Dec 5, 2005

Căn Bệnh Hiểm Nghèo





Tôi ngồi trong tiệm ăn đợi đến 12 giờ rưỡi trưa thì thằng bạn thân mới tới. Chưa kịp ngồi xuống, hắn đã nói oang oang lên: "Trời ơi! Ông đi lâu quá! Không có ông tôi cứ phải ra đây ăn trưa một mình hoài!"

Tôi nói: "Uống martini phải không?"

Hắn cười: "Ông biết tôi hơn hai năm nay đến tiệm này cũng chỉ uống một thứ đó!" Rồi hắn tiếp: "Nói thật với ông nhé, ông thật là may mắn hơn tôi! Tôi ghét cái công việc chết dí ở cái bàn giấy lắm rồi! Tôi thèm được đi khắp nơi như ông quá!"

Tôi chắt lưỡi: "Mỗi chuyến đi chào hàng của tôi phải xa nhà cả hai, ba tuần thì có gì mà ông phải thích chứ!"

Hắn nhìn tôi ngạc nhiên: "Quen với ông gần ba năm nay rồi, sao bây giờ tôi mới nghe ông than như vậy! Hay là chuyến vừa rồi có gì...không được êm xuôi hả?"

Tôi lắc đầu: "Ngược lại là khác! Đơn đặt hàng nhiều hơn cả dự đoán!"

"Vậy thì có chuyện gì mà ông thẫn thờ quá vậy?" Hắn hỏi.

"Không phải chuyện công việc. Mà là vấn đề sức khoẽ."

"Ông nói giỡn chơi phải không?" Hắn như nhảy dựng lên, "Ông bự con như voi thế này thì bệnh cái nỗi gì!"

"Không! Tôi thì chưa có gì...Chỉ có điều vợ tôi..."

"Vợ ông bị sao?" Hắn hỏi dồn dập.

"Chuyện khá dài dòng. Chuyện bắt đầu từ cách đây khoãng ba tuần, tôi từ xa gọi về để hỏi thăm nàng. Thì nàng than mệt mỏi, nhức đầu, chóng mặt, khó chịu trong mình...Tưởng chỉ là cảm cúm bình thường. Nào ngờ...đó là triệu chứng khởi đầu cho một căn bệnh hiểm nghèo..."

"Trời ơi! Bệnh gì vậy?"

"Đó là một căn bệnh từ một loại virus rất hiếm khi tấn công vào con người. Cơ hội để mắc bệnh này là mười triệu người mới có một người bị. Vì hiếm hoi như vậy nên người ta chưa đặt tên bệnh mà chỉ gọi nó bằng tên của loại virus thôi. Mà cái tên khoa học của con virus đó thì dài lòng thòng, tôi chẵng có cách nào nhớ nỗi. Hình như là..."

Bạn tôi cắt ngang: "Nhưng mà bệnh đó nguy hiểm cở nào?"

"Nếu không phát hiện kịp thời thì 'đứt bóng' dễ như chơi!"

" Ông nói 'đứt bóng'?" Hắn há hốc miệng, "Vậy trường hợp vợ ông là phát hiện sớm hay sao?"

"Nhờ trời, cả hai vợ chồng tôi đều được may mắn phát hiện kịp thời."

"Cả hai?" Hắn trợn mắt nhìn tôi, "Nghĩa là...ông cũng đã bị...lây nhiễm?"

"Đúng vậy!" Tôi nói nhỏ lại: "Qua đường...chăn gối!"

Hắn nhắp một hớp rượu rồi hỏi: "Nhưng nhờ đâu mà hai ông bà phát hiện được mình có bệnh đó?"

Tôi bật cười: "Tụi này đúng là gặp may! Tối thứ hai vừa rồi, một ông bạn bác sĩ của tôi ghé thăm khi tôi vừa đi xa về. Ông ta thấy vợ tôi không được khoẽ, liền hỏi thăm và đề nghị nàng đi thử máu. Rồi sau khi phát hiện nàng đã mắc bệnh, ông ta bắt tôi phải thử luôn. Và kết quả như tôi đã nói..."

"Hiện tại y khoa đã có thuốc chữa bệnh này chưa?"

"Vẫn còn đang trong vòng nghiên cứu. Mà ông có biết cả thành phố bảy triệu người dân của chúng ta, chỉ có một ông bác sĩ đang nghiên cứu về bệnh này không?"

"Đó là bác sĩ bạn của ông đó hả?"

"Không! Bạn tôi đã giới thiệu tôi đến bác sĩ chuyên khoa đó. Ông ta ở trên lầu ba trong tòa nhà Crystal gần đây này. Tụi tôi đã đến gặp ông ta và ông ấy nói là thuốc mới mà nhóm của ông đang nghiên cứu có khả năng rất cao trị dứt bệnh này. Nói thật với ông, tôi suýt bật khóc khi nghe tin vui đó."

"Trường hợp của gia đình ông cứ như là chuyện "Tái Ông mất ngựa" vậy!"

***********
Chúng tôi rời tiệm ăn lúc hai giờ. Chia tay bạn xong, tôi đón một chiếc taxi.

Mười phút sau, khi xe dừng lại trước tòa nhà Crystal, tôi đi thang máy lên lầu ba. Khi tôi bước ra khỏi thang máy, hành lang thật vắng ngắt. Giờ này ai cũng đang bận rộn với công việc của mình trong các văn phòng.

Lúc hai giờ ba mươi, cửa thang máy mở và...bạn tôi bước ra.

"Tao chỉ muốn biết chắc chắn đúng là mày!" Tôi nói. Rồi tôi tống một cú đấm trời giáng vào bản mặt của thằng khốn nạn.

2135

No comments:

Post a Comment