Trang
Apr 26, 2006
May mà...
Hai nông dân từ quê ra tỉnh đến một quán giải khát nọ. Họ nhìn thấy 2 tấm biển "Fresh milk" và "Fresh beer". Sau khi thảo luận, họ chọn sữa tươi. Lập tức, một người đàn bà từ sau rèm bước ra mang theo 2 chiếc cốc. Bà ta vạch áo và chỉ một loáng, 2 cốc đã đầy tràn. Hai anh chàng vô cùng kinh ngạc. Một anh vừa nhâm nhi cốc sữa vừa lẩm bẩm:
- Đến giờ tôi mới biết sữa tươi là thế nào. Ngẫm nghĩ một lát, anh kia gật gù:
- May mà hồi nãy ta không gọi bia tươi!
2116
Apr 25, 2006
Cái này thì được
Hai vợ chồng nhà nọ hay gây gổ và đánh lộn như cơm bữa. Một buổi chiều ăn cơm xong hai vợ chồng lại đánh nhau một trận tơi bời khói lửạ. Buổi tối, ngưòi ta nghe thấy chị vợ thì thào trong bóng đêm.
- Cái tay này hồi chiều đấm bà, xê ra !
- ...
- Cái chân này hồi chiều đá bà, xê ra !
- ...
- Cái mồm này hồi chiều cắn bà, chửi bà, xê ra !
- ...
- Còn cái này thì được. Cái này hồi chiều chẳng làm gì với bà hết.
1547
Apr 24, 2006
Khôn ngoan
Một cô bé đi vận động từng nhà một trong xóm để quyên tiền cho câu lạc bộ những người yêu động vật. Lúc cô giải thích ý nghĩa của hành động đó cho một người đàn ông rõ, ông ta bèn mời cô bé vào nhà và nói rằng ông ta lấy làm vui lòng khi đóng góp:
- Cháu hãy chọn lựa đi! - Ông ta nói khi đặt tờ giấy bạc 1USD và một đồng cắc mười xu đặt lên bàn.
Cô bé nhặt lấy đồng mười xu và nói:
- Mẹ cháu luôn luôn dạy cháu nên nhận cho mình phần nhỏ nhất.
Kế đó cô nhặt tiếp tờ giấy bạc 1USD lên rồi nói tiếp:
- Và nếu như ông không phiền lòng thì cho cháu xin mảnh giấy này để gói đồng bạc lại cho khỏi bị rơi mất!1911
Lời Nguyền Trên Ðá
Lời Nguyền Trên Ðá
Truyện ngắn của Nguyễn Thị Long An
Hân cho sách vở với những dụng cụ dạy học,
hình ảnh, poster vào các thùng giấy. Mớ quần
áo treo trong tủ được xếp ngay ngắn đặt vào
vali, tất cả mọi thứ phải làm xong để trả
lại phòng trọ cho chủ nhà vào ngày mai. Dòm
quanh căn phòng lần sau cùng để chắc chắn mình
không để quên lại một vật gì trong chiếc
phòng vỏn vẹn mấy tháng quen thuộc, chỉ nửa
niên học mà thôi. Khung giường nhỏ chơ vơ,
chiếc gối xô lệch hững hờ như thầm thì chúng
ta còn thấy nhau không đầy mười hai tiếng
đồng hồ nữa. Vệt nắng buổi chiều soi
nghiêng qua song cửa sổ cho thấy rõ khoảng đất
rộng ngoài kia cỏ mọc lan đến tận hông nhà
không có bước chân người lui tới. Mọi vật
chung quanh đều mỏi mệt như phần tháng ngày lưu
lại nơi nầy. Lắc đầu thật mạnh Hân xua
đuổi đi những uất nghẹn khi nhớ tới những
ngày làm việc vừa qua.
Sáng hôm đó bà Hiệu Trưởng người Mỹ dẫn
nàng xuống dãy nhà cuối cùng chỗ dành riêng cho
số học sinh Việt Nam mỗi ngày đến học thêm
những môn còn yếu kém, (bà Hiệu Trưởng nói
như vậy) để gặp một bà giáo già Việt Nam.
Ðược biết thêm bà nầy là người dạy ở đây
lâu năm, hiện đã hưu trí nhưng đang được lưu
dụng làm việc bán thời gian với chức vụ như
là người điều khiển chương trình học thêm cho
các em nhỏ Việt Nam đang theo học tại trường.
Bà Hiệu Trưởng giới thiệu xong hai người rồi
mới bỏ đi. Hân gật đầu chào bà giáo. Nàng
vô cùng ngạc nhiên thấy bà ta dòm mình trân
trối, dòm cho đến đổi há hóc miệng như đang
gặp một quái vật lạ lùng thời tiền sử. Bà
ta đứng sững người như bị ma quỷ hớp hồn.
Hân được dịp quan sát bà một cách tường tận
trong thời gian ngắn ngủi nhưng lạ lùng đó.
Người thấp bé, da đen đen, miệng hô nên môi
trên của bà nhọn ra, lúc thừ mặt thoáng dòm có
nét hiểm ác. Phải đứng chơ vơ ngỡ ngàng giữa
căn phòng Hân hết sức khó chịu. Một lúc lâu
như mới định tỉnh, bà lạnh nhạt mời nàng ngồi,
trình bày về học trò và lớp học Việt Nam ở
đây một cách sơ sài, cuối cùng bà đưa Hân qua
căn phòng khác để gặp một thầy giáo và nói
cô liên lạc với thầy đây, quyền quyết định
sắp xếp việc làm là do thầy ấy. Lại bị ông
thầy không lớn hơn mình bao nhiêu dòm chăm bẳm
một lần nữa. Trông cách cư xử đó, Hân
đoán biết bà ta muốn nhường quyền quyết định
cho thầy giáo ấy. Rồi bà kêu Hân trở về
căn phòng làm việc của bà, không nói gì với
nàng, cũng không mời ngồi. cử chỉ bà tỏ ra
rõ ràng không mấy thiện cảm ngay từ phút đầu
với người cộng sự mới. Bỗng nhiên bà ta
đứng dậy sang phòng của thầy giáo lúc nãy.
Hân ngồi đại xuống cái ghế trước bàn của bà
ta, căn phòng giờ đây vắng vẻ. Nàng dòm tứ
phía, lạ lẫm, linh cảm cuộc đời mình từ đây
sẽ là miền biển sóng, chao động và thay đổi
lớn, không còn ổn lặng như thời gian yên bình
bên mẹ trước đây. Dường như bà ta sang bên
đó để bàn bạc về mình. Sự ngỡ ngàng, áy
náy kéo dài tới khi bà ta trở lại phân công cho
dạy mấy lớp nhỏ. Hân như thấy mình thoát nợ
khi chào họ ra về. bước ra khỏi phòng nàng
thấy một người con gái lớn hơn mình vài tuổi
đi lướt qua. Sững sốt, cô ta có gương mặt
giống mình như in. Hân dòm cô ta cho đến khi cô
khuất vào trong khung cửa một phòng học. Lạ! Sao
trên đời có chuyện người giống người như
vậy, giống như là hai chị em. Mà thôi, thắc
mắc làm gì, người giống người có gì là lạ
lắm đâu. Việt Nam có mấy chục người thì
phải có người giống nhau chớ! Vào lại văn
phòng Hiệu Trưởng ghi ngày nhận việc Hân khám
phá ra cô gái mình gặp ở hành lang là con của
bà giáo già ấy. Có lẽ sự giống nhau của hai
người là lý do khiến bà dòm trừng trừng mình
với vẻ sững sốt.
Những ngày tháng dạy học là một nỗi cực hình
triền miên. Cuộc sống hàng ngày không thay
đổi, chỉ trong tâm hồn có một thay đổi lớn,
buồn bã và hay suy nghĩ, muốn bỏ việc trở về
nhà bởi cảm thấy bơ vơ thiếu vắng những thân
tình, ngay cả tình người đồng hương bình
thường cũng không có ở đây. Không hiểu vì
sao những bạn đồng nghiệp lạnh nhạt, coi như
không phải cùng họ hằng ngày có với nhau những
nỗi vui buồn dưới mái trường của người khác
xứ. Bất cứ việc làm nào cũng không thể
sớt chia, mọi người hoàn toàn cách biệt như họ
ở trong và tôi ở ngoài đời hay ngược lại.
Sau ba tháng làm việc bà đã bắt đầu thay đổi,
làm khó dễ hay có những câu nói bóng gió xéo
xiêng. Bà là người lớn nhưng hành xử những
trò nhỏ nhen. Xúi biểu các cô giáo khác chọc
tức, bỉ mặt, cố tình làm nhục, thậm chí coi
như họ có chung cùng với bà ta một mối thù
hận nào đó. Không khí ngột ngạt ở một lớp
học, thê thảm trùm xuống theo tháng ngày đầy ứ
lên dần. Sự dè dặt, cẩn trọng, dịu dàng
từng lời nói ngày lại ngày của Hân không dìm
được mối a dua của bầy cẩu trệ, tăng dần
để nhận chìm xuống đời của một kẻ lạ.
Hân cúi đầu nhận chịu, dặn lòng giữ yên lặng
cho niềm hòa khí chan rưới xoa dịu nỗi hằn học
của mọi người.
Cố tâm không suy nghỉ lan man, bỏ qua những nỗi
muộn phiền trong công việc hầu tìm cho mình một
thanh thản đơn sơ trong niềm vui của sự dạy
dỗ. Từng buổi chiều tan học Hân ngồi nán lại
soạn bài hay dạy kèm thêm cho một em còn yếu kém.
Ðọc thêm một bài văn phạm hay một quyển sách
toán để mong tìm được phương cách cắt nghĩa
dễ hiểu khi cần thiết.... Một hôm khi học trò
vừa ra về, Hân đang sắp xếp lại những dụng cụ
để dạy còn ngổn ngang đầy phòng học thì một
ông già bước vào lớp. Thoạt nhìn thấy ông,
Hân vô cùng bối rối, dường như đã gặp ông ta
ở đâu, quen quá. Soát lại trí nhớ vẫn không
tìm thấy căn cớ nào gợi nhớ. Ông ta đứng
ngay ngưỡng cửa dòm giỏ quan sát như vừa thấy
điều gì mà từ xưa chưa bao giờ có, mặt hiện
lên vẻ bỡ ngỡ. Hân chờ đợi khá lâu mới
nghe ông ta cất tiếng chào.
Ông ngập ngừng :
- Xin lỗi cho tôi hỏi thăm, cha mẹ cô ở đâu?
Tên gì?
Cô giáo trẻ dòm thẳng vào mắt người đối
diện, thầm nói ông nầy vô duyên, không quen
biết mình bao giờ lại đột ngột hỏi dồn dập
chuyện riêng tư. Nghĩ vậy nhưng Hân cũng ôn
tồn trả lời vì kính trọng người lớn tuổi:
- Thưa, cháu không có cha, chỉ có mẹ. Mẹ tên
Ngọc Trang hiện đang ở một tiểu bang gần
đây.
Tự nhiên mặt ông tái xanh%
2C quày quã bước ra
khỏi cửa đi mất dạng, bỏ lại sự bàng hoàng,
ngơ ngác cho nàng. Hoạt cảnh biến thiên mau chóng
và dị kỳ cho đến nỗi Hân tưởng như lạc vào
trong một ngõ ngách của vùng kkhông gian huyền bí,
liêu trai.
Từ đó về sau cử chỉ và cách đối của bà ta
hoàn toàn là sự ngược đãi. Công việc dù
nhỏ dù lớn bà ta đều sai phái và cắt cử
nàng, không giao cho các cô giáo khác. Thương học
trò và trung thành với hoài bảo của mình, Hân cố
gắng vượt qua mọi khó khăn để đạt mục đích.
Có khi một ý tưởng chống đối, tạo loạn nổi
lên trong tâm như một tiếng chuông đánh lên trong
đêm vắng. Rồi tiếp theo là thực tế cuộc
sống và tình trạng đáng thương của lũ học trò.
Ta nên buông trôi tất cả, đừng nghĩ ngợi tính
toan, hãy như những chiếc lá rụng bên đường.
Từ trên cao xuống, từ khoảng không về với
khoảng không. Khinh đời và khinh tất cả những
ai xung quanh.
Khi còn bên kia trời cũng đã thấy những nỗi
chèn ép trù dập. Lửa hồng đốt cháy quê
hương, lan tràn cho đến nỗi bao người phải
trốn chạy tận xứ nầy vậy mà bây giờ mường
tượng như ngọn lửa hồng đó tràn sang trà trộn
nơi đây để đốt cháy cuộc sống thanh bình
của một cô gái không có chút gì che đỡ. Cô,
thầy giáo ở đây hằng ngày sang sảng giảng dạy
phải biết cư xử tử tế với mọi người, phải
biết thương người cùng chủng tộc. Lá lành
đùm lá rách, hay những câu ca dao mà những buổi
chiều nào đám học sinh cũng ê a trong lớp ''Bầu
ơi thương lấy bí cùng, tuy là khác giống nhưng
chung một dàn''. Vậy mà họ âm mưu với nhau
triệt hạ đồng nghiệp chân ướt chân ráo
đến, như là thành phố của riêng họ, không một
người xa lạ nào được tới chia sẻ công ăn
việc làm của họ. Cũng là kẻ lạc loài như nhau
trên đất nước tha nhân, đến trước may mắn
được ăn trên ngồi chốc sao họ lại nhẫn tâm
chà đạp kẻ đến sau?
Hân thở dài ngao ngán cho lòng dạ con người.
Hôm qua bà Hiệu Trưỏng kêu lên nói nầy nọ để
xé khế ước. Chắc chắn là do sự dèm pha thêm
bớt. Hất chén cơm người ta đang ăn trên miệng
vì mối tư thù vu vơ nào đó. Tức giận muốn
gây gổ lại cho hã nhưng nghĩ tới những lời
của mẹ thường dạy ở nhà. Mẹ nói, sinh làm
người dù chìm trong cảnh khốn khổ nào, cũng
cố ngăn mình đừng nhúng tay vào điều thất
đức. Cái quí của con người là nhận ra cái
xấu của mình để chân thật sửa chữa đồng
thời nhận ra cái tốt của người khác để
thương yêu kính trọng. Muốn đương đầu hầu
làm sáng tỏ nguyên do sự cất chức để mong
được nhận làm trở lại nhưng ích gì chuyện
đó? Liệu khi làm lại mình có chịu nỗi hành
động sói lang bẫy rập xung quanh không? Ðành
nhận chịu sự ra đi. Ngày mai rời bỏ nơi
nầy, nơi mà nửa năm quyến luyến với học trò
và nửa thế kỷ sống trong buồn chán.
Hân uể oải đến chiếc bàn nhỏ nhấc điện
thoại, nhấn số gọi về cho mẹ.
- Mẹ hả, mai con về nhà!
- Về chơi hả con?
- Không con về luôn, bị cho nghỉ việc rồi.
- Sao vậy?
- Con không biết nữa. Bà xếp Việt Nam của con
thót mét sao đó, bà Hiệu Trưởng mới gọi cho
biết ngày hôm qua.
- Bả tên gì ? Sao mà ác quá vậy?
- Bả tên Chơn mẹ à. Thôi nha, gặp mẹ ngày
mai.
Chưa để ống điện thoại xuống, Hân còn nghe
được tiếng lầm bầm của mẹ như là 'gặp oan
gia, lời nguyền quá linh....'. Tiếng lầm bầm xen
lẫn trong tiếng thở dài áo não bên kia đầu
dây
Chiếc xe đò nhỏ rời bến, phăng phăng chạy ra
khỏi thành phố, đồng hồ trên tay chỉ đúng năm
giờ rưỡi sáng. Hàng cây bên đường tối đen
ủ mình dưới ánh sáng vàng vọt của dãy đèn
đường. Khỏi ngoại ô, hướng trời đàng Ðông,
dọc chân mây ánh lên lằn sáng một chút mây
hồng và viền mây lần lần đổi màu từ da cam
đến màu đỏ. Bầu trời đã sáng hẵn. Rặng
núi phía xa in rõ trên nền trời lam tím. Cảnh
vật quê hương nơi nào cũng gợi nhớ trong tôi
rõ nét và quen thuộc. Hai bên là những ruộng
lúa, bông lúa nặng trĩu, hột đang ngậm sữa.
