Mar 14, 2014

Thôn Phệ Tinh Không-Chương 949


Thiên Mười Tám - Tổ Thần Giáo

Chương Hai Mươi - Chạm Vào Là Chết



Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Người dịch: Workman

Nguồn: ttv.com





“Đó là chí bảo. Nếu ta có thể tìm được chí bảo, cho dù vĩnh viễn không được đến Vùng Truyền Thừa nữa cũng đáng. “ Những người nhận truyền thừa dày đặc lơ lửng giữa không trung, còn có rất nhiều Vũ Trụ Tôn Giả đang nhìn chằm chằm vào đôi cánh bạc khổng lồ nổi bật nhất trước cửa phủ đệ, ai nấy đều rục rịch.

- Két!

Vốn cửa phủ đệ La Phong vẫn đóng, bây giờ lại mở ra. Vô số người nhận truyền thừa xa xa sợ tới mức nhảy lên. Đao Hà Vương không phải đã chết rồi sao, sao cửa phủ đệ lại mở ra từ bên trong?

Chỉ thấy một Bất Hủ cấp phong Vương mặc khải giáp xanh, thần thể như khắc bằng kim cương đứng đó, chính là nô lệ dưới trướng La Phong - Luyện Tâm Vương.

- Những người nhận truyền thừa.

Luyện Tâm Vương cao giọng nói:

- Đao Hà Vương không hề chết. Bảo vật này mọi người ngàn vạn lần không thể đụng vào. Một khi chạm vào, cũng bằng với việc cướp bảo vật của Đao Hà Vương. Tin rằng chư vị người nhận truyền thừa hiểu rõ quy củ của Tổ Thần Giáo hơn ta. Ngũ Thải Cực Quang Hồ sẽ bảo vệ cho từng người nhận truyền thừa. Ai dám động thủ giết người nhận truyền thừa khác, sẽ bị công kích chôn vùi, cướp đoạt bảo vật của người nhận truyền thừa khác, tự nhiên cũng xem như công kích chiến đấu, cũng sẽ bị chôn vùi.

Mấy ngàn vạn người nhận truyền thừa trùm kín cả trời đất, nhìn Luyện Tâm Vương đang đứng ở cửa lâm viên, căn bản không dám ra ngoài một bước.

- Đao Hà Vương không chết? Làm sao ngươi biết Đao Hà Vương không chết?

Một người nhận truyền thừa Yêu Tộc cất tiếng vang dội.

- Ngươi là ai, ta chưa bao giờ gặp ngươi trên Tử Kinh Đảo.

- Ta là nô lệ linh hồn của Đao Hà Vương. Trước giờ không dám đi ra khỏi phủ đệ một bước. Nếu chủ nhân ta Đao Hà Vương đã chết, ta cũng chết. Còn bây giờ ta không chết, tự nhiên là chủ nhân ta cũng còn sống.

Luyện Tâm Vương vội nói:

- Những bảo vật này, không ai đụng chạm được đâu. Chỉ cần không phải là chủ nhân ta, bất kỳ cường giả nào khác đụng vào bảo vật, đều sẽ bị nhận định là cướp đoạt bảo vật của người nhận truyền thừa, sẽ bị Ngũ Thải Cực Quang Hồ tiêu diệt.

Luyện Tâm Vương thanh âm vang vọng cả bầu trời Tử Kinh Đảo.

Nhất thời mấy ngàn vạn người nhận truyền thừa đều do dự. Nếu cướp đoạt bảo vật người nhận truyền thừa còn sống, tự nhiên cũng bị tiêu diệt. Nhưng nếu một người nhận truyền thừa đã chết, thì bảo vật nhất định là vật vô chủ, tự nhiên có thể lấy đi.

Vèo!

Một bóng người bổ thẳng về phía chiếc cánh bạc.

“Phú quý hiểm trung cầu. Ta bị kẹt ở một bước cuối cùng tỷ tỷ năm rồi mà không thành công. Còn không bằng liều một lần! Ta rõ ràng nhìn thấy Đao Hà Vương bị diệt, hủy diệt hoàn toàn, sao có thể dễ tin một tên gia hỏa không biết ở đâu ra như vậy. Chỉ cần Đao Hà Vương thật đã chết, ta lấy được chí bảo cánh chim. Hừ, mà ta chính là người nhận truyền thừa, những người nhận truyền thừa khác căn bản không dám công kích ta. Một khi ta bỏ đi, chỉ cần chí bảo có giá trị, ta và tộc quần có thể đổi được rất nhiều tài nguyên bảo vật. Không biết chừng có thể đột phá trở thành Vũ Trụ Tôn Giả. “ Một luồng lưu quang đen lóe lên, đã tới trước cửa phủ đệ.

