Apr 22, 2016

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC: Thiên tài tiểu Vương Phi - Chương 108-113

Chương 108: Kẻ ngu dốt làm chuyện ngu xuẩn

Trương mụ mụ kiến thức rộng rãi, nàng xem kĩ rồi nói:“Cái này không có ý hại tính mạng tiểu thư, ngược lại là muốn nàng nghe lời. Xem ra Đỗ di nương là muốn lưu ý tiểu thư, thông qua nàng, khiến lão gia chú ý tới.”



Hạ Vũ giễu cợt, “Tính tình nàng như vậy, lão gia coi trọng mới là lạ.”

Hoàng Oanh không nói gì. Mặc kệ Đỗ di nương không tốt như thế nào, cũng là di nương của tiểu thư, nô tỳ không có tư cách bàn luận.

Trương mụ mụ nói:“Lấy cái này đi bẩm báo với phu nhân.” Sau đó tự mình đi.

Kết quả phu nhân đã đóng cửa, không ai được quấy rầy, nàng cũng chỉ có thể không làm được gì mà quay về, có gì ngày mai nói.

Tô Mạt lập tức thấy có gì đó không ổn, liền giao cho Hoàng Oanh tiếp tục làm một số việc.

Đêm hôm khuya khoắt, trong lúc mọi đang người ngủ, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Trần mụ mụ nghe lệnh Vương phu nhân chờ nghe động tĩnh, của vừa mở, vài người bước vào, cầm theo đèn lồng đã được thắp sáng, theo sau là Lâm di nương.

Trên đường bước vào cửa:“Trong phủ có người làm chuyện loạn thần, phu nhân sợ có người làm hại các tiểu thư, lệnh cho ta lục soát xung quanh.”

Trương mụ mụ tiến lên cười,“Trần tỷ tỷ vì sao lại đến lục soát nơi này?”

Nàng mỗi ngày đều đến báo chuyện của tứ tiểu thư, căn bản không có gì khác thường . Trần mụ mụ hừ một tiếng,“Đây là lệnh của phu nhân, ta cũng không biết lý do.”

Tô Mạt ở bên trong nghe thấy nhưng làm bộ như không biết, rất nhanh, có người lục soát tìm được vài thứ, giống như phát hiện chứng cứ phạm tội, lập tức kêu lên:“Ai nha, đây là cái gì vậy? Trong phòng tứ tiểu thư sao lại có cái này.”

Lâm di nương ý bảo nói nhỏ chút,“Trước đem nha đầu đi, thẩm vấn rõ mọi chuyện rồi về báo với phu nhân, hỏi lại tiểu thư sau.”

Trương mụ mụ lập tức nói:“Cái này là do lúc đêm, Đỗ di nương mang vào. Chúng ta phát hiện ra, muốn đi bẩm báo phu nhân, nhưng phu nhân đóng cửa nghỉ ngơi, không gặp được.”

Bên kia Hoàng Oanh trông thấy hiểu rõ, càng bội phục tiểu thư thông minh, chuyện gì cũng biết trước. Nếu không bị vu oan như vừa rồi, sợ cũng chết chắc rồi.

Lâm di nương vào phòng, Tô Mạt đang đứng dậy, nói: “Đã xẩy ra chuyện, ta đây cũng sẽ theo Lâm di nương đi đến gặp phu nhân, nói rõ mọi chuyện. Để cho mọi người đỡ nghi vấn.”

Chương 109: Vu oan hãm hại con ruột của mình

Thực rõ ràng chuyện này là có âm mưu, chính là nhằm vào nàng vì nàng được Tô Nhân Vũ chú ý, đại phu nhân đây là muốn cho nàng biết tay. Nếu không nàng mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, biết cái gì mà nguyền rủa với không nguyền rủa.

Hoàng Oanh thấy Kim Kết ở bên ngoài thăm dò, lập tức nàng nháy mắt, hai người ngầm ra hiệu cho nhau, Kim Kết lập tức đi làm.

Tô Mạt mặc quần áo, Trương mụ mụ ôm, vài nha đầu thắp đèn lồng, cùng đi đến viện đại phu nhân.

Lúc các nàng đến, nhị tiểu thư cũng đến, tam tiểu thư, đại tiểu thư không có mặt. Đại phu nhân cùng Tô Nhân Vũ ngồi ở kháng thượng.

