Đơn giản vì họ không tự hiểu.
Có thể cấu tạo về suy nghĩ của đại đa số đàn ông đều rất đơn giản. Họ chỉ nhìn sự việc một cách ngắn nhất, dễ nhất, ít phức tạp nhất.
Thế nên, là đàn ông vô tâm hay là vì phụ nữ quá phức tạp?
Tôi lấy bản thân mình ra làm ví dụ. Sau 3 năm yêu nhau cộng thêm 3 năm lấy nhau thì tôi đã không biết bao nhiêu lần tự biên tự diễn, tự vật vã, tự tổn thương mà chồng tôi không hề biết. Dù về cơ bản chồng tôi rất yêu thương vợ con, chăm chỉ làm việc nhưng vẫn bị tôi gắn cái mác vô tâm như nhiều bà vợ vẫn làm.
Điển hình như câu chuyện “Bà chúa tuyết” huyền thoại của gia đình tôi mà ai cũng biết. Hai đứa giận nhau chồng tôi hỏi:
“Em muốn anh ở đây nói chuyện hay em muốn anh đi lên lầu tránh mặt để khi nào em hết giận mình sẽ nói chuyện sau.”
Tôi dõng dạc trả lời: “Em muốn một mình.”
Dứt câu chồng tôi xách đít đi lên lầu.
Với chồng tôi mọi chuyện chỉ đơn giản là vợ mình giận không muốn nói chuyện nên mình chờ vợ mình bớt giận rồi tính tiếp.
Với tôi thì là: anh ấy không yêu mình, sao mình nói đi anh ấy không năn nỉ ở lại, hay anh ấy có mối quan tâm khác... blah blah blah
Câu chuyện nào đã dừng ở đó. Sau một hồi tự vật vã tôi làm mọi thứ thêm phần kịch tính bằng cách đi ra khỏi nhà đóng sầm cửa. Trong bụng tôi nghĩ khi nghe tiếng đóng cửa anh ấy tưởng mình bỏ đi nên sẽ chạy theo năn nỉ, xin lỗi các thứ. Thế là tôi chơi lớn ra giữa trời tuyết âm 10 độ đứng. Tuyết rơi đầy trên áo cộng thêm ánh đèn lập lờ trong đêm. Anh ấy sẽ chạy ra ôm mình từ đằng sau và nức nở. Tôi chỉ nghĩ tới đó thôi đã hả hê vô cùng. Nhưng rồi 5 phút trôi qua, 10 phút trôi qua, 15 phút trôi qua vạn vật vẫn yên ắng. Chỉ có một con chó già người phủ đầy tuyết đứng trong bóng đêm run lên cầm cập.
Khi đã quá lạnh tôi đành quyết định đi vào nhà, mò lên lầu coi chồng tôi làm gì. Trong lòng tôi vẫn nghĩ chắc anh ấy gây lộn với mình buồn quá nên nằm suy nghĩ. Nhưng không mọi người ạ, khi tôi ló đầu vào phòng thì chồng tôi đang đeo tai nghe, coi hài cười hô hố. Chính vì vậy tôi có đóng sầm 100 cái cửa chồng tôi cũng sẽ không nghe, hên đời tôi đi vô sớm đó chứ không chắc hoá đá như lời nguyền của “Bà chúa tuyết” quá.
Đến chừng tôi có bầu thì chế độ tự biên tự diễn, tự vật vã càng chạm tới đỉnh cao.
Chồng tôi từ lúc biết sắp làm bố thì lao đi kiếm tiền dữ dội vì muốn lo chu toàn cho hai mẹ con (thực sự là ba nếu tính luôn con Clash) nên thường hay đi ngủ sớm. Tôi ngày ngủ đã rồi nên đêm nằm thao thức tự hỏi sau mình mang bầu mệt mỏi vậy mà ảnh không hỏi thăm, không quan tâm tới mình. Xong nhiều khi lồng thêm tiếng khóc nức nở nhưng chồng tôi không hề có chút phản ứng. Mà có bầu diễn cảnh khóc hoài chắc mù mắt quá nên thôi dẹp đi ngủ cho khoẻ.
Vậy là sau nhiều năm trời hoá thân thành 1000 nhân vật trong 8000 hoạt cảnh tôi nhận ra một chân lý là đàn ông vô cùng đơn giản. Họ không tự hiểu, đôi khi không nhạy cảm cũng như sâu sắc. Mình nói sao họ hiểu vậy và với một người đàn ông về cơ bản yêu thương gia đình sẽ sẵn sàng giúp đỡ chia sẻ nếu nguyện vọng được nói ra rõ ràng, rành mạch.
Đàn ông có thể rất giỏi, rất nhạy bén ngoài xã hội và công việc thế mạnh của mình nhưng ngàn đời sẽ không bao giờ đoán được một cái ngoảnh đít bỏ đi, một câu nói dỗi hờn hay một cái liếc mắt cần được an ủi.
Thế nên giờ tôi cần gì tôi cứ tru lên, chồng tôi sẽ xuất hiện trong 3 nốt nhạc phục vụ, nó khoẻ gấp tỷ lần cái chuyện đóng hoạt cảnh tào lao của tôi.
Thay vì ôm con tới gãy lưng trầm cảm thì chỉ cần tru lên: “Nếu anh không muốn có 1 người vợ điên thì hôm nay anh trông con nha.” Rồi quay lưng vô nhà tắm ngắt cánh hoa hồng cho vô bồn, pha nước nóng, chế miếng tinh dầu lavender vô nằm nghe nhạc.
Các chị em ơi, có thể là mình quá phức tạp chứ không hẳn chồng mình vô tâm đâu. Hãy cùng tru lên để được đáp ứng.
Chúc mừng chúng ta tròn 3 năm ngày cưới.
Nguồn: Thủy Cao
No comments:
Post a Comment