Feb 24, 2014

Thôn Phệ Tinh Không-Chương 155


Thiên 2: Chiến thần La Phong

Chương năm mươi sáu: Đánh Rùa


Ngưởi dịch: Workman

Nguồn: www.tangthuvien.com

Đây là một tinh thể hình bầu dục to chừng bằng nắm đấm, trong tinh thể có chất lỏng sóng sánh màu xanh lá, cũng pha thêm một chút kim sắc. Đặt trong lòng bàn tay chỉ cần dùng mắt thường quan sát, cũng đã làm cho người ta rung động.

“Vạn Niên Liễu Mộc Tâm!”

La Phong mỉm cười, nhanh chóng đút Vạn Niên Liễu Mộc Tâm vào túi quân phục tác chiến.

- Lý Diệu! Ngươi trốn không thoát đâu! - La Phong cười vang.

Ầm!

Thanh âm bùng nổ vang lên

La Phong bộc phát ra tốc độ khó tin, nhanh chóng lao về phía Lý Diệu, đuổi theo ráo riết! Bây giờ tốc độ cực hạn của thân thể La Phong đã đạt tới trên 500 m/s, một khi có thêm sự phụ trợ của tinh thần niệm lực vốn đã đạt tới chiến thần đỉnh cao, tốc độ La Phong thậm chí còn tăng vọt tới 700 m/s! Xa xa, bốn người Lý Diệu, Tạp Đặc Lan, Khải Tháp, Y Phàm đều đang bỏ chạy cật lực.

- La Phong đuổi tới rồi.

Tạp Đặc Lan biến sắc.

- La Phong.

Lý Diệu cảm thấy bi phẫn vạn phần. Hắn không bao giờ ngờ tới một tên La Phong lúc nãy hắn còn có thể dễ dàng bóp chết như bóp một con kiến, thoáng cái đã thành một nhân vật bực này. Lý Diệu bị đánh bay tung ra lo lắng vội nói:

- Tạp Đặc Lan, bốn người chúng ta liên thủ cùng giải quyết La Phong đi!

- Xin lỗi.

Tạp Đặc Lan mỉm cười, đưa mắt ra hiệu cho Khải Tháp, Y Phàm bên cạnh. Ba người này đã cùng chiến đấu với nhau không biết bao nhiêu lần, đương nhiên hiểu ý nhau,

Vèo! Vèo! Vèo!

Huyễn Ma Tạp Đặc Lan, huyết ảnh Y Phàm, Cự Hùng Khải Tháp, tam đại cường giả cơ hồ đồng thời rẽ sang bên trái chạy như bay. Thoáng cái đã cách xa Lý Diệu rồi!

Phải biết rằng tốc độ của họ đều vượt qua XXX m/s. Tốc độ cỡ đó thì khi Lý Diệu vừa có phản ứng, song phương đã cách nhau trên năm sáu trăm mét, còn La Phong cũng đã đuổi tới rồi!

“Khốn khiếp, một đám ngu ngốc.”

Lý Diệu thầm chửi, sau đó lại thấy thân ảnh La Phong đã lướt tới gần. “Tên La Phong này có tốc độ lại... nhanh hơn ta một chút.” Lý Diệu bi phẫn, nghiến răng!

Lúc này tốc độ đám Tạp Đặc Lan đã chạy xa khỏi Lý Diệu bắt đầu giảm bớt.

- Không tồi.

Tạp Đặc Lan thở phào một hơi.

- Tên La Phong đuổi theo Lý Diệu thật rồi, không đuổi theo chúng ta nữa.

Tạp Đặc Lan nhìn phía sau, dùng tiếng Anh nói. Tinh thần niệm lực đã cố gắng phóng thích ra xa một trăm năm mươi thước, nhưng không phát hiện ra có người. Huyết Ảnh Y Phàm bên cạnh cười lạnh một tiếng:

- Tên Lý Diệu chắc nếm đau khổ rồi!

Xa xa tiếng nổ vang lên rất rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh.

- Tạp Đặc Lan, tại sao chúng ta không giúp Lý Diệu?

Cự Hùng Khải Tháp nhíu mày.

- Giúp hắn, tại sao phải giúp hắn?