Đại phu nhân nói:“Mấy ngày nay, thật sự vô pháp vô thiên, hôm nay có lão gia xử việc nhà. Khỏi có người không phục.”

Lâm di nương chỉ cảm thấy trong lòng giật mình một chút.

Tô Mạt tiến lên hành lễ, Tô Nhân Vũ liếc nàng một cái, hắn cho người đi nói nàng không được đến thư phòng, cũng là vì muốn an ủi Tô Hinh Nhi, nhưng hắn không nhịn được một ngày không nghĩ đến nàng. Nghĩ nàng nhỏ nhắn, nhưng bộ dạng lại rất thông minh. Không nghĩ là tối nay lại xẩy ra chuyện khuất tất.

Xem nàng vẻ mặt bình tĩnh, thật ra không sợ hãi, không khỏi trầm giọng nói: “Ngồi xuống đi.”

Vương phu nhân ánh mắt âm ngoan trừng mắt nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, Hoàng Oanh giúp đỡ Tô Mạt ngồi xuống.

Trần mụ mụ đem lá bùa đưa lên, nhất nhất giải thích, đây là nguyền rủa, cái kia là niệm kinh, là gây khó dễ cho người khác, là hành động của tiểu nhân. Sau đó lại trình lên mấy cái hình nhân, mặt trên cũng giống lá bùa, xem ra, một cái là đại tiểu thư, một cái là tam tiểu thư.

Trần mụ mụ cảm xúc kích động nói: “Lão gia, cái này là lão cùng vài nha đầu nhặt được ở trong góc, nguyền rủa đại tiểu thư cùng tam tiểu thư chết non!”

Tô Nhân Vũ sắc mặt phát lạnh, cầm lấy xem xem, mặt trên quả nhiên viết ngày sinh tháng đẻ của hai người, nhất thời giận dữ,“Là ai?”

Vương phu nhân hừ một tiếng,“Lão gia nhìn chữ viết mà không biết là ai sao.” Tô Nhân Vũ nhìn kỹ, con ngươi chợt nhíu lại, nhất thời lãnh khí nặng nề,“Mạt Mạt?”

Tô Mạt đứng dậy, liền đi tới, Tô Nhân Vũ đem hình nhân ném vào trong lòng nàng,“Ngươi tới xem.” Tô Mạt không cần xem cũng biết, mặt trên chữ viết khẳng định là bắt chước của nàng.

Chương 110: Hại người không thành lại tự hại mình. 

Tô Mạt không chút hoang mang, quỳ xuống nói :“Lão gia, phu nhân, xin minh giám. Cái thứ nét chữ này, muốn bắt chước thực dễ dàng. Giống ta ngu dốt như vậy, muốn bắt chước chữ mẫu của danh gia, cũng không khó. Huống chi là người chuyên viết chữ? Trong phòng ta có đồ gì đó, không phải là của ta. Là của Đỗ di nương cất giấu. Chắc chắn Di nương giận ta không nghe lời, không nói với lão gia phu nhân, xin cho Di nương được bước vào chính viện, còn không cho Di nương đem tiền tiêu vặt hàng tháng của ta đi bài bạc uống rượu.Vì vậy nàng liền tức giận, phải làm phép hại ta.”

Vương phu nhân hừ lạnh :“ Nàng là nương của ngươi, như thế nào lại hại chính nữ nhi của mình.”

Tô Mạt cảm thấy cười lạnh, nương ? Đối với nữ nhi ruột đương nhiên sẽ không như vậy, nhưng chính mình không phải nàng ta thân sinh . Vương phu nhân còn có mặt mũi hỏi tới?

Nàng thản nhiên nói :“Lòng người khó dò, điều này thì phải hỏi di nương rồi.”

Tô Nhân Vũ lập tức nổi giận,“ Đi đem tiện tì kia qua đây, lấy roi của ta đến.”

Vương phu nhân lạnh lùng nói :“Lão gia vẫn là hỏi rõ ràng. Nếu là do cả hai mẫu thân nữ nhi cùng làm ra, chỉ trừng trị một mình mẫu thân, chỉ sợ là không công bằng.”