- Đừng!

Luyện Tâm Vương hô.

“Không ổn, bị hắn chiếm trước một bước rồi. “ Vài người nhận truyền thừa trong lòng tham lam, nhưng hơi do dự nhất thời cảm thấy phiền muộn, nhưng lại cũng không dám đi cướp.

- Là của ta.

Thân ảnh màu đen đưa tay nắm lấy cánh bạc, khi lợi trảo hắn khi vừa đụng chạm vào chiếc cánh bạc.

Một sức mạnh vô hình trong nháy mắt làm không gian dao động chung quanh đọng lại, tựa như sức mạnh làm Chiểu Thực Tôn Giả lúc trước không thể chạy trốn.

- Không!!!

Thân ảnh màu đen cảm ứng được không gian dao động bị phong tỏa, nhất thời phát ra tiếng rít thê lương.

Hắn không cam lòng!

Lần này mà chết, bảo vật trên người hắn toàn bộ mất hết. Cho dù tương lai có được tộc quần làm sống lại, hắn mà mất đi bảo vật tích lũy nhiều năm trên người, cũng mất đi cơ hội truyền thừa. Bây giờ đã khó đột phá, tương lai cho dù được làm sống lại, sẽ còn thống khổ hơn nữa.

- Veo!

Chỉ một luồng cực quang từ trên cao nhanh chóng bắn xuống.

Thân ảnh màu đen vội vứt chiếc cánh bạc trong tay, xé gió bay đi, muốn bỏ chạy.

- Xoẹt!

Cực quang trong nháy mắt xuyên qua thần thể, xuất hiện một lỗ thủng. Sau đó thần thể giống như bọt xà phòng, lập tức bị chôn vùi biến mất không thấy nữa. Còn luồng cực quang đó lại bay lên trời cao, trở về trong những cực quang ngũ sắc vô tận.

Yên tĩnh!

Cả Tử Kinh Đảo một khoảng yên tĩnh!

- Đã chết rồi ư?

Giữa không trung, mấy ngàn vạn người nhận truyền thừa đều khiếp sợ. Họ đều là thiên tài tuyệt thế các tộc, đều tự tin tột cùng, sao có thể dễ dàng tin vào những lời Luyện Tâm Vương. Nhưng khi thấy một người nhận truyền thừa vì đụng vào cánh bạc mà bị cực quang ngũ sắc phủ xuống đánh chết, đều hiểu ra một việc

Đao Hà Vương vẫn còn sống!

“Đao Hà Vương còn sống? “ Giác Quang Tôn Giả đứng giữa không trung xa xa nhìn xuống phía dưới, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ khó có thể tin.” Việc này, việc này. Hắn rõ ràng hủy diệt hoàn toàn, sao có thể còn sống chứ? Chẳng lẽ... Hắn có phân thân thuật? “

Phân thân thuật cũng xem là một thủ đoạn rất hiếm thấy trong vũ trụ. Thủ đoạn phân ra một hóa thân thì thật ra cũng không ít. Nhưng kia thực lực, khí tức vân vân, rõ ràng là khác nhau. Với nhãn lực tôn giả của hắn, tự nhiên có thể liếc mắt là nhìn thấu rồi.

Hiển nhiên người lúc trước bị đánh chết tuyệt không phải là hóa thân, mà là Đao Hà Vương chính thức.

“Phân thân thuật? Hắn chỉ là một nhân loại sao lại có khả năng phân thân thuật? Ta chính là Khổng Giáp Tộc trời sinh mới có phân thân thuật. “ Giác Quang Tôn Giả khó có thể tin được.

“Hắn còn sống. Ta sẽ phải làm sao bây giờ? “ Giác Quang Tôn Giả lo lắng vạn phần.

Trên cả bầu trời Tử Kinh Đảo, mấy ngàn vạn người nhận truyền thừa ồn ào náo động. Ai cũng khiếp sợ vạn phần, nhìn bảo vật rơi trên mặt đất mà chẳng ai dám động

Một uy áp cường đại đột nhiên phủ xuống.

