Trang

Sep 28, 2006

Bảy cánh hoa vàng



Chiếc tủ của những phép màu trên tiên giới bấy lâu nay vẫn còn khóa kín. Bao nhiêu mây trắng đã trôi qua, rồi biết bao nhiêu mây xanh, mây hồng, mây cam, mây tím..., nói chung là đủ loại mây cũng đã trôi qua. Vậy mà chiếc tủ của những phép màu vẫn khóa kín.

Chiếc tủ thật ra chẳng cần khóa lại thì cũng không ai lấy trộm làm gì, vì trên tiên giới thì làm gì có kẻ trộm, và những kẻ trộm cũng chẳng bao giờ được sống chung với những nàng tiên. Cho nên, chiếc khóa của chiếc tủ đựng phép màu là một bông cúc vàng xinh đẹp. Nghe nói, bông cúc vàng này được lấy từ vườn hoa của bà tiên Mùa Xuân. Hoa thiên đình trồng trăm năm mới nở, kết tụ bao nhiêu hương thơm đất trời nên rất khó tàn phai. Bông cúc vàng nhìn rất mỏng manh gắn hờ trên mép cánh cửa, tưởng chừng như không có một tác dụng nào, nhưng thực ra đây là một bông hoa rất kỳ diệu. Bất cứ ai đến gần, những bông hoa tiên sẽ rực lên những ánh sáng ngũ sắc, làm chóa mắt người có ý định mở tủ ăn cắp những phép màu. Đó là nói đến sự công hiệu của bông cúc vàng kỳ diệu, chứ thực ra các vị tiên cần gì phép thuật. Họ sống với nhau thật thà, hồn nhiên và không hề nghĩ rằng mình sẽ dùng phép thuật để tạo ra lợi lộc cho bản thân.

Thế rồi một ngày chiếc tủ đựng phép màu được mở ra. Đó là một ngày cuối năm, vị Chúa Tiên bỗng sực nhớ là bao ngàn năm nay những phép tiên kia không hề được dùng tới. Chúa Tiên bỗng lo ngại là với khoảng thời gian dài dằng dặc như thế kia, phép màu có còn công hiệu nữa không?

- Thôi thì cứ mở ra xem sao. Chúa Tiên nghĩ bụng thế, rồi đưa tay rút nhẹ bông hoa vàng thay cho ổ khóa. Cánh cửa của chiếc tủ đựng phép tiên bật mở, hòa quang từ bên trong lóe sáng ra.

Trong tủ có nhiều nhất là những chiếc đũa quyền lực, những chiếc đũa quyền lực đã được nhiều người biết đến qua phim ảnh hoặc những trang báo có ảnh minh họa. Họ thường vẽ những nàng tiên cầm những chiếc đũa thần.

Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra. Khi Chúa Tiên đưa tay chạm vào những chiếc đũa thần đang nằm xếp ngay thẳng trong tủ thì chúng bỗng mềm hẳn ra, rồi biến thành một đám bụi. Thì ra thời gian cũng làm những chiếc đũa tiên trở thành tro bụi.

Đôi mắt tò mò của nàng tiên nhỏ tên Hy Vọng đang sống trong chốn thần tiên xịu xuống. Hy Vọng mơ ước được một lần cầm chiếc đũa tiên để hóa phép cho biết thế nào là phép tiên. Nhưng những chiếc đũa tiên bây giờ chỉ còn là... bột tiên, ắt hẳn sẽ không thể nào biến hóa ra được những thứ mà nàng tiên Hy Vọng muốn làm!

Nhìn đôi mắt thất vọng của nàng tiên Hy Vọng. Chúa Tiên nói :

-Không sao đâu, những chiếc đũa tiên đã bị hư hỏng hết, nhưng còn đóa hoa cúc vàng. Con cầm lấy đóa hoa cúc vàng này coi như ta tặng con trong dịp năm mới.

-Dạ, con cám ơn ChúaTiên-Nàng tiên Hy Vọng đưa tay nhận bông cúc vàng.

Nàng tiên Hy Vọng chực bay đi thì Chúa Tiên đưa tay chặn lại:

-Trong bông cúc vàng này chỉ có 7 cánh. Con nên nhớ mỗi cánh hoa sẽ có một ước mơ. Tuy nhiên, con đừng bao giờ cho luôn ước mơ thứ 7, vì như thế thì con sẽ chẵng bao giờ còn một nàng tiên nữa.

-Dạ, con xin nghe lời Chúa Tiên.

Bông cúc hoa vàng được trao cho cô tiên Hy Vọng. Những cánh hoa cứ long lanh màu sắc, chúng thì thầm với cô tiên Hy Vọng: "Chị Hy Vọng ơi, cho chúng em thành ước mơ của chị nhe!ự"

* * *

7 cánh hoa cúc vàng là 7 ước mơ của nàng tiên Hy Vọng trong dịp xuân này. Thực ra, đã là tiên thì cần gì đến ước mơ ?

Hy Vọng để đoá hoa cúc vàng 7 cánh vào chiếc lọ thủy tinh ngay nơi giường ngủ của mình. Những cánh hoa vẫn cứ lao xao, lao xao. Rồi mặt trời bắt đầu tỏa sáng cho một ngày xuân bắt đầu. Nàng tiên Hy Vọng cầm đóa hoa cúc vàng nương theo đám mây trắng xốp dạo chơi phố tết.

" Ta sẽ thực hiện những ước mơ thật đẹp. Những ước mơ ấy mãi mãi sẽ làm cho ta thỏa mãn những gì mà bấy lâu nay ta chưa thực hiện được " Nàng tiên Hy Vọng suy nghĩ . Và gió đưa đám mây có nàng tiên Hy Vọng đi từ nơi này đến nơi khác.

Cánh hoa cúc vàng đầu tiên được rút ra cho một bộ quần áo đẹp. Ngày tết, ai cũng đều mặc áo mới phải chăng ? Nhưng nàng tiên Hy Vọng chợt bắt gặp một cô bé đang đứng khóc bên đường, giữa trời xuân vui vẻ cô bé không có chiếc áo mới như những cô bé khác vì mẹ cô quá nghèo. Cánh hoa vàng đầu tiên đã trở thành bộ quần áo mới cho cô bé đó.

Vừa lúc ấy, một chim két mỏ đỏ bay tới, đậu trên vai nàng tiên Hy Vọng : " Chị Hy Vọng ơi, chị có thể cho em xin một cánh hoa vàng xinh đẹp của chị không ? " Hy Vọng nói: "Mỗi cánh hoa là một ước mơ đó, chim két xin làm gì ? " Chim két vẫy vẫy đôi cánh :" Tối hôm qua, ngọn gió đêm giao thừa đã làm chiếc tổ của nhà em bị rơi xuống gốc cây. Em muốn có một chiếc tổ kịp cho cả nhà đón tết ..." . Cánh hoa vàng thứ 2 được bứt lìa.

Trong phố kia nàng Hy Vọng thấy một đôi giầy màu đỏ nằm trong tủ kính . Oi đôi giày đẹp làm sao. Nó giống như được làm nên bởi những tia nắng mặt trời. Nàng tiên Hy Vọng chuẩn bị bứt cánh hoa vàng thứ 3 cho điều ước của mình. Nhưng kìa, một con chim ưng sửa soạn sà xuống vồ con gà bé nhỏ tội nghiệp đang mổ thóc. Nàng tiên Hy Vọng đã cứu chú gà bé nhỏ bằng cánh hoa thứ ba.

" Có sao đâu! Mình có 4 cánh hoa. Bốn cánh hoa là 4 ước mơ ". Hy Vọng cùng đám mây trời dạo quanh mọi nơi. Tất cả đều chan hòa một màu xanh xinh đẹp, trời xuân đẹp, từng cỏ non tơ.

Thế rồi cánh hoa thứ 4 bứt ra, một đám cháy được dập tắt. Cánh hoa thứ 5 giúp cho một chú cá chép được cứu sống. Cánh hoa thứ 6 là mâm cỗ đầy cho đám trẻ lang thang trên hè phố ...

Ngày xuân trôi qua dịu dàng như thế. Bông hoa cúc vàng chỉ còn một cánh, sáu cánh kia đã thực hiện 6 ước mơ cho người khác. Đôi giày đỏ ước mơ của nàng tiên Hy Vọng vẫn chưa được thực hiện được. Nhưng trên tay nàng tiên Hy Vọng chỉ còn 1 cánh hoa cuối cùng. Đó là cánh hoa để Hy Vọng trở về lại xứ sở của những chuyện thần tiên.

Nàng tiên Hy Vọng nương theo mây bay về. Chúa Tiên đã ở đó tự bao giờ, nói: "Con ngoan lắm, giờ đây con có quyền thực hiện ước mơ của mình bằng cánh hoa cuối cùng".

Nàng tiên Hy Vọng bứt cánh hoa vàng thứ 7 thả lên trời. Đôi giày màu đỏ bọc lấy đôi chân xinh đẹp.

Và đó là đôi giày xinh đẹp nhất của những nàng tiên trong mùa xuân này.191

Sep 27, 2006

Thi tài



Thế giới tổ chức một cuộc thi.
Các nước sẽ cử ra đại diện làm một điều kinh dị nhất, khủng khiếp nhất sẽ là người chiến thắng.
Sau nhiều vòng cam go thử thách có 3 nước : Nhật, Mỹ và Việt Nam vào vòng chung kết...
Tại vòng chung kết, Nhật lấy kiếm mổ 1 nhát vào bụng lòi phèo, mọi người vỗ tay, ban giám khảo cho 8 đ
Đến lượt người Mỹ, thò tay vào miệng móc ra cái bao tử, khán giả vỗ tay rần rần, ban giám khảo cho 9 đ.
Tới phiên VietNam ...vác 1 trái bom thiệt bự và 1 cái cưa vào ngồi cưa trước ban giám khảo. ret.ret..ret...ret.... ban giám khảo cùng khán giả quăng 10 điểm chạy mất dép...........
1551

Miễn phí



Trước khi tuyên án, quan tòa hỏi bị cáo:
- Anh lấy trộm 1 triệu để làm gì?
- Dạ, để trả tiền thuê nhà ạ.
- Thế thì từ nay anh khỏi phải trả tiền nhà trong một năm.

1448

Chuyện Tình Người Điên



Nàng xinh đẹp, tốt bụng, giàu nữ tính. Đám con trai luôn vây quanh nàng, còn tôi thì say sưa quan sát cái cung cách nàng khéo léo đẩy từng chàng ra một khoảng cách mà có lẽ nàng cho là tạm đủ.
Tôi còn nhớ in ngày đầu nàng về nhận công tác. Nàng như ngọn gió lành đến với văn phòng buồn tẻ, cằn cỗi của năm gã đực rựa chúng tôi. Nàng lập tức bắt tay vào quét dọn; sắp xếp lại mọi thứ rồi kiếm đâu về một bó hoa vi-ô-lét cắm vào bình, đứng ra xa ngắm nghía xuýt xoa:
- Các anh nhìn xem, màu hoa hợp với phòng đấy chứ!
- ừ, màu hoa đẹp thật, cứ rực lên như là màu... máu ấy! - Tôi lạnh te đáp.
- Ơ!!! Máu... của anh màu tím?!
- Không, ấy là tôi nói màu máu của... bạch tuộc!
Cả sáu chúng tôi cùng cười vui vẻ.
Chắc vì tôi hơn tuổi nên luôn được nàng nghe lời và quan tâm. Có lần nàng bảo:
- Trai phòng mình, chỉ mỗi anh Trúc "già" là vẫn còn... không vậy mà dáng đi thì khật khừ, nét mặt càu cạu, ăn nói nói cắn cảu... có mà... ma nó thèm lấy...
- Mai nó thèm lấy hả? - tôi tỉnh bơ - (nàng tên Mai).
Hôm phòng tôi được tặng cái gương, nàng thích thú ra mặt, cứ ngắm nghía mãi. Một ý nghĩ chợt đến, tôi trêu nàng:
- Soi vừa vừa thôi, cô không sợ xấu à?
- Sợ xấu! - nàng tròn xoe đôi mắt hiếu kỳ hướng về tôi.
- Đàn ông chúng tôi khi soi gương chỉ cốt để xem đã hoàn chỉnh chưa còn đàn bà thì... Ôi, những mụn chứng cá chết tiệt, đôi môi nhợt nhạt quá, cặp mắt vô hồn... đâm ra sợ...
- Em vẫn cứ soi hết cả phần của các anh đấy!
- Thì ai cấm, cô cứ nhìn kỹ vào gương mặt đi xem có phải gò má cô bắt đầu sạm hơn không? Những nếp nhăn ở đuôi mắt vừa mọc ra hay sao, mà hình như có cả... ria mép nữa kìa... - tôi tửng tưng nhát gừng. Nàng suýt bật khóc.
Gần Tết, nàng nhắc tôi:
- Năm hết Tết đến rồi, sao anh không cắt tóc đi? Cứ để dài ngoằng, rối bù như tổ quạ...
- Chẳng biết tóc ai dài hơn mà lại xui dại người ta cắt tóc chứ! - Tôi cướp lời nàng xong khoan khoái thưởng cho mình một hơi thuốc rồi nhả ra thành những vòng tròn khói ngộ nghĩnh.
- Cứ điếu nối điếu thế! Người ta nói, mỗi điếu thuốc giảm mất....
- Người ta nói bậy đấy - tôi lập tức chặn đứng bài giảng của nàng. - Đã gọi là "thuốc" thì chẳng bổ dương cũng bổ âm.
- Nhưng em không chịu nổi mùi khói thuốc của anh!
- ấy thế nên cô mới gày nhom nhem như con cá mắm thế kia chứ, cô hãy nghe tôi, hút thuốc đi cho nó... bụ bẫm lên một chút mà... lấy chồng!
Thời gian lặng lẽ trôi, chúng tôi vẫn cứ triền miên trong những cuộc tranh luận về mọi chủ đề như thế. Tôi rất thích chọc tức nàng. Thường thì tôi chẳng mấy quan tâm đến nội dung nhưng lại tỏ ra quyết chiến quyết thắng để hòng được thưởng thức cái lắc đầu chán nản khi nàng "chào thua" vì chẳng còn gì có thể nói được nữa với tôi.
Dạo này, có một cậu con trai bảnh choẹ hay đến đón nàng sau giờ làm việc. Trông cái điệu nàng nói năng, cư xử với chàng ta ra chiều thật thân mật lắm.
Tôi soi gương nhiều hơn và xót xa nhận thấy những nếp nhăn hằn sớm và những sợi tóc vội bạc...
Một chiều thứ bảy, khi thu dọn sổ sách trước lúc ra về, tìm thấy tờ giấy nháp của tôi, nàng nói như reo:
- Kiến trúc sư còn làm thơ nữa kia đấy!
- Trả lại cho tôi ngay! - tôi xấu hổ gắt gỏng.
Nàng chẳng những đã không trả mà lại xem xong còn gấp cất vào xắc. Đó là một trong nhiều bài thơ tôi viết cho nàng.
Những câu văn ngô nghê cứ chất chồng một chỗ và tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ chúng đến đúng địa chỉ. Nguyên văn:
"Mượn"
"Cho anh mượn ánh mắt
Đêm về dõi sao trôi
Cho anh mượn làn môi
Thì thầm cùng sóng vỗ
Trái tim em dễ vỡ
Để anh giúp giữ cho
Khỏi thấp thỏm âu lo
Chợ đường người thèm khát
Tâm hồn em trinh khiết
Cho anh mượn luôn nào
Dành nỗi nhớ nôn nao
Bạn đời ơi đính ước...".
- Chủ nhật trước, em thấy anh đèo một cô xinh như mộng đi trên phố Mơ. ai đấy? - nàng tiếp tục.
- Người yêu chứ còn ai nữa! Dễ cô tưởng tôi ế rồi đây chắc! - tôi vênh váo hả hê (đó là chị họ tôi ở xa, mới về thăm).
- Xe em hỏng... anh đưa giúp em về nhà được không? - Ngập ngừng một lát nàng ấp úng.
- Mai thông cảm, chiều nay tôi trót hẹn với cô ấy rồi - ngay lập tức tôi ngạc nhiên trước vẻ đắc thắng ráo hoảnh của chính mình.
o0o
Không! Tôi không yêu nàng! Chắc chắn là như vậy! Tôi không nhớ rõ vì sao, bằng cách nào mà chúng tôi lại ở bên nhau gần gặn đến thế trong cái đêm trăng muộn huyền ảo ấy. Tôi đã đắm đuối dâng cho nàng tất cả tâm hồn nghèo nàn của tôi với một đam mê kỳ lạ chưa từng có trong tôi. Và điều dại dột nhất đã xảy ra: Tôi nghẹn ngào thưa thốt: "Anh yêu em!".Vẳng bên tai tôi, giọng nàng thổn thức như vọng lại từ một thế giới xa xôi nào: "Em đã chờ đợi giây phút này bao lâu nay, em yêu anh!". Rồi nàng hôn tôi...
Khi tỉnh cơn mê, tôi bàng hoàng nhớ lại tôi đã nói với nàng: "Anh yêu em!". Tại sao tôi lại dối trá, tôi có yêu nàng đâu!? Tôi cách nàng xa quá, xa hơn tất cả đám con trai kia, tôi có quyền gì mà xúc phạm nàng? Thế là tôi tìm cách trốn nàng, cũng trốn tránh đến cùng như khi tranh luận ấy. Tôi biết nàng nhiều lần đến tìm tôi. Nàng ốm, tôi không dám đến thăm. Nàng ốm ngày càng nặng tôi vẫn không dám đến để thú nhận lời nói dối của mình. Nghe người ta nói nàng ốm tương tư! Rồi nàng chết! Tôi đem cả một ôm hoa vi-ô-lét đến đặt trên mộ nàng...
o0o
Ngày đầu đi làm sau đợt nghỉ ốm khá dài, nàng cùng lọ hoa vi-ô-lét trên bàn là người đầu tiên đón tôi.
- Nghe mẹ nói hôm nay anh đi làm... Anh đã khoẻ hẳn chưa! - nàng dịu dàng hỏi thăm và chìa cho tôi tấm thiếp cưới.
- Hôn nhân là kết thúc của tình yêu - theo thói quen tôi mở đầu cuộc tranh luận mới. Không có tiếng trả lời. Tôi cay đắng nghĩ: đúng là hôn nhân của nàng đã kết thúc giấc mộng tình yêu trong tôi. Tim buốt nhói, chừng như tôi ốm lại.
- Anh xem đi chứ - nàng nhắc.
Tôi lướt đôi mắt vô cảm lên tấm thiếp, đúng là tên chàng kia sánh cùng tên... cô bạn thân của nàng. Tôi nhoài về phía gương, choàng ôm xiết lấy nàng...Mãi lâu sau mới nhận thấy bốn gã đực rực kia đang nhăn nhở... soi gương.
275

Sep 25, 2006

Tham ăn



Có một anh hễ ngồi vào mâm là chúi mũi gắp lấy gắp để, không nghĩ đến ai cả. Chị vợ lấy làm xấu hổ, nhiều lần khuyên chồng ăn uống phải từ tốn, nhưng anh chồng vẫn không chừa được thói xấu ấy.


Một hôm, nhà bố vợ có giỗ, hai vợ chồng đưa nhau về ăn cỗ. Chị vợ sợ anh chồng ăn uống thô lỗ thì sấu mặt với chị em, liền nghĩ ra một cách: lấy một sợi dây, một đầu buộc vào chân chồng, còn đầu kia, chị ta cầm lấy và dặn chồng:


- Hễ bao giờ tôi giật dây mới được gắp đấy nhé!


