Linh nhận được thông báo của đám bạn
cũ về “Ngày hội thăm lại trường xưa”, ngôi trường cấp 2 nhỏ xinh trên một con
phố sầm uất của Hà Nội. My là đứa bạn học cùng cấp 2 với Linh, sau này, cả hai
may mắn thay cả hai học cùng chung lớn đại học.
- Lần
này sẽ có Hải Minh cũng tham dự đấy. My thỏ thẻ với Linh.
- Gì
cơ, Hải Minh á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Tất
nhiên, Hải Minh, tin này tao nghe chính xác lắm, anh ấy dự định ở lại đây thêm
một thời gian nữa.
- Ôi
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!! Tao phát
điên vì sung sướng mất. Bala…bala……
Linh mừng rỡ, ôm chầm lấy Minh và
suýt nữa còn định hôn hít nếu như My không cố tình gỡ tay ra.
-
Buông tao ra, con nhỏ này….Lần này, mày phải đến để gây sự chú ý của anh ấy đấy
nhé, đừng có mà như thỏ đế nữa. Làm quen, rồi đánh cắp trái tim anh ta, rồi sau
đó đi du học, cùng sống ở Đức, rồi sau đó sẽ viết lên một chuyện tình lãng mạn…
My cầm lấy tay Linh như kiểu lên giây cót tinh thần.
-
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Hạnh phúc
quá, Hải Minh, em đến, nhất định em sẽ đến
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
…………………….
…………………….
Một tuần để chuẩn bị cho sự xuất
hiện trước Hải Minh, Linh đến hiệu cắt tóc cắt một kiểu tóc mới, sau đó đi
shopping để chọn đồ sẽ mặc hôm đó. Linh hí hửng và vui mừng đến nỗi thỉnh
thoảng kẻ đáng ghét Bảo Thiên đến và buông một vài câu châm chọc nhưng Linh vẫn
làm bộ như chẳng có gì.
- Này
cô, hôm nay uống nhầm thuốc rồi đúng không?
- (Im
thít)
- Hay
cô chưa đánh răng buổi sáng? Sợ nói ra khách sẽ chạy hết đúng không.
- (Im
thít)
- Tóm
lại là mở miệng ra xem nào, tôi đưa cô đi bác sĩ nha khoa. Vẫn giọng Bảo
Thiên đùa cợt.
“Hừ !!!” Linh “hừ” một cái rõ ra,
sau đó ngẩng mặt lên, cầm hỗn hợp “nâu đá và kem sữa” nhấm nhứ trước mặt
kẻ đáng ghét Bảo Thiên rồi nói.
- Này
nhé, tôi chẳng thừa thời gian mà đuôi co với anh, chẳng qua tôi không muốn mặt
tôi bị nhăn nheo vì phải cãi vã với một tên đáng chết như anh mà thôi. Thời
gian này tôi cần giữ sắc đẹp và tính khí cũng phải nền nã dịu dàng hơn mới được
!
- Ha
ha ha ha ha !!!!!!!!!!!!!!! Bảo Thiên ôm bụng cười ngoặt nghẽo.
- Anh
cười gì ???
- Đồ ngốc…này
nhé, cô biết tôi là ai không ?
- Là
một tên đáng ghét đầy xui xẻo. Linh nói thẳng thừng
- À,
chuyện đó là với cô thôi, này nhé, tôi là Bảo Thiên, CEO của GM corporation,
với kinh nghiệm nhìn người của tôi thì tôi cho rằng, chẳng có thằng ngốc nào nó
lại chú ý đến cô đâu nhóc ! Nhìn xem, có giống một đứa cấp 2 mới dậy thì
hay không ?
« Miệng anh ta cứ dẻo quẹo
nhỉ, đồ đáng ghét » Linh nổi giận thật sự, với cái thái độ và cái
giọng mỉa mai kia cô không thể kìm hãm nổi nữa, máu điên nổi lên, Linh cầm ngay
cái bánh gato định đem cho khách úp thẳng mặt vào tên khốn, người nói cô « như
đứa cấp 2 mới dậy thì »
« AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA »
Cơn tức giận của Linh đã bốc lên tận
đỉnh đầu rồi.
