Jun 30, 2012

Cực phẩm gia đinh - Chương 628

Chương 628 - Đâm thiết giáp thuyền một phát

Dịch: Vovong
Hiệu đính: Thỏ gia
Nguồn: www.tangthuvien.com





Lâm Vãn Vinh nghe mà cảm thấy buồn cười, tên Tháp Ốc Ni này cũng là một thiên tài diễn trò, rõ ràng lần trước khi tới bái phỏng Lâm phủ đã nhìn thấy Đại tiểu thư rồi, lần này lại cố ý nói mấy lời dễ nghe, chẳng qua cũng chỉ là vỗ mông ngựa mà thôi.

- Đúng vậy, đúng vậy. Ta cũng luôn cho rằng như vậy.
Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa vuốt mũi:
- Tháp Ốc Ni, thuyền của ngài không phải là ở Sơn Đông sao? Thế nào mà lại chạy đến Liên Vân cảng này vậy?

Tháp Ốc Ni đáp:
- Lâm thân ái, được ngài tiến dẫn, ở kinh thành ta đã được yết kiến hoàng đế bệ hạ của quý quốc để bàn về vấn đề thuế qua khi hai nước thông thương giao dịch, cuối cùng đã thỏa thuận xong. Lâm, hoàng đế bệ hạ của quý quốc cũng tinh minh như ngài vậy, tiền mà đội thuyền Pháp quốc chúng tôi kiếm được, phần lớn đã quay trở lại túi của Đại Hoa các ngài rồi, ài!

Có thể không tinh minh sao? Việc đánh thuế thật cao với đội thuyền Pháp quốc là do từng chiêu từng thức của ta giao cho lão gia tử, bằng vào tâm kế của lão đầu ấy, ai có thể qua mắt được chứ.

Lâm đại nhân vỗ vỗ mấy cái lên vai người Pháp:
- Tháp Ốc Ni, đừng nói như vậy. Buôn bán mà, vốn là hai bên cùng có lợi, tơ lụa, lá trà, nước hoa và xà phòng của Đại Hoa chúng ta đều là những hàng hóa thượng đẳng, tại châu Âu cung không đủ cầu, chẳng lo không bán được. Thu chút thuế của các ngài cũng là việc nên làm thôi, những thứ hàng này mà tới được châu Âu, giá trị tuyệt đối sẽ tăng lên không ít. Không giấu ngài, mấy ngày trước đã có một đội thuyền buôn Anh quốc và Bồ Đào Nha cập cảng Phúc Kiến và Quảng Đông, nghe nói cũng vì chuyện mở rộng buôn bán đó.

Tháp Ốc Ni nghe vậy cả kinh, chuyện này không ngờ lại được nói ra từ chính miệng Mr. Lâm, chắc chắn không phải là giả rồi, Anh và Bồ Đào Nha đều là những cường quốc về buôn bán trên biển, có thương thuyền tới Đại Hoa cũng không có gì lạ cả. Không ngờ còn chưa làm ăn với Đại Hoa được bao nhiêu thì đã xuất hiện đối thủ cạnh tranh rồi.

- Lâm, hiệp định này Pháp quốc chúng ta đã đạt thành trước rồi.
Tháp Ốc Ni nắm lấy tay hắn:
- Quý quốc phải giữ lời hứa đó a!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Yên tâm, cứ yên tâm đi. Với mức thuế dành cho các vị hiện nay, trong ba năm tuyệt đối sẽ không có gì thay đổi. Cho dù là Anh và Bồ Đào Nha muốn tiến hành vụ làm ăn này, tiền thuế chắc chắn sẽ cao hơn. Tháp Ốc Ni, điều này coi như là vì tình hữu nghị a! Đổi lại là người khác, đừng hòng dễ dàng như vậy. Ha ha!

Đại Hoa thu thuế cao tương ứng với việc giá thương phẩm bán ở châu Âu cũng phải tăng cao, người mua là dân châu Âu, Tháp Ốc Ni và Lộ Dịch hoàng đế (vua Louis) tự nhiên chẳng thể lỗ được. Lâm Vãn Vinh và người Pháp trong lòng đều hiểu rõ nhau, chỉ là không nói ra mà thôi.

Tháp Ốc Ni cười khổ nói:
- Vậy thì sau này hi vọng ngài quan tâm đến đội thuyền của Pháp quốc chúng tôi nhiều hơn, Lộ Dịch bệ hạ còn bảo tôi gửi lời mời đến ngài và các vị phu nhân, nếu sang năm mà rảnh, hoan nghênh ngài dẫn toàn gia tới Pháp làm khách, đi xem những cuộc đua ngựa, ngắm ngọn tháp sắt cao cao cùng cung điện Marseilles của chúng tôi, Lộ Dịch bệ hạ sẽ đích thân đến tiếp đón những vị khách tôn quý đến từ phương đông xa xôi. Nhất định sẽ làm ngài và người nhà ận hưởng một quãng thời gian vui vẻ.

Hắn thuận miệng nói bừa về thương đội của Anh và Bồ Đào Nha, khiến cho trong lòng Tháp Ốc Ni lo lắng vô cùng, tự nhiên là đành phải thêm ưu đãi cho hắn rồi.

Không ngờ rằng vừa mới không cẩn thận một chút mà đã có thể trở thành quan viên đầu tiên của Đại Hoa đi ra nước ngoài khảo sát, còn đem theo cả một đám thê tử nữa chứ. Lâm Vãn Vinh đúng là khóc không được cười chẳng xong, thuận miệng trêu đùa:
- Để sau hãy nói, để sau hãy nói! Tháp Ốc Ni, ta hỏi ngài tại sao lại đến Liên Vân cảng này, ngài còn chưa trả lời ta đó!

- Đúng rồi, đúng rồi, ta và hoàng đế quý quốc đã đạt thành hiệp định về thuế quan và buôn bán, lại đã thu thập đủ hàng hóa rồi, chuẩn bị từ Sơn Đông ra biển trở về châu Âu. Tại Nhật Chiếu cảng nghe Từ Chỉ Tình tiểu thư của quý quốc bảo, ngài chuẩn bị từ Liên Vân cảng lên thuyền đi Cao Ly, tôi đã được đại nhân nhiệt tình quan tâm ở quý quốc, đương nhiên là phải đến để nói câu tạm biệt với ngài rồi. Không giấu gì ngài, chúng ta đã ở đây hai ngày rồi, tất cả chỉ vì chờ gặp mặt ngài thôi.

Người Pháp còn tự kêu thầm trong lòng là mình may mắn, may mà cập cảng Liên Vân, gặp được Lâm đại nhân, nếu không, làm sao biết được người Anh và Bồ Đào Nha cũng đã tới đây để tranh giành sinh ý rồi chứ. Vạn hạnh, vạn hạnh!

Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười lạnh, tên lão tiểu tử này quả nói dối không ngượng mồm. Rõ ràng vì ta phái ba mươi thiếu niên tới Pháp học tập, trước mắt đều đang thực tập trên thiết giáp hạm ở Liên Vân cảng này, cho nên hắn mới không thể không dừng lại ở đây. Vậy mà lại nói thành muốn chờ lão tử tới, lão tử đánh thuế nặng cho ngươi, làm mất tiền bạc của ngươi, ngươi còn nhớ ta được sao? Hay thật đó.

- Tháp Ốc Ni ngài quá khách khí rồi.
Hắn mỉm cười nói:
- Chúng ta đã có quan hệ từ trước, chẳng cần phải coi nhau như người ngoài thế, mà đúng rồi, ngài cứ thế này mà đi sao? Ai da, tôi còn chưa kịp mời ngài ăn bữa cơm nữa, đáng tiếc, thực quá đáng tiếc!

Ngươi mời cơm khách, nhưng người cuối cùng phải móc tiền ra trả thể nào mà chẳng là ta! Tháp Ốc Ni biết rõ trong lòng, vội bảo:
- Phải là tôi mời ngài mới đúng, chỉ tiếc mấy lần trước tới phủ ngài bái phỏng, đại nhân đều không ở nhà, đợi đến năm sau, tôi nhất định sẽ mang đến những đầu bếp tốt nhất của Lộ Dịch bệ hạ, mời ngài và người nhà thưởng thức một bữa tiệc thật thịnh soạn!