Anh chồng gật đầu, đồng ý.


Quả nhiên, lúc ngồi vào mâm, mọi người thấy anh này ăn uống từ tốn, lịch sự. Chị vợ ngồi dới bếp, vừa dọn dẹp vừa giật dây. Ðôi lúc mải làm, quên không giật, anh chồng cứ ngồi ngây ra nhìn món ăn mà nhỏ dãi. Bố vợ phải gắp thức ăn cho.


Ðến giữa bữa, một con gà chạy qua, chẳng may vướng phải dây, co chật giật, gỡ mãi vẫn không được. Ở trên nhà, anh chồng thấy dây giật lia lịa, vội vàng cầm đũa gắp. Càng gắp thấy dây càng giật tợn, tưởng chị vợ cho ăn thả cửa, anh ta vớ luôn cả đĩa thức ăn trút vào bát!

2571

Sep 23, 2006

Bánh tao đâu



Ông thầy đồ nọ vốn tính tham ăn. Bữa ấy có người mời đi ăn cỗ, thầy mới cho một cậu học trò nhỏ theo hầu.
Ðến nơi, thầy ngồi vào cỗ, bảo học trò đứng bên cạnh. Trông thấy trong mâm cỗ còn nhiều bánh trái, bụng no nhưng thầy lại muốn bỏ túi mấy chiếc.
Sợ người chung quang nom thấy thì mất thể diện, thầy mới cầm bánh thản nhiên đưa cho học trò, bảo:
- Này, con cầm lấy!
Vừa đưa, thầy vừa nháy ra hiệu bảo cất mang về cho thầy.
Cậu học trò không hiểu được cái nháy mắt thâm thuý của thầy, tưởng thầy cho thật, liền bóc ngay ra ăn.
Thầy nhìn thấy, giận lắm, nhưng giữa đông đủ mọi người, không dám mắng.
Ðến lúc ra về, thầy vẫn còn tiếc mấy cái bánh, muốn kiếm cớ để trả thù học trò.
Khi hai thầy trò đang cùng đi ngang nhau, thầy bèn giận dữ mắng học trò:
- Mày là anh em bạn với tao hay sao mà dám đi ngang hàng với tao?
Trò sợ, vội vàng đi nhanh lên trước. Thầy lại gắt:
- Mày là bố tao hay sao mà dám đi trước tao?
Trò tụt lùi lại sau. Thầy lại quát:
- Tao có phải là thằng tù đâu mà mày phải đi sau áp giải.
Trò ngơ ngác quay lại tưa:
- Bẩm bẩm, con đi thế nào thầy cũng mắng, vậy xin thầy bảo cho con nên thế nào cho phải ạ?
Thầy chẳng ngần ngại gì nữa, hầm hầm bảo:
- Thế bánh tao đâu...?

336

Sep 22, 2006

Bố vợ và chàng rể



- Thế là con gái tôi đã đồng ý làm vợ anh. Anh định ngày nào sẽ cưới?
- Cháu đã dành quyền quyết định đó cho vị hôn thê.
- Anh định làm lễ cưới ở nhà thờ hay ở nhà?
- Điều đó mẹ cô dâu sẽ quyết định.
- Thế anh và vợ định sống bằng cái gì?
- Vấn đề này thì cháu hoàn toàn giao phó cho hai bác!


Ông bố cô gái bảo chàng rể tương lai:
- Tôi chỉ gả con gái tôi cho người nào tháo vát và làm ăn giỏi. Anh hãy chứng minh khả năng làm chủ gia đình đi.
- Thưa bác, cần gì phải chứng minh nữa ạ? Nếu lấy con gái bác mà không có lợi to, thì chẳng bao giờ cháu ngó ngàng tới.
1816

Thế mà cũng tin



Chàng trai sung sướng khoe với mẹ:
- Mẹ ơi, cuối cùng thì cô ấy cũng đã xiêu lòng trước lời tỏ tình của con. Nàng bảo rằng con là người yêu đầu tiên của nàng.
- Trời ơi, sao con ngốc thế! Đúng là cha nào con nấy!
1713

Một điều nhịn, chín điều... thù



Một anh chàng nhỏ con làm đầu bếp trên tàu viễn dương, rất hay bị các thủy thủ giễu cợt. Yếu thế nên bất lực, anh ta không bao giờ phản ứng lại những trò đùa ác của họ mà chỉ mỉm cười. Thấy trêu chọc anh mãi cũng tội nghiệp, cánh thủy thủ tuyên bố:

- Cậu hiền quá, từ nay chúng tớ quyết định không chọc cậu nữa.

Anh đầu bếp mỉm cười và nói:

- Vậy thì từ nay tớ cũng thôi không "tè" vào nồi súp của các cậu nữa!

1366

Sep 21, 2006

 Lỡm Quan Thị



Có một ông quan thị đại nịnh thần, được Chúa Trịnh yêu lắm. Ông ta thường đến chơi nhà Quỳnh, thấy sách gì cũng mượn xem, mà ít khi trả. Quỳnh ghét cay ghét đắng, định chơi xỏ một bận cho chừa. Quỳnh bèn lấy giấy trắng đóng thành quyển sách để sẵn.

Một hôm, thấy bóng quan thị đằng xa, Quỳnh giả vờ cầm sách xem, đợi khi ông ta đến nơi thì giấu đi. Quan thị thấy Quỳnh giấu, ngỡ là sách lạ, đòi xem Quỳnh bảo:
- Sách nhảm có gì mà xem.
Quan thị năn nỉ mãi cũng không được, về tâu với Chúa. Chúa đòi Quỳnh sang hỏi. Quỳnh đám chắc là đò về chuyện quyển sách, mới lấy bút viêt mấy câu vào sách bỏ vào tráp khoá lại, rồi sang hầu. Quả nhiên như thế. Quỳnh tâu:
- Không có sách gì lạ, chắc thị thần tâu man với Chúa đó.
Chúa thấy Quỳnh chối, lại càng tin là Quỳnh có sách lạ, bắt phải đem trình. Quỳnh sai người vè đem tráp sang, mở ra, chỉ thấy có một quyển sách mỏng. Quỳnh rụt rè không dám đưa. Chúa bảo:
- Cứ đưa ta xem. Nếu sách lạ thì ta thưởng, mà có phải sách can phạm thì ta cũng xá cho, đừng ngại .
Quỳnh đưa ra . Chúa mở ra xem, chỉ thấy có mấy câu:
"Chúa vị thần viết: Vi cốt tứ địch, vi cốt tứ địch. Thị thần qui nhị tấu viết: Thần phong chỉ phát, thần phông chỉ phát".
Chúa ngẫm lại không biết nghĩa ra làm sao, bảo Quỳnh cắt nghĩa thì Quỳnh rụt rè tâu:
- Sách ấy là sách nhảm nhí của tiểu thần chỉ xem khi buồn, sợ cắt nghĩa ra rác tai Chúa!
Chúa nhất định không nghe, bắt Quỳnh cắt nghĩa cho được.
Quỳnh vâng lệnh tâu với Chúa, câu ấy nghĩa là:
"Chúa hỏi thị thần rằng: làm xương cho sáo, làm xương cho sáo. Thị thần quỳ mà tâu rằng: "Tôi may ngón tóc, tôi may ngón tóc".
Quỳnh cắt nghĩa, nhưng chúa vẫn chưa hiểu ra, lại hỏi:
- Đa đành nghĩa đen là như thế, nhưng ý tứ thế nào ?
Quỳnh tủm tỉm cười không dám nói. Chúa và quan thị đứng hầu bên càng gặng hỏi. Quỳnh mới tâu:
- Xin chúa đọc đảo lại thì ra nghĩa, nhưng mà tục lắm. Bấy giờ Chua với quan thị mới biết Quỳnh lỡm, bảo Quỳnh mang sách về.
Quỳnh ra, quan thị chảy theo trách Quỳnh nhạo cả Chúa, thực là người vô phu, vô quân.
Quỳnh đáp lại rằng:
- Ngài bảo tôi là vô phu, vô quân thì bọn thưòng thị đời Hậu Hán là gì? Tôi đã giấu mà ngài cứ nịnh để đòi ra cho được thì lỗi tại ai ?
Quan Thị tịt mắt.
2644

Sep 20, 2006

Hớt tóc miễn phí



Một người dắt tay một chú bé trạc năm, sáu tuổi bước vào hiệu hớt tóc. Ông ta đang rất vội và bảo người hớt tóc cho ông trước rồi sau đó hớt cho thằng bé.

- Nó chờ được mà, ông hớt tôi trước đi – ông ta nói.

Người thợ làm theo lời và khi hoàn tất, người khách ra khỏi ghế cho thằng bé ngồi vào thế chỗ. Ông cáo lỗi phải đi ngay và sẽ quay lại trong vài phút để trả tiền cho cả hai. Thế là ông ta đi ra và người thợ bắt đầu hớt tóc cho thằng bé. Xong xuôi, ông bế đứa bé đặt lên một chiếc ghế để ngồi chờ và cho nó một tờ tạp chí để xem.
Nửa giờ trôi qua. Một giờ trôi qua. Cuối cùng, ông thợ hớt tóc lên tiếng :

- Đừng có sợ nghe, nhỏ. Ba mày sẽ quay lại liền.

- Ba nào? – chú bé nói – ông ấy đâu phải là ba cháu. Cháu đang chơi ngoài đường thì ông ấy tới bảo: "Theo bác đi cháu. Ta vào tiệm hớt tóc này và cùng hớt tóc đi".2053

Thời sinh viên



SV nữ: - Anh ơi nhanh lên, sắp đến giờ chiếu phim rồi!

SV nam: Em chờ anh giặt xong hai bộ quần áo cái đã.

SV nữ: Anh giặt xong thì trễ giờ mất!

SV nam: Mau lắm, anh chỉ nhúng nước rồi đem phơi.

SV nữ: ?!


Hai Cua Đồng (Trà Vinh)





Ba SV ngồi quán cóc tán chuyện:

- Anh mình là nha sĩ, chỉ trong 10 phút cắm được 10 cái răng giả!

- Sao bằng chú tớ, ngần ấy phút cắm được 20 cái răng bừa!

- Nhằm nhò gì! Bác tớ có mấy phút cắm được những 40 cái răng nơm!

Chủ quán nghe vậy liền giơ cao quyển sổ nợ lên nói:

- Ôi dào, phải nói đâu xa, thằng D. cùng lớp với các cậu đấy, chỉ trong 10 ngày mà "cắm" quán tôi đến 40 lần!


Nguyễn Mạnh Hiếu (Hà Nội)




o O o


- Nè, mày chép hoài của tao vậy không sợ giống nhau thầy trừ điểm à?

- Yên tâm đi, bài của mày là "Ông sống trong thời kỳ xã hội đen tối!". Còn của tao là: "Ông sống trong thời kỳ xã hội đen!"

- ???
1115

Sep 19, 2006

Chuyện Ba Người Rưỡi



Khung cảnh như một sân khấu kịch là nơi chuyện đã xẩy ra. Có những lúc ánh đèn điện thay ánh sáng mặt trời. Có những lúc bóng tối thay cho màu đêm. Và đám đông ẩn hiện phía sau giống hệt hậu cảnh được pha trộn giữa thành thật và giả dối. Mùa xuân đến cùng lúc cái nhìn được trải rộng khi màn kéo lên.
Căn nhà xoay về hướng mặt trời. Buổi chiều đã xuống, nắng đã nhạt. Trước cửa ra vào người thứ nhất đang ngồi tại tam cấp. Mái tóc ngắn phủ kín mặt, xõa xuống hai bắp tay đang vòng trên gối. Những viên sỏi ngả màu trắng xám từ lúc nào. Trời trở gió mạnh, hất mái tóc về phía sau lộ ra đôi mắt đỏ hoe. Người thứ nhất nhìn quanh. Tất cả đều quen thuộc và nhàm chán. Cảnh vật chết khi lòng người đang chết. Người thứ nhất lại bật khóc. Chiều đã hết, nắng đã không còn. Duy nhất chỉ còn ánh sáng nhạt nhẽo từ chiếc đèn néon ngắn gắn trên trần nhà hắt xuống. Khoảng sáng nhỏ bé ôm choàng lấy thân thể đàn bà một cách cô đơn giữa bóng tối bao quanh. Từ bốn phía có tiếng ồn ào. Ðám đông với đủ thứ quần áo sang trọng xuất hiện từ bóng tối. Bóng người lố nhố chen nhau từng bước và loé sáng trong mỗi hành động. Những đốm sáng chợt có chợt không từ cái vung tay, cái cười, cái nhìn lập loè như phần đuôi của loài đom đóm làm hoa mắt. Khi gần đến chỗ người ngồi đám đông chia thành hai cánh. Vẫn tiến bước và nhập lại phía sau lưng nàng thành một vòng tròn. Người thứ nhất ngước lên, nhìn từng gương mặt. Ðôi mắt pha trộn giữa lo âu và ngượng ngập. Nước mắt vẫn còn chảy.
Ðám đông phía trước:
- Ðừng khóc. Ðừng khóc nữa.
Ðám đông phía sau:
- Cứ khóc. Cứ khóc đi. Người thứ nhất ngơ ngác đứng dậy:
- Tôi phải làm sao?
Ðám đông phía trước: - Ðừng khóc. Ðừng khóc nữa.
Ðám đông phía sau:
- Cứ khóc. Cứ khóc thêm đi.
Người thứ nhất im lặng.
Ðám đông phía trước:
- Nước mắt không thể giải quyết được điều gì cả. Trong cuộc sống này, giữa xã hội này phải cương quyết.
Người thứ nhất:
- Cương quyết?
Ðám đông phía trước:
- Phải. Hạnh phúc phải là sự chọn lựa. Không thể trông chờ vào tình cảm để giải quyết. Tình yêu hôm nay chỉ có giá trị thực khi được biểu lộ bằng hành động. Phải sống, hãy sống như mọi người chung quanh.
Người thứ nhất:
- Tôi đã sống, tôi đang sống.
Ðám đông phía trước:
- Không phải bà đang sống như mọi người. Bà tách rời, lẻ loi như chiếc bóng.
Người thứ nhất lui lại một bước. Nét mặt thoáng chút ngạc nhiên. Lại lui thêm bước nữa. Lưng chạm phải đám đông phía sau. Một bàn tay đàn ông đeo nhẫn kim cương từ đám đông phía sau đưa ra, vỗ nhẹ lên vai nàng. Tia sáng từ mặt đá quý lấp lánh trên ngón tay mập, tròn. Như mắt của loài sâu đêm.
Người thứ nhất:
- Cảm ơn, cảm ơn.
Ðám đông phía sau:
- Chẳng có gì. Bà hãy khóc thật nhiều. Nước mắt của bà sẽ làm ông nhà nghĩ lại.
Người thứ nhất:
- Tôi đã khóc, tôi đang khóc.
Ðám đông phía sau:
- Nhưng lần này ông nhà phải nghĩ lại. Trong cuộc sống này ông bà chỉ còn dĩ vãng để sống. Nước mắt là biện pháp êm đẹp nhất để giữ những vàng son cũ. Ðừng bắt chước mọi người chung quanh. Ông bà- nhất là bà- phải giữ dĩ vãng. Bỏ đi ông bà sẽ còn gì?
Ðám đông phía trước ồ lên tiếng cười và tiến thêm hai bước. Khoảng cách giữa người thứ nhất và những cái bóng trở lại như lúc đầu. Bàn tay đàn ông đeo nhẫn kim cương rụt kại, hòa vào đám đông thành một khối. Vòng tròn bao quanh người thứ nhất trở nên đều đặn. Nàng trở thành cái tâm của vòng tròn.
Người thứ nhất cúi mặt lẩm bẩm:
- Sẽ còn gì? Tôi sẽ còn gì? Chàng sẽ còn gì? Chúng tôi sẽ còn gì?
Ðám đông phía trước:
- Bà đừng âu lo. Chúng ta còn cả cuộc sống trước mặt. Nhan sắc của bà sẽ khởi đầu một hạnh phúc mới.
Người thứ nhất:
- Nhưng tình nghĩa gần hai mươi năm và những đứa trẻ...
Ðám đông phía trước:
- Sẽ có tình nghĩa mới và luật pháp xứ này sẽ bảo vệ bầy trẻ.
Người thứ nhất:
- Còn chàng?
Ðám đông phía trước đồng cười lớn:
- Chàng? Người đàn ông đó có cần thiết cho bà nữa không? Bất lực trước cuộc sống lạ, không lo toan nổi cuộc sống.
Người thứ nhất:
- Ðừng nói thế. Chúng tôi cùng lo toan.
Ðám đông phía trước vẫn cười:
- Lo toan hay phản bội? Bà đừng trốn sự thật. Ðã bao lần trong quá khứ và sẽ bao lần trong tương lai? Bà phải sống chứ?
Người thứ nhất im lặng. Từ phía sau, bàn tay đàn ông đeo nhẫn kim cương lại đưa ra, đỡ lấy tấm lưng. Ngón tay sâu đêm bám trên vai nàng.
Ðám đông phía trước:
- Ngẩng mặt lên, bà hãy bước tới. Hạnh phúc của bà đang chờ phía trước.
Người thứ nhất:
- Hạnh phúc của tôi?
Ðám đông phía trước:
- Phải, hạnh phúc và tương lai của bà.
Bàn tay đeo nhẫn kim cương níu áo nàng khi bước chân dợm bước tới. Khoảng cách của vòng tròn và cái tâm vẫn giữ nguyên.
Người thứ nhất:
- Hạnh phúc? Hạnh phúc?
Ðám đông phía sau:
- Chỉ là hạnh phúc của riêng bà. Chỉ riêng một mình bà.
Ðám đông phía trước:
- Nhưng vẫn là hạnh phúc...
Người thứ nhất rùng mình khi đám đông chung quanh đồng tiến thêm một bước. Bây giờ nàng nhìn rõ từng nét mặt của đám đông. Có những cặp kính trắng gọng vàng, có những cạnh môi ngậm ống vố, có những đuôi viết ló lên miệng túi áo... Ðám đông trí thức trước và sau bao quanh nàng như bầy sói. Người thứ nhất che mặt, ngồi thụp xuống. Từ phía trên nhìn xuống, vòng tròn đã che lấp cái tâm.
Ðám đông phía trước:
- Nhan sắc của bà sẽ thắng, sẽ tìm thấy hạnh phúc cho bà.
Ðám đông phía sau:
- Nhưng chỉ là hạnh phúc của riêng bà. Bà còn là mẹ, là vợ.
Người thứ nhất lắc đầu, bịt kín hai tai. Nước mặt ướt đẫm một bên má, bên mácòn lại ráo hoảnh với con mắt khô khốc. Ánh đèn hắt vào con mắt ướt, lóng lánh những hạt nước mắt như viên kim cương trên ngón tay sâu đêm. Bên má còn lại là bóng tối, khoảng trống của hốc mắt khô ran như tối hơn. Lõm xuống một vũng đen hơn bóng đêm.
Thời gian vẫn trôi. Ðêm đã thành đêm trọn nghĩa khi ý nghĩ giằng co trong đầu thành vô nghĩa. Người thứ nhất đứng vụt dậy, xua hai tay, hét lớn:
- Hạnh phúc, hạnh phúc riêng tôi. Tôi đàn bà, nhan sắc tôi, tôi là vợ, tôi là mẹ. Tất cả đều là tôi. Không là các người. Tim của tôi không nằm trong lồng ngực các người. Hãy đi, hãy im miệng. Tôi là một người trong cuộc.
Ðám đông trước và sau lùi dần rồi tan vào bóng tối. Ðêm đã về với đêm. Trong khoảng sáng nhỏ nhoi của ánh đèn néon, người thứ nhất lại bật khóc khi những viên sỏi dưới chân đã cấn mạnh vào gan bàn châ
n.< p>


