Aug 1, 2007

Ranh Giới




Dĩ nhiên có nhiều lối rẽ và vô số lý do xác đáng để có thể đi về phía ấy. Người ta bảo đấy là bãi biển tình yêu, chốn trú ngụ tuyệt vời cho những trái tim nổi loạn. Biển nhiều sóng đến thế. Biển thì không cụ thể mà sóng cứ cồn cào mong lấy bớt đi rêu phong muôn đời của vách núi. Có thể hàng triệu, triệu đôi lứa đã đến đây và găm kỷ niệm lại trên những tảng đá cuội cười chen nhau nằm lô xô trên bãi, trong những hang hốc bí ẩn mọc đầy loài muống hoang.

Sự gặp gỡ và bén nhau thật nhanh, hình như đã nằm ngoài khả năng dự cảm. Cứ như thể sinh ra đã là nó. Nhưng em và tôi lại là chuyện khác. Tình yêu lại là chuyện không thể nói giống nhau, như tôi, em và những góc trời thiêng liêng, không thể tỏ bày. Thế mà em cứ đến, cứ lẽo đẽo theo tôi tin và khẳng định mọi điều đều có thể.

Chuyện gì sẽ xẩy ra ? Chiều phóng túng buông mình trên cỏ. Phía cuối chân trời rập rềnh những ráng đỏ. Em và tôi trong hoàng hôn. “Cô ấy bỏ đi rồi, em quyết định ở lại”. Tôi ngẩn ngơ. “Em đi làm gì vậy”. Em giấu mặt vào hai bàn tay: “Chẳng biết nữa”, “vậy sao rồi?” “Cô ấy nói không trở lại.” “Chạy theo đi, giữ cô ấy rồi nói lời xin lỗi khi chưa thật muộn.” “Ðể làm gì?” “Em yêu cơ mà.” Mắt em mờ khói. “Ðã yêu”. Tôi bắt đầu yếu mềm, ấy là khi trào lên chút thương cảm: “Phải làm gì đi chứ?” “Vô ích.” “Không thể như thế.” Em thảng thốt: “Chúng em yêu nhau gần ba năm rồi.” Tôi gật đầu “Cô ấy xinh và ngoan.” “Thế mà chẳng bao giờ gần nổi nhau, giữa hai đứa khoảng cách cứ lùi xa không còn cách cứu chữa. Có bao giờ chị tự hỏi thói quen làm người ta lầm tưởng tình yêu ?” Tôi ngẩn ngơ thương cái dáng nhỏ liêu xiêu của em trên đá: “Chạy theo đi, giữ tình yêu của mình. Ðừng đánh mất.” Em xa xăm: “Ðể làm gì?” “Ðớn đau lắm.” Em ngạc nhiên nhìn tôi rồi đáp cộc lốc: “Còn em. Sự trống rỗng khi ở bên nhau thật đáng sợ. Em không cần, chúng em đều biết tự nó phải thế. Phá vỡ rồi làm lại còn hơn sai lầm cả đời.” Tôi van vĩ: “Thế còn cô bé ?” Em bình thản: “Sẽ hiểu.” Tôi thấy mình xót xa: “Em quá quắt lắm”.Mắt em nhìn lên rực nắng. Em bảo: “Bây giờ thanh thản”, Còn gió thì thốc vào ngực tôi buốt nhói …

Thế mà cái đuôi của tôi cứ mọc dài ra, là em cố tình làm tôi khó chịu. Ðêm cứ ngắn lại thăm thẳm. Em không chịu rời tôi. Làm sao có thể cắt nghĩa cho em hiểu tôi đã có gia đình, có người chồng hết mực chăm lo, có em bé đẹp như ao ước. Em lẳng nhẳng theo tôi như thưở tôi mười lăm, em mười sáu. Sắp bực mình thì cái mặt non choẹt ngây ngô của em lại nghệt ra. Rồi thôi. Tôi chẳng đủ sức đễ gieo mình trên con đường lối ra phía biển. Em như túi xách lỉnh kỉnh tôi muốn ném ở nhà để thơi thả thì lại phải mang theo. Và quan trọng là thời tiết biển những ngày này thật kinh. Biển như vũng nước ngòm đen lầy lụa. Quà biển đổ bờ nhiều quá thế, mặt ngư dân sáng trưng còn không gian đông quánh mùi vị tanh tưởi. Không nắng, không gió, bức bối và ngột ngạt.

