Feb 25, 2014

Thôn Phệ Tinh Không-Chương 217


Thiên 3: Thi thể năm vạn năm

Chương bốn mươi bốn: Thi thể năm vạn năm


Người dịch: Workman

Nguồn: www.tangthuvien.com

“Chẳng trách dưới đảo sương xuất hiện nhiều Mộc Nha Tinh như vậy. Di tích, quả nhiên phát hiện ra di tích mới là biện pháp phát tích nhanh nhất. Hồng nhờ vào phát hiện một di tích, mà nhảy lên thành người giàu có nhất trên địa cầu. Thậm chí còn có thể chế tạo ra phi cơ chiến đấu thông minh độc đáo.” Lúc này lớp da màu đen ngoài thân La Phong chợt lưu động, bao trùm ra toàn thân.

Di tích này rất lớn, phải tự mình đi vào mới có thể dò xét khắp nơi được!

“Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang *.” Tâm ý La Phong vừa động, Độn Thiên Toa trong nháy mắt biến dạng thành ‘Trọng Sơn Thuẫn', lưỡi đao mẻ cũng trôi nổi chung quanh. La Phong nheo nheo mắt, lặng yên bước từng bước một tới trước miệng cửa khoang.

(*Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang: một câu tục ngữ rất nhiều người Trung Quốc hiểu rõ và thường dùng. Nghĩa bóng là nếu muốn giết được sói, có khi không thể không bỏ qua hài tử. Có nghĩa là muốn đạt tới mục đích thì phải nỗ lực trả giá đắt. Cẩn thận ngẫm lại những lời này, thì có vài điểm làm cho người ta không thể chấp nhận được: để giết được một con sói mà không tiếc mạo hiểu vứt bỏ một hài tử, loại cách làm này quả là hơi quá tàn nhẫn, cái giá phải trả cũng quá lớn.)

Trong cửa khoang là một thông đạo sâu hoắm, dài đại khái mười hai thước, rộng tám thước. Cuối thông đạo là có một thông đạo đi qua hai bên.

“Mộc Nha Tinh!” La Phong cúi đầu nhìn.

Trên mặt đất ở cửa vào thông đạo, những viên tinh thạch mờ ảo có ánh sáng trắng toàn bộ đang xếp chồng lên nhau, mười hạt, hai mươi hạt, ba mươi hạt... dày đặc. Mùi gạo nồng nặc ập vào mũi La Phong khi vừa đi vào cửa khoang, làm La Phong cảm thấy nghẹt thở! La Phong ngồi xổm xuống, nhanh chóng vun mớ Mộc Nha Tinh đang lơ lửng thành một đống, rồi thu hết những hạt này vào ba lô màu đen sau lưng.

Vừa lấy Mộc Nha Tinh, La Phong vừa đếm.

“289 hạt!”

Sau khi lấy hạt Mộc Nha Tinh cuối cùng vào ba lô, La Phong vẫn cảm thấy tim đập rất nhanh. Trong trống ngực như trọng chùy đập.

“Các thế lực khắp nơi trên trái đất, tìm suốt ba ngày, số lượng Mộc Nha Tinh tìm được công khai cũng chỉ vẻn vẹn có bốn mươi hai viên! Nếu tính thêm một vài người không công khai, phỏng chừng toàn bộ cộng lại chừng sáu mươi viên.” La Phong phán đoán một con số đại khái. Mỗi một viên Mộc Nha Tinh đều là một khoản tiền khổng lồ với nhân loại trên địa cầu! Hồng có lẽ có được mười viên đã vui vẻ vô cùng rồi. Hơn nữa còn báo giá cho đám La Phong: một viên Mộc Nha Tinh trả 20 tinh thần. Bây giờ... La Phong ở ngay cửa khoang đã kiếm được hàng đống! Nhiều hơn hẳn những người khắp nơi trên địa cầu cộng lại.

“Đây mới là nơi cất Mộc Nha Tinh. Bên ngoài chỉ là vung vãi một chút thôi.”

“Ở cửa khoang đã có vài trăm viên, vào sâu nữa không biết còn có cái gì đây.”