Tạp Đặc Lan cười khẩy một tiếng, rồi lập tức vẻ mặt trở nên trịnh trọng

- Huống chi Khải Tháp, ngay cả khi chúng ta muốn giúp hắn cũng căn bản không có năng lực giúp được hắn đâu. Ngươi phải biết rằng tên La Phong đó tuyệt đối là 'tinh thần niệm sư chiến thần cao cấp đỉnh cao’, tồn tại vô địch trong đám chiến thần cao cấp rồi!

Hai người Cự Hùng Khải Tháp, Huyết Ảnh Y Phàm đều khiếp sợ nhìn về phía Tạp Đặc Lan. Y Phàm không kìm được nói:

- Tạp Đặc Lan, đến cả ngươi cũng không phải đối thủ của hắn à?

- Huyễn Ma Nhất Kích của ta, chỉ cần tinh thần niệm lực phụ thêm đẩy mạnh vào cây lao, đương nhiên có thể phá giải một chiêu. Về phần Huyễn Ma Nhãn... Đây là công kích thuộc loại tinh thần. Đối với La Phong vốn có tinh thần niệm lực cường đại hơn ta nhiều, ta căn bản không tổn thương được hắn, ngược lại sẽ làm tinh thần mình bị thương tổn.

Tạp Đặc Lan sắc mặt rất khó coi.

- Mấy người chúng ta liên thủ? - Cự Hùng Khải Tháp liền nói.

- Đúng, liên thủ liều một phen. - Y Phàm ánh mắt lạnh đi.

- Đối với tinh thần niệm sư thì nhiều người cũng căn bản vô dụng.

Tạp Đặc Lan nhè nhẹ lắc đầu

- Ta đã xác nhận, La Phong thật ra là tinh thần niệm sư chiến thần cao cấp đỉnh cao, sau này không thể trêu vào hắn.

- Ừm.

Khải Tháp, Y Phàm khẽ gật đầu.

- Chúng ta mau mau tranh thủ thời gian, lấy thêm vài thảo mộc chi linh nữa, sau đó lập tức đáp phi cơ chiến đấu ly khai.

Tạp Đặc Lan thấp giọng nói

- Nhớ kỹ, mọi người khi di chuyển cũng bất tất quá nhanh, đừng phát ra tiếng động lớn, phòng ngừa lát nữa bị La Phong nghe được thanh âm, đuổi đến nơi.

Hai người Khải Tháp, Y Phàm trịnh trọng gật đầu. Tạp Đặc Lan thầm than:

- Trong cộng đồng chiến thần trên thế giới, lại xuất hiện một chiến thần vô địch rồi.

Chiến thần vô địch... đúng là cường giả đặc thù trong cộng đồng chiến thần. Tạp Đặc Lan có địa vị cực cao trong giới chiến thần, cao hơn Ngốc Thứu Lý Diệu nhiều. Nhưng vẫn chưa có được vị trí 'chiến thần vô địch’. Còn bọn người Ngốc Thứu Lý Diệu mặc dù có bộ đồ Hắc Thần, nhưng lại chỉ có phòng ngự lợi hại thôi. Công kích không đủ, sẽ không tư cách được xem là 'chiến thần vô địch’.

- Ầm ầm...

Lý Diệu chạy trốn với tốc độ cực hạn. Nơi hắn chạy lướt qua, sinh ra sóng khí chấn vỡ những cỏ cây thực vật.

Trốn!

Trong lòng Lý Diệu chỉ có một chữ trốn! Từ khi bị sáu thanh phi đao của La Phong đập vào người, Lý Diệu đã hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và La Phong... Phải biết là đến cả Huyễn Ma Tạp Đặc Lan, cũng bị La Phong đánh tới phải cắm đầu chạy trốn, Lý Diệu không trốn thì làm gì được?

- Lý Diệu!

Thân thể La Phong phía sau như ảo ảnh, đôi mắt như điện.

- Giết!

Nhất thời sáu lưu quang màu đen từ trên người La Phong bay ra, tốc độ nhanh hơn La Phong, Lý Diệu không biết bao nhiêu lần. Sáu lưu quang màu đen trong nháy mắt xuyên qua khoảng cách song phương không tới năm mươi thước, sau đó căn bản không cho Lý Diệu né tránh, liên tiếp oanh kích vào thân thể Lý Diệu. Mỗi một phi đao đều tựa như một quả núi nhỏ đập tới! Mỗi một phi đao đều có lực xuyên thấu kinh người!

