May 26, 2008



Trời mơí vào Thu, đêm mát và trong, mặt trăng sáng vằng vặc treo trên cao toả ánh sáng mờ diụ xuống khu vườn êm ả. Hương thơm của loài hoa Honeysuckel toả diụ dàng. Anh và tôi ngồi nơi góc vườn có hàng hoa Orleander đang lào xaò khoe những chùm hoa màu tím sẫm, bao quanh anh và tôi là một thế giới rất riêng tư, gần gũi.

Chúng tôi ngồi yên lặng như thế đã lâu, dường như không ai muốn phá đi cái không khí tĩnh lặng huyền hoặc. Anh móc tuí lấy 1 điếu thuốc, bật lửa châm hút. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt anh, anh đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt anh sâu hun hút cho tôi có cảm tưởng hụt hẫng. Anh lên tiếng:

- Lâu quá rồi không gặp em, có gì lạ không em?
- Tất cả bình thường hết anh ạ. Chỉ có anh vẫn là chuyện lạ.
- Thế còn chuyện cuả em với Vĩnh thế nào rồỉ Hai đứa vẫn êm ấm chứ nhỉ(?)
- Vĩnh rất tốt với em, Vĩnh yêu em.
- Còn em thì sao?
- Em thương Vĩnh nhiều.
- Vậy thì anh mừng.
- Anh mừng cho em hay cho anh? Đã lâu rồi giờ anh mới ghé chơi, em mong anh!
- Đừng hỏi anh những câu hỏi anh không dám trả lời nghe em. Em biết những việc anh phải làm và những nơi anh cần tới mà.
- Chỉ là những tin tức mơ hồ, anh có bao giờ cho em biết rõ đâu.

Anh cầm lấy hai tay tôi, xiết nhẹ.

- Em biết cũng không giúp gì cho ai hết, có chăng chỉ làm em lo lắng thôi. Mà đừng nói chuyện lăng nhăng này nữa. Hôm nay anh đến thăm em như vậy chưa đủ saỏ Anh gặp em chút rồi anh đi.
- Anh đi liền sao? Tôi hốt hoảng.
- Ừ! Khuya chút anh đi. Anh có gặp Vĩnh hồi trưa, thấy Vĩnh có vẻ vui lắm.
- Dạ hồi chiều Vĩnh cũng cho em biết anh về, em chờ anh từ chập tối.
- Đừng chờ anh như vậy cưng. Anh cũng không biết nơi nào anh sẽ đi, vùng nào anh sẽ ở và bao lâu.

Tôi yên lặng, cổ họng nghẹn cứng. Mắt tôi cay xé. Tôi cố giữ cho nước mắt đừng chảy ra. Tôi ngước lên trời nhìn vầng trăng, như cố để nước mắt chảy ngược vào, nhưng những giọt lệ vẫn lăn dài xuống ướt hai bên thái dương. Anh đưa tay lên vuốt má tôi, nói:

- Anh xin lỗi đã làm em buồn.

Tôi vẫn không nói được, chúng tôi cùng lặng thinh lắng nghe tiếng đêm trôi qua vội vã. Cuối cùng, anh lên tiếng:

- Tới giờ anh phải đi rồị Em ở laị giữ gìn sức khoẻ
- Dạ, anh đi cẩn trọng, nhớ viết cho em. Tôi gật nhẹ đầu.

Anh ngâm nho nhỏ.

" Tôi xa người như xa nuí sông
Em bên kia suối, bên kia rừng
Em bên kia nắng, bên kia gió
Tôi một dòng sương lên mênh mông

Tôi xa người xa không hờn oán
Vườn tôi trăng lạnh đến hoang tàn
Nhớ ai buồn ngất trên vai aó
Mưa ở đâu về như vết thương ..." *

Anh đứng lên, bước đi. Tướng anh thong dong, bờ vai nghiêng nghiêng dưới ánh trăng nhìn cô đơn lạ. Tôi vẫn không hiểu sao người có tướng nhàn hạ như anh lại thích xông pha trong nguy hiểm.

**********

Tôi ngồi ở hàng ghế cuối, trong góc khuất. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng ngời đôi mắt anh. Chung quanh là những khuôn mặt trẻ, đang say sưa nghe anh kể chuyện phương xa. Mặc dù đã biết trước là sẽ gặp anh tại trại hè này, nhưng khi thấy anh, lòng tôi vẫn bồi hồi quá. Đã 4 năm rồi tôi không gặp anh. Thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được tin tức về anh qua Vĩnh và vài người bạn. Lâu lâu, tôi lại nhận được vài hàng chữ anh gởi về từ những điạ danh xa xôị Khi thì từ Paris, lúc ở Thuỵ Sĩ, Toronto, có khi lại ở Thái Lan, Campuchia hoặc những nơi tôi chưa hề nghe tới.