La Phong rất chờ mong. Trong một di tích văn minh cổ tuyệt đối không thể chỉ có Mộc Nha Tinh... chỉ cần tới cửa khoang mà đã có nhiều Mộc Nha Tinh như vậy rồi, ít nhất nói rằng di tích văn minh cổ này vô cùng giàu có!

So với những phát hiện ở đại đa số những di tích khác trên địa cầu thì nó giàu hơn nhiều.

Dọc theo cửa vào thông đạo, La Phong vô cùng cẩn thận di chuyển. Mặt đất phủ dày một tầng bụi. Cuối cửa vào thông đạo là một thông đạo nữa đang rộng mở.

La Phong vừa mới đi vào lộ khẩu, nhìn qua trái nhìn qua phải, rồi sửng sốt: “Đó, đó là...” Trong thông đạo bên trái La Phong, vách tường thông đạo rèn bằng một thứ kim loại kỳ dị, nhưng lúc này vách tường thông đạo lại có những quyền ấn trũng xuống rất lớn. Tổng cộng có chín quyền ấn.

Mặt đất thông đạo có một thi thể khổng lồ nửa ngồi, dựa vào vách thông đạo! “Phụ Trợ Quang Não, kiểm tra đo lường.” La Phong vội sử dụng Phụ Trợ Quang Não nhắm vào thi thể khổng lồ phía trước. “Mục tiêu không có đặc trưng của sự sống, đã chết rồi.” Màn hình Phụ Trợ Quang Não hiện ra những văn tự.

Đúng rồi, thi thể!

La Phong nín thở, cẩn thận quan sát thi thể khổng lồ này. Thi thể khổng lồ này toàn thân da đen bóng, song chưởng tráng kiện, toàn thân mặc chiến giáp ẩn chứa những hoa văn đặc thù, hoa văn đó còn phức tạp hơn cả Độn Thiên Toa không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa song chưởng còn đeo bao tay đặc thù. Cặp con ngươi đỏ như máu vẫn mở trừng trừng.

“Trời.”

La Phong vừa đối mắt với thi thể này, trong lòng không khỏi cảm thấy run sợ, giống như con kiến đối mặt với một con cự long...

Không! Nói đúng ra, cũng tương tự như phàm nhân bình thường đối mặt với Bàn Cổ đại thần khai thiên tích địa. Cho dù là thi thể đã chết, nhưng đôi mắt cho dù không còn sắc bén như trước, cho dù đã chết không biết bao nhiêu năm rồi... nhưng chút uy thế còn lưu lại cũng đủ khiến cho La Phong cảm thấy run sợ, lưng, trán trong nháy mắt chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Cái này… cái này rốt cuộc là cường giả cấp bậc gì đây? Thật là đáng sợ.” La Phong hít mạnh một hơi.

“Tỉnh táo lại. Tỉnh táo.”

La Phong phát hiện ra mình căn bản không có thể đối mắt với thi thể đó. Một khi đối diện, cho dù mình có ép cho mình phải tỉnh táo, vẫn cảm thấy không khống chế được mà sợ hãi. Đó là sợ hãi do cấp độ sinh mạng dẫn đến! Ý chí mạnh đến đâu cũng vô dụng.

“Không nhìn mắt nó.”

La Phong dần dần tỉnh táo, liếc mắt nhìn thi thể, cẩn thận quan sát. “Cao phỏng chừng tám thước! Thoạt nhìn hơi hơi cùng loại với hắc tinh tinh, nhưng trên da không có sợi lông nào. Da màu đen trơn láng! Nhưng nhìn hoàn cảnh chung quanh, hẳn là nó đã chết rất nhiều năm rồi. Nhưng da, tóc, không hề thối rữa hoặc khô quắt? Cứ như người còn đang sống?”

Nếu không phải trên thi thể bao trùm một tầng bụi, La Phong e rằng sẽ nghĩ rằng cường giả thần bí này vừa mới chết không lâu.

“Trên thi thể tựa hồ không có vết thương? Vì sao mà nó chết?” Quan sát hồi lâu, La Phong chỉ có thể lắc đầu. Mình căn bản không đoán ra gì cả.

