Feb 27, 2014

Thôn Phệ Tinh Không-Chương 264


Thiên 5: Vũ trụ mạo hiểm giả

Chương hai mươi bốn: Uy Đế Gia Tộc


Người dịch: Workman

Nguồn: www.tangthuvien.com

- La Phong, binh khí niệm lực chia làm loại bình thường, cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp bốn, cấp năm!

- Loại bình thường thì cơ hồ không có hiệu quả chấn phúc, giá rất rẻ.

- Binh khí niệm lực cấp một, có thể phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất của tinh thần niệm sư cấp Hành Tinh. Binh khí niệm lực bậc hai, để tinh thần niệm sư cấp Hằng Tinh sử dụng... cấp năm, chính là cho cấp Giới Chủ dùng.

Ba Ba Tháp nói

- Hồ Đao Bàn và Độn Thiên Toa của ngươi, đều có thể dùng tới 'Cấp Vũ Trụ’. Do đó được xem là binh khí niệm lực cấp ba!

- Cấp ba?

La Phong mừng thầm.

Thanh niên ở trên lầu hai nhà hàng này có binh khí niệm lực thượng hạng bậc hai mà đã đắt như vậy! Như vậy hai thanh binh khí của mình phỏng chừng còn đắt hơn.

- Một thanh binh khí, càng dễ sử dụng thì giá càng cao!

Ba Ba Tháp nói

- Như ‘Độn Thiên Toa’ của La Phong ngươi, khi tới hình thái thứ hai, yêu cầu chấn phúc đạt tới 30 mới có thể dùng được. Ngươi vì có thân thể của Kim Giác thú, do đó ý thức mới mạnh như vậy. Còn bình thường cấp Hằng Tinh cấp năm cấp sáu mới có thể đạt tới yêu cầu này.

- Đặc biệt là hình thái thứ ba lại càng biến thái. Chấn phúc phải tới 48, phải là cấp Vũ Trụ, lại phải có khu vực, tới ba điều kiện lận!

Ba Ba Tháp nói.

La Phong giật mình.

- Cùng là binh khí niệm lực bậc hai, nếu yêu cầu một thanh có chấn phúc 30 có thể sử dụng, một thanh yêu cầu 50 mới có thể phát huy ra chiến lực ngang nhau, thì ngươi nói thanh nào đắt hơn?

Ba Ba Tháp hỏi lại.

- Ồ.

La Phong khẽ gật đầu.

- Do đó, binh khí của thanh niên tên Vi Lâm đó khi sử dụng vô cùng dễ dàng, mới được xưng là 'Bậc hai thượng hạng’.

- Độn Thiên Toa của ngươi yêu cầu rất cao, do đó là 'cấp ba hạng bét’. Hồ Đao Bàn của ngươi, yêu cầu hơi thấp hơn một chút, thuộc loại 'Cấp ba trung phẩm’. Nếu mua Độn Thiên Toa ở tiệm binh khí, chỉ chừng 50 ức đồng Hắc Long. Còn Hồ Đao Bàn khoảng 200 ức.

Ba Ba Tháp giải thích.

- Chênh lệch lớn thế à?

La Phong ngạc nhiên.

Mình cảm giác hai binh khí này có uy lực tương đương mà.

Giá chênh lệch cũng rất kinh người.

- Chênh lệch đương nhiên lớn rồi! Một binh khí, người ta là cấp Vũ Trụ bậc một đã có thể sử dụng, nhưng ngươi, phải tới cấp Vũ Trụ cấp bảy cấp tám mới có thể sử dụng. Có giống nhau sao chứ?

Ba Ba Tháp hỏi lại.

La Phong hơi hiểu ra.

- Cấp ba thượng phẩm, là 1000 ức. Cấp ba thượng hạng, là 5000 ức.

Ba Ba Tháp tùy tiện nói

- Cường giả cấp vũ trụ bỏ ra mấy ngàn ức mua một binh khí tốt là việc rất bình thường. Đối với cường giả thì cái quan trọng nhất chính là binh khí. Chiến y, bí kỹ, rồi phi thuyền!

Cường giả cấp vũ trụ, khi gia nhập vào một đế quốc, có thể dễ dàng tìm được mười mấy tinh cầu làm lãnh địa của mình. Cường giả như thế đích xác không để ý tới mấy ngàn ức.

Lầu hai nhà hàng.