Hai ngày trước đám cưới cuả Vĩnh và tôi, tôi nhận được tấm thiệp anh vẽ chân dung cuả tôi và lời chúc. Kèm theo một bài thơ nhỏ:

" Ngày vui em nhỏ khăn voan trắng
Anh nằm gối đá bạn cùng sương
Muốn về bên em chia chung rượu
Nặng gánh hải hồ khó buông tay
Thì thôi anh gởi em chút nhớ
Cùng lời nguyện chúc hạnh phúc đầy"

Anh đứng đó, khuôn mặt mơ mộng, mắt sáng cương quyết. Anh nói về những kỳ vọng, những khó khắn cuả những người đang nuôi một hoài bão về đất mẹ Việt Nam. Anh bước tới với cây đàn, dạo và cất giọng ngâm:

" Đại trượng phu không hay, hề, xé gan bẻ cật phù cương thường
Hà tất tiêu dao bốn bể lưu lạc tha phương
Trời Nam ngàn dặm thẳm
Bể Bắc một mầu sương
Chí chửa thành, danh chửa đạt
Trai trẻ bao năm mà đầu bạc
Trăm năm thân thế bóng tà dương?

Vỗ gươm mà hát
Nghiêng bầu mà hỏi
Trời đất mang mang, ai người tri kỷ
Lại đây, hề, cùng ta cạn một hồ trường
Hồ trường! Hồ trường!
Ta biết rót về đâủ
Rót về đông phương
Nước bể đông chẩy siết sinh cuồng loạn
Rót về tây phương
Mưa tây sơn từng trận chứa chan
Rót về bắc phương
Ngọn bắc phong vi vút đá chạy cát giương
Rót về nam phương
Trời nam mù mịt, có người quá chén như điên như cuồng

Ha haha ..... hahahạ....

Nào ai tỉnh, nào ai say
Chí ta ta biết, hề, lòng ta ta hay
Nam nhi sự nghiệp như hồ thỉ
Hà tất cùng sầu đối cỏ cây" **

Giọng ngâm cuả anh vang dội cả khu rừng tối, có tiếng gió lay những hàng cây như phụ hoạ theo tình cảm gởi gấm cuả anh. Tôi rùng mình, có ngọn gió lạnh mơn trớn tim tôị Tôi nhìn anh, anh đứng đó thật gần mà sao tôi thấy anh xa xôi quá.

Buông đàn, anh bước về phiá tôi, ngồi xuống cạnh tôị Quay sang tôi anh mỉm cười, ánh mắt trêu ghẹo rồi đưa tay bẹo má tôi.

- Giời ạ, em lấy chồng mà lại đẹp thêm ra thế này, cô nhỏ. Vĩnh đâu mà để em ngồi một mình thế này? Không sợ anh bắt cóc à?
- Vĩnh không bao giờ sợ anh bắt cóc em .... vì anh sẽ chả bao giờ muốn bắt em. Tôi cười trêu anh.
- Đừng quá tin tưởng như thế cô nhỏ.
- Anh ở lại lâu không?
- Không em. Sắp có người tới đón anh rồi.
- Vậy là anh không ghé em chơi sao? Tôi phụng phiụ.
- Cho anh hẹn khi khác em nhé.

Tôi lại muốn khóc, khốn khổ tôi, nước mắt chi mà chỉ chực chờ tuôn rạ Anh nhìn tôi thăm thẳm, ánh mắt anh làm đau tim tôị Anh cầm tay tôi, xoay xoay cái nhẫn cướị Tôi thấy anh thở dài thật nhẹ. Chung quanh chúng tôi mọi người vẫn vui chơi nói cười, nhưng nơi tôi ngồi, tất cả đều mờ nhạt, lãng đãng.

Có chiếc xe tiến vào khuôn viên trại, dùng lại xa xạ Tôi hỏi anh:

- Người đến đón anh?

Anh gật đầu.

- Để anh ngâm tặng em bài thơ rồi anh đi nhé. Rồi anh ngâm khẽ:

" Tình đôi khi là tôi
Lạnh thầm trên gối chăn
Không ai ngoài chiếc bóng
Dỗ dành ta ăn năn

Tình đôi khi thoáng chốc
Mà ngậm nguì trăm năm
Em đã từng đâu đó
Anh mãi còn long đong ..." ***

Tôi nhìn theo chiế xe rời xa dần, đưa tay lau nước mắt. Tôi cố theo dõi tiếp chương trình lửa trại mà đâù óc cứ dõi theo anh......202

No comments:

Post a Comment