Sân khấu kịch đã lồng trong cuộc sống bình thường. Từ bục gỗ các nhân vật đã bước xuống hàng ghế khán giả, ngồi đứng lẫn lộn trong đám đông. Mỗi người là một người. Mỗi người là một người trong đám đông. Khán giả có kẻ đã bước qua bục gỗ trình diễn. Tràn vào hậu trường, điều khiển ánh đèn bằng những ngón tay quen đao nhẫn kim cương. Ánh đèn xanh, đỏ, vàng chiếu ngang dọc, quét khắp chốn. Có lúc chan chung với mặt trời, có lúc che ánh mặt trời. Phòng của đạo diễn bỏ trống. Trên mặt bàn không còn tập bản thảo, chỉ vỏn vẹn một cặp kính trắng gọng vàng và chiếc píp của dân trí thức. Sự sắp xếp đã nằm trong đầu một người. Một người của đám đông đang trình diễn và làm khán giả. Mỗi người của đám đông đều muốn làm một đạo diễn. Chỉ trỏ, phát biểu, cười, khóc trước mọi người khi câu chuyện tiếp tục tại phía sân trải sỏi trong căn nhà xoay về hướng mặt trời.
Có tiếng chân bước trên những viên sỏi tiến gần. Người thứ nhất ngẩng đầu từ từ. Cái gáy trắng thun lại chậm như một khúc cao su mềm. Trước mặt nàng là đôi giày nâu quen thuộc. Cái gút được thắt theo vòng nơ số 8 của thập niên 60, hai đầu giây nhét vào bên trong trái ngược với kiểu giày mũi nhọn. Màu vớ nhạt dưới ánh đèn màu đổi thành sắc đen xám. Người thứ nhất chăm chú trong cái nhìn với đôi mắt ráo hoảnh của loài rắn. Cao hơn chút nữa là ống quần, sợi giây thắt lưng, chiếc áo sơ mi trắng sọc xanh, áo lạnh màu xám, cái cổ với cục adam gồ lên góc nhọn và cuối cùng là gương mặt người thứ hai.
- Em ngồi đây làm gì?
Gương mặt với cái cười đôn hậu của người thứ hai đã thành giả trá trong mắt người thứ nhất.
- Sao không vào nhà? Lạnh rồi đấy.
Vẫn cặp mắt của rắn, người thứ nhất đăm đăm nhìn lên. Hàng lông mày rậm, đôi mắt hiền lành, khuôn mặt vuông vức của người thứ hai càng hiện rõ nét giả trá.
- Em sao vậy?
Người thứ hai vừa hỏi vừa ngồi xuống. Bàn tay đặt trên vai người thứ nhất. Những ngón tay vỗ đều đặn. Những ngón tay không có nhẫn kim cương.
Thêm một cánh tay đưa ra, đặt lên vai còn lại của người thứ nhất thành một vòng ôm. Mặt hai người sát hơn. Dù ánh điện rất mờ nhưng họ nhìn rõ nét thay đổi của nhau.
- Sao lại khóc? Có gì vậy?
Vẫn những câu hỏi không được trả lời. Người thứ hai thật sự ngạc nhiên, trong đầu thoáng qua những ý nghĩ liên hệ đến cuộc sống gia đình. Vẫn không hiểu được. Sự im lặng của người thứ nhất thật khó đoán. Chỉ biết sẽ có một cơn bão ào đến. Người thứ hai lắc đầu.
- Lại có chuyện gì phải không?
Lần này là tiếng khóc trả lời cho câu hỏi. Ánh đèn chợt tắt. Bóng tối ôm choàng lấy hai người. Màu của đêm thật sự đã đến. Và đối thoại được tách rời khỏi khung cảnh giống như sân khấu kịch, bởi trong đêm con người thường đối diện với sự thật để thành thật. Không còn màu đôi giầy, không còn màu quần áo, không còn màu gì cả. Tất cả là bóng tối, là màu đêm đặc kịt. Ðốm sáng của kim cương không có trên bốn bàn tay trần trụi. Hậu cảnh của sự thành thật toàn bích đen đặc như màu đêm.
- Anh hãy nói thật.
- Nói tnật? Nhưng điều gì?
- Chuyện anh và cô ấy?
- Ai?
Một cái tên đàn bà được nói ra từ người thứ nhất. Cái tên được nhắc lại bởi người thứ hai.
- Ðúng không?
- Cái gì đúng?
- Anh đừng chối, mọi người đều biết cả.
- Mọi người?
- Phải.
- Mọi người nào sao anh không biết?
- Phải. Chỉ mình anh và cô ấy không biết mọi người đã biết.
- Em đừng nói bậy, mất lòng bạn bè...
- Bạn bè nào?
- Cô ấy và hắn.
Một cái tên đàn ông được nhắc đến từ người thứ nhất.
- Ðúng. Họ là bạn thân, cùng giới chúng ta. Chỉ còn một nhúm để giao tình, em không nên nghĩ thế. Họ rất tốt với chúng ta và đang có cảm tình với nhau.
- Nhưng...
- Nhưng sao?
- Chính hắn gọi phone, cho biết chuyện anh và cô ấy.
Cái tên đàn ông được nhắc lại bởi người thứ hai bằng giọng thảng thốt.
- Phải. Chính hắn bảo chiều nay...
- Anh không ngờ được...
Ánh đèn chợt loé lên. Màu của đêm biến mất. Hai người vẫn ngồi đối diện nhau. Nhưng hai tay người thứ hai đã rút về, ôm lấy đầu. Mắt nhắm nghiền, người thứ hai không thấy đám đông đang tiến về phía mình. Không gian lại hòa lẫn vào sân khấu kịch. Ngay cả đối thoại.
Người thứ nhất:
- Anh trả lời đi. Tại sao anh lại làm thế? Cô ta có gì hơn tôi...
Người thứ hai:
- Không có chuyện gì xảy ra cả. Anh muốn em tin điều này. Chỉ là tình bạn, đơn thuần là tình bạn...
Người thứ nhất:
- Tôi không tin. Không có lửa sao có khói?
Người thứ hai:
- Anh nhắc lại, không có gì cả.
Người thứ nhất:
- Làm sao tin lời anh được. Lại nữa, hắn đã nói với tôi.
Ðám đông:
- Ðúng rồi, làm sao tin được. Chúng tôi cũng nghe nói như bà nói.
Người thứ nhất:
- Hắn không thể dựng chuyện lên được.
Ðám đông:
- Một người như hắn không thể dựng chuyện lên được.
Người thứ hai ngước lên, ánh mắt mệt mỏi nhìn đám đông bao quanh. Mớ tóc phản chiếu ánh đèn trông bạc trắng. Dáng ủ rũ, toàn thân như một cái xác.
Người thứ hai:
- Tôi không ngờ hắn lại dám nói điều đó. Ðiều hoàn toàn không thật và hại đến danh dự người khác.
Người thứ nhất:
- Tôi cũng không ngờ anh lại có hành động như thế. Hành động phản bội và hại đến hạnh phúc.
Ðám đông:
- Hành động làm mất tư cách của người trí thức.
Người thứ hai:
- Chuyện không có thật...
Ðám đông ồ lên chế diễu.
Người thứ hai:
-Ví dù có là thật thì cũng đâu liên quan gì đến các người? Và có thật cũng chỉ là việc ngoại tình bình thường...
Người thứ nhất:
- Anh... anh dám nói vậy sao?
Người thứ hai:
- Phải. Sự việc chỉ nằm trong chúng ta, nếu có thật... Tại sao mọi người lại quan tâm đến? Vô lý, vô lý như lời hắn nói.
Từ đám đông, những cánh tay vung lên phẫn nộ. Ðồng hồ vàng, nhẫn kim cươmg lấp lánh trong bóng tối.
Ðám đông:
- Sao lại không liên quan? Chúng ta là những ngườiợ trí thức, thượng lưu...
Người thứ hai:
- Ở xã hội này?
Ðám đông hơi ngập ngừng:
- Xã hội nào cũng thế, những hành động như vậy không thể xẩy ra. Mọi tầng lớp ở dưới đang chăm chú nhìn vào bọn ta. Ông đã làm nhơ bẩn tầng lớp này.
Người thứ nhất:
- Tôi không cần điều đó. Với tôi chỉ là hạnh phúc của gia đình tôi.
Người thứ hai:
- Tôi cũng không cần điều đó. Với tôi, cũng chỉ là sự ấm yên của gia đình tôi.
Ðám đông gào lớn. Trong bóng tối những đôi mắt loé lên ánh tức tối. Người thứ hai đứng vụt dậy. Ngón tay trỏ chỉ vào từng gương mặt của đám đông. Từ cuống họng tiếng gầm gừ vang lên, át tiếng gào của đám đông. Sự phẩn nộ thật của con người đã biểu lộ. Người thứ nhất âu lo theo dõi.
Người thứ hai:
- Chúng ta khéo vờ vĩnh đeo mặt nạ cũ để diễn trò trưởng giả. Không dám nhìn thẳng vào cuộc sống thật. Xưng tụng lẫn nhau để cùng vẽ vòng tôn vinh, lừa bịp mọi người. Tự mỗi người trong chúng ta đều biết điều này. Nhưng vẫn cứ bám víu lấy hào quang không tưởng. Thượng lưu, trí thức của một thời đã mất thành bất lực nơi đây, chẳng một ai dám nhìn nhận. Chỉ vẽ vòng vây kín. Buộc cho nhau những trách nhiệm to lớn nhưng rỗng tuếch. Và chờ đợi một lỗi lầm của ai đó để xúm lại nhắc thêm về trách nhiệm. Tôi chán chơi trò khoác vòng nguyệt quế giấy.
Ðám đông nhốn nháo hẳn, mỗi người tìm thấy mình trong con mắt của người khác.
Người thứ nhất:
- Anh... anh...
Người thứ hai:
- Bây giờ hãy rời khỏi đây. Hạnh phúc hay khổ đau của căn nhà này sẽ bắt đầu có từ hôm nay, từ chúng tôi.
Trời đã mờ sáng. Bóng tối lui dần, lui dần. Ánh điện hoà lẫn vào màu trời. Ðám đông lui theo bóng tối. Hai cái tâm của vòng tròn, một đứng một ngồi vẫn bất động. Họ đang đối diện với hạnh phúc hay khổ đau? Chưa biết thế nào, nhưng đã rõ ràng một sự thật. Họ đang đối mặt lẫn nhau., p>

Nhân chứng đàn ông:
- Bà vẫn cười được?
Người thứ ba:
- Tại sao không? Tôi sung sướng bởi đời sống, tôi hạnh phúc bởi bạn bè, tôi hãnh diện bởi nhan sắc và yên tâm với giai cấp của tôi. Tại sao không vui?
Nhân chứng đàn ông:
- Bà không biết gì hết.
Người thứ ba:
- Biết gì?
Ðám đông cùng nhíu mày khó chịu.
Nhân chứng đàn bà:
- Bà giả vờ...
Một vài nụ cười thỏa mãn trong đám đông.
Người thứ ba:
- Tôi rất ngạc nhiên khi nghe bảo tôi giả vờ. Giả vờ về việc gì chứ?
Nhân chứng đàn ông:
- Có lẽ bà chưa nghe gì thật.
Nhân chứng đàn bà:
- Vô lý.
Người thứ ba:
- Tôi không hiểu...
Rồi bật cười dòn dã. Cái cổ trắng vươn cao, tròn lẳn thật khiêu gợi. Trong đám đông có những cổ họng vừa nuốt vội nước bọt. Người thứ ba vẫn hồn nhiên rót trà vào những chiếc tách để mời khách. Nắng tràn qua khung cửa sổ làm căn phòng khách rực rỡ hơn. Nhân chứng đàn bà tiến về phía chiếc đàn dương cầm. Tay mân mê chiếc lọ hoa bằng sứ trắng điểm một dây lá màu tím đặt trên mặt đàn.
Người thứ ba:
- Chiếc lọ hoa là quà sinh nhật tôi năm ngoái, do một người bạn đi Nhật mua về tặng.
Nhân chứng đàn bà:
- Ðẹp lắm.
Người thứ ba:
- Vâng, tôi rất quý nó.
Nhân chứng đàn bà:
- Nhưng trước nhan sắc của bà, chiếc bình hoa lu mờ hẳn.
Người thứ ba:
- Cảm ơn bà. Tôi chỉ muốn được khen như chiếc lọ hoa.
Ðám đông và ba người cùng bật cười. Không khí trong phòng vui vẻ hơn. Bất chợt nhân chứng đàn bà hất mạnh chiếc lọ hoa xuống sàn. Một tiếng động của thuỷ tinh vỡ vang lên. Trên mặt sàn, những mảnh thủy tinh văng tung toé. Tất cả ngạc nghiên nhìn nhân chứng đàn bà. Rất thoải mái, nhân chứng đàn bà ngồi xuống chiếc ghế đối diện với người thứ ba.
Nhân chứng đàn bà:
- Bà thấy chiếc lọ hoa còn đẹp chứ?
Người thứ ba:
- Tại sao bà lại làm thế?
Nhân chứng đàn ông:
- Bà đừng giận, hãy trả lời câu hỏi.
Người thứ ba:
- Dĩ nhiên là hết đẹp.
Nhân chứng đàn bà:
- Và những lời khen còn không?
Người thứ ba:
- Dĩ nhiên là hết.
Nhân chứng đàn bà:
- Bây giờ bà không muốn mình là chiếc lọ hoa chứ?
Ðám đông gật gù. Nhân chứng đàn ông kéo màn cửa sổ. Nắng tràn vào nhiều hơn.Căn phòng dưới ánh sáng mặt trời mất hẳn kịch tính. Ðám đông ngồi co ro, dúm lại với nhau. Ba người còn lại, hai nhân chứng và người thứ ba vẫn bình thường. Nhân chứng đàn ông chỉ một người trong tấm ảnh treo trên tường.
- Bạn thân của bà đây phải không?
- Vâng.
Người thứ ba mỉm cười, nói cái tên của người đàn ông trong ảnh. Cặp mắt sáng hơn. Nàng như quên chuyện chiếc bình hoa vỡ.
- Cảm tình của bà với hắn thế nào?
Nhân chứng đàn bà lại hỏi. Người thứ ba trả lời rất tự nhiên.
- Cao hơn tình bạn và thấp hơn tình yêu. Ở cái khoảng lưng chừng của những người yêu nhau không khớp thời gian.
Bàn tay phải người thứ ba đưa ra làm dấu hiệu lưng chừng. Những sợi lông măng xoăn tít trên bắp tay khoẻ mạnh. Lại có tiếng nuốt nước bọt của đám đông đang ngồi ủ rũ.
- Chỉ thế?
- Chỉ có thế. Như tất cả những người bạn hữu cùng giới. Nhưng thân mật hơn và tốt hơn một tí.
Nhân chứng đàn ông mỉm cười.
- Bà nghĩ thế?
- Vâng.
- Còn hắn?
Người thứ ba nhún vai, vẻ tự mãn hiện rõ trong thái độ.
- Tôi không hiểu.
- Bà nói dối.
Nhân chứng đàn bà nói lớn. Người thứ ba kéo màn cửa sổ. Ánh nắng bị ngăn lại, căn phòng bớt chói chan và đám đông đang ủ rũ như những hình nộm cao su bật dậy. Sinh khí phục hồi trên từng gương mặt. Tiếng thì thầm lớn dần khi người thứ ba hòa lẫn vào đám đông. Hai nhân chứng đứng riêng ở một góc phòng.
Người thứ ba:
- Tôi làm sao nói được.
Ðám đông:
- Nhưng bà hiểu.
Người thứ ba:
- Tôi chưa chấp nhận điều đó. Nếu có cũng chỉ mình hắn nghĩ. Tôi đã bảo thời gian yêu nhau giữa chúng tôi không ăn khớp. Tình cảm để thi vị hóa, lãng mạn hóa cho cuộc sống bớt tẻ nhạt.
Ðám đông:
- Bởi thế bà mới có hành động...
Người thứ ba:
- Hành động gì?
Ðám đông:
- Mọi người đều rõ chuyện xẩy ra. Bà đừng dối nữa. Chúng ta phải giúp nhau giải quyết việc này để giữ lại những điều đã có...
Người thứ ba:
- Tôi không hiểu.
Ðám đông:
- Bà từ chối sự giúp đỡ của mọi người?
Người thứ ba:
- Tôi vẫn không hiểu .
Ðám đông tản mát dần ra cửa. Người thứ ba nhìn từng người bỏ đi. Sự ngạc nhiên chợt đến với nàng. Ðến lúc người cuối cùng vừa khép cánh cửa ra vào người thứ ba hoang mang thật sự. Lần bỏ rơi phũ phàng của mọi người bởi nguyên nhân nào nàng không thể hiểu nổi. Những tách trà chưa kịp uống la liệt nằm trên mặt bàn còn bốc khói cho nàng hiểu sự cô đơn đã có. Người thứ ba bật khóc.
Nhân chứng đàn bà:
- Có lẽ bà ta không biết chuyện gì đã xảy ra thật.
Nhân chứng đàn ông:
- Tôi cũng nghĩ thế.
Nhân chứng đàn bà:
- Tội nghiệp bà ta...
Nhân chứng đàn ông: ... Và hai người trong căn nhà quay về hướng mặt trời. Nhân chứng đàn ông nhìn qua khung cửa sổ. Bên kia đường là một chung cư dành cho những người nghèo. Khung cửa bừa bộn và bẩn thỉu, trái ngược với căn nhà bên này đường.
Nhân chứng đàn ông:
- Nếu câu chuyện này xảy ra ở chúng cư bên kia thì rất bình thường. Nhân chứng đàn bà: Nhưng với họ, với tầng lớp của họ thì thành ồn ào và quan trọng. Nếu có thật thì họ cũng đáng thương. Hạnh phúc trong căn nhà hướng về phía mặt trời sẽ thành ngột ngạt. Sự vui vẻ của bà ta chỉ còn nỗi cô đơn. Mọi người đã bỏ đi.
Nhân chứng đàn ông:
- Tự họ buộc lấy họ bởi những ảo tưởng nên quan trọng hóa mọi việc. Họ vẽ lên trách nhiệm và bây giờ nét vẽ thành vết chém. Cái bình thường, giản dị đã mất trong họ.
Nhân chứng đàn bà gật đầu. Hai nhân chứng bước khẽ ra cửa. Người thứ ba gục mặt xuống bàn, nước mắt làm ướt những sợi lông măng trên tay. Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Bây giờ nàng thèm một tiếng cười, một tiếng nói của bất cứ ai. Lần đầu tiên, trong cuộc sống hào nhoáng mấy chục năm với bạn bè, với những lời xưng tụng bao quanh gặp cảnh này nàng thấy hụt hẫng. Và cố gắng tìm nguyên nhân của việc bỏ rơi. Nhưng vô ích, nàng chỉ còn tiếng khóc và nỗi hoang mang.
Chiều xuống dần, nắng đã thôi không còn hắt vào phòng, quang cảnh mờ nhạt bao quanh. Người thứ ba vẫn trong thế ngồi ban sáng một cách mệt mỏi. Những mảnh vỡ của chiếc lọ thủy tinh, những tách trà còn đầy, cánh cửa khép. Mọi vật đang nhuốm ý chết từ nàng bỗng như sống dậy khi tiếng điện thoại vang lên.
Người thứ ba mừng rỡ, chụp nhanh điện thoại. Qua hai câu chào, trên môi nàng có nét hồng hơn. Sự an ủi đã có trong nàng. Bên kia giây nói là người đàn ông trong ảnh có cái tên được nhắc đến buổi sáng. Từ đáy cô đơn chợt về sự thân tình. Nàng nhắm mắt, hình dung đến người bạn tình đã không ăn khớp với thời gian cùng nàng, trong niềm tin tưởng. Ðúng lúc và cần thiết là sự có mặt lúc này. Người thứ ba cảm động trong từng câu đối thoại. Bàn tay phải làm hành động biểu lộ lưng chừng buổi sáng như đuợc đưa cao hơn khi nàng nâng sợi dây điện thoại.