“Vào bên trong nhìn xem.”

La Phong không vội dò xét thi thể, mà đi qua thi thể cao lớn này. Dọc theo thông đạo rộng mở, một đường không hề bị cản trở. Thông đạo cũng có một ngã rẽ, nhưng La Phong vẫn đi dọc theo thông đạo rộng nhất mà đi tiếp.

Đại khái đi chừng ba trăm thước, thông đạo bắt đầu chuyển hướng, sau đó xuất hiện một cánh cổng cao lớn! Cánh cổng này rộng trên mười thước, cao cũng trên mười thước, lúc này nó khép hờ.

“Đây là...”

La Phong tận lực không phát ra âm thanh, theo cánh cổng đi vào trong.

“Trời.” La Phong không khỏi hít mạnh một hơi. Đây là một đại sảnh hoa lệ hình nửa vòng tròn, cao chừng mấy chục thước, rộng chừng hai trăm mét. Cái làm La Phong khiếp sợ là... Trong đại sảnh lại có tới năm thi thể hình dáng quái dị! Không... Nói đúng ra là sáu thi thể! La Phong dùng Phụ Trợ Quang Não kiểm tra một phen, đích xác không có một chút khí tức sinh mạng, hoặc dao động sinh mạng nào cả.

Vì năm thi thể sống động như còn đang sống, không có cái nào thối rữa cả.

Còn thi thể thứ sáu, lại chỉ còn lại có xương cốt ánh lên kim sắc, da lông đã hóa thành tro bụi từ lâu.

“Sáu thi thể này…”

La Phong nhìn kỹ lại.

Trong đó có một người trông có vẻ rất giống người mà hắn thấy ở cạnh thông đạo cửa vào, chỉ hơi nhỏ hơn một chút, hình thể cùng loại với hắc tinh tinh khổng lồ, cao ước chừng sáu thước. Thi thể này nửa quỳ gục trên mặt đất.

Áo chiến trên người nó đã bị phá. Trên người đầy những vết thương ghê rợn, nhưng những vết thương này lại chẳng hề bị thối rữa.

Thi thể thứ hai, hình thể cùng loại với nhân loại, cao chừng bốn thước, toàn thân có vảy màu đen, trên trán có một cây sừng, đồng thời thi thể còn có một cái cái đuôi kín vảy! Thi thể thứ ba hình thể cùng loại với nhân loại, cao tới sáu thước, da toàn thân thoạt nhìn cùng loại với 'mai rùa'. Giống như Người Đá mà La Phong thấy trong phim “Tứ Hiệp Thần Kỳ” Của Mỹ Lợi Kiên, nhưng Người Đá mà so với thi thể này thì quả là trò đùa. Mai rùa bóng loáng, khít lại với nhau như một chiến giáp vô cùng tinh xảo.

Thi thể thứ tư, trông y như một nhân loại địa cầu! Da vàng, tóc đen, còn có một vết sẹo, lúc này đang khoanh chân bình tĩnh tĩnh tọa trên mặt đất, trên người trùm một tầng bụi.

“Người địa cầu? Người Hoa Hạ?” La Phong nhìn chằm chằm vào thi thể đó, cảm thấy tò mò, lại thấy hơi thương cảm.

La Phong có thể cảm giác được... mặc dù người này đã tử vong lâu rồi, nhưng trên thi thể vẫn mờ ảo có uy thế, vẫn làm cho người ta sợ hãi! Đây là một tuyệt thế cường giả chính thức! Mạnh hơn bọn người Hồng, Lôi Thần không biết bao nhiêu lần, cũng mạnh hơn La Phong không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa người này tướng mạo rất giống như người Hoa Hạ, càng làm cho La Phong hơi thương tiếc khi đối phương đã chết.

“Thi thể thứ năm này?”

La Phong nhìn vẻ hơi nghi hoặc.