Làn da đen thui ngoài thân Lý Diệu hơi trũng xuống, nhưng căn bản không bị phi đao đâm thủng. Sáu thanh phi đao ẩn chứa lực công kích đáng sợ lại không thể làm gì được.

- Ầm ầm...

Lý Diệu cả người lại một lần nữa bị đánh bay ra xa. Hắn lại nương vào sức mạnh oanh kích này, một lần nữa kéo dài khoảng cách với La Phong.

“Chuyện gì thế”

Mắt thấy khoảng cách song phương một lần nữa kéo ra, La Phong biến sắc

“Cộng cả lần ta oanh kích lúc trước, đây đã là lần thứ ba rồi. Liên tục ba lượt oanh kích... sao Lý Diệu vẫn không chết? Cũng không bị trọng thương ngã xuống?”

“Sáu thanh phi đao này thanh nào cũng ẩn chứa lực công kích vượt qua 50 vạn kg! Sáu thanh phi đao, tổng cộng trên 300 vạn kg! Loại sức mạnh kinh khủng đánh tới ba lượt!”

Ngay cả chiến thần dù mạnh đến đâu, nếu dùng thân thể ngạnh kháng ba lượt, cũng sẽ bị đánh thành bánh thịt rồi

“Nhưng Ngốc Thứu Lý Diệu lại vẫn lướt nhanh, tốc độ không giảm xuống chút nào. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là vì bộ đồ Hắc Thần đó? “

“Bộ đồ Hắc Thần đó thần kỳ như vậy à?” La Phong cau mày.

“May mà ta có bộ đồ Hắc Thần, nếu không sớm đã chết rồi.”

Lý Diệu đang chạy rất nhanh, khóe miệng có một vết máu, nhưng thân thể cường đại của hắn lại nhanh chóng khôi phục điều chỉnh. Mỗi một lần La Phong oanh kích, tạo thành chấn thương cho hắn, Lý Diệu chỉ cần một khoảnh khắc là có thể khôi phục được hơn phân nửa. Do đó nãy giờ, Lý Diệu cũng chỉ là ói ra vài ngụm máu mà thôi.

“Lực phòng ngự của bộ đồ Hắc Thần đích xác khó tin, được cho là đến cả quái thú Vương cấp cũng không thể xé rách, chỉ có thể dựa vào lực công kích vô tận mà đánh chết thôi.” Lý Diệu thầm than.

Bộ đồ Hắc Thần rất huyền diệu.

Chất liệu cực kỳ cứng rắn!

Cái chủ yếu của nó chính là tính dẻo dai. Mặc cho tấn công sắc bén tới mấy, cũng không thể đâm thủng được! Hơn nữa không chỉ thế... lực công kích ẩn chứa bao nhiêu, sau khi truyền qua bộ đồ Hắc Thần, cũng sẽ suy yếu đi chín thành! Như nói là lực công kích 300 vạn kg, qua lớp da do bộ đồ Hắc Thần truyền vào, tác dụng chính thức vào người Lý Diệu cũng chỉ còn lại có 30 vạn kg!

Hơn nữa 30 vạn kg lại phân tán ra toàn thân Lý Diệu.

Nếu lực công kích30 vạn kg tác dụng vào một chỗ trên thân thể, cũng sẽ tạo thành thương tổn khá lớn với chiến thần cao cấp, nhưng một khi phân tán ra toàn thân, Lý Diệu cũng không quan tâm! Nên mới buông một câu như vậy.

Chiến thần mặc bộ đồ Hắc Thần, ngoại trừ tồn tại trên cấp chiến thần, quái thú Vương cấp, pháo laser, các phương pháp khác đều không thể giết chết chiến thần như vậy!

Đây là câu tán dương về 'thần hiệu’ của bộ đồ Hắc Thần... Đương nhiên cũng có chỗ khuếch đại, tỷ như Lý Diệu lần trước bị nhốt xuống đáy hồ, không thể hô hấp, thời gian dài hơn một chút là chết ngạt ngay! Nhưng tổng kết thì năng lực bảo vệ của bộ đồ Hắc Thần quả thật là khó tin!