Không ít khách nhân đang ăn cơm vì cuộc nói chuyện giữa ba thanh niên vừa mới lên nên phân tán sự chú ý.

60 ức!

Đối với cường giả cấp hằng tinh, đó quả là một con số thiên văn!

- Chỉ cần niệm lực của ta có chấn phúc đạt tới 15 là có thể phát huy uy lực bậc hai của nó.

Khi hắn nói tới 'uy lực bậc hai‘, lời nói có vẻ hơi đắc ý. Hắn huy động vòng tròn kim sắc kỳ dị trong tay...



Vòng tròn kim sắc nhất thời bay lên, bay xung quanh lầu hai nhà hàng.

Vi Lâm đang rất đắc ý!

Vù!

Vòng tròn kim sắc lóe lên bên cạnh một nữ phục vụ. Những nữ phục vụ ấy sợ tới mức nhảy lên.

- Ha ha, ha ha, đừng sợ, ta nắm năng lực rất chắc.

Vi Lâm đắc ý vạn phần

- Nắm vững tinh diệu thật.

Hai học viên bên cạnh cũng nịnh nọt.

- A!

Nữ phục vụ tóc xanh vừa mới bưng khay cơm từ phòng bếp đi ra, chợt phát hiện ra một đạo kim quang đánh tới, nên sợ tới mức đại loạn, hai tay khua lên. Khay cơm bắn tung đi. Cả mâm thức ăn vừa vặn đổ vào vòng tròn kim sắc đang bay qua bên cạnh, làm vòng tròn kim sắc trở nên bẩn thỉu.

- Binh khí niệm lực của ta!

Vi Lâm biến sắc, kêu một tiếng the thé.

Vù!

Vòng tròn kim sắc dừng lại trước mặt hắn. Hắn nhìn những vết thức ăn trên vòng tròn.

Vi Lâm giận tới mức thân thể run lên.

Trên địa cầu, một người yêu xe vừa mua một chiếc xe hơi mới, xe mới lại bị hắt thức ăn lên đó, sợ cũng sẽ giận dữ y như vậy.

'Binh khí niệm lực’ còn đắt hơn ô tô không biết bao nhiêu lần. Sau khi xót ruột bỏ ra 60 ức đồng Hắc Long, Vi Lâm cảm thấy binh khí niệm lực này còn quan trọng hơn cả bạn gái hắn!

Thế mà ngày đầu tiên đã bị hắt thức ăn!

- Khốn khiếp!

Ánh mắt Vi Lâm nhìn vào nữ phục vụ tóc xanh sắc mặt đang trắng bệch, nghiến răng

- Tiện nhân, chết đi!

Ầm!

Vòng tròn kim sắc đảo qua một lưu quang kim sắc, quật thẳng vào nữ phục vụ.

- Ngu

Nữ phục vụ rất hoảng sợ, căn bản không kịp né tránh.

- Vù!

Những luồng niệm lực vô hình mềm dẻo, giống như những sợi dây dày đặc quấn quanh, nhanh chóng cuốn vào vòng tròn kim sắc, làm lưu quang kim sắc đảo qua thành một vòng cung, đập vào trên vách tường

- Ầm ầm...

Vách tường đủ để chịu tải công kích của cường giả cấp hằng tinh chỉ xuất hiện một vết lõm, nhưng cánh cửa sổ trong nháy mắt đã vỡ tung ra, bbắn tung đi. Một mảnh cửa sổ đảo qua cánh tay một nữ phục vụ, nhất thời chặt đứt cả cánh tay, máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất.

- Tiên sinh, dừng tay!

Một bóng người trong nháy mắt xuất hiện một bên. Chính là quản lý kinh doanh nhà hàng.

- Ai! Ai chống lại ta!

Vi Lâm phẫn nộ gầm lên, nhìn quanh bốn phía.

- Tiên sinh.

Quản lý nhà hàng kêu.

- Ngươi là cái thá gì!

Vi Lâm chỉ vào quản lý nhà hàng.

- Ngươi không thấy sao, người của ngươi làm dơ binh khí niệm lực của ta? Ngươi có biết đây là binh khí gì không, giá bao nhiêu tiền không? Sáu mươi ức đồng Hắc Long đó! Bán cả nhà hàng các ngươi cũng không mua nổi, thế mà làm dơ binh khí niệm lực của ta.

Quản lý nhà hàng là cấp Hằng Tinh, nghe con số '60 ức’, sắc mặt cũng hơi khó coi.