Một đêm trở gió. Em đến và quây quả: “Ði biển”. Tôi hỏi: “Ðể làm gì?” Em nhỏn nhoẻn cười: “Chị thừa biết. Chơi thôi ! Biển đẹp lắm. Em chờ mãi mới có một hôm biển đẹp và yên tĩnh thế này.” Em không thèm quan tâm tới tôi có đồng ý không. Cứ như thế tất cả mọi điều đều có lý. Người ta có quyền đi mà không ngại suy nghĩ bởi ngoài kia có gì đấy rất đẹp. Cái đẹp luôn tự cho phép mình bào chữa mọi điều, và tất nhiên sự đi chơi của em và tôi là hồn nhiên. Gió thổi, ngực em phô phag đón gió rồi em nheo mắt cười thoảng nét kiêu hãnh. Tôi ngột ngạt: “Ngại quá !” “Không ngại.” “Ấy là mệt” . “Chẳng mệt”. “Em đi đi”. “Cả chị nữa.” “Có nghĩa gì?”. “Có”. “Chị không thích”. “Chị có thích”. “Chị nói dối thế làm gì ?” “Thôi mà em, đừng làm chị mệt. Chị có trẻ con nữa đâu với em thế. Chị bị đau tim đây này, đừng đi nữa”, “Chị van nài như thế để làm gì, chị đang đi đấy thôi. Rồi chị sẽ hết đau, hết mệt”. “Không”. “Có”. Em và tôi giằng co, gió trở mình làm run lên đám lá hờ trên cỏ. Tôi đưa chân mình thả bước dù cố không nghĩ tới, mà lối rẽ vẫn hiện ra. Gió thổi tung và ném lên cao những chiếc lá khô rồi lại ào ạt thả xuống vô số chiếc lá úa. Tóc trôi bung lên xao xác. “Lạnh thật.” “Không lạnh, đấy là chị rùng mình.” “Ði đâu thế này?”. “Như chị vẫn thường thích …”. Tôi lặp lại như cái máy: “Thường thích”. “Ừ, em ngắm chị chán vạn trên con đưòng này rồi. Chị có biết em nghĩ gì về sự đi được nửa chừng rồi quay về của chị không?” Tôi biện bạch: “Chị sợ”. Em lắc đầu. “Không”. “Thì gì nào?” “Chị không dám đấy thôi, người ta có thể đi một mình trên con đường, còn chị thì không. Tại sao không có ai đó đưa chị đi, không một ai ở bên chị?” Tôi cười: “À mọi người bận hết.” “Thế chị ốm à?”. “Ừ, chị hơi bị nhức tim”. “Tim chị không đau, em biết. Chị tự huyễn tưởng thế thôi. Ðể em chữa cho chị” “Bằng cách nào?”. “Bí mật. Nhưng chị phải tôn trọng em cơ”. “Như gì nào”. “Như một người đàn ông thực thụ, môt người đàn ông cao cả”. Tôi rục mặt vào cánh tay cười: “Ừ, thì cao cả. Nhưng cái trò này vớ vẩn không kém”. “Em ghét chị coi.” “Thì tốt”. “Sao?”. “Chẳng sao”. Chúng tôi nhón chân bước. Ðêm trải dài vô tận và con đường này hình như không còn chỗ dừng chân ? Những chiếc lá trở mình khẽ khàng dù muốn dù không. Em loay xoay vuốt tóc tôi. Tim tôi thắt lại,“Ðừng!” “Tóc chị đẹp quá”. “Không phải dành cho em đâu cậu bé ạ”. “Mặc kệ chị”. “Thằng ôn, mày làm sao rồi, đừng nghịch. Mày như con nít đáng mặt út tao.” “Không phải, em là người đàn ông cao cả. Em đang ở bên chị đây này, chị thì gì nào? Giống cô bé lọ lem, chị mong manh như thế kia, em cần phải giữ gìn”. “Thôi đi mày không sao cả. Cãi chị ngang ngang. Bực cả mình tao về đây.” “Ðừng ! Chị ngồi lại đi, em không thèm đụng vào tóc chị nữa: Tóc chị không mềm và thơm em biết rồi.” “Thế là tốt đấy. Ngoan đi nhé, kể chuyện vui vui của em xem nào”. “Chị thì hiểu gì mà kể. Mỗi cái đuôi tóc cũng giữ. Chị chẳng đáng
yêu, chị giống như vạn người đàn bà nhạt nhòa khác. Như người yêu của em, những người không có trái tim hoặc giả tim họ bị hư, và suốt đời họ không biết yêu đương, thực hiện bổn phận làm người như một cái máy. Chị thuộc loại người đó.”
Tim tôi thắt lại, nhịp đập yếu đi lữ lã. Người ta khuyên tôi đến đây để dưỡng bệnh. Anh bỏ ra một số tiền bằng cả năm dành dụm cho tôi mang đi. Tại sao anh không nhắc tôi. “Em đừng lang thang đi với ai đó, đừng xúc động”. Anh vốn thừa biết tôi đa mang. Cứ như thế tôi là thiên thần, và với món tiền này đến đây tôi sẽ mạnh khỏe. Anh có lường hết chuyện gì sẽ xẩy ra với tôi không ? Anh tốt với tôi quá, đơn giản quá mà con tim yếu đuối này lại chở nặng những vớ vẩn không đâu. Anh có bao giờ làm tôi phiền lòng chút nhỏ. Anh yêu tôi và tin tôi đầy ắp hạnh phúc, dù rằng tôi chẳng dám chắc hạnh phúc là cái gì đấy có thật và hiện hưũ bên mình. Chẳng lẽ với anh, không một lý do gì để tôi làm anh buồn hay cảm thấy bị thương tổn, phải không trái tim bé nhỏ. Có ranh giới giữa tôi, anh và một ai nào khác không ? Trái tim thì luôn thức đập mà những khoảng khắc sâu thẳm hẳn không dễ gì tới được. Em lại xoay sờ vào tóc tôi. Những ngón tay em gầy trong tóc tôi lơi lả. Thôi thì để yên. Không có gì là không có lý do. Tôi sợ tim mình lại không bình thường. Cơn đau có thể đến bất thần và quất ngã tôi xuống. “Tóc chị mềm và thơm lắm, sao chị trẻ con như vậy?” Em dụ dỗ tôi ? Hay em thấy tôi mong manh quá ? Tôi cười nhẹ: “Thật trẻ con.” “Thì người lớn”. “Không người lớn”. “Thì sao nào?”. “Chẳng sao cả.” Em và tôi cười phá lên. Phía xa kia là biển. Có nhiều lối rẽ. Ðường cứ thế bày sẵn ra mời gọi người đi. Em và tôi vòng vo mãi nhằm con đường ngập ngụa lá. Mùa thu như đang trú ngụ khắp mọi chỗ. Mưa sắp giăng nhạt nhòa ở phía xa. Tôi – Em – và những con đường cái cây đến mùa trở gió.

“Em có nghe không? Trong vô số đó người ta chỉ có thể chọn cho mình” …Em lại đụng vào vai tôi khẽ thôi nhưng sao tôi lại thấy da thịt mình tê dại. Hình như ở phía em ấm nóng hơn tôi tưởng. “Ðây…một con đường duy nhất mà thôi, người ta không thể có một lúc hai cái bến trú. Sự được là sự mất, sự hợp là sự chia…”. Tay em thít vào vai tôi mềm và khỏe. Tôi bơi trong trạng thái không trọng lượng, nếu em đặt tay lên ngực tôi sẽ thấy trái tim tôi đang đập dại điên, nếu em biết…Tôi khéo léo tuột ra khỏi tầm tay em giả bộ cười tinh quái. “Em sao thế, không muốn nghe chuyện nữa à !”. Em nó trong mơ màng: “Thôi ! Chị, lý dự quanh co để làm gì nào, chị đang ở bên đấy thôi, thế là đủ. Chị cứ vui đi nếu chị đang vui, đừng xưng tội để rồi phạm tội, chán lắm.” Tôi co ro dò dẫm trên những vệt cát thẫm ai đó vừa đi qua rồi ngẫm ngợi. “Em nói gì thế”. “Nói trái tim chị đấy”. “Chị sợ biển lắm”. “Biển về đêm thần bí như câu chuyện cổ tích: Chị là câu chuyện cổ tích em muốn đọc”. “Thằng điên”. “Phải vậy thôi, trẻ em thường mê chuyện cổ tích”. Vẫn biết điều đó sẽ đến sẽ xảy ra nhưng sao lại xảy ra nhanh thế này. Em sắp ôm lấy tôi rồi và tôi sắp buông mình vào vầng ngực thanh thản kia chăng ? Khoảng cách giữa em và tôi ngắn lắm, chấp chới lắm đủ để tôi nghiêng ngả. Tôi đứng yên bàng hoàng chờ đợi phút khủng khiếp ấy rồi sau đó sẽ tan ra bay vào trời xanh. Có thể gần lắm …môi em sẽ lướt trên môi tôi đờ đẫn. “Em chẳng biết gì đâu. Chị giống như hạt sương ban mai bỏ quên trên cỏ. Cho em được nâng niu một chút, chị nhé …”. Ngực tôi mệt lữ. Tôi sợ nhìn vào mặt em, sáng trong đến không nỡ - tôi sợ nhìn vào môi em, nồng nàn quá đỗi mà tôi lại mệt lã yếu mềm. “Chị ơi”. Mắt em gọi. Cúc áo ngực tôi sắp bị tung. Em ngước nhìn ngây ngô. Mặt em dài dại. “Em hôn chị nhé, một thôi, ở môi, ở mắt …thôi thì ở tóc”. Tôi cúi mặt lặng im. Thôi thì đừng tự dày vò mình. Một nụ hôn. Có thể con người ta luôn không có cái mình cần, có ai đó may mắn hơn được nhìn thấy một lần rồi tuột mất. Có phải thế mà suốt đời ta dằn vặt, đa mang, đau khổ, và loay hoay kiếm tìm…