Sáu lưu quang màu đen, lại một lần nữa oanh kích vào người Lý Diệu, lần này... Lý Diệu lại không dựa vào lực công kích chạy ra xa, mà rẽ ngoặt một cái! Còn La Phong truy đuổi hồi lâu đã hình thành quán tính, nghĩ rằng Lý Diệu luôn sẽ mượn lực chạy thẳng, do đó bị hắn bỏ rất xa.

Đợi đến khi hắn chạy vòng về, thì với tốc độ kinh người của song phương, sớm đã cách đối phương quá xa, vượt qua phạm vi tinh thần niệm lực rồi.

- Hừ!

La Phong tức giận đến mức phải hừ lên một tiếng.

Nhưng La Phong cũng hiểu rõ... Trước sau oanh kích sáu lần, mà chưa thể làm Lý Diệu chết!

“Bộ đồ Hắc Thần này thật sự rất thần kỳ. Mặc dù ta có thể giày xéo Lý Diệu, nhưng muốn giết chết hắn quả là rất khó khăn.” La Phong thầm nghĩ. “Trở về đặt hàng làm một cái lưới, chất liệu SS!”

“Tinh thần niệm lực khống chế tấm lưới đó, bó chăt lấy Lý Diệu. Hừ, ta không giết được hắn, thì ta trói hắn lại! Đến lúc đó không để hắn ăn uống, cho hắn chết đói! Thậm chí còn nhúng hắn vào nước, thời gian thật dài, cho hắn chết ngạt!” La Phong thầm nghĩ.

Quả không có biện pháp gì khác nữa... Chỉ có nước dựa vào phương pháp đơn giản này thôi! Trước hết trói chặt, sau đó cho hắn chết đói hoặc chết ngạt!

Về phần muốn chính diện đánh chết một chiến thần mặc bộ đồ Hắc Thần, trừ phi đối phương chủ động cởi nó ra, nếu không La Phong cũng chẳng làm gì được.

“Lý Diệu này quả rất giảo hoạt, chẳng có chút thanh âm nào.” La Phong cẩn thận lắng nghe, muốn từ những thanh âm mà tìm đến chút dấu vết.

Vèo!

La Phong nhảy lên, đồng thời chân đạp thuẫn bài, trong nháy mắt đã bay đến giữa không trung khoảng một hai trăm mét.

Từ giữa không trung nhìn xuống phía dưới, tinh thần niệm lực lan ra, đồng thời cẩn thận lắng nghe.

- Đi!

Một tiếng nói rất mỏng manh từ xa xa truyền đến.

- Hả? Bên kia có thanh âm!

La Phong sáng mắt lên, tâm ý vừa động, nhất thời chân đạp thuẫn bài bay thẳng tới đó, hóa thành một vòng cung rồi hạ xuống.

Lúc này, ba người Huyễn Ma Tạp Đặc Lan, Cự Hùng Khải Tháp, Huyết Ảnh Y Phàm đang vây lấy hai khóm cỏ dại màu vàng kim, đang nhanh chóng đào đất.

- Chào, các vị đang làm gì thế? - Một thanh âm chợt vang lên.

Ba người Huyễn Ma Tạp Đặc Lan biến sắc, quay đầu nhìn xem...

La Phong chân đạp thuẫn bài đang từ từ hạ xuống, mỉm cười nhìn bọn người Tạp Đặc Lan.

Ba người Huyễn Ma Tạp Đặc Lan ai nấy đều thầm mắng. La Phong không phải đang đuổi giết tên Lý Diệu à? Cho dù họ có phát ra một chút tiếng vang cũng chắc không hấp dẫn La Phong mới đúng chứ. Họ thật sự cố không phát ra tiếng vang, nhưng khi giao thủ với thảo mộc chi linh, làm sao không phát ra một chút thanh âm chứ?

- Đi!

Tạp Đặc Lan gầm khẽ một tiếng.

Ba người lập tức chạy như bay.

“Hừ, Lý Diệu có cái mai to... ta không thể xuống tay với một con rùa đen rút đầu. Ba người các ngươi cũng chỉ có hai người có bộ đồ Hắc Thần thôi! Nhưng dù sao... Có một người không có bộ đồ Hắc Thần.”

Ánh mắt La Phong tập trung vào đại hán dã man khôi ngô Cự Hùng Khải Tháp, khẽ mỉm cười.

Vút!

Hắn lao thẳng về phía Cự Hùng Khải Tháp!

No comments:

Post a Comment