Mấy căn nhà ven lề lộ lùi dần, đầu xe lướt
tới như một con vật khổng lồ há miệng nuốt
trộng con trăn dài trước mặt. Con đường thiên
lý xa tít mù khơi mà đôi mắt tôi dòm trừng vào
không gian còn đầy ấp hơi sương chừng như đã
mỏi. Tiếng máy xe vẫn nổ dòn như bản nhạc ru
con. Dựa đầu vào băng ghế, giấc ngũ đến
với tôi thật mau, triền miên cho đến khi tai tôi
nghe từ đâu đó phát lên một tiếng ''ầm'' dữ
dội và rồi tôi không còn biết gì đã xảy ra.
Mở mắt thấy mình đang nằm trên lề cỏ trong
sự huyên náo khắp vùng. Liếc dòm bốn chung
quanh nhiều kẻ đứng ngồi, trên mặt còn nét
hoảng hốt với những vệt thuốc đỏ trên trán
trên môi. Tôi ngồi rột dậy không cần suy
nghĩ, trí óc như đã đông đặc, bưng bít hay rơi
rớt trên đường. Ðưa tay rờ nắn khắp
người, cảm thấy ê ẩm. Từ khoảng vai xuống
tới cánh tay áo trắng lỗ chỗ những vết máu.
Không phải máu của tôi mà của những người bị
thương nặng đặt nằm cạnh bên đang được đưa
lần lên xe cứu thương.
Không biết bao lâu sau, hai chiếc xe đò mới được kéo vào
lề đường, hai đầu xe bể nát, dáng xe uốn éo, cong queo. Số
hành khách thoát nạn lần lượt đón xe khác đi mất. Tôi cũng
định rời khỏi nơi nầy tìm chiếc xe xuôi về thị xã xin quá
giang nhưng dòm lại vali quần áo và cái sắc nặng nề lòng
chùng xuống lưỡng lự.
Một cặp vợ chồng đang quanh quẩn tìm chỗ
ngồi tạm và cuối cùng đến ngồi cạnh chỗ
tôi. Họ không quá trẻ cũng chưa già lắm.
Người đàn ông nét mặt nghiêm trang nhưng hiền
hậu có vẻ trẻ trung hơn người vợ. Bà vợ
dáng điệu bệ vệ, mặt có nét hiểm ác. Bà
bỗng nhiên quay sang hỏi tôi :
- Cô đi một mình sao?
- Dạ em đi một mình.
Người đàn ông đứng lên hướng mắt về con
đường từ thị trấn như chờ đợi ai. Bà vụt
nói :
- Dường như tôi đã gặp cô ở đâu, trông quen
quá.
Tôi nói lấy lòng bà:
-Hình như em cũng đã gặp bà ở đâu rồi.
Thực ra tôi chưa hề trông thấy bà ta bao giờ.
Nhưng giữa bà ta với tôi như sẵn có một mối
liên hệ nào trong định mệnh.
Mặt trời đã gần hạ xuống khỏi ngọn cây trùng
điệp phía xa. Người đàn bà cố nài nỉ tôi
nhận phần bánh mì bà mang theo, nói rằng ăn cho
lấy lại sức sau biến cố vừa rồi.
- Cô đi nghỉ hè?
- Dạ không, em đi nhận việc làm.
- Ở đâu?
- Dạ Ty Tiểu Học Vũng Tàu.
- Như vậy cô sẽ ở đâu khi đến nơi?
Bà vợ nhìn về phía người chồng :
- Nhà tôi rộng rãi, nhiều phòng trống, nếu cô
chưa có chỗ ở, ở tạm nhà tôi ít ngày đã.
Cô bằng lòng chứ ?
Tôi gật đầu và nói :
- Cám ơn bà nhiều. Nếu không có bà không biết
em phải ở đâu đêm nay.
- Em có vẻ mệt mỏi nhiều rồi.
Tiếng em của bà ta rất ngọt ngào khiến tôi cảm
động. Tôi nói vì lúc xe đụng cửa xe bung ra,
hất tôi văng xuống đám cỏ bên đường bất
tỉnh một lúc, không bị thương nặng là may mắn
lắm rồi.
Trong lúc chờ xe tới đón, ông chồng cứ luôn
phàn nàn chiếc xe hư chưa sửa được phải nhờ
xe bạn phiền quá. Tôi mệt mỏi thực sự đành
phó mặt cho sự sắp xếp của bà ta miễn là có
chỗ nghỉ ngơi qua đêm nay rồi sẽ tính sau. Lúc
ra đi tôi đã hẹn với cô bạn gặp nhau tại Ty
Tiểu Học nhưng chiếc xe quái ác đã làm sai bét
hết những điều dự tính. Hẹn gặp từ sáng
tinh sương giờ tối mịt, nó đâu thể đợi chờ
tôi đến giờ nầy. Cơn buồn bã từ đâu kéo
tới tôi không nói một lời nào cho đến khi về
đến nhà của họ. Ngôi nhà không mấy xa với
thành phố, nhưng cách biệt hẳn với con đường
tới chợ. Những lối đi vào nhà, quanh quẩn
cạnh những hàng rào là vườn nhãn và những cây
mãn cầu dai rậm lá. Trước nhà là mảnh sân
trải sỏi dài tới hành lang mênh mông loáng thoáng
sương chiều. Bà vợ dẫn tôi vào phòng khách
với những cửa sổ lớn giăng màn voan mỏng
trắng tinh tương phản với tường vôi màu xanh
lợt mát mắt.
Bà vợ hỏi:
- Em thích phòng dưới hay trên lầu?
- Dạ phòng nào cũng được, miễn thuận tiện cho
bà.
Ở nhà, trong khung cảnh gia đình, người đàn bà
trở nên dịu dàng và tôi có cảm tưởng từ phút
nầy có một người bạn bên cạnh mình. Ðó là
nhận xét khách quan, và chính sự đó làm tôi
bâng khuâng suy nghĩ. Tôi trở về phòng riêng
mình, cố gắng xua đuổi hết không khí bỡ ngỡ
của người dưng kẻ lạ trong ngôi nhà rộng thênh
thang và lạnh lẽo nầy. Dầu thế nào đi nữa
tôi vẫn là người chịu ơn của bà ta. Tôi nằm
dật dựa trên chiếc giường rộng cho đến khi
chị người làm mời tôi đến phòng ăn. Hai vợ
chồng ngồi đó không biết từ bao giờ. Tôi
ngồi xuống ghế theo lời giục giã của bà :
- Thôi ăn đi, ăn đi em, tiếng bà ân cần mời
mọc.
Sau bữa ăn, hai vợ chồng mời tôi qua phòng
khách uống trà. Tôi tự rót cho mình ly trà
bốc khói, rồi ngồi vào lòng chiếc ghế nệm
sâu. Họ đã vào phòng. Tôi ngồi đó một mình
yên lặng, mường tượng thấy vòm trời như
đầy sao lóng lánh những tia chớp màu vàng.
Buổi sáng tôi thức dậy thật sớm, nhưng trong
nhà không còn ai. Bà vợ đến trường mẫu
giáo và người chồng thì còn ngủ trong phòng.
Tôi nói với chị người làm đừng chờ cơm
trưa. Chị người làm nói bà chiều mới về.
Tôi có một chút áy náy suốt trong lúc thay áo cho
đến khi ra đường. Gọi xe đến Ty nhận việc,
rất may mắn được nhận dạy ngay tại trường
tỉnh. Ngày đầu tiên tôi liên lạc được với
người bạn gái độc nhứt ở đây, dù không
mấy thân nhưng còn có chút phao để bấu víu.
Buổi chiều về nhà tôi vào phòng bà để cám
ơn và nói với bà tôi ra ở chung với cô bạn
như đã thưa qua với bà trước đây.
Bà dòm sâu vào mắt tôi :
- Tôi không để em đi đâu, ít ra em phải giúp
tôi một tay giữ ngôi trường mẫu giáo của tôi
chứ.
Sự khẩn khoản của bà ta tôi đành ở lại.
Ngày ngày đến trường học buổi sáng, chiều về
lo sổ sách thâu xuất tiền nong cho bà ta. Coi
như tạm yên thân trong lúc chân ướt chân ráo
đến nơi nầy. Bây giờ tôi mới biết hình như
người chồng là một ông tai to mặt lớn mới
được thuyên chuyển về làm việc tại quê nhà do
sự chạy chọt của bà. Những ngày ở đây tôi
ít khi nói chuyện nhiều với bà ta, chỉ mỗi
buổi tối trình sổ sách cho bà kiểm soát và
tường trình những việc về trường sở trong
ngày. Tôi đã làm việc cật lực do bản tánh
siêng năng không để bà phải bận tâm đến
nhiều vì vậy bà giao phó cho tôi mọi việc và
thường xuyên vắng nhà, nói là đi về thành phố
thăm hai đứa con gái đang nhờ bà ngoại nuôi dùm.
Ðời người là một bàn cờ sắp sẵn, thế cờ
được dấu vào bên trong đầu óc của người bày
trận mà tôi là một con cờ thủ thành. Tôi bâng
khuâng nghĩ đến thân phận mình đang ở ngưỡng
cửa cuộc đời. Người ta muốn biến cuộc
đời tôi thành xí nghiệp, đánh đổi những
thời gian quí báu của tôi bằng sự bù đãp một
nơi ăn ở mà khỏi phải trả thêm một khoảng
tiền nào khác. Nghĩ đến đây tôi cảm thấy bơ
vơ và tủi thân. Tới một ngày nào tôi sẽ ở
luôn đây và sẽ chết khô cằn như cuống lá.
Tôi nhớ đến ba tôi, ông thường ngồi vẽ dưới
ánh nắng vàng hoe trong sân nhà. Từ ngày má tôi
qua đời, ông đã không còn vẽ nữa và những
ống màu cũng đã cạn khô. Không biết bây giờ
ba tôi làm gì và có nhớ tới tôi đang buồn thiu
nơi xa lạ nầy không ?
Chiều nay, từ trường về nhà như bao buổi
chiều trước, tôi cảm thấy buồn bã lạ lùng,
để nguyên cả giầy và áo quần nằm sấp
xuống mặt nệm cho đến khi chị người làm mời
ra ăn cơm. Thức ăn đã dọn sẵn trên bàn từ
lâu. Nhưng chỉ có một chén đũa. Tôi hỏi,
chị người làm nói bà đã đi vắng và ông thì
cũng chưa về. Quen như lệ thường, tôi ngồi
vào bàn ăn vội vã một mình và ra phòng khách
uống trà. Trở về phòng, cơn buồn ngủ từ
đâu ập tới như phong ba bão táp kéo về một
hướng. Dường như tôi đã bị thuốc mê và
thuốc đang ngấm lần vào cơ thể. Trong cơn say
ngủ tôi mơ hồ thấy khuôn mặt của một người
đàn ông cúi gần xuống khuôn mặt tôi bây giờ
đã vô tri gỗ đá không thể nào vùng lên, thể
phách rã rời buông xuôi cho cơn mê chất ngất.
Không biết bao lâu sau, trong đêm tối tôi bị bà
ta dựng dậy với những tát tay tới tấp, hung
bạo. Tôi bàng hoàng chưa ra khỏi cơn mê thì
những trận đòn khác bằng cán chổi lông gà
giáng xuống người như sét đánh. Bây giờ tôi
hiểu ra bởi trên người tôi không còn một mảnh
vải che thân. Răng trên cắn môi dưới, tôi ghìm
tiếng khóc nói với bà ta:
-Việc này tôi hoàn toàn vô tội.
Bên ngoài cơn mưa dữ dội đã biến thành bão
lớn. Những cành cây chuyển mình răng rắc trên
mái nhà, gió xoắn từng cơn quật xuống khu
vườn nhà tan tác. Trong tiếng nước chảy ào ào
lẫn với tiếng gió thét gào tôi nghe văng vẳng
tiếng chửi the thé và tiếng nguyền rủa của bà
ta trong khi con dao phay trên tay bà chặt chan chát
vô tảng đá kê dưới một cái chưn cột nhà:
-Tao nguyền trên đá là đời mầy sẽ ế chồng tới già. Khổ
sở suốt đời. Tao nguyền là nếu mầy có con thì con mầy sẽ
bị tao trù dập và nó cũng không ngóc đầu lên nổi...
Tôi không sợ lời nguyền. Tôi còn quá trẻ để tin vào những
lời vu vơ đó. Nhưng tôi xót xa cho nỗi đau đớn của bà, nỗi
đau đớn bị phản bội. Tiếng khóc của bà thê lương quá
khiến tôi quên đi cơn đau thể xác và sự thất vọng đến
cùng cựa của mình. Tôi ngồi đó mắt ráo quảnh.
Sáng hôm sau, bà ta bắt buộc tôi phải xin thôi
việc, đi khỏi thị xã. Bà nói không muốn thấy
mặt tôi ở thị xã nầy, nếu không tôi sẽ
không yên ổn được với bà. Tôi ra đi mang theo
một oan tình chưa giải tỏa. Bà Chơn ơi! Không
biết bao giờ tôi được minh bạch nỗi oan khiên
Hôn nhân trong mắt đàn ông
Trong một cuộc nói chuyện về hôn nhân gia đình, diễn giả nói:
- Nói một cách khác, hôn nhân cũng giống như một bến cảng, là nơi gặp gỡ của những con tàu hạnh phúc...
Dưới hàng ghế khán giả bỗng bật lên tiếng thở dài:
- Ôi, thế thì tôi đã gặp phải... một chiến hạm rồi.
1573
Làm Khoán
Ở thôn B có một anh chàng nổi tiếng là lười nhác, chẳng tham gia gì từ việc gia đình đến việc xã hội. Biết chuyện, Ngọc Hoàng tức giận sai Thiên Lôi xuống trần giết chết thằng lười nhác này. Đợi hôm mưa to gió lớn, Thiên Lôi cầm lưỡi tầm sét bay thẳng xuống nhà anh chàng lười thì bắt gặp ngay cảnh anh ta đang hì hụclàm "chuyện ấy" với vợ, mồ hôi nhễ nhại. Thiên Lôi gọi Thổ Địa đến quát nạt:
- Sao chúng mày báo cáo láo, chúng mày bảo nó lười, vậy nó đang làm gì mà chịu khó hì hục đến như vậy?
- Dạ thưa! Nó đang làm công việc đúc người đấy ạ. Thổ Địa ấp úng trả lời.
- Đúc người là một việc làm tốt, đáng khen. À, mà này, cách gì mà làm nó nhiệt tình đến vậy? Thiên Lôi vừa ngắm nhìn vừa hỏi.
- Dạ, đó là cách làm khoán, làm theo phương thức khoán sản phẩm ạ
308Apr 23, 2006
Chiều Nắng Tắt Ngoại Ô
Như bao lần, anh lại bắt đầu từ những chiếc khuy áo.
- Em muốn có anh. Nàng gào lên, mặt khô khốc.
Anh bịt miệng nàng bằng một nụ hôn.
- Anh đang ở bên em...
- Không, mãi mãi kia. Lệ òa vỡ, nàng rũ xuống.
Những tia nắng xiên qua khung cửa chiều tà, rọi lên chiếc gối vẫn còn hằn vết mái đầu anh vừa nằm đó. Tiếng xe chạy xa dần. Nàng nghiến chặt hai hàm răng, run rẩy để tự kiềm chế. Một sợi tóc còn vương trên gối, lấp lánh ánh sáng nắng. Nàng lặng lẽ nhặt lên. Sợi tóc ấy đã pha màu bạc. Những nếp nhăn mờ nơi đuôi mắt anh như một vòng sóng, tỏa mãi, rộng mãi trong tâm trí nàng, và ánh nâu trầm tĩnh cứ hút xa dần.
Nàng ngồi câm lặng một mình, cho đến khi tắt nắng, trong cái tĩnh mịch của căn nhà ngoại ô, ngắm nghía mãi sợi tóc đã chìm trong màu tối.
Khi trở về, thành phố đã lên đèn. Hôm nay Hùng chờ đón nàng đến dự buổi ra mắt ban nhạc "Năm sao" của hắn để viết bài "lăng xê" lên Tạp chí Sân khấu. Nàng chán ngán tất thảy, nhạc nhẽo bập bùng và bia thì đắng ngét. Nàng chỉ thích bia pha đường. Mọi người lại bảo uống thế càng say.
Còn anh? Một bữa tối chắc là ấm cúng bên người đàn bà, bằng tuổi, một con cùng nhạc Paul Mauriat hay phim "Vòng đời".
Nàng bảo Hoàng:
- Đừng đi theo em nữa, chỉ tổ mệt xác anh thôi!
Hoàng ghì xiết nàng trong vòng tay, cái nhìn dữ dội:
- Hãy quay về với anh đi, với cuộc đời và hạnh phúc thực đang chờ em. Hắn có đáng để cho em ôm mộng mỏi mòn thế không? Địa vị ấy, gia đình, đạo đức ấy... Hắn chẳng bao giờ đem đánh đổi đâu!
- Nhưng mà tôi yêu... Mắt nhìn xa vắng, nàng thì thầm như nói cho riêng mình.
- Năm năm rồi, thời gian ấy đã quá đủ cho một trải nghiệm...
- Chỉ càng làm cho em thêm tha thiết mà thôi.
Nàng lặng lẽ nhìn lên bầu trời, chờ một vì sao đổi ngôi.
Đam mê và vô vọng. Đó là cuộc sống của nàng bấy lâu nay. Anh nói rằng chưa thể (và chắc là không thể) bỏ vợ, mối tình đầu chân thành sâu nặng, người bạn suốt một thuở hàn vi. Và con anh, đã mười sáu tuổi đủ để hiểu biết mọi điều. Và địa vị luật sư danh tiếng, và tuổi tác... Nhưng anh yêu nàng, điều đó là có thực. Có thực trong ánh mắt sững sờ chết lặng khi đối diện nàng trong cuộc phỏng vấn lần đầu tiên. Có thực trong vòng tay và những đam mê nồng cháy của hẹn hò. Có thực trong cái im lặng dằn vặt xót đau những khi nàng đòi hỏi tuyệt vọng hay dọa chấm dứt để đi lấy chồng...
Mưa rơi, lá rụng và nắng đã cháy trên những con đường họ từng đi qua. Anh không dám nói lời níu giữ còn nàng chẳng thể quay lưng. Chỉ có thời gian vẫn miệt mài trôi chảy nơi những sợi tóc pha màu trên mái đầu anh cùng những vết chân chim nơi khóe mắt, và gót chân nàng rệu rã mỗi lúc chiều buông...
"Cha mất rồi, con hãy về đi". Bức điện của mẹ làm nàng thờ thẫn.
Xe về đến phố huyện vào lúc trời chiều. Đường thưa thớt vắng. Thỉnh thoảng một vài chiếc xe hơi lao qua làm ráng chiều đỏ bụi. Những gương mặt đen đúa nhọc nhằn.
Ký ức về cha hiện lên như những gợn sóng buồn. Người đàn ông có bộ râu quai nón và cặp mắt thăm thẳm thỉnh thoảng đến với mẹ con nàng rồi lại tất tả ra đi. Mẹ đã âm thầm từ bỏ nghề diễn viên ít nhiều hứa hẹn để đi theo, làm người trông trẻ và lặng lẽ sinh nàng, lặng lẽ trốn tránh một người đ
àn bà và hai đứa trẻ.
Nàng cũng nhớ, những âu yếm hiếm hoi của cha và nước mắt của mẹ từng đêm trên gối, nhớ những đấu tranh cật lực của hai mẹ con một thời để giữ được cái tiếng vợ con vô danh.
Những nén hương lặng lẽ cháy trên nấm mồ mới đắp. Người mẹ đứng, cặp mắt già nua câm lặng. Nước mắt ấy đã chảy vào trong.
- Con sẽ đón mẹ lên ở cùng con. Nàng bảo.
Mẹ nhìn nàng, cái nhìn mang nỗi đau của cả một kiếp người.
- Nếu con lấy chồng thì mẹ về ở với con. Còn nếu không mẹ sẽ ở đây bầu bạn cùng cha. Mẹ không muốn nhìn con lại đau đớn... Nàng ôm mẹ, xa xót. Tóc mẹ bạc quá nhiều, sợi trắng tinh chứ không pha màu như tóc của anh. Nàng lại nhớ đến anh với một nỗi buồn vô hạn. Quán cà phê ấy chiều nay anh đợi, lần đầu tiên nàng không đến. Giọt giọt cà phê sẽ mãi rơi nên biển, nên hồ.
Họ ngồi bên nhau, yên lặng. Trăng tràn trề lóa sáng nơi đầu sóng. Cát mênh mang không lời.
Họ hòa mình vào nhau, dữ dội, nhiệt cuồng, đớn đau giữa gió và cát, và vị mặn của nồng nàn biển khơi.
Họ nằm bên nhau, nàng nhìn trời đếm sao để không suy nghĩ. Anh lặng lẽ đốt thuốc, cặp mắt nâu trầm tĩnh âm thầm vọng vào đêm.
Anh không đến nơi hẹn. Chiều đã buông, trời đã tối. Nàng phóng xe lang thang trên những con đường ngoại ô. Căn nhà ấy sáng ánh đèn.
Nàng dừng xe, lặng lẽ đi xuyên vườn nhìn qua khe cửa.
Người đàn bà ấy không đẹp như nàng, miệng không tươi và mắt không rực rỡ như nàng. Đôi chân cũng không còn thon chắc.
Anh lại bắt đầu từ những chiếc khuy áo. Cặp mắt anh khép lại, nàng không thấy gì trong ánh mắt màu nâu.
Nàng đi ngược chiều gió để trở về thành phố.
Và ngày mai, ngày kia, nàng sẽ lên xe hoa cùng Hoàng.
Mẹ sẽ về bên nàng, sống nốt những ngày thanh thản cuối đời.
Không hiểu gió và cát từ đâu mà mặn chát bờ môi...
Apr 22, 2006
Vẹt biết nói
Bà Muller mua một con vẹt biết nói. Nhưng sau một thời gian dài mà vẫn chẳng thấy con vẹt nói năng gì cả. Bà ta quyết định thử dạy nó:
- Alô, alô ...
Bà ta cứ thế lặp đi lặp lại:
- Alô, alô... alô!
Dĩ nhiên là vẹt nhà ta chán ngấy, bèn thốt lên:
- Máy bận!!2664
Vẹt biết nói
Bà Muller mua một con vẹt biết nói. Nhưng sau một thời gian dài mà vẫn chẳng thấy con vẹt nói năng gì cả. Bà ta quyết định thử dạy nó:
- Alô, alô ...
Bà ta cứ thế lặp đi lặp lại:
- Alô, alô... alô!
Dĩ nhiên là vẹt nhà ta chán ngấy, bèn thốt lên:
- Máy bận!!2664
Apr 21, 2006
Tìm thấy sơ hở
Sau lần thứ tư tay võ sĩ quyền Anh bị đo ván, khi chăm sóc anh ta, ông huấn luyện viên thì thầm:
- Này, cậu phải để ý, tôi vừa phát hiện ra một điểm yếu của hắn.
- Thế à?
- Đúng thế. Cứ mỗi lần cậu ngã ra sàn là hắn lại hạ tay xuống.
2387
Duyệt chi qua điện thoại
Tại nhà tắm hơi, một trong số những chiếc điện thoại di động để ở hành lang đổ chuông, đầu dây bên kia nũng nịu:
- Anh yêu, em đang ở siêu thị, cho em mua áo lông chồn nhé, 50.000 franc thôi?
- Không vấn đề gì.
- Anh đáng yêu quá, thế nhẫn kim cương giá 120.000 franc, ý anh thế nào?
- Đối với anh, đó là chuyện nhỏ.
- Ôi! Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời em. Hay là chúng ta sẽ đặt dấu chấm cho nó bằng một chiếc Mercedes tuyệt đẹp không mui, kiểu mới nhất, giá 500.000 franc?
- Kiểu xe này khá đấy!
- Tuyệt vời! Cám ơn "thần đèn" của em. Người phụ nữ cúp máy. Người đàn ông cau mày xem lại chiếc điện thoại, đoạn giơ nó lên và hỏi:
- Điện thoại này của ai đây?
2287
Quà sinh nhật
Chàng trai hỏi bạn gái:
- Sinh nhật của em sắp đến rồi. Em thích anh tặng món quà gì?
- Anh cứ tặng em món đồ có thể sử dụng ở tay, ở tai hoặc ở cổ là được.
- À, anh hiểu rồi.
Đến ngày sinh nhật bạn gái, chàng trai mang đến một bông hoa hồng tuyệt đẹp cùng một gói quà nho nhỏ hình trái tim.
- Chúc mừng sinh nhật em yêu! - chàng nói.
- Ôi cảm ơn anh yêu! Chắc chắn em sẽ trở nên xinh đẹp hơn với món quà của anh nhỉ!
Nói rồi cô gái hồi hộp bóc quà. Trong hộp là một... bánh xà phòng thơm kèm theo 1 tờ giấy ghi: em yêu, em có thể dùng nó ở tay, cổ hay ... toàn thân cũng được.1325
Apr 20, 2006
Chuyện Ngày Xưa Chuyện Ngày Nay
Ngày xưa em, con dế ngủ trong hang
Anh đổ nước ngoi đầu lên để thở
Mẹ đã dặn đời lắm trò ma giáo
Thế nhưng em vẫn bị anh lọc lừa
Ngày xưa anh, cọng cỏ ngậm sương khuya
Thao thức thâu đêm nghe con dế hát
Sóng đập chi để làm đau bờ cát
Anh lọc lừa chi để lãnh đủ em
Qua mỗi ngày ánh mắt đen sâu thêm
Bơi cỡ anh đôi ba lần chết đuối
Hoa vì ai bám theo làn tóc rối
Để anh thành con bướm lượn loanh quanh
Đời gập ghềnh đi phải nhón gót chân
Sợ cọng cỏ vướng vào em vấp ngã
Sáng đầu xuân hái bừa chùm hoa lạ
Thả vào tay, em hứng lấy tình đầu
Một năm, mười năm, hai mươi năm sau
Tự bao giờ anh khong còn được rõ
Chùm hoa ấy tuy đã già cằn cội
Vẫn bao lần gắng nở sáng đầu xuân
Cuộc sống lăn như trải sỏi dưới chân
Thân lù khù tránh sao khong trợt té
Trời những lúc làm mưa nguồn chớp bể
Nghe bùi ngùi tiếng dế vọng trong anh
1534
Bà con chòm xóm
Một buổi chiều cuối năm, nằm tưởng nhớ lan man về làng quê, tôi mấy lần tự bắt gặp mình nghĩ tới chị Bốn Chìa Vôi. Hình ảnh chị xua đi lại trở về. “Ơ hay!” tôi ngạc nhiên về mình. “Vẫn chị Bốn! Thì chị Bốn. Xem chị có gì nào!”
Trong nhân cách chị có nhiều đặc điểm, nhưng đối với người làng điều thường được nêu lên như một tiêu biểu là chị không sợ thằn lằn rắn nước. Con người, đa số, vẫn đố kỵ loài bò sát; chị Bốn không đố kỵ. Chị biết khai thác đặc điểm của mình, khiến mọi người chú ý. Một nhóm bạn bè đang ngồi tán dóc, chị chạy tới mời ăn me. Đàn bà con gái nào lại không thích me? Mỗi người giành lấy một quả xong, chị Bốn rút từ trong bọc ra một gói nhỏ. Trời, sao mà chu đáo thế: lại có cả muối ớt nữa kìa. Vài bàn tay nóng nảy giật nhanh gói giấy, mở ra: con thằn lằn luống cuống nhảy hoảng vào lòng một chị nào đó. Cả bọn la như cắt cổ.
Chị Bốn Chìa Vôi có thể bắt nhốt vào túi áo một con rắn nước, lấy kim băng cài lại cẩn thận. Để rồi chỉ mở túi khi đã ngồi sát kề vài người bạn. Rắn vọt ra, kẻ nhanh nhất cũng không tránh kịp.
Người ta sợ những con vật hiền lành vô hại, sợ một cách vô lý. Chị Bốn không vô lý, thế là chị bị coi như nham nhở, lì lợm. Giá là “hôm nay”, chị được cho là rất chì. Chì thì không có gì tệ. Nhưng ở địa phương, hồi đó, người ta đánh giá thấp thái độ ấy. Có người bảo: Con đó ma vật không chết, thiên lôi đánh không chết v.v... Toàn thị là những nhận xét có tính cách thóa mạ. Trong chỗ địa phương, giàu có chẳng được mấy kẻ, hầu hết là dân nghèo với nhau. Từ lối xưng hô cho đến cách nhận xét nhau nghe có vẻ sỗ sàng mà thân mật. Xóm giềng với chị Bốn Chìa Vôi là anh Ba Càng Cua, chú Năm Cán Vá, anh hai Mỏ Gảy, cậu Ấm Sứt v.v... ai nấy đều thông cảm sự giễu cợt của bà con chòm xóm, không oán trách gì. Trường hợp đáng để ý là một người tên Hai Cư. Anh ta cũng lớn lên trong cảnh nhà nghèo khổ, không có tham vọng. Bỗng có người tuổi tác tốt bụng mách cho biết nội tổ của anh ta từng có quan tước, nếu chịu mất hai đồng bạc cho làng, anh có thể làm đơn xin tập ấm để được miễn sai. Anh nghe theo, anh được chỉ vẽ, giúp đỡ, cuối cùng được thành một ấm tôn. Anh mở tiệc khao làng và họ hàng thân thuộc. Ngay trong tiệc vui ấy anh đã nghe loáng thoáng cái tiếng “ấm sứt”. Anh lặng người đi một lát. Rồi anh bâng khuâng, trầm ngâm, như một người bắt đầu chịu trở nên chín chắn, từ bỏ những ngông nghênh rồ dại nhất thời để trở về với những cái thiết thực. Rốt cuộc, anh nhếch miệng cười nhẫn nại, chấp nhận. Tiếng “ấm sứt” phổ biến nhanh chóng. Dân làng mừng rỡ, không ganh tị tí nào đối với chút quyền lợi anh được hưởng, nhưng còn sự danh giá thì họ đã bảo toạc ngay cho anh biết là không có đâu.
Chị Bốn ngày nhỏ tên là Bình. Nhưng càng lớn chị càng toe toét, nói bậy nói bạ, bừa bãi lung tung; cho nên bị coi không xứng là miệng Bình, dù là bình vôi. Do đó, bèn đặt tên là Chìa Vôi.
Kể ra đặt như thế cũng bừa bãi, chẳng có ý nghĩa gì. Tôi thuật lại bấy nhiêu điều là để chứng tỏ ở đây người ta sống gần gũi, cởi mở. Cho đến cái tên của nhau ai nấy cũng tha hồ bôi bác lên đấy tùy thích, cái tên riêng của cá nhân không còn thuộc về cá nhân mà là kết quả những ý kiến tập thể. Sự can thiệp ngang nhiên, không e dè nể nang gì cả. Thoạt đầu, có người bất bình chút ít, rồi đâu lại vào đó.
