Sep 5, 2004

Nghề Rút Căm





Tôi đứng trước cổng trường Phổ Thông Trung Học Lê Quý Đôn, nhìn ngắm các em học sinh tung tăng cười nói dưới ánh nắng ban mai. Các em có giờ ra chơi thì phải, tiếng ồn ào của đám trẻ, mùi hoa Ngọc Lan thoang thoảng đâu đây, lôi tâm thức tôi trở về quá khứ. Ngày ấy bọn tôi cũng thế này, ồn ào náo nhiệt trong 15 phút giữa thời gian sang tiết. Khác chăng là, các em bây giờ chỉnh tề đẹp đẽ quá, đâu như lũ chúng tôi bao nhiêu năm về trước. Các em gái mặc đồng phục váy xanh áo trắng, các em trai thì vẫn áo trắng quần xanh đen. Lớp nào có giờ thể thao, thì các em mặc đồ đồng phục thể thao, có phù hiệu trường Lê Quý Đôn và mang giày vớ đàng hoàng. Đa số các em đều đẹp và cao hơn thế hệ chúng tôi. Phương tiện các em đi học thường là xe gắn máy hoặc tự đi, hoặc do phụ huynh đưa đón.

Chợt có một bác trung niên chạy xe Dream II ghé tạt vào chỗ tôi đang đứng. Bác móc điện thoại di động, bấm số gọi cho con của bác đang trong nô đùa trong kia:
- Alô con hả, ba đây! Ba mới đi rút căm xe Honda rồi, bây giờ ba ghé qua bác Huy một chút, lát trưa tan học ba đón con nghe!
.....
- Ừ lát trưa ba đợi ở cổng trước nghe! Bye con.

Tôi chợt thấy thân thương, rồi lại thấy buồn cười. Cha đón con tan học về, quả là hình ảnh đẹp. Nhưng sao cả hai cha con dùng di động để điện đàm, mà ông phải chạy tuốt đến trước cổng trường mới gọi? Để khoảng cách gần hơn hay vì lý do nào đó, tôi không rõ!? Nhưng tính tôi vậy, luôn để ý những biến chuyển trong cuộc sống, tốt cũng như xấu, rồi từ đó tự kiếm ra chỗ tiếu lâm để mà cười. Nhưng qua câu chuyện của bác trung niên vừa rồi, tôi buồn cười thiệt với dáng điệu cưng con của ông, song qua lời điện đàm ngắn ngủi, tôi cảm thấy cái gì đó cứ lẩn quẩn trong đầu tôi mãi? Suy nghĩ một hồi, tôi mới nhận ra vì chữ "rút căm"! À, cái chữ này khiến tôi nghĩ tới KN, thằng bạn thân của tôi từ thời học trường cấp II Bạch Đằng.

Hồi năm chúng tôi học lớp 8, nhà KN mở tiệm rút căm xe đạp. Một sự cố đã xảy ra, để rồi cái chữ "rút căm" nổi tiếng khắp trường, dù rằng KN là đứa học trò chăm chỉ và rất hiền. Giờ Hoá Học, KN bị cô TT gọi lên khảo bài. KN không thuộc. Cô TT dường như có ác cảm với KN, nên cố tình làm khó. Cô vặn hỏi thật gắt, nguyên nhân nào khiến KN không học bài, sau một hồi mắng KN ngu, lười, ham chơi và... phản động (?)!
KN rụt rè với giọng sũng đầy tủi hờn thưa:
- Thưa cô, tại hôm qua em phải rút căm đến tận khuya nên không học bài ạ!
Cô TT nổi giận đập bàn ầm ầm:
- Mới tí tuổi mà đã giở trò bài bạc... rút căm... rút bất... rồi còn nói là phải chơi đến tận khuya! Cô cho em 0 điểm, về chỗ!
Cả lớp đều ngớ ngẩn, không hiểu tại sao cô TT lại mắng KN bài bạc! Rút căm đâu phải là chơi bài!?
May mà cô bé Thiên Kim người Hà Nội đứng lên thưa:
- Thưa cô, căm tiếng Bắc ta gọi là "Nan Hoa Xe Đạp" đấy ạ! "Rút Căm" tức là "Sang Vành" ạ, chứ không phải là cờ bạc hay rút bất ạ!
Cô TT hơi sững sờ sửng sốt, nhưng cô không muốn mất mặt:
- Sang vành à, nhưng sang vành thì sang vành, sao không chịu học bài. Tuần sau, bạn KN lên dò bài để gỡ lại con 0!
Thì ra cô TT mới thuyên chuyển ở Hải Phòng vào, ngôn ngữ Nam Bắc bất đồng nên cô tưởng rút căm đồng nghĩa với rút bất, xóc đĩa... Thiệt là chuyện tức cười. Nên câu chuyện nghề nghiệp của KN đã được truyền tụng khắp cả trường. Không những học sinh cười, mà đến các thầy cô người Sài Gòn cũng không nhịn được cười. Mấy năm trời sau KN vẫn bị gọi là N Rút Căm, N Sang Vành!

Tôi nhớ nhà KN ở trên đường Trần Quang Diệu số lớn hơn 100 thì phải. Buổi chiều hôm ấy, khi đi làm ra. Tôi lấy xe xuống quận 3, sau một hồi hỏi dò tôi đã tìm ra nhà của KN. Tôi hỏi một thanh niên đang lúi cúi "rút căm Honda":
- Xin lỗi anh....
Người thanh niên ngẩng lên nhìn tôi trong vòng 10 giây im lặng, hắn đưa bàn tay đang lem dầu mỡ lên vỗ trán cái bốp rồi reo lên:
- Mày hả Toàn? Mày về bao giờ thế?
Tôi cũng kêu lên:
- Mèn, KN đấy ư! Mày vẫn... "sang vành" á?
KN cười ha hả:
- Bây giờ Sài Gòn nhiều người Bắc lắm, Sang Vành hay Rút Căm gì ai cũng hiểu hết! Nhưng tao lên chức rồi, hết rút căm xe đạp, giờ rút căm honda hông à!
Hai đứa bạn, xa nhau gần hai chục năm trời, gặp nhau trong giây phút đã nhớ lại bao nhiêu kỷ niệm ở hai ngôi trường thân yêu Bạch Đằng và Lê Quý Đôn. KN kêu anh Ba:
-Anh trông cửa tiệm nhé, em thu xếp đi tắm rồi đi chơi với thằng Toàn!

Chúng tôi ngồi bên nhau hàn huyên về lũ bạn học khi xưa. Đứa nào bây giờ ra sao? Đứa nào còn ở Việt Nam, đứa nào xuất ngoại, ai thành công, ai thất bại, ai có gia đình và ai còn độc thân. Điều thú vị là chỉ còn KN, VA và tôi là ba thằng chưa vợ chưa con gì cả. Tôi cũng hỏi KN học hành tới đâu? Đời sống hiện tại ra sao? Sao vẫn làm nghề "rút căm"? KN cho tôi biết, hắn đã học xong bách khoa ở Sài Gòn với văn bằng Kỹ Sư. Nhưng sau khi đi làm 2 năm, KN quyết định cùng anh Ba của hắn mở cửa tiệm lại. KN khoe:
- Mày tưởng rút căm là mạt hả? Còn lâu đó, tao tính mày nghe. Tao làm không hết việc vì tao có uy tín. Một ngày tao rút được ít nhất 20 cái vành xe Honda. Mỗi cái tao lấy thù lao 20'000 Đồng. Một ngày tao kiếm 400'000 Đồng! Tao làm 20 ngày 1 tháng thôi, còn 10 ngày nghĩ ngơi đi chơi. Vậy là một tháng tao kiếm 8 Triệu Đồng. Đóng thuế thu nhập 300'000 Đồng/tháng. Tao vẫn còn 7.7 Triệu. Đi làm kỹ sư đôi khi phải làm cả cuối tuần, tháng được 5 triệu đồng. Ở Sài Gòn có thu nhập hơn 5 triệu Đồng/tháng là ngon rồi đấy! Cho nên tao vẫn rút căm, nhưng có của ăn của để ạ!

Tôi mỉm cười, nhìn KN thán phục. KN vẫn như ngày nào, tính hiền và nụ cười rạng rỡ hơi mang chút trẻ thơ... Tôi xiết tay KN trước khi chia tay:
- Mày cả đời rút căm, bây giờ khá giả rùi... thôi kiếm "Người Rút Bóp" đi chứ?
KN cười ha hả:
- Cha nội, ông cũng kiếm người chung vốn đầu tư chứ hả? Cần Venture Capital (tiếng lóng chỉ bồ nhí) hay là đã đủ nội lực để làm một cú Direct Investment (cưới vợ) hả?

Trên con đường Trần Quang Diệu hiện tại có 20 tiệm rút căm, nhưng tiệm của KN là lâu đời nhất.

2412

No comments:

Post a Comment