NÀY !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đến lượt thì Bảo Thiên gào lên
« CÔ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI ĐÂU,
BIẾT CHƯA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! »
………………………
………………………
Ngày hội về thăm lại trường cũ cuối
cùng cũng diễn ra và Linh mong chờ từng giây từng phút để được gặp Hải Minh,
anh dạo này thấy ít khi lui tới quán cafe.
Linh nhớ anh, nhớ da diết, nhớ từng
chi tiết trên khuôn mặt anh, nhớ giọng nói êm êm và thái độ thật sự dịu dàng
lúc anh nói.
Hàng trăm con người từ khắp mọi ngả
đổ về ngôi trường này, nhiều bạn bè cũ lâu ngày Linh không nhận ra, cả ngôi
trường này nữa, hình như nó bớt cổ kính và rêu phong đến lạ. Những cảm xúc ấu
thơ lại ào ạt trở về, kia là cái gốc cây Linh vẫn ngồi xem Hải Minh chơi bóng
đá, kia là cái bục sân khấu nơi mà cô đã nhận chiếc kẹo mút từ anh….Bao nhiêu
kí ức trở lại với Linh mồn một giống như một cuốn phim quay chậm.
- Hải
Minh kia rồi ! ôi, anh ấy đẹp trai quá ! My xuýt xoa huých tay Linh khi cô
đang vẩn vơ nghĩ ngợi
- Đúng
là Hải Minh rồi.
- Nào,
tao xem mày nào, đẹp rồi, tự tin lên nhé, tiến lại gần anh ấy và nói chuyện…
Linh tự nhiên thấy mình run, chân
tay cảm giác như không đứng được, thêm cả trái tim trong lồng ngực đang đập
liên hồi.
Cô tiến từng bước lại gần với Hải
Minh….
Còn sáu bước, năm bước, bốn bước, ba
bước…..
« Hải
Minh !!!!!!!!!!!!!! Anh, nhận ra em không ? »
« Ồ, Minh Thư, em giờ khác
quá ! »
« Anh cũng vậy mà, nhưng giờ
càng đẹp trai hơn nữa, anh nhớ vở diễn của chúng ta chứ, anh là Hoàng Tử, em là
Công Chúa này, ôi, ước gì được bé lại như ngày xưa anh nhỉ »
« Em giờ xinh quá ! »
« Mình đi ra ngoài nói chuyện
anh đi, đây ồn ào quá, đi nào ! »
Linh đã bước những bước rất gần đến
Hải Minh, cô định bắt chuyện thì Minh Thư cô nàng xinh đẹp nổi tiếng trường cấp
2 đã đến trước Linh rồi kéo phắt Hải Minh đi. Tám năm trước, trường cấp hai nổi
đình đám cặp đôi Hải Minh- Minh Thư đẹp đôi và tài hoa giỏi giang nhất trường.
Và bây giờ gặp lại, có lẽ họ vẫn thế, tự dưng Linh chùn bước, có cái gì đó
khiến cô chẳng thể nào có đủ can đảm tiến tới trước mặt Hải Minh nữa.
Linh bỏ về, mặc kệ cho My ra sức căn
ngăn, Linh còn ở lại làm gì nữa khi con nhỏ Minh Thư cứ kè kè bên Hải Minh như
thế. Có cố công cũng vô ích !
Linh đi bộ trên hè phố, tự dưng thấy
khóe mắt cay cay, trời nóng nực, nước mắt và mồ hôi lẫn lộn nhau, thêm tèm lem
cả mascara chảy xuống. Ai nhìn thấy bộ dạng của Linh lúc này thì quả thật là
kinh khủng.
- Mặt
mũi cô bị làm sao thế kia !
Linh chưa định thần được gì thì thấy
tay mình có ai đó kéo phắt đi, « là….Bảo Thiên !» Anh đứng
quan sát cô tự lúc nào, rồi xuất hiện đột ngột ngay trước mặt Linh.
