịch sự nhìn bạn gái mình chăm chăm. Người con gái đang rất xúc động.

      - Anh ơi, con bé ăn xin ấy không có cái gì để chơi, nó muốn chơi với bướm, nhưng đôi cánh đã đem con bướm đi rồi ! Con bướm rực rỡ và
đẹp đẽ đã vỗ cánh bay đi. Còn tuổi thơ đẹp đẽ, rực rỡ của bé thì sao? Những cái sặc sỡ khác thì sao ? Ba nó kéo nó đi, và rồi nó sẽ quên con bướm phải không anh ? Nó sẽ quên rằng từng có lúc nó cần một con bướm... Con bé phải đi xin, nhưng chẳng bao giờ người ta cho nó một con bướm, cả bầu trời này không cho nó một con bướm, dù nó đã đưa tay ra. Anh ơi, khi em đưa tay ra, bướm cũng bay...

      - Bướm bay vì nó có cánh ! Em đã bao giờ thấy một con bướm mà không bay chưa ? Tại sao em không có được cái lòng tốt mạnh mẽ, tại sao em không mua cho con bé một món đồ chơi chẳng hạn ? Tại sao em lại tự làm khổ mình vì mỗi chuyện bướm bay ? Bướm tất nhiên là phải bay ! Sao em không nhìn kỹ hơn bàn tay của người đàn ông, mà lại đổ tội cho đôi cánh?

      - Anh ơi, khi anh đưa tay ra, bướm cũng sẽ bay...

      Người con trai vuốt ngược mái tóc, thở ra hơi nằng nặng, lặp lại cái câu nhàm tai suốt từ đầu truyện cho đến giờ:

      - Trời ơi, em đang nói cái gì vậy ?

      Hai người cùng ngồi trên một cái ghế, lưu ý, không ngồi sát nhau. Xin mượn một đại dương đặt vào khoảng cách đó. Họ ra về. Chiều công viên vẫn thế, lá hát và bướm bay. Cô gái nắm lấy tay chàng trai và chàng trai lịch sự không phản đối điều đó. Khi bàn tay chạm nhau, hơi ấm lại chạm nhau. Họ để quên một đại dương trên ghế. Nhưng đại dương có đi theo họ không ? Ừ nhỉ, đại dương có đi theo họ không ?

      Hôm ấy, cô gái trở về nhà, ngồi bên khung cửa sổ mở toang. Anh ơi, rồi cuộc tình chúng mình sẽ đi về đâu ? Cuộc tình có cánh không, có bay không ? Người ta đến giữa đời này để đứng, để đi, để nhảy múa giữa đời trên hai chân chạm đất. Còn em, em nhảy múa giữa đời chỉ trên một chân. Anh ơi, em biết chắc rằng rồi em sẽ té, té nhiều lần. Nhưng biết làm sao được! Vì em sinh ra giữa cuộc đời này là để nhảy múa trên một chân, và té, và khóc, và nhảy múa. Người yêu của em ! Đối với em, anh là chàng trai tốt nhất trên đời ! Cuộc đời em, cuộc đời này, đẹp hơn khi có anh. Có thể sẽ không bao giờ em gặp được một người nào tốt như anh. Nếu như em phải cô đơn trong suốt cuộc đời này, thì đó không phải lỗi ở anh, không phải lỗi ở cuộc đời. Mà là lỗi ở em. Lỗi ở đôi mắt em nhìn giọt nắng ra phô mai, cái chuông, đóa hoa, lỗi ở đôi mắt em nhìn theo một cánh bướm bay. Lỗi ở trái tim em đắm say vì một bóng nắng, run rẩy vì một bàn tay không với được cánh bướm...

      Anh ơi, nếu như em có phải cô đơn trong suốt cuộc đời này, thì đó không phải lỗi ở anh, không phải lỗi ở cuộc đời này ! Mà là lỗi ở em !

      Em sinh ra để nhảy múa, để ngã và để khóc.

      Người con gái thì thầm với những nụ hoa còn mặc áo xanh:

      - Em ơi, ngày mai em hãy nở cho chị nhé. Nếu ngày mai em không nở, chị sẽ chờ ngày mốt. Nếu ngày mốt em không nở, chị sẽ chờ trong những ngày tới nữa.

      Người con gái khép cửa, buông rèm. Cửa sổ khép vào nhau như những cánh tay đang nắm chặt lại, làm nên một vòng ôm. Tấm rèm dịu mềm chắn gió.

      Hết cảnh. Người con gái bật công tắc đèn ngủ, như ánh đèn sân khấu bật lên.



Trịnh Lan Thương

68

No comments:

Post a Comment