Chị Bốn nham nhở đến nỗi mang tên là Bốn Chìa Vôi, lại còn bị rủa là thiên lôi đập ba búa không chết. Không sợ loài bò sát, đó chỉ là tính tiêu biểu, thật ra chị còn lắm điều ngổ ngáo khác. Chẳng hạn nói tục. Các nhà nghiên cứu chuyện tiếu lâm đồng ý rằng đề tài trào lộng chính của dân quê ngày xưa là cái tục. Có những vị còn đi xa hơn, cho rằng như thế không phải vì dân lao động nghèo khổ ham thích cái tục hơn hạng nho sĩ trí thức; họ nói tục chính vì óc tranh đấu bài phong tức là vì một lý tưởng cao đẹp. Hạng giàu có nho sĩ sống trong lễ giáo giả dối, tránh chuyện tục tĩu; kẻ vô sản đầy tinh thần cách mạng bèn xổ tục ra, có ý tỏ sự chống đối, khinh khi, khiêu khích, có ý muốn quăng những cái tục ấy vào mặt bọn giàu sang trí thức.
Tôi không có dịp trông thấy chị Bốn Chìa Vôi quăng cái tục vào từng lớp thống trị. Chỉ thấy chị thường nói trong lúc chuyện trò, làm lụng. Giữa đồng nước lênh láng tiết tháng mười, chị vừa cấy mạ vừa kể chuyện. Xung quanh chị, đàn bà con gái thỉnh thoảng nhao nhao, kêu oai oái, kêu lóe chóe, kêu ầm lên, như không chịu nổi. Thế nhưng họ chịu được tất. Hơn nữa, ai nấy đều hau háu đối với chuyện của chị Bốn Chìa Vôi. Họ tranh nhau nghe, họ kêu, rồi họ cười ngắc nghẻo, họ oằn người, gập người lại mà cười.
Nhìn cảnh tượng những người lao động nói cười ầm ĩ như thế giữa công việc, giữa trời nước bao la, dễ có cảm tưởng họ sung sướng vui vẻ, họ đang dự vào một sinh hoạt lành mạnh, làm sảng khoái tinh thần. Thú thực, chưa có lần nào trước cảnh ấy tôi có ý nghĩ chị Bốn Chìa Vôi đang đầu độc trí óc bạn bè. Có lẽ những câu chuyện tiếu lâm đã thành hình trong dân gian theo kiểu ấy. Có điều các khảo cứu không hay chú ý tới nỗi khổ tâm, hy sinh, của người sáng tác. Tôi được biết có lần chị Bốn Chìa Vôi bị chồng đánh một trận tơi bời, vì trong lúc cao hứng, hăng say, chị đã mang cả chuyện riêng trong buồng the ra làm trò cười.
Xưa, tôi cũng lây cái thành kiến của người làng mà coi nhẹ chị Bốn, mặc dù đối với tôi chị Bốn Chìa Vôi bao giờ cũng tốt. Ngày nay, tưởng nhớ đến chị trong niềm hối hận chân thành, tôi chỉ muốn đem tất cả sự hiểu biết lõm bõm của mình mà tìm ra một ý nghĩa cách mạng trong thái độ của chị. Bèn nghĩ rằng cái tục là cái cấm kỵ (tabou) trong cuộc sống xã hội loài người với nhau, bò sát là một cấm kỵ khác; thiên hạ tránh né những cấm kỵ ấy, chị Bốn ngang nhiên bất chấp, ấy không phải là chống đối, phản kháng, là hành vi “nổi loạn” sao? Những kẻ văn nhược nho nhã chúa sợ rắn, sợ thạch sùng, sợ các tiếng tục tĩu, những kẻ ấy đớn hèn đã đành. Còn trong hạng lao động khả kính, đầu làng cuối xóm thiếu chi người, tại sao ý thức nổi loạn lại cứ nhất định nhóm lên từ đầu óc một người nghèo rớt mùng tơi, nhà dột cột xiêu, từ một chị đàn bà lôi thôi lếch thếch, vú bõ lòng thòng? Đó chẳng phải là điểm vinh dự riêng cho chị Bốn sao?
Cái tốt đặc biệt của chị Bốn tôi không quên được là chị thường cho chim. Chị là người đàn bà độc nhất trong vùng có thể bắt được chim. Bởi vì chim chóc không phải như con cua, con ốc, con chí, con rận. Phải lanh lẹ, ph%E
1156
Apr 17, 2006
Đừng tự phụ nữa
Smith:
- Ta cứ nghe mày lập lại mãi mấy từ “thằng ngu”. Hy vọng mày không ám chỉ tao đấy chứ?
Jones:
- Thôi đi, đừng có lên mặt tự phụ. Làm như trên đời này không còn thằng ngu nào khác.
2055
Apr 16, 2006
Con nít ranh
Một cậu bé chơi bóng, lỡ chân đá vỡ kính cửa sổ nhà nọ. Bà chủ nhà chạy ra giữ chặt quả bóng quát thằng bé:
- Chúng bay mà không sửa lại cửa kính cho bà thì đừng hòng lấy bóng về!
Một lát sau, cậu bé gõ cửa bảo:
- Bố cháu sẽ đến sửa ngay!
Quả nhiên, một người đàn ông đem theo hộp đồ nghề đang rảo tới. Bà ta bèn cho thằng bé cầm bóng đi.
Người đàn ông sửa xong, nói với bà:
- Xin cho 10 đô !
Bà chủ ngạc nhiên kêu lên:
- Ô hay, ông không phải bố thằng bé sao?
Người đàn ông cũng trợn tròn mắt:
- Thế bà không phải mẹ thằng bé à?
1881
Ném Đá
Jésus đang giảng đạo giữa đám đông... Bỗng có nhiều nhà trí thức và tu sĩ lôi đến một dâm phụ bắt tại trận. Sau khi ném người đàn bà tội lỗi ấy giữa đám đông, họ nói với Jésus:
- Thưa ông, mụ gian phụ này đã bị bắt quả tang trong khi phạm tội. Theo luật Moise, thì phải bị ném đá. Vậy ông nghĩ thế nào?
Jésus không nói gì cả, lấy ngón tay viết trên cát: Bọn giả dối!
Nhưng bọn ấy cứ chất vấn mãi... Jésus, không thể làm thinh được nữa bèn ngước mặt lên, nói:
- Trong tất cả mọi người ở đây, ai là người chưa từng làm tội lỗi có quyền ném viên đá đầu tiên!
Khi nghe lời phán ấy, dân chúng bắt đầu tản lần từng người một. Sau cùng chỉ còn có Jésus và người đàn bà tội lỗi giữa công trường mà thôi.
Jésus bèn hỏi người đàn bà:
- Những kẻ tố cáo đi đâu cả rồi? Không một ai lên án ngươi cả sao?
Người đàn bà thưa:
- Không ạ!
Jésus nói:
- Ta cũng vậy! Thôi về đi.
Lời bàn:
U mặc tế nhị làm sao câu nói bất ngờ của Jésus!
Người ta thường quan niệm rằng người đạo đức là người rất ghét người tội lỗi. Càng ghét tội lỗi bao nhiêu càng tỏ ra mình đạo đức bấy nhiêu. Dân chúng tin rằng Jésus là người đạo đức rất cao, phen này mụ gái dâm loàn kia phải một phen điêu đứng
Bất ngờ thay, Jésus lại bênh vực dâm phụ bằng cách không lên án, còn trở lại lên án tất cả: Ai chưa từng tội lỗi, được quyền ném viên đá đầu tiên
Trong bài văn không thấy nói ai là người đầu tiên đã bỏ ra đi, nhưng chắc chắn những kẻ đầu tiên đã bỏ ra đi là những cụ già, nhất là những cụ già đầu bạc như thúng bông, thứ đến là những nhà trí thức tài cao học rộng, rồi các vị tu sĩ đạo mạo nghiêm trang mà trước đây đã hằn học lên án tử hình người đàn bà dâm dật này...
Nhưng biết tự xét và dám tự nhận là mình đã từng làm nhiều tội lỗi và có đủ liêm sĩ ra đi không dám gian dối ném viên đá đầu tiên, kể ra cái xã hội mà Jésus cho là giả dối ấy vẫn còn là xã hội hết sức lương thiện rồi! Đáng yêu không biết chừng nào.
Apr 15, 2006
Cần Một Cậu Bé Lớn Hơn
Nhìn kìa
Người thương gia đang cần thuê một cậu giúp việc kêu lên
Cậu chính là cậu nhỏ đã đến đây tuần trước phải không?
Vâng ạ
Người xin việc đáp.
Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi đã nói với cậu là tôi cần một cậu bé lớn hơn mà?
Đúng vậy, thưa ông. Chính vì thế tôi mới quay lại đây. Bây giờ tôi đã lớn hơn tuần trước.
2765
Còn lịch sự hơn
Một cô gái xinh đẹp nhận phòng trong khách sạn. Vừa thay xong quần áo thì người phục vụ đẩy cửa, đưa bữa điểm tâm vào phòng:
- Đáng lẽ anh nên gõ cửa! Nếu như tôi chưa thay xong quần áo thì rất dở!
- Xin cô an tâm! Thấy cô thay xong tôi mới vào đấy.2379
Lương hưu
Hai ông già nói chuyện với nhau:
- Theo anh, lương hưu có ý nghĩa gì?
- Đó là một sự bù đắp ít ỏi cho tuổi trẻ đã mất.
Một nhà hoá học khoe với đồng nghiệp:
- Hôm nay con trai mình phát âm được từ đầu tiên.
- Từ nào vậy?
- Natrihydratcarbonat.
Một người hỏi bạn:
- Cậu có biết người thế nào thì bị coi là một kẻ ngốc không?
- Biết. Đó là kẻ khi diễn đạt điều gì đó thì không ai hiểu được. Cậu rõ chưa?
- Chưa!2014
Apr 12, 2006
Giải quyết gọn
- Tối qua tôi đi ăn nhà hàng. Ăn xong mới phát hiện là quên đem tiền!
- Vậy rồi anh làm sao?
- Tôi nuốt luôn cái hóa đơn cho xong chuyện.
Apr 11, 2006
Vẫn phải quảng cáo
Một thương gia đang nằm chờ chết, thều thào đọc chúc thư cho viên luật sư:
- ... Có lẽ cũng phải nghĩ đến các nhân viên của tôi một chút. Hãy chia cho mỗi người phục vụ trên 25 năm nửa triệu USD... Luật sư ngạc nhiên:
- Nhưng hãng của ngài chỉ mới thành lập có 15 năm thôi mà? Vị thương gia thở hắt:
- Vâng, tôi nhớ. Nhưng phải quảng cáo chứ!
2366
Apr 10, 2006
Keo hết chịu nỗi
Một ông giàu có nhưng keo kiệt vào cửa hàng ôtô hỏi người bán hàng hết câu nọ đến câu kia khiến anh ta mệt nhoài. Cuối cùng ông ta hỏi:
- Cái xe này tiết kiệm được bao nhiêu xăng?
- Được một thìa xăng
- anh bán hàng ngán ngẩm đáp.
- Thìa to hay thìa con?
1808
Bướm Vàng
Nàng tên Hoàng Điệp. Tôi gặp nàng ở một buổi sinh hoạt trại hè, Trại Kết Đoàn, trong tiết mục đố vui và thả thơ để học. Khoảng một trăm năm mơi trại sinh hôm ấy, nàng là người làm cho tôi để ý nhiều hơn cả. Tôi để ý nàng vì khả năng hiểu biết sâu rộng về thơ, văn, và lịch sử nước Việt. Hầu hết, những câu thơ, hay những câu hỏi lịch sử từ thời xa xưa, nàng cũng đều trả lời đúng. Suốt buổi trưa hôm ấy, tôi cứ nhìn nàng và để ý từng cử chỉ của nàng. Càng nhìn, (để ý), vô tình, tôi bị nàng thu hút. Nàng, như một thỏi nam châm. Còn tôi? Như thể những mẫu sắt vụn, cứ bị nàng hút vào.
Tôi tìm cách làm quen. Suy nghĩ và tìm cách thế nào để được nàng ghé mắt.
--Ừ, tìm ra rồi!
Tôi la lớn, làm một số bạn trong căn cabin nhìn tôi, ngơ ngác. Tôi vừa nghĩ ra là sẽ đem tập thơ "con cóc" của tôi chôm từ những nhà thơ nỗi tiếng tặng nàng để tìm cớ làm quen.
Đến giờ sinh hoạt tự do của trại sinh, tôi tìm đến nàng. Lúc ấy, nàng đang ngồi dưới một gốc thông già. Hình như nàng đang viết gì đó. Tôi đến bên này, trên tay cầm tập thơ do mình sưu tầm/chôm/ và làm bập bẹ. Tập thơ mà lúc nào tôi cũng mang theo mỗi lần đi trại để đọc. Tôi cất tiếng chào:
-- Hello...
Nàng ngẩn đầu lên và chào tôi lại:
-- Hi.
-- Hồi nãy trong mục đố vui để học bạn trả lời nhiều câu hỏi đúng quá. Chắc là bạn thích thơ tiếng Việt lắm?
-- Dạ
Chỉ một tiếng “dạ” của nàng thôi cũng làm cho tim tôi đập loạn. Tôi nhìn nàng, cười. (Nụ cười mà những người bạn của tôi thường bảo đó là nụ cười tán gái). Tôi giới thiệu tên mình với nàng:
-- Tôi tên Tuấn. Tuấn cũng thích thơ tiếng Việt lắm.
Đây là tập thơ mà Tuấn...sưu tầm. Nàng cầm tập thơ tôi đưa. Mắt nàng mở to, ngạc nhiên. Khi thấy nàng vậy, mặt tôi hếch lên ra vẻ ta đây là một nhà thơ. Hay ít ra cũng là một người sưu tầm thơ. Nàng nhìn tôị Im lặng. Tôi hỏi nàng:
-- Bạn....Ơ...ấy…. tên gì?
-- Em tên là Hoàng Điệp.
-- Hoàng Điệp. Tên hay ghê nhỉ.
-- Anh nói hay, mà hay chổ nào?
-- Ờ....ờ thì hay.
-- Anh cũng thích viết văn làm thơ ghê nhỉ?
-- Ừa, mình thích lắm.
-- Anh viết văn, làm thơ, chắc anh rành về Hán Việt lắm phải không?
-- Không rành lắm, nhưng cũng biết chút chút.
-- Vậy anh biết Hoàng Điệp có nghĩa gì không?
Tôi cố nặng óc suy nghĩ để trả lời người đẹp. Nhưng, không biết sao, tôi lại không tìm được ý nghĩa của hai chữ "Hoàng Điệp". Tôi nhớ có một tuồng cải lương mang tên "Chuyện Tình Lan và Điệp". Mà trong câu chuyện tình này, người con trai tên Điệp cũng đâu liên quan gì đến cái tên Hoàng Điệp. Tôi tự thầm trách mình lỡ dại, bây giờ lại không biết trả lời. Tôi nhìn vào mắt nàng. Ở đôi mắt ấy, tôi thấy, nàng đang nhìn tôi có vẻ chờ đợi. Đánh liều, tôi nói đại.
-- Hoàng Điệp là một loài hoa học trò phải không?
-- Hoa học trò?
-- Ừa! Hoa học trò, hay còn gọi là hoa Phượng. Tiếng Anh gọi là Flamboyant đó.
-- Cứ cho là vậy, nhưng tên của em không có nghĩa là một loài hoa. Cho anh suy nghĩ lại.
-- Vậy thì là một loài chim..... Phụng Hoàng Điệp?
Hoàng Điệp lại cười. Nhìn nàng cười, tôi biết là mình lại trả lời bậy nữa rồi. Nàng nói với tôi:
-- Nhà thơ, nhà văn, gì mà không biết hai chữ Hoàng Điệp. Tôi bí quá, nên nói liều.
-- Vậy em nói Hoàng Điệp nghĩa là gì?
-- Hết hoa, rồi chim, anh còn thiếu gì nửa, suy nghĩ chút đi.
-- Không lẻ là ong, là bướm, là đường, là mật.....
Tôi pha trò.