Chỉ thấy một thân thể tựa như giao long bao phủ trên vạn km, đôi cánh khổng lồ trải ra, lộ ra một cái đầu rồng, nhìn xuống phía dưới. Nhất thời làm mấy ngàn vạn người nhận truyền thừa vội hạ xuống, toàn bộ cung kính hành lễ! “ Đảo chủ.”

Người vừa tới chính là Thần Thú Hộ Giáo, đảo chủ Tử Kinh Đảo!

- Lại có Vũ Trụ Tôn Giả ám sát Đao Hà Vương. Hừ, ở ngay trọng địa Tổ Thần Giáo ta mà ám sát. Thật là can đảm. Trắng trợn vi phạm lệnh của Tổ Thần Giáo ta. Nên chết vĩnh viễn,!

Thần Thú Hộ Giáo âm thanh vang dội.

- Chiểu Thực Tôn Giả này cho dù được nghịch chuyển thời không làm sống lại, Tổ Thần Giáo ta cũng nhất định sẽ truy sát hắn!

Uy áp vô tận, làm mấy ngàn vạn người nhận truyền thừa biến sắc.

Ác quá.

Chiểu Thực Tôn Giả được nghịch chuyển thời không làm sống lại, vẫn bị Tổ Thần Giáo truy sát? Lời này do Thần Thú Hộ Giáo công khai nói ra, như vậy khẳng định là đại biểu cho ý kiến lãnh đạo của Tổ Thần Giáo. Điều này làm cho vô số người nhận truyền thừa sợ hãi.

“May quá, may quá. “ Giác Quang Tôn Giả nghe xong sợ hãi một lát.

- Lại có người nhận truyền thừa khác muốn cướp vật của Đao Hà Vương à.

Thần Thú Hộ Giáo nhìn xuống phía dưới, cặp mắt lạnh giá vô cùng.

- Truyền Thừa Lệnh của Đao Hà Vương chưa từng vỡ, tự nhiên vẫn còn sống. Ta Tổ Thần Giáo lập quy củ rất rộng rãi, nhưng một khi lập ra, không được vi phạm. Đoạt vật của người nhận truyền thừa, chết cũng đáng.

Ngay khi Thần Thú Hộ Giáo phủ xuống, bên trong phủ đệ La Phong, ở dưới sàn lầu một đang có một chiếc bồ đoàn. Bồ đoàn đó chính là phân thân Ma Sát Tộc biến thành, trong đó dấu nhẫn Thế Giới. Trong nhẫn Thế Giới có nguyên hạch của La Phong.

Trong Thể Nội Thế Giới.

Thể Nội Thế Giới rộng lớn, giữa thế giới hạch tâm đang ngưng tụ ra một thanh niên tóc đen thân thể trần trụi.

- Ha ha ha, thành công rồi.

“Không ngờ đám ngoại tộc ấy dám làm thế thật. Ta vừa mới xuất môn là ám sát ta luôn. Dùng cả một Vũ Trụ Tôn Giả để đánh chết ta. Thật là nể mặt ta. Đáng tiếc, dùng một mạng Vũ Trụ Tôn Giả, không thể giết chết ta, chỉ là lãng phí của ta một ít năng lượng thôi. “ Ngoài thân La Phong trong nháy mắt ngưng kết một bộ chiến y.

Lần này mình liên tục chiến trên 62 vạn tràng, tin tức ngoại tộc muốn ám sát mình đã truyền khắp nơi.

Đến cả những người nhận truyền thừa khác cũng đoán được, La Phong sao lại không biết?

Nhưng hắn cũng rất tự tin. Có khả năng phân thân, chỉ cần để nguyên hạch ở lại phủ đệ vốn rất an toàn, vậy còn gì phải lo lắng? Cho dù bản tôn người địa cầu bị diệt, cũng có thể một lần nữa sống lại. Hơn nữa linh hồn mình không chết, vậy Truyền Thừa Lệnh cũng sẽ không vỡ. Ngũ Thải Cực Quang Hồ cũng sẽ nhận định mình còn sống... Vậy bảo vật của mình, cũng không ai có thể đụng vào được. Một khi đụng vào sẽ bị Ngũ Thải Cực Quang Hồ công kích chết ngay.

Như thế thì sợ gì?