-
Buông ra, đồ tồi !
- Nhìn
cô bây giờ xem, trông chẳng khác gì mấy con gấu trúc đần độn tôi vẫn thường xem
trên phim.
- Anh
thì biết cái gì.
- Tôi
chẳng cần quan tâm, lau hai cái mắt đen ngòm kia đi, nhìn mặt cô kinh quá đấy,
tôi đưa cô về !
Linh im không nói thêm gì nữa, rồi
Bảo Thiên lấy xe đưa cô về, Linh cũng chẳng thèm hỏi xem sao anh ta lại có mặt
ở đây đúng lúc có Linh. Đi cả đoạn đường về nhà, anh ta cũng chẳng thèm hỏi lí
do xem tại sao Linh lại trở nên như thế. Ít ra thì lúc này anh ta cũng
chẳng thèm quan tâm và Linh biết ơn vì điều đó.
- Ủa,
hai đứa về cùng nhau sao ? Ông già khó tính chủ quán ngạc nhiên hỏi.
- Cháu
chào hai ông ạ. Tên đáng ghét Bảo Thiên lễ phép.
- Vào
nhà đi cháu, mặt mũi cái Linh bị làm sao thế kia ??? Ông nội đưa mắt nhìn
Linh rồi lại đưa mắt sang nhìn Bảo Thiên.
- Chắc
cô ấy giận cháu đấy ạ. Bảo Thiên lấy tay chạm lên mặt Linh rồi cười cười.
« Á » Bảo Thiên kêu lên.
Linh cầm cái túi đập vào Bảo Thiên đang cười toe toét với cả hai. Ông đang nhìn
với con mắt ngạc nhiên cực độ.
- Cháu
xin phép vào phòng ạ.
Linh đi vào phòng thẳng thừng không
thèm nhìn gã đáng ghét kia, cái thời điểm chẳng có gì hay ho mà anh ra sao cứ
nhơn nhơn mặt ra được không biết ?
……………………….
……………………….
- Này
nhóc ! Bảo Thiên đứng lấp ló ở cửa phòng Linh
-
CHUYỆN GÌ ???????????????????? Linh hét lên.
- Hai
ông cụ đi chơi rồi, họ dặn tôi ở lại trông nhà sợ rằng cô sẽ nổ cơn lên và sẽ…
đốt nhà ! HAHA HA HA…
- ANH
IM ĐI, SAO ANH KHÔNG VỀ ĐI, TÔI MUỐN MỘT MÌNH !
- ĐỒ
NGỐC, RA ĐÂY NÀO !
Bảo Thiên mở tung cửa, vào túm lấy
Linh lôi xềnh xệch đi, bộ dạng Linh như một con mèo quên chưa rửa mặt vậy
-
Những lúc buồn phải chơi hết mình nghe chưa !
Tiếng nhạc chát chúa trong bar làm
Linh chẳng thể nghe được kẻ đáng ghét kia nói gì, anh ta cứ thế lôi Linh đi,
rồi chọn một chỗ, đẩy Linh ngồi xuống.
- Ha
ha ha, nhìn cô kìa, y như một tên ngốc !
- Kệ
xác tôi, cớ sao anh còn lôi tôi đi đến đây làm gì
-
Chẳng qua hai ông già muốn tôi làm bảo mẫu trông trẻ thôi !
-
Hừ !
- Này,
cô thất tình đấy à ?
- (im
thít)
- Ha
ha ha, tôi biết ngay mà, đúng là ẩm ương nhóc con !
….Linh định đứng phắt dậy
- Thôi
được rồi, cứ ngồi đây đã, làm gì mà nóng nẩy, chỉ tý nữa cô sẽ vui và quên hết
mọi chuyện thôi. Cười lên, nhóc !
Nhạc ầm ầm làm cho Linh cũng chẳng
còn gân cổ lên mà cãi nhau với Bảo Thiên nữa. Cô cầm chai bia lên, đổ tất cả
vào họng cho cơn tức giận khỏi bốc lên.
- Cứ
tự nhiên. Bảo Thiên nhìn cô rồi ra hiệu và để mặc cho Linh đang nhìn với con
mắt hằn học anh ta vẫn cứ thản nhiên như không.
« Chà, Bảo Thiên, lâu lắm không
gặp cậu rồi ». Một đám thanh niên hình như là bạn của Bảo Thiên tiến lại
gần.
- Bọn
mình ngồi được chứ !
- Cứ
tự nhiên đi.
- Ồ,
mới hả ? Anh chàng kia nhìn Linh rồi nháy mắt với Bảo Thiên.
- Điên
à, con mắt nhìn người của tớ đâu có thấp kém đến thế ! Bảo Thiên nhìn
Linh rồi quay sang đám bạn cười khẩy.
- Đúng
rồi, Bảo Thiên là ai cơ chứ. Một cô nàng chân dài mặt bự phấn quay sang
lườm Linh một cái rõ dài, rồi ôm lấy anh ta, sau đó ngọt xớt – Anh, em nhớ
anh lắm đấy anh biết không ?
Bảo Thiên gỡ tay cô nàng chân dài đó
ra, rồi vuốt nhẹ lên má- Anh cũng nhớ em cưng ạ, lần cuối cùng chúng ta gặp
nhau là khi nào ấy nhỉ ?. Cô nàng thì thầm vào tai Bảo Thiên rồi cả
hai cùng cười khúc khích.
Linh ngồi đấy, nuốt hận vào trong.
Cô cầm chai bia lên uống lấy uống để,bia lạnh đổ vào họng mát lẹm.
- Uống
với anh nào, cô bé. Một gã tiến gần Linh và đưa cốc rượu cho Linh, cô cầm cốc
rượu, nốc cạn
-
Được, anh thích em rồi đấy ! Gã ta ngồi sát cạnh Linh rồi vớ chai rượu.-
Uống đi, uống cho quên hết sầu đời em ạ !
Linh nốc cạn số rượu gã trai đưa cho
mình, cô không làm chủ được bản thân nữa, chỉ muốn uống, uống cho thật say, cho
hình ảnh Hải Minh tan vỡ đi để hình ảnh ấy không làm trái tim cô đau đớn thế
này.
Bảo Thiên ngồi đối diện vẫn âm thầm
quan sát, anh ta mặc kệ Linh dù cô đã nốc cạn mấy chai rượu cùng gã trai kia.
- Này,
anh thích em rồi đấy, về nhà anh đi ! Gã trai kia kéo Linh lại gần rồi ôm
eo cô
-
Buông….ra..ra..Tôi muốn về nhà. Linh không còn đứng vững được nữa, người dẻo
oặt, ngã gục tại chỗ
- Về
nhà anh đi, chúng ta vui vẻ. Gã trai kia vẫn cố ghé sát tai rồi ý định đưa Linh
đi.
« Choang ! » Bảo
Thiên tức giận ném chiếc cốc vỡ tung tóe, đám con gái thét lên sợ hãi
- Đủ
rồi ! Anh ta quát, sau đó túm lấy Linh, nhấc bổng cô lên và đưa ra ngoài.
Linh bỗng choàng tỉnh, nhưng rất mơ
hồ, chỉ thấy có bàn tay rất vững chãi đang bế bổng cô lên. Rượu làm cho cô
không còn cử động thêm được gì nữa. Láng máng thấy Bảo Thiên bế cô lên xe….
………………………….
………………………….
Linh mở mắt, thấy mình trong một căn
phòng…không phải của cô.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cô nhìn lên mình, quần áo…
« quần áo của mình đâu rồi ? »
Linh vớ lấy cái chăn « Trời
ơi, mình đang ở đâu, đây là phòng đàn ông mà ? »
- Dậy
rồi hả ? Bảo Thiên đi vào phòng, mở tủ, lấy ra vài thứ, thậm chí còn không
nhìn Linh đang co ro trong chiếc chăn.
-
Anh…anh….sao anh dám ? Đồ tồi !!!!!!!!!!!!!!!!!! Linh một tay cầm chăn che
người, một tay túm lấy Bảo Thiên mà đấm vào ngực anh ta.
- Yên
lặng nào !!!!!!!!!!!!!!!!!! Hừ, đầu óc cô bị gì thế? Không nhớ gì sao, đừng có
nghĩ bậy bạ. Bà giúp việc cởi quần áo cho cô đấy, hôm qua ai uống say và nôn
sạch vào quần áo cả chăn ga gối đệm nhà tôi nữa hả???
Linh lấy tay đưa lên miệng cắn, suy
nghĩ “hình như, hôm qua….mình có nôn…trời ơi, xấu hổ quá !!!!!!!!!!!”
- Thôi
thay đồ đi, mặc tạm quần áo tôi ấy, quần áo cô đang đi giặt khô tý mới có.
Linh lấy tay kéo chăn đang cuốn
quanh người lên cho khỏi bị trễ xuống, rồi cúi đầu. Im re, cô không còn gân cổ
lên mà đấu khẩu với Bảo Thiên nữa.
- Tôi
tưởng cô mất hết dây thần kinh xấu hổ rồi cơ mà? Thôi ra ngoài ăn sáng đi, tôi
đưa cô về rồi đi làm. Mang cô về nhà đúng là mang cái nợ.
Bảo Thiên nói xong rồi đi định đi
ra..
- À
quên, cô nên ăn uống tẩm bổ thêm vào…người gì mà ….Bảo Thiên toét miệng chọc
tức Linh rồi nhìn thân hình cô đầy ẩn ý
- ĐI
RA MAU !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
………………………….
………………………….
Linh ngó vào cổng, nhà im ắng, cô
chưa định vào, Linh cầm cái điện thoại mân mê, nó đã hết sạch pin từ lúc nào.
- Chắc
ông đã rất lo lắng. Linh giọng hối hận.
- Yên
tâm, tôi đã gọi điện về cho ông cô rồi…Ông nói sẽ cho cô một trận đòn nhừ tử…
- Anh
điên à, sao anh làm thế? Một cú đánh mạnh vào vai Bảo Thiên.
- Á,
đau quá, cô bị điên à, hơi tý dở chứng đánh người.
- Ai
cần anh đưa tôi về, đáng lẽ anh phải đưa tôi về nhà tôi chứ !
- Về
nhà cô trong cái bộ dạng ấy thì cô chỉ có đường chết, yên tâm, tôi sẽ nói đỡ hộ
cho.
Linh thở một hơi dài, kiểu để cho
hết run, rồi bấm chuông.
- Ông
ơi, mở cửa cho cháu ! Linh gọi to
- VỀ
RỒI ĐẤY À- Ông nội Linh nói như quát tay cầm cái gậy – Hôm nay cháu về đây thì
chết với ông, đi đâu cả đêm giờ này mới về, con gái con đứa thế này đây hả? Cứ
vừa nói vừa cầm gậy ông nội đập Linh.
- Ôí
ông, cháu xin lỗi, cháu chừa rồi. Đau quá !
- Ông
đừng đánh Linh, lỗi là ở cháu, hôm qua cháu đáng lẽ không nên rủ Linh đi cùng. Bảo
Thiên ra sức cầu xin.
- Còn
cậu nữa, cũng đáng đánh nốt. ông nội cầm cái gậy giơ trước mặt Bảo Thiên – Nếu
cậu không phải là cháu bạn ta thì cậu không còn chân mà đứng thế kia được nữa
đâu. Còn con nhỏ này, vào đây, hôm nay ông phải đánh cho mày một trận mới được.
Học đâu cái thói uống rượu rồi cả đêm không về nhà ! Ông nội Linh lôi xềnh xệch
cô vào nhà, lúc này la hét hay cầu xin cũng vô ích.
- Á,
Á…ông nội ơi, còn biết lỗi của con rồi, lần sau con không dám nữa. Linh vừa
khóc vừa van xin.