Trong đại sảnh đã quan sát bốn thi thể, mặc dù đều có thương thế, nhưng đều không phải vết thương trí mạng. Còn thi thể thứ năm cao năm thước, toàn thân màu đồng đỏ, như đúc từ đồng đỏ mà thành. Trên ngực xuất hiện một lỗ thủng to, như bị một bàn tay thọc vào.

Cái quỷ dị là... trong lỗ thủng trên ngực lại vẫn là một thứ chất liệu đồng đỏ kỳ dị, chứ không có lục phủ ngũ tạng.

“Đây có phải là người không?” La Phong lắc đầu.

“Thi thể thứ sáu này quả là kém hẳn.” La Phong quan sát thi thể thứ sáu cao chừng hai thước, chỉ còn lại xương cốt. Xương cốt ánh lên màu vàng kim, cái đặc thù nhất chính là ở đầu sọ có một cây sừng nhọn hơi uốn cong, tựa hồ hiển thị chỗ khác biệt của nó với người địa cầu.

Sáu thi thể, thêm một cái nữa ở chỗ thông đạo là tổng cộng bảy thi thể.

Bảy thi thể này chỉ có một cái bị thối rữa chỉ còn lại xương cốt kim sắc, sáu cái kia đều không tổn hao gì, sống động như mới. “Nếu họ cùng chết một lúc, trong đó có một thi thể đã thối rữa chỉ còn lại xương cốt kim sắc, hiển nhiên chết đã rất lâu rồi. Còn các thi thể khác sao lại không bị thối rữa?” La Phong rất nghi hoặc. Thời gian là vũ khí rất mạnh. Khi thời gian trôi qua, thi thể tại sao có thể không thối rữa chứ?

La Phong nhìn quanh đại sảnh.

Trong đại sảnh trống rỗng, trên mặt đất, nóc nhà thỉnh thoảng hơi trũng xuống, tựa hồ là dấu vết đánh nhau.

- Tíc!

Một thanh âm vang lên.

- Ủa

La Phong kinh hãi biến sắc.

Nhất thời đại sảnh vốn hôn ám đột nhiên bật sáng những ngọn đèn, quang mang chói mắt từ đại sảnh chiếu xuống, làm cả đại sảnh sáng trưng lên, đồng thời quang mang kỳ dị giao nhau giữa đại sảnh, bắt đầu hình thành một bóng người ảo màu đen. Nó là một hình nhân chỉ cao một thước bốn lăm, như một hài đồng, trên trán mọc ra hai sừng, đôi mắt đỏ như máu, mặc áo choàng màu đen.

- La Phong, ngươi rốt cục cũng tới rồi.

Hài đồng mặc hắc bào nhìn La Phong, trong cặp mắt đỏ như máu có vẻ rất vui sướng.

- Ngươi là ai?

La Phong cẩn thận nhìn hài đồng áo đen trước mắt.

Đối phương nói ngôn ngữ địa cầu, là dùng tiếng Hán! Hơn nữa, còn biết tên mình!

- Ta đã chờ ngươi năm vạn năm rồi.

Hài đồng áo đen lắc đầu,

- Nhân loại trên địa cầu các ngươi tư chất thật sự quá kém. Năm vạn năm mới khiến cho ta có được một người thích hợp.

- Năm vạn năm?

La Phong hơi giật mình,

- Ngươi nói là, di tích này đã ở đây năm vạn năm rồi. Chẳng lẽ họ cũng chết năm vạn năm rồi?

La Phong chỉ về phía sáu thi thể kỳ dị chung quanh.

- Đúng. Họ đã chết năm vạn năm rồi.

Hài đồng áo đen nhìn thoáng qua sáu thi thể trong đại sảnh, lắc đầu cảm thán nói:

- Đều là những nhân vật phong hoa tuyệt đại giữa vũ trụ mênh mông, đều là những tồn tại bất hủ, thời gian trôi qua trước mặt họ cũng phải thất sắc. Cho dù có tử vong... thi thể của họ cũng vĩnh viễn bất hủ.

- Nhưng chủ nhân vừa chết, họ cũng phải chôn cùng.

Hài đồng áo đen nhìn về phía La Phong,

- La Phong, theo ta đi bái tế chủ nhân.

No comments:

Post a Comment