-- Đúng rồi, Hoàng Điệp là một loài bướm. Bướm Vàng!
Tôi nghĩ thầm:
"Bướm Vàng. Coi phim chưởng hoài mà không nhớ "Uyên Ương Hồ Điệp Mộng" thiệt là dỡ."
Và, tôi nói với với nàng:
-- Mà bướm, hoa, hay chim thì cũng liên quan với nhau cả.
-- Nói với anh....mệt.
***
Qua hai ngày trại, chúng tôi quen nhau và chóng thân. Từ cái buổi nói về tên nàng, tôi không còn kêu nàng là Hoàng Điệp nữa. Mà, tôi gọi nàng là cô Bướm Vàng.
Mỗi lần tôi gọi nàng là Bướm Vàng là nàng nhìn tôi, rồi trợn mắt. Được thể, tôi cứ gọi hoài. Hôm nay là ngày cuối của kỳ trại. Trong lúc bế mạc trại, nàng khều tôi, rồi bảo:
-- Đi trại Kết Đoàn, Tuấn thấy vui không?
-- Vui lắm, còn Điệp. Opps! I meant Bướm Vàng…. thì sao? Có tìm được cánh hoa nào để đậu không?
-- Cũng vui. Hoa thì không có, chỉ toàn thấy "Ông" không hà.
Nàng pha trò. Rồi, nàng tiếp:
-- Điệp công nhận là các bạn trong ban tổ chức, giỏi thật.
Chắc năm tới Điệp sẽ tham gia vào ban tổ chức để được các anh theo giống như chị Lý được các anh quay quanh kìa. Nhìn thấy thích quá.
Tôi cười, rồi trả lời nàng:
-- Nếu Điệp xin vào thì cho Tuấn xin theo với.
***
Những ngày trại chóng qua mau, tôi đã trở lại với những công việc thường nhật. Nhưng, hình ảnh của Hoàng Điệp --Bướm Vàng của tôi, vẫn bay lượn trong đầu. Tôi lại thầm bảo mình rằng:
"Thôi thì, hẹn Bướm Vàng và dịp trại hè năm sau. Bướm Vàng nhé."
RIC 081203
Viết kỷ niệm trại Kết Đoàn và tặng Bướm Vàng.1639
Apr 9, 2006
Đáp án
Cô thư ký riêng hỏi một người muốn xin vào gặp giám đốc: "Xin hỏi ông là bạn của ông chủ hay người chào hàng hoặc nhân viên thuế vụ".
Người kia: "Cả ba đều đúng".
"Vậy tôi cho ông biết nhé: Ông chủ sẽ gặp ông ngay; Ông chủ đang đi họp; Ông chủ đi du lịch rồi" Cô thư ký nói luôn một mạch1944
Thức ăn và bác sĩ
Nếm thử một chút thức ăn trong đĩa xong, chồng quay sang hỏi vợ:
- Em nấu cho anh ăn cái món gì thế này?
- Sao hôm nay anh lại quan tâm đến tên món ăn cơ chứ!
- Thì đằng nào chốc nữa bác sĩ chẳng hỏi thế.
Bác sĩ dặn bệnh nhân:
- Bà bị thiếu tanin và chất xơ nghiêm trọng, cần ăn thật nhiều quả màu xanh và phải ăn cả vỏ không được gọt bỏ.
- Tôi xin ghi nhận lời khuyên của ông.
Đến hẹn khám lại, bác sĩ hỏi:
- Cách ăn hoa quả như vậy có ảnh hưởng gì không?
- Thưa không! Đào, lê, táo, nho... đều ổn cả, chỉ có... quả dừa thì ăn hơi lâu.1920
Apr 8, 2006
Buôn Bán
Một người vào cửa hàng mua một hộp đồ dùng, loay hoay mãi mà vẫn không tìm ra cách mở hộp. Ông ta liền hỏi người bán hàng:
Cô làm ơn chỉ dùm cách mở hộp!
Người bán hàng thản nhiên đáp:
Ông yên tâm! Đã có hướng dẫn cách mở hộp ở trong hộp rồi đấy!
Apr 7, 2006
Cho nó chết khát
Một anh nhà giàu kia,, bữa cơm không dám mua thức gì ăn, cứ treo một con cá bằng gỗ lơ lững giữa nhà, dặn các con khi ăn cơm thì nhìn lên con cá ấy, chép miệng một cái, rồi hãy và cơm, cũng coi như được ăn cơm với cá rồi.
Ðứa con út mới lên bốn tuổi, háu ăn, nhìn lên con cá, chép miệng mấy cái liền, mới và cơm. Thằng bé lên sáu trông thấy, mách bố:
- Bố ơi! Em nó tham ăn quá, nó chép miệng những mấy cái mới và cơm đấy, bố ạ!
Anh ta mắng:
- Cứ để cho nó ăn mặn, sẽ chết khát cho mà xem!
2556Apr 6, 2006
Cô đặc thông tin
Đang biên tập bài viết của một phóng viên, thư ký toà soạn gọi anh này lên khiển trách:
- Bài này chỉ cần viết trong 50 chữ, mà anh viết tới 500 chữ! Anh có biết một diện tích như vậy trên mặt báo giá bao nhiêu tiền không? Mang về "cô đặc" lại cho tôi! Cuối cùng, tin đó được đăng như sau: ''Nguyễn Thanh X., Hà Nội. Tối 22/5, bật lửa soi xem xăng xe còn hay hết. Xăng còn. X. thọ 30 tuổi''.
2198
4 Con Chó
Khi tôi chưa sinh ra, nội đã đưa Nhưng Thẩm về nhà. "Nhưng" là đẳng cấp cao do vua ban cho nghệ sĩ nhà hát tuồng cung đình. Khi Quản ca, viên chức quản lý ban hát, sửa đổi nội dung kịch bản cổ với mục đích nịnh vua, Nhưng Thẩm quyết định uống dầu lạc nóng trong bát đèn sau một đêm thức trắng để không phải hát điều xằng bậy. Thanh quản hủy hoại, Nhưng Thẩm bị đuổi khỏi nhà hát tuồng cung đình như một phế nhân, lang thang kiếm ăn ngoài chợ. Nội thời trẻ thường rước đào hát về nhà tổ chức cuộc vui. Với Nhưng Thẩm thì khác. Rước về nuôi dưỡng vì nghĩa khí giang hồ.
Khi tôi bắt đầu hiểu biết đôi chút, nội đã qua đời, nhưng Nhưng Thẩm vẫn còn sống. Tất nhiên ba tôi không thể yêu quý ông lão bằng nội. Nhưng Thẩm chẳng thiếu cái ăn cái mặc nhưng cứ buồn như lá héo. Chỉ còn mình tôi thỉnh thoảng bắt chuyện vì ông lão là một kho chuyện ly kỳ. Năm tôi rời Huế đi học tận Sài Gòn, Nhưng Thẩm càng buồn. Tôi xin con chó nhỏ đem về cho lão có bầu có bạn. Lão đặt tên Vá, theo ngoại hình của nó.
Không dè tôi đã hại lão.
Gần một năm sau tôi nhận được thư ba tôi báo tin Nhưng Thẩm đột ngột qua đời. Chiều chiều ông lão thường ra nhà hóng mát ở vườn sau. Nhà này kiến trúc mái hình lục giác và chỉ có một cột. Lão thích nhâm nhi chén rượu ngang, ngắm mặt trời lặn trên sông Hương ở đấy. Con Vá thường bị chủ xích vào cột, nằm nghịch mẩu xương thừ. Nó lớn lúc nào không hay. Một ngày tháng bảy âm năm ấy, con Vá động cỡn, bỗng quên chủ, quên khúc xương, quên sợi xích, vụt lao theo mùi hương con chó cái vật vờ bên kia hàng rào chè tàu. Cây cột gãy, mái lục giác sụp đổ, chôn luôn lão Nhưng Thẩm xấu số trong đống đổ nát.
Cuối thư, ba tôi viết một câu, dường như cho chính tình cảnh sa sút của gia đình tôi bấy giờ: Con biết không, cây cột hai người ôm sơn son thếp vàng ấy hóa ra mục ruỗng từ lâu lắm rồi...
Hồi nhỏ, tôi được nghe Nhưng Thẩm kể nhiều chuyện ly kỳ mà mãi sau mới hiểu thấu ý nghĩa. Dưới đây là một trong số chuyện như thế.
CÁI CHẾT CON CHÓ HOANG
Sử quan dường như thức trắng đêm. Dù vậy, trông ông không có vẻ gì mệt mỏi khi đón ngày mới. Trái lại, nỗi phấn khích còn lộ trên đôi mắt tươi vui của ông. Đêm qua ông đã phóng bút chép nốt một thiên quan trọng trong bộ thông sử. Mọi việc hầu như trôi chảy. Riêng trường hợp quan tướng quốc triều trước là có phần khó xử. Trong số tài liệu gồm nhiều nguồn, nhiều loại liên quan hành trạng quan tướng quốc có những điểm khác nhau. Khổ nỗi, mức độ khác nhau không chỉ ở tình tiết mà lại quyết định cả cách đánh giá một nhân vật lịch sử quan trọng. Các bài hát dân gian và truyện truyền kỳ xem tướng quốc như một kẻ gian hùng. Trong khi văn sách của triều trước ca ngợi ông như một bậc anh hùng. Cuối cùng, sử quan đã chọn cách đánh giá của những đồng nghiệp tiền bối. Vả lại bộ thông sử cần hoàn tất trước lễ đại khánh. Điều đó hẳn sẽ làm hoàng thượng vui lòng.
Dùng xong bát cháo gà nóng sốt, sử quan sai người hầu bày bàn trà trước hàng hiên. Ông muốn hưởng không khí thanh sạch ban mai, được thư giãn đôi chút trước khi nhập triều. Từ đây, ông có thể đưa mắt ngắm vườn hoa trong dinh phủ, nhìn ra con đường cái chạy dọc tường vi, trông xa tận những ngọn đồi thông xanh mát phía đông kinh thành.
Buổi sáng yên tĩnh của sử quan chấm dứt đột ngột. Có tiếng reo hò từ phía Văn miếu vọng lại, mỗi lúc một gần. Lát sau đã nghe rõ tiếng chân nhiều người rầm rập trên đường cái. Ông chưa đoán được việc gì đang xảy ra đã trông thấy cảnh náo nhiệt bên ngoài tường vi dinh phủ. Đặt chén trà uống dở xuống bàn trà, ông đứng lên để trông cho rõ hơn. Một tốp người cầm gậy gộc đuổi theo một con chó. Họ vừa đánh vừa quát ầm ĩ: “Chó dại! Đánh chết nó đi!”...Con chó và tốp người kia vụt khuất sau mành lá rậm của rặng liễu. Tiếng kêu ăng ẳng đau đớn tuyệt vọng của con vật, tiếng gào thét đến man rợ của con người, tiếng gậy gộc giáng xuống mặt đường lát đá, xuống thân con chó dội vào tai sử quan. Lát sau, đám đông hiếu kỳ cùng những người đánh chó tản ra với những gương mặt hể hả pha lẫn hoảng sợ. Con chó đã chết.
Chuyện vặt ngoài đường chẳng đọng lại lâu trong tâm trí sử quan. Ông đang bận bịu với những điều to tát hơn nhiều...
Tối hôm ấy, trong bữa yến thưởng trăng tại Vọng nguyệt lâu vườn thượng uyển, hoàng thượng đích thân thù tiếp các quan cận thần. Trong khi chờ hoàng thượng giá lâm, các quan tán chuyện rôm rả. Tình cờ, cái chết con chó ban sáng trở thành đề tài lôi cuốn mọi người. Viên sử quan dửng dưng, không buồn bắt chuyện. Nhưng các mẩu đối thoại cứ lọt vào tai ông.
Thượng thư bộ lễ chép miệng:
"Hình như là chó dại..."
Đông các điện đại học sĩ không bằng lòng cách nói mơ hồ ấy của đồng liêu:
"Còn hình như gì nữa? Con chó hoang này dại thật rồi. Chính mắt tôi trông thấy lưỡi nó thè ra cả tấc, nước bọt nhễu trắng mõm."
Tả thừa tướng lên tiếng:
"Sao lại chó hoang, phải có chủ chứ? Các ông có thấy bộ lông nó mượt thế nào chưa?"
Tiền thị vệ giọng xởi lởi:
"Bẩm phải, tôi cũng nghĩ vậy."
Hàn lâm cung phụng gật gù tiếp lời:
"Chính mắt tôi trông thấy vòng da đeo trên cổ nó..."
Bỗng ai đó đặt câu hỏi ngớ ngẩn:
"Kẻ nào là chủ con chó he?"
Không quan cận thần nào biết được. Vọng nguyệt lâu lặng đi chốc lát.
Sử quan trầm ngâm nhìn ánh trăng rằm lung linh tự hỏi: "Có phải bộ lông con chó óng mượt? Có phải cổ nó có đeo vòng da?...". Sáng nay đã thấy nó chạy ngoài tường vi dinh phủ. Thế mà bây giờ mình không dám chắc một điều gì cả. Kể cũng buồn cười thật!"
Hoàng thượng vẫn chưa giá lâm. Câu chuyện phiếm lại tiếp tucï, có phần sôi nổi hơn. Các quan lớn đang bàn cãi về cái chết của con chó.
Đông các điện đại học sĩ:
"Nó đã cắn nhiều người, đánh chết thế là hay."
Thượng thư bộ binh:
"Đánh là thế nào? Không đuổi kịp, bọn lính giản đã bắn mất phát tên mới giết được nó đấy chứ."
Tiền thị vệ vẫn giọng xởi lởi:
"Bẩm phải. Tôi biết trong đội lính giản có nhiều cung thủ tài ba."
Hữu thừa tướng gạt đi:
"Toàn lời đồn huyễn. Không có cung tên nào hết. Con chó chỉ bị đánh bằng gậy thôi!"
Vọng nguyệt lâu như sôi lên. Các quan cận thần chia làm hai phe, tranh cãi ầm ĩ, không ai chịu ai.
Tả thừa tướng phân giải:
"Các ông đều đúng cả. Lính giản b119
Apr 5, 2006
Bí mật
Một anh nông dân thấy ông già quen đang gieo trồng thứ gì đó ở bờ sông bên kia, bèn gọi với sang:
- Ông ơi! Ông trồng cái gì thế?
Cụ già nghĩ một chút rồi đáp:
- Bơi sang đây, lão nói cho nghe.
Anh nông dân chẳng muốn bơi qua sông tí nào, nhưng lại tò mò nghĩ "gì mà bí mật thế!". Anh ta liền bơi sang chỗ ông già, ông lão mới ghé tai anh nói nhỏ:
- Lão gieo đỗ đây.
- Sao ông không nói lại bảo cháu bơi sang tận đây mới cho biết?
Ông già trả lời:
- Cậu này lạ chưa! Lão mà nói như thế, bầy chim sẻ nó nghe thấy, thì nó mổ hết đỗ của lão à!
Apr 4, 2006
Điều đó không cấm
Cô gái xinh đẹp vừa cởi đồ và sắp bước xuống hồ để tắm. Không biết từ đâu hiện ra một anh lính:
- Thưa cô, ở hồ này cấm tắm!
- Sao anh không thông báo lúc tôi cởi quần áo?
- cô gái tức giận.
- Anh em trong đại đội ngăn cản tôi, vả lại điều đó thì... không cấm!
2286
Tiếng Đờn Trong Những Đêm Trăng
A, gã đây rồi! Gã xuất hiện từ bờ bên kia và lò dò tiến về bờ bên này. Gã lại vòi rượu đây. Này, mi một ly, ta một ly, cạn! Dưới mẩu trăng cuối tháng còm nhom, lão ngồi chén tạc chén thù. Lão rót rượu ra hai cái ly, rót đầy tràn cả ra ngoài. Rồi lão mời bạn, cụng ly, rồi cạn. Uống hết ly của mình, lão cạn luôn phần của bạn. Khi chai rượu đã gần cạn, vừa lúc trăng trên mặt sông đã đến gần bên lão, lão mang đờn ra. Và kéo.
Tiếng đờn cò ai oán trong đ
Người làng gọi lão là lão Gàn. Mà lão gàn thật. Lão sống một mình trong túp lều bên sông cuối làng, không họ hàng, không vợ con. Suốt ngày lừa mấy con vịt còm, đ
Sau mỗi lần bốc mả lão lại dầm mình trong rượu và lại kéo lên những âm thanh não nùng giữa đ
* * *
Vào một đ
Thế là thằng bé lớn lên trong sự chăm bẵm của mụ Nhót. Cũng như mọi đứa trẻ bị bỏ rơi khác, nó dễ nuôi đến lạ lùng, cho gì ăn nấy, chẳng bệnh hoạn gì, té không khóc, chân giẫm phải mảnh chai gai sắt, lấy bùn trét vào là khỏi.
Năm đứa trẻ lên mười, người đ
Hai mươi năm sau, đứa trẻ bị bỏ rơi trước nhà hội đồng Hào bây giờ đã là một chàng trai cường tráng, gánh vác hết mọi công việc nặng nhọc trong nhà.
Hội đồng Hào có ba cô con gái, hai cô chị đã yên bề gia thất, riêng cô út thì tính lẳng lơ, đến hăm lăm mà vẫn chưa chồng. Một đ
Anh tá điền đứng đực người ra. Bây giờ anh mới hiểu tại sao mấy hôm nay cô út thường ra cây khế phía sau vườn hái quả nhai ngấu nghiến, còn ông hội đồng thì lúc nào cũng vò đầu bứt tai tức tối. Anh chợt hiểu ra hoàn cảnh của mình lúc này. Anh không có quyền lựa chọn.
Rồi căn nhà sau đồi cũng được dựng lên. Và một bé gái ra đời. Anh rất thương con, chăm chút từng li từng tí. Đêm nào đi soi, anh cũng bắt vài con ếch nấu cháo cho nó.
Thỉnh thoảng trong cuộc nhậu có kẻ khịa khích, anh chỉ cười trừ ''Trâu ai nghé mình''. Những người hàng xóm luôn ái ngại cho anh. Họ thương anh vì cô út từ ngày lấy chồng vẫn không thay đổi tính nết. Mỗi lần nghe hàng xóm kể chuyện, anh chỉ cười buồn rồi bỏ đi.
Năm con bé tròn năm tuổi, cái nghề anh không hề mong đợi nhưng tất phải đến cũng đã đến. Đêm ấy là một đ
Mọi người sẽ tưởng anh chết già trong tù, nhưng không, anh đã trở về sau hai mươi năm chăm chỉ lao động cải tạo, nhờ có thành tích vạch trần một âm mưu vượt ngục, anh được đặc xá. Trở về với cây đờn cò và ngón đờn do một người bạn tù xấu số truyền lại trước khi ra đi, anh không còn chốn dung thân. Hàng xóm kể, đứa con gái mà anh yêu thương, cất công chăm bẵm đã bán đất, bán nhà theo một tay anh chị ra nước ngoài mấy năm rồi.
Rồi vào một đ
Những người già trong làng thỉnh thoảng kể cho lũ cháu nghe về cái ngày mà lão từ bờ bên kia bơi sang bờ bên này. Ngày đó đã xa lắm rồi, ít người nhớ đến. Họ cũng không quan tâm lắm đến một con người mà nếu không có người ấy vẫn không ảnh hưởng đến cuộc sống của ai. Lão nuôi bầy vịt còm, câu cá, bắt cua sống qua ngày, đi bốc mả kiếm rượu uống đ
***
Có người từ ''bên kia'' về thăm nhà. Người nhà xôn xao chuyện con gái lão gởi cho lão mấy ''vé". Hôm người ấy đem tiền đến cho lão, lão cười nói luôn. Chưa bao giờ dân làng thấy lão nói nhiều như vậy. Lão mua bánh kẹo cho tụi trẻ con và mua rất nhiều rượu. Đêm hôm ấy lão lại ngồi uống rượu một mình với trăng. Đến nửa đ
Hôm sau và sau nhiều hôm nữa, bên sông không còn bóng dáng túp lều đâu nữa. Có người quả quyết lão đã ôm tiền đi xứ khác mà hưởng vinh hoa phú quý. Có người thì khẳng định lão lấy tiền đốt lều của mình rồi nhảy xuống sông mà chết, sau trôi ra biển nên không thấy xác... có người nói như đinh đóng cột rằng mình vẫn nghe tiếng đờn thảm thiết trong những đ
Chuyện Đời Tỵ Nạn
Tôi bẩm tính ít nói thích lủi thủi một mình mà trời dun duỉ sao tôi làm việc gì cũng phải nói nhiềụ làm nhiều ... Khi nói không được thì múa tay muá chân có khi như mãi võ Sơn Đông vậy.
Ở Việt Nam hay ở trại tỵ nạn đã đành. Đằng này, khi đặt chân tới Hoa Kỳ tôi đã quyết tâm chỉ làm thằng thợ thôi, chứ không dám làm thầy thiên hạ, thế mà ghét của nào trời trao của ấy.
Một hôm lúc tôi còn làm thợ, tới giờ nghỉ trưa, hộp cơm trưa của tôi chỉ có cái bánh mì Ba Lẹ, bánh mì Tây kẹp thịt nguội, để trong hộp đựng đồ ăn nằm trong góc phòng giải lao đông đúc người ngồi. Cô Betty, người mập mạp đẫy đà như ba thằng người tôi, lại ngồi ngay trước ngăn kéo của tôi mới chết chứ. Tôi lại gần nàng lịch sự nói:
-- Betty, would you excuse me? (Betty, xin lỗi cô )
Chẳng hiểu tôi nói lăng nhăng thế nào, cái cô nặng cả hơn 200 lbs, lại đứng lên cao hơn tôi cả cái đầu, nàng ôm tôi nâng lên hôn trên má cái chụt. Đúng là ỷ to ăn hiếp bé, thấy tôi vừa ròm vừa thấp như con khỉ nên nàng chẳng nể nang gì cả làm tôi sượng muốn chết giữa tiếng cười vui của bầy thợ vang vang như bầy kên kên thấy xác chết giữa sa mạc. Đúng là toi mạng sa trường. Tôi nhìn Betty hỏi:
-- Why did you do that? (Sao bạn làm vậỷ)
-- Didn'' t you say, " Would you kiss mẻ" Cô ta trả lờị (Chứ không phải bạn nói hôn tôi đi sao?)
Bầy kên kên lại được dịp cười vui thêm một trận nữa. Tôi giận tôi, hổng biết ăn mắm ăn muối bao nhiêu năm nay bị cong lưỡi hay sao mà nói một câu giản dị như câu " Would you excuse me!" mà người ta lại hiểu " Would you kiss me!"
Mẹ kiếp đã vậy từ nay ông quyết tâm luyện giọng làm thầy, chứ không làm thợ nữa. Tôi mua một loạt băng nhựa luyện phát âm và quyết tâm trả thù. Cô Betty lại hay thích đùa dai như đỉa mà giờ ăn trưa một tiếng của tôi lại trùng với giờ ăn trưa của nàng mới chết. Lần nào cô cũng lại ngồi chung bàn với tôi chọc phá. Cuối tuần bao giờ cũng hỏi:
-- Do you have a date this weekend? (Bạn có đi chơi với bạn gái cuối tuần này không?)
" Sư mày," tôi nhủ thầm, " đi chơi hay không kệ tao mắc mớ chi tới mi mà tuần nào cũng hỏi?" Nhưng ngoài mặt tôi ráng giữ vẻ mặt điềm đạm trả lời, " No, I will be busy studying!" (Không tôi mắc học)
Thế mà lúc nào nàng cũng không tha, lại hỏi thêm:
-- Do you have a girl friend? (Bạn có bạn gái không?)
-- Không, tôi đáp. Rủa thầm trong bụng, nếu tao muốn có chắc chắn cũng không phải là mày. May ra là Cindy Crawford!
Nhưng cô Betty lại chẳng tha cho tôi một cách dễ dàng, cứ hỏi hết câu này tới câu nọ. Chắc cô bị người ta kỳ thị là mập nên chẳng ai trò chuyện hay sao đó nên cô cứ tìm thân tép riu tôi trả thù. Có lần cô hỏi tôi:
-- Are you gay? ( Bạn là người đồng tính luyến ái hở)
Tôi giả bộ ngơ ngác con nai vàng, " What do you mean gay? Does it mean happy as in I have a gay time like in the book I am reading?" (Bạn muốn nói gì? Gay có nghĩa như vui vẻ như tôi có một thời gian vui vẻ như trong sách tôi đang đọc hở)
-- No, no, gay means homosexual. I mean to ask if you like men. (Không không, " gay" có nghĩa là đồng tính luyến aí. Tôi muốn hỏi bạn thích đàn ông hả)
-- I love everybody, men and women. Is that one of the ten commandments? I heard the minister preach in the church.(Tôi yêu hết mọi người, đàn ông lẫn đàn bà. Đó không phải là một trong mười giới răn sao? Tôi nghe mục sư giảng trong nhà thờ)
Thế là cô nàng lại tha hồ giải thích cặn kẽ cho tôi đời sống xã hội Mỹ. Rồi lâu dần tôi thấy cũng hay, cô gái mập này dạy tôi nói tiếng Mỹ thành thạo hơn. Tôi thấy biết ơn cô lắm nhưng cũng không khỏi đùa cô ta bằng những câu nghịch ngợm. Cô hỏi tên tôi tiếng Anh là gì, tên cô tiếng Việt là gì... Thế là tôi có dịp phịa bậy, tôi nói Betty tiếng Việt là Bé Tí và xin phép cô để tôi gọi là Bé Tí! Có tôi là bé tí thì có, chưa cô ta to gấp ba tôi kìạ..
Một hôm tôi nhận được một cú điện thoại hỏi tôi có thể đi nói chuyện về tình hình người tỵ nạn ở địa phương vào cuối tuần tới cho một hội nghị cấp tiểu bang không? Mấy ông tai to mặt lớn ở địa phương người nào cũng hỏi tiền thù lao là bao nhiêu mà hội nhà thờ địa phương không có kinh phí nên họ mới tìm tới tôi vì biết tôi bé mồm thấp cổ thích xông pha chỗ này chỗ nọ chết cũng cười trừ.
Việc sửa soạn gấp rút, nên tôi không có giờ nghiên cứu kỹ. Cứ lúc nào rảnh tôi lại gọi điện thoại lên mấy văn phòng lấy thống kê cả Mỹ lẫn Việt. Bố Mẹ tôi lắc đầu nói, " Cái thằng ăn cơm nhà, vác ngà voi! Không lo học hành đi mà cứ lo ba cái chuyện bao đồng, có ngày chết chẳng còn da!"
Bố Mẹ tôi nói vậy thôi, chứ ông bà cũng hí ha hí hửng với bà con vì thằng con út mới mười tám, vừa mới ở trại tỵ nạn qua chưa đầy một năm, chưa học Trung Học ở Việt Nam sắp thành diễn giả hùng hồn tới nơi. Đúng là nuôi con tốn cơm nhưng cũng không đến nỗi vì cơm tỵ nạn cũng hơn cả hai năm trời bên Thái Lan rồi Phi Luật Tân không thể kể là mồ hôi nước mắt lao động cực khổ, mà là mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt ở trại tỵ nạn thì đúng hơn.
Mấy ông lớn bắt đầu bực mình vì thấy tôi xung phong làm việc không công làm mất chén cơm bát gạo của mấy ông thầy, mấy cô có chức tước, nhưng đã lỡ từ chối rồi thì làm sao mà họ có thể giành lại chức diễn giả của thằng nhãi ranh như tôi được. Điếc không sợ súng, nhãi ranh không sợ người lớn, tôi cứ mạnh dạn điện thoại phỏng vấn và viết bài tường trình.
Lúc tôi đưa cho bà phước Mỹ, hội trưởng hội tỵ nạn, bà ta hết sức ngạc nhiên vì tài liệu của tôi phong phú quá, thực ra là cóp nhặt đó đây. Bà sửa lại đôi chút, rồi nói, " Con về tập dợt nói chuyện đi, chậm rãi, bình tĩnh là thành công!"
Tôi gọi cô bạn mập của tôi, " Bé Tí ơi, cô có thể ngồi nghe tôi đọc bài diễn văn ở thư viện hay công viên nào không?"
Betty trả lời:
-- Được mà," Cô nháy mắt chọc tôi, " Cuộc hẹn chính thức đó hở?
-- Ừ cuộc hẹn chính thức giữa cô giáo và học trò!
Cô phá lên cười, trông cái tên Á Châu nhỏ loắt choắt như tôi mà láu quá.
Không biết trời nghĩ như thế nào mà trong dịp đại hội tỵ nạn tiểu bang mấy diễn giả Việt Nam khác trình bày cao siêu quá về nền văn hoá Việt Nam, còn bài của tôi lại chú trọng về tình trạng tỵ nạn hiện tại và được đa số khán giả Mỹ chú ý, báo chí chụp hình lia lịa và đăng lên trang đầu với địa chỉ nhà tôi đàng hoàng.
Đại hội xong, tôi còn ráng ở lại khách sạn cho thêm một ngày nữa vì Hội nhà thờ bao cho cả 3 ngày ăn uống và ở miễn phí, dại gì mà về ngay tối thứ bảỵ Khi bà phước lái xe hỏi tôi muốn về chưa, tôi nói, " Để sáng mai về đi cho tiện! Sáng mai đi lễ ở đây rồi về cho thoải mái hơn!"
Bà phước hãnh diện về bài thuyết trình của tôi lắm nên cũng dễ dãị
Khi tôi về tới nhà hôm sau thì bố
mẹ tôi ra đón, " Con tôi sắp thành ông to rồi, hình của mày đăng báo trên trang đầu!" Không biết sao, nhà tôi đã ghi danh mua báo hằng ngày để anh em tôi trau dồi tiếng Anh, mà sáng nay bố mẹ tôi ra mua hết mấy chồng báo ngoài thùng báo bỏ tiền. Ông bà định gởi đi cho bà con bốn phương tìm vợ cho tôi quá!
Do tấm hình và chi tiết đăng trên báo, tôi được một công ty điện thoại lớn gọi tới nhà và hỏi tôi có thích làm cho hãng điện thoại không. Ây cha, câu hỏi này cũng như câu hỏi người Việt Nam có thích ăn cơm không? Tôi chịu liền dù có phải chấm nước mắm ăn tương cà thêm một năm nữa cũng chịu.
Thời gian làm với hãng điện thoại cũng là thời vui thú học hỏi của tôi. Hãng trả tiền cho tôi đi học bán niên, còn tôi phải làm đủ 40 tiếng mỗi tuần, không còn phải làm thợ nữa. Tôi có bàn giấy, điện thoại riêng, oai phong ra phết. Một tuần sau khi tôi vào làm, tôi đem cái máy chụp nhờ người ta chụp dùm, tay cầm ống nghe, ngồi gác chân lên nhau, trông đẹp trai bá cháy dù chiều cao khiêm nhượng của tôi chỉ có hơn một thước rưỡi. Đúng là ễnh ương kêu to!
Tôi làm được một năm ở hãng thì việc hãng bành trướng cần nhiều người Việt vào làm nên tôi nghiễm nhiên thành cốp lớn, có văn phòng riêng và đi đi lại lại hướng dẫn nhân viên mới làm việc thế mới có tếu không, đúng là mèo mù được cá rán.