- Tiên sinh, xin lỗi.

Quản lý nhà hàng quay đầu lại, ánh mắt lạnh giá nhìn người phục vụ, căn bản không quản nữ phục vụ vừa bị cụt tay

- Ai, ai làm dơ binh khí của khách nhân?

Nữ phục vụ tóc xanh bị quản lý nhà hàng nhìn chằm chằm hoảng sợ vạn phần. Nàng hiểu rõ sự cường đại của quản lý nhà hàng! Ở quê nhà nàng, cường giả cấp hằng tinh đã xem như ma vương, cường giả không thể địch nổi cao cao tại thượng rồi.

Còn ở Cầu Long Tinh cường giả khắp nơi, quản lý nhà hàng các nàng chính là cường giả cấp hằng tinh!

- Là cô ta!

Vi Lâm chỉ vào nữ phục vụ tóc xanh.

- Tiên sinh, bây giờ nàng chính là của ngươi, tất cả tuy ngươi xử trí.

Quản lý nhà hàng mỉm cười nhìn Vi Lâm

- Hôm nay tất cả tiền ăn của tiên sinh tại đây đều miễn phí hết.

- Vừa rồi ai đã nhúng tay vào!

Ánh mắt Vi Lâm đảo qua các khách nhân chung quanh

- Người nào là tinh thần niệm sư? Sao, có gan anh hùng cứu mỹ nhân, bây giờ không có gan thừa nhận sao? Khốn khiếp, bò ra đây! Ra đây cho ta!

Là công dân bản địa Cầu Long Tinh, có được sự bảo đảm an toàn, đến cả cường giả cấp Vũ Trụ cũng không dám giết dân cư Cầu Long Tinh.

Đây là đặc quyền của cư dân bản địa.

Do đó, Vi Lâm mới không kiêng nể gì cả như vậy!

- Ai? Không dám thừa nhận à?

Vi Lâm đảo qua từng người.

- Khốn khiếp, kêu gì mà kêu?

Thanh âm lạnh lùng vang lên.

Vi Lâm nhìn lại.

Người vừa nói chính là thanh niên tóc đen đang ngồi thong dong, phía sau có đứng hai tên Lưu Ngân Hộ Vệ.

Cả nhà hàng vô cùng an tĩnh.

Xem ra đây là đệ tử đại gia tộc gây gổ, do đó người bình thường cũng đều bảo trì im lặng.

- Hử, ngươi là ai?

Vi Lâm cẩn thận nhìn La Phong.

La Phong lại chẳng quản gì tới bối cảnh Vi Lâm:

- Bối cảnh của ngươi có mạnh thì cũng chẳng là cái rắm gì. Lát nữa ta sẽ ly khai, về địa cầu rồi! Toạ độ Ám Vũ Trụ của địa cầu đã bị sư phụ dùng không gian bí pháp che dấu, đến cả cường giả Bất Hủ cũng rất khó phá giải. Ta trở lại địa cầu, ngươi dù là thái tử Hắc Long Sơn đế quốc cũng chẳng tìm ra ta được.

- Ha ha, huynh đệ, vừa rồi nói ngươi coi trọng cô nương đó còn không chịu thừa nhận?

Cao Thăng bên cạnh cười lớn.

- Đâu có, chỉ là không thích nhìn cảnh nơi này máu me tung tóe thôi.

La Phong cười.

Vi Lâm thấy hai người đó đều không liếc mắt nhìn mình, ngược lại nói chuyện với nhau, không khỏi càng tức giận thêm. Quản lý nhà hàng cường giả cấp hằng tinh bên cạnh vô cùng khó chịu... tinh cầu bình thường, cấp Hằng Tinh đã là cường giả vô địch rồi. Nhưng ở cái xứ Cầu Long Tinh ngư long hỗn tạp này, hắn phải vô cùng cẩn thận. Không thấy sao, bên này dùng binh khí niệm lực giá 60 ức sao?

Không thấy sao, tên kia phía sau có bốn bảo vệ đều là cấp Hằng Tinh sao? Còn có cả hai Lưu Ngân Hộ Vệ?

Chẳng bên nào dễ đối phó cả!

- Huynh đệ kia.

Cao Thăng liếc mắt nhìn Vi Lâm

- Có cần phải chấp nhặt một Tiểu cô nương đáng thương đến cả cấp Hành Tinh cũng chưa tới không!

- Ngươi là ai?