Trong căn phòng đạo diễn, bóng tối tràn ngập. Nửa người còn lại đeo cặp kính trắng, mồm ngậm píp thuốc, ngả lưng thoải mái vào thành ghế. Khẽ nhả một hơi khói, hắn buông từng tiếng nói khi màn được kéo lên.
- Tôi đã nói những điều tôi muốn nói. Và họ đang làm những việc mà tôi đã nghĩ.
Vừa dứt câu những ánh đèn đủ màu bật sáng, quét ngang dọc khắp nơi. Biên giới giữa sân khấu kịch và khung cảnh nơi xảy ra chuyện đã không còn. Ðám đông reo hò đủ giọng và bắt đầu vào phần hai của kịch bản.259

Sep 18, 2006

Bốn bộ xương người



Một bộ xương người rời nghĩa địa lang thang ngoài đường thì gặp một bộ xương khác bèn hỏi:

- Cậu chết năm nào vậy?

- Tớ chết đói năm Ất Dậu.

Đang nói chuyện thì có bộ xương nữa đi tới.

- Cậu chết năm nào vậy?

- Tớ chết vì thiên tai.

Ba bộ xương cùng nhau đi tiếp, được một lúc thì gặp bộ xương thứ tư.

- Trời đất! Cậu chết năm nào mà bộ dạng tả tơi vậy?

- Đừng có trù ẻo tôi - “Bộ xương” kia cáu - tôi đang sống sờ ra đấy.

- Vậy cậu làm nghề gì?

- Sinh viên năm cuối, tôi vừa đi gia sư về!
1302

Dã Nhân







Sau món yến, mặt bàn cẩm thạch được dọn sạch. Chỉ còn cây giá nến bằng vàng mang thân hình hai thiếu nữ trần truồng đang xoắn vặn như bện thừng. Hai bộ ngực căng đầy ngửa ra sau trong cuồng hoan. Trên môi hai thiếu nữ ngậm hai ngọn nến. Thân nến màu hồng phớt vàng bềnh bệch da người.


 
Ngọn nến nhẩn nha cháy, phả làn hương khen khét, ngầy ngậy, mời gọi như chăn gối. Thoảng mùi hoang đàng của những bữa tiệc cổ La Mã. Cái thời những vương tôn công tử nằm ngả ngớn trong đại tiệc, để những đường cong của thân thể hoan ca bên trân cam mỹ tửu. Người dự tiệc choàng hờ hững ngang thân một tấm vải mềm và xốp nhiều nếp. Những cái đầu tóc giả uốn sóng rắc phấn rung rinh bên má các quý phu nhân cùng gái làng chơi cao cấp. Đàn bà mắt đắm đuối không ra gật đầu không ra chối bỏ, thỉnh thoảng lại diệu vợi vươn cánh tay trần nuột nà tới giữa bàn tiệc, khẽ nhón lấy một chùm nho hoặc một chùm anh đào chín mọng, nhấn nhá dập hờ ướt khóe môi hé mở. Kẻ đối diện bị thôi miên, chỉ còn biết giương đôi mắt ngây dại theo nhất cử nhất động ra chiều ban ân huệ của người đẹp.



Hôm nay, những người quanh bàn tiệc này cũng nằm. Lân là một trong những kẻ ăn nằm đó. Có một dự án. Bên A và bên B khao nhau một bữa "nhất dạ đế vương". Một bữa tiệc pha tạp phong cách. Bàn ăn kiểu La Mã. Bàn ăn kiểu Pháp lai Đức lai Nga. Ăn thì đặc sệt những món ngự yến kiểu Tàu. Khung cảnh lộng lẫy mà lờ lợ, mang sắc nhờn nhợt đục. Tiền chảy tràn từ túi khổ chủ. Khổ chủ này có hai con đi du học ở Anh Quốc, có hai ô tô đời mới, hai con chó ngao bụng thon chân cao như ngựa vằn, hai ngôi biệt thự mỗi ngôi cỡ vài ngàn cây vàng, một vợ một nhân tình. Cái gì cũng hai. Dự án cũng vậy, luôn luôn là hai chiếc song song. Lân là bạn của khổ chủ, vừa là người thẩm định, vừa là con thoi đi lại giữa A và B. Cái gì cũng có một. Nhưng cũng có một vợ một nhân tình, đúng mốt.



Bức tường màu đỏ đối diện phía trước mặt các thực khách bỗng rùng mình, rồi dời sang một bên như có phép lạ. Bất thần phô bày một hang động bê-tông sơn phết giả đá, giả thạch nhũ được chiếu sáng bằng những chùm đèn màu. Lại một chiếc bàn cẩm thạch đỏ. Nhiều giá nến. Một chiếc lồng lớn phủ lụa vàng rủ tua trước mặt một cô gái mặc cẩm y, đội vương miện, giát trang kim lấp lánh.
Chủ nhà hàng phục sức như quan võ trong những bộ phim truyền hình về thời Tần Thủy Hoàng, lịch kịch cung kiếm bước ra cúi chào:
- Tiếp theo đây, xin mời các bậc đế vương thưởng thức món trân cam của Từ Hi Thái hậu. Món này không những bồi bổ sự sáng láng cho quý vị, mà còn khiến cho thân thể thêm tráng kiện, xuân tình lai táng. Vĩnh cửu xuân. Mời!



Cô gái mặc áo trang kim đang ngồi xếp bằng trên bàn bỗng thét lên một tiếng sắc tạnh, rút soạt kiếm đứng phắt dậy, xiêm y rụng lả tả, trong nháy mắt trên người cho còn một mảnh vải bé bỏng nửa bàn tay. Trong chớp mắt, tấm lụa vàng che lồng đã bị mũi kiếm hất tung tên trời, đứt làm hai mảnh. Thực khách ồ lên. Trên bàn là chiếc lồng sắt có sáu ngăn. Mỗi ngăn nhốt một con khỉ lông vàng.



Những con khỉ xinh xắn cụt đuôi mặt đỏ, ngón tay thon dài, móng tay màu đen. Đôi mắt to và sâu nằm sát dưới hốc xương cung mày nhìn nài nỉ và van lơn. Đám khỉ run rẩy quan sát đám thực khách. Những ngọn nến nhảy múa không thương xót trong mắt chúng.



Cô gái vẫy tay. Hai gã bồi bàn cầm hai con dao sáng lạnh chạy ra. Con khỉ đầu tiên được bắt ra, trói gô lại, đặt ngồi trên bàn, trước mặt ông "cái gì cũng hai'' - khổ chủ bữa tiệc.
- Ngài có vừa lòng món này không ạ? Chỉ cần một cái phẩy tay của ngài, chúng tôi sẽ đổi ngay con khác?
Khổ chủ ngắm con khỉ đang ròng ròng nước mắt, xoay ba bốn lần, soi đủ mọi phía, rồi gật gù:
- Được. Không kém cạnh bữa trước. Nhưng nhớ phải làm gọn gàng, đẹp. Trong khi các thượng đế đang thưởng thức, chớ quên màn múa bụng. Thế mới ra mẻ bữa tiệc của Từ Hi Thái hậu các thượng đế của tôi ở đây mới hài lòng.


 
Khổ chủ vừa dứt tời, cô gái lập tức vươn tay bấm vào một chiếc nút bí mật được cài sẵn đâu đó bên mép trái bàn. Mặt bàn mở ra. Sáu chiếc cột sắt nhỏ vừa đủ để ghim đứng thân mình sáu con khỉ bỗng nhô vụt lên. Hai gã bồi bàn lẹ làng tóm từng con khỉ nhấc lên, kẹp chặt cổ và vai chúng vào cột bằng những chiếc nẹp sắt. Sáu con khỉ không thể cựa quậy, tiếng kêu tắc nghẹn trong họng, đảo tròng mắt khiếp đảm nhìn thanh kiếm sáng loáng trong tay cô gái:
- Đêm nay, quý vị là đế vương, đang ở trong nội điện của Từ Hi Thái hậu...
Lưỡi kiếm vung lên. Chỉ còn kịp nhìn thấy một ánh chớp. Hột mảng đầu của con khỉ bị phạt ngang. Máu bắn trên mặt bàn. Khổ chủ khoái trá mời các "thượng đế" của mình thưởng thức món óc khỉ của Từ Hi Thái hậu trong màn múa bụng.

* * *

Mệnh nữ treo đằng ngọn
Mệnh trai treo đằng gốc
Mệnh nữ nặng bởi tóc...



Vừa mới trĩu trên ngực này. Hương nồng nàn trong suối tóc còn nén chặt mi mắt này. Trái tim trong lồng ngực còn nhảy như Niên Đại. Thế mà tỉnh giấc, đã chẳng thấy đâu. Quờ sang, giường trống một khoảng lạnh người.
Không phải vợ. Chẳng phải người tình. Nàng thường đến vào canh gà gáy. Như một vòi rồng mang vô vàn hạt bụi nâu ánh đỏ. Không một điềm báo trước, nàng đến bên giường của anh.



Nở nụ cưới biết lỗi khờ dại. Dịu lại thành một dải lụa màu đồng. Rồi, cũng mềm như lụa, nàng tuồn vào trong chăn, úp mặt gối đầu lên ngực anh. Lân gấp gáp thức giấc. Gấp gáp kiếm tìm đôi môi nàng. Bàn tay gấp gáp dạo trên thân thể nàng. Nhưng đôi môi không thấy. Thân thể không thấy. Bàn tay nóng rực tuột vào chăn đệm. Chỉ thấy đôi môi hình lá và những đường cong lơ lửng trên cao.
"Ta bay lượn". Nàng nói. "Còn anh thì đi bộ". Nàng nói. "Ta giữ mãi cho anh một khúc dạo đầu". Nàng nói. "Kìa bình minh đến. Và em phải đi". Nàng nói. Rồi, thoảng hôn lên môi anh. Rồi, dạo lướt trên thân thể anh, dải lụa màu đồng biến thành chiếc vòi rồng dữ dội cuốn xoáy những hạt mưa màu nâu ánh đỏ vụt ra ngoài cửa sổ theo tia sáng đầu tiên của rạng đông, nàng đi.
Để lại anh, trên giường, tê cứng trong một niềm hoan lạc đau đớn.



Mệnh nữ nặng bởi tóc
Nặng bởi vú hai bầu
Mệnh nam nặng vì đâu, ông bà hỡi?



Văng vẳng tiếng Mo Khuôn. Tại sao lần nào cũng vậy, nàng đến rồi đi trong tiếng Mo Khuôn. Về một mường Trời ngùn ngụt khao khát với những chiếc vòi rồng màu nâu ánh đỏ không thể giam cầm.



Lân vật mình trên gối. Cắn chặt hai hàm răng. Vỏ gối lông vũ bị anh xé nát. Những chiếc lông chim hút nước bọt khô khốc trong miệng. Thoảng vị lờ lợ tanh của bữa tiệc Từ Hi. Ta là ai vậy? Một vợ một người tình một dải lụa màu đồng đỏ? Mùi máu khỉ tanh lợm và hương tóc trĩu nặng trên mi mắt?

* * *

Tay Lân quờ phải một vật gì vừa mềm, vừa ấm. Rồi một bàn tay bé xíu với những ngón thon nhỏ, móng nhọn.



Lân mở choàng mắt. Những móng tay nhỏ xíu, không thể thon hơn thế, màu đen.



Lân mở bàn tay. Cũng đầy những nếp gấp, đường mạch máu, những ngôi sao. Đủ cả đường sinh mạng, đường duyên tình và trí đạo. Đường sinh mạng nối liền cực Nam và cực Bắc của bàn tay. Gốc phía Nam mờ. Hẳn rằng nhiều phen lận đận. Trí đạo nối cực Đông và Tây của bàn tay, sống động và rõ nét. Hẳn cũng có túc mẫn tiệp và điên rồ. Chạy ngang ngạnh từ gốc phía Đông, bất thần rẽ ngoặt lên phía Bắc, chi chít những đường ngang lối tắt, ắt hẳn đây là bàn tay của một kẻ đào hoa có nhiều tiếng sét tình ái.



Lân ngắm kỹ bàn tay, bất chợt cười thành tiếng, lật nghiêng sang bên trái.
Con dã nhân giật mình rụt tay lại. Đường sinh mạng, trí đạo đường duyên tình cũng biến sau mu bàn tay lẹ làng. Đôi mắt to tròn, nâu thắm thiết, từng trải mở rộng dưới vòng cung xương mày. Con khỉ vàng này từa tựa một người đàn bà lam lũ, âu yếm và từng trải. Lân nghĩ.



Đó là con khỉ thứ sáu trong bữa tiệc Nhất dạ đế vương, bữa tiệc của Từ Hi, đêm trước. Bộ óc của nó được dành sẵn cho Lân, sau cái trán có đôi mắt âu yếm này. Lân không chịu đựng nổi, đã nôn thốc tháo. Lưỡi kiếm vung lên đã kịp chưng hửng. Lân vét hết tiền túi, quẳng lên bàn, ôm con khỉ vào ngực, bỏ chạy.



Về đến nhà, khi cởi trói cho con khỉ, Lân mới biết rằng đó là một con cái. Anh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay. Lần đầu tiên trong đời, anh biết rằng bàn tay khỉ cũng có đường sinh mệnh, trí đạo và duyên tình.



Và ngay lúc đó, Lân nghe vẳng tiếng Mo Khuôn. Bản mo hồn của người Thái. Cái giai điệu da diết, hừng hực đớn đau này, anh đã nghe hoài, nghe hủy, trong những đêm mưa bên bếp lửa rừng Tây Bắc. Ông mo thân gầy săn như gỗ lũa, tay cời than, tay vẩy rượu, vừa đung đưa người cho đỡ lạnh vừa hát kể Mo Khuôn cúng mường cầu phúc thọ. Ngày xưa, Lân không vợ nhạt chỉ cưới vì tiền bạc và nòi giống. Không người tình chỉ vấn vương vì xác thịt và những lời chiều nịnh nhạt như nước ốc. Không nhờn nhợt lờ lợ những bữa Nhất dạ đế vương. Lăn từng úp mặt xuống gối, nước mắt đầm đìa hoan lạc khi nghe người kể Mo Khuôn.

* * *

Đi đi, dã nhân!



Sáng nay, xuân về. Đủ lạnh để nước mắt ngươi ngừng chảy. Đủ ấm để ngươi vào đến giữa rừng. Đừng đi sang trái, phía ấy có bọn mang thòng lọng và bao tải đi săn trộm chó. Tất nhiên chúng mừng phát điên nếu săn được một con khỉ. Đừng đi sang phải. Phía ấy rực rỡ đèn màu và những nhà hàng Nhất dạ đế vương.



Đi đi, dã nhân. Vì bàn tay ngươi cũng có đủ ba đường sinh mệnh, trí đạo, duyên tình.



Nước mắt lưng tròng, Lân ngồi xệp ở bìa rừng. Thấp thoáng chiếc đuôi cụt của dã nhân đang lao mình vào rừng thẳm. Lân ngẩng mặt lên trời, đợi chiếc vòi rồng xoáy theo những hạt mưa màu nâu ánh đỏ.

1120

Thịt Cừu Non



Cái Cười Của Thánh Nhân
Tác giả: Nguyễn Duy Cần

Thịt Cừu Non


Một con cừu non, ngày kia, đến bên vòng tay Thượng Đế, nũng nịu:

- Thưa Ngài, tại sao tất cả loại thú ăn thịt đều chọn con làm món ăn thích nhất của chúng?

Thượng đế cười bảo:

- Biết sao bây giờ, con! Chính Ta đây, nhìn thấy con, Ta cũng sinh dạ muốn ăn con thay!

Lời bàn:

Câu chuyện u mặc trên đây của Ấn Độ Giáo muốn nói lên một thực tại siêu hình của Tạo Hóa.

Người ta thường cho rằng tạo hóa hiếu sinh, nhưng người ta cũng đã quên tạo hóa cũng hiếu sát.

Cái cười của thượng đế đây làm cho chúng tôi liên tưởng đến cái cười của Án Tử: Cảnh Công nước Tề đi chơi núi Ngưu, trèo lên mặt thành, ngắm trông rồi tràn nước mắt vừa khóc vừa nói:

- Đẹp quá! Thật là thịnh vượng! Thế mà nỡ nào một tuổi một già, bỏ nước này mà chết đi. Giả sử xưa nay, người ta cứ sống mãi, quả nhân quyết không nỡ bỏ nước Tề.

Lũ Sử Không, Lương Khưu Cứ thấy vua khóc, cũng khóc theo

Một mình Án Tử đứng bên cạnh cười.

Cảnh Công hỏi:

- Quả nhân hôm nay đi chơi thấy cảnh mà buồn. Không và Cứ đều theo quả nhân mà khóc, một mình nhà ngươi cười là nghĩa làm sao?

Án Tử thưa:

- Nếu người giỏi mà giữ mãi được nước thì Thái Công, Hoài Công đã giữ mãi. Nếu người mạnh mà giữ được nước này, thì Linh Công, Trang Công đã giữ mãi. Mấy ông vua ấy mà giữ mãi, thì vua nay chắc đang mặc áo tơi đầu đội nón lá, đứng giữa đồng mà lo việc ruộng nương, có được đâu chỗ này mà lo đến cái chết. Chỉ vì hết đời này đến đời kia, thay đổi mãi đến lượt nhà vua, mà nhà vua lại than khóc thật là kỳ lạ quá! Nay tôi thấy vua bất thức, bầy tôi lại siểm nịnh hùa theo, cho nên tôi cười.

Cảnh Công nghe nói lấy làm thẹn, rót chén rượu tự phạt, rồi phạt Không, Cứ, mỗi người một chén.

Nếu Tạo hóa chỉ hiếu sinh mà không hiếu sát, thì sông biển chỗ đâu mà cho loài thủy tộc sống, mặt đất này còn chỗ đâu cho người vật ở...? Cái luật sinh nằm trong cái luật sát. Chính ngay trong cái Chết mới thấy nháng lên một cái Sống vô tận của Đất Trời.
572

Sep 17, 2006

Bò Ăn Cỏ



Họa sĩ:

Bức tranh đó vẽ một con bò đang ăn cỏ đấy, thưa ông.

Khách:

Có thấy cỏ đâu?

Họa sĩ:

Con bò ăn hết cỏ rồi.

Khách:

Thế còn con bò đâu?

Họa sĩ:

Chứ bộ ông tưởng là con bò lại ngu đến mức đứng ỳ ở đó sau khi đã ăn hết cỏ sao ông?

2755

Lạc Giữa Thiên Đường




- Bố ơi,sắp tơi chưa ?

- Em bé hỏi hoài ,ngũ đi.

- Sao anh hai không ngũ?

