Trang

Jun 23, 2013

Nụ hôn vào mắt


Ảnh
Tình yêu đôi khi không cần phải cất lên thành lời 
mà đôi khi ta để cho trái tim tự cảm nhận 
và để cho những bàn tay tự tìm đến nhau.

Jun 22, 2013

Thiên Sứ – Phần cuối: Nỗi nhớ của đời anh

Quang à, em thật sự không biết phải viết như thế nào. Thật sự em muốn xin anh tha tội. Sau cái chết của Như em rất đau lòng và dằn vặt bản thân. Nếu như em không phải là một đứa ích kỉ thì có lẽ mọi chuyện đã không như thế này, anh đã gặp được cô ấy 2 năm trước, nhưng em không muốn như thế. Bởi em ghen tỵ với cô ấy. Anh có hiểu được cảm giác của em không khi thấy anh, người em yêu thương nhất có thể đứng hàng giờ nhìn bức ảnh cô ấy mà không nói gì với em? Cô ấy là ai cơ chứ, người mà anh gặp duy nhất một lần lại khiến cho anh quên đi em người vẫn luôn sánh bước cùng anh sau bao nhiêu năm. Em đã biết cô ấy là bạn gái cũ của anh rể, chị cũng biết.


Thiên Sứ – Phần 6: Đừng đi, anh còn chưa nói yêu em…

Như bắt đầu có những triệu trứng không tốt về sức khỏe, mái tóc dày, đen láy bị rụng và xơ xác đi rất nhiều. Khuôn mặt với nước da trắng ngần giờ chuyển sang màu tái xanh, cùng với những nếp nhăn và những vết nám dần xuất hiện. Cơ thể của Như kháng lại những tác dụng của hóa chất một cách mạnh mẽ, khó có thể tìm ra một cách thích ứng. Đôi mắt của Như giờ đen thâm lại, hậu quả của những đêm mất ngủ vì đau đầu.

Quang trầm ngâm trước những tấm phim cắt lớp của Như, dường như khối u không hề có xu hướng thuyên giảm trước những tác dụng của hóa chất. Trước tình hình như thế, chuyện phẫu thuật là càng sớm càng tốt, tuy nhiên sức khỏe của Như lại là một mối lo lớn đối với Quang, thêm cả việc làm sao có thể sốc lại tinh thần cho cô ấy là một vấn đề hết sức khó khăn.


Như có vẻ rất ngoan cố và ít chống cự lại bệnh tật, cô cứ nói đến cái chết một cách bình thản, đôi khi Quang thấy như là một sự buông xuôi phó mặc cho số phận. Đó không phải là tính cách của Như, Quang biết rõ điều đó, nhưng cô gái này đang dần dần muốn đầu hàng lại số phận, Quang đau đớn và xót xa khi nghe từng câu từng chữ từ miệng Như nói về cái Chết….

Mái tóc của Như phải cắt để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, Như là người khá quan tâm đến vẻ ngoài của mình nên đây là điều thật sự làm cho Như đau đớn…

-        Chị biết cô ấy rất buồn, nhưng cứ luôn giả vờ mạnh mẽ, lúc chị cắt đi mái tóc, chị nhìn trong mắt cô ấy…hình như là nước mắt…

Quang thấy tim mình nhói khi chị Y tá kể lại như vậy, anh chạy đến phòng Như, anh thấy cô trầm ngâm ngồi trước cửa sổ, mái tóc đã cắt đi, cô đội một chiếc mũ màu xám quanh đầu.

-        Như, em không sao chứ !

Như nhìn Quang, rồi mặt méo xệch đi, cô gục vào vai anh khóc. Quang nhìn thấy trên sàn, tấm gương  vỡ vụn….

* * *

Thu đến nhà Quang, căn nhà có vẻ như lâu lắm không có người ở, Thu đoán chắc anh chỉ qua nhà tắm giặt sau đó lại đến bệnh viện. Bếp núc lạnh tanh, đồ đạc vứt lung tung, mấy chậu hoa ngoài ban công khô héo vì thiếu nước.

Dạo này Quang đi đâu làm gì Thu không hề biết, gọi điện khó có thể nói chuyện với anh được vài ba câu. Dường như có một khoảng cách thật lớn đang hình thành giữa anh và cô. Căn nhà này bỗng dưng cô thấy trở nên xa lạ đến nhường nào, đáng lẽ nơi này phải là nơi cô có cảm giác thân quen mới đúng, nhưng sao, cứ có cảm giác như đến vụng trộm nhà của một người lạ.

Thu xếp dọn mọi thứ ngăn nắp lại, nấu vài món anh thích để trên bàn ăn. Đoán khi nào Quang về nhà sẽ nhìn thấy. Cô ngồi xuống ghế, cảm giác lạc lõng ngay chính giữa nơi này. Quang giờ này đang làm gì cô không biết, bạn bè xung quanh, gia đình luôn dồn hỏi cô về mối quan hệ với anh, họ luôn muốn biết rằng đến bao giờ anh và cô sẽ có một đám cưới. Thu ngần ngại cũng không đả động đến vì Quang cũng chưa thật sự nhắc đến lần nào…

Thu khẽ khàng mở căn phòng của riêng Quang, cô đứng đó, nhìn trân trân vào bức ảnh Thiên Sứ được anh treo chính giữa căn phòng. Cô nắm chặt bàn tay, rồi tức giận đập tan mọi thứ có trong phòng,cô túm lấy đống ảnh rồi ném chúng ra xa

-        Đáng lẽ ra cô không nên xuất hiện trong cuộc đời anh ấy, tôi đã quá bao dung khi để cô đi bên cuộc đời tôi và Quang. Đã đến lúc cô phải đi khỏi cuộc đời anh ấy rồi…

Thu khụyu xuống sàn, cái cảm giác sợ hãi như cách đây 2 năm lại xuất hiện…

-        Chị làm sao thế này? Thu lo lắng nhìn chị gái mình nằm gục trên giường như chẳng còn chút sinh khí nào, đôi mắt đỏ hoe.

-        Chị không muốn sống nữa em ơi !

-        Sao, có chuyện gì đã xảy ra với chị?

-        Anh Hiếu, anh ấy có người khác…

-        Anh Hiếu ư, làm sao có thể???

Thu tròn mắt ngạc nhiên rồi sau đó đứng nghe chị gái kể lại đầu đuôi câu chuyện trong tiếng nấc. Thu biết Hiếu vì đó là người bạn đã cùng chị gái lớn lên từ thủa nhỏ, Thu biết chị yêu Hiếu từ lâu rồi, và vẫn luôn chờ đợi một tiếng nói yêu thương từ anh. Cả hai bên gia đình đều hài lòng về mối quan hệ này, thậm chí mẹ Hiếu còn coi chị gái Thu như coi dâu trong nhà. Hiếu đi du học rồi trở về, lúc ấy chị hạnh phúc với những nỗi nhớ được lấp đầy sau bao nhiêu năm. Nhưng mọi thứ lại không giống như chị tưởng. Hiếu đã đem lòng yêu người khác, thậm chí, một tiếng yêu chị chưa kịp nói với anh…

Thu đã đến gặp người con gái ấy, cô ta đẹp đúng như những gì chị miêu tả. Không còn rõ cuộc gặp bí mật của Thu khi đó có phải là lí do sau đó cô ấy và Hiếu chia tay hay không, nhưng Thu vẫn thầm cảm ơn cô gái ấy. Thu đã tự nhủ “cô ấy đẹp và tốt như vậy, chắc chắn một ngày nào đó cô ấy sẽ tìm thấy một người xứng đáng để yêu”.

Và rồi, chính cô gái ấy đột ngột xuất hiện, trong chính căn phòng này…cô ấy chính là Thiên Sứ mà Quang vẫn ngày đêm tìm kiếm. Thu đã chết lặng khi nhìn thấy Quang nâng niu bức ảnh ấy. Nhưng rồi cô im lặng, im lặng mãi mãi giấu giếm đi sự có mặt đang thật gần với Quang chứ không xa xôi như anh vẫn tưởng.

Thu im lặng để cô gái ấy đi bên cuộc đời người yêu mình, cô mâu thuẫn với chính bản thân, cô lo sợ, sợ rồi khi Quang biết được cô sẽ lại mất anh. Thu biết mình đã làm sai, nhưng cô biện hộ cho mình rằng trong tình yêu ai cũng có sự ích kỉ, ai cũng muốn người yêu sẽ là sở hữu mãi mãi của riêng mình.

Và giờ đây sau 2 năm tưởng chừng như quên lãng, mọi thứ lại ào ạt về làm Thu run rẩy …

* * *

- Em đến khi nào thế? Quang ngạc nhiên khi thấy Thu đã đứng trong phòng làm việc của anh từ bao giờ.

- Em mới đến thôi, gặp anh thật là khó, người ta nhớ anh nên muốn đến gặp anh không được sao?

- Anh phải làm việc mà.

- Lúc nào cũng làm việc, làm việc, anh xem có ai yêu đương như chúng ta không, em muốn cuối tuần này anh về ăn cơm ở nhà em, mẹ nhắc anh đấy…

- Thu, hiện giờ anh rất bận, sẽ giải thích cho em khi có thời gian. Giờ em về đi.

Thu sững lại trước thái độ của Quang, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy với cô.

-        Anh, làm sao anh có thể đối xử như thế với em? Vì đống giấy tờ bệnh án này ư? Hay vì một lí do nào khác? Em mệt mỏi khi phải suốt ngày chờ đợi anh rồi anh biết không.

Thu giật lấy đống giấy tờ từ tay Quang, rồi giơ chúng ra trước mặt anh sau đó ném chúng vào Quang. Mớ lộn xộn tung tóe trên sàn nhà, Quang im lặng không nói gì, lặng lẽ cúi xuống nhặt và  sắp xếp lại.
Tờ giấy gần nhất chân Thu cô nhặt lên, sững sờ…

Bệnh án có ghi :ĐẶNG TÂM NHƯ

Và tấm hình bệnh nhân được dán bên mép trên bên trái.

Thu run rẩy, rồi lắp bắp.

-        Anh…anh…tìm thấy cô ấy rồi ư? Cô ấy…đang ở đây ư?

Thu lùi lại, lấy tay nắm lấy một điểm tựa, chân cô run rẩy.

-        Cô ấy là bệnh nhân của anh, ngày kia cô ấy sẽ phẫu thuật…

Tai Thu ù đi và không còn nghe thấy tiếng của Quang nữa, cô chạy thoát khỏi căn phòng. Nước mắt giàn giụa, sao mọi chuyện lại như thế này???

Giữa khoảng sân rộng đầy nắng, Thu nhìn thấy cô gái cách đây 2 năm đang ngồi trên chiếc xe đẩy, thân hình mỏng manh yếu ớt, đội trên đầu chiếc mũ che đi mái tóc đã bị cắt…

Thu dưng dưng nhìn Như trong tình trạng yếu ớt này, Thu tiến đến gần Như, đôi mắt ngày nào đã nhận ra Thu. Như khẽ cười…

Họ đã nói với nhau điều gì không ai biết được…

Sân rộng và ánh nắng chói chang, trời cao và mây hôm nay có màu xanh đến lạ…

* * *

Vị Bác sĩ già nhìn Quang ái ngại, anh đến xin trực tiếp được tham gia ca mổ cho Như. Ông lấy cốc nước đưa cho Quang.

-        Về nguyên tắc chuyện này không thể được.

-        Tôi xin ông, viện trưởng, tôi phải cứu lấy cô ấy.

-        Tôi đã nói với bệnh nhân Như về việc sắp xếp người sẽ tham gia ca mổ và cô ấy cũng muốn cậu sẽ mổ cho cô ấy. Nhưng đây không phải là chuyện dễ dàng gì, vì vậy, cậu sẽ chỉ có tư cách hỗ trợ cho tôi tham gia ca mổ, ngoài việc đó, tôi không thể giúp gì hơn.

Quang khẩn khoản nắm lấy tay vị bác sĩ, ông trút những tiếng thở dài “Tôi cần cậu có một tinh thần thép, vững vàng lên, con trai !”

Ngày cuối cùng.

Như được chuyển đến phòng mới để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật. Trước khi đi, cô cầm máy điện thoại gọi điện cho bố. Cố gắng để không để lộ những tiếng nấc nghẹn ngào. Cô dặn ông hãy sống tốt nhé, ông hỏi Như bao giờ sẽ về. Cô im lặng rồi cúp máy. Rồi những tiếng nấc nghẹn lại kìm lại, cô gọi cho mẹ “Mẹ hãy về đi, đó là điều duy nhất con mong ước, hãy tha thứ cho con, hãy tha thứ để sống…” Đầu giây bên kia im lặng, Như im lặng rồi gác máy. Tiếng khóc đau đớn từ sâu thẳm trái tim cô, nghe như đang cào xé…

Chiếc xe đẩy Như vào bàn mổ, đôi bàn tay Như run rẩy nắm lấy tay Quang, cô mỉm cười, rồi thiếp đi.. Đôi mắt nâu nhìn cô đầy lo lắng.

Đôi bàn tay thật ấm của Quang và đôi mắt nâu dịu dàng ấy đang đợi cô, thấp thoáng, thấp thoáng trong tâm trí…

Mọi ảo ảnh dần trở nên mờ nhạt và trắng xóa, kí ức trắng xóa, nhưng từ sâu thẳm, Như biết có một ai đó đang đợi Như, một ai đó rất quen nhưng cô không còn nhớ rõ ràng nữa…Một miền xa thẳm đang vẫy gọi cô…

Mạch đập của Như yếu dần, những tiếng bíp bíp đến vô hồn, mọi thứ nhốn nháo…

“Tiêm thêm một ống cầm máu đi”

“ Tăng trợ tim đi”

“Chúng ta không thể để mất cô ấy !”

Mồ hôi ướt đẫm trán Quang, đôi mắt anh căng ra giành giật từng giây từng phút mạng sống với tử thần.

Bíp bíp bíp, những tiếg bíp lạnh lùng vô hồn…

Máu đỏ tươi không ngừng chảy…

Ánh đèn phẫu thuật loang loáng, rồi bỗng chốc mọi thứ trở nên mờ nhòe đi trước mắt Quang…

Kí ức trắng xóa, tất cả trở thành hư không….

Cô gái nằm đó với một giấc ngủ dài, thật dài….

Thiên Sứ, đừng đi, anh còn chưa nói…yêu em !”

Thiên Sứ – Phần 5: Thiên Sứ, đừng khóc !

Quang đưa tay lên xếp những chồng bệnh án ngay ngắn lại, rồi cầm chiếc cặp, tắt điện định để ra về. Ca trực kết thúc lúc 3 giờ sáng, có vẻ như đây là một đêm trực khá nhàn nhã.

Thiên Sứ – Phần 4: Cảm ơn anh…mắt nâu dịu dàng

Sáng, nắng mỏng vào phòng. Như tỉnh dậy trong trạng thái khá thư thái dễ chịu, có thể do giấc ngủ sâu đêm qua đã làm cho cô cảm giác thoải mái hơn. Như nhìn đồng hồ, 5h30 sáng, một ngày mới bắt đầu với sự bình yên đến lạ thường. Từ phía cửa sổ cô nhìn ra xa, phía sân của bệnh viện, vài cụ già đang ngồi đón ánh nắng đầu tiên của ngày trên băng ghế đá và nói chuyện cùng nhau, những bác sĩ rời khỏi bệnh việc qua một đêm trực vất vả. Như đưa tay lên cửa sổ hứng lấy ánh nắng, nheo mắt nhìn những tia nắng lọt qua kẽ tay…

Thiên Sứ – Phần 3: Gặp mặt

Bệnh viện.

Ngày đầu tiên Như nhập viện, những giấy tờ và thủ tục lằng nhẳng làm cho cô khá mệt. Bắt đầu có vài dấu hiệu của việc đứng không vững, cô tự cảm nhận thấy hai chân bắt đầu run lên và cô cố gắng kiếm một chiếc ghế để ngồi xuống trong lúc chờ đợi. Mùi bệnh viện và không khí ngột ngạt đông người ở đây khiến cho cô khó chịu, nhưng có lẽ cô sẽ phải thích nghi với điều này, bởi không còn lâu gì nữa, cô sẽ phải gắn bó với nơi này, ít nhất là không phải là cuộc điều trị đơn giản ngắn ngày.

Thiên Sứ – Phần 2: Nước mắt Thiên Sứ

Như cầm tờ xét nghiệm trên tay. Nét chữ ông bác sĩ già nghệch ngoạc nhưng Như vẫn còn đọc được “Có dấu hiệu của những tế bào dị thường, nghi có thể bị u ác tính ở đỉnh não. Bệnh nhân cần nhập viện gấp. Triệu trứng bất thường”. Như không rõ cảm xúc của mình, chỉ thấy nước mắt dàn dụa cứ tự nhiên chảy xuống. Tim thấy điếng đi một lúc lâu và cảm giác nghẹt thở.

Thiên Sứ – Phần 1: Định Mệnh

Quỳnh Thy

Quang chưa bao giờ tự giải thích xem lí do nào anh lại thích nhiếp ảnh. Đó giống như một thứ mê hoặc mà nếu như càng muốn rời ra thì ta lại càng muốn đi vào tìm hiểu lâu hơn vậy. Quang là một bác sĩ trẻ, đó là cuộc sống vẫn diễn ra hàng ngày của anh và nhiếp ảnh là một thế giới hoàn toàn khác mà anh dành riêng sự ưu ái.

Áo cưới, hoa hồng và anh (P15-End)



Bảo Thiên lái xe đưa Huyền Sâm về thoát khỏi bữa tiệc khiến cho đầu óc anh choáng váng và trái tim anh nhức nhối. Anh không thể đứng thêm ở đó để nhìn thấy người đó và Max hạnh phúc cười nói bên nhau được. Huyền Sâm chốc chốc lại đưa mắt nhìn anh như muốn dò hỏi thái độ của anh.

Áo cưới, hoa hồng và anh (P14)



Năm năm sau.

Những kí ức dần dần bị thời gian khỏa lấp, những vết thương lòng giờ đã khô lại chỉ còn lại là những vết sẹo dài.

Họ đã có những cuộc đời khác…

Áo cưới, hoa hồng và anh (P13)



Linh về nhà với tâm trạng ủ dột và dáng vẻ đầy thiểu não, tâm trí hỗn loạn, cô tự cảm nhận được trái tim mình đang đau đớn. Cuộc nói chuyện với mẹ Bảo Thiên khiến trái tim cô như xát muối, cô chẳng có gì để giúp được Bảo Thiên lúc này. Thứ quan trọng nhất cuộc đời anh là GM giờ chính tay cô là người hủy hoại. Linh đau đớn với suy nghĩ ấy, làm sao cô có thể vẫn vui vẻ bên anh lúc này như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra? Nếu như cô đã mất rất lâu để tìm được tìm được tình yêu của mình thì đến bây giờ cô cảm thấy dường như cô đang sắp tuột mất anh.

Áo cưới, hoa hồng và anh (P12)



Linh đã bình phục lại hoàn toàn sau vụ tai nạn, được bố mẹ chăm sóc nên có vẻ Linh béo ra. Tinh thần cũng rất thoải mái chứ không còn bị hoảng loạn như mấy ngày trước. Bố mẹ Linh cố tình tránh không cho cô xem tivi để cô không biết được những tình hình hiện tại của GM.

Áo cưới, hoa hồng và anh (P11)



Bệnh viện ở vùng núi thiếu thốn những trang thiết bị cần thiết cho ca phẫu thuật của Linh, một mảnh cây sắc lẹm đâm vào mạng sườn bên trái khiến cho ca phẫu thuật hết sức khó khăn và các bác sĩ phải mất thời gian để gắp những mảnh cây nhỏ ấy ra ngoài.

Áo cưới, hoa hồng và anh (P10)



Cả hai đi rồi chỉ còn Linh ở lại, căn nhà im lắng. Linh đứng trơ trơ một mình. Mắt cô long lanh, không rõ ràng cảm xúc của mình nữa, chỉ biết rằng nó giống như cô vừa mất đi một thứ gì đó thuộc sở hữu của bản thân. Linh thừa nhận rằng Linh chẳng yêu quí gì Bảo Thiên, nhưng sao, nhìn anh ta vui vẻ với Huyền Sâm cô thấy mình lạc lõng như thế này ?

Áo cưới, hoa hồng và anh (P9)



Buổi sáng, Linh đi vào bếp, nhìn thấy Bảo Thiên từ trong phòng đi ra, cô lấy nước trong tủ lạnh rồi cất nhanh vào tủ rồi đi lên phòng.

-      Linh…! Bảo Thiên gọi cô.

-      … Linh coi như không nghe thấy gì, bước tiếp những bậc cầu thang.

-      ĐỒ HÂM DỞ KIA, CÔ CÓ NGHE TỐI NÓI HAY KHÔNG!

-      (Vẫn im lặng)

-      Này, tôi… tôi xin lỗi!!!

Linh bước những bậc cầu thang cuối cùng rồi đóng cửa phòng lại. Cô vẫn im lặng, suốt 2 tiếng đồng hồ như một con ngốc ngồi đợi Bảo Thiên về dù biết rằng lời hứa đó của anh ta cũng chỉ là một câu nói đùa và cuộc điện thoại có giọng một cô gái Linh cũng đã thừa hiểu tính nết anh ta từ trước đến giờ, nhưng tại sao điều đó lại làm cho cô thấy lòng nặng trĩu như thế này.

Đáng lẽ ra mình chẳng nên buồn như thế này, TẠI SAO, TẠI SAO CHỨ!!!!!!!!!!!!!!!!!

Huyền Sâm hẹn Jenny đến, cô nàng có vẻ rất nóng lòng chờ đợi đứa bạn thân sau 4 năm du học đã không hề gặp mặt. Mặc dù mọi thông tin, ảnh ọt vẫn được hàng ngày update trên facebook và vẫn nói chuyện qua skype hàng ngày. Huyền Sâm nóng ruột bởi tất cả mọi chuyện với Bảo Thiên, chuyện anh đùng đùng đi lấy một cô nàng tự dưng mọc ở đâu ra đang làm vấn đề làm cô muốn điên lên hơn bao giờ hết.

-      Xin lỗi, tớ đến muộn, tắc đường quá! Jenny vứt xoạch chiếc túi xuống ghế, tỏ vẻ mệt mỏi.

-      Không sao. Nào, kể cho tớ đi!

-      Chuyện gì? Jenny tròn mắt chưa hiểu vấn đề.

-      Tất cả, chuyện về Bảo Thiên, tất cả những gì bốn năm qua không có mặt tớ ở đây!

-      À… là… là… chuyện đó sao?

-      Tại sao cậu là bạn thân của tớ mà người yêu tớ đi lấy vợ cậu lại chẳng hề nói với tớ một lời nào?

-      Chuyện đó..chuyện đó… là..là…Jenny ấp úng.

-      Cậu có chuyện gì giấu tớ đúng không?

Jenny cúi gằm mặt xuống, tránh cái nhìn của Huyền Sâm. Cô lấy hai tay vò vào nhau, tỏ vẻ bối rối.

-      Tớ xin lỗi, tớ nghĩ chuyện này có thể giấu cậu, nhưng….tớ không thể giấu được nữa rồi.

-      Tớ đang nghe đây. Huyền Sâm chăm chú.

-      Chuyện là, sau khi cậu đi, tớ đã cặp kè với Bảo Thiên…Tớ biết đó là người cậu yêu, nhưng…tớ cũng yêu anh ấy… và… khi cậu đi, tớ đã có thời gian…

-      Đồ tồi! Huyền Sâm lẩm bẩm và nhìn thẳng vào Jenny.

-      Tớ  xin lỗi…Bảo Thiên là người mà bất kỳ cô gái nào cũng muốn sở hữu..mà cậu biết thừa là anh ấy rất quyến rũ….Tớ….

-      Đồ ngu, cậu thừa hiểu anh ta chỉ coi phụ nữ là thứ qua đường.

-      Tớ hiểu, nhưng tớ cũng biết là khi yêu người ta không hề hối tiếc.

“Àoooooooooooooo…” Cốc nước lạnh Huyền Sâm cầm lên và hất thẳng vào mặt Jenny « Đồ tồi, cậu không xứng đáng là bạn thân của tôi???” Huyền Sâm giận dữ.

Tôi đã nhầm rồi, tôi đã nhờ cậu để mắt tới Bảo Thiên trong lúc tôi đi xa, vậy mà cậu không những chẳng làm được việc gì mà còn quyến rũ anh ấy, tôi căm thù cậu.”

Huyền Sâm giận dữ, cô đặt cốc nước xuống bàn, cầm túi rồi đứng dậy bỏ về.

-      Cậu cũng có hơn gì tôi đâu, Bảo Thiên giờ đã thuộc về cô ta rồi…Jenny ngẩng mặt lên hằn học.

Huyền Sâm đứng khựng lại, câu nói đã chĩa đau đớn thẳng vào trái tim cô, rồi không nghĩ lâu thêm nữa, cô ta dời khỏi quán bỏ mặc Jenny với khuôn mặt nhòe nhoẹt nước.

Linh trở lại quán cafe làm việc,  giờ vết sẹo ở chân cũng đang mờ dần. Hải Minh vẫn đến quán đều đặn và đọc sách, Linh có tưởng chừng như Hải Minh lúc nào cũng rảnh rỗi và anh lúc nào cũng có thừa thời gian cho cô.

Linh mang một cốc cafe đến cho Hải Minh, rồi ngồi xuống trước mặt anh, vẻ mặt phụng phịu khó coi.

- Em sao thế, mặt mũi ỉu xìu. Hải Minh lấy tay khẽ vuốt nhẹ lên má Linh rồi cười.

- Haizz! Có những kẻ…thật đáng ghét..Hic hic.

- Không phải là anh đúng không? Hải Minh cười dịu dàng. Bình tĩnh nào cô gái nhỏ!

- Hic hic…

- Đọc một cuốn nhé!

Hải Minh đưa cho Linh một cuốn, rồi anh khẽ với lấy tách cafe đưa lên miệng nhâm nhi một cách bình thản. Linh nhìn theo dáng điệu ấy rồi cũng làm theo. Quán vắng vẻ chỉ có hai người bên chiếc bàn, tách cafe và chúi đầu vào đọc sách. Thực ra người chăm chú chỉ có Hải Minh mà thôi, còn Linh, chốc chốc cô lại ngẩng lên và say sưa ngắm cái dáng điệu thư thái ấy của Hải Minh…

Hai người im lặng không nói gì với nhau, chỉ có gió, có nắng, có chút hanh hanh kèm chút se se lạnh đầu Đông và có cả một trái tim đang thổn thức sâu trong lồng ngực…vì yêu.

*********
*********

Đã một tuần kể từ khi Linh bắt gặp cú điện thoại có giọng cô gái lạ, cô cũng không hỏi Bảo Thiên xem cô ta là ai. Có chăng cũng là bao nhiêu cô nàng trong bộ sưu tập của anh ta mà thôi, vả lại, cô cũng đâu có quá nhiều trách nhiệm để tra khảo, dò hỏi hoặc ghen tuông. Vì đúng ra, cô cũng chẳng là cái thá gì của anh chàng công tử đào hoa này cả.

 Căn nhà đã một tuần này im ắng hơn thường lệ, cô và Bảo Thiên không còn kiểu tranh cãi với những vấn đề nhỏ nhặt như bình thường nữa. Trái lại, ai có việc người đó làm, Linh bận rộn với học hành, anh ta cũng có có những công việc cần giải quyết. Sáng sáng, Linh chỉ chạm mặt anh ta lúc ở bếp hoặc ở nhà vệ sinh, còn cả ngày cho đến tối mịt, Bảo Thiên về nhà lúc nào cô cũng không rõ. Cơm tối Linh vẫn dọn để sẵn trên bàn, sáng hôm sau cô thấy đồ ăn đã hết và dọn sạch sẽ, cô đoán là Bảo Thiên có ăn. Linh chỉ đoán thế và cũng không hỏi han gì thêm, vì thực ra cô vẫn thấy tức anh ách vụ cô bị cho leo cây như một con ngố rừng.

Buổi sáng, Linh xuống nhà bếp, bỗng chạm mặt Bảo Thiên.

Cô cố tình quay đi, kiểu thể hiện ra luôn sự khó chịu khi trông thấy anh ta.

- Này !

- LÀM SAO !!!!!!!! Linh giãy nảy lên.

- Ô hay, tôi đã nói gì đâu…Chiều mai mẹ lên đấy !

- Hả ? Mẹ nào, mẹ tôi ư ?

- Đúng rồi, mẹ vừa gọi điện cho tôi. Bảo Thiên từ tốn uống hết cốc nước.

“Sao mẹ không gọi điện cho con gái mà lại gọi điện cho con rể làm gì chứ” Linh lẩm bẩm.

- Cô xếp đồ đạc sang phòng tôi đi.

- Anh bị điên à ?

- Đầu cô có bị làm sao hay không ? Cô muốn bị người lớn phát hiện hả ?Vợ chồng lại mỗi đứa một phòng là kiểu gì.

- Mẹ ở đây trong bao lâu ?

- Một tuần!

 -AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Không thể để chuyện đó xảy ra được, để tôi gọi lại cho mẹ.
-
 Cứ tự nhiên. Bảo Thiên nhún vai. Dù sao cũng chẳng hay ho gì khi phải ở chung phòng với cô!

Linh tức điên người, vớ lấy cái điện thoại. Dù đang bực dọc nhưng cô phải lấy lại giọng rất chi nhỏ nhẹ để nói chuyện.

- Mẹ à.

- Sao con, mẹ gọi điện cho chồng con rồi đấy, mai mẹ lên, xem thích ăn gì mẹ mang cho nhé!

- Mẹ ơi, mẹ không phải đi lại nhiều cho mệt đâu. Linh ra vẻ quan tâm.

- Không được, 2 tháng các con lấy nhau mẹ cũng đã lên thăm hai đứa đâu, mà ít ra để mẹ còn lên nói chuyện với nhà bà thông gia bên ấy nữa chứ. Từ hồi đám cưới tới giờ các con bận chẳng có dịp nào để hai bên gặp nhau cả.

- Nhưng mẹ ơi….

- Không nhưng gì hết. Thế nhé!

- MẸ, KHOAN ĐÃ! Linh chưa kịp nói gì thêm thì đầu dây đằng kia đã có những tiếng tút tút, Linh để điện thoại xuống quay ra nhìn Bảo Thiên, anh nhún vai biểu lộ lấy làm tiếc vì cô đã chẳng thể làm gì căn ngăn được.

Cả buổi sáng Linh hùng hục dọn lại đống đồ mang sang phòng Bảo Thiên, đống quần áo của anh ta Linh dọn sang một bên, một bên dành cho cô. Tủ quần áo lộn xộn của Bảo Thiên làm Linh phải mất cả tiếng đồng hồ để xếp lại gọn gàng. Chiếc bàn trang điểm Linh cũng hì hục lôi từ phòng cô sang và xếp vào một góc cạnh chiếc giường. Linh lôi đống mỹ phẩm ra và để trên bàn ngay ngắn. Cuối cùng, Linh bài trí lại một số thứ, vài bức tranh được treo lại vị trí khác, và một số thứ khác cần phải xê dịch.

 - Xong rồi ! Linh đập hai tay vào với nhau. Cô nhìn lại căn phòng một lượt, ít ra thì nó cũng gọn gàng sạch đẹp hơn bao nhiêu so với cách bài trí cũ.

Linh lại mất cả một buổi chiều để dọn dẹp lại phòng mình cho đúng với kiểu “phòng trống để dành cho khách khi đến chơi nhà”. Những thứ đồ đạc của cô được mang sang phòng Bảo Thiên để “cất giấu”, ít ra thì trong thời gian một tuần mẹ cô ở đây, hi vọng mọi thứ chẳng có chút gì gọi là sai sót.
Tối Bảo Thiên về nhà, anh nhìn căn phòng của mình, thấy lạ lẫm.

- Này đồ hâm, cô biến phòng tôi trở thành cái quái gì thế hả?

- Mặc kệ nó thành cái gì, tôi thích là được. Linh bướng bỉnh.

- Cô… cô chỉ có 1 tuần thôi nghe chưa, còn sau đó hãy trả lại nguyên trạng căn phòng cho tôi!

- Anh là cái đồ nhỏ nhen thế đấy hả, chỉ vì không muốn bị phát hiện tôi mới phải làm những việc điên rồ này thôi đấy biết chưa? Anh KHÔNG THÍCH CHỨ GÌ, MẶC XÁC ANH!!!

Linh đi ra khỏi phòng đóng cửa rầm một cái. Bảo Thiên im bặt vì thấy thái độ giận dữ của Linh.

Mẹ Linh lên thăm con gái mang theo lỉnh kỉnh không biết bao nhiêu là thứ đồ, nào là hoa quả, quà quê, cả một đống rau được cộp mác “không thuốc bảo vệ thực vật” được lấy từ cái vườn nho nhỏ trước nhà Linh. Mẹ Linh rất lấy làm vui mừng còn Linh thì lòng cứ ngay ngáy như lửa đốt.

- Chồng con đâu… ?

- Anh… anh ta… anh ấy lúc nữa mới về mẹ ạ. Linh luống cuống suýt nữa lỡ miệng.

- Tối nấu canh cua nhé, mẹ mua được toàn đồ ngon, tươi lắm đấy. Hai đứa đều thích ăn nên mẹ dậy sớm đi chợ mua, may mà lên đến nơi bọn này vẫn còn sống dai ngoẳng.

Linh bỗng thấy chạnh lòng, mẹ Linh tính lúc nào cũng thế, tất tả lo cho con cái từng li từng tý một. Linh đã từng ao ước mình sau này lớn lên sẽ trở thành một hình mẫu giống như mẹ, nhưng sao… điều đó quá khó khăn. Ngay cả một đám cưới và một người chồng cho mình, một người con rể cho mẹ, Linh cũng chẳng thể nào có nổi. Linh nhìn mẹ đứng trong bếp bên cạnh đống đồ, rồi nhẹ nhàng, Linh ôm lấy mẹ.

- Mẹ ơi… Cô khẽ khàng dụi dụi mặt vào vai mẹ mình như còn bé lắm.

Bà quay ra vuốt nhẹ vào má Linh.

- Lớn rồi, có chồng rồi mà như trẻ con ấy, xê ra cho mẹ làm nốt nào!

Linh vẫn không chịu buông tay ra, cô cứ muốn được ôm mẹ mãi như lúc này. Và cô ước gì, cô có thể trở về quãng thời gian như ngày còn thơ ấu, được nằm trọn trong vòng tay mẹ, chẳng bao giờ phải lo lắng, chẳng bao giờ có cảm giác mệt mỏi như lúc này. Linh mệt mỏi với những thứ mà chính bàn tay cô đã tạo ra và cô lo sợ không biết, ngày mai, ngày kia… cô sẽ thế nào. Liệu cho đến lúc mẹ biết được sự thật này, bà có đủ sức lực để chịu đựng được đứa con gái này hay không?

- Chồng con… nó đối xử tốt với con chứ!

- Dạ… dạ… tốt mà mẹ.

- Ban đầu, bao giờ cũng khó khăn, lấy chồng khác lúc yêu nhiều lắm, con có thể bị shock, nhưng rồi mọi thứ sẽ qua hết mà.

Linh vâng vâng dạ dạ trả lời mẹ, cô biết phải nói gì hơn nữa, chẳng lẽ sẽ phải nói với mẹ rằng cô đang phải chịu đựng một đồ hâm dở vừa nói lắm, vừa nhỏ nhen lại vừa đào hoa như cái đồ hâm dở kia ư? Mà cũng chẳng trách ai được nữa, chuyện này chính do cô châm ngòi nổ và giờ cô phải chịu đựng hậu quả mà chính cô đã gây ra.

Buổi tối, Bảo Thiên về sớm hơn thường lệ, mâm cơm do mẹ nấu nóng hổi. Linh nhìn xuýt xoa.

- Ôi mẹ, lâu lắm rồi mới ăn cơm mẹ nấu!

- Các con ăn nhiều vào nhé!

- Hấp dẫn quá, con sẽ ăn thật nhiều mẹ ạ. Bảo Thiên nhìn mâm cơm thích thú rồi vui vẻ quay ra nói với mẹ Linh.

Mẹ Linh vui vẻ chỉ ngồi nhìn hai Linh và Bảo Thiên ăn, bà ăn rất nhỏ nhẹ, chốc chốc bà lại gắp thức ăn vào bát cho cả hai. Bảo Thiên thì xuýt xoa những món ăn mẹ Linh làm dù đó chỉ là những món ăn hết sức bình thường dân dã.

- Linh vẫn nấu cơm đều đặn cho con đấy chứ? Mẹ hỏi Bảo Thiên

- Dạ, cô ấy vẫn nấu ăn cho con mà mẹ.

- Nó cũng chưa biết làm gì nhiều đâu, lấy vợ quá trẻ nên có gì thì cứ chỉ dạy từ từ con ạ.

- TRỜI ĐẤT, MẸ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! MẸ CHẲNG CÔNG BẰNG CHÚT NÀO! Linh phụng phịu.

- Em… thấy chưa? Mẹ nói rồi đấy nên đừng có lúc nào cũng cãi lời anh. Bảo Thiên càng được thể lên nước.

- Con là bướng lắm. Mẹ dí tay lên trán Linh. Từ nay bỏ cái kiểu ngang bướng đi, lớn rồi chứ bé bỏng gì nữa.

Bảo Thiên cười hục hoặc nhìn Linh chọc tức. Linh nuốt hận. Dù sao có mẹ ở đây nên cô cũng chẳng thể nào nổi nóng hay cãi vã được với Bảo Thiên, không hiểu vì sao nhưng người lớn nhất là bố mẹ Linh luôn nghĩ anh ta là một người chồng mẫu mực hết mực yêu thương vợ con mới chết chứ, còn Linh, lúc nào cũng bị coi như một đứa trẻ ngỗ ngược không biết nghe lời.

Bữa cơm diễn ra với không khí vui vẻ như một gia đình thực thụ. Màn kịch này Linh đã diễn đi diễn lại rất nhiều lần rồi nên cũng không quá khó để che giấu những sai sót và Bảo Thiên gì chứ chuyện cư xử với người lớn cô chẳng bao giờ phải lo lắng.

Sau khi ăn cơm xong, hai ông nội có ghé qua chơi khi biết mẹ Linh lên thăm hai đứa, Linh mặc kệ cho những bậc phụ huynh ngồi nói chuyện với nhau mà đành chăm chú vào màn hình tivi. Bảo Thiên ngồi bên cô cũng chúi đầu vào cái điện thoại, thỉnh thoảng quay ra cười phụ họa hay thêm vào một số câu.

- Thế hai đứa bao giờ định cho chúng ta có chắt đây?

- Dạ??? Linh giật thót mình rồi ú ớ. Cô huých tay vào Bảo Thiên.

- Dạ, gì cơ ạ… À, bọn cháu còn trẻ mà ông, dù sao cũng phải đợi Linh tốt nghiệp đã. Bảo Thiên chống chế.

- Vừa học vừa sinh con cũng được mà, sau này ra trường vừa có bằng vừa có con thế là đẹp nhất đấy. 

Hai ông già này sắp xuống lỗ rồi không đợi được lâu thế đâu. Ông nội Bảo Thiên đẩy gọng kính lên gườm gườm hai đứa như kiểu ra lệnh.

-À, vâng… bọn cháu sẽ…

- Thôi hai ông cứ để các cháu lo liệu, chuyện này cũng không vội vàng được. May quá có mẹ Linh chen vào.

- Vâng, đúng rồi đấy ạ…à, à mà… mà để cháu đi lấy thêm nước. Linh chống chế rồi cố tình chuyển sang chủ đề khác kiếm cớ đi lấy nước để đỡ phải ngồi nghe đến mấy chuyện “nhạy cảm” kiểu như thế.

Sau hai tiếng bị hai ông già xoay đủ thứ chuyện, Linh thở phào khi thấy họ ra về. Dù sao cũng rất rất làm khó chịu khi cứ phải nghe những điều như thế.

Linh đưa mẹ lên phòng ngủ, xếp lại chăn và đệm gọn gẽ.

- Mẹ ngủ ở đây nhé!

- Con đi ngủ đi, chắc là mệt rồi!

- Mẹ… con ngủ với mẹ nhé! Linh đứng nép sau cánh cửa thò đầu vào.

- Đồ trẻ con, còn bé bỏng gì mà ngủ với mẹ nữa. Thôi sang phòng con đi.

Linh đành đóng cửa phòng lại, cô cứ đứng như thế sau cánh cửa. Ngần ngại nhìn sang phòng Bảo Thiên, bỗng dưng, cánh cửa khẽ mở Bảo Thiên đi ra. Anh thì thào.

- Mẹ ngủ chưa?

- Vừa mới lên giường chắc chưa ngủ.

- Vậy cô cũng vào ngủ đi còn gì nữa.

- Anh cứ vào trước đi.

- Đồ ngốc, tôi không làm gì cô đâu mà sợ. Bảo Thiên cười tủm tỉm.

- Hừ, anh thì có gì mà tôi phải sợ anh chứ. Linh lại bắt đầu bị chọc tức. Cô đi thẳng vào phòng , leo lên giường, cầm lấy cái gối ôm dài vứt vào giữa.

- Anh ở đó, còn tôi ở đây, cấm được xâm phạm sang lãnh địa của nhau.

- Hahaha… ôi tôi chết mất, cô đang nghĩ gì không biết, nhìn lại mình đi, tôi nào đâu có hứng thú gì một cô nhóc học sinh cấp 2 mới lớn đâu!

“Bộp” Linh cầm chiếc gối ôm đập bộp vào đầu Bảo Thiên, cô thừa thông minh để hiểu anh đang động chạm đến điều gì. Linh tức giận rồi kéo kín chăn lên đầu đi ngủ mặc kệ cho Bảo Thiên đang cười nham nhở.

Một tuần mẹ Linh lên chơi đúng như là địa ngục khi Linh cứ phải xoen xoét gọi một “Anh!” hai “Anh” ngọt sớt với tên khốn Bảo Thiên, đúng là điều khó chịu nhất là điều khi phải cố tình tỏ ta thân thiện với kẻ thù mặc dù điều đó chẳng hay ho gì. Cộng thêm cả chuyện phải sử dụng chung phòng và chung giường khiến Linh ngột ngạt vô cùng, cả thêm tiếng ngáy o o bên tai và cái dáng ngủ nằm sấp của Bảo Thiên cũng khiến Linh vô cùng tức mắt.

- Mai mẹ về hai đứa ạ.

- Ôi, thế hả mẹ ??? Linh nói kiểu như reo.

- Sao mẹ về sớm thế, mẹ ở lại chơi với chúng con đã, tuần này con bận chưa đưa mẹ đi nhiều nơi được. Bảo Thiên nói với giọng như có lỗi.

- Thôi,mẹ về nhà còn bố và cu Bin nữa, vả lại con gái mẹ cũng có thích mẹ ở đây đâu, đúng không hả ? Mẹ quay ra véo má Linh.

- Mẹ, không phải, ý con là…

- Mẹ đùa thôi, chứ ở lâu sao được về con cơm nước cho hai ông tướng ở nhà nữa  kìa. Mẹ Linh cười hiền từ.

- Vâng, thế thì để hôm nào rảnh chúng con sẽ về chơi với bố mẹ ạ. Mai con sẽ cho người đưa mẹ về. Bảo Thiên nói vẻ quan tâm.

Hôm sau, Linh tạm biệt mẹ, nhìn chiếc xe đưa mẹ khuất dần, tự dưng, cổ Linh nghẹn nghẹn. Cô không rõ cảm xúc của mình, chỉ thấy giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi một cách lạc lõng. Linh đi vào nhà rồi lên phòng, đổ người lên giường rồi tự dưng nước măắt dạt dào. Bảo Thiên nhìn thấy thái độ của cô, anh im lặng rồi khẽ ngồi bên mép giường.

- Này, đồ ngốc, khóc hết nước mắt đi rồi tý tôi đưa cô đi chơi !

Công viên Mặt Trời ngày cuối tuần đông đúc, Bảo Thiên đã lôi Linh đến đây và cuối cùng đã khiến cô bỏ cái khuôn mặt tèm lem nước mắt xấu xí đi. Anh đứng xếp hàng mua vé, một hàng dài nhưng Bảo Thiên đứng nổi bật nhất bởi cái dáng cao hơn những người khác ở đây hẳn một cái đầu.

- Hahaha, thích quá, có thuyền lắc, đu quay Bạch Tuộc, đu quay xoắn, đu quay khổng lồ này…cả thêm tàu điện trên không và lái ô tô đụng nữa. Chúng ta chơi hết những trò này nhé ! Linh nhảy cẫng lên rồi kéo tuột Bảo Thiên đi.

Từ bé Linh đã thích những trò chơi cảm giác mạnh, và lần này cũng không phải là ngoại lệ. Bảo Thiên thì chẳng mấy làm thích thú với những trò chơi như thế này, nhưng khi đưa ra lời mời rất chi là tử tế sẽ dẫn Linh đi chơi, cô chỉ gật đầu khi yêu cầu được chấp nhận là anh phải đưa cô đi chơi công viên Mặt Trời.

- Oẹ, ghê quá !

Bảo Thiên bỏ cuộc khi cả hai chơi đến tàu điện trên không. Linh ngạc nhiên đến độ phì cười khi thấy Bảo Thiên của hàng ngày lúc nào cũng tỏ vẻ oai phong lẫm liệt nhưng hóa ra lại sợ trò chơi này chết khiếp. Linh cười khúc khích khi nhìn thấy Bảo Thiên lúc xuống mặt tái mét không còn một giọt máu.

- Lần sau mình lại chơi trò này nữa nhé ! Linh cười ra bộ thích thú.

- Còn lâu, lần sau cô đi mà đi một mình. Bảo Thiên tức giận ném cái khăn giấy xuống đất và đứng dậy xem chừng anh ta vẫn còn đủ sức lực để cãi lộn với cô.

-Hí hí hí. Linh bụm miệng cười.

Bảo Thiên quay ngoắt đi rồi đi thật nhanh lên phía trước.

- Ê, đợi đã, đợi tôi mua kem đền cho này. Linh gọi với theo

Linh chạy đến hàng kem mua hai que, cô cầm hai que kem trên tay đưa cho Bảo Thiên, anh quay đi tỏ vẻ dỗi, Linh đứng lấy tay đẩy đẩy vào người Bảo Thiên ra vẻ làm lành. Cuối cùng, anh cũng cầm lấy que kem từ tay Linh.

- Hí, cảm ơn anh nhé, tôi hết buồn rồi đấy !

Linh quay lại nhìn Bảo Thiên, rồi cười, nụ cười tươi vui rạng rỡ, anh cuối cùng cũng cười. Đúng là cô nhóc lắm yêu sách này chẳng làm cho anh giận dỗi lâu được.

Hai người đi ăn với nhau rồi về nhà, Linh đã hết cái kiểu tâm trạng tèm lem nước mắt mà giờ cô tíu tít kể chuyện mấy trò chơi trong công viên kia như một đứa trẻ. Linh và Bảo Thiên vừa vào đến phòng khách thì có tiếng chuông cửa.

“ Kính cong”

- Ai đến giờ này nhỉ ?

Bảo Thiên nhún vai tỏ vẻ khó hiểu.

Linh ra mở cửa, một cô gái lạ hoắc, nhưng dáng vẻ sành điệu, cô nàng mặt trang điểm kĩ càng, chiếc váy bó sát người tôn lên những đường con cơ thể, Linh ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự mời cô ta vào nhà rồi quay ra gọi Bảo Thiên.

- Huyền Sâm ! Bảo Thiên không giấu nổi ngạc nhiên.

- Ngạc nhiên vì sự có mặt của em lắm à ?

- À không, nhưng sao đến… mà không báo trước !

- Trước đây đến nhà anh em có cần phải báo trước câu nào đâu. Huyền Sâm liếc mắt sang nhìn Linh tỏ thái độ không mấy thân thiện.

Bảo Thiên nhìn Linh xem thái độ của cô, Linh không phản ứng gì mặc dù cũng hơi khó chịu với thái độ ngang ngược của cô nàng này. Linh vào bếp lấy nước ra mời khách.

Cả ba người Linh, Huyền Sâm và Bảo Thiên ngồi ở phòng khách, cô nàng Huyền Sâm nhìn từng cử động của Linh chằm chằm.

- Đây là Huyền Sâm, bạn từ nhỏ của anh, còn đây là Linh… cô ấy là vợ anh. Hai em làm quen đi.

- Chào chị, em là Linh.

Linh nở một nụ cười thân thiện nhưng khuôn mặt lạnh tanh của Huyền Sâm không thèm đáp trả, cô ta quay ra đưa mắt về Bảo Thiên.

- Anh làm em hơi thất vọng đấy! Cô ta liếc nhìn Linh từ đầu đến chân rồi kiểu như nhận xét, Bảo Thiên quay ra nhìn Linh rồi cầm cốc nước lên uống rồi nói.

- Đâu phải lần đầu tiên anh làm em thất vọng đâu.

Linh ngồi đó mà không biết phải nói gì, thái độ không mấy thiện cảm của cô nàng kia làm cho Linh chẳng thoải mái chút nào. Linh ngồi đó gượng cười rồi sau đó xin phép đứng dậy. Cô cũng chẳng thấy hay ho khi ngồi đó để cô nàng sành điệu kia căng mắt nhìn từ đầu đến chân và suy cho cùng Linh cũng có ưa gì cô nàng này cơ chứ!

Bảo Thiên và Huyền Sâm ngồi nói chuyện với nhau, sau đó nghe như cô nàng rủ Bảo Thiên đi đâu đó, Linh đứng trong bếp nghe loáng thoáng.

- Linh, anh và Huyền Sâm đi có chút việc, tý anh về nhé ! Bảo Thiên ngại ngần nói với Linh.

- Đi thôi anh, hôm nay em hẹn với đám bạn cấp 2 rồi đấy!

Linh im lặng, nhìn ánh mắt thách thức của cô nàng Huyền Sâm cô chỉ muốn giữ Bảo Thiên lại, nhưng có một cái gì đó nghẹn lại khiến cô chẳng thể nào mở miệng.

- Chút nữa anh về! Bảo Thiên nói với Linh như hứa hẹn.

“Bảo Thiên, làm ơn…đừng đi”