Vi Lâm nhìn về phía Cao Thăng.

- Cao Thăng Uy Đế!

Cao Thăng tùy ý rất nói.

- Uy Đế?

Vi Lâm cau mày, quay đầu nhìn về phía La Phong

- Ngươi còn chưa nói cho ta biết thân phận ngươi.

- Một tinh thần niệm sư thôi.

La Phong khoát tay.

Vù!

Vù!

Hai lưu quang kim sắc vờn quanh. Cảnh này làm cho tên quản lý nhà hàng toát mồ hôi lạnh:

- Không ngờ, hai binh khí niệm lực?

Đám khách nhân lầu hai nhà hàng mắt lóe sáng. Đối với họ thì Cầu Long Tinh còn phồn hoa hơn cả đế đô, những người đến đây đều để tham quan du ngoạn. Lần này đến Cầu Long Tinh, quả thật được mở mắt!

- Hả?

Đồng tử Vi Lâm co lại. Ánh mắt hắn rất sắc bén, liếc mắt đã nhìn ra đó là hai binh khí niệm lực

“Uy Đế, Uy Đế? Chẳng lẽ là... Uy Đế gia tộc trong truyền thuyết?”

Vi Lâm nghiến răng, không nói một tiếng, quay đầu đi luôn.

Hai học viên khác cũng vội đi theo hắn!

- Ha ha, thú vị thú vị.

Cao Thăng cười

- Không ngờ lần đầu tiên tới Cầu Long Tinh lại gặp cảnh như thế này.

- Vừa rồi ta ra tay, có phải đã mang đến phiền toái cho Cao Thăng huynh đệ không?

La Phong hơi bối rối. Mình vỗ mông trở về địa cầu là xong. Nhưng là Cao Thăng lúc trước đã nói muốn ở lại đây vài năm.

- Không sao đâu, một thằng nhóc con thôi.

Cao Thăng cười

- Ở Cầu Long Tinh, ta còn chưa trêu vào người ghê gớm đâu!

- Ặc.

La Phong phì cười.

Lời này quả là khoác loác!

Nhưng La Phong không biết, đệ tử gia tộc mà khi trưởng thành có thể được một tinh cầu. Đãi ngộ như vậy kinh người như thế nào! Nếu hắn hiểu rõ, thì cũng hiểu chỗ cường đại của gia tộc Cao Thăng.

- Quản lý kinh doanh.

Cao Thăng kêu.

- Tiên sinh.

Quản lý nhà hàng vội chạy đến. Hắn vừa rồi nghe câu, ở Cầu Long Tinh hiện không có ai mà hắn không dám trêu vào. Ai dám nói những lời này? Ngay cả hoàng đế của Ngân Lam đế quốc cũng không dám nói những lời này! Trừ phi là người từ đế đô Hắc Long Sơn đế quốc tới, hoặc có địa vị lớn hơn nữa!

- Nữ phục vụ đó từ nay về sau theo ta.

Cao Thăng nói.

- Đúng rồi, tiên sinh.

Quản lý nhà hàng mỉm cười nói

- Đây là vinh hạnh của nàng.

Cao Thăng gật gật đầu.

Quản lý nhà hàng vội ly khai xuống lầu. La Phong cười nhìn Cao Thăng:

- Ngươi coi trọng à?

- Không phải.

Cao Thăng cười, gương mặt mập mạp rất vui

- Qua việc này, nhà hàng khẳng định không dám tiếp tục lưu người phục vụ này lại. Lát nữa sẽ ném nữ phục vụ đó ra chợ nô lệ! Đến lúc đó, vận mệnh nàng khẳng định sẽ vô cùng bi thảm. Ta chính là không nỡ nhìn phụ nữ mĩ lệ bị hành hạ. Dù sao ta cũng cần vài người hầu ở Cầu Long Tinh, thuận tay giúp thôi. Được rồi... Ngươi thích, thì cứ mang đi.

La Phong cười:

- Ta lưu lạc khắp nơi, xin kiếu.

- Lưu lạc khắp nơi? Ngươi thí luyện hay làm gì? Ặc, xem như ta không hỏi! Được rồi, ăn xong rồi, chúng ta đi chợ nô lệ một chuyến, thế nào? Mua vài nô lệ làm người hầu, bảo vệ, cũng không tệ.

Cao Thăng đề nghị.

- Chợ nô lệ?

La Phong gật đầu

- Được!

No comments:

Post a Comment