- Anh hai lớn rồi,em bé không hỏi lôi thôi.

Con đường đá dẩn về vùng ngoại ô xa tít, tôi mang thê nhi về miền nam, thăm một người bạn thuở xa xưa cùng nằm trong quân ngũ, chung nhau từ những ngày đói dài trong căn gác nhỏ, mỗi tháng hai lần nằm nghe tiếng đọc giảng phát ra từ hệ thống loa của ban tri sự Phật giáo Hoà Hảo bên kia bờ sông,thoạt đầu chưa quen không biết là ngâm thơ hay hát hò ,đến lúc gặp mấy cụ già trong xóm hỏi thăm ,các cụ giải thích

Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ khai sáng nền đạo Phật giáo Hoà Hảo,Thầy dùng các thể thơ, văn vần,cho dễ đọc dễ nhớ,giảng dạy giáo lý cho tín đồ , khuyên dạy người đời tu niệm, tránh dữ làm lành,ăn ở hiếu thảo thuận thà.

Đêm thanh, nằm nghe từng câu thơ thê thiềt, từng lời chỉ dạy ngọt ngào.Lúc túi rỗng tiền, lúc mưa rơi lộp độp trên mái tôn, lúc dăm tên thi nhau đàn hát ê a…Mấy thằng bạn tả tơi, tháng chưa hết cơm phần đã hết, xuống ca chỉ còn về vét chén cơm nguội , mấy cọng rau lang luộc dầm chút nước mắm trong, ngày tháng qua nhanh, chẳng chút bụi hồng.
Tháng tư đen, tin trốn chạy từ xa ,tin báo giặc về gần, trận tuyến đầu bỏ ngõ, cuộc chiến đã đổi thay.Chạy xấc bấc xang bang, bám theo tàu trong cơn cuống cuồng, xuống mẫu hạm mặt còn ngơ ngác, nhìn con tàu lăn vào lòng đại dương lòng buồn thê thiết, những tưởng là gắn bó đời nhau , mấy cánh quạt chưa quay tròn vòng,tưởng là sự nghiệp chiến chinh thê nhi, tưởng như cánh chuồn chuồn tung mây lướt gió, ngày chưa tàn chiến cuộc chưa đánh mà tan,chưa đầu đã mất,sang Phi Luật Tân ,áo bay bỏ lại, trong lòng như muối xát , tần ngần cắt sợi chỉ tơ vương,cái huy hiệu Xà Vương vẫn giữ gìn như đời đời gia bảo,xuống Guam thất thiểu chạy tìm, bơ vơ như rắn không đầu, lang thang như chim mất mẹ..Cầm cái chứng chỉ tại ngũ, mặt còn ngơ ngác ,lòng buồn vô hạn, “mất nước rồi gia hạn nơi đâu…?”
Những ngày đầu bước chân vào Fort Chaffee mấy thằng độc thân túm nhau lại thành một mái gia đình, ngày ngày lang thang vào trại nầy ăn ké, sang trại kia đúm đàn, bỏ áo quân đội, xúng xính mang áo quần từ thiện phát ra do cơ quan trợ cấp xã hội, sáng cơm nhà ăn A chiều lang thang sang nhà ăn B .Nằm trong trại, có thằng bỗng nhớ lại thê nhi, ngày đi không một lời từ giã, có đứa bỗng nhớ lời mẹ hiền thấp thỏm quê nhà, mòn mõi mong tin. Có người đứng lên xin tổ chức hồi hương, cả bọn trẻ dại nhớ nhà xin về nhập bọn, đứa phân trần thê thiết

Mẹ già chưa kịp nói câu từ giã , thanh bình về chẳng thấy bóng con.

- Thế cậu nghĩ rằng chúng nó tha cho về ôm chân mẹ ư ?

- Cậu ngây thơ quá, chúng tôi chạy Cộng sản từ Bắc vào Nam, cậu nghĩ tại sao phải chạy thêm lần nữa ?

Ngày chuẩn bị lên xe bus theo đoàn người xin hồi hương bằng tàu Thương tín, gặp các cụ già di cư từ Bắc vào Nam , thêm một lần nữa lang thang đến Mỹ , các cụ một mực can ngăn, anh Khôi con cả của bác Huyến cũng hết lòng khuyên giải.

- Thằng nào muốn về thì ông đánh què cẳng, tụi mầy trẻ dạ non lòng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đánh mầy gẩy chân thì phải nhớ ơn ông, tụi mầy về chưa kịp thấy Mẹ Cha đã mất mạng rồi con ạ.

Bác gái, mẹ anh , cũng khuyên can , bác ân cần bảo chúng tôi

- Thôi có nhớ Bố mẹ thì trông vào bác đây ,tuổi cũng đã cao, thấy các con dại khờ, chưa có kinh nghiệm sống với chế độ Cộng sản, Bác xem các con là con tinh thần, có gì thì giúp đỡ lẩn nhau.

Mấy thằng bạn bè dắt nhau thất thiểu quay về. Đứa lang thang xuống ban quản trại tìm danh sách người thân , đứa ra góc kẽm gai ngồi khóc đời phiêu bạt. Ngày tiếp ngày, tháng tiếp tháng , mỗi chuyến xe đêm lại đổ thêm người vào trại, người người lại xôn xao thăm hỏi , tuổi trẻ chóng quên, vừa thấy thấp thoáng bóng hồng là cả bầy lại xì xầm thách nhau

- Đứa nào dám tới làm quen thì ông thua điếu thuốc.

Thập thò rồi cũng có đứa được trời cho duyên , chút bóng hồng làm tươi mát cuộc đời lang thang. Trại tị nạn đông dần theo những chuyến xe đêm. Luồng sóng đổ thêm người nhập trại, mỗi lần có chuyến xe là chúng tôi tình nguyện làm công việc điều hành , lập danh sách nhập trại, nhắn tin tìm người thân… nhờ mớ vốn anh ngữ học từ ngày vào hội Việt Mỹ thuở áo trắng học trò, đến khi vào nghiệp bay, bao nhiêu ngày dùi mài sách vở. Mang cái huy hiệu thông dịch viên cũng oai hùng như tung mây lướt gió, ánh mắt liếc của người ngọc cũng làm tim anh hùng ngất ngây…

Ngày tháng qua, những chuyến xe đêm lại mang người xuất trại, từng khu theo mẫu tự thưa dần, mấy thằng độc thân con bà phước vẩn còn nằm bơ vơ lây lất. Cái sân bóng chuyền mỗi chiều quần nhau cũng lê la mòn mõi, tiếng hát Khánh Ly đã trôi nổi miệt mài, có chút tiền còm thi nhau mua băng cassette về thu lại mấy bài hát não nề, sợ mai ngày không còn cơ hội nghe nữa. Cái stereo xách tay thổ tả , mỗi lần thu băng thì rón rén thập thò ,kê hai máy lại gần nhau, phân công đứa đứng ngoài canh cửa, đứng ngồi nín thở nhấn nút, vậy mà anh cả Di còn la oai oái

- Tụi mầy khe khẻ chứ, bao nhiêu là tiếng động như phi cơ oanh tạc thì còn thu cái nổi gì.

Cái thằng khù khờ nhát gái nhất trong bọn, thằng tối ngày chỉ sách vở cầm tay, chép bao nhiêu trang cuốn tự điển Anh Việt Anh của giáo sư Lê Bá Kông, chép đến chử bộ phận kín của phụ nữ là hừ …bỏ trống… Cuối cùng lại là tên được bao nhiêu gia đình ngấm nghé, mấy cô con gái cập kê , kẻ duyên dáng , người mặn mà , người học hành đỗ đạt, kẻ buôn bán siêng năng, chỉ cần anh hứa một tiếng thuỷ chung là theo nhau về trăm năm tơ tóc.
Cuối cùng thì ba thằng độc thân cũng khăn gói lên đường, trại sắp đóng cửa rồi , ở lại với ai? Nhìn mãi vào bản đồ, thấy cái tên Whiting lạ quơ lạ quắc, nhưng nhìn kỷ lại thì nằm gần thành phố Chicago, nơi gia đình Bác Huyến đã rời trại về đó định cư , thôi thì một bước đưa chân…
Cầm số tiền mười đồng do hội thiện nguyện tặng , hai thằng xuống câu lạc bộ mua cho được cái cặp da, chứa mấy bộ quần áo xã hội, túi trống rỗng , nhưng ông tị nạn cười tươi, xuống phi trường xách cặp nghênh ngang như …ông cớm… trong khi đó thằng bạn hiền lành chắt chiu xách cái thùng giấy chứa đồ hộp, đựng mấy thứ cần dùng, và trong túi thì rủng rỉnh leng keng. Về phi trường O’ Hare gặp thêm một gia đình lóc nhóc con thơ, hỏi thăm thì ra cùng nhà thờ bảo trợ với nhau, Người đàn ông trung niên dáng người nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn, người vợ trông như người đàn bà nhà quê chất phác. Tất cả ngồi chờ chừng hơn tiếng đồng hồ , có người đến đón về chốn định cư, thuộc thành phố Whiting nằm phía Tây Bắc tiểu bang Indiana ,d ân cư sống nhờ kỷ nghệ nặng như xưởng lọc dầu, xưởng chế biến cao su làm nhựa trải nóc nhà, làm dầu bắp , chế xà bông…
Nhà thờ bảo trợ mướn cho chúng tôi một căn nhà cũng gọi là có chổ che nắng mưa. Ba thằng nằm dài mùa đông đầu tiên xứ Bắc Mỹ gậm nhấm nỗi nhớ nhà, Bao nhiêu tờ thư bay như bươm bướm. Mấy đồng bạc dành dụm của thằng bạn lần lượt vào bưu điện trả tiền tem gởi thư . Hàng ngày vác đơn đi xin việc, giờ nghĩ lại mới thấy mấy ông trời con vô tư, nghề nghiệp trong tay chẳng có, chử nghĩa xếp lại chưa đầy… nhờ ơn trên, mãi rồi đứa xin được chân rữa chén nhà hàng tàu, thằng vào làm cho garage sữa xe… Mùa Lễ Tạ ơn đầu tiên ở nước Mỹ, thức ăn chưa quen, trên bàn nguyên một con gà tây nhồi bánh mì nướng thật vàng , bên cạnh bao nhiêu thứ bánh trái , cả đám chỉ ngồi ăn bánh ngọt ,uống cà phê nhạt nhách viện cớ

- Cảm ơn, thức ăn ngon quá,nhưng chúng tôi ăn đã no lắm rồi.

Về tới nhà ba thằng chia nhau vào bếp kiếm cơm nguội, trứng chiên và mỗi đứa còn làm thêm một tô mì gói , thật là …
Mùa Giáng Sinh chưa kịp qua, món quà đầu tiên, mấy cái áo pull cao cổ đổi cho nhau chưa kịp mặc phai màu, có thằng theo tiếng gọi ái tình bỏ cuộc vui. Thôi thì cũng mừng cho bạn có nơi xếp cánh. Còn lại hai thằng cù bơ, thằng ngậm ngùi hàng ngày dầm tuyết lạnh hơn một dặm đường rữa chén nhà hàng Tàu, thằng vào làm thợ phụ cho một tiệm sữa xe hơi, ít nhất cũng không phải ngữa tay chờ tiền xả hội, nhất là có được chút tiền còm trong túi. Cái xe hơi do nhà thờ tặng làm phương tiện di chuyển . Thằng chuẩn thợ máy chưa kịp thăm dầu , thằng nấu bếp đã dám mang ra chạy tuốt lên tận phố tàu Chicago mua …nước mắm…
Nhờ chuyến phiêu lưu nầy cả bọn có cơm gạo, có bữa ăn , có ngày đánh chén…
Tháng tư, gần một năm sau ngày chạy loạn, người bảo trợ xin cho hai thằng bạn vào US Steel ,theo học chương trình huấn nghệ , đào tạo chuyên viên kỷ thuật , chuyên sữa chửa hệ thống máy móc dùng trong công xưởng kỷ nghệ. Cùng lúc lại được hồng thiệp của thằng bạn hiền lành báo tin ngày tàu về hang ga…Tội nghiệp ông bảo trợ cũng hết lòng, có cái xe Pinto cũ kỹ ho hen , đưa hai thằng bạn cù bơ đến tận xứ nghìn hồ Minnesota mừng thằng bạn hiền ngày thành gia thất.
Cô bạn nhỏ biết nhau từ thuở lang thang trong Fort Chaffee, ngày mai là đám cưới mà chiều lạy xuất giá cô dâu trẻ còn lông nhông đạp xe đạp rong chơi ngoài sân nắng. Nhìn thấy hai thằng cù bơ bước xuống , cô bé vất cả xe đạp chạy đến tay bắt mặt mừng. Vậy mà cũng nên vợ thành chồng, năm sau báo tin mừng, đứa con gái đầu lòng nhởn nhơ chờ sau hơn mười tháng , tiếp theo là thằng con trai nối dõi tông đường .
Cuộc sống mới với những bận bịu, thích nghi, hai thằng còn lại ở Whiting rồi cũng học hành đến nơi đến chốn, công việc bình an, thê nhi đàng hoàng. Thư từ vắng lần, thỉnh thoảng những cú điện thoại nhắc nhở, những lần báo tin, con cái lần lượt lớn dần theo năm tháng, đứa vừa thôi nôi, đứa lôi đầy tháng, đứa chịu Lễ mình thánh lần đầu, đứa dần dà Thêm sức. Cho đến ngày cuộc thăm viếng bất ngờ

- Vợ chồng tao ghé thăm tụi mầy trên đường dọn về Texas

- Về Texas ? mầy đang làm việc đàng hoàng trên Minnesota, mắc giống gì lại bỏ đi?

- Minnesota lạnh quá, cả nhà vợ tao đã dọn về Texas từ lâu, Mẹ Kim cứ thôi thúc mãi, Vợ tao nhớ bà , nên thôi thì tao dọn phức về cho có anh em.

- Mầy về đó làm gì sống?

- Ông anh Vợ đã mua tàu đánh cá, tao thì làm gì cũng được, trời sanh voi sanh cỏ.

Bẳng đi, thời gian không chờ đợi, vẩn tin đi tin về. Công việc và đời sống ở xứ sở tân tiến kỷ thuật nầy như guồng máy cuốn đi. Ba chìm bảy nổi, thằng bạn hiền lành giờ như ông trùm trong cái xóm đạo hắt hiu, những lần nhớ nhau tôi lặn lội về tận cái bến cá trong vùng vịnh nước đen ngòm, giữa những chuyến tàu ngày ngày ra khơi chiều về bến đỗ , cá tôm đầy khoang, vừa mang lên cân vào dựa xong , lại nhậu nhẹt bài bạc từng ngày, mỗi mùa mỗi thức. Thằng bạn hiền bôn ba nhiều phen, cũng bến cá , cũng nhà hàng, cũng bao lần chìm nổi.
Tôi quyết định đưa vợ con đi thăm ông bạn hiền mà tụi nhỏ chỉ thoang thoáng mơ hồ nghe kể lại. Ba thằng bạn cùng trong quân đội , chỉ còn lại hai thằng quanh quẩn cùng nhau. Từ Whiting đi Henderson đoạn đường xuyên qua năm tiểu bang, mất mười tám tiếng lái xe mà tưởng chừng như đi sang một thế giới khác. Mùa hè miền nam nóng như thiêu như đốt, không khí ẩm ướt, côn trùng, muỗi mòng bay rì rào. Khu nhà di động chừng vài chục nóc gia, kê san sát nhau, trẻ con đầu trần chân đất chạy chơi chunh quanh, vịt gà kêu oang oác.

- Bố, bộ mình đi camping ở đây ?

- Sao Bố nói mình đi thăm bác Louis ?

- Ừ , Mình đến nhà bác Louis rồi.

Các con tôi nhìn quanh, chưa thấy ai sống trong trailler giữa một vùng đất bùn lầy như vậy bao giờ . Bước xuống xe, vô ý đạp chân vào vũng nước bùn xem xép do cơn mưa tối qua còn đọng lại, bên cạnh mấy bụt gỗ làm tam cấp bước vào nhà, con bé nhìn ái ngại đứng chờ, tôi cúi xuống bế con vào nhà, tay bắt mặt mừng…
Buổi chiều hai thằng mang ghế ra sân ngồi nhâm nhi mấy lon bia lạnh, tôm cá tươi đầy dẫy , không cần phải ra chợ mua, Kim đi dạo một vòng mang về đầy túi, nào cá lưỡi trâu, cua xanh, chưa kể loại crawfish đặc sản của vùng Vịnh Mexico, New Oleans … Nhắc lại chuyện cũ tưởng như mới hôm qua, chỉ có lúc lủ trẻ con chạy quanh quẩn đòi Bố mới nhớ rằng hai thằng đều thê nhi hai gánh. Cuộc sống hai đứa giờ khác hẳn, mặc dù cái thành phố Whiting nhỏ xíu đi năm phút đã về chốn cũ, nơi đầu tiên cả bọn đến định cư làm lại cuộc đời , so với cái thôn xóm đìu hiu nầy vẩn còn đông đúc hơn, vẩn còn có đôi hàng cột điện đèn đóm lập loè, ở đây,chỉ có ngọn đèn vàng vọt đứng chơ vơ đầu ngõ, chiều chưa tắt hẳn đã nghe tiếng côn trùng rĩ rã chung quanh, tiếng muỗi kêu rì rào, đàn đom dóm lập loè nơi góc nhà,cái hình ảnh quen thuộc của những ngày mới lớn lên tận cánh rừng cao su miền đất đỏ, hay nằm dài trong căn gác đói meo chờ cơm tháng bên cạnh con kinh nước đổ đục ngầu phù sa.

- Thằng Hoà năm nay lớp mấy rồi?

- Hết lớp tám,chuẩn bị vào trường hightschool

- Trường học cách đây bao xa?

- Cũng không xa lắm, tụi nó có xe bus đón hàng ngày

- Mầy có định dọn về thành phố kiếm chổ cho con cái đi học không ?

- Ừ ! vợ tao cũng có ý định mua nhà ngoài La Fayette , về ngoài đó thì cũng được nhưng tao di làm hơi xa

- Xa , đi chừng bao lâu ?

- Chừng mười lăm dặm, bình thường mất nửa tiếng lái xe .

- Vậy mà xa cái nổi gì? Bộ mầy tính ở trong cái trailler nầy suốt đời sao ? ông bà mình vẩn nói “an cư mới lạc nghiệp được“ phải chi mầy nghèo quá không có tiền mua thì tao không nói gì. Mình đã không học hành được bao nhiêu, nửa chừng đã vào quân đội, sang được tới đây rồi thì ít ra cũng cố gắng lo cho con cái chúng nó ăn học đến nơi đến chốn.

- Tao cũng muốn đi, ngặt bà cụ cứ nắm níu , vợ tao là cây cột chống cả nhà , trong ngoài chỉ một mình nó thôi, tụi tao mà đi thì bà cụ chẳng còn ai giúp đở.

- Thì mầy cũng phải nghĩ đến các con, các em của vợ mầy đã lớn, chúng nó tự lo được rồi, chẳng lẻ tụi mầy cứ lo đến suốt đời hay sao?

- Ừ ! thì tao cũng nghĩ vậy, để từ từ rồi tao sẽ tính.

Cái thằng vẩn vậy, năm ba năm sau vẩn địa chỉ không thay đổi, vợ chồng tôi đã xây nhà cho các con ở một thành phố khác, cách Whiting mười lăm dặm về hướng nam. Một thời gian khá lâu, bận bịu với cuộc sống, thăm hỏi cũng vơi đi, cứ đinh ninh rằng mọi chuyện cũng bình thường. Bất chợt, như thôi thúc trong lòng, tôi nhấc điện thoại thăm hỏi sau bao tháng ngày xa vắng

- Lâu quá không nghe tin, vợ chồng mầy thế nào?

- Vợ tao bỏ đi rồi.

- Mầy nói đùa ,bỏ đi đâu ?

- Tao không biết, chuyện dài lắm, nó thường xuyên vắng nhà, khi thì đi buôn bán, khi thì đi chơi, cho đến mấy tháng nay không thấy về.

- Mầy không biết nó đi đâu thật à ? Vợ chồng tụi mầy sao lạ vậy? Tao không nghĩ là chuyện nầy mới sảy ra, sao bây giờ mầy mới nói?

- Tao cũng không muốn làm mầy bận tâm, cũng tưởng là sẽ qua đi, chuyện vợ chồng mấy ai không lục đục, vợ tao dạo sau nầy đi đánh bạc triền miên, tao làm bao nhiêu cũng không đủ, cứ nợ nần tứ phía, đến nổi bao nhiêu thẻ tín dụng tao cắt hết, chưa kể trương mục tiết kiệm nó cũng lén rút tiền ra, tao chẳng biết phải làm thế nào, thôi thì nó bỏ đi cũng tốt, tao còn chút đỉnh sức lực để nuôi con.

- Hay là mầy mang tụi nhỏ về ở tạm với vợ chồng tao, chật thì ở chật , chừng nào mầy tìm được công việc vững chắc thì thuê nhà riêng cũng được chứ lo gì.

-Tao cũng chưa tính đi, dù sao tụi nhỏ cũng còn bà Ngoại và dì út, vợ tao bỏ đi nhưng mọi người không ai bỏ tao.

- Tuỳ ý mầy, nhưng tao trước sau vẩn vậy, bất cứ lúc nào mầy cần, vẩn có thể nương náu với vợ chồng tao

Thiệp cưới bất ngờ, con bé lớn chưa xong trung học đã theo chồng. Thời gian gấp rút không cho phép chúng tôi đến dự, rồi tin báo thằng bạn hiền giờ lên chức ông Ngoại, thôi thì cũng mừng cho nó. Còn lại ba đứa sau nầy hy vọng sẽ không là cái gánh nặng bên lưng. Tôi cũng không nghe nó than phiền chuyện gà trống nuôi con, nghĩ rằng nó đã tìm được bình an.
Đếm lại bao nhiêu mùa tuyết đổ, lá rơi, nhìn đàn con lần lượt vào đại học, tôi nghĩ lại đời sống của chính mình, từ lúc vất lại áo bay trong căn cứ Guam đầy gió bụi, đến khi nằm trong trại Fort Chaffee , chờ cho đến trại gần đóng cửa, lên đường về đất hứa Whiting, lúc bế trên tay thằng con còn đỏ hỏn mà bàng hoàng. Chưa bao giờ tôi hình dung được đường đời dăm ba lối rẽ.
Từ trên phi cơ nhìn xuống những cánh đồng bát ngát, sóng lá chập chờn, xanh biếc, không phải là quê hương mà mình sống ở đây lâu hơn nơi mình sinh trưởng. Rời Việt nam vội vàng, lớn lên ở Whiting khi phải thật sư đi làm nuôi sống bản thân. Bạn bè sống chết với nhau những ngày chinh chiến cũ, sang đến xứ tự do rồi lại mỗi đứa một nơi. Được tin nó vào bệnh viện thập tử nhất sinh, tôi lại tất tả lên đường. Đỗi chuyến bay ở Memphis, phải ngồi phi cơ nhỏ về La Fayette, từ đó mướn xe về Henderson.
Đến nơi, vẩn cái trailler mười mấy năm nay không thay đổi, chỉ có thêm dấu tàn phá của thời gian. Thằng bạn vốn gầy gò bao nhiêu năm nay giờ thêm xanh xao vì mất máu. Cuộc giải phẩu bất ngờ nối ba động mạch tim, vết thương còn chằng chịt dấu. Nó vần điềm nhiên ngồi chuyện trò

- Tao tưởng chỉ bị sơ sài thôi, không ngờ nặng quá

- Mầy đúng là dễ ngươi, bệnh từ bao lâu rồi?

- Chỉ tưởng là nhức đầu, áp xuất huyết cao thôi, đâu ngờ là động mạch tim bị nghẽn .

- Tao tưởng là mầy chầu trời rồi, cô bạn mầy nói là nặng lắm, tao mới tất tả xuống đây

- Tao cũng không muốn báo tin làm gì, không nghĩ là mầy có thời gian xuống thăm tao.

- Cũng như mầy im lặng mấy năm nay không báo tin tìm được ngưới chia xẽ đoạn đời còn lại ?

Ba ngày thăm viếng qua nhanh, tôi trở về an tâm là thằng bạn hiền đã có người sớm hôm bầu bạn. Chuyến ngã bệnh bất ngờ cũng làm mấy thằng tôi suy nghĩ miên man, ít nhất thì cũng không còn tự tin vào cái sức khoẽ vô hạn của chính mình. Nhìn lại, mỗi tên chúng tôi cũng lê lết cận kề với lớp tuổi tri thiên mệnh . Thằng bạn hiền cũng siêng năng gọi nhau thăm hỏi, dù chỉ đôi câu thường tình, đã nghe tiếng nói pha chút sinh khí, chút vui đùa của thời trai trẻ . Còn hẹn sẽ mang cô bạn mới về thăm chúng tôi khi hoàn toàn bình phục. Những gì trước đây chần chờ giờ mang ra thực hiện, miếng đất mua từ bao năm giờ mới nghĩ đến chuyện đi xây nhà. Thôi thì cũng mừng nó tìm được chút bình an trên đoạn đời còn lại.

- Chị Xuân, Kim đây , anh Tân về chưa?

- Anh về muộn hôm nay, khoãng mười giờ , lâu quá không nghe tiếng nói, thật bất ngờ.

- Kim chỉ sợ là không có tin vui cho anh chị. Chị báo cho anh Tân là Louis đang nằm bệnh viện ở New Orleans

- Tại sao lại nhập viện nhanh vậy? Anh mới nói chuyện tuần trước đây, còn rủ anh Tân về thăm Mẹ và ăn Tết ở bên nhà nữa mà.

- Anh vào bệnh viện ba hôm nay, đi tái khám ở La Fayette, bác sĩ giữ lại không cho về, nằm được một đêm rồi chuyển sang đây, sáng nay thì còn nói chuyện , trưa lại kêu mệt và khó thở, bác sĩ cho vào phòng cấp cứu thở bằng dưỡng khí , hiện nay anh đã hôn mê, bác sĩ nghĩ rằng anh không qua khỏi đêm nay.

- Bệnh nguy ngập đến thế sao. Anh Chí đã biết chưa?

- Kim mới gọi báo tin, gọi anh Tân không được nên gọi anh Chí .

Chờ đến nữa đêm, cú điện thoại báo tin chẳng lành, câu nói nghẹn ngào đứt quãng, đêm dài lê thê. Rạng ngày vào sở làm, ngồi thẩn thờ bên điện thoại , bên tai vẩn còn nghe tiếng nói cười, thằng bạn hiền lành, thằng bạn chân thật. Những ngày tháng chiến chinh chuyện chết sống đường tơ kẻ tóc, lúc về Whiting, ba thằng tưởng là chung nhau đến hết cuộc đời, lúc thằng bạn chán cảnh độc thân khăn gói lên xứ nghìn hồ lấy vợ, hai thằng còn lại đã thấm nổi buồn sinh ly, bây giờ sẽ chẳng còn cơ hội ngồi lại với nhau, buồn nào hơn tử biệt ?
Hai thằng bạn còn lại khăn gói về Henderson đưa nhau lần cuối. Cái áo quan im lìm và hai hàng hương khói .Dù có bao nhiêu người khóc tiển thì cũng đã nằm yên .Vợ xưa có về cũng hương tàn khói nhạt, vợ nay có khóc thì cũng xác lạnh hồn tan.
Cuộc sống phù du, chưa kịp tri thiên mệnh đã từ giã cõi đời. Bạn bè cũ dăm ba năm sau có người nhớ lại, hỏi thăm nhau

- Tụi mầy sang Mỹ cuộc sống thế nào ?

Biết kể thế nào về cuộc sống ở đất nước nầy? Hơn một phần tư thế kỷ, sống ở giữa xả hội kỷ nghệ tân tiến hàng đầu thế giới, giữa cái thiên đường mơ ước của những người dân đói nghèo khắp nơi, cái thế giới mâu thuẩn nghèo giàu vẩn muôn trùng cách biệt , vẩn đầy người xếp hàng xin trợ cấp thất nghiệp trong những ngôi nhà chọc trời với thang máy tối tân, với máy điều hoà không khí êm ái, mỗi con người trong xả hội không tên tuổi , chỉ là những biểu hiệu bằng hàng chử số …thằng bạn hiền sống hai muơi bảy năm dài chưa ra khỏi cái vùng đất sình lầy , hàng ngày lặng lẽ đi về , làm việc như máy móc , vẩn chung sống trong cái thôn xóm sơ sài mấy nóc gia, cái thôn xóm không có luỹ tre làng bao bọc nhưng vẩn đầy dẫy những đất lề quê thói. Bên cạnh những bon chen của cuộc sống hàng ngày , vẩn bình thản , vẩn âm thầm , vẩn chịu đựng, vẩn hằng tin mỗi người một thánh giá phải cưu mang , cho đến những ao ước cuối cùng, trở về quê hương thăm lại Mẹ già, đốt nén hương trên bàn thờ cha ngày Tết , cái ao ước của một đời bình an đã nằm vào áo quan chờ lây lất ngoài đồng trống.
Cho đến cái chết, vẩn phi lý, biến chứng từ một năm sau khi giải phẩu, những cơn sốt dai dẳng về chiều, nổi đau âm thầm chịu đựng, cái chết bàng hoàng như giấc mộng , bao nhiêu kỷ thuật tân tiến của y khoa, sao không tìm được nguyên nhân, sao không chuẩn đoán được để cho máu độc lan tràn vào tận tim mạch ? Chết cũng âm thầm như sống, chôn cũng là thử thách cuối cùng, nằm ba ngày sau ngoài đồng hoang chưa hạ huyệt, lý do thật đơn giản vì không có công nhân đào huyệt. Ơi ! cái xứ sở văn minh bậc nhất thế giới dầy dẫy chuyện khóc cưới…
Ba thằng bạn thân, sinh cùng năm lớn cùng thời, sang đất Mỹ cùng chung đời tị nạn, chuyện sống chết phù du, buông tay nằm xuống còn lại những gì ?

1458

Sep 14, 2006

Chữa ma ra người



Một thầy lang dốt nằm mơ thấy mình xuống âm phủ, có một lũ mặt võ mình gầy, níu chặt lấy bảo:
- Trước thầy đã chữa cho chúng tôi xuống đây, bây giờ thầy phải làm thế nào chữa cho chúng tôi lên được thì chữa?
Thầy lang sợ cuống, giật mình tỉnh dậy, vuốt ngực than rằng:
- Ta chỉ có cách chữa cho người hoá ra ma, chứ bây giờ lại bắt ta chữa cho ma hoá ra người thì ta biết dùng phương thuốc gì được?393

Sep 12, 2006

Nhầm chìa khoá rùi



Anh chồng bị gọi nhập ngũ, trước giờ lên đường, anh ta gọi người bạn thân nhất đến và nói:
- Tôi giao cho anh chìa khóa quần của vợ tôi. Sau 5 năm, nếu tôi không trở về, anh có thể sử dụng. Họ chia tay nhau, kẻ ở nhà, người ra quân cảng. Tàu sắp nhổ neo thì người bạn chạy ra bến, khoa chân múa tay lia lịa, anh chồng bắc tay làm loa, hỏi to:
- Có chuyện gì th...ế...ế? Trên bờ gào lên:
- Đưa nhầm chìa khoá r...ồ...i...!!!
1786

Sep 11, 2006

Cố Vấn Pháp Lý



Văn phòng tư vấn", ông hàng thịt đối đầu với vị luật sư.

Nếu có một con chó ăn cắp một miếng thịt ở hàng của tôi thì chủ con chó có chịu trách nhiệm không?

Ông hỏi người đang ngồi sau bàn giấy.

Nhất định là có.

Vị luật sư trả lời.

Hay lắm, con chó của ông vừa lấy một miếng thịt trị giá hai chục ngàn của tôi cách đây năm phút.

Đúng vậy.

Vị luật sư đáp tỉnh bơ.

Vậy ông phải đưa thêm tôi hai chục ngàn nữa; như thế mới đủ trả tiền công cố vấn pháp lý cho ông.

2807

Bia mộ người giàu



Một người mới nổi lên giàu có, đã vội chết. Bạn đi dặt tấm bia dựng trước mộ, ghi công trạng, mới đến ông cử nọ xin cho một bài thơ kể đức nghiệp người chết. Ông cử nghĩ mãi, thấy không có gì đáng ghi nhớ cả, chẳng nhẽ để bia trơn, đành làm bài thơ sau:


Ông này lúc mẹ sinh ra,
Lọt lòng ông khóc oa oa,
Mỗi ngày ông nhớn tướng,
Dần dần ông trở về già,
Nay ông đã hóa ra ma!

2534

Cô Đơn



Mỗi lần tôi về N., nhà ga lại đón tôị Đó là một tòa nhà mầu bồ hóng, trông kềnh càng và ảm đạm. Tôi thường để va li ở phòng gửi hành lý. Trước khi đẩy cánh cửa để bước ra ngoài đường, tôi châm thuốc hút. Thành phố nằm ở một bên nhà ga nơi đứng đây không thể trông thấy được. Nó khuất sau nhữmng ngôi nhà hai, ba tầng trước kia là các quán trọ. Phải nói rằng đối với khách đến đây , thành phố gây một ấn tượng hết sức buồn tẻ. Hầu hết các nhà đều có bức tường đồ sộ màu trắng bẩn vây quanh. Đằng trước ga là một quầy hàng treo đầy bánh rán và bánh quế làm bằng bột mạch đen. Buổi sáng hôm ấy ở đây không có ai cả. Tôi ngồi xuống bậc đá hút thuốc và tận hưởng cảnh yên lặng tĩnh mịch, ngắm nhìn những quả đồi cao bao bọc xung quanhthành phố.

Đối với tôi, mọi thứ ở đây đều quí giá. Tôi sinh ra ở nông thôn, nhưng tôi học phổ thông ở đây, thời ấu thơ của tôi trải qua ở đâỵ Đã mấy năm nay tôi không về N., nhưng tôi muốn nghĩ rằng cả khi vắng mặt tôi, thành phố cũng không thay đổi gì. Trước nó thế nào, thì bây giờ khi tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện của tôi, nó vẫn thế, và mãi mãi nó vẫn cứ thế thôị

Vừa nghĩ tới những năm tháng đã qua, tôi vừa đứng chống khuỷu tay lên lan can bậc thang. Có một quân nhân đi về phía tôị Tôi ngẩng đầu lên thì vừa lúc mặt đối mặt với anh tạ Một phút sau đó tôi đã biết rằng đó là chồng tôị Điếu thuốc lá trên môi tôi rơi xuống vỉa hè. Tôi muốn lao tới ôm lấy anh, nhưng tôi không đủ sứcnhúc nhích khỏi chỗ mình đang đứng. Điều duy nhất tôi có thể làm được là đưa tay về phía anh. Có một cái gì như đứt hẫng trong tôi, sau đó tất cả như chơi vơi đi đâu và tôi không nhớ cái gì nữa .

-Anh thậm chí không thể tưởng tượng nổi khi con người cảm thấy cô đơn thì khủng khiếp đến mức nào đâụ Mỗi người chịu đựng cảnh cô đơn theo cách riêng của mình. Cuộc sống giống như những hạy cát, cứ lọt qua các kẽ ngón tay, và thế rồi rốt cuộc ta bắt đầu hiểu rằng ngày mai sẽ cũng y hệt ngày hôm nay thôị Còn ngày ta vừa sống chẳng qua chỉ là cái cầu nối liền hai ngày khác cũng vô nghĩa như thế.

Miệng tôi nói, mà tôi cứ vuốt má;i tóc anh. Anh nép vào tôi như một đứa trẻ vừa nghe chuyện cổ tích vừa ngoan ngoãn ngủ thiếp đị Đôi khi anh đưa mắt nhìn lướt qua tôi, rồi cái nhìn của anh như lạc vào đám cây xanh xung quanh bãi cổ chúng tôi đang ngồị Có lẽ anh chẳng nghe thấy tôi nói đâụ Nhưng điều đó phỏng có ý nghĩa gì ? Tôi vui mừng vì mọi thứ đều bình lặng, vì chúng tôi ở bên nhau, tôi đâu có cầu xin số phận nhiều hơn những gì số phận tự mình ban cho tôị

Dù cố gắng thế nào đi nữa, anh cũng không tài nào hiểu được tại sao tôi lại xúc động đến như vậy khi thấy anh giống một người khác, con người mà anh không thể ngờ có trên cõi đời nàỵ

-Khi ta ra mặt trân, - anh nói – sự cô đơn không có ý nghĩa gì hết. Bởi một lẽ đơn giản là ta cảm thấy chẳng có điều gì quan trọng cả.

-Đúng thế. Em đồng ý. Nhưng sau đó anh trở về và tự hỏi: Mình chiến đấu vì cái gì vậy nhỉ ? Bất cứ câu hỏi nào ta cũng có thể tìm được lời giải đáp. Còn nếu không thể tìm được lời giải đáp, thì cuộc sống không trở nên tốt hơn, mà cũng không trở nên xấu hơn. Chẳng qua vấn đề là ở chỗ ta phải bắt đầu mọi chuyện từ đầu thôị Hết lần này đến lần khác ta lại phải bắt đầu từ con số không, và cứ mỗi lần như thế lại cành khó hơn, khó hơn nữạ Tuy nhiên chẳng bao lâu nữa chính anh cũng sẽ thấy rõ là em đúng cho mà xem....

-Thế có nghĩa là anh sẽ trở về không ? – Anh thì thầm hỏị

Đáp lại anh, tôi nghĩ tới chồng tôị Tôi lại sắp phải chịu cảnh chia lỵ Thế là cùng với niềm vui sướng trong lòng tôi còn mơ hồ một nỗi lo lắng bồn chồn. Rồi sẽ ra sao đây ? Lần thứ hai tôi ở bên một người lạ. Còn phía trước thì hoàn toàn mờ mịt. Ô i dào, mà có gì quan trọng đâu nhỉ ? Đã có một buổi sáng ah ấy bên tôi, và tất cả mọi nỗi sợ hãi lo âu trong tôi bỗng dưng tan biến hết. Đến một lúc nào đó chiến tranh cũng phải kết thúc chứ! Trời ơi! Mọi chuyện trên đời này đều có tận cùng cả...

-Người ta bảo không thể đánh lừa cái chết được hơn một lần đâu, - anh lính nóị – Bố anh chết trong chiến tranh, cuộc chiến tranh lần thứ nhất kiạ Trong gia đình anh, tất cả đàn ông đều chết ở ngoài mặt trận em ạ.