Tô Nhân Vũ mắt liếc Tô Mạt một cái, ánh mắt rất là phức tạp. Rất nhanh Đỗ di nương khóc sướt mướt bị tha đến, thuận tiện bị người đổ lên một đống lá bùa, vải vụn linh tinh, cùng hình nhân làm bằng chất liệu vải giống hệt. Những vải vóc này là loại lụa tơ tốt nhất, đưa cho các phòng tiểu thư dùng để học tập nữ công, thêu hoa làm hà bao.

Tô Mạt bị Đỗ di nương vừa trộm vừa xin lấy đi hơn một nửa.

Vương phu nhân đem hình nhân hướng trong lòng Đỗ di nương quăng tới, “Đỗ di nương, ngươi tại sao lại đi nguyền rủa đại tiểu thư cùng tam tiểu thư, còn không mau thành thật khai báo ra.”

Đỗ di nương còn đang lơ mơ mở trừng mắt, vừa nghe xong liền há to miệng kinh ngạc, đang xảy ra chuyện gì? Nàng ta hiển nhiên không hiểu rõ.

Tô Mạt lập tức đoán được, khẳng định là Đỗ di nương ở dãy nhà sau làm hình nhân, bị đám người của Vương phu nhân thấy, đi nói cho bà ta, Vương phu nhân liền nghĩ ra kế: một hòn đá ném hai chim. Dù sao đối với Vương phu nhân mà nói, làm cho Tô Nhân Vũ đánh Tô Mạt nữ nhi ruột của Cố Di nương, mới là làm cho nàng ta hả giận.

Đỗ di nương đồ ngốc này, vốn chỉ là muốn nguyền rủa Tô Mạt, làm cho nàng nghe lời, làm cẩu bị sai khuyến cho Tô Hinh Nhi, lại không nghĩ rằng bị người lợi dụng, lập tức liền bò gối đến trước mặt Tô Nhân Vũ, còn bị người khác nói là chính nàng ta nguyền rủa đại tiểu thư cùng tam tiểu thư.

Nàng ta xua tay không ngừng :“Không, không phải, không có chuyện đó.”

Chương 111: Độc kế của Vương phu nhân. 

Đỗ di nương làm sao nỡ nguyền rủa tam tiểu thư, căn bản là không thể. Đỗ di nương nhìn thấy ánh mắt của Vương phu nhân âm độc, đột nhiên giật mình. Nàng hồ đồ rồi, nếu làm cho Vương phu nhân biết bà ta đã phát hiện ra nữ nhi của mình không phải Tô Mạt, Vương phu nhân nhất định sẽ hại chết tam tiểu thư .

Đỗ di nương nhất thời mặt xám như tro, không biết phải làm sao.

Tô Mạt tiến lên, yên lặng nhìn nàng :“Di nương, ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy, thành thành thật thật khai ra đi. Đã làm thì nói, không làm cũng không cần ôm vào người.”

Đỗ di nương trương há hốc mồm miệng, lại nói không ra lời, thật sự không có lời nào để nói, nàng ta cũng không thể nói với Tô Nhân Vũ cùng Vương phu nhân là chính mình làm phép nguyền rủa Tô Mạt đứa con trên danh nghĩa này, đi nghe lời tam tiểu thư nói sai. Như vậy không khác nào nói cho người ta bí mật của nàng ta.

Nàng ta cả người ướt sũng mồ hôi, trên đất lạnh lẽo, khí lạnh như chui xuyên qua đầu gối nàng.

Nàng ta cúi đầu, cắn răng nói :“ Đúng, là ta nguyền rủa đại tiểu thư cùng tam tiểu thư , ta......”

“Câm miệng!” Tô Nhân Vũ nhất thời tức giận ngút trời, toàn thân toát ra băng hàn, đoạt lấy roi trong tay Đỗ Quyên đang đứng bên cạnh, không thương xót quất xuống 5, 6 roi. Hắn là người tập võ, lúc nổi điên lên, xuống tay đặc biệt nặng, bị đánh hai roi, Đỗ di nương cũng đã đau đớn đến ngất lên ngất xuống.

Vương phu nhân vội vàng ngăn hắn lại, “Lão gia đem Đỗ di nương đánh chết , những lời muốn hỏi sẽ hỏi được ai?”

Tô Nhân Vũ giống như chưa bớt giận, “ Hỏi cái gì nữa? Chẳng lẽ một tiểu nha đầu còn có tâm tư sâu như vậy?”