- Vậy sao? Ồ, gần đây ta đi Đột Quyết mấy lần. Ngài cũng biết đó, đánh trận thì thắng rồi, nhưng vẫn còn những chuyện liên quan sau đó cần phải xử lí, đánh với người Đột Quyết nhiều năm nay rồi, đột nhiên không còn đối thủ nữa, quả thực là rất nhớ a, chẳng biết người tiếp theo sẽ đánh nhau cùng ta là ai đây? Ồ, Tháp Ốc Ni, ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé, ta chẳng phải là phần tử hiếu chiến gì đó đâu, chỉ là không quen nhìn người khác khi phụ chúng ta mà thôi, ha ha!

Nghe Lâm đại nhân nói vô cùng tỉ mỉ rõ ràng, nếu không thật sự chẳng thể xác định được câu nào của hắn là thật, câu nào là giả, người Pháp bị hắn quay tít thò lò, đầu choáng mắt hoa. Trong lúc tỉnh tỉnh mê mê chỉ nhớ được một câu nói của Mr. Lâm: ngàn vạn lần đừng khi phụ người Đại Hoa!

- Đúng rồi, Lâm,
Tháp Ốc Ni đột nhiên ghé sát tai hắn, thần thần bí bí nói:
- Lần trước tôi tặng ngài hai tiểu mĩ nhân Pháp, vẫn đang ở trong nhà đợi ngài! Ngài tuyệt đối đừng lãng phí nha. Một người trong đó còn là thân muội muội của hoàng hậu Pháp quốc chúng ta nữa đó. Nàng ta so với hoàng hậu còn mĩ lệ hơn, đến cả Lộ Dịch bệ hạ đối với nàng ta cũng… hắc hắc…

Lâm Vãn Vinh vội nhìn sang Đại tiểu thư bên cạnh, may mà đó là Anh ngữ, nàng nghe không hiểu gì, chỉ trợn tròn mắt nhìn hắn với vẻ mờ mịt.

- Tháp Ốc Ni.
Lâm đại nhân vội vàng giở bộ mặt nghiêm chỉnh ra:
- Ta chẳng phải là người dung tục đâu! Mĩ sắc đối với ta cũng chẳng khác gì độc dược với xương khô!

- Hiểu rồi, hiểu rồi, nhìn các vị phu nhân của đại nhân là ta biết rồi, quanh thân ngài vốn đã bị kịch độc đeo bám!
Tháp Ốc Ni cười nói:
- Cho nên, ta kiến nghị, sao đại nhân không thử dùng cách dĩ độc công độc xem sao…

Dĩ độc công độc? Lâm Vãn Vinh liếc nhìn hắn, hai người đồng thời cười lớn. Nam nhân trên thiên hạ, quả nhiên là đều hèn hạ như nhau a!

Tán chuyện được một hồi, hai chiếc thuyền thiết giáp phía sau đã lục tục cập bến. Tháp Ốc Ni mang tới bốn chiếc thuyền thiết giáp, bởi vì kỳ hạm đã bị Lâm đại nhân dùng giá cao là mười lượng bạc mua mất rồi, cho nên chỉ có thể đem ba chiếc trở về thôi.

Lâm Vãn Vinh kéo tay Tiêu Ngọc Nhược, chậm rãi đi lên trước, cẩn thận đánh giá chiếc thuyền thiết giáp của người tây dương.

Mấy chiếc thuyền thiết giáp này đều dài chừng hơn hai mươi trượng, rộng khoảng hai trượng, cao hai tầng, thân thuyền cực kì kiên cố, hắn dùng tay thử gõ xuống một cái, một thanh âm trầm trầm vang lên, không ngờ vỏ thuyền này lại được cắt ra từ cả khối thép rồi chế thành.

Trên boong tàu có một ngã tư, phân biệt đi về phòng lái, khoang nghỉ ngơi, khoang đạn dược, phía sau là khu sinh hoạt. Phía trước phía sau đều có một cánh buồm thật lớn. Hai bên phải trái chiếc thuyền có hơn mười thanh nẹp và hơn hai chục mái chèo. Tại chính giữa có hơn mười lỗ pháo đen ngòm, mấy khẩu pháo tây dương to lớn được chế tác cực kì tinh xảo từ những lỗ đó thò ra. Hai bên thân thuyền còn có bốn năm chục lỗ để bắn súng trường.

Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn qua, lòng không khỏi cảm thán, đây là một chiếc thiết giáp hạm hàng thật giá thật, tuyệt đối khác hẳn cái loại thuyền gỗ được bọc sắt bên ngoài. Có thể cắt sắt tây ra rồi lắp thành như thể này, trình độ cơ giới của người tây dương đích xác đã đạt đến một trình độ nhất định. Chỉ là nhìn những mái chèo ở hai bên phải trái thuyền cùng những chiếc buồm ở đầu và đuôi thuyền, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút may mắn. Tây dương còn chưa hoàn toàn tiến nhập vào thời đại máy hơi nước, vẫn còn cơ hội để đuổi kịp được.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Mr. Lâm, Tháp Ốc Ni dương dương đắc ý vỗ vào thành tàu nói:
- Lâm, thế nào? Đây chính là thuyền thiết giáp của Pháp quốc chúng ta, trên thế giới này,chẳng có loại hỏa pháo nào có thể xuyên qua nó được.

- Vậy sao?
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, từ trong ngực móc ra một thanh loan đao màu vàng, đâm thẳng luôn về phía trước.

"Xịch!” Một tiếng động khẽ vang lên, thành tàu không ngờ đã bị đâm thủng một lỗ nhỏ. Sắc mặt Tháp Ốc Ni trắng bệch:
- Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ?

Đâm thủng thiết giáp thuyền của ngươi luôn! Lâm Vãn Vinh mặt mũi đỏ bừng, hai tay nắm chắc thanh đao, bao nhiêu sức mạnh đều giở ra hết mới miễn cưỡng khoét được một lỗ nhỏ trên tấm thép kia.

Hắn không dám để Tháp Ốc Nhi nhìn ra chỗ sơ hở, vội vàng thu kim đao lại, bình tĩnh điều hòa hô hấp đang rối loạn, cười ha hả nói:
- Tháp huynh, chiếc thiết giáp hạm này cũng chỉ bình thường thôi mà. Đến con dao nhỏ trong tay ta cũng không bằng, cái gì mà nói hỏa pháo cũng không bắn thủng được chứ!

Thanh kim đao trong tay hắn là do chính tay tiểu muội muội tặng cho, đó chính là bảo bối chí tôn của Đột Quyết, có thể “xuy mao đoạn phát” (để sợi lông lên rồi thổi là đứt), cắt sắt như bùn, đối mặt với thiết giáp hạm của người tây dương, không ngờ thiếu chút nữa đã chẳng cắt nổi, có thể thấy độ cứng của tấm sắt này không phải bình thường.

Tháp Ốc Ni nào biết đạo lí này, thấy hắn tiện tay vung con dao ra một cái đã liền có thể chọc thủng một lỗ nhỏ trên tấm thiết giáp mà cả Pháp quốc lấy đó làm kiêu ngạo thì trong lòng kinh ngạc không thôi, hắn cong lưỡi lại nói:
- Lâm, Lâm, không ngờ Đại Hoa các ngài lại có thứ lợi khí xuyên giáp tốt như vậy.

- Đó là đương nhiên.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả vỗ bả vai mình, vừa rồi khi đâm vào thành tàu hắn đã phải dùng hết tất cả lực khí, cánh tay đã hơi tê tê:
- Cho nên mới nói, làm người phải khiêm tốn một chút, ngài xem xem, Đại Hoa chúng ta có bảo bối như vậy, nhưng trước nay chưa từng nói ra bên ngoài, đây chính là đại diện cho sự hàm súc của người đông phương chúng ta. Ài, cái thiết giáp thuyền này của ngài, nếu gặp phải lợi khí xuyên giáp của Đại Hoa chúng ta. Khặc, khặc…lão huynh, cái thứ đồ chơi này vẫn phải cải tiến thôi!

Hắn cất thanh kim đao trở lại ngực mà lòng sớm đã cảm kích tiểu muội muội cả ngàn lần vạn lần, khi đối diện với Tháp Ốc Ni, nói chuyện lại nửa úp nửa mở, ánh mắt cao thâm khó dò.

Thấy hắn “hàm súc” như vậy, Tháp Ốc Ni bất đắc dĩ phải cúi cái đầu đang ngẩng cao xuống:
- Lâm, ta không thể không nói, đông phương các ngài quả thật là rất thần bí! Sau khi ta trở về, nhất định sẽ kiến nghị với Lộ Dịch hoàng đế. Hai nước chúng ta sẽ thường xuyên qua lại, kiến lập nên quan hệ hợp tác dài lâu tốt đẹp. Chúng ta là bạn bè của nhau, chẳng ai đánh ai cả!

- Vậy sao? Hãy để chúng ta suy nghĩ một chút đã.
Hắn không cuống lên, cũng chẳng chờ đợi mà trêu đùa một câu. Tháp Ốc Ni kinh hãi trong lòng, vị Lâm đại nhân này lại giả bộ rồi, xem ra lần sau phải tặng thêm một chút kim cương và mĩ nhân để mong hai nước hữu hảo mới được.

Lâm Vãn Vinh hai mắt híp lại, liếc mắt đánh giá hai cánh buồm kia một chút, hắn cười hỏi:
- Tháp Ốc Ni, khi các ngài vượt đại dương thì chỉ dựa vào cánh buồm và chèo thuyền thôi sao? Có động lực nào khác không, chẳng hạn như cỗ máy có thể bốc khói ấy?

Người Pháp bị dọa cho nhảy bật lên:
- Cỗ máy có thể bốc khói? Ngài, sao ngài biết được?

- Cái gì?
Lâm Vãn Vinh còn kinh ngạc hơn cả hắn:
- Ngài, ngài thật sự có máy… ồ, cái máy bốc khói kia sao?

Tháp Ốc Ni gật đầu đáp:
- Máy bốc khói là tôi nghe nhắc đến từ trước khi tới Đại Hoa. Đó là do một người tên là Tát Phất Lí (chú thích 1) người Pháp chúng tôi phát minh ra, nghe nói có thể dùng nó để hút nước dưới giếng lên, việc này mới từ vài tháng trước. Không ngờ đại nhân ở xa ngoài vạn dặm thế này mà đã biết đến rồi.

- Ta biết cái rắm ấy.
Lâm Vãn Vinh lúc này mới thở phào một hơi. Thì ra là người tây dương cũng chỉ mới bắt đầu nghiên cứu kĩ thuật máy hơi nước, bọn họ muốn chân chính bước nào thời đại đó, ít nhất cũng phải cần hai trăm năm nữa, còn kịp. Tất cả vẫn còn kịp!

Hắn cười ha hả gật đầu:
- Ta chỉ tùy tiện đoán thôi, Tháp Ốc Ni ngài đừng coi là thật, cứ xem như là ta chưa nói gì, mà đúng rồi, thuyền của ta là chiếc nào? Gần đây trong tay ta thoải mái thêm chút, đã có thêm mười lạng bạc nữa. Muốn mua…

- Chiếc này, chiếc này, ta dẫn ngài đi xem!
Người Pháp bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, quay người đi luôn, về tính tình của Lâm đại nhân hắn hiểu rất rõ. Nếu vị Trúc Giang đại vương này thật sự lại móc ra ba mươi lạng bạc nữa, hắn và tất cả những người cùng đi e rằng chỉ có thể đi bộ về Pháp thôi.

Lâm đại nhân bỏ ra mười lạng bạc mua thiết giáp thuyền, chính là Kỳ hạm của người Pháp, cũng là chiếc thuyền cuối cùng dừng ở bến. Vẻ bên ngoài của nó vô cùng to lớn, trang sức cũng hào hoa nhất. Chiếc thuyền trước sau dài đến mấy mươi trượng, mấy chục thiếu niên da vàng tóc đen đang bận rộn làm việc trên boong tàu.

Ở đây lâu như vậy rồi, cuối cùng lão tử cũng có thuyền du lịch! Lâm Vãn Vinh kéo tay đại tiểu thư, bước từng bước lên, nhìn chiếc thuyền to lớn phía trước, hắn đột nhiên cười vang.

- Tỉ phu, tỉ phu…
Từ trong đám thiếu niên đó, đột nhiên vang lên một thanh âm trong trẻo êm ái, một thân ảnh xinh đẹp vội vã chạy về phía hắn.

Chú thích 1: Vì yêu cầu viết truyện nên đã đem Tát Phất Lí (Safri - http://baike.baidu.com/view/1033052.htm, là người tạo ra cỗ máy chạy bằng động cơ hơi nước đầu tiên, hình như không rõ là người nước nào) cho là một người Pháp, xin các bằng hữu hiểu rõ về lịch sử của động cơ hơi nước đừng tranh luận việc này, đây cũng chỉ là truyện để xem mà thôi – Vũ Nham chú thích.



No comments:

Post a Comment