Tôi đưa tay vuốt tóc anh. Tóc anh mềm và bóng. Anh nằm nhắm mắt, hai khóe miệng thoáng một nụ cườị Tất cả những chuyện đó là vào hôm sau ngày tôi gặp anh ở nhà gạ Từ lúc ấy đến giờ mới vỏn vẹn có một ngàỵ Vậy mà tôi tưởng như tôi biết anh đã lâu lắm rồị

-Em muốn chúng ta chỉ nói tới những điều vui thôị Anh hãy kể cho em nghe một chuyện gì đị Anh kể về những cô gái mà anh đã yêu trước khi gặp em cũng được.

Người đàn ông nhìn tôi qua hàng mi cụp xuống.

-Em có điên không? – Anh hỏi và kéo sụp chiếc mũ ca lô xuống tận mắt. Từ những lùm cây ngay gần bên có những con chim rào rào bay lên. – Ở ngoài mặt trận chỗ bạn anh không có nhiều chuyện yêu đương lắm đâụ Anh có thể kể cho em nghe một trường hợp thế này: có lần, đến trú đêm ở một làng nọ. Tại đó, anh quen biết một phụ nữ trẻ vì anh ở nhà ấy ba ngàỵ Thế rồi một đêm kia, anh và cô ta chẳnh hiểu thế nào lại ở bên nhaụ Cô ta ôm anh nồng nàn, thắm thiết và say mê, mà biết đâu chính anh là người lính đã giết chết hoặc bắn bị thương chồng cô tạ Rạng sáng hôm sau, khi anh thức giấc, cô ta hãy còn ngủ và mỉm cười trong mợ Chắc hẳn cô ta mơ thấy người yêụ Anh vội vã mặc quần áo vào rồi khẽ khàng lẻn ra ngoài sân như một thằng ăn trôm....

Quay người về phía tôi, anh tựa đầu lên một cánh taỵ

-Mà này, thậm chí anh không biết tên cô ta là gì nữa em ạ, - anh nói tiếp, giơ tay lên mắt che ánh nắng chói chang. Tôi đưa diêm cho anh. Anh rít một hơi thuốc rõ lâu rồi lại nép vào người tôị Tất nhiên khi kể cho tôi nghe câu chuyện vừa rồi, anh hoàn toàn không nghĩ rằng cả chúng tôi cũng chưa nói cho nhau biết tên. Bất ngờ anh cau mày lại, vầng trán trẻ trung và tinh khiết của anh hằn sâu một nếp nhăn.

-Em ạ, anh không muốn đi chút nào, nhưng biết làm sao được, vẫn cứ phải đi thôi, chính em cũng hiểu đấy! Nếu không có chiến tranh, có phải anh đã ở lại với em mãi mãi không, ngoài em ra, anh không cần một ai hết! Anh yêu em!

Bấy giờ là giữa trưạ Ánh nắng mỗi lúc một nắng hơn. Trong rừng yên lặng như tờ. Chỉ có tiếng rìu của người tiều phu đang đốn gỗ thoáng vọng lại từ một nơi nào đó tít xạ Tôi nhìn người đàn ông ở bên tôi mà chỉ hiểu có một điều: anh sắp đi, sắp đi rồi, và có thể sẽ không bao giờ trở về nữạ Tôi sẽ không gặp anh nữạ Chắc hẳn cái số phận tôi nó thế, chỉ được ở với người yêu một đêm thôị Bao giờ cũng chỉ được một đêm thôị

-Em muốn anh luôn nhớ tới em, - tôi nóị – Cuộc sống có ý nghĩa khi ta chờ, khi ta nhớ anh ạ.

Nép vào vai tôi, anh ngồi hút thuốc, gợi trong lòng tôi một nỗi nhớ da diết con người trước kia là chồng tôi cũng ra đi vào một buổi sánh như thế này rồi không trở về nữạ Và người lính trẻ này với cái nhìn sững sờ và u buồn, không bao giờ biết được rằng trong cuộc gặp gỡ của chúng tôi anh đóng một vai trò mà trước anh, có một người nào đó khác đã từng đóng. Anh đóng vai trò ấy cũng vụng về như thế, cũng rủi ro như thế. Tôi vòng tay ra ôm lấy anh. Qua chiếc áo va-rơi bộ đội mở khuy ở ngực, tôi trông thấy cái cổ dài mảnh khảnh của anh có mạch máu xanh đang phập phồng đập.

-Anh phải đi đây, - anh nóị – Sao em lại kể chuyện về bản thân em cho anh nghe làm gìnhỉ ?

-Tại sao thế anh? – Tôi không hiểu ra ngaỵ

Anh mỉm cườị

-Em yêu, tại vì bây giờ dù anh đi đâu, chúng ta cũng vẫn luôn luôn có nhaụ Đó là một câu chuyện buồn. Bây giờ câu chuyện ấy lúc nào cũng sẽ in đậm trong lòng anh.

-Mỗi người dều mang một gánh nặng về sức mình. Còn em kể về em cho anh nghe là vì cần phải kể anh ạ.

-Bây giờ trong tâm hồn em lúc nào cũng sẽ canh cánh nỗi lo cho em.

-Anh lấy làm tiếc là hôm qua đã ở bên em ử

Anh ngước mắt nhìn tôị

-Số phận anh là gặp em, em ạ. Không còn con đường nào khác. Anh không tiếc gì hết. Anh thấy khủng khiếp quá. Ngày mai anh đi rồị Thật kỳ lạ, trước kia không bao giờ anh nghĩ rằng anh có thể bị giết. Anh đã từng ở mặt trận, đã từng xông lên tấn công mà không thấy sợ. Anh không hề nghĩ gì về những chuyện có thể xảy ra với anh. Chắc hẳn chồng em cũng cảm thấy như vậy, có lẽ chỉ khác là anh ấy chưa biết mình sẽ có một đứa con gáị Anh ấy chưa biết rằng khi chết đi, anh ấy để lại hai con người cô đơn. Nếu biết thế anh ấy sẽ khổ tâm hơn.

Anh vút mẩu thuốc vào đống lá ẩm ướt. Sau đo 'anh đứng dậy và đưa hai tay lên áp chặt vào hai bên má tôị

-Em có nhớ anh hứa gì với anh đêm qua không ? – Anh hỏị

-Có chứ anh ! – Tôi gật đầụ

-Em phải tin anh. Anh sẽ giữ lời hứa và sẽ trở về. Anh làchồng em. Nhất định anh sẽ trở về. Và không gì có thể chia lìa chúng ta được. Chiến tranh sẽ kết thúc. Mọi chuyện sẽ bị lãng quên đị Chúng ta sẽ cùng nhay nuôi con. Bởi vì đó cũng là con của anh nữa em ạ. Con của chúng tạ Chúng ta sẽ thử bắt đầu tất cả mọi chuyện lại từ đầu, chúng ta sẽ còn được hạnh phúc em ạ, rồi em sẽ thấy ! Em sẽ không cô đơn nữa, anh hưa với em như thế. Em phải tin anh mới được. Em hãy tin anh với một sức mạnh cũng như hôm qua, khi em rông thấy anh ở nhà ga, đưa tay ra cho anh và mỉm cườị Chúng ta sẽ xây dựng một ngôi nhà, chúng ta sẽ làm việc, còn trong những ngày rảnh rỗi chúng ta sẽ tới đây, đến chỗ của chúng ta, chúng ta sẽ nằm trên cỏ mà nhìn những đám mây trôị Và chúng ta lúc nào cũng sẽ trẻ trung như bây giờ...

Anh hôn tôị Trong rừng thoang thoảng mùi rêu và mùi cỏ. Chúng tôi nhìn vào mắt nhaụ Anh nói điều gì đó với tôi, và tôi tin anh. Những khoảnh khắc ấy đọng lại trong tôi như những vệt sáp trên mặt gỗ tấm vách treo ảnh Thánh.

Tôi nhắm mắt lại và hình dung gương mặt anh, nụ cười của anh. Anh cài khuy áo va-rơi, một chiếc khuy bị tuột mất, anh tìm mãi trong cỏ mà không thấỵ Ta có thể nhớ lại những gì ngoài mấy động tác đó và vài ba mẫu ý nghĩ nào đó không được nói lên lời ? Lúc ấy là vào buổi trưạ Chúng tôi cầm tay nhau cùng đi đến nhà thờ lớn. Chúng tôi dừng lạị Thành phố trải rộng ở phía dướị Ánh sáng vàng óng tran hòa khắp nơịAnh sửa lại mũ calô, kéo lại áo cho chỉnh tề. Ở ngõ phố mé bên, một tốp lính đang đi thành hàng ngũ.

-Giá em đừng kể cho anh nghe về em thì phải, - anh lại nhắc lạị

-Tại sao hả anh ?

-Bây giờ cả nỗi buồn của em cũng sẽ thấm đượm trong anh. – Anh đưa tay vuốt mặt tôi rồi bước đị Tới góc phố, anh dừng bước và ngoảnh lạị Anh định vẫy chào từ biệt tôi, nhưng nghĩ thế nào lại thôị Bóng anh còn thấp thoáng một lúc nữa giữa những bờ tường đá quét vôi, rồi khuất hẳn.

Cuộc đời tôi không hơn gì và cũng không kém gì cuộc đời như!ng người khác. Chỉ có điều là tôi có thói ngốc nghếch cứ hay ngẫm nghĩ về những chuyện đã xảy rạ Tôi cũng hiểu rằng như thế chẳng ích lợi gì. Còn nói chung, tính tôi vui vẻ, tôi thích bông đùa, thích ca hát, thích giải trí.... Chắc hẳn đàn ông họ cho rằng sự vui vẻ của tôi là gượng gạo, giả dối, rằng tôi cố ý vui như thế chẳng qua là do sự muốn thu hút sự chú ý của họ Vì khi đó thì mọi người dễ đến với tôi, mới dễ làm quen với tôị Có những người cứ bám chặt lấy tôi dai như đỉa đói, lắm lúc đến là thô bạọ Nhưng điều đó không khiến tôi động lòng. Tôi đã quen tất cả các chuyện rồị Có lẽ mọi người như thế nào, thì ta phải chấp nhận họ thế ấỵ Không nghĩ về họ quá xấu, cũng không nghĩ về họ quá tốt. Tôi hiểu ra một điều: phải chấp nhận tất cả các sự việc đang xảy ra với một thái độ bình tĩnh, vì điêu kiện sinh sống của tôi cũng như những người khác thôị Tiếc rằng tôi gặp nhiều người xấu hơn người tốt. Nhưng tôi không than phiền đâụ Khi ta ngồi bên bàn với ột người ta thích, trước mặt ta lại còn có cốc bia nữa, thì dù muốn hay không, ta cũng cố quên đi mọi nỗi buồn và chỉ nghĩ đến điều gì dễ chịụ

Thế là đã mười lăm phút rồi tôi không nói một lời nàọ Anh lính nhìn tôi âu yếm, mặc dù hình như anh cũng hơi bối rốị Đúng là tôi đã làm đầu óc anh lộn xộn cả lên vì đủ thứ các chuyện tôi vừa kể. Liệu anh có nghĩ rằng tôi là một người trong đám đàn bà lang thang tìm kiếm bạn đồng hành để có thể cùng sống qua hết buổi tối trong một xó xỉnh nào đó không nhỉ ? Cùng giết thời giờ với nhau cho đến buổi đêm chẳnh hạn. Thế nhưng anh đâu có lắng tai nghe chăm chú lắm những điều tôi nóị Thỉnh thoảng anh buông một tiếng trả lời cụt lủn “ có” hoặc “không”, có khi anh chỉ gật đầu để đáp lại câu hỏi của tôị Anh ngồi đối diện với tôi, tay rắc rắc thêm muối vào biạ Anh làm việc đó cẩn thận đến nỗi tôi bất giác mỉm cườị Trên mấy ngón tay vàng khè vì thuốc lá của anh còn vương lại vài hạt muốị Có lúc ánh mắt chúng tôi bắt gặp nhau và khi đó, anh vội vã nhìn ra chỗ khác. Tôi muốn biết anh nghĩ gì về tôi quá, nhưng tôi không hỏị

-Anh biết không, - tôi bảo anh, - hồi trước chiến tranh không bao giờ em vào quán bia đâụ Em khó chịu cảnh ồn ào lắm. Nhưng bây giờ thì mọi chuyện khác rồị Một cốc bia, một ngụm rượu xuica khiến ta phấn chấn lên, sảng khoái rạ Chúng càng nảy sinh những niềm hy vọng đã bị lãng quên,xua tan những nỗi phiền muộn u uất. Thêm nữa ở đây ta có thể nói chuyện với một người nào đó, mà như vậy cũng có ý nghĩ không phải là ít đâu anh ạ. Thật tuyệt diệu khi ta có thể trao đổi với ai một đôi lờị Khi có một người dù là không quen biết có thể nghe ta nói, có thể hiểu được những nỗi buồn của tạ Còn những người khác thì chẳng hề bận tâm chút gì tới điều đó. Mỗi người đều nghĩ tới chuyện riêng của mình anh ạ!

Sao tôi lại nói với anh tất cả những cái đó nhỉ ? Tôi không biết. Tôi nốc một hơi cạn sạch cốc biạ Người thanh niên mà tôi đang trò chuyện đây giống chồng tôi như lột. Cho dù hai người có là anh em sinh đôi chăng nữa cũng không thể giống nhau hơn được. Thậm chí ta khó lòng tin nổi lại có những người giống nhau đến thế. Trời ơi, tôi xúc động đến chừng nào lúc trông thấy anh trên bậc thềm nhà gạ Nhưng ở địa vị tôi, bất cứ người phụ nữ nào cũng cảm thấy một điều như nhau: chẳng lẽ đó lại chính là anh, người chồng của tôi ? Vì tôi coi rằng chồng tôi đã chết lâu rồi kia mà.

Anh lính châm thuốc hút, đưa mắt tìm gạt tàn và vì rồi không thấy, anh đặt luôn que diêm đã bị cháy sém xuống mặt bàn ngay bên cánh cốc bia đã cạn. Không khí ngột ngạt, nên anh cởI khuy cổ áo va-rơi rạ Trông anh như một chú be 'non choẹt và mảnh khảnh vừa mới vượt qua tuổi thiếu niên.

-Em hút không? – Anh hỏi tôị Rồi anh đẩy bao thuốc lá lại gần tôị – Nhưng thuốc nặng lắm. Hút vào khé cả cổ họng và rất đắng đấỵ

Tôi đưa tay để lấy một điếu thuốc, thế là anh thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón tay tôị Tôi chờ anh sẽ hỏi là tôi đã có chồng con chưa, nhưng anh không nói gì cả. Vẫn im lặng như trước, anh đút bo thuốc la 'vào túi rồi đưa điếu thuốc anh đang hút cho tôi châm lửạ Trong quán có chuyện gì xảy ra tôi cũng chẳng biết nữạ Hình bóng nhữNg người ngồi xung quanh tôi cứ mờ mờ ảo ảọ Ở Tít trong, bên cạnh quầy hàng có một người Di-gan đang chơi vĩ cầm.

-Hóa ra em hút thực sự đấy nhỉ, - anh nhận xét. – Anh muốn nói là anh thấy em rít những hơi thuốc hẳn hoi, chứ không phải chỉ làm ra vẻ như vậỵ Xin lỗi em, thuốc lá của anh không phải cho phụ nữ mà là cho lính. – Rồi anh nhìn tôi âu yếm mỉm cườị Tôi kể cho anh nghe rằng tôi đã co 'thói quen hút thuốc đã lâu, rằng có một dạo tôi đi dạy học, làm việc ở trường phổ thông, nhưng sau đó phải thôi việc, và trong thời gian dài tôi không sao tìm ra được việc làm. Tôi sống rất chật vật và thiếu thốn. Rồi chính tôi cũng không hiểu thế nào, trước khi đi ngủ tôi lại có thói quen hút thuốc. Thế là từ đó tôi cứ hút suốt. Tối nào tôi cũng đứng bên cửa sổ, hút thuốc và nhìn những người khách bộ hành về nhà muộn.

-Nếu em kể anh nghe tại sao em lại phải thôi việc, - tôi nói tiếp – anh cũng chẳng tin đâụ Em làm việc ở một làng nhỏ nằm heo hút giữa các khu vườn và núi doồị Làng ấy đẹp lắm, cho nên em mơ ước rồi dần dần em sẽ lấy chồng, em và chồng em sẽ xây dựng một ngôi nhà và em sẽ ở lại đó suốt đờị Bây giờ vừa đúng lúc thời kỳ năm học sẽ kết thúc. Học sinh lớp em ồn ào, nghịch ngợm, nhưng em đã quen với chúng, vả lại chúngcũng rất yêu mến em. Em thích nghề của em, thậm chí em còn tự hào về nó nữạ Em tưởng như cả thế giới này là thuộc về em. Em chẳng có điều gì phải lo lắng, mà nếu ó đi nữa, thì bây giờ em mới hiểu rằng chủ yếu là em tư> nghĩ ra cả thôị Những nỗi lo lắng của em giống như các loại hoa đồng nội, hoa bồcông anh chẳng hạn. Chỉ cần có gió thổi một cái là tan biến sạch. Ở trường em còn có một co6 Giáo nữa, còn ông hiệu trưởng là chồng cô nàỵ Ông ta là một người đã có tuổi, lúc nào cũng rầu rĩ, ít khi mỉm cườị Em thấy cuộc sống của họ tẻ nhạt lắm anh ạ! Họ bận bịu hết từ sáng đến tốị Nhiệt tình tuổi trẻ của em, những lời bông đùa của em đã tô điểm chút ít co những ngày tháng xám xịt giống như một trậm mưa kéo dài lê thê của họ. Em thích ca hát và hát khá haỵ Cả bây giờ em cũng vẫn thích, nói gì đến hồi trẻ trung.... Bây giờ ngay giọng em cũng đã thay đổi rồị giọng em trở nên thô hơn thì phải... chắc la tại thuốc lá.

Tất cả những chuyện đó tôi nói với anh trong lúc đầu tôi tì lên hai tay và mắt thì chăm chăm nhìn anh. Anh im lặng và chỉ buồn rầu mỉm cườị Anh cười về điều gì, tôi không hiểu: chẳng biết về câu chuyện của tôi, hay về những ý nghĩ của bản thân anh. Mà thật vậy, anh đang nghĩ gì nhỉ? Về tôi ử Về bản thân anh ư ? Chắc hẳn anh đang nghĩ về bản thân mình, về cuộc đời anh. Ai chẳng có nỗi băn khoăn và lo lắng riêng tư ? Nhất là bây giờ, giữa thời buổi loạn lạc nàỵ Nhưng thật kỳ lạ, ngay cả sự im lặng của anh cũng đem đến cho tôi một cảm giác gần gũi và vui sướng thế nào ấy không sao giải thích nổị Tôi tưởng như đang ngồi bên cạnh chồng tôi, tưởng như tôi lại cảm thấy cuộc sống, một cuộc sống tô”t lành và độ lượng, tôi tưởng như mỗi giờ ở bên người thanh niên mặc quân phục này là do số phận ban thưởng cho tôi dể bù đắp lại những năm tháng nặng nề chờ đợi đằng đẵng.