Thoáng một cái cũng qua 5 năm, tôi ra trường đại học, gặp lúc thời buổi kinh tế xuống thấp nên chẳng hãng nào thèm gọi tôi trừ hãng mà tôi đang làm. Họ tăng lương tôi lên, nhưng công việc cũng như cũ, tấm hình in trên báo, và hình tôi chụp trong hãng lúc đầu vẫn còn treo trên tường. Bố mẹ tôi vẫn còn hậm hực, cái hình đẹp như thế mà sao chẳng có ai liên lạc để môn đăng hộ đối cả. Bố mẹ tôi đâu có biết là qua đây các cô ăn bơ uống sữa cô nào cô nấy cũng cao hơn tôi cả cái đầu, thì tôi làm sao xứng đôi vừa lứa được, trừ khi tôi uống thuốc thần cao thêm mấy tấc chứ ai nhìn tôi ngoài đường vẫn cứ nói, " Cái thằng con nít ranh sao mà diện quá vậy!" khi thấy tôi mặc áo vét, đeo cà vạt mỗi dịp lễ lớn.
Cô Cindy Crawford. người mẫu nổi tiếng Hoa Kỳ, quê ở DeKalb, gần Chicago. Một lần nàng trở về làm Homecoming Queen. Anh chàng bà con với nàng nghĩ tôi là người ái mộ Cindy Crawford, vì thấy hình nàng cắt trong báo để trên bàn, mời tôi về nhà chàng và hứa sẽ giới thiệu Cindy cho tôi làm quen. Đi chơi thì đi chơi, chứ tôi biết thân phận nhỏ bé của tôi nên đâu dám trèo cao té nặng. Tôi để hình nàng trên bàn vì tôi thấy nàng dấp dáng khoẻ mạnh đô con chứ đâu phải như người ta tưởng. Không lẽ tôi để hình Sylvester Stallone, James Dean, hay Tom Selleck để tôi tủi thân hằng ngày khi nhìn họ. Không chừng người ta tưởng tôi thích con trai thì tiêu tán đường.
Trong bữa ăn gia đình, cô Cindy rất bình dân, cười vui thoả thích. Cô hỏi chuyện tôi, tôi ba hoa kể chuyện vui đời tôi khiến cô cười nứt nẻ. Lúc cô về, tôi hỏi cô cho tôi chụp hình chung với cô một tấm để khoe với bá quan thiên hạ, cô mỉm cười gật đầu. Cô cho tôi đứng đằng trước, cô đứng sau. Mèng ơi, tôi trông sao nhỏ thó, đầu ngang ngực cô ta, chứ chưa đụng tới cằm. Cô đứng đằng sau mà cái chi cũng cao và lớn hơn tôi cả. Máy chụp lấy liền nên cô ký tên tặng tôi, " For my amusing little friend, Nuyen, Cindy Crawford" (Tặng người bạn nhỏ vui tính) thay vì Nguyên. Vậy cũng được, miễn là có chi để hù các ông, con trai người Việt là được rồi! Giá cô ta bỏ chữ nhỏ ra, tôi vui biết mấy, hồn bay tới tầng thứ chín!
Người nhỏ con được cái ai cũng xem như con nít nên đôi khi được thương tình dễ dãi mà đôi khi cũng bực mình. Mỗi lần các anh bạn tôi có tiệc tùng, gọi tôi tới chơi, các anh hay nói chuyện vui vẻ với nhau, rất hợp chỉ có tôi là hay bị ra rìa vì không có gì để nói về vợ con gia đình nên hay bị sai đi mua bia, đồ nhắm nếu nửa chừng hết mồi. Khổ một nỗi tôi hai mươi mấy rồi mà cứ bị hỏi giấy tờ hoài. Tôi mong có râu để tôi nuôi râu mép cho đẹp hay cắt như râu Hitler doạ thiên hạ nhưng chỉ le te vài sợi trong phát bực nên phải cạo đành chịu mang tiếng là thiếu niên.
Không biết đại đế Napoléon hay quan Án Anh ngày xưa làm thế nào mà trị đám quan lại quần thần chứ thân tôi như vầy ra đường ai cũng xem mình là thiếu niên thì chẳng ma tơi nào phục. Có lần lúc còn đi học tôi ghi danh vào chương trình ROTC dành cho sinh viên vừa học vừa theo khóa sĩ quan quân sự, sĩ quan phỏng vấn lắc đầu, hỏi tôi có thể đeo súng trường được không. Tôi nói tôi học thành sĩ quan để đeo súng ngắn chứ đâu đeo súng dài, súng dài thì đeo vào vai, báng súng gần đụng đất. Ông ta cám ơn, nhưng bác bỏ đơn xin vào ROTC. Thế mới có phải là kỳ thị kích thước không?
Đi mua quần áo thì chỉ vào chỗ " Boys" (Con trai) mới ác! Đồ con trai choai choai thì sao mà mặc đi làm. Cũng may mà chỗ tôi có người Việt biết may giỏi nên cần gì cũng có chỉ có điều là phải chi tiền nhiều tí thôi. Ông bà chủ mỗi lần nhận đo may cho tôi đều nói, " Làm cho chú người Việt quen biết chúng tôi tính gía gia đình! Chú cho ba trăm!" Ông bà chủ chém nhẹ nhàng ba bò trong khi nếu tôi cao lớn một chút thì ra Macýs, hay Bergner, hay JC Penney thì chỉ tốn dưới 100 Mỹ kim.
Gia đình anh chị của tôi đã có con cái, biết tôi không có bạn gái, lại cũng ít đi chơi đâu, cuối tuần cứ gọi lại nhà nói, " Cậu giữ giùm các cháu cho anh chị cuối tuần này nhé!" Không lẽ từ chối! Tuần sau ông anh lại gọi, " Tuần này chú sang nhà anh coi hộ các cháu, anh chị đi chơi hai ngày nha!" Còn bốmẹ tôi thì an ủi tôi nói rằng, " Trong các anh chị em mày, bố mẹ chỉ nhờ được có mỗi mày thôi!" Tôi cười bảo thầm, " Tại con có tấm thân nhỏ bé đó không ai để ý, chứ nếu có ai à, con cũng đi chơi hoài, đâu có giờ để đưa bố mẹ đi thăm người này, người kia hằng tuần đâu."
Có lần bạn cùng khóa sĩ quan của ba tôi được đi qua diện nhân đạo sau những năm tù ngục. Ba tôi mừng nói với tôi, " Mày tháng tới phải diện chỉnh tề chở bố mẹ ra phi trường đón gia đình Bác Haị Gia đình Bác cô mấy cô chưa chồng cũng được qua cùng chuyến!" Ba tôi không báo cho ai sợ các thanh niên độc thân ở hội Người Việt đi đón mất phần của con mình nên ông bà bí mật đi một mình với tôi ra phi trường đón gia đình mới tới. Trước sự chưng hửng cuả bố mẹ tôi, cô nào cô nấy dù ở Việt Nam nghèo khổ nhưng cũng cao lớn hơn con út của mình cả hai tấc.
Bố Mẹ tôi an ủi, " Thôi con ráng chút đi, lúc nào con muốn thì về Việt Nam, tha hồ mà chọn!"
Tôi cười, biết rằng ngày tôi về còn xa xăm lắm. Tôi đã thấy bao nhiêu bi hài kịch chuyện áo gấm về làng, cưới vợ về dinh rồi. Quen ở bên đây lâu mà còn lục đục khi cưới nhau, huống chi là về chơi 2, 3 tuần thì làm sao kiếm được người hợp với mình!
Lạy Trời, cho con hai chữ bình yên! Nếu Trời thương, cho con cao thêm chừng năm tấc nữa, để con không phải nghe người ta nói sau lưng con, " Nhất lé , nhì lùn," tội nghiệp con lắm, con sẽ ăn chay trường trọn năm! Trời có bắt con ở vậy suốt đời cũng được, cho con thêm năm tấc nữa để đi lấy oai với thiên hạ.269
Apr 3, 2006
Lá Rụng Về Cội
Tiếng thở dài của ông McClellan vang lên trong phòng tối.
- Ông vẫn chưa ngủ hả? Bà McClellan hỏi nhỏ
- Chưa. Tôi vẫn đang đợi thằng Tom nó trở về. Nó có nói với Bà là nó đi dâu không?
- Thì nó có nói nó qua nhà bạn nó chơi và sẽ dùng bửa ăn tối bên đó đến khuya mới về.
- Vậy hả. Thôi mình ngủ tiếp đi.
Căn phòng lại rơi trở vào yên lặng. Hai Ông Bà miên man với suy nghĩ riêng của mình. Chợt Bà Mc Clellan cất tiếng:
- Ông ngủ chưa vậy?
- Chưa.
- Sao tôi cố gắng dỗ giấc ngủ hoài mà không được?
- Có phải là Bà đang lo lắng cho thằng Tom?
- Tôi không biết chuyện gì đã xãy ra cho nó nữa. Mấy tháng nay tôi thấy hình như nó đã thay đổi rất nhiều.
Tiếng ông McClellan trấn an:
- Thằng Tom nó đã hơn 20 tuổi rồi Bà ạ, nó có đi chơi về khuya là chuyện thường. Sao lúc trước thằng Mike và con Cindy đi chơi cả đêm mà bà không lo ngại. Thôi ngủ sớm đi sáng mai mình còn phải đi nhà thờ nữa .
- Tự vì thằng Tom nó thật thà và hiền lành quá cho nên tôi mới lo cho nó nhiều hơn mấy đứa kia .
Tuy mạnh miệng trấn an cho vợ mình yên tâm nhưng chính ông của đang lo lắng. Ông đã đem thằng Tom về đây từ một miền đất xa lạ cách xa hơn nửa vòng trái đất, một nơi mà bạn bè của ông đã gục ngã để giữ vững tự do . Thomas N. McClellan, tên ông đặt cho thằng bé chưa đầy hai tuổi. Thằng bé thật là kháu khỉnh với cặp mắt no tròn và đôi má bầu bĩnh. Vợ chồng ông thương nó như hai đứa con ruột của ông bà, thằng Mike và con Cindy. Thằng Tom lớn lên tánh tình thật hiền hậu và hiếu thảo. Nó cứ quấn quít hai vợ chồng ông là làm phụ mọi chuyện trong khi hai đứa kia ít khi nào đụng tay vô chuyện nhà . Rồi khi đến tuổi vào đại học thì hai đứa con ruột của ông lại chọn trường học thật xa để được tự do. Cả năm tụi nó mới về một lần hoặc là viện cớ không về. Trong khi đó thằng Tom là học sinh ưu tú của trường, với hồ sơ của nó thì nó thừa sức vào những trường nổi tiếng ở những tiểu bang khác . Nhưng nó lại chọn học trường ở gần nhà khoảng hai tiếng đồng hồ . Mỗi lần cuối tuần nó đều về nhà thăm hỏi và giúp ông chăm sóc khu vườn . Rồi khi nó ra trường, mặc dầu nhiều chỗ khác nhận trả lương cao hơn nhưng thằng Tom lại chọn chỗ làm trong thành phố Ông ở với giá lương thấp hơn . Ông hiểu và rất cám ơn lòng tốt của nó . Nó rất thương hai vợ chồng của ông . Ông Bà đã gần 60 tuổi rồi tuy là sức khỏe rất tốt nhưng nó vẫn lo ngại và chịu ở kề cận để chăm sóc cho ông bà . Thấy trong nhà còn nhiều phòng trống Ông đề nghị với thằng Tom dọn về ở chung thay vì ở ngoài cái apartment nhỏ hẹp . Ông không hy vọng nó nhận lời vì Ông biết tuổi trẻ cần sự tự do . Nếu đổi Ông là thằng Tom Ông cũng không chịu . Nào ngờ, nó vui vẽ nhận lời không một chút lưỡng lự .
Có thằng Tom sống chung vợ chồng ông cảm thấy bớt hiu quạnh . Bây giờ hai vợ chồng ông còn thương nó hơn là hai đứa con ruột của mình . Thằng Tom sống cuộc đời thật là giản dị . Thỉnh thoảng nó cũng dắt cô bạn gái về nhà dùng bửa ăn tối và giới thiệu với ông bà . Nhưng khoảng một dạo sau ông nhắc lại thì thằng Tom nó chỉ cười cười nói "Tụi con xa nhau rồi . Chỉ tại vì tánh tình không hợp thôị" Ông cũng hiểu cho nó tự vì đã trải qua rồi . Lúc nhỏ ông cũng thích bay nhảy cho thỏa chí trước khi dừng chân để lập gia đình .
Cuộc sống thật là êm đềm cho đến khi một hôm thằng John, bạn của thằng Tom, nhờ thằng Tom dạy giùm nó lớp ESL hai tuần trong khi nó đi nghĩ vacation . Đêm đầu tiên dạy giùm về, thằng Tom có vẻ rất là thích thú. Miệng nó tía lia kể chuyện
- Trời ơi, con không ngờ là có nhiều người tóc đen và da vàng như con ở thành phố này đông như vậy. Họ thật là ham học và siêng năng nhưng sao họ lại hay mắc cỡ và hay cười. Nhất là mấy cô gái họ cứ cười cười cả buổi học. Ba biết họ kêu con là gì không?
Ông chưa kịp trả lời thì nó đã nói tiếp
- Họ kêu con là "Teacher, Teacher" mặc dù con đã nhiều lần kêu họ chỉ cần gọi con là Tom là đủ rồi. Mà sao họ có nhiều tên trùng nhau quá . Thoạt đầu con cứ tưởng họ là anh em hoặc là bà con với nhau nhưng sau con mới biết là không phải như vậy. Ba còn biết gì nữa không? Họ còn dạy lại cho con mấy chữ tiếng Việt nữa đó.
Rồi từ đó hình như thằng Tom có được một năng lực mới. Nó thích dạy đến nỗi khi thằng John bạn nó về thì nó lại nói với thằng John để cho nó dạy đến hết khóa học. Rồi đến khóa mới thằng Tom lại tình nguyện dạy không ăn lương . Nó hăng hái đến tận nhà những người học trò không có xe. Nó đưa rước giúp đở hướng dẫn những người đó đi nhà thương khám sức khỏe, tìm kiếm chuyện làm . Rồi nó thường ra thư viện tìm kiếm những cuốn sách lịch sử nói về quê hương của nó. Bây giờ thì nó đã bập bẹ nói được những câu tiếng Việt đơn giản và viết những câu ngắn ngủi. Trong phòng nó bây giờ bày la liệt những cuốn băng nhạc VN. Những âm thanh từ những cuốn băng nhạc đó ông nghe thật quen tai mặc dầu ông không hiểu gì. Những âm thanh quen thuộc ông đã nghe từ 20 năm về trước từ một miền đất xa xôi. Từ nơi mà ông đã ẳm thằng Tom về. Ông nhớ lại đôi mắt đen láy, đôi má bầu bĩnh. Đột nhiên ông không thấy gì cả ông chỉ thấy một vùng trời sáng chóa vì bom đạn, ông thấy máu trải đầy chung quanh ông. Ông nghe có tiếng gầm gừ, có tiếng trẻ nít khóc đâu đây . Có tiếng người thở hổn hển đứt đoạn. Ông McClealan bừng người tỉnh dậy. Thì ra ông vừa trải qua một cơn ác mộng. Có tiếng xe ngoài trước và tiếng thằng Tom đang mở khóa vào nhà. Ông nhìn đồng hồ thì chỉ hơn một giờ đêm.
Tối ngày hôm sau khác hẳn với mọi hôm, thằng Tom hôm nay lại ở nhà. Trông nó có vẻ có chuyện gì bồn chồn lo lắng . Trong bửa ăn nó cứ nghĩ vẫn vơ chuyện gì không thiết đến chuyện ăn . Sau bửa ăn tối nó ngập ngừng muốn hỏi Ông về chuyện gì nhưng lại ngập ngừng không nói. Ông đành phải khơi mào trước .
- Tom con, hình như con có chuyện gì muốn nói hoặc muốn hỏi Ba phải không? Nếu phải thì con cứ hỏi hoặc cứ nói sao con lại cứ ngập ngừng lưỡng lự như vậy?