Môi em miết trên bờ vai tôi run và khát. Tôi sợ mình sẽ đổi xuống cát, sẽ vỡ òa như một trái chín nẫu. Tôi xù long: “Em xấu quá. Tôi hơn tuổi em, em phải biết lịch sự chứ !” . Em ngước nhìn: “Em yêu chị”. “Mày điên rồi”. “Chị cũng điên rồi.” Tôi cuống quýt. “Chị không yêu mày, đồ con nít”. “Chị có yêu”. “Ðừng nói lung tung nào”. “Chị hèn thế”. “Thôi chị về đây”. “Vô nghĩa. Ra đến nơi rồi, sao chị không ngồi ở nhà từ đầu, đã đi rồi thì quay lại làm gì”. Tôi đáp hụt hơi: “Chị mệt”. “Ðừng trốn chạy chính mình. Thôi đừng nói gì nữa, yên đi để em yêu chị nhé”.

Tôi thấy quần áo mình rách bươm bay tả tơi trong gió. Em gần tôi quá thể mà sao tôi vươn mãi vẫn không chạm tới. Ngực em phô phang tóc em bay ngược chiều gió để lộ vầng trán cao và rộng. Tôi nhũn nhẽo trên cát, chân tay bần bật, và cát, gió bay quật vào mặt tôi mờ mịt. Tôi chống chọi, vật vã, cuống quýt. Em vẫn chập chờn ở xa tôi …

Rồi em đòi tôi dừng lại và ngồi xuống mấy mõm đá lô nhô trên bãi. Em không muốn đi nữa. Em rũ xuống như cái cây vừa chống chọi qua cơn bão. Tôi nao lòng. Biển đêm lập lòe ánh sáng xanh xao ma quái ở xa tít. Gió cứ thổi như thế quần đảo suốt đêm hòng làm bớt đi sự hoang vu yên lặng vốn có của khoảnh khắc giao ngày.

Mắt em hao gầy đi và đêm cứ xanh xao lên mãi. Thời gian vùn vụt trôi. Trái tim tôi đập buốt nhói. Là thằng đàn ông trẻ, bởi thế em dễ mệt mỏi và đổ vỡ. Cầu xin em đừng đụng vào tôi, bởi thêm chút nữa, tất cả sẽ vỡ tung. Nhưng tôi biết mình hoài công.

Những cái đèn như mắt biển dập dềnh ở nơi xa khơi. Biển rộn rực lên như thể nó vốn có những khoảng khắc yên tĩnh. Loang loáng những đôi vai trần nở nang vạm vỡ đang dang tay kéo lưới. Những đôi chân chắc đậm chạy đi vớt cá bỏ lại trên cát những vệt long lanh nước. Tôi thở sâu vào ngực. “Cầu mong cho cái lưới đầy cá”. Em thở dài. “Ước gì có thể phóng thích hết rồi thả chúng về với đại dương”. Tiếng gọi nhau I ới vang lên. Phụ nữ, đàn ông, con trai, con gái và đám trẻ nít liu chiu dậy sớm đổ ùa ra biển cắp những rổ con con rập rình ở hai bên mẻ lưới đang kéo. Một gia đình ngư dân đang chờ thành quả đầu tiên của một ngày đang tới. Tiếng nói, cười lao xao, nghe như tiếng cá quẫy …" Chị ngồi đây nhé, em ra kia xem có nhiều cá không ?”

Ðêm loãng dần …Có mỗt con cá nhỏ lạc vào bước chân tôi. Thân nó mỏng như một chiếc lá lấp loáng bạc. Tôi cúi xuống. Con cá thiếp ngủ, cứ như thể nó là sứ giả của đại dương mang đến sự bình yên của người. Tôi thầm thì, nước mắt lăn trên môi mặn đau. “Hãy đi đi, về với đại dương của mi”.

Mặt trời rạng lên ở phía đằng đông. Cái doi cát này không dài ra vô định như tôi nghĩ. Con đường này ngắn lắm - và tôi – em - một đêm trên như không thể gặp lại trong đời. Em có trở lại ? Hay chẳng bao giờ ? Em sẽ cuống cuồng tìm tôi hay em bình thản nhìn tôi xa hút ?

2060

No comments:

Post a Comment