Vương phu nhân hừ lạnh, “Tứ tiểu thư là người nào, thông minh lanh lợi, đại trí giả ngu* , chẳng lẽ lại không có ý tứ gì?”

* người tài vẻ ngoài đần độn; tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi 

Tô Nhân Vũ nghi hoặc nhìn nàng ta, “ Thường ngày ngươi đối với tứ tiểu thư không phải tốt lắm sao? Như thế nào đột nhiên lại nói như vậy?”

Vương phu nhân tức giận đến mày liễu dựng đứng :“Nếu là ta không đối tốt với nó, sao biết được bản tính của nó và tâm tư sâu kín của nó? Huống hồ lời này cũng nên hỏi lão gia mới đúng. Vẫn để nàng theo học sách, tại sao đột nhiên lại không cho nữa. Chẳng lẽ không phải bởi vì tam tiểu thư? Lão gia thiên vị tam tiểu thư, chẳng lẽ tứ tiểu thư sẽ không ghen tị?”

Tô Nhân Vũ mắt lạnh lẽo chuyển qua âm trầm nhìn chằm chằm Tô Mạt :“Nói.”

Tô Mạt gắt gao cấu chặt lòng bàn tay, nàng cũng không phải là cái loại này tự làm thương tổn chính mình, sau đó để tên ngốc bị bịp mắt lừa gạt lương tâm thức tỉnh đến khóc lóc ăn năn. Nàng muốn tự bảo vệ bản thân!

Chương 112: Nở nụ cười câu hồn: Bí mật của ngươi…. ta biết! 

Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lại Tô Nhân Vũ, thâm thúy sâu xa, quật cường bất khuất.

Nàng nghe xong thản nhiên nói :“Nếu ta nói không ghen tị, đó là giả. Có đứa nhỏ nào không nghĩ đến được đến cha mẹ cưng chiều? Nhưng bởi vì xuất thân không giống, địa vị khác nhau, con của chính thất và thứ thiếp có sự khác biệt. Có người vừa sinh ra liền được cha mẹ sủng ái, có người bị đuổi xuống thôn trang, làm những công việc nô tỳ cũng không phải làm. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn bị di nương trút giận lên người, động một chút là chửi mắng không cho cơm ăn. Thử hỏi, nữ nhi nào đã từng sống như sẽ không ganh tỵ a?”

Vương phu nhân lạnh lùng nói :“Lão gia nghe thấy rồi đó, cho nên ngươi liền nguyền rủa chính tỷ tỷ mình?”

Đôi lông mi dày cao vút của Tô Mạt run rẩy: “Có thể ở Phù Dung viên, ta đã rất thỏa mãn. Phu nhân rất tốt với ta, lão gia đối ta cũng thực chiếu cố. Ta đã mãn nguyện. Muốn nói nguyền rủa, từ đâu đến? Phu nhân một khi đã nói như vậy, thì xin mời lấy chứng cớ ra. Ta sai ai đi mua về? học làm ra sao? chẳng lẽ ta từ trong bụng mẹ sinh ra đã biết làm?”

Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng, quét mắt một cái về đám người Trương mụ mụ :“ Đem Đỗ di nương đi cứu tỉnh.”

Một chậu nước lạnh hắt đi xuống, Đỗ di nương rên rỉ tỉnh lại, hơi thở yếu ớt. Tô Mạt làm bộ như quan tâm, bổ nhào về phía trước :“Di nương, ngươi rốt cuộc làm cái gì, liền khai mau ra đi.”

Sau đó lên tiếng khóc lớn, trong lúc nàng đưa sát đến lỗ tai Đỗ di nương nói khẽ chỉ có nàng ta mới nghe được :“Ngươi muốn nguyền rủa ta, bảo hộ nữ nhi của ngươi. Ngươi cũng quá ác độc. Nay gậy ông đập lưng ông.”

Đỗ di nương toàn thân chấn động, giống như gặp quỷ lập tức đẩy Tô Mạt ra, hoảng sợ nhìn nàng,
“Ngươi, ngươi......”

Tô Mạt lạnh lùng nhìn Đỗ di nương, ám chỉ nàng ta, nàng thật sự biết bí mật của bà ta. Nếu không phải chính mình giúp nàng ta che dấu, chỉ sợ Vương phu nhân đã sớm phát hiện.

Đỗ di nương đột nhiên cầu xin tha thứ, không biết sức lực lấy từ đâu ra: “Lão gia, phu nhân, các ngươi đánh chết ta đi. Không liên quan đến Mạt Mạt. Tiểu nha đầu đó không biết gì hết. Ta muốn nó nghe lời, cầu xin phu nhân, lão gia, để cho ta trở về ở đại viện. Ta......”

Nàng gắng sức tiếp được nữa, lập tức nằm rạp trên mặt đất. Mấy roi kia sớm đã làm cho nàng ta da tróc thịt bong.

Vương phu nhân lạnh lùng nói :“ Tứ tiểu thư không biết sao? ”

Đỗ di nương do dự một chút, cùng Vương phu nhân đấu đá cả đời, lập tức ý thức được, phu nhân đang gia hại tứ tiểu thư, nàng chỉ là vật làm nền.

Nàng ta do dự, Tô Nhân Vũ hừ lạnh một tiếng, mệnh lệnh Tô Mạt: “Quỳ xuống!”

Chương 113: Sau khai ra -- nàng sẽ không khoanh tay chịu chết 

Đáy lòng Tô Mạt rốt cục rơi lệ, xem ra cả đời này, nàng là thật không có phúc hưởng tình cha con của Tô Nhân Vũ.

Nàng cũng hoàn toàn bỏ cuộc, không ôm bất kì ảo tưởng gì nữa. Đối với nam nhân này còn hy vọng xa xôi gì?

Nếu là Tô Hinh Nhi, cho dù giết người, Tô Nhân Vũ cũng sẽ thay tiểu nha đầu đó che đậy tội lỗi. Thời gian vui vẻ nhất khi ở trong thư phòng này, bất quá đều là giả dối. Gạt người !

Nếu Tô Nhân Vũ thật sự muốn lấy roi quất nàng, một roi cũng có thể lấy mạng nàng. Nàng cắn răng, không rên lên một tiếng, không bao giờ nữa muốn nói nữa. Giọt lệ trong mắt long lanh chuyển động, cũng không chịu rơi xuống, nàng cũng không liếc lại Tô Nhân Vũ một cái, dường như không quen biết hắn.

Tô Nhân Vũ nhìn nàng, lạnh lùng nói :“ Ngươi có cái gì nói? ”

Tô Mạt trên mặt lộ ra giọng cười mỉa mai :“Một ngày nào đó, sẽ có người phải ân hận vì lúc đó đã làm sai.”

Tô Nhân Vũ đã sớm hối hận, nếu hắn không xuất môn đi ra ngoài, Cố di nương sẽ không phải chết. Tâm tư bị xúc động, hắn hừ lạnh một tiếng, roi trong tay kéo căng thẳng tắp, khí thế lạnh lẽo bao quanh thân hắn, nội lực dâng trào, chỉ cần ra tay, Tô Mạt sẽ bị chết dưới ngọn roi đó.

Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm đại tiểu thư :“Ta có lời muốn nói.”

Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, trong nhà này, còn có người tốt.

Vương phu nhân sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía Trần mụ mụ : “Đại tiểu thư sao lại đến đây?”

Đại tiểu thư đã tiến vào, khoác áo choàng, trên người mặc quần áo mỏng manh, hiển nhiên tới rất vội vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì bị đông lạnh.

Nàng tuy rằng không tranh sủng, nhưng bởi vì là trưởng nữ, tiếng nói tự nhiên có sức nặng.

Nàng quỳ xuống ở bên cạnh Tô Mạt, Lâm di nương lập tức tranh nâng nàng dậy, lại sai người ghế đại tiểu thư ngồi.

Đại tiểu thư liếc nhìn Lam Linh mắt một cái, nàng lập tức đem đồ vật trình lên, đồng thời nói :“ Đây là nửa đêm, ở trong góc nhặt được. Mặt trên là tên cùng ngày sinh tháng đẻ của tam muội muội.”

Tô Nhân Vũ vừa thấy, quả nhiên đúng vậy, nét chữ cũng không khác mấy với những bức trước. Đáy lòng hắn giống như trút được gánh nặng, khắp người thoải mái không ít.

No comments:

Post a Comment