Quỳnh Thy
Quang chưa bao giờ tự giải thích xem lí do nào anh lại thích nhiếp
ảnh. Đó giống như một thứ mê hoặc mà nếu như càng muốn rời ra thì ta lại
càng muốn đi vào tìm hiểu lâu hơn vậy. Quang là một bác sĩ trẻ, đó là
cuộc sống vẫn diễn ra hàng ngày của anh và nhiếp ảnh là một thế giới
hoàn toàn khác mà anh dành riêng sự ưu ái.
Có người nói rằng, hai mảng màu đối lập trong cuộc sống của Quang dễ
làm cho người ta đặt dấu chấm hỏi, bởi một bác sĩ nắm trên tay sự sống
và cái chết của bao nhiêu người, hàng ngày đối mặt với khốc liệt chết
chóc và một người nghệ sĩ cầm trên tay chiếc máy ảnh có quá đối lập hay
không. Quang chẳng quan tâm tới sự đối lập ấy lắm. Mỗi khi có thời gian
rảnh rỗi là anh lại lang thang trên tay cầm chiếc máy ảnh đi khắp phố
phường Hà Nội để ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất về con người, về
cuộc sống,về nụ cười của những cụ già tóc đã bạc hay nét hồn nhiên thơ
ngây của con trẻ. Quang được giới nhiếp ảnh không chuyên đánh giá cao,
có người nói rằng, nếu như anh không là bác sĩ thì có thể nhiếp ảnh sẽ
làm anh tiến xa hơn nữa.
Quang không thích sự gượng ép, không thích sự cầu kì trong những bức
ảnh anh chụp, anh cũng không thích sự sắp đặt trước cho một buổi chụp
hình, nó nghe có vẻ như giả tạo, hơn hết anh thích những cái gì đó đến
tự nhiên, chớp nhoáng, nhưng qua những bức ảnh của anh lại để lại những
điều sâu sắc.
Đó là một buổi chiều mà nắng có màu sắc rất lạ, màu tím. Quang có cảm
giác rằng trong khung cảnh đẹp đến mơ màng như thế này chắc chắn mình
sẽ chụp được những bức ảnh đẹp Quang chụp lại những góc cạnh dù là nhỏ
nhặt, cố gắng để tìm có được những tấm hình đẹp giữa không gian nắng
chiều tuyệt đẹp như thế này.
Quang lia máy tìm những góc máy đẹp nhất và bất giác, một thiên thần
hiện ra trong góc máy của ạnh, đó là một cô gái với bộ váy trắng tinh
khôi và có nụ cười thật rạng rỡ trong nắng chiều. Em đứng giữa trời đầy
nắng và gió, khoảnh khắc ánh sáng làm cho khuôn mặt em rạng ngời, mái
tóc bay bay dịu dàng trong gió. Hình ảnh đó vẫn còn lưu lại trong tâm
trí Quang cho đến mãi bây giờ như một thước phim quay chậm, một khoảnh
khắc đẹp đến bất ngờ. Thật nhiệm màu và cũng thật diệu kì cái khoảnh
khắc đẹp lạ lùng ấy cậu đã nhanh tay chụp lại được. Đó là bức ảnh Quang
ưng ý và nâng niu nhất.
Về nhà, Quang thấy mình như một kẻ mộng du, anh nghĩ về cô gái đó
thật nhiều, bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu. Quang muốn biết cô
gái đó là ai. Những mãi mãi, đó là ