Trang

Dec 28, 2009

Anh béo và anh gầy - Anton

Trên sân ga của tuyến đường sắt Nikôlai có hai người bạn cũ gặp nhau: một người béo, một người gầy. Anh béo vừa ăn ở nhà ga xong, môi láng nhẫy bơ như quả đào chín . Người anh ta toát ra mùi rượu nho loại nặng, mùi nước hoa cam. Còn anh gầy thì mới xuống tàu, hai tay lỉnh kỉnh nào vali, nào hộp, nào túi. Người anh ta toát ra mùi thịt ướp, mùi bã cà phê . Sau lưng anh ta là một người đàn bà gầy gò, cằm dài – đó là vợ anh ta, và một cậu học sinh cao lêu đêu mắt nhíu lại – đó là con trai anh ta.

Dec 27, 2009

Con rắn vuông - Tram Foodcourt

Anh chàng nọ tính khoác lác đã quen. Bữa kia đi chơi về bảo vợ :
- Này kình ạ ! Hôm nay tôi đi vào rừng trông thấy một con rắn, chao ôi, to đến là to, dài đến là dài. Bề ngang thì chắc chắn là bốn mươi thước rồi, còn bề dài thì dễ đến hơn trăm thước.
Vợ không tin, nhưng cũng định trêu chồng một mẻ :
- Tôi nghe người ta nói có rắn dài đã nhiều. Nhưng làm gì có giống rắn dài như anh nói thế. Tôi nhất định không tin.
Chồng làm như thật :
- Thật quả có rắn như thế. Dài hơn một trăm thước thì chẳng đến, nhưng tám mươi thì nhất định.
Vợ bĩu môi :
- Cũng chẳng đến !
Chồng cương quyết :
- Tôi chắc chắn là nó dài sáu mươi thước chứ không ngoa.
Vợ vẫn khăng khăng :
- Vẫn không dài đến nước ấy đâu !
Chồng rút lui một lần nữa :
- Lần này tôi nói thật nhé. Con rắn dài đến bốn mươi thước, không kém một phân.
Vợ bò lăn ra cười :
- Con rắn anh thấy, bề ngang đã chắc chắn là bốn mươi thước, bề dài cũng lại đến bốn mươi thước không kém một phân thì chẳng hoá ra là con rắn vuông à ?
323

Dec 26, 2009

Cấy Ruộng Chúa Liễu



Lúc Quỳnh còn là học trò nhà nghèo, phải ra đền Sông xin cấy rẽ. Quỳnh khấn và xin âm dương xem Chúa thuận lấy gốc hay lấy ngọn. Ban đầu chúa thuận lấy ngọn thì Quỳnh trồng rặt thứ khoai lang. Đến lúc được ăn, Quỳnh đào lấy củ, còn bao nhiêu dây ngọn đem nộp chúa.

Lần thứ hai, xin âm dương, Chúa thuận lấy gốc để ngọn cho Quỳnh, thì Quỳnh trồng các thứ lúa. Đến mùa gặt, Quỳnh cắt lấy bông, còn bao nhiêu gốc rạ đem nộp Chúa.
Chúa hai lần mắt hợm, tức lắm, song đã trót hứa rồi, không biết làm thế nào được. Lần thứ ba, Quỳnh đến xin thì Chúa bảo lấy cả gốc, lẫn ngọn, còn khúc giữa cho Quỳnh, Quỳnh vờ kêu ca:
- Chị lấy thế thì em còn được gì nữa!
Khấn đi khấn lại mãi, Chúa nhất định không nghe, Quỳnh về trồng rặt ngô, đến kỳ bẻ ngô, bao nhiêu bắp Quỳnh giữ lại, còn ngọn và gốc thì đem nộp Chúa.
Chúa mắc mưa Quỳnh ba lần, đòi lại ruộng, song trong ba vụ này, Quỳnh đã kiếm được cái vốn to rồi.
2645

Có một cái máy như thế



Ở một lớp học nọ, vị giáo sư đang giảng cho sinh viên về sự hiện đại của khoa học ngày nay! Ông nói:

- Khoa học ngày nay tiến bộ rất nhiều! Bây giờ người ta có thể chế ra một loại máy mà khi bạn nhét một con bò vào đầu này, thì đầu kia sẽ cho ra xúc xích!

Lúc đó, một sinh viên giơ tay hỏi vị giáo sư:

- Thưa thầy, thế có cái máy nào mà khi ta nhét xúc xích vào, thì đầu kia cho ra con bò không ạ?

Giáo sư nhíu mày hỏi:

- Năm nay anh bạn bao nhiêu tuổi?

Cậu sinh viên trả lời:

- Dạ em 20 tuổi ạ!

- Thế thì, 21 năm về trước có đã một cái máy như vậy đấy!!!!1164

Dec 24, 2009

Với Guy de Maupassaant



Sói gặp Khăn Đỏ. Chàng nhìn nàng bằng cái nhìn đặc biệt, cái nhìn của một gã Don Juan thành Paris nhìn một cô nàng điệu đà tỉnh lẻ vẫn còn cố làm ra vẻ mình còn ngây thơ trinh bạch. Nhưng chàng tin vào sự trinh bạch ấy không hơn gì nàng, và dường như đã thấy nàng bắt đầu cởi quần áo, thấy những lớp váy của nàng lần lượt rơi xuống và trên người nàng chỉ còn một chiếc váy lót, và dưới lớp váy ấy ẩn hiện những hình dáng ngọt ngào của thân thể nàng.
2446

Dec 23, 2009

Thao tác bấm chuông



Một người đàn bà giàu có, đã qua ba lần ly dị, đăng báo tìm một người chồng với các tiêu chuẩn: "Độc thân, không có thói vũ phu, không rời bỏ vợ con và... biết làm tốt bổn phận người đàn ông". Buổi sáng nọ, chuông reo vang, cô mở cửa và thấy một anh chàng cụt hai tay hai chân. Anh ta đến vì mẩu rao vặt kia. Cô nàng tỏ ra rất ngạc nhiên vì cô không chờ đợi một ứng cử viên như vậy. Người đàn ông thong thả nói:
- Cô thấy đấy... tôi sẽ không thể đánh hoặc rời bỏ cô được vì...
- Nhưng anh làm sao thuyết phục được tôi về nhiệm vụ của một người chồng?
- Tôi tin là được. Cô cho phép tôi lặp lại thao tác bấm chuông vừa rồi?
2236

Nuôi lợn kiểu mới



Người nông dân nọ chăn một đàn lợn rất đông. Một ngày kia, có người lạ tới xem chuồng trại của bác và hỏi bác cho lợn ăn những gì. Bác nông dân đáp:

- Tôi cho chúng ăn cám, ngô và những thứ đại loại như vậy!

Người kia giận dữ:

- Tôi là thanh tra của Hiệp hội bảo vệ súc vật và tôi cho rằng ông đã không đối xử tốt với đàn lợn. Thay vì cho những thứ chúng đáng được ăn, ông chỉ cho chúng ăn chất thải.

Ông thanh tra liền lập biên bản phạt bác nông dân.

Vài ngày sau, một người khác tới hỏi bác nông dân câu tương tự. Cảnh giác, bác đáp:

- Tôi cho chúng ăn rất tốt. Thực đơn hàng ngày của chúng có cá hồi, trứng cá caviar, tôm, bò bít tết...

Câu trả lời của bác làm người kia nổi giận:

- Sao lại có thể bất công đến thế? Ông cho lợn ăn thịnh soạn như vậy trong khi hàng ngày có biết bao nhiêu người đang chết đói. Tôi là người của Liên Hợp Quốc và tôi sẽ phạt ông vì sự hoang phí này.

Sau khi ông nhân viên Liên Hợp Quốc đi khỏi, một người khác lại tới hỏi bác nông dân đúng câu hỏi nọ. Bác ngập ngừng vài phút rồi đáp:

- Tôi cho mỗi con lợn 5 đô la. Chúng thích ăn gì thì tự mua lấy mà ăn!
2022

Vầng Trăng Bé Bỏng



Anh dọc theo sông Cả
Nước mênh mông tận trời
Đi tìm đồng xu nhỏ
Chiều xưa em đánh rơi

Đồng xu nằm khuất nửa
Bên bờ em rong chơi
Như vầng trăng bé bỏng
Gác trên nhành cỏ tươi

Bỗng bàng hoàng tỉnh dậy
Giấc mơ chết trong đời

1527

Bắt Nhốt Con Tim



Chỉ vu vơ mà cũng thành nổi nhớ
Nhè nhẹ vào giấc ngủ mổi đêm về
Thật khó hiểu đâu ai nào hò hẹn
Mà hình như hai đứa quá đổi gần

Chẳng ý tình mà cũng thấy bâng khuâng
Nghe hờn giận khi một ngày chẳng gặp
Nổi nhớ nhung cứ tràn dâng đầy ắp
Dường như ta đã cảm ý thơ tình ?

Chợt mỉm cười cái ý nghỉ linh tinh
Xa xôi vậy thương yêu gì kia chớ
Nhưng trái tim cứ như là trẻ nít
Chỉ làm theo ý nghỉ của riêng mình

Chắc tại ta, cô chủ khờ dể tính
Nên con tim thơ thẩn mãi quên về
Để tối nay ta đợi nó ngủ mê
Bắt nhốt lại hông cho tương tư nửa !!!

oOo

Tại mẹ đó sao mà hà tiện quá
Sinh ta ra chỉ tặng một trái tim
Làm cho ta giờ đây thiệt là phiền
Giấu thì uổng, cho thì ta sợ mất

1486

Bảng Chữ Cái - ST

ST

Có lẽ tôi đã ngủ rất lâu trước khi bị lay dậy một cách dữ dội. Tôi cố nằm thêm, mặc dù đó không phải là thói quen của một người lính cũ. Thường thì tôi bật dậy ngay. Trước khi tôi vào lính, cha tôi, một đại tá từng trải ba cuộc chiến tranh, chỉ dặn mỗi một câu: "Hãy chồm dậy ngay tiếng còi báo động đầu tiên!". Lời dạy của ông tôi làm theo trong suốt thời gian tại ngũ và cả khi giải ngũ. Nhưng có những lúc ta không làm chủ được mình. Tôi thấy mình đau ê ẩm và phải một lúc khá lâu sau tôi mới chậm chạp mở mắt. 


Dec 22, 2009

Dài gấp ba lần



Sau bài thuyết trình, tổng giám đốc cáu kỉnh nói với cô thư ký:
- Tại sao cô chuẩn bị bài phát biểu dài thế kia chứ! Đã dặn viết ngắn gọn thôi, có thấy người ta ngáp và ngủ gật không?
- Vâng... em xin lỗi. Tại vì em trót kẹp nhầm cho sếp cả ba bản copy của cùng một bài.

2139

Bệnh nghề nghiệp của luật sư



Bốn nhà phẫu thuật đang nghỉ uống cà phê và thảo luận về công việc, một người khơi mào:
- Tôi nghĩ tiến hành phẫu thuật với các nhân viên kế toán là dễ nhất, mọi thứ bên trong anh ta đều được đánh số. Bác sĩ ngoại không đồng tình:
- Tôi thì lại thấy thủ thư là dễ nhất, anh mổ họ ra và nội tạng được sắp theo thứ tự chữ cái. Chuyên gia giải phẫu thần kinh lại có ý kiến khác:
- Ngăn nắp nhất vẫn là thợ điện. Mọi thứ ống và dây trong người anh ta đều được đánh dấu bằng mầu sắc. Còn ông giáo sư già nhất thì cay đắng nhận xét:
- Thế các anh đã tiến hành ca mổ cho luật sư bao giờ chưa? Họ không có tim, không xương sống, hộp sọ rỗng, đầu và mông có thể thay đổi cho nhau được.
2071

Dec 21, 2009

Hoa Rụng Giữa Đời - Môi Tím

TG Môi Tím

... Ngày .. tháng .. năm ...

- Con lạy má, má ơi đừng bắt con giết con của con!

- Má cũng lạy con, con ơi! Danh giá nhà mình, mặt mũi ba má và chị em con .. nỡ nào con đem chôn xuống bùn hay sao Uyên ơi?? Hay con muốn ba má tựï tử chết con mới vưà lòng???

Dec 20, 2009

Đứa Con Đầu Lòng - Thạch Lam

TG Thạch Lam

Tân nhớ lại một cách rõ ràng những giờ chàng chờ đợi trong căn phòng ở hộ sinh viên. Thì giờ lúc ấy sao hình như đi chậm thế! Tân tưởng cái buổi ấy kéo dài ra mãi không bao giờ hết. Chàng nóng ruột như lửa đốt, đi đi lại lại trong phòng, ngồi xuống chiếc ghế ở bên tường một lát rồi lại đứng dậy. Chàng đưa mắt nhìn qua những bàn ghế giản dị và sơn trắng, xếp đặt một cách gọn ghẽ. Rồi chàng chăm chú nhìn cái cánh cửa đóng ở góc phòng. Bên kia cánh cửa, vợ chàng đang chờ đợi cái bí mật lạ lùng của sự sinh nở. Thỉnh thoảng cửa phòng hé mở, một cô đỡ mặc áo trắng rón rén bước ra. Tân thoáng nghe thấy những tiếng kêu khẽ và đau đớn. Chàng để ý dò xét nét mặt của cô đỡ nhưng vẫn thấy cô ta bình tĩnh như thường, nhẹ nhàng đi ra ngoài lấy chai nước hay cái khăn mặt.

Dec 19, 2009

Cười thầm




Một hành khất chìa nón trước cửa nhà một bà nhà giàu:


- Thưa bà, nhà cháu mất một chân.


Bà nhà giàu đáp:


- Có thể lắm, nhưng tại sao anh lại tưởng chân anh mất ở đây?

867

Dec 18, 2009

Chả nem



Người vợ trẻ, sau một thời gian xa cách, được gặp lại chồng mới từ quân ngũ trở về. Đêm đầu tiên, hai người tâm sự đến gần sáng mới chợp mắt... Bỗng có tiếng chuông cửa, cả hai choàng tỉnh. Người chồng hốt hoảng:

- Dậy mau, em yêu, hình như chồng em về kìa!

Người vợ giọng vẫn còn ngái ngủ:

- Yên tâm đi, đừng sợ, hắn giờ vẫn đang còn trong quân ngũ mà.



o O o


Ông kia thường bị bạn bè chê là bất lực. Một hôm, ông hớn hở khoe:

- Vợ tôi vừa sinh một bé gái! Ai còn dám nói tôi là bất lực nữa không?

- Nhưng đâu có ai nói là vợ ông bất lực!2610

Lẽ công bằng



Bác thợ cạo cắt tóc cho một cha xứ. Cha muốn trả tiền nhưng bác không đồng ý và nói: "Con không thể lấy tiền của cha được. Cha là một người tốt và cha phục vụ cho Chúa". Sáng hôm sau, người thợ cạo tốt bụng tìm thấy trước cửa nhà mình một tá kinh thánh do cha sứ trả ơn.


Hôm sau, bác cắt tóc cho một cảnh sát và lại không lấy tiền. Bác nói: "Tôi không thể lấy tiền của anh được. Anh là một người tốt và anh bảo vệ cho cuộc sống của chúng tôi". Sáng hôm sau, ông ta tìm thấy trước cửa nhà mình một tá bánh rán của người cảnh sát trả ơn.


Lần này, người thợ cạo cắt tóc cho một luật sư. Bác cũng không lấy tiền: "Tôi không thể lấy tiền của anh được. Anh là một người tốt và anh chiến đấu cho công bằng xã hội". Sáng hôm sau, một tá luật sư chờ trước cửa nhà bác thợ cạo chờ cắt tóc.

416

Dec 17, 2009

Kế sách nhà bếp



Kế sách nhà bếp





Bạn lỡ sinh ra dưới ngôi sao xấu! Kém xa đối thủ của bạn về "túi tiền". Hắn chơi xe xịn, bạn xài "Su một trăm năm". Hắn chơi di động, bạn xài điện thoại công cộng. Nhưng bạn đụng độ với hắn trong một cuộc đối đầu không khoan nhượng vì hắn và bạn cùng yêu một cô xinh đẹp. Hãy biến nhược điểm thành ưu điểm, hãy chứng tỏ bạn thông minh hơn hắn. Kế sách, cẩm nang đây:


Ðiều kiện ắt có...


Bạn cũng phải là người được người đẹp cho đến nhà, nghĩa là có qua sơ giao, đã được cho xếp hàng trong đám "sĩ tử" ứng thí. Có được điều tiên quyết ấy bạn hãy:


- Không bao giờ ngồi ở phòng khách, hãy tìm cách lân la xuống bếp trò chuyện với nàng.


- Khi đối thủ của bạn đến thăm nàng. Hắn sẽ ngồi ở phòng khách, bạn hãy đi chân đất, áo quần loàng xoàng càng tốt, bưng nước lên mời hắn với một nụ cười rất thản nhiên "đàn ông tính" (tuyệt đối không nhăn nhó, cau có).


- Sau đó, trở lại bếp ngồi chờ.


...Và đủ


Ðối thủ của bạn sẽ rơi vào tâm lý hoang mang, sẽ thăm dò, sẽ nghĩ ngợi: "Tên đó hẳn phải được gia đình chấp nhận, hắn đã rất thân thiết với nàng (dù thật sự bạn cũng chỉ quen nàng như hắn mà thôi) nên mới dám đến nhà nàng mà ăn mặc lèng xèng, lại từ nhà bếp đi lên". Nghĩa là thôi rồi! Hắn ta sẽ sốt rét và tự êm thắm rút, dương cờ trắng. Còn bạn "bất chiến tự nhiên thành" và nhược điểm yếu kém "túi tiền" của bạn trước đối thủ đã trở thành vũ khí sắc bén, gã nào lò dò đến tìm nàng, bạn cứ bổn cũ soạn lại. Khi chẳng còn "ma" nào đủ kiên nhẫn, tự tin đến chơi với nàng, nàng chẳng còn ai ắt sẽ đành chọn bạn vậy.


Bạn không tin ư? Hãy tin đi, bởi lẽ câu chuyện và kinh nghiệm vừa kể của chính người viết đấy. Vợ hắn hôm nay chính là cô gái ấy, chẳng thể là ai khác. Thế mới khổ!

534

Dec 16, 2009

Chiến Cuộc




Chiến Cuộc
( Thề thơ theo mẫu tự C )
Cần chi cải chính chiến công
Cầm cương, cưỡng chiếm coi chừng cuộc chơi
Chiến chinh, chệnh choạng, cột cười
Chóng chầy, chắc chắn cuộc chơi cuốn cờ ? ? ~
2521

Nỗi Niềm Rất Xưa




Ngả nón chào mùa Xuân đi qua
Cô sáu tuổi không cười
Đôi bím thơ ngây
Gửi tiếng lòng trên má hây hây
Nếu ai hỏi
Cô cúi mặt
Sương một ngấn
Đong đầy

Lạ lẫm như giòng sông
Trôi buồn tênh
Như mưa giăng ngang nhánh sầu đông
Như thời gian bay mải miết
Én lượn thinh không
Vàng diệp héo hon

Cô không thể hiểu sao môi đỏ
Mầu dâm bụt
Sao cây lá run run
Mầu xanh quạnh quẽ
Sao khung trời bỗng tím
Sữa nào tuôn giữa hai máng vôi
Trắng trong

Mới sáu tuổi
Cô ngửa mặt ôm khối sầu
Bỏng cháy
Kia con nắng lạ thắp đuốc bàng hoàng
....................

Nửa đêm thức giấc
Cô gõ cửa mùa Xuân cũ
Nỗi xưa còn ghi
Dấu chân mây
924

Còn Một Chút Hương Bay



Tóc em dài tuổi mười lăm
Giấu riêng trong cặp chiếc khăn học trò
Hương ngọc lan trắng thơm tho
Đừng ai theo bước hỏi dò : hoa đâu ?

Thương hoài ghế gỗ bàn nâu
Ấm hơi bè bạn chụm đầu sớm trưa
Che chung một tấm áo mưa
Đạp xe thơ thẩn lúc mùa thu sang.

Chân đi từng bước khẽ khàng
Nắng sao rộn rã ngập vàng lối em
Guốc đừng khua rộn cả lên
Sợ ai ngồi sẵn bên thềm đợi nghe

Tuổi mười lăm có gì khoe ?
Buông dài mái tóc em che má hồng
Trời xanh cho mắt em trong
Mây se lụa trắng hơn không, áo này ?

Đóa hoa trong chiếc khăn tay
Giữ riêng một chút hương bay thì thầm
Còn thơm hoài đến xa xăm
Em từng có tuổi mười lăm của mình.793

Người Dưng Làm Má - Nguyễn Ngọc Tư

TG Nguyễn Ngọc Tư

      Chị Diệu về quê khi đoàn cải lương Mưa Bình Minh đang giữa mùa lưu diễn. Tàu ghé đập Bàu Mốp, chị lội một đỗi, gặp má chị đi đám giỗ về, má chị kêu :"Trời đất, con Diệu, sao đi về vào lúc này ?". Chị nghe muốn khóc. Chị, con gái của má, rời nhà từ năm mười bảy tuổi, bây giờ đã bốn mươi. Chưa khi nào gió chướng mang cái ngọn ráo khô bay qua rạch Bàu Mốp mà chị về nhà, kêu má ra cửa sau, chỗ thơm lựng hương cau, nhổ tóc sâu, bảo sẽ ở lại nhà lâu, lâu lắm. Nên má cứ nhìn hồ nghi, có chuyện gì sao con. Chị cười cười không nói gì, hỏi con San đâu. Má chị bảo nó đi đón ghe khóm từ rẫy Thới Bình qua, mua về rồi chèo xuồng dài dài xóm bán lại. Chị nuốt ực nỗi cay đắng vào lòng,"Sao má để nó đi, con nuôi hai người nổi mà !". Bà già bảy mươi ba tuổi nhìn đứa con gái đầu bạc của mình, xót xa :"Bà cháu tao có cần tiền của bây đâu. Tao cũng cản hoài mà nó có nghe đâu. Tánh nó cũng cứng đầu cứng cổ hệt bây, bây biết".

Dec 15, 2009

Người đàn ông chân chính



- Tý này, nói bố nghe, hôm nay con được điểm mấy?
- Thưa bố, những người đàn ông chân chính thì không bao giờ thèm để ý đến những chuyện... vặt vãnh ấy!

2314

Lấy chồng vì tiền



Chồng hỏi vợ:


- Em yêu, em lấy anh chỉ vì cái hợp đồng bảo hiểm nhân thọ với số tiền lớn, đúng không?

- Anh yêu, nhưng em cầu cho anh đừng chết trong trường hợp thảm khốc quá!
1592

Dec 14, 2009

Chuyện Chúng Mình - Nguyenthitehat

TG Nguyenthitehat

- Hôm nay em đi bác-sĩ, bác-sĩ nói thế nào mà trông buồn vậy?
 
Tôi tiu-nghỉu nói nhỏ:

- Bác-sĩ dặn em không được nói nhiều, phải dưỡng giọng trong vòng 2 tuần...

Quảng cáo hiệu quả



Mục kết bạn trên báo nọ đăng: "A.A, nữ 22 tuổi, người mẫu kiêm diễn viên, tài sản50 triệu đôla, chưa hề lập gia đình, cần tìm một người chồng như nhân vật chính X trong tiểu thuyết Y của nhà văn Z". Ngày hôm sau, nửa triệu bản cuốn tiểu thuyết đó được bán hết veo.
1704

Dec 13, 2009

Xổng chuồng - sẩy miệng



Một mày râu muốn làm quen với áo dài:

- Ấy dễ thương ơi, ấy tên gì vậy, nhà ở đâu, số mấy?

Áo dài:

- Xin lỗi nhe, tui phải về sớm có chuyện gấp.

Mày râu:

- Chuyện gì vậy ấy dễ thương ơi?

Áo dài:

- Tui phải về hỏi xem ông chủ trại dê bên cạnh có để xổng con dê nào không đã nhé.

Mày râu: !!!!!!!!!!!!!
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -


o0o



Có một người cha dạy con rằng:

- Mai mốt con phải ăn nói cho cẩn thận nghe chưa ! Nhất là khi ăn uống, cần phải nói cho ý tứ không được nói năng thô tục và bẩn thỉu. Con đã nhớ chưa!

Người con vâng vâng dạ dạ. Bữa nọ, trong lúc ăn cơm, người con khoe với ông bố:

- Bố ơi! Hôm nay con học bài phân số đấy bố ạ.

Ông bố lập tức đùng đùng nổi giận quát:

- Bố đã dạy con rằng trong lúc ăn không được nói chuyện bẩn thỉu cơ mà, vậy mà mày vẫn...

Người con sợ quá đến nỗi... tè cả ra quần.

1144

Đàn Bà - ST

ST
     Cuộc sống vốn bình lặng là thế, ấy vậy mà chỉ vì tin nhắn “chết người” của thằng bạn thân, tôi đã hiểu rõ tâm can của nàng. Là giám đốc của một công ty, tôi luôn bị cuốn hút vào công việc và thường xuyên công tác xa nhà. Chính vì thế, khi có chút ít thời gian về bên mái ấm gia đình, tôi cảm thấy yên ổn và hạnh phúc.

Bức Họa Tàn Phai - Vũ Đình Giang

TG Vũ Đình Giang
Bức Họa Tàn Phai

     Hôm qua tôi nhìn thấy em đỏ chóe trên tivi tựa vệt phẩm màu đổ vội. Em nhảy loi choi kiểu khỉ trong một trò chơi gì đấy tôi không nhớ rõ tên. Thông cảm cho tôi, dạo này gameshow nở tưng bừng như mai vàng mùa xuân mà tôi không đủ thời gian theo dõi kịp.

Dec 11, 2009

Dễ mà



Một người đàn ông từ một thị trấn nhỏ lên tham quan thành phố. Sau khi nhờ vài người chỉ đường mà vẫn không được kết quả như ý, anh ta chợt trông thấy một nhân viên cảnh sát đang điều khiển giao thông ở một ngã tư. Cẩn thận quan sát xe cộ, cuối cùng anh ta nhanh nhẹn lách mình qua giữa những luồng xe khách để đến nơi người cảnh sát đứng.

- Hầu như muốn hụt hơi- Anh ta nói- Xin ông vui lòng chỉ đường cho tôi đến bệnh viện Memorial của thành phố được không ạ?

Viên cảnh sát bảo:

- Dễ ợt hà! Ông cứ đứng yên ở chỗ ông đang đứng khoảng chừng năm phút, thế nào cũng có một chiếc xe cứu thương chạy qua để đưa ông đến đó!1990

Phước Báo Hiện Tiền



Dắt một người mù qua đường, cho người đứt tay miếng giẻ rách, lượm cây gai giữa đường, cho con kiến hạt cơm, đều gọi là bố thí.

Ngày xưa ở xứ Hòa Na, dân chúng phần nhiều tín ngưỡng Phật giáo. Có vợ chồng chàng Kế Sa La cũng nhờ ảnh hưởng tinh thần ấy, mà nổi tiếng đôi vợ chồng hiền đức.

Nhà Kế Sa La rất nghèo, hằng ngày phải vất vả hai sương một nắng, tranh đấu với bát cơm manh áo; nhưng vợ chồng vẫn vui vẻ thân mật, an phần trong cảnh thanh bần, không bao giờ vì tiền tài danh vọng, mà làm hoen ố được lòng trong sạch của đôi vợ chồng chàng. Ngoài ra, chàng lại không quên đem chánh pháp mà mình đã hiểu biết, khuyến khích mọi người trở về đường thiện; mà chàng có thể đảm đương.

Thuở ấy, miền ngoại ô xứ Hoà Na vừa bị mất mùa, lại thêm nạn tật dịch, nên dân chúng miền ấy đói và chết rất nhiều. Các nhà hảo tâm trong xứ hiện thời, hoặc chung hoặc riêng, đến chùa tổ chức nhiều cuộc bố thí. Trước nhờ các Tăng sĩ cầu nguyện cho những kẻ vừa bỏ mình vì tật dịch được siêu thoát và nạn tật dịch đương hoành hành mau chấm dứt; sau đem các phẩm vật phân phát cho các nạn nhân đói khổ.

Vì vất vả theo sinh kế, vả lại cũng ít lui tới các phương xa, nên nạn tật dịch đói kém hoành hành ở  ngoại ô vợ chồng Kế Sa La không hay biết gì cả.

Theo lệ thường, sáng nào Kê Sa La cũng cùng vợ chia nhau đến các nhà điền chủ để làm mướn. Nhưng lạ thay, sáng nay Kế Sa La đi một đoạn đường lại gặp những vị trưởng giả, khăn áo chỉnh tề, theo sau những tên gia đinh hì hục mang gánh gạo cơm mền áo... gặp hai ba phen như thế, Kế Sa La khống ngớt ngạc nhiên, dừng lại hỏi: Chàng mới biết vùng ngoại ô đang bị nạn và những bậc trưởng giả này đem các phẩm vật đến chùa để mở cuộc bố thí. Bị kích thích bởi tình đồng loại, lại thêm tủi cho số phận nghèo nàn của mình; trong khi đồng bào đang lâm cơn đói khổ mà mình không có một quan tiền, một đấu gạo, một viên thuốc đỡ đần. Càng nghĩ chàng càng đau đớn sầu tủi! Trong trí chàng hiện ra nhiều dấu hỏi: làm thế nào có tiền để giúp đồng loại? Và chàng nguyện rằng: nếu làm cách nào có tiền gạo để bố thí dù thân bị đọa đày suốt đời chàng cũng vui lòng đổi lấy. Ðến đây, Kế Sa La không còn thiết gì đến ăn làm nữa, lủi thủi về nhà.

Tối đến vợ chàng về, thấy chồng mặt mày ủ rũ, ngồi một mình thở ngắn than dài hình như bất đắc chí vì một việc gì... Chị vợ lo sợ hỏi chồng, nhưng chàng tìm cơ thối thoát không trả lời, vì chàng biết trước rằng: nếu đem sự thật nói với vợ, đã không ích gì mà lại gieo thêm cho vợ mối sầu tủi như mình, nhưng sau hai ba phen thiết tha gạn hỏi của vợ, Kế Sa La không nở giấu giếm nữa mới đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại vợ nghe. Vợ chàng không kém gì chàng, cũng sầu, cũng tủi, cũng thở than như chàng! Nhưng sau một hồi suy nghĩ, chị vợ hăng hái nói: nếu chàng bằng lòng chị ta sẽ đến giúp việc cho các nhà phú hộ, thế nào cũng nhận đặng một số tiền, để làm việc bố thí. Kế Sa La không tán thành, và chàng không nở để cho vợ: nữ nhi yết ớt một mình đem thân thể làm tôi mọi người.

Chị vợ lại nói: Hay là cả chúng ta đều đến ở giúp việc cho một nhà đại phú, trước nhận được một số tiền lớn để bố thí, sau có thể giúp đỡ nhau trong những công cuộc nặng nề. Ý kiến này được Kê Sa La hoan hỷ tán đồng. Thế là sáng mai đôi vợ chồng Kế Sa La lên đường đến một nhà đại phú ở cạnh làng, xin giúp việc và nhận trước một số tiền.

Vốn nghe vợ chồng Kế Sa La là người hiền đức, nên nhà đại phú kia bằng lòng ngay và cho vợ chồng Kế Sa La mượn trước một năm quan tiền, lại được phép về nhà bảy ngày để sắp đặt công việc; và nếu trong bảy ngày ấy vợ chồng Kế Sa La đem đủ số tiền hoàn lại ông, ông cũng vui lòng trả quyền tự do cho vợ chồng chàng.

Tiền bạc giấy tờ, vợ chồng Kế Sa La hết sức vui mừng, đi vào chợ mua các phẩm vật... và đến chùa Ðàn Ba gần đấy, xin thiết lập cuộc bố thí ngay tại chùa, sau sáu ngày chú nguyện, đến ngày thứ bảy sẽ phân phát các phẩm vật.

Việc làm ấy rất thích hợp với hạnh Từ Bi, lại thấy lòng chí thành của vợ chồng Kế Sa La, nên các Tăng sĩ trong chùa đều tận tâm giúp đỡ, để cho cuộc bố thí này được thập phần viên mãn.

Chiều ngày ấy, Quốc vương bản xứ cũng cho người chuyên chở rất nhiều phẩm vật đến chùa Ðàn Ba mở hội và cũng định ngày thứ bảy bố thí. Vị Trú trì chùa Ðàn Ba tâu vua: ngày ấy đã có vợ chồng Kế Sa La định mở hội trước rồi, yên cầu nhà vua chung vào hội bố thí ấy, nếu không xin hoãn lại ngày sau. Nhà vua phán: Trẫm thiếu gì tiền bạc mà phải chung chạ với người khác và trẫm đây đường đường một vị quốc chủ, Kế Sa La nào đó lại không vì trẫm mà nhường cho trẫm được như nguyện, hay sao? Vị trú trì đem lời thuật lại với vợ chồng Kế Sa La.

Kế Sa La nhờ vị trú trì tậu lại nhà vua: Vợ chồng chàng xin chịu tội, chứ không thể thay đổi cuộc bố thí qua ngày khác.

Với ý định kiên quyết ấy, nhà vua hết sức ngạc nhiên, cho đòi vợ chồng Kế Sa La vào hỏi. Tiếp diện nhà vua, Kế Sa La đem hết cả sự tình tâu rõ là: Vợ chồng chàng đã bán mình cho một nhà địa chủ lấy tiền mở hội bố thí, đến ngày thứ tám đã chính thức làm tôi tớ cho người, không còn đi lại tự do nữa.

Nghe xong câu chuyện, nhà vua hết sức cảm phục cử chỉ của vợ chồng Kế Sa La. Ngài bùi ngùi than rằng: nếu trong quốc độ này mà được nhiều người có "tâm từ" như vợ chồng Kế Sa La, thì còn đâu những kẻ tham lam ích kỷ, lường gạt đồng bào và còn đâu những kẻ bơ vơ trong xó chợ đầu đình, lê mình khắp xứ, mà không đủ chén cơm lót dạ, manh áo che thân!

Tức thì nhà vua lại sai người đem vàng bạc ra ban thưởng và hạ chiếu cấp cho vợ chồng Kế Sa La được trọn đời hưởng quyền lợi trong mười xã. Ngài lại kêu vợ chồng Kế Sa La đến phán rằng: "Ðây là PHƯỚC BÁO HIỆN TIỀN" của hai người đó và trẫm vui lòng nhượng hai người mở cuộc bố thí vào ngày thứ bảy để cho hai người được toại nguyện".

Vợ chồng Kế Sa La cảm động lạy tạ ơn vua. Và đôi vợ chồng ấy, không quên niệm hồng ân đức Phật đã tác thành cho vợ chồng chàng: "đức tánh Từ Bi, nâng cao Ðạo sống". Nên nay mới gặp nhà vua đức độ, đem lại cho vợ chồng chàng đến cuộc đời sung sướng giàu sang.


Hết
504

Dec 10, 2009

Vợ ai?



Hai ông hàng xóm nói chuyện với nhau:


- Sinh nhật ông là ngày nào?

- Ông hỏi để làm gì?

- Để tôi mua tặng ông cái rèm cửa sổ, chiều nào đi làm về, tôi cũng thấy vợ chồng ông không quần áo rượt đuổi nhau khắp nhà.

- Thế sinh nhật ông là ngày nào?

- Ông hỏi vậy là sao?

- Để tôi mua cho ông cái ống nhòm, để ông coi rõ đó là vợ tôi hay vợ ông.
1474

Hoa Nở Vườn Đêm - Ma Văn Kháng


     Dông nhớ như in rằng lúc ấy anh đã đặt chén nước xuống và cảm thấy mình bình tĩnh vô cùng. Vì sao anh lại có thể bình tĩnh đến gần như thản nhiên như thế nhỉ?

Dec 9, 2009

Noi theo gương tốt



Cô giáo lớp 1 dạy học sinh:
- Chúng ta cần phải phát động phong trào làm việc tốt. Từ mai trở đi, khi đến lớp mỗi em phải kể cho cô nghe một việc tốt nhé!
- Thưa cô vâng ạ! Ngày hôm sau:
- Em nào có việc tốt kể cho cô nghe.
- Dạ thưa cô
- một em đứng lên
- Hôm nay em dẫn một bà già qua đường ạ!
- Tốt, tất cả lớp phát huy học tập theo bạn nhé! Ngày hôm sau:
- Nào, thế hôm nay những ai đã làm việc tốt?
- Dạ thưa cô, hôm nay chúng em học tập bạn hôm qua và đều đã làm việc tốt ạ!
- cả lớp đứng lên đồng thanh nói.
- Vậy là rất tốt. Các em đã làm những việc gì nào?
- Chúng em cùng dẫn một bà già qua đường ạ.
- Tốt lắm! Nhưng tại sao có một bà già mà cả lớp cùng dẫn qua đường hả?
- Dạ thưa cô, vì bà ấy... không thích qua đường ạ.
2384

Bố mượn món tiền đó



- Một thanh niên đến gần người yêu nom vẻ buồn rầu ủ rũ. Người yêu theo dõi anh ta bằng đôi mắt băn khoăn lo lắng rồi hỏi :
- Bố có ý kiến ra sao ?
- Xuôi cả - Anh trả lời.
- Cô gái kêu to lên : - Em rất phấn khởi.
- Nhưng anh thì lại không, thọat đầu bố em không thèm nghe anh nói.
- Thế anh có nói với bố em rằng anh có 5.000 đô la gửi tiết kiệm ở ngân hàng không ?
- Có, sau khi mọi cái khác đã thất bại !
- Thế bố em phản ứng thế nào ?
- Phản ứng - Anh thanh niên trả lời - Bố em mượn luôn món tiền đó rồi.

759

Dec 6, 2009

Kiếm cái gì rẻ í



Hai vợ chồng đi trên xe, vợ đang cầm lái bỗng quay sang hỏi chồng:
- Anh thân yêu, phanh không hoạt động, làm thế nào bây giờ?
- Chết thật, em cố gắng đâm vào cái gì đó rẻ tiền thôi.
2094

Sếp với thư ký



Ông giám đốc nọ quát cô thư ký của mình:
- Bụi trên mặt bàn của tôi đâu rồi?
- Thưa, em mới lau sạch bàn của sếp đấy ạ.
- Lúc không cần thì lại lau! Tôi mới viết trên đó hai số điện thoại rất quan trọng...


Khách mua nói với chủ chiếc xe Cadillac:
- Tôi thật sự ngạc nhiên khi thấy bà định giá chiếc xe có 50 USD, trong khi có thể bán nó đắt hơn nhiều...
- Tôi biết! Trước kia, chồng tôi đã phải trả 35.000 USD để mua nó.
- Tại sao bà lại bán nó theo kiểu cho không như vậy?
- Vì chồng tôi để lại di chúc là cho cô thư ký số tiền bán chiếc xe này.


Giám đốc hỏi thư ký:
- Bút của tôi đâu rồi?
- Trên tai ngài đấy thôi!
- Không thấy tôi đang bận à? Cô có thể nói chính xác là nó ở bên tai nào được không?
1770

Dec 5, 2009

Biết Ứng Xử



Ba người đàn ông tranh luận thế nào là biết ứng xử. Một người cho rằng, có thể đánh giá bằng cách tưởng tượng ra khi ông ta về đến nhà, bắt gặp vợ đang hôn một người đàn ông khác, thì ông ta sẽ lập tức cất mũ chào người đàn ông kia, và nói:

Xin lỗi.

Chưa đủ

Người đàn ông thứ hai nói

Phải cất mũ và nói: Xin lỗi. Mời tiếp tục; mới là biết ứng xử.

Tôi chưa đồng ý với cả hai ông

Người thứ ba nói

Nếu ta ngả mũ và nói: Xin lỗi, mời tiếp tục, mà người lạ kia cứ tiếp tục thì hắn mới đúng là người biết ứng xử.

2752

Yêu kiểu "sao Hoả"



Một anh chàng đẹp trai, lịch lãm, trông rõ không phải người địa phương, đi trên xe buýt và ngồi cạnh một cô. Thỉnh thoảng anh ta lại sờ vào vai cô nàng rồi đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt rất "phê". Cô nàng lấy làm thích thú, hỏi:
- Anh từ đâu tới?
- Từ sao Hỏa.
- Tuyệt vời! Em rất thích người ngoài hành tinh. Thế anh có thích em không?
- Có. Hai người đưa nhau về khách sạn, thuê phòng.
- Anh yêu em đi
- cô gái giục.
- Thì trên xe buýt anh đã "yêu" em suốt đấy thôi
- "Người sao Hỏa" trả lời và lại tiếp tục... sờ vai, đưa lên mũi ngửi.
2227

Căn phòng đủ tiện nghi - O' Henry

Một số người sống trong một quận gạch đỏ dưới phía đông của thành phố luôn luôn thiếu ổn định, mãi trôi giạt, lang thang. Tuy vô gia cư, họ vẫn có hàng trăm chỗ ở. Họ nhảy từ phòng cho thuê này qua phòng khác (phòng nào cũng đủ tiện nghi nội thất), luôn trong cảnh lông bông, lông bông về chỗ trú ngụ, lông bông về tâm hồn và tư tưởng. Họ ca hát “Tổ ấm gia đình” trong điệu dân ca Mỹ rộn ràng, họ mang đồ tế nhuyễn trong một cái thùng đáng lẽ chỉ để đựng đồ linh tinh, dây leo làm cảnh quấn quanh cái mũ rộng vành ta thường thấy trong các bức họa, một cái cây nhỏ là cây bóng mát.

Dec 4, 2009

Biện bạch



Anh nọ nợ anh kia đã lâu rồi mà không trả. Mỗi lần anh kia đòi thì cứ kêu túng, xin khất. Một hôm, anh kia lại đến đòi, thấy anh nọ đang ngồi ăn cơm, trên mâm có cả con vịt quay còn nóng hổi, mới hỏi:


- Hôm nay ăn sang thế, chắc anh có tiền trả tôi rồi nhỉ?


Anh nọ đáp:


- Chà! Thật tôi túng quá. Hôm nay cũng chưa trả anh được.


Anh kia trợn mắt, nói:


- Thôi đi! Cứ hẹn mãi! Anh có tiền mà không muốn trả, chứ túng thiếu nỗi gì?


Anh nọ nói:


- Túng thật mà! Không dám nói dối anh đâu!


Anh kia nói:


- Hừ! Ăn nguyên cả con vịt quay mà còn kêu túng?


Anh nọ nói:


- Thì túng đến nỗi một con vịt cũng không nuôi nổi, phải làm thịt, chứ còn túng đến như thế nào nữa!

2590

Đoạn Kết Một Mối Tình - Theo PNCN


     Người ta đồn “Tuyết yêu tôi”. Họ còn khẳng định chính miệng em nói ra điều ấy. Ngay cả chính tôi, tôi cũng không biết rõ được là Tuyết có yêu tôi hay không. Có lần mấy người đã nhìn thấy tôi ôm bờ vai nhỏ nhắn gầy guộc của Tuyết để vỗ về sau lần em bị gã chồng vũ phu tìm vào tận đây để hành hung.

Dec 1, 2009

Đổ Dầu Vào Lửa



Bà vợ nổi tiếng hay chì chiết chồng, sau khi xỉ vả thịnh nộ hơn một tiếng đồng hồ, nhìn thấy chồng vẫn im lặng bèn hạ câu cuối cùng:

Ông muốn tôi câm điếc cho vừa lòng hả!

Ông chồng lơ đễnh nhổ râu, thủng thẳng đáp:

Tôi đâu dám mơ ước được cả một lúc hai phép lạ ấy!

2840

Nov 28, 2009

Dại



Một anh chàng đi ngang một nhà nọ thấy có cô gái xinh đẹp đang bế trong lòng một con chó Nhật và tỏ ra rất âu yếm nâng niu con chó. Chàng liền nói to:

Ôi ước gì mình là con chó Nhật ấy.

Cô gái thản nhiên nói:

Vậy thì... Sủa đi!

2809

Viên Ngọc ẩn - Xuân Đình

Ông Tư thấm mệt gác cây cần lên chiếc thuyền nan, ngước mắt nhìn trời, miệng chửi đổng. Mẹ kiếp! Nắng dữ! Suốt 3 tháng liền chẳng một giọt mưa. Cứ cái kiểu này thì làm ăn mẹ gì đây!

Câu cá tràu ở trên con bàu Lâm yên này đã gần hai chục năm, ông tư chắt bóp dè sẻn, tuy không dư dả, nhưng cũng đắp đổi qua ngày. Đặc biệt năm nay trời hạn mãi, cá tràu chẳng chịu vầy tổ đẻ trứng. Sự tình cứ như thế này, ông không biết đào đâu ra tiền gạo nuôi đàn con nheo nhóc và bà vợ ốm đau mãi ấy! Ông Tư cảm thấy mệt mỏi rã rời nghĩ đến cái cảnh con thơ ngồi trên mui thuyền ngóng mắt chờ cha, vợ đau nằm trong xó xỉnh cầu nguyện cho chồng làm ăn gặp vận. Càng nghĩ ông càng buồn!

Quyết định sớm cho kịp giờ đăng báo



Chàng thanh niên dáng vẻ buồn bã thất vọng, đứng trên thành cầu đăm đăm nhìn xuống dòng nước xoáy cuộn. Sau lưng anh ta, một phóng viên bồn chồn đi lại với chiếc máy ảnh trong tay. Cuối cùng, tay nhà báo sốt ruột xem đồng hồ rồi chạy lên nói với anh chàng chán đời kia:
- Này anh bạn, quyết định rồi thì nhảy sớm đi, chỉ còn có 3 phút nữa thôi đấy!
- Đối với tôi thời gian đâu có ý nghĩa gì?
- Nhưng chậm hơn thì anh sẽ không kịp lọt vào báo Tin tức buổi chiều đâu!
1746

Sao phải tới trường?



Buổi sáng, bà mẹ gọi con trai của mình dậy:

- Dậy đi con, tới lúc phải đến trường rồi.

- Nhưng tại sao con phải tới trường. Con không muốn tới đó đâu.

- Con đưa ra 2 lý do tại sao con không đến trường xem nào?

- Bọn trẻ ghét con và các thày cô giáo cũng ghét con.

- Những lý do ấy không chính đáng chút nào. Dậy ngay đi nào.

- Thế mẹ có thể đưa ra 2 lý do tại sao con phải tới trường không?

- Được thôi. Thứ nhất, con đã 52 tuổi và thứ hai, con là hiệu trưởng.
1336

Nov 27, 2009

Giúp sống lại



Quan tòa hỏi bị cáo:

- Bị cáo, anh có biết là anh làm thuốc rầy dỏm đã hại biết bao nhiêu người không?

- Dạ thưa ngài biết ạ! Nhưng tôi đã giúp cũng không ít người sống lại.

- Bộ anh giỡn mặt với tôi à.

- Dạ không! Đó là những người dùng thuốc rầy của tôi sản xuất để tự tử ạ.921

Nov 26, 2009

Con Dao Trong Tâm



Tâm bình thế giới bình

Ngày xưa ở thành Xá Vệ nước Ấn Ðộ, đức Phật đến giáo hoá độ cho một gia đình kia, hai vợ chồng đều cá tánh tham lam độc ác, không biết tôn trọng đạo đức. Ngài liền hóa một vị đạo nhân, mang bình bát đến khất thực. Lúc ấy người chồng đi vắng, người vợ ở nhà, thấy vị đạo nhân vào liền mắng chửi ầm lên. Vị đạo nhân hiền từ nói:

"Tôi là người tu hành, chỉ xin ăn mà tự sống. Lòng chỉ mong gia chủ cho bát cơm để đỡ lòng, cớ sao lại mắng chửi tôi đủ điều thậm tệ như vậy".

Người vợ tức giận hét ngược lên, thì vừa người chồng về, trong tay sẵn cầm cao dao bén, chẳng nói chẳng rằng, người chồng lặng lẽ xông tới, định chém đạo sĩ. Bỗng một bức thành băng pha lê hiện lên, bao bọc người đạo sĩ, bức thành trong sáng, kiên cố, không có cửa, người chồng đến xô đập, đâm chém đủ cách cũng không sao chuyển được.

Người chồng liền nói: "Ông hãy mở mau cho tôi vào với".

Vị đạo sĩ trả lời: "Ðược, nhưng ông hãy quăng con dao bén đi đã".

Người chồng tự nghĩ: "Mình to lớn như thế này, còn người đạo sĩ bé nhỏ thế kia, mình dùng hai tay không cũng đủ giết chết vị ấy trong giây lát". Nghĩ đoạn, liền quăng con dao bén đi xa, nhưng sao bức thành pha lê vẫn nguyên như củ, người chồng tức giận hét lên:

"Tôi đã quăng con dao bén đi rồi sao ông không chịu mở cửa cho tôi vào".

Vị đạo sĩ đáp: "Không, tôi không có nói ông quăng con dao bén trong tay ông, tôi muốn ông quăng con dao bén trong tâm ông kia mà".

Người chồng giựt mình kinh sợ, nhận thấy vị đạo sĩ thấu hiểu tâm lý thầm kín của mình, nên đã bớt độc ác, cúi đầu lạy tạ, ăn năn hối lỗi. Bức thành pha lê kiên cố ấy bỗng biến mất, vị đạo sĩ hiện thành Ðức Phật, phóng muôn ánh hào quang chói sáng rực rỡ một phương trời, và ngay khi đó Ðức Phật thuyết pháp để hóa độ cho hai vợ chồng người ấy.


Hết
503

Nov 25, 2009

Tự hại mình



Một ngày nọ, thỏ tình cờ vớ được một khẩu súng. Nó thích lắm, xách súng đi tìm các loài thú khác để dọa. Thình lình gặp gấu đang trèo cây, thỏ chĩa súng và hỏi:

- Gấu, mày đang làm trò gì vậy?

- Tao đang lấy mật ong.

- Leo xuống mau! Không tao bắn!

Gấu vốn sợ súng đành loay hoay tụt xuống. Thỏ được thể quát:

- Ngồi vào gốc cây! Không ngồi tao bắn.

Gấu miễn cưỡng ngồi vào gốc cây. Thỏ thích chí quát tiếp:

- Gấu, mày ị đi! Không là tao bắn.

Hết sức giận dữ nhưng không có cách nào thoát, gấu đành cố rặn ra được mấy cục. Thỏ được nước lấn tới nữa:

- Gấu, mày bốc ăn đi!

- Không, tao không ăn.

- Không ăn tao bắn đó!

Đến thế này thì nhục quá. Gấu điên tiết nói liều:

- Thì mày bắn đi! Tao thà chết chứ không ăn!

Thỏ bèn bóp cò, nhưng rủi thay súng không nổ. Thỏ đứng chết trân, sau đó lắp bắp:

- Ông... ông gấu ơi!

- Gì?

- Để .. để đấy con ... con ăn cho.
2684

Nov 24, 2009

Đừng để mất vui



Sân sau của nữ tu viện, các sơ đang cười đùa hò hét tranh nhau một chiếc xe đạp. Quá ồn và ngứa mắt, Mẹ bề trên bước ra quát to:
- Các cô, có bé cái mồm đi không. Tôi mà lấy cái yên xe vào là mất vui đấy!
2398

Cha Nào Con Nấy



Có một thằng con bất hiếu, trời sai thiên lôi xuống đánh chết. Thiên lôi vừa rơi búa thì nó vội vàng nắm lấy tay thiên lôi hỏi :

- Ông là thiên lôi mới hay thiên lôi cũ ?

- Cũ, mới, mày hỏi làm gì ?

- Ông là thiên lôi mới, ông đánh tôi đã đành. Nếu ông là thiên lôi cũ, ngày xưa bố tôi bất hiếu với ông tôi còn nhiều hơn tôi bất hiếu với bố tôi ngày nay, lúc bấy giờ, ông đi đâu ?
628

Nov 21, 2009

Mẹo anh tham ăn



Có anh nọ đến chơi nhà bạn, bạn dọn cơm đãi, Anh ta ngon miệng, ăn năm sáu bát vẫn thấy thèm. Nhưng xới mãi cũng thấy xấu hổ. Bỗng có người gánh bưởi đi qua cổng, anh ta nẩy ra một kế, bèn nói với bạn:


- Bưởi ở đây to quá nhỉ! Ở chỗ tôi ấy à, chỉ to bằng cái bát này thôi!


Vừa nói vừa giơ cái bát không lên, cố ý để cho bạn thấy mà xới thêm. Nhưng chết nỗi, trong nồi không còn cơm nữa. Gặp phải anh bạn cũng hóm, biết ý khách, liền mỉm cười, đáp lại rất tự nhiên:


- Ấy, năm nay bưởi bé đấy, chứ như mọi năm thì quả nào quả ấy to bằng cái nồi này!


Nói rồi, xách cái nồi không, chìa cho bạn xem.

2575

Con Thằn Lằn Chọn Nghiệp - Hồ Hữu Tường

Giữa một đường truông thăm thẳm, vắng vẻ và âm u, không một xóm nhà, ít người qua lại, có một cái am nhỏ . Am ấy mới cất, độ non ba năm thôi . Trong am, chỉ có một sư cụ già, thui thủi một mình, quanh năm chẳng được ai thăm viếng . Trước am, nơi giữa sân, chất sẵn một đống củi, vừa lớn , vừa cao ngất, củi sắp vuông vắn, thẳng thắn, dường như được săn sóc chẳng khác một vườn kiểng do một vị lão trưởng giả chăm nom .

Nov 20, 2009

Cũng vì ham bằng cấp tú tài - Thanh Nhàn

Gia đạo hai ông bà Lê Đức Nghĩa cũng khá, đủ chi dụng trong thời buổi gạo châu củi quế. Hai ông bà chỉ sanh đặng một gái tên Lê Thị Phi Tiễn, nhan sắc của cô tuy dòm cá cá chẳng lừ đừ, ngắm nhạn nhạn chẳng sa, chớ cũng dễ làm cho trai thiếu niên say mê một lúc. Niên kỷ cô đã hai tám lẻ một nhưng vì óc của cô đã nhiễm sự giàu sang nên cô chỉ ước làm sao cho cô có một người chồng xứng đáng làm ông này ông kia, có bằng cấp tú tài, tấn sĩ, cùng là cử nhân, v.v... mà lại giàu sang, ruộng cò bay thẳng cánh, thì cô mới chịu lấy làm chồng cô. Lạ thay hai ông bà cũng đã nhiễm sự ấy, cho nên cô Phi Tiễn mới giữ đặng một phần tư tưởng ấy.

Nov 17, 2009

Điên Vì Đàn Bà



Vị giám đốc nhà thương điên dẫn một quan khách tham quan. Chỉ một người nằm trên giường hai tay ôm chặt một con búp bê vào lòng, vị giám đốc giải thích:

Trước đây ông này yêu một người đàn bà, nhưng bị bà ta bỏ rơi và lấy chồng khác nên y phát điên và cứ tưởng con búp bê là người yêu mình.

Đến một phòng khác, thấy một người điên bị xiềng xích hai tay, đang vùng vẫy bổ đầu vào tường tự tử.

Vị giám đốc lắc đầu nói:

Còn đây là anh chồng đã lấy bà ta.

2832

Người truyền giáo và vị Tù trưởng



Một người truyền giáo đã bỏ ra vài năm để chỉ bảo cho một bộ lạc thổ dân cách thức trồng trọt và xây dựng mọi thứ để tự cung tự cấp cho mình. Về sau, ông nhận ra rằng, ông chưa bao giờ dạy cho bộ tộc đó nói tiếng Anh. Vì vậy, ông gọi vị tù trưởng cùng đi bộ vào rừng, chỉ một cái cây và nói với vị tù trưởng: "This is a tree" (Đây là một cái cây). Vị tù trưởng nhìn cây và lẩm bẩm: "Tree". Người truyền giáo lấy làm hài lòng với câu trả lời đó. Họ đi xa hơn nữa và người mục sư chỉ một hòn đá, nói: "This is a rock" (Đây là một hòn đá). Nghe thế, vị tù trưởng nhìn và nói: "Rock". Mục sư thật sự cảm thấy hăng hái về kết quả đó. Khi ông nghe tiếng sột soạt trong một bụi cây bèn ngó trộm vào trong và nhìn thấy một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau. Vị mục sư thực sự cảm thấy bối rối và nhanh chóng phản ứng lại: "Riding a bike" (Đang cưỡi xe đạp). Vị tù trưởng thoáng nhìn đôi nam nữ, lập tức lôi cây súng ra và bắn chết họ. Mục sư nổi giận và la hét vị tù trưởng rằng, ông đã tốn biết bao công sức để dạy cho bộ tộc như thế nào là văn minh và cách đối xử đúng với mọi người và tại sao anh ta có thể giết chết những người này một cách dã man như vậy? Vị tù trưởng lạnh lùng: "My bike".
2114

Áo Trắng Bên Sông



Áo ai vừa đến trắng bên sông
Bỗng dưng ta ngát mộng trong lòng
Áo bay dờn dợn hồn sông nước
Và cả hồn ta, em biết không ?

Em đẹp bao giờ. Ta thấy em
Khi áo vừa tan trên nước mềm
Cũng là khi sóng làm rung động
Chiều chiều dừng lại bến Cồn Tiên.

Em hãy ngồi yên để tôi mơ
Em hãy xa đi để tôi chờ
Biết chăng dáng ấy là bút ngọc
Và ta là mực dấy làm thơ .

Thơ viết thầm lên áo của người
Những dòng thơ đỏ thắm duyên tôi
Em mang về cõi nào em nhỉ
Thơ của tôi là hồn của tôi .

Em biết gì không, biết hay không :
Bên sông có kẻ mộng thành sông
Để trăm năm chảy mòn chân ngọc
Mà nghe áo ấy phất phơ lòng...
767

Nov 16, 2009

Bó Hoa Khô - Bình Huyên

Em đã bỏ tôi một buổi chiều.
Khi sương Đà Lạt đượm hương yêu.
Rơi lên vành lá hoen màu lệ.
Khóc hộ tình tôi lạnh đá rêu,...

Thuốc mắc cổ



Người nhà giàu kia ngậm đồng bạc chơi, rủi quên nuốt mắc ngang cổ, chạy rước thầy tới cho thuốc.
Thầy rằng: "Có khó gì, mua một bộ bài cào về đốt đi, hoà với nước uống, còn ngoài thì lấy lá thuốc cứu đốt rồi nó ra".
Chủ nhà hỏi: "Sao vậy?"
Thầy rằng: "dễ hiểu quá: trong bị ăn cướp đánh ra, ngoài lửa chấy vô, tự nhiên bach nó phải lòi ra chứa sao!".394

Nov 14, 2009

Viên đạn tiếp theo



Một anh chàng Hy Lạp bắt gặp vợ mình trên giường với tên Thổ Nhĩ Kỳ, liền rút khẩu súng ra chĩa vào trán mình. Nhìn thấy thế, gã tình nhân của vợ anh ta cười phá lên. Anh chàng Hy Lạp nói với tên Thổ Nhĩ Kỳ:
- Này chớ có cười, đồ con lợn! Viên tiếp theo dành cho mày đấy!
2296

Loại cơ hội nào?



Buổi thi vấn đáp ở lớp tại chức, có cô nữ sinh khá đẹp nhưng lại trả lời kém. Trước khi cho điểm, thầy giáo hỏi:
- Tôi thấy là em có ít thời gian học bài, đã chồng con gì chưa?
- Thưa thầy, nếu chưa thì thầy có cho em một cơ hội không ạ?
2192

Sóng xa bờ - Quân Thiên Kim

Xế chiều, lúc thằng Câm đang ngồi loay hoay rửa sạch những lon bia bên bờ biển cho trôi cát dính, một bàn tay kéo giật làm nó té bệt xuống đất. Sóng biển tràn lên ướt mông quần. Câm giận dữ ú ớ quay lại. Điệu bộ cuống cuồng và thảng thốt của bà Tư làm nó ngớ người.
 

Quá Khứ Một Lần Nữa - Nguyễn Thị Long

Chủ nhật hôm nay trái với lệ thường, tôi thức dậy thật sớm bởi tiếng động đâu đó bên ngoài. Bước xuống khỏi giường, tới vén rèm, mở cánh cửa sổ, vùng ánh sáng ảm đạm với làn gió nhẹ tràn vào khiến tôi ngập chìm trong hơi lạnh sắc se của buổi sáng cuối thu. Màn sương mỏng là đà trên những ngọn đồi phía xa như dãy khăn sô trên vùng tóc rối. Hàng thông già lá cành xanh thẳm phía trước mặt, ngạo nghễ bên những ngọn redwood. Những hàng cây không tên khác trên cành còn lại vài chiếc lá úa cũng buông tay, thả mình nhấp nhô như những cánh bướm đang vờn trên bụi hoa dại giữa vùng cỏ chết. Tư lự khoanh tay gát lên thềm cửa sổ, thả tầm mắt dòm quanh khu chung cư cạnh bãi đất trống như cố kiếm tìm con đường xa lạ hơn trong tâm thức.

Nov 13, 2009

Xa Người




Xa người rồi mới hiểu mình
Hiểu mình như hiểu cả tình mình xa
Bấy lâu lòng ngỡ phôi pha
Chợt dây tơ đứt - lòng ta hãi hùng
Phím đàn năm ngón còn rung
Người đi bỏ lại vô cùng tiếc thương...
1279

Nov 12, 2009

Có Phải Ta Không Hả Ta



Một anh chàng có tật ngủ mê, ngủ mê đến nỗi anh em bạn đùa, cạo trọc đầu, khiêng bỏ ra chùa mà vẫn không hay biết gì cả !

Khi anh ta tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong chùa lại thấy đầu trọc, ngờ chẳng biết có phải mình hay sư, nghĩ bụng: "Ta hay sư ?... Ta ơi, có phải ta không hả ta ?"

Hỏi mãi, chẳng thấy ai thưa, mới tự nhủ: "Cứ về nhà thì biết. Hễ là ta thì chó không cắn, mà không phải ta thì chó cắn !"

Về đến nhà, chó thấy anh đầu trọc, không giống với ngày thường, nhận không ra nên xồ ra cắn.

Anh ta chắc là không phải mình rồi, liền bỏ vô chùa tu luôn không về nhà nữa !
626

Nov 11, 2009

Kiện Ruồi



Có một anh nông dân thật thà chất phác, nhiều khi thật thà chất phát đến ngớ ngẩn. Năm nọ, đến bữa giỗ cha, anh ta mua thịt, gạo nếp về làm cỗ cúng.
Mâm cỗ vừa đặt lên bàn thờ, nén hương chưa kịp thắp thì mấy con ruồi láo xược đã dám đậu lên bát nọ, đĩa kia rồị Anh ta cho là bầy ruồi vô phép, liền làm đơn đến cửa quan kiện. Nghe anh ta phân tỏ đầu đuôi xong, quan phán :
- Từ nay hễ thấy bầy ruồi đậu đâu tao cho mày đập.
Nào ngờ, quan vừa nói xong, một con ruồi ở đâu bay tới, đậu giữa mặt quan. Anh nông dân giang thẳng cánh tay nhè mặt quan "bốp". Bị một cái tát như trời giáng, quan đành uất ức im lặng.
639

Nov 10, 2009

Đã thế thì thôi



- Chuyện gì đã xảy ra rồi phải không?

- Còn phải hỏi!

- Lỗi tại mày hay lỗi tại nàng?

- Thì hôm thi tốt nghiệp vừa rồi đó, nàng nói là đã đưa toàn bộ bài làm của nàng cho tao chép. Thế mà tao chỉ có 3 điểm, còn nàng lại 9 điểm (?!).



o O o



- Bút chì của trò đâu?

- Không có.

- Ta đã dặn bao nhiêu lần là trò không được nói trống không như vậy mà. Phải nói là “Thưa thầy, con không có bút chì. Thưa thầy, con không có tẩy. Thưa thầy, con không có thước kẻ. Rõ chưa?”

- Không rõ. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra với tất cả những đồ vật của con vậy?

1153

Nov 9, 2009

Cánh Phượng Hồng Thuở Ấy



Chiều nay nhặt cánh phượng hồng bỗng nhớ
Dấu chân xưa ai để lại sân trường
Ta có một thời yêu không dám ngỏ
Ngày chia tay em chợt đẹp lạ thường

Bốn năm em vẫn làm kẻ lạ
Mỗi ngày chân giẫm nát hồn tôi
Tôi như ngọn gió ngoài song cửa
Mang chút bụi buồn đi xa xôi

Có lúc hồn tôi bừng tỉnh ngộ
Em vẫn là em giữa mọi người
Hỡi ôi, ánh mắt vô cùng lặng
Mà ở trong tôi gió ngợp trời

Tôi với em chỉ là khoảnh khắc
Nhưng tình yêu thì bất tận trong đời
Em cũng như muôn người con gái khác
Cớ vì sao môi cháy đỏ lòng tôi ?

Chiều nay nhặt cánh phượng hồng bỗng tiếc
Mắt ai xưa chợt thức giữa sân trường
Tự trách mình chẳng nói được yêu thương
Ðể bay mất cánh phượng hồng thuở ấy.
816

Nov 8, 2009

Kỷ Niệm Tình Đầu - Thạch Thảo

Tôi không biết bắt đầu câu chuyện của mình như thế nào bởi vì đó là một kỷ niệm. Mà kỷ niệm thì chỉ để nâng niu và ngắm nghía chứ không thể nào thay đổi được. Tôi gọi anh là nhóc - đơn giản bởi vì tôi coi anh là một người bạn thân của tôi.

Bủn xỉn



Này, bố cậu thật là keo kiệt, ông ấy là thợ giày, vậy mà mấy năm nay cậu vẫn đi đôi giày rách.


- Thế còn bố cậu thì sao? Ông ta là nha sĩ nổi tiếng mà ông cậu chẳng có lấy một cái răng.


***


- Này Tèo, con hãy chia bi cho em chơi với chứ!


- Không được đâu mẹ ạ, em cứ muốn lấy luôn.


- Con yên tâm, em không thể giữ mãi của con được đâu.


- Không, lần này thì con không thể nhường nó cho em được vì ban nãy nó đã nuốt mất 2 viên bi của con vào bụng rồi!

433

Nov 7, 2009

Hoài Thương - Phương Nguyên

Một năm sau ngày tôi ra đời, chiến tranh kết thúc, điều đó đồng nghĩa với sự đoàn tụ. Những người lính còn sống lần lượt trở về tron sự mừng tủi ngày sum họp. Gia đình tôi cũng khắc khoải chờ đợi ngày bố tôi trở về. Bà tôi xăng xái lo đi chợ, mua về đôi gà mái tơ: “Ðợi bố nó về rồi ăn mừng.” Trông bà như trẻ lại, những nếp nhăn trên mặt dãn ra, đôi mắt lấp lánh những tia sáng ngời. Bà nhanh nhẹn dọn dẹp, sắp lại cái này, xếp lại cái kia. Mẹ ôm tôi trong lòng, nước mắt rưng rưng nhưng môi lại cười vì hạnh phúc.

Nov 6, 2009

Ánh Mắt Tựu Trường



Sáng nay áo trắng tựu trường
Gót chân cuống quýt cả hương cúc vàng
Vòng tay ôm cặp hiền ngoan
Em ôm tuổi mộng bước ngang dòng đời

Sân trường rực nắng vàng phơi
Hân hoan thức dậy bao lời cỏ hoa
Mắt cô mắt bạn hiền hòa
Mắt người ấy ... vẻ như là ... nghiêm trang.

Nghe hồi trống mới điểm vang
Những bông phượng sót bàng hoàng rụng rơi
Tiếng cười trong trẻo tinh khôi
Râm ran sáng dậy một trời thu xanh

Ô kìa người ấy loanh quanh
Một mình đứng lại dãy hành lang xưa
Nghe lòng có chút đong đưa
Khi đôi ánh mắt lại vừa chạm nhau
771

Nov 4, 2009

Thằng bé và ông nội



Thấy thằng bé đang loai hoay kéo một con giun ra khỏi lỗ đất, ông nội của nó tiến lại cười mủn mỉn và đố thằng cháu nội:


- Ông sẽ cho cháu 5 ngàn nếu cháu có thể nhét con giun trở lại cái lỗ mà cháu vừa kéo nó ra.


Đứa bé loay hoay mãi mà không sao nhét con giun trở lại được, sau một hồi suy nghĩ, nó chạy vào nhà lấy hộp xịt gôm của mẹ nó ra. Đứa bé xịt vào con giun, để khô cứng và nhét con giun trở lại lỗ một cách dễ dàng.


Ông nội nó thốt lên:


- Giỏi lắm, thật là một mẹo hay, đây ông cho cháu năm ngàn.


Hôm sau, đứa bé đang chơi và ông nội nó lại đến gần nó và lại đưa nó năm ngàn. Đưa bé mắt tròn mắt dẹt ngơ ngác hỏi:


- Năm ngàn gì nữa hả ông?


Ông nội nó trả lời đầy hào hứng:


- Hôm qua là tiền của ông, còn hôm nay là tiền của bà nội.

1212

Hậu sinh...



Một cụ già và một chàng trai đang ngồi đánh cờ tướng. Suốt từ sáng đến trưa, hai đấu thủ chơi rất say sưa và đã đến hồi... cay cú. Mỗi khi "ăn" được quân của nhau, họ chộp rất mạnh làm phát ra những tiếng "chát!", "chát!" nghe rất... đã:
Kết cục "cuộc chiến", cụ già bị thua đậm, chàng trai trẻ gương gương tự đắc:
- Thế nào, tiên sinh đã "ngay râu" ra chưa?
Cụ già giận dữ hất tung cả bàn cờ và quát lớn:
- Mày đúng là thằng "hậu sinh khả ... ố!"

408

Nov 3, 2009

Chuột say



Trên bàn nhậu, ba con chuột lè nhè với nhau.

- Tớ rất thích các loại bẫy chuột. Mỗi sáng tớ phải nhấc cái bẫy lên xuống vài chục lần như một cách tập thể dục - Con thứ nhất nói.

- Còn tớ rất thích các loại thuốc độc. Tớ hay xay nhuyễn rồi uống chung với cà phê mỗi sáng - Con thứ hai nói.

- Xin lỗi, tớ có hẹn với đi chơi với một con mèo nên không thể tiếp tục nhậu với mấy cậu được - Con thứ ba nói trước khi bỏ đi.

2680

Quảng cáo cảnh báo



Một cửa hàng kính thuốc: "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Để bảo vệ cho tâm hồn của bạn, hãy lắp kính vào cửa sổ".


Một hãng nước hoa Mỹ: "Sản phẩm nước hoa mới nhất của chúng tôi có hương thơm rất lôi cuốn những người khác giới. Để bảo đảm an toàn cho những người sử dụng, kèm theo mỗi lọ nước hoa có một cuốn sách dạy cách tự vệ và thoát ra khỏi đám đông".


Thẩm mỹ viện: "Xin các bạn chớ có tuỳ tiện mà liếc mắt đưa tình với các cô gái xinh đẹp từ mỹ viện của chúng tôi đi ra, hoàn toàn có khả năng cô gái ấy chính là bà ngoại của bạn đấy!".
2278

Ruột thừa nằm ở đâu



John, một sinh viên y khoa, bước vào phòng thi vấn đáp. Vị giáo sư hỏi:

- Anh cho biết ruột thừa của đàn ông nằm ở chỗ nào?

- Thưa giáo sư, nó nằm ở bên phải ổ bụng.

- Thế còn của đàn bà?

- Dạ thưa, ở bên tay trái.

- Anh có chắc không?

Chàng sinh viên suy nghĩ một lát rồi nói:

- Thưa giáo sư, tôi muốn nói là bên tay trái khi ta tiến vào.
1084

Sao chưa mời tôi ăn?



Một người bị đau bụng mà không thể đi đại tiện được, bèn đến gặp thầy lang nhờ chữa trị. Anh ta hứa với thầy lang là khi nào được chữa khỏi sẽ mời ông một bữa thịnh soạn. Thầy lang tin lời và bốc thuốc cho anh ta. Sau mấy ngày uống thuốc thì anh này khỏi bệnh và đi đại tiện bình thường được, nhưng tính ki bo nên muốn nuốt lời về bữa cơm, nên khi nào ông thầy lang hỏi thì cứ nói là chưa khỏi.

Ông thầy lang cũng đoán được là anh ta nói dối, bực lắm, bèn quyết định rình bắt quả tang. Một lần thấy anh ta lại đi ra đồng đại tiện, ông thầy lang liền bám theo. Khi anh này vừa đi xong đang kéo quần lên thì ngay lập tức ông thầy lang từ trong bụi cây chạy ra, một tay nắm tay anh ta, một tay chỉ vào đống phân mà quát:

- Anh thật là kẻ tham lam tráo trở. Ðã đi được một đống lù lù thế này, sao còn chưa mời tôi ăn hả?

877

Nov 2, 2009

Nếu không can sẽ uống đến sáng



Quán rượu nằm đối diện một bức tượng trên quảng trường. Nhậu xong, anh bợm khật khưỡng bước ra cửa thì thấy vĩ nhân chỉ tay vào quán, thế là lại quay vào uống tiếp. Lần thứ hai ra cửa, vẫn thấy bức tượng đứng uy nghi chỉ tay ngược lại, bợm nghĩ: "Chắc là Người thấy mình uống chưa đủ đô nên chưa cho về đây! Đã thế thì vào làm chai nữa". Lần thứ ba mò ra được đến cửa, ngẩng đầu lên thấy bức tượng "lắc đầu xua tay lia lịa", bợm mới yên tâm bò về. Lết qua chân tượng, hắn còn lẩm bẩm: "Ông mà không can, tôi còn uống đến sáng!".
1733

Tổ tiên loài người ?



Cô giáo giảng dạy cho học sinh về tổ tiên loài người là Ađam và Eva, nhưng cậu bé Pitơ bỗng đứng dậy:

- Thưa cô, không phải ạ, bố em bảo tổ tiên loài người là loài khỉ.

Cô giáo trả lời:

- Cũng có thể Pitơ ạ, nhưng lúc này chúng ta không nói gì về gia đình em.
1543

Nov 1, 2009

Ngọn Lửa - Linh Vang

Buổi tối, Diễm ở thư viện về, bóng Diễm lầm lũi trên lối nhỏ xi măng giữa những đám cỏ. Sương mù dày trắng đục tỏa xuống, Diễm chỉ còn là một cái bóng di động ngả nghiêng. Những ngọn đèn tròn trong campus nhạt nhòa, vàng vọt. Hai dãy cao ốc nội trú yên tĩnh. Mấy cây táo đỏ trồng ở lối đi vào Sparks Hall giờ chỉ còn lại những thân cành trơ trụi khẳng khiu, người làm vườn của trường đã quét dọn những chiếc lá cuối cùng rơi rụng xuống đất tuần trước. Thỉnh thoảng đây đó cũng có một hai bóng lầm lũi đi trong sương mù như Diễm. Trời đêm đã lạnh ngắt. Diễm muốn bỏ tay vào túi áo cho ấm mà kẹt vì cả hai tay phải ôm chồng sách. Có tiếng người kêu sau lưng...Diễm...Diễm. Tiếng nghe lạ hoắc nên Diễm không quay lại, cứ thẳng bước mau về hall. Sửa soạn đẩy cửa thì cánh cửa kính đã mở toang, bất ngờ Diễm chúi người về phía trước. Đúng lúc đúng chỗ có một người lãnh nguyên đống sách của Diễm vào mặt. Anh ta la lên:

Oct 27, 2009

Bàn Tay



Khi tay em trong tay anh
Kẻ nào dị nghị sẽ thành người dưng
Mắc mớ gì phải quan tâm
Miễn sao ta nắm không lầm tay ai
Tay mà đút túi rất gầy
Có đôi chắc chắn bàn tay hồng hào
Tội gì không áp vào nhau
Đợi cho sợi tóc bạc đầu thì buông...2933

Bóng ma trường Áo Tím - Bình Nguyên Lộc

Thái ngóc đầu lên để vói rút khăn lông trên đầu giường đặng che mặt mà ngủ, vì đèn chong nóng quá.

Rút khăn xong, anh thả rơi đầu xuống thì nghe một cái cộp, rồi lại nghe anh ta la : “ Ui cha ! “

Oct 25, 2009

Tùy cơ ứng biến



- Anh ngồi trên tàu, trong toa không còn một chỗ trống. Một bà già và một cô gái đến trước mặt anh, anh nhường chỗ cho ai?

- Còn tùy theo... Nếu bà già và cô gái không quen nhau, tôi nhường cho cô gái. Nếu bà già là mẹ cô gái, tôi nhường cho bà già. Còn nếu bà già là mẹ chồng cô ta, có lẽ tôi không nhường cho ai hết!



o O o



Một kẻ thích đùa hỏi người bạn:

- Theo anh thì ở phố này có bao nhiêu kẻ bất lương, không kể anh?

- Không kể tôi! - người kia kêu lên - Bộ anh muốn sỉ nhục tôi đấy à?

- Chà, vậy thì phố này có bao nhiêu kẻ bất lương, kể cả anh?

1036

Oct 24, 2009

Tôi cũng thế



Trên chiếc máy bay sắp cất cánh, thấy phi công đi ngang qua, một bà khách tóc vàng túm lấy anh ta dặn dò:
- Xin ông hãy lái cẩn thận cho, lần đầu tiên tôi đi máy bay đấy!
- Ồ, bà hãy yên tâm, tôi cũng thế.
1788

Oct 22, 2009

Chị Chồng - Trần Quốc Cường


     Từ lâu rồi chị chưa về quê chồng, chỉ vì chốn ấy còn người chị ruột của chồng cay nghiệt, vì những vết hằn cũ chị chưa thể quên. Những ngày đầu rời thị trấn về làm dâu nhà họ Đoàn, chị đã khóc cạn nước mắt.

Oct 21, 2009

Bố sẽ không tìm thấy vé



Trên sân vận động, một khán giả hỏi một cậu bé ngồi cạnh:
- Cháu lấy đâu ra tiền mua vé hạng nhất thế này?
- Bố cháu mua đấy chứ ạ!
- Thế bố cháu đâu?
- Bố cháu đang tìm vé ở nhà.
2432

Ăn Trộm Thật Thà



Có hai thằng ăn trộm, đêm ấy rình một nhà. Chờ chủ nhà tắt đèn đi ngủ, thằng này bảo thằng kia :
- Tao ngồi đây canh, mày vào lấy đồ. Hễ thấy cái gì nằng nặng thì khuân ra cho tao . Cứ thế nhé !
Không ngờ, thằng kia thật thà quá, vào tìm mãi chỉ thấy có cái cối đá là nặng, nó huỳnh huỵch vần ra, vừa vần, vừa hò "ô uầy" rầm cả lên. Người nhà thức dậy đuổi đánh hai thằng chạy bán sống bán chết.
Mấy đêm sau, thằng thật thà lại đi ăn trộm với thằng khác.
Rình một lúc, người ta ngủ cả rồi, thằng ăn trộm kia mới bảo nó :
- Mày vào, tao ở ngoài canh. Hễ thấy tiền, mày cứ vác ra đây nghe chưa !
Thằng thật thà vào khuân được hai chục quan tiền ra sân, rồi ngồi đãi thẻ ra đếm từng quan một. Thấy quan nào cũng thiếu mất mười lăm đồng, nó mới đánh thức chủ nhà dậy, trách rằng :
- Sao mà bác làm ăn điêu toa thế, quan tiền nào cũng thiếu ngoém mười lăm đồng ?...
Người nhà xúm vào choảng cho cu cậu một mẻ.722

Cây Đèn Kỳ Lạ



"Công đức cúng dường không đánh giá nơi phẩm vật, mà căn cứ nơi sự thành tâm".

Sau lễ tiễn đưa Phật và các thầy Tỳ kheo trở về tịnh xá Kỳ Hoàn, vua A Xà Thế cùng với đình thần trở lại nội cung để dự buổi yến thân mật và bàn một vài việc cần làm thêm trong ngày đại lễ hôm ấy:

Câu chuyện mở đầu trong bữa tiệc là những lời sau đây do vua A Xà Thế phát khởi.

- Các khanh! Quả nhân rất bằng lòng và thỏa mãn về việc các khanh đã lo liệu quá ư tươm tất trong buổi lễ cúng dường Phật và giáo hội vừa rồi.

Hướng đôi mắt về phía đại thần Kỳ Bà, Vua A Xà Thế nói tiếp:

Kỳ Bà! Khanh nghĩ hộ quả nhân xem còn có việc gì đáng làm nữa để quả nhân tận hiến tấc dạ chí thành lên đức Chí Tôn và giáo hội - những người tận tụy trong công việc giáo hóa chúng sanh nói chung, thần dân của quả nhân nói riêng, trở về với ánh sáng chân lý.

Ðứng dậy ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi đại thần Kỳ Bà thong thả tiếp:

- Tâu đại vương, ngoài sự cúng dường trai phạn và y phục mà Ðại vương đã dâng lên đức Chí Tôn và giáo hội, theo thiển ý của hạ thần thì không việc gì có ý nghĩa hơn việc cúng dường ánh sáng. Vì ánh sáng trượng trưng cho trí tuệ, cho sự giác ngộ; ở đâu có ánh sáng thì ở đó bóng tối tan mất. Cũng như ánh sáng Phật và giáo hội đến đâu thì ở đó si ám và tội lỗi đều tiêu sạch. Ngu ý của hạ thần chỉ có bấy nhiêu, kính mong bệ hạ thẩm xét.

- Hay lắm! Ý kiến của khanh rất chí lý! Tiện đây nhờ khanh thay quả nhân sắm sửa cho thật nhiều đèn đuốc để tối hôm nay dâng lên Phật và giáo hội tại tịnh xá Kỳ Hoàn.

Ðại thần Kỳ Bà vâng thuận. Buổi tiệc bắt đầu và tiếp diễn trong tình thân mật giữa nhà vua và các vị cận thần.

Chiều hôm ấy, trên đường trở về xóm nghèo, một bà lão hành khất gặp rất nhiều xe cộ, lính tráng, tấp nập khuân chở những thùng dầu, đèn và cả những  chiếc lồng đèn ngũ sắc rực rỡ.

Hỏi thăm, bà lão hành khất biết đó là lễ vật của nhà vua đem cúng dường Phật và giáo hội.

Hình tướng trang nghiêm của Phật và các thầy Tỳ kheo lại hiện về trong óc bà. Bà vui hẳn lên và rất tán thành việc làm có ý nghĩa của nhà vua. Và xét lại tự thân, thấy mình chưa làm được một công đức nào đối với Phật và giáo hội, bà tự nghĩ phải sắm phẩm vật để cúng dường mới được. Thò tay vào bị, bà lão moi ra vỏn vẹn chỉ có hai tiền. Một sự quyết định nhanh chóng trong lòng khiến bà hoan hỷ đi ngay vào một cái quán gần đấy...

- Thưa cậu! Làm ơn bán cho tôi hai tiền dầu thắp.

- Bà mà mua dầu làm gì? Sao không mua đồ ăn lại mua dầu, nhà cửa đâu mà dầu với đèn!

- Thưa cậu! Tôi thường nghe các bậc hiền đức trong làng bảo: "Ngàn năm muôn thuở mới có một đức Phật ra đời; người nào có nhiều phước duyên lắm mới được gặp". Hôm nay tôi may mắn được gặp nhưng chưa có lễ mọn nào để dâng hiến lên Ngài. Ðiều ấy làm tôi vô cùng ân hận. Nhân tiện vua A Xà Thế sửa soạn đèn đuốc để dâng lên Ngài và giáo hội, tuy nghèo khổ, tôi cũng xin nguyện đem hai tiền mới xin được đây mua dầu dâng ánh sáng lên Ngài.

Nghe bà lão hành khuất tỏ tấm lòng chân thiệt đối với Ðấng Giác ngộ, người chủ quán nhìn bà một cách cảm mến và hạ giọng: Hai tiền chỉ được hai muỗng, nhưng tôi xin tặng bà ba muỗng nữa là năm, và cho bà mượn luôn vịt đèn này. Mong bà nhân cho.

Sau khi cám ơn người chủ quán, bà lão ra về với bao niềm hoan hỷ vì được người khác biểu đồng tình và giúp mình trong công việc phước thiện.

Trời chưa tối hẳn, những cây đèn xinh xắn, lộng lẫy của nhà vua đã được những đội thị vệ thắp sáng. Tịnh xá Kỳ Hoàn như vui nhộn hẳn lên. Ðó đây vang lừng những điệu nhạc dịu dàng, nhịp nhàng với lới ca ngợi của những cận thần thay nhà vua tán thán công đức của Phật và giáo hội. Từng đoàn người lũ lượt đi dự lễ, đông như trẩy hội. Bà lão hành khất cũng tiến mau về phía Tịnh xá và dừng bước trước những hoa đăng rực rỡ, bà vội vàng đến rót dầu vào cây đèn mà bà đã lau sạch và thay tim. Vừa mồi ánh sáng bà vừa phát nguyện: "Cúng dường ánh sáng này lên Ðức Thế Tôn và giáo hội, con chỉ cầu mong làm sao con cũng sẽ được trí tuệ sáng suốt như các Ðấng Giác ngộ trong mười phương". Bà lại nghĩ: "Dầu ít như vầy có sáng cũng chỉ đến nữa đêm là cùng". Nhưng mạnh dạn bà thầm nguyện: "Nếu quả thật sau này tôi sẽ được giác ngộ như lòng tôi mong muốn hôm nay, thì số dầu ít ỏi này cũng làm cho cây đèn này sáng mãi không tắt".

Sau khi treo cây đèn trên một cành cây, bà lão hành khất đi thẳng vào tịnh xá, chí thành lễ Phật rồi ra về...

Số đèn của nhà vua, tuy được những đội lính thay nhau lo việc châm dầu, thay tim, nhưng ít cây được sáng suốt đêm, cây thì bị gió thổi tắt, cây thì bị phật cháy...

Duy cây đèn của bà lão hành khất thì ánh sáng nổi bậc hơn muôn vạn cây đèn khác và cháy mãi đến sáng mà dầu vẫn không hao.

"Này đệ tử! Trời đã sáng, hãy ra tắt hết những cây đèn còn đỏ", Ðức Phật dạy với Ngài Mục Kiền Liên như thế.

Tôn giả Mục Kiền Liên làm theo lời Phật. Nhưng đến cây đèn của Bà lão hành khất, thì ba lần Tôn giả quạt mạnh, nhưng ánh sáng cũng không mất. Lần thứ tư, Tôn giả cầm ngay vạt áo cà sa và vận hết thần thông diệu lực của mình quạt hắt vào đèn nhưng đèn lại rực sáng hơn trước. Tôn giả Mục Kiền Liên và những người chung quanh đều ngạc nhiên và cho đó là một cây đèn kỳ lạ chưa từng thấy.

Ngay lúc ấy, Ðức Phật vừa đến, Ngài điềm đạm bảo:

"Thôi! Ðệ tử hãy thôi. Dù cho đệ tử có tận dụng tất cả thần lực của đệ tử cũng không thể nào làm tắt được cây đèn này; vì đó là ánh sáng công đức của vị Phật trong tương lai".

Lời dạy ấy của Ðức Phật đã làm cho nhiều đệ tử của Ngài muốn tìm hiểu ai là người đã cúng dường đèn ấy. Sau một cuộc điều tra kỹ càng, họ biết rõ người cúng dường cây đèn kỳ lạ ấy chính là một bà lão hành khất!

Câu chuyện này đến tai vua A Xà Thế. Nhà vua cho vời đại thần Kỳ Bà đến để thuật lại câu chuyện và hỏi:

- Kỳ Bà! Như khanh đã biết quả nhân làm rất nhiều công đức và cúng dường rất nhiều đèn nhưng không thấy Ðức Thế Tôn dạy gì về quả báo của quả nhân. Trái lại, bà lão hành khất chỉ cúng dường có một cây đèn lại được Ngài thọ ký là nghĩa làm sao?

Ðại thần Kỳ Bà đứng lên ngần ngại mãi không dám trả lời.

- Kỳ Bà! Ngươi đừng ngại gì cả, quả nhân muốn tìm hiểu những nguyên khuyết điểm chứ không bao giờ dám nghĩ kh484

Oct 20, 2009

Rút hết tiền ra



Trong giờ học môn logic lớp 4, cô giáo đưa ra một tình huống: Có một người đàn ông câu cá trên thuyền giữa sông. Mất thăng bằng nên ông ấy ngã xuống sông và bắt đầu kêu cứu.

Ngừng lại một phút để cho cả lớp nắm được tình huống, cô tiếp:

"Bà vợ trên bờ nghe thấy tiếng kêu cứu của chồng. Biết rằng chồng mình không biết bơi và bản thân mình cũng không biết bơi, bà ta liền chạy thẳng đến một ngân hàng gần đó. Theo các em thì bà ấy đến đó để làm gì?"

Một bé gái giơ tay:

"Thưa cô, có phải bà ấy định rút hết tiền ra khỏi ngân hàng không ạ?"
1864

Thâm



Một sinh viên Tàu ở với một sinh viên Nga trong ký túc xá sinh viên. Sinh viên Nga ngày nào cũng dẫn bạn gái về chơi bời, bật nhạc to cả ngày đêm khiến anh sinh viên Tàu cực kỳ khó chịu, nhưng anh ta vẫn nhẫn nhục chịu đựng không nói năng gì.

Một hôm anh sinh viên Nga chợt tỉnh ngộ, lấy làm ân hận lắm ra tâm sự với anh sinh viên Tàu :

- Trong thời gian qua tớ làm phiền cậu quá thôi tớ hứa từ nay không dẫn bạn gái về nữa, không bật nhạc to để cậu yên tâm học hành.

Anh sinh viên Tàu cảm động lắm nói :

- Cậu đã biết nghĩ như thế tớ cảm ơn cậu nhiều lắm, thôi thì tớ cũng hứa với cậu từ nay tớ không đái vào nồi súp của cậu nữa.

1177

Góc vuông sôi



Thầy hỏi một trò lười:

- Em hãy nói nước sôi ở bao nhiêu độ?

- Thưa thầy ở 90 độ ạ.

Một trò khác ở cuối lớp đứng lên.

-Thưa thầy bạn ấy trả lời sai rồi ạ. Góc vuông mới sôi ở 90 độ chứ.



o O o


Một nhà buôn truy bài cậu con trai nhỏ:

- Hai nhân hai là bằng mấy?

- Tám.

- Dốt! Bằng bốn.

- Con biết rồi, nhưng nói thế là để cho bố còn mặc cả.
1134

Oct 19, 2009

Khách hàng nào cũng đúng



Ngày đầu vào làm ở một cửa hiệu, chàng nhân viên trẻ được ông chủ dặn dò:
- Anh đừng có quên, khách hàng bao giờ cũng đúng. Chẳng bao lâu, ông chủ nhận thấy, khách hàng vào cửa hiệu lập tức ra ngay không mua gì cả. Ông bèn hỏi nhân viên:
- Có trục trặc gì à? Sao họ đến mà chẳng mua gì cả?
- Thưa ông, họ đều nói giá hàng ở đây quá cao. Và theo lời ông dặn, tôi nói rằng họ đã đúng!
- ???
1809

Thầy cũng chịu



Thầy cũng chịu


Trong giờ toán:

Thầy: Em hãy cho thầy biết các thí dụ về đơn thức, nhị thức và đa thức.

Trò: Thưa thầy, tối qua nhà em ai cũng thức xem đá banh, đó là đa thức. Khi sắp hết hiệp một thì chỉ còn lại em và ba em xem, đó là nhị thức. Đến cuối trận chỉ còn mình em xem, đó là đơn thức.



o O o


Trong giờ sinh vật, thầy gọi:

- An, hãy cho thầy biết con người có bao nhiêu cái xương sườn?

- Thưa thầy, em không thể đếm hết được.

- Sao vậy?

- Tại đụng vào là em nhột.
31

Oct 18, 2009

Sợ không kham nổi phần thưởng



- Đây có phải rìu của con không?
- Thưa Bụt, không phải rìu của con. Bụt lại lặn xuống nước mò lên một cái rìu bạc, chàng tiều phu vẫn không nhận. Lần thứ ba, Bụt mò lên cả ba chiếc rìu vàng, bạc và sắt, anh chỉ nhận chiếc rìu sắt là của mình. Thấy anh nghèo túng mà thật thà chất phác, Bụt liền cho anh cả ba chiếc rìu... ... Vài năm sau, tiều phu nọ đi dạo cùng vợ trên bờ sông xưa, không may cô vợ trượt chân ngã xuống nước. Anh chàng thở phào nhìn xoáy nước, định bỏ về thì Bụt lại hiện ra bảo:
- Ta sẽ mò vợ lên cho con, đừng buồn! Anh tiều phu chưa kịp mở miệng thì Bụt đã hiện lên trên mặt nước cùng Cindy Crawford và hỏi:
- Đây có phải vợ con không? Tiều phu loạng choạng suýt ngã, tim đập thình thịch, vội vàng lí nhí:
- Dạ phải...
- Nói dối! Ta sẽ trừng phạt ngươi! Trước cơn thịnh nộ hiếm thấy của Bụt, chàng đốn củi tội nghiệp quỳ xuống nghẹn ngào:
- Mong Bụt hiểu cho, nếu con nói "không" thì Người lại mang lên Claudia Schifer và tiếp tục "không" thì người sẽ vớt đến vợ con, khi ấy con mà bảo "đúng" thì Bụt lại cho con cả ba nàng. Thế thì con chết mất! Không thể nào kham nổi! Hu hu!
1764

Chứng cứ ngoại tình



Anh chồng đệ đơn ra toà xin ly dị vì vợ ngoại tình. Tại phiên xử, quan toà hỏi:

- Anh có bằng chứng gì mà kết luận vợ anh ngoại tình?

- Dạ, hôm đó tôi về khuya, khi bấm chuông thì nghe cô ta nói: "Yêu ơi, đợi em một chút!"

- Như thế thì đâu phải ngoại tình.


- Nhưng tên tôi là Trung, chứ có phải là... Yêu đâu ạ.


- !!!
1356

Oct 16, 2009

Xin lại bộ yên cương



Đôi vợ chồng người Texas đi săn hươu. Đây là lần đầu tiên anh chồng cho vợ đi theo. Cô vợ nấp ở bìa rừng, cách chỗ anh chồng chừng 100 thước. Nghe một tiếng nổ lớn từ chỗ nấp của vợ, anh chồng chạy đến thì thấy vợ mình chĩa súng vào người đàn ông đang đứng bên một con thú trúng đạn, cô này quát lớn:
- "Con hươu" đó là do tôi hạ! Tôi thách anh sờ vào nó đấy! Anh chàng kia mặt mày xanh mét gật đầu lia lịa và nói:
- Được rồi, được rồi... Nó là "con hươu" của cô. Nhưng để tôi lấy lại bộ yên đã!
2210

Oct 15, 2009

Cách giải thích tốt nhất



Nửa đêm, có tiếng đập cửa thình thình. Vị linh mục ra mở cửa nhà thờ và thấy một thanh niên trẻ tuổi đứng đó, ướt mèm và run rẩy vì lạnh.

- Thưa Đức Cha! - Chàng trai trẻ lên tiếng. - Con muốn lấy vợ. Xin Cha hãy làm hôn ước cho chúng con.

- Được thôi! - Linh mục nhận lời, dù hơi ngỡ ngàng vì lời đề nghị khác thường, giữa đêm hôm khuya khoắt. - Con bao nhiêu tuổi rồi?

 - Con 22 tuổi, thưa Cha!

- Còn tuổi của cô dâu? - Linh mục hỏi tiếp.

- Cô ấy 15 tuổi.

- 15? Như vậy là quá trẻ! Cho phép các con cưới nhau thì ta sẽ phạm luật...

- Vâng. Con biết! - Chàng trai nói. - Cha vui lòng giải thích điều đó với người đàn ông đang cầm khẩu súng cưa nòng đứng cạnh cô ấy có được không?

1024

Người lùn hơn vợ



Người lùn mới cưới vợ, lúc lên giàn, hôn vợ hơn một trăm cái mà vẫn chưa thôi.


Vợ hỏi sao vậy? Nó nói: "Chớ để tao xuống dưới rồi, mai tao lên chưa tới đây đa!"

371

Oct 14, 2009

Điều không tính đến



Nhân dịp nghỉ hè, Robert và Raymond cùng nhau đi leo núi. Khi họ đến nơi thì xảy ra một cơn bão, hai người đành tìm chỗ trú tại một biệt thự lớn. Chủ nhân ngôi nhà, một phụ nữ xinh đẹp, nói rằng họ chỉ có thể qua đêm trong nhà kho ngoài vườn, vì cô đang chịu tang chồng.

Chín tháng sau, Robert gọi điện cho Raymond:

- Raymond này, anh có còn nhớ cái đêm mà chúng ta buộc phải ngủ trong nhà kho không?

- Nhớ, rồi sao?

- Anh có còn nhớ nữ chủ nhân xinh đẹp của tòa biệt thự lớn?

- Nhớ chứ...

- Anh có còn nhớ là đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ thì anh lén đột nhập vào phòng cô ấy không?

- Nhớ... Raymond hạ giọng lo lắng.

- Để tránh tai tiếng, anh đã lấy tên và địa chỉ của tôi để tự giới thiệu với cô ấy?

- Có lẽ... mình nên xin lỗi cậu. Đầu dây bên kia ngập ngừng.

- Không, tôi phải cảm ơn anh, vì cô ấy vừa từ trần và để lại cho tôi tòa nhà cùng 10 triệu đôla!

- !!!2630

Oct 13, 2009

Chồng keo vợ kiệt



Có một anh chồng rất keo kiệt. Một hôm đi làm được nửa đường anh sực nhớ chưa tắt chiếc đèn dầu ở nhà. Sợ vợ quên, anh lập tức quay về. Ðến nhà anh không dám vào, vì sợ mở cửa, cửa sẽ chóng hỏng. Anh đứng ngoài dặn vợ tắt đèn. Bà vợ nghe thấy tiếng chồng bèn trách: "Ði được nửa đường rồi mà còn quay về làm gì thêm mòn giày!". Anh chồng liền nói ngay:
- Không lo, tôi toàn xách giày thôi, chỉ đi đất về dặn mình tắt đèn đấy!.344

Oct 12, 2009

Áo Em Trắng Quá Ngày Xưa



Một đàn bướm trắng túa ra
Anh như ngợp giữa hương hoa cuộc đời
Nắng soi mắt nhỏ tuyệt vời
Anh như đọc được những lời hồn nhiên

Vở thơm mực tím ngoan hiền
Tay búp măng, ép hoa tiên học trò
Em mười lăm tuổi mộng mơ
Còn anh mơ mộng đợi chờ ... người dưng
766

Oct 11, 2009

Tác dụng mạnh



John bị mất ngủ trầm trọng, cứ gần sáng mới thiếp đi, vì thế anh hay đi làm muộn. Các loại thuốc ngủ thông thường không có tác dụng với anh. Hôm thứ bảy, anh đi khám, bác sĩ cho một loại thuốc ngủ cực mạnh. Tối chủ nhật, trước khi đi ngủ, John uống thuốc rồi đặt đồng hồ báo thức cẩn thận, tự nhủ: "Ngày mai mình nhất định không đi làm muộn nữa!".

Quả nhiên lần này anh ngủ rất ngon giấc. Khi tỉnh dậy vẫn chưa đến giờ làm. Anh thong thả thưởng thức bữa sáng rồi tươi tỉnh đi làm. Anh đắc chí bước vào phòng của sếp:

- Cuối cùng tôi cũng đã dậy sớm được rồi. Từ nay tôi sẽ không đi làm muộn nữa!

- Rất tốt! - Sếp vỗ vai John mỉm cười nói - Thế hôm thứ hai cậu đi đâu?


2505

Oct 10, 2009

Chữ của thầy cả!



Chữ của thầy cả!


Giờ kiểm tra. Cả phòng im phăng phắc. Có tiếng thì thào:

- Chữ viết tắt TV là gì hả mày? Ti vi hay thực vật?

- Thằng ngố, im mồm! Cứ chép đi! Thầy tự khắc sẽ hiểu chứ không... ngu như mày đâu!

... Lớp lại im phăng phắc.



o O o


Thày giáo hỏi:

- Trong năm học vừa qua, nhân vật nào gây ấn tượng mạnh nhất đối với các em?

Một học trò trả lời:

- Thưa thày, Napoleon ạ.

Trò khác:

- Thưa thày, Lincoln ạ.

Đến lượt John, cậu bé cứ ấp úng mãi:

- Thưa thày... bố em ạ..., nhất là lúc bố xem điểm tổng kết cuối năm của em.
27

Oct 9, 2009

Nhân viên văn phòng



Trong công viên, một người phụ nữ trung niên ngồi nghỉ trên ghế đá. Một người đàn ông đứng tuổi ngồi xuống bên cạnh:
- Xin lỗi, chẳng hay bà có phải là nhân viên văn phòng? Người phụ nữ ngạc nhiên:
- Đúng thế! Sao ông đoán được?
- Nhìn cái mặt đần đần. Người phụ nữ tức giận:
- Mặt ông đần thì có! Người đàn ông buồn rầu:
- Thì tôi cũng là nhân viên văn phòng.
2321

Biết hết sự thật rồi!



Một chú bé được một cậu bạn cùng lớp rỉ tai rằng tất cả người lớn đều có những bí mật riêng và rất dễ tống tiền họ bằng câu: "Tôi biết tất cả sự thật". Về nhà, chú bé quyết định sẽ thử điều này với mẹ:

- Con đã biết tất cả sự thật.

- Đừng nói gì với bố nhé!

Mẹ cho cậu 10 nghìn đồng. Hiệu nghiệm quá, bố đi làm về, cậu lại đọc "thần chú" vào tai ông. Ông bố ngay lập tức rút ví cho cậu 50 nghìn đồng cùng một đề nghị giữ kín chuyện. Vô cùng hài lòng với phương pháp kiếm tiền mới của mình, hôm sau, khi gặp bác đưa thư trước cửa nhà, cậu nói ngay:

- Bây giờ tôi đã biết tất cả sự thật rồi!

Bác đưa thư đứng lặng người, cặp kính trắng mờ đi, ông giang hai tay ra và nghẹn ngào nói với cậu bé:

- Nếu con đã biết hết sự thật rồi thì... lại đây với bố đi con!

1040

Ba Câu Hỏi - Leo Tolstoy

Ðó là chuyện ba câu hỏi khó của một nhà vua, do nhà văn hào Leo Tolstoy kể lại.

Nhà vua ấy, Tolstoy không biết tên. Một hôm đức Vua nghĩ rằng, giá mà vua trả lời được ba câu hỏi ấy thì vua sẽ không bao giờ bị thất bại trong bất cứ công việc nào. Ba câu hỏi ấy là:

Oct 7, 2009

Biết ơn loài vật



Ở một trường nữ sinh, các cô gái đang nghe một giáo sư già giảng bài. Giáo sư nói:

- Thưa các cô, nói chung, giới đàn bà cần phải luôn tỏ lòng biết ơn các loài vật!

- Thưa giáo sư, vì sao ạ? - Một cô đứng lên hỏi.

- Bởi vì, như các cô biết, các loài thú cho các cô bộ lông để làm áo khoác. Những con ốc con sò ở biển trở thành đồ trang sức của các cô. Loài cá sấu cho các cô bộ da để làm túi xách!

- Thôi, thôi, chúng em rõ rồi ạ! - Một cô kêu lên.

- Chưa đủ - Giáo sư nói tiếp - Còn điều này quan trọng nhất: Có một lũ lừa luôn làm ra tiền để các cô tiêu!2674

Biết ơn loài vật



Ở một trường nữ sinh, các cô gái đang nghe một giáo sư già giảng bài. Giáo sư nói:

- Thưa các cô, nói chung, giới đàn bà cần phải luôn tỏ lòng biết ơn các loài vật!

- Thưa giáo sư, vì sao ạ? - Một cô đứng lên hỏi.

- Bởi vì, như các cô biết, các loài thú cho các cô bộ lông để làm áo khoác. Những con ốc con sò ở biển trở thành đồ trang sức của các cô. Loài cá sấu cho các cô bộ da để làm túi xách!

- Thôi, thôi, chúng em rõ rồi ạ! - Một cô kêu lên.

- Chưa đủ - Giáo sư nói tiếp - Còn điều này quan trọng nhất: Có một lũ lừa luôn làm ra tiền để các cô tiêu!2674

Hãy nghe con trẻ nói



Misa kể lại câu chuyện cừu và chó sói vừa học ở trường cho bố mẹ nghe. Bố nói: - Con thấy chưa, nếu con cừu vâng lời mẹ, không bỏ đi chơi xa thì đâu bị chó sói ăn thịt.

- Vâng, nhưng nếu nó nghe lời mẹ ở nhà thì tới Giáng sinh, chúng ta cũng làm thịt nó thôi.



o O o


Mở Hộp Cá

Bà mẹ mở hộp cá "Sácđin" và nói với cậu con trai:

- Cá Sácđin này bây giờ quý hiếm lắm, tại cá lớn ăn nó gần hết rồi.

Cậu con trai liền hỏi:

- Mẹ ơi. Những con cá làm thế nào mở được hộp cá mẹ nhỉ?
1891

Công Đức Sám Hối



Chúng sanh khi xả báo thân này thì thọ báo thân khác. Nếu trong khi tìm thọ thân khác mà chưa đủ nhân duyên thì thân nầy chưa xả. Ví như con sâu đo, trong khi đàng đuôi bám chặt một nơi thì đàng đầu ngóc lên tìm kiếm. Hễ đàng đầu tìm được chỗ mà bám xuống thì đàng đuôi mới nhả ra. - Con người trong lúc nằm thiêm thiếp chờ chết, chính là lúc nghiệp thức tìm kiếm nơi thác sanh. Nếu được nơi rồi thì liền chết, bỏ xác thân nầy mà thọ thân khác.

Thuở xưa, đời nhà Lương, vua Võ Ðế, có quen với một vị Hòa thượng, hiệu là Chí Công, hằng ngày trò chuyện với nhau rất thân thiết.

Hoàng hậu tên là Hy Thị, thấy vậy, bèn can gián vua đừng chơi với người ngu tăng ấy, nhưng vua Võ Ðế chẳng hề nghe, cứ giao du như thường. Hoàng hậu giận lắm, toan lập mưu hại ngài Chí Công, bèn lén dùng thịt chó làm nhân bánh, rồi sai người đem bánh ấy đến chùa mà trai tăng.

Ai ngờ Hòa thượng Chí Công đã biết trước, nên dự sắm áo tràng rộng tay, làm bánh chay bỏ vào, rồi  khi trai Tăng lén bỏ bánh mặn trong tay áo, lấy bánh chay ra ăn.

Bà Hi Thị đợi tin Hòa thượng ăn rồi, tức thì tâu với vua rằng: "Bánh ấy thiếp dùng thịt chó làm nhân, ông Chí Công ăn mà không biết, thiệt là người phàm ngu muội, không có đạo đức trí tuệ gì cả, nay bệ hạ còn làm bạn nữa chăng?".

Vua nghe nói nổi giận, liền mang gươm đến chùa mà giết Hòa thượng.

Khi ấy, ngài Chí Công cũng đã biết trước, nên ra ngoài cửa chùa đứng đợi.

Lúc vua ngự đến trông thấy Hòa thượng thì hỏi rằng: "Ông ra đứng đây mà làm chi?".

Ngài Chí Công đáp rằng: "Bần tăng biết bệ hạ đến giết bần tăng, nên bần tăng ra đây đứng đợi. Nếu Bệ hạ mà vào chùa mà giết hại, thì ô uế chốn Già lam càng tội nghiệp lắm!".

Vua nghe nói kinh hồn chấp tay niệm Phật và sám hối, rồi liền mời Hòa thượng vào chùa mà hỏi rằng: "Ngài đã tiên tri được như vậy, vì sao còn ăn lầm bánh thịt chó mà không biết?".

Ngài Chí Công bèn đáp rằng: "Muôn tâu Bệ hạ! Bần tăng có ăn đâu!"

Tâu rồi Ngài liền thỉnh vua ra sau vườn, dạy người đào lấy bánh thịt chó lên, thấy vẫn còn đủ 120 cái. Hòa thượng bèn lấy nước Tịnh thuỷ phun vào, tức thì mỗi mười bánh hiệp lại thành một con chó, hình thể vận động như thường.

Vua thấy vậy thất kinh, mới biết pháp lực thần thông của Ngài Chí Công thiệt là cao cường quảng đại, liền trở vào chùa hết lòng lễ sám hối những sự lỗi lầm. Từ ấy Võ Ðế càng yêu mến Hòa thượng Chí Công hơn ngày trước nữa; trái lại bà Hy Thị thấy thế lại càng giận thêm, nên khiến kẻ hầu hạ đến chùa lấy kinh sách đem ra đốt hết.

Ðến niên hiệu Thiên Giám, bà mang bệnh nặng rồi phải từ trần, rồi bào thai làm con rắn mãng xà ở sau hậu cung ẩn mình không cho ai thấy, thừa khi ban đêm, bà lại mách điềm chiêm bao cho vua Võ Ðế hay rằng: "Khi thiếp còn sống ăn ở bất nhân, tổn vật hại người, làm điều tham độc. Vì cớ ấy nên nay thiếp phải làm thân mãng xà, thân đã dài, vóc lại lớn, bò lết không nổi, đói không có chi ăn, khát chẳng có chi uống, cực khổ nhiều bề, còn mỗi trong chân vảy lại có thứ độc trùng đeo vào cắn rứt da thịt, đau thắt ruột gan thật là khó chịu! Thiếp nghĩ vì thiếp cùng Bệ hạ vẫn là tơ duyên chỉ nợ, tình vợ nghĩa chồng, mà nay thiếp bị đọa ra thân súc sanh thế này, Bệ hạ nỡ nào hưởng thọ phú quý một mình mà không tìm phương chi cứu thiếp, nên xin Bệ hạ từ bi thỉnh thầy làm chay độ giải cho thiếp, may nhờ Phật pháp hộ trì, thoát ra khỏi vòng ác báo, thì thiếp cảm ơn đời đời".

Vua Võ Ðế nghe rồi, bèn thức dậy rầu rĩ khóc lóc một hồi; sáng ra liền truyền lệnh rước các thầy Sa môn nhóm tại điện mà hỏi rằng: "Vậy trong hàng chư tăng, ai có phép chi cứu giải Hoàng hậu khỏi điều tội khổ chăng?".

Hòa thượng Chí Công tâu rằng: "Muôn tâu Bệ hạ! Tội của Hoàng hậu rất nặng, xin Bệ hạ hãy thiết lập đàn tràng lễ bái sám hối, thì mới cứu được".

Vua Võ Ðế bằng lòng, liền cầu Hòa thượng Chí Công soạn ra mười quyển sám văn, rồi thiết đàn trong cung là chay ba tháng, cầu sám cho Hoàng hậu. Có một hôm kia, khi trai đàn gần mãn có mùi hương nồng nã bay khắp trong cung điện. Vua Võ Ðế ngước mắt ngó lên trời, thấy có một nàng con gái, nhan sắc tuyệt trần, đứng giữa hư không mà chấp tay tâu cùng vua rằng: "Thiếp nhờ công đức của Bệ hạ cầu sám hối đã thoát được thân mãn xà mà sanh về cõi trời Ðao Lợi. Nên thiếp phải hiện thân ra cho Bệ hạ thấy để làm chứng nghiệm vậy - Thôi, mấy lời cảm tạ, kính chúc Bệ hạ ở lại bình an". Bà nói rồi liền ẩn mình không thấy nữa.

Khi ấy vua Võ Ðế nửa mừng nửa khóc, khôn xiếc sự tình bèn lui vào cung mời Hòa thượng Chí Công mà hỏi rằng: "Hoàng hậu của Trẫm buổi còn sống, hết sức thù ghét Hòa thượng là túc duyên làm sao mà gây ra cừu oán như vậy?".

Ngài Chí Công tâu rằng: "Muôn tâu Bệ hạ! Sự cừu oán duyên do kiếp trước có một vị Trú trì và một vị Giám tự ở chung một chùa. Trong chùa ấy có cái đôn để nước, dưới chân cái đôn có con thiện trùng thường thường kêu trong khi ban đêm; tiếng kêu của nó inh ỏi như thể tiếng con dế hay con vạt sành vậy. Thường khi ông Trú trì tới đó lấy nước súc miệng, rửa mặt thì cũng chú nguyện cho con ấy mau mau thoát đặng cái thân súc vật, mà sanh về đường nhân luân.

Một bữa kia ông Trú trì đi khỏi, ông Giám tự ghét con thiện trùng đêm nào cũng kêu, và làm cho lòng ông không được thanh tịnh và chẳng cho ông ngủ thẳng giấc, nên ông bèn bắt con ấy, lấy dao cắt ngang giữa lưng làm hai, rồi cũng bỏ lại dưới chân đôn như cũ.

Qua bữa sau ông Trú trì về, trót đêm không nghe tiếng con thiện trùng kêu nữa, bèn kiếm dưới chân đôn, thì thấy nó đã chết rồi. - Ông thương khóc, niệm Phật chú nguyện cho nó và lấy một miếng vải đỏ buộc vào chỗ lưng bị cắt, rồi đem chôn sau vườn chùa.

Muôn tâu Bệ hạ! Con thiện trùng ấy tức là kiếp này làm thân Hoàng hậu; còn vị Giám tự là kiếp này làm thân của Bần Tăng đây. - Vì vậy oan gia gặp nhau toan đòi nợ trước, nếu tôi kiếp này tu hành lơ láo, thì có thể nào thoát ra khỏi tay của Hoàng hậu!".

Vua Võ Ðế nghe nói liều gật đầu mà đáp rằng: "Hèn gì Hoàng hậu của Trẫm thường thường buộc sợi dây đỏ ngang lưng, không khi nào rời bỏ, mà Trẫm không biết cớ làm sao. - Có một đêm Hoàng hậu ngũ mê, Trẫm lén mở sợi dây ấy ra, thì Hoàng hậu nói rằng đau lưng, rồi lấy dây ấy buộc lại vào, tức thì không đau nữa. Nay Hòa thượng bày tỏ sự túc trái như vậy, thì biết Phật nói "NHÂN QUẢ" thiệt là không sai".

Từ ấy, vua Võ Ðế lại càng tin tưởng Phật pháp, trọng đãi Chúng Tăng và nguyện một lòng phụng sự Tam Bảo...


Hết
490