-Ở trường em, mọi việc vẫn cứ diễn ra bình thường. Đến tận hôm nay em vẫn còn nhớ buổi lễ kết thúc năm học. Rất nhiều hoa, ban đồng ca trẻ em, những giọng hát thanh thanh đứt quãng vì xúc động, những tấm áo đẹp đẽ, nhiE6`u màu sắc của các em gái, tiếng ồn ào, quanh cảnh vui vẻ. Tối hôm ấy, chún em họp mặt ở nhà ông hiệu trưởng. Cả ông ta, cả vợ ông ta đều nói với em vô số những lời tán tụng. Chúng em uống thư rượu nho tuyệt vời, em hát... sau đó, ông hiệu trưởng đề nghị tiễn em về nhà. NGoài đường tối như mực. Khi đang đi qua cầu, ông ta bỗng giữ em lạị Ông ta nói rằng em xinh đẹp, rằng ông ta yêu em, rằng thiếu em ông ta khôngthể sống được. O6ng ta ôm lấy em. Ông ta thề thốt gì đó và cứ nói mãi không thôị Em sững người vì khiếp sợ. Em ghê tởm ông ta quá. Khó khăn lắm em mới vùng ra được khỏi tay ông tạ Hình như em còn tát cho ông ta một cái hay sao ấỵ Về đến nhà em nằm vật xuống giường khóc nức nở. Sau đó, em sắp xếp mấy thư đồ dùng đơn giản của em lại rồi khăn gói lên đường. Thế là kết thúc thời kỳ ngắn ngủi em làm nghề dạy học. Em trở về đây và từ hồi ấy em bắt đầu một cuộc sống bấp bênh,nghèo khổ.

Tôi vừa hút thuốc vừa nhìn anh. Anh lính gọi thêm bia nữạ Trong quán rất ngột ngạt. Mấy cửa sổ để mở trông ra ngoài sân. Mảnh sân hẹp vắng tanh, ở một góc lại bừa bãi những chai vỡ và rác rưởị Đây không phải là chỗ tốt lắm dể kể những điều thầm kín của mình, tôi nghĩ vậỵ Nhưng dù sao tôi cũng vẫn thấy thoải máị Cốc bia vừa uống, nhưng hồi ức, câu chuyện thong thả với người thanh niên ngồi bên cạnh dường như đã giúp tâm hồn tôi dịu đị Anh vẫn chăm chú nghe tôi kể như trước, và trên môi anh thoáng hiện một nụ cười không nói lê điều gì. Người hầu bàn dem bia tớị Chúng tôi chạm cốc.

-Nóng thật, - anh nói và hơi nhấc cốc lên, - chúc sức khỏe em!

-Anh về nghỉ phép à ? – Tôi hỏị

Anh gật đầụ

-Anh ạ, em vẫn cứ định hỏi anh, - cuối cùng tôi đánh bạo, - lúc ở ngoài ga, khi em hôn anh, anh nghĩ gì về em ?

Anh lính bối rối im lặng. Tôi lại cất tiếng hỏi:

-Bao giờ anh đi ?

-Tối mai, - anh đáp.

Thì ra thế đấỵ Anh ấy phải đị Tôi nuốt một ngụm biạ Bia đắng quá, chẳng ngon gì cả. Tôi bỗng thấy lệ trào ra trong mắt. Chàng trai này sẽ nghĩ gì về tôi nhỉ ? Ở bên chiếc bàn con sát cạnh có mấy thanh niên đang vừa gào lên hát vừa khua tay loạn xạ. Tôi lấy khăn mùi xoa trong túi xách rạ Anh lính cẩn thận rắc rắc muối vào bọt biạ

-Chắc hẳn lúc chia tay với những người thân, anh khổ tâm lắm phải không ? – Tôi hỏi, - Lúc chia tay với bố mẹ, với bạn bè... với người yêu ấy mà ? Hay anh đã có vợ rồi ?

Anh lính mỉm cườị

-Chúng ta hãy nói vềchuyện khác đi, - anh bảọ – Anh chỉ có một thân mình thôị Anh không có ai hết, nếu như em muốn biết.

Bắt chuyện với anh khó lắm. Tôi bảo anh rằng chồng tôi tính tình cũng kín đáo và trầm lặng. Tôi bảo rằng lúc ở ngoài ra, trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ rằng anh chính là chồng tôị Anh lính ngờ vực ngước mắt lên nhìn tôị Thậm chí cái nhìn của anh còn có vẻ ngỡ ngàng. Anh tắt điếu thuốc đi rồi vứt ra ngoài cửa sổ.

-Em muốnnói rằng anh và anh ấy giống nhau cả trong nội tâm nữạ Khi hy sinh, anh ấy cũng trạc tuổi anh. Em chưa kịp biết rõ hết anh ấy đâụ Hồi đó, anh ấy làm việc ở xí nghiệp đóng giàỵ Bọn em thường gặp nhau sau giờ tan tầm. Anh ấy theo đuổi em trong vài tháng. Thoạt tiên, em cũng không thấy thích anh ấy một cách đặc biệt lắm. Cũng như anh, anh ấy đẹp trai, nhưng không vui tươị Lúc nào anh ấy cũng trầm ngâm suy nghĩ một điều gì. Em mơ uớc một người khác thế cợ Em muốn chàng trai em yêu thương phải là một người yêu đời, dễ mến, giao thiệp rộng. Để còn dẫn em đi nhảy, đi các dạ hội chứ... Nhưng sau đó em đâm quen anh ấy và bằng lòng lấy anh ấỵ Em đã hai mươi tuổi, cho nên em nghĩ rằng đã đến lúc ít nhiều phải ổn định. Một mình một bóng thì khủng khiếp lắm. Mà chồng em rất tốt bụng và dịu dàng anh ạ.

-Trước khi cưới, - tôi lại cất tiếng nói, - chồng em không kể cho em nghe về bản thân anh ấy đâụ Có chăng cũng chỉ kể đôi điều lặt vặt. Em cùng anh ấy đi xem phim hoặc đi dạo hàng giờ trong công viên, lang thang trên các phố. Hồi chưa cưới anh ấy chỉ hôn em có mỗi một lần thôi, không hơn. Bọn em không cho phép làm một điều gì quá trớn hết. Bố mẹ em theo đạo nên giữ em rất nghiêm ngặt. Nếu trước khi cưới mà xảy ra chuyện này chuyện nọ, bố mẹ nhất định sẽ cấm cửa em anh ạ. Thế rồi giữa lúc đám cưới đang vui nhất, thì hiến binh đến tìm anh ấỵ SAu đó nửA năm có tin anh ấy bị kết án hai mươi năm tù giam. Trong giấy báo còn nói rằng anh ấy bị tù về tội chống nhà nước. Cụ thể tôi gì, em không thấy giải thích rõ. Đành vậy thôi, bị tội là bị tội, biết làm sao được. Em bèn đến xí nghiệp anh ấy để dò hỏị Một người bạn cùng làm việc ở một phân xưởng với anh ấy bảo rằng chồng em là đảng viên cộng sản. Là một cán bộ tuyên truyền cộng sản. Hồi đó em chưa hiểu lắm như vậy nghĩ là thế nàọ Chồng em – thậm chí em có cảm giác kỳ lạ khi gọi anh ấy là chồng, vì cái từ này chẳng phù hợp chút nào với các quan hệ giữa bọn em với nhau, - hiền lành vô cùng, đến con ruồi anh ấy cũng không thể giết chết được nữa là. Em tin chắc anh ấy vô tộị Cuộc chia ly mà số phận bắt bọn em chịu đựng chỉ củng cố thêm niềm tin của vào anh ấy thôị Em có cảm giác là em yêu anh ấy thực sụ chính là khi em vàanh ấy phải chia lìa nhaụ Trong ý nghĩ, bao giờ em cũng ở bên anh ấỵ Thời gian ngày càng ngăn cách bọn em, nhưng đối với em, anh ấy ngày càng trở nên gần gũi hơn , đáng quý hơn. Có lẽ điều này cũng khó tin, nhưng đúng là mỗi ngày em lại càng cam thấy sự vắng mặt của anh ấy một cách sâu sắc hơn anh ạ.

Người hầu bạn lại bước ra đặt trước mặt chúng tôi hai cốc bia đầy bọt.

-Anh mệt à ? – Tôi hỏi anh lính.

Anh giật mình, đưa thuốc lá cho tôị

-Đâu có thế, em, anh vẫn nghe em đấy chứ, em kể hay lắm. Thêm nữa, mai anh đi rồi còn gì. Mà khi người ta sắp đi, thì mệt mỏi không có ý nghĩa gì hết.

Anh đánh diêm. Tôi châm thuốc hút.

-Em chỉ còn kể cho anh nghe phần cuối nữa là hết thôị Phần cuối này buồn lắm nhưng gắn bó với nó lại là những kỷ niệm tốt đẹp nhất của em.

Anh lính điềm tĩnh uống nốt bia, đặt cốc xuống bàn rồi ngước mắt lên nhìn tôị

-Sự việc em muốn kể cho anh nghe đây, - tôi nói tiếp, - xẩy ra truớc hôm cuộc chiến tranh bùng nổ vài ngàỵ Cả đất nước bao trùm một không khí lo âụ Ngay thành phố nhỏ của chúng em từ trước đến giờ lúc nào cũng yên ắng như đang thiêm thiếp ngủ, nay bỗng bừng thức dậỵ Từ khắp mọi nơi đưa về những tin tức xấụ Ngày nào cũng có một sự kiện g` xẩy rạ Đàn ông ra đi ngày một nhiều, không hiểu là đi đâụ Một nỗi khiếp sợ lạnh lẽo làm tê liệt mọi ngườị... Trên các đường phố, những đoàn binh lính nối tiếp nhau kéo đi thành một hàng dài vô tận. Mỗi buổi tối, cửa vào phòng em mở ra, và trên ngưỡng cửa bất ngờ xuất hiện anh ấy – chồng em! Người anh ấy cao, da anh nhợt, anh ấy gầy kinh khủng và râu ria mọc xồm xoàm. Anh ấy ôm lấy em để em khỏi ngã. Anh ấy bảo là sẽ chỉ ở với em đế sáng thôi, vì anh ấy vượt ngục, anh ấy đang bị theo dõi và bất cứ giây phút nào cũng có thể bị bắt. Anh ấy nói rằng anh ấy có một nhiệm vụ phải hoàn thành và đã hoàn thành tốt đẹp rồị Em cũng không nhớ hết anh ấy nói những gì. Em cử động như trong giấc mơ, như ở một trạng thái đờ đẫn nào đó. Mà bọn em hầu như không nói chuyện gìvới nhau anh ạ. Những giọt nước mắt,những cử chỉ đã thay thế cho lời lẽ. Những sự âu yếm vuốt ve, những tiếng thì thầm vô nghĩạ Trong cuộc đời có những phút không thể kể lại được, không được phép kể lại anh ạ. Trong đêm ấy em hiểu được là em yêu anh ấy tha thiết đến mức nàọ Em hiểu rằng toàn bộ cuộc đời em là thuộc về anh ấỵ Toàn bộ, trọn vẹn thuộc về anh ấỵ Em hiểu ra một điều: dù sau này có xảy ra chuyện gì với bọn em chăng nữa, dù có thử thách nào chờ đợi bọn em chăng nữa, bao giờ bọn em cũng ở bên nhaụ

Trong đêm ấy, mọi chuyện diễnra như thể tiếp tục đêm tân hôn đang bị dang dở một năm về trước. Nhưng đến sáng, hiến binh đã chờ sẵn anh ở ngoài phố. Chồng em đã sẵn sàng đón nhận những điều đó, anh ấy bảo em đừng chờ đợi anh ấy nữa, chắc chắn anh ấy không trở về đâụ Anh ấy bảo em đừng mất lòng tin vào con người, vào cuộc sống. Anh ấy nhắc em phải kiêu hãnh và can đảm, không lùi bước trước khó khăn. Rồi anh ấy xin em tha thứ cho anh ấỵ Diều này thì em không thể hiểu được một chút gì. Tha thứ ư ? Về chuyện gì ? Anh ấy hôn em. Trong khi ôm anh ấy em cứ chờ sẽ có một sự kỳ diệu, một sự kỳ diệu sắp xảy ra bằng cách nào đó sẽ cứu thoát anh ấỵ Sẽ để anh ấy lại với em. Nhưng trên thế gian này làm gì có sự kỳ diệu hở anh. Anh ấy bị bắt đị Bị tống vào ô tộ Em nghe thấy tiếng động cơ rú, tiếng kêu hoảng sợ của một người phụ nữ, rồi sau đó yên lặng như tờ, không vang lên một âm thanh nào nữạ..

Anh lính gí điếu thuốc vào góc b`n cho tắt, rồi ném mẩu thuốc xuống đất.

-Em có tin anh không ? – Tôi hỏi anh.

-Tất nhiên là anh tin rồi... – Anh đưa mắt lên phía tôị – Mai anh đị Tiếc thật. Có những điều mà vì chúng ta phải sống....

Anh vuốt ve tay tôị Bên ngoài, trời đã tối hẳn. Người di-gan kéo đàn suốt tối đã mệt, đang cắp cây vĩ cầm dưới nách thiu thiu ngủ.

Tôi nhắp một ngụm bia rồi lại cất tiếng nói:

-Số chồng em phải chết anh ạ. Anh ấy biết điều gì chờ đợi nếu công việc bại lộ, anh ấy biết hậu quả mình phải chi,u đựng. Anh ấy không ảo tưởng gì đâụ Anh ấy chỉ trở về với em để thực hiện lời sai khiến của định mệnh. Anh ấy không ngạc nhiên về chuyện em vẫn chờ anh ấy, vẫn trong trắng. Anh ấy âu yếm và dịu dàng với em đúng như trong một đêm tân hôn. Nói đúng ra, đêm đo 'mới chính là đêm cưới của bọn em. Một đêm cưới không khách khứa, không rượu, không nhạc anh ạ. Lúc chia tay anh ấy bảo em hãy lấy chồng đi, hãy quên anh ấy đị Anh ấy bảo em hãy tìm láy một hạnh phúc riêng mà anh ấy khôngthể xây dựng cho em được. Anh ấy nói bằng một giọng nói không được cứng rắn lắm, nhưng dù sao anh ấy cũng đã nói thế. Năm tháng sau, em được báo tin là anh ấy đã chết. Chết trong tù. Em đến đó định để vĩnh biệt anh ấy, để khóc một chút bên mộ anh ấỵ Nhưng thậm chí người ta không bảo em cả nơi chôn cất anh ấỵ Mà có lẽ anh ấy cũng chẳng có cả mộ nữa cũng nên, ai biết được. Chắc là anh ấy không có mộ thật. Vì những kẻ bắt anh ấy đi là những kẻ có thể làm bất cứ điều đê tiện nàọ Em trở lại thành phố, em sắp sinh cháu mà anh, congái em bây giờ hai tuổị Nó kháu khỉnh lắm anh ạ. Đó là tất cả những gì em còn lại sau đêmhạnh phúc không thể nào quên của bọn em. Anh có muốn xem mặt nó không ?

Tôi rút ra một tấm ảnh trong túi và đưa cho anh. Anh ngắmnghía con bé hồi lâụ Thậm chí anh không nhận thấy rằng nó giống anh biết chừng nào! Sau đó, anh trả tôi tấm ảnh. Anh bảo quả thật con bé rất kháu khỉnh. Anh thích vì nó trắng trẻo, lại có một bờm tóc trước trán. Liệu co 'phải anh chê cười tôi không nhỉ ? Con gái tôi hiện ở với bố mẹ tôi, hai cụ đón cháu về nuôị Nó sẽ ở quê với hai cụ đến khi nào chiến tranh kết thúc, đến khi nào tôi thu xếp ổn định được cuộc sống của tôị

Quán bia đã vãn khách. Chỉ có ở bàn bên cạnh mấy quân nhân chếnh choáng hơi men đang khe khẽ thì thầm gì đó với nhaụ Người hầu bàn tựa mình vào cửa thiu thiu ngủ. Anh lính đặt tiền lên bàn. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhaụ

-Thế nào, ta đi chứ anh ? – Tôi hỏị Anh gật đầụ – Em rất tiếc, - tôi nói, - là chỉ tại anh mà tôi ngồi đây lâu quá. Vì đêm nay là đêm cuối cùng trước khi anh đi rồị...

Anh phẩy tay một cáị Chúng tôi đứng dậỵ

-Anh tiếc phải không ? Anh tiếc là đã mất hết buổi tối để chuyện trò với một đàn bà rỗng tuếch và lắm lời phải không ? – Vẫn cứ im lặng, anh đút bao thuốc vào túi – Còn em, anh ạ, thực chất là em đã bộc bạch toàn bộ cuộc đời em cho anh nghe rồi đấy... Giọng tôi run lên.

Anh vụng về đặt tay lên vai tôị Môi anh vẫn nở một nụ cười hiền lành, trẻ thơ như ban nãỵ

-Chúng ta đi đâu bây giờ ? – Anh hỏi tôị Tôi nắm lấy tay anh. Chúng tôi bước ra phố. Sau cảnh ngột ngạt trong quán bia, không khí ngoài phố thật là thoáng đãng, mát mẻ. Chúng tôi lặng lẽ bước đi một lúc lâụ Những ngõ hẹp vắng tanh vắng ngắt. Chúng tôi leo lên dốc và theo một con đường mòn tràn ngập ánh trăng, chúng tôi đi đến tận rừng.

-Em có lạnh không ? – Anh hỏị

-Không anh ạ . – Tôi đáp.

Chúng tôi nằm trên lớp cỏ mềm mại, còn xung quanh cây cối rì rào, các cành lá khẽ xào xạc. Ở tít xa phía dưới lác đác mấy ánh đèn hiếm hoi của nhà gạ Anh hôn tôị Trong đêm tối tôi chỉ lờ mờ thấy gương mặt anh với đôi mắt long lanh trìu mến.

-Từ lâu anh đã muốn bảo em, - anh cúi xuống tôi khe khẽ thì thầm, - nhưng anh cứ do dự mãị Anh là chồng em đâỵ Người chồng thực sự của em đâỵ Anh lại vượt ngục em ạ. Bọn chúng nó không thể làm gì được anh. Anh vẫn sống, và anh đã về đây với em đâỵ

Tôi háo hức nghe anh nóị Lời anh chấp chới phía trên như đàn bướm đêm nhẹ nhàng ru những nỗi lo âu và những niềm hy vọng của tôị Anh ôm lấy tôi và nói những điều chỉ có thể thì thầm.

-Anh biết em sẽ đợi anh. Vì vậy anh mới về để nhắc lại cho em nghe tất cả những lời âu yếm dịu dàng mà em vẫn thầm nhắc trong bao đêm dài không ngủ. Em sẽ không cô đơn nữạ Em sẽ mang anh trong tâm hồn cho tới khi nào số phận gắn liền đôi ta lại với nhaụ

Nhiều ngôi sao như bắt đầu sa xuống. Các cành cây ngả về phía chúng tôi, bầu trời như đung đưa trên các cành cây ấỵ

-Em phải tin anh mới được ! Nhất định anh sẽ lại trở về. Dù anh đi đâu, anh cũng sẽ về mãi, về mãi với em. Dù chuyện gì xảy ra chăng nữa, chúng ta bao giờ cũng có nhau em ạ.

Hôm sau anh ra đị Anh đi đến nơi có tiếng vũ khí loảng xoảng. Rồi anh không trở về nữạ Còn tôi, tôi cứ đợi, cứ đợi anh hoàị Tôi cứ hy vọng anh sẽ trở về. Anh sẽ trở về, vẫn trẻ trung và đẹp đẽ như thế, vẫn mặc bộ quần áo lính đã sờn như thế. Vẫn với điếu thuốc lá lúc nào cũng toả khói trên môi và với nụ cười trẻ thơ muôn thuở như thế. Tôi hy vọng anh sẽ trở về và sẽ là chồng tôi, là người yêu của tôị Sẽ là người như anh đã hứa hẹn vào cái đêm hè không thể nào quên được ấỵ Vào cái đêm huyền diệu và xa xăm ấỵ

1676