- Cậu
về đi, tôi sẽ nói chuyện với cậu sau !
Cửa đóng sầm lại, Linh nhìn Bảo
Thiên ánh mắt cầu cứu nhưng ông nội Linh thật quả quyết.
………………..
………………..
Linh nằm bẹp trên giường, cả người
đau ê ẩm, ông nội đã hơn 70 tuổi rồi nhưng đòn đau thì đúng là nhớ đời. Linh
lấy cao xoa lên mông, chắc cô phải dính bốn hay năm gậy vào mông đau điếng.
“Reng reng reng” Điện thoại
Linh rú ầm ĩ lên, Linh bò dậy, cúi khom khom người vì những vết bầm tím
trên người cứ cử động là rất đau nhức.
“Alô !”
“Cô còn sống không !” Giọng
Bảo Thiên châm chọc.
“Đồ tồi, chính anh mà tôi mới bị no
đòn như thế này đây !!!!!!!!!” Linh hét lên trong điện thoại
“Cô thật là kẻ vô ơn, đúng là làm ơn
mắc oán….mà cô hãy đền bù thiệt hại tối qua cô để lại ở nhà tôi đi, thật khiếp
đảm !”
“Hic…hic…hic…hu hu huh u…huh u
hu…ANH LÀ ĐỒ KHỐN ! Vì anh mà tôi bị đánh và cấm cửa trong vòng một tuần liền
đây này !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Hả”
Linh tức giận dập máy đánh rụp một
cái, rồi cô leo lên giường, cầm lọ cao và xoa bóp vào mấy chỗ tím.Vết thương
càng đau khi Linh thấy mình bị dính đòn oan.
……………….
……………….
Bảo Thiên ngồi trong phòng làm việc,
đống giấy tờ và hàng chục tập tài liệu anh cần phải giải quyết trong ngày hôm
nay. Những lúc như thế này anh hoàn toàn là một con người khác, không phải là
chàng công tử chỉ biết ăn chơi như ông nội anh vẫn nói, mặc dù, ngoài công
việc, anh cũng có vô số thời gian để dành cho những thú tiêu khiển.
Thú tiêu khiển của Bảo Thiên bao gồm
máy bay mô hình và phụ nữ. Nếu phải xếp đặt hay đong đếm có lẽ đối với anh chưa
có thú chơi nào đam mê hơn mô hình máy bay. Từ nhỏ, Bảo Thiên đã đam mê và cho
đến thời điểm hiện tại Bảo Thiên đã sở hữu một bộ máy bay mô hình mà bất kì
người chơi nào cũng phải mơ ước. Còn thú tiêu khiển còn lại: phụ nữ.Đó là là
một thú vui như bao thú vui tầm người khác. Nói đúng hơn là Bảo Thiên chưa bao
giờ coi trọng phụ nữ, anh cho rằng đó là một vật giống như trang sức. Anh là
Bảo Thiên CEO của GM tiếng tăm lừng lẫy vì vậy, hàng tá em chân dài đi cùng ở
những nơi có mặt sự xuất hiện của anh là điều đương nhiên. Có hàng dài các em
tự nguyện được Bảo Thiên dắt tay đi cùng một lần, nhiều cô nàng đến với anh vì
tình cũng cả vì tiền nữa, nhưng cái quan trọng Bảo Thiên chỉ cần thấy vui vẻ là
đủ.
12h trưa, Bảo Thiên hoàn thành xong
một nửa số công việc, đống giấy tờ lộn xộn trên bàn. Anh bấm số ra phòng thư kí
bên ngoài.
- Cô
vào đây !
Cô thư kí bước vào đầy e dè, có lẽ
lại bị la mắng hay quát tháo như mọi khi nên cô ta có vẻ khúm núm sợ hãi.
- Cô
có óc hay không?
- Dạ
thưa anh, em đã làm sai ở đâu ạ?
- Cô
làm sai sao cô lại hỏi tôi? LÀM LẠI ĐI !