Thằng Tom im lặng trong giây lát rồi nhìn ông nói:
- Ba Má, Ba Má là hai người trên đời này con thương quí nhất. Ba Má đã chăm sóc con thật chu đáo và thương con như con ruột . Nhiều lúc con cứ nghĩ con là con ruột của Ba Má nhưng mỗi khi con nhìn lại mái tóc đen và làn da vàng của con thì con biết là con chỉ là đứa con nuôi của Ba Má thôi . Mấy lúc gần đây chắc Ba Má cũng thấy những sự thay đổi của con từ buổi đầu tiên con nhận lời dạy giùm lớp ESL đó. Từ khi con tiếp xúc với họ thì tự nhiên con cảm thấy họ thật là gần gũi với con. Họ đến từ một nơi mà xưa kia con đã từng ở mà con lại không biết một mãy mai gì về mãnh đất đó . Bao năm nay con sống như một người Mỹ, hấp thụ một nền văn hoá Mỹ từ nhỏ tới lớn, con cứ tưởng con là người Mỹ thật sự rồi . Nhưng gần đây có cái gì trong người con đang vươn lên sống mạnh thôi thúc con quay ngược về quá khứ để tìm hiểu con thật sự là ai? Cha Mẹ ruột của con là ai? Tại sao con lại đến nơi đất Mỹ này? Con xin Ba hãy nói thật mọi chuyện cho con biết.
Đôi vai của ông McClellan run lên thật mạnh. Ông đang xúc động mãnh liệt. Sau khi cồ dằng cơn xúc động. Ông nói chẩm rãi:
- Chuyện của con thì Ba vẫn giữ trong lòng bao lâu nay. Cho đến Má con cũng không biết . Má con chỉ biết rằng Ba xin con từ VN khi Ba đi chiến đấu bên đó ngoài ra Má con không còn biết gì về con nửa . Con ngồi đây Ba có vài vật muốn cho con coi.
Ông McClellan chẩm rải vào phòng sách, một lúc sau ông trở ra trên tay có mang chiếc hộp cũ kỹ . Giọng ông từ tốn:
- Ba biết rằng sẽ có một ngày Ba phải nói tất cả nhưng Ba lại mong rằng Ba không phải trở về với những dĩ vãng đau buồn đó nửa .
Ông McClellan ôm chiếc hộp trên đùi nói tiếp:
- Hai mươi hai năm về trước Ba là một Thiếu Úy lục quân Hoa Kỳ được gửi sang VN chiến đấu giúp VNCH đẩy lui bọn CS để bảo vệ tự đo. Ba đã dự nhiều trận đánh và bạn bè Ba cũng đã ngã gục rất nhiều cho nền tự do tại VN. Hôm đó đơn vị của Ba hợp sức với lực lượng VNCH đã đẫy lui được một cuộc tấn công của VC. Thừa khi quân địch đang thất bại, đơn vị của Ba được lịnh đuổi theo truy kích . Đơn vị của Ba tiến vào ngôi làng của gia đình con ở thì tất cả đã tan hoang. Bọn VC trong lúc tháo chạy đã đốt cháy, phá hũy và tàn sát tất cả trên đường chúng rút lui. Trong làng nhiều người bị chúng tàn sát và nhiều ngôi nhà bị cháy rụi. Ngôi nhà của con là một trong những căn may mắn không bị chúng đốt. Lúc Ba đứng trước nhà con thì Ba nghe tiếng con khóc thật yếu ớt trong hầm ở phía dưới giường. Ba tiến vào coi thì thấy cả gia đình con đã bị bọn CS bắn xối xã vào hầm tàn sát trọn vẹn. Cha ruột của con, hai người anh trai và một người chị gái của con tất cả đều đã chết . Mẹ con thì nằm xấp lấy thân mình để che đậy cho con. Lúc Ba đỡ Mẹ con ra thì Mẹ con vẫn chưa chết mặ dù Mẹ con đã trúng đạn trên lưng và máu ra đã rất nhiều. Mẹ con thở thật yếu ớt nhưng trên tay vẫn còn giữ chặt lấy con. Miệng Mẹ con mấp máy nói những gì Ba không hiểu nhưng lúc đó Ba cũng không cần phải hiểu những lời Mẹ con nói. Đôi mắt của Mẹ con đã nói lên tất cả . Đôi mắt đó tới giờ này Ba vẫn còn nhớ rất rõ. Đôi tay run run của Mẹ con vẫn còn vuốt ve con lần cuối . Đôi mắt của Mẹ con nhìn con thật trìu mến rồi lại nhìn Ba với sự van lơn, thành khẩn. Ba hiểu Mẹ con muốn Ba săn sóc lấy con và đem con đến nơi an toàn. Ba giơ tay bồng lấy con, lúc đó gương mặt Mẹ con thật sự yên lành . Với một ánh mắt mãn nguyện, một nụ cười vui sướng và Mẹ con thở hơi thở cuối cùng. Với vết thương nặng như vậy thì đáng lẽ Mẹ con đã chết lâu rồi. Nhưng Mẹ con vẫn sống, hình như có một sức mạnh nhiệm mầu nào đó - có phải chăng đó là lòng Mẹ thương con đã giúp Mẹ con bám lấy từng hơi thở để mong gặp người để gửi gấm con. Khi con đã bình yên trên tay của Ba thì Mẹ con mới nhắm mắt.
Thằng Tom đã ôm mặt khóc ngất từng cơn. Vợ ông cũng đang nức nở. Giòng nước mắt của ông đã thấm mặn đôi môi nhưng ông vẫn nói tiếp.
- Lúc Ba bồng con trên tay thì người con đầy máu của Mẹ con và Ba phát giác ra rằng con cũng bị thương nơi ngực. Viên đạn đã xuyên lũng ngực Mẹ con và vào ngực của con. Cái vết thẹo trên ngực của con hiện giờ là do viên đạn đó gây ra đó chớ không phải là do tai nạn xe hơi như Ba đã nói với con. Ba đã đích thân bồng con vào nhà thương và nói với Bác Sỹ rằng với giá nào cũng phải cứu lấy con. Cuộc giải phẩu lấy viên đạn ra thật nguy hiểm vì con còn quá nhỏ. Con mê man hơn mấy ngày mới tỉnh lại . Người thứ nhất con gặp là Ba . Lúc đó con mở miệng cười với Ba. Ôi nụ cười của con thật ngây thơ vô tội. Và lúc đó Ba quyết định sẽ mang con về Mỹ nuôi và sẽ cho con một cuộc sống yên lành. Ba không ngờ vì tiếng khóc của con mà khiến cho Ba gặp con và vì tiếng cười của con mà Ba và con đã kết chặc với nhau hơn hai mươi năm rồi. Ba có trở lại nhà con lục kiếm những vật mà Ba nghĩ sau này con sẽ cần. Tất cả những gì Ba kiếm được đều nằm trong cái hộp nhỏ này.
Ông McClellan từ từ mở hộp và lấy ra một tấm hình
- Đây là tấm hình của gia đình con chụp chung với nhau. Con là đứa nhỏ nhất và Mẹ con đang bồng con trên tay . Tên thật của con là Thinh, hai người anh con tên Tiên và Tri. Còn chị con tên là Loan. Còn đây là tấm hình của Cha ruột con trong bộ đồ quân phục. Cha ruột con bị thương trong chiến tranh mất đi một chân và được giải ngủ. Cái huy chương của Cha con Ba tìm thấy trong nhà của con. Tất cả những vật này là của con. Con hãy gìn giữ cẩn thận. Ba đã giữ cái hộp này đã hơn 20 năm mà Ba chưa hề mở ra coi lần nào. Ba không nở nhìn lại cảnh anh chị em và cha con nằm ôm nhau chết trong vũng máu. Ba hổng nỡ nhìn lại để thấy đôi mắt của Mẹ con. Và Ba sợ hãi phải hồi tưởng lại hơi thở yếu ớt của con với vết thương đang trào máu nơi ngực. Ba đã chôn chặt hình ảnh này đã hơn 20 năm rồi.
Giao cái hộp lại cho thằng Tom, ông McClellan chậm rãi đứng dậy và bước vào phòng. Ngoài kia tiếng nức nở của thằng Tom vẫn vang lên từng chập.
Ngày hôm sau thằng Tom dậy thật sớm và tự tay làm đồ điểm tâm cho Ông Bà McClellan. Hình như cả đêm qua nó không ngủ cho nên gương mặt nó có vẽ tiều tụy và bơ phờ. Với giọnh nói khàn khàn, chắc có lẻ vìđã khóc quá nhiều, thằng Tom nói:
- Ba Má, cả tuần nay con có một chuyện thật phân vân khó xử. Con muốn ra những trại tập trung dân tỵ nạn để giúp đỡ họ. Tối hôm qua con đã quyết định là con sẽ đi và ngày mai này con sẽ khởi hành. Ba Má biết không, những đêm con về trễ là con lại nhà những người bạn Việt mới của con để học tiếng Việt. Da con vàng, tóc con đen, giòng máu Việt chảy mạnh trong thân thể con mà con lại không biết đến một chữ Việt. Con cho đó là một sự nhục nhã, Ba Má ruột và các anh chị của con chắc phải buồn lòng. Ba Má biết không trong lúc con học chữ Việt có hai chữ "Đồng Bào" mà con không hiểu được hết những ý nghĩa của nó. Tối hôm qua sau khi con quyết định là sẽ ra đi thì đột nhiên con đã hiễu ý nghĩa của nó rồi Ba Má ạ. Tuy rằng Cha Mẹ ruột con đã chết nhưng con vẫn còn triệu triệu người Cha Mẹ đang sống cơ cực, đang bị áp bức trên quê hương con . Hai Anh và người Chị của con đã chết nhưng thay vào đó con có triệu triệu người anh em khác sống rải rác trên các miền thế giới và tại ở quê nhà. Con đã sống trong tự do hai mươi năm mà con nào hiểu được cái giá trị cao quí của nó. Vì Tự Do mà Ba đã ra hiểm vào nguy và bao nhiêu bạn bè của Ba đã ngã gục. Vì tự do mà Cha ruột con đã hiến đi một phần cơ thể để trả nợ non sông, vì tự do mà hơn nửa triệu đồng bào con đã bỏ mình đước đáy đại dương, vì tự do mà hàng ngàn thiếu nữ đã bị hải tặc hãm hiếp và bắt cóc. Triệu triệu đồng bào con đang oằn oại dưới sự hung tàn của CS đang chờ tự do, họ đang chờ một nền dân chủ thật sự. Ngày nào giòng máu Việt vẫn còn chảy trong người con thì ngày đó con còn quyết đem sức mình để đem lại cho đồng bào con những gì họ ao ước nhất.
Chưa bao giờ Ông McClellan lại thấy thằng Tom nói nhiều như vậy. Nhìn đôi mắt hoan hỷ quyết tâm của nó Ông biết là nó đã trưởng thành. Ông nói:
- Ba Má không muốn cản trở về những quyết định của con. Ba Má chỉ mong con nên ráng bảo vệ sức khỏe cho mình. Nếu con có cần Ba Má giúp đỡ về chuyện gì thì Ba Má lúc nào cũng sẵn sàng. Con nhớ nên viết thư về thường cho Ba Má. Ba Má lúc nào cũng lo lắng về con.
- Con xin thành thật cám ơn Ba Má. Ngày mai này xin Ba Má đưa giùm con ra phi trường. Bây giờ con phải qua nhà mấy người bạn con để chào tạm biệt. À Ba này, con có học mấy chữ Việt này để con dịch sang Anh ngữ cho Ba Má nghẹ Nó là như vầy "The leaves always fall back to their root". Lúc trước con không hiễu nhưng bây giờ thì con đã hiễu rồi. Ba Má có hiểu không? Và còn chuyện này nửa, từ nay tên con là Thinh.
Nói xong thì thằng Tom đã chạy vội ra xe để đi đến nhà bạn nó . Nhìn theo chiếc xe khuất dần trong sương mờ buổi sáng ông lẩm bẩm "The leaves always fall back to their root". Đôi mắt ông mơ màng miệng lẩm bẩm
- Hiểu, Ba rất là hiểu con ạ. Ba hiểu từ khi Ba nhìn đôi mắt của Mẹ con, Ba đã hiểu từ buổi đầu tiên con dạy giùm lớp học ESL.
Năm Giọt Mật
Ngày xưa có một tên tử tù vừa vượt thoát khỏi lao ngục, chạy bán sống bán chết. Ðàng sau hắn, hai con voi say đang đuổi theo, do sự tổ chức truy nã của nhà cầm quyền.
Trong cơn hốt hoảng, chẳng may hắn ta rơi tõm xuống một cái giếng sâu ở dọc đường.
Nhưng trong cái rủi ro cũng còn được chút may mắn: Khi thân mình chưa rơi tới đáy, không biết quờ quạng vùng vẫy như thế nào mà hắn ta níu được một cái rễ cây mọc thòng xuống giếng.
Hú vía ! qua giờ phút nguy ngập ấy, hắn tưởng chừng như đã yên thân: hai con voi sẽ chẳng biết mình ở đâu mà tìm. Nhưng ý nghĩ ấy thoạt biến mất theo hơi thở: hai con voi say đã đến bên miệng giếng, gầm rống vang động, hút phăng tất cả những cây cỏ mọc trên miệng giếng như để thị uy.
Nếu hắn mà lên thì phải chết!
Hắn hốt hoảng quá. Nếu sợi dây đang đeo mà đứt thì thật là chắc chết mười phần. Hắn ta tính phăng tuột lần xuống đáy giếng để may ra có chút hy vọng nào không. Nhưng bất đồ nhìn xuống đáy giếng sâu thẳm, hắn ta thấy ba con rồng đang múa vuốt, giơ nanh, miệng phun lửa dữ, như muốn bay đến nuốt trửng hắn. Ðiếng hồn, hắn đành phải cố bám chặt sợ dây, đeo lủng lẳng giữa chừng. Nhưng có phải được vậy là yên thân đâu? Ác nghiệt làm sao, kề trên miệng giếng, hai con chuột cống xù, một đen một trắng, đang đua nhau ráp cắn sợi dây. Ác nghiệt hơn nữa là bao quanh thành giếng, theo những lỗ trũng gần hắn nhất, bốn con rắn độc bây giờ xuất hiện, ngóc đầu, thè lưỡi toan mổ.
Những biến cố dồn dập xẩy tới tấp làm cho hắn ta hết phương trốn tránh, ý nghĩ liều mạng lại hiện đến: bề nào cũng không khỏi chết, thà leo ngược trở lên mặt đất, rồi bỏ chạy, dù có chết cũng còn thây. Thế là hắn ráng phăng lần leo ngược trở lên. Khốn khổ quá, phần lo sợ, phần đuối sức, bồ hôi bồ kê ướt dầm. Miệng khô cổ cháy, hắn ngước mặt lên trời mà than rằng: "Trời sao nỡ hành hạ ta đến nông nỗi này".
Càng mệt, càng thở, hơi thở càng lúc càng ngắn dần; thở bằng mũi không kịp, hắn phải há miệng để thở phụ, trong giờ phút mạng cùng tuyệt vọng ấy, bỗng một bầy ong mật bay ngang qua làm rơi vào miệng hắn 5 giọt mật... Hắn ta chíp ngay, chắp chắp thấy ngon ngon... mê tít... và trong giây phút, quên mất bao nhiêu sự nguy nan đang bao vây hắn...[1]
Người ta có thể quên bẳng đi được tất cả bao nhiêu khổ sở, đau đớn, khi người ta nhận được chút ít an ủi bằng Danh lợi, Tiền tài, Sắc đẹp, Tiếng khen, Ăn ngon, Ngủ kỹ.
Chỉ vì năm giọt mật "Ngũ dục" không đáng giá trong lòng lúc dục vọng đang khao khát trông chờ, mà người trong giếng có thể quên đi được bao nhiêu sự nguy hiểm đang bao bọc quanh mình; loài người vì năm món dục lạc mà quên đi tất cả những gì khổ não, tạm bợ, mạng sống không khác nào như chỉ mành treo chuông!