La Phong lúc trước đi ra ngoài khơi khơi như vậy, cũng muốn nhìn xem ngoại tộc đang giở thủ đoạn gì. Mình có Tháp Châu trấn thủ linh hồn, không sợ khống chế linh hồn. Cường giả ngoại tộc còn lam được chứ?

“Nhưng lúc đó còn có một Vũ Trụ Tôn Giả ngoại tộc khác đột nhiên xuất hiện. Chỉ là hắn khi phát hiện ra có một Vũ Trụ Tôn Giả khác đã xuống tay, do đó tạm thời lui bước. “ La Phong lắc đầu.” Đáng tiếc, qua chiến dịch này e rằng hắn cũng không dám xuống tay với ta. Hắn hiểu rõ xuống tay với ta là vô dụng, hơn nữa còn phải mất mạng mình.”

Vèo!

La Phong rời khỏi Thể Nội Thế Giới, đi vào căn lầu trong phủ đệ.

Dưới uy áp của Thần Thú Hộ Giáo, mấy ngàn vạn người nhận truyền thừa vô cùng yên tĩnh, đột nhiên xa xa thấy chiếc cánh bạc, cùng những bảo vật khác do Đao Hà Vương lưu lại toàn bộ bay về phía phủ đệ.

Những bảo vật này chính là bảo vật do La Phong luyện hóa. Một khi hắn hiện thân tự nhiên dễ dàng triệu hoán về. Sở dĩ không cho phân thân Ma Sát Tộc triệu hoán vì Ma Sát Tộc không thể triệu hoán Tướng Giáp, Tướng Hồn. Tướng Giáp cần phải là một sinh mạng loại huyết nhục mới có thể gọi về. Tướng Hồn thì chỉ có linh hồn người địa cầu mới có thể dùng.

Đương nhiên cho phân thân Kim Giác Cự Thú cũng có thể triệu hoán được. Chỉ là Kim Giác cự thú quá lớn, một khi ra khỏi Thể Nội Thế Giới, khẳng định sẽ phủ kín cả không trung.

- Hả?

Mấy ngàn vạn người nhận truyền thừa đều nhìn về phía phủ đệ.

- Sao bảo vật bay vào trong?

- Đao Hà Vương không chết, những bảo vật đó đều do hắn luyện hóa, đương nhiên hắn có thể triệu hoán tới đó. Nhưng hắn rõ ràng vừa bị đánh chết, sao lại...

Mấy ngàn vạn Bất Hủ cấp phong Vương, các Vũ Trụ Tôn Giả đều nhìn chằm chằm vào đó. Đến cả Thất Kiếm Vương cũng dán mắt vào phủ đệ của La Phong.

Luyện Tâm Vương đứng ở cửa phủ đệ, không dám vượt qua nửa bước, lúc này cung kính hành lễ:

- Chủ nhân!

Một bóng người từ cửa phủ đệ bước ra.

Chính là một thanh niên nhân loại, mặc Tướng Giáp, đi giày chiến màu bạc, đôi Thí Ngô Vũ Dực trải ra.

Đó rõ ràng là Đao Hà Vương vừa bị đánh chết.

- Là hắn, Đao Hà Vương.

- Hắn chẳng hề sao cả, hoàn toàn hảo hảo.

- Chẳng lẽ hắn có thiên phú phân thân thuật trong truyền thuyết?

Người nhận truyền thừa các tộc trong vũ trụ đều khiếp sợ nhìn La Phong đi ra khỏi cửa phủ đệ. Chỉ thấy La Phong khom người hướng lên trời cao hành lễ với Thần Thú:

- Đảo chủ.

- Ừm.

Thần Thú Hộ Giáo nhìn xuống phía dưới, khẽ đáp.

Rõ ràng đã thấy Đao Hà Vương ngã xuống, bây giờ lại thấy cảnh này, đám cường giả ngoại tộc bọn Giác Quang Tôn Giả vẫn muốn La Phong chết ngay, không khỏi sợ hãi. Bây giờ đã biết việc giết Đao Hà Vương khó gấp trăm lần ngàn lần so với họ tính toán. Những cường giả nhân loại như Thất Kiếm Vương, Sát Mạn Vương, còn có vô số người nhận truyền thừa khác, đều nhận định Đao Hà Vương càng thần bí hơn nữa.

No comments:

Post a Comment