Bảo Thiên vứt toẹt đống giấy tờ
xuống sàn nhà. Cô thư kí sợ hãi cúi xuống nhặt rồi cầm lên xin phép ra ngoài.
Dường như cũng đã quá quen thuộc với tính ngang ngược nóng nẩy của một ông chủ
có bộ mặt non choẹt đến đáng ghét. Đám nhân viên ở GM chẳng ai ưa gì Bảo Thiên,
nhưng anh ta cũng chẳng phải một tên bù nhìn dựng lên chỉ để kí tá bởi anh là
một người giỏi thật sự nhưng tính tình thì chẳng coi ai ra cái thá gì.
Tống khứ được đống giấy tờ làm cho
Bảo Thiên điên đầu suốt từ sáng, anh lấy điện thoại, nhắn tin cho Linh, cô nhóc
bướng bỉnh và cứng đầu khó bảo.
“Nay nhoc, da do hon chua?” Bảo
Thiên nhắn tin cho Linh.
5 phút, 10 phút trôi qua không thấy
tin phản hồi.
“Co bi danh dau qua chet roi hay
sao?”
Vẫn bặt vô âm tín.
“Đúng là đồ nhóc đáng ghét” Bảo
Thiên tức giận cầm điện thoại quăng ra xa. Anh nằm đung đưa chiếc ghê, nghĩ
ngợi về những gì Linh nói trong lúc say.
- Hải
Minh….anh…em yêu anh !
- Hả?
Bảo Thiên không tin vào những gì vừa lọt vào tai mình. Quay ra lay lay Linh.-
Này tỉnh chưa?
- ồ,
là anh ư? Đồ khốn ! Linh lấy tay tát nhẹ vào mặt Bảo Thiên.- Sao lại là anh
chứ, đồ khốn !
- Nhóc
con, nếu cô không say thì….
- Tôi …yêu anh ấy…anh biết không?
Giong Linh lúc ấy lè nhè nhưng vẫn đủ nghe được.
- Hừ,
làm sao mà tôi biết được
- Tất
nhiên …làm…làm sao anh biết được, tôi đã ….yêu anh ấy 8 năm nay rồi, khi còn là
một con bé học cấp 2. Anh ấy rất…tuyệt, dịu dàng này….cả chiếc kẹo mút cũng rất
ngọt….Tám năm sau tôi gặp lại anh ấy, vẫn…đẹp trai như ngày nào…nhưng anh ấy
không nhận ra tôi…dù tuần nào tôi cũng đối mặt….
- Rồi
sao nữa?
- Hôm
qua tôi đến để gặp anh ấy…nhưng….tôi không tiến đến được cạnh anh ấy, có quá
nhiều cô gái vây quanh anh ấy, mà tôi…..thì chẳng có gì cuốn hút….
- Đồ
ngốc !
- Anh
im đi, anh mới là đồ ngốc. Tôi ..sẽ..không…bỏ …cuộc…đâu…tôi sẽ đến Đức, tôi SẼ
XIN ĐƯỢC VISA ĐI DU HỌC dù cho tôi có phải thi lại đến LẦN THỨ 6 THẬM CHÍ 26,
36 ĐI CHĂNG NỮA !!!!!!!!!!!!!!! Linh gào lên.
- Này,
này, tỉnh đi, sao cô phải đi Đức làm gì?
- Vài
tháng nữa anh ấy của tôi…sẽ…định cư ở luôn đó…tôi…sẽ..đến…tôi…tôi…sẽ….ẽ…đến….!!!!!!!!!!!!!!
Bảo Thiên ngồi nhớ lại những gì
trong lúc say Linh đã kể, hóa ra chẳng phải tự yên tự lành cô nàng này lại muốn
đi du học, hóa ra chỉ vì một chàng trai mà cô ta cố sống cố chết như vậy sao?
“Đúng là một kẻ đầu óc chẳng bình
thường trong từng suy nghĩ và hành động !”
Bảo Thiên chép miệng rồi bật cười.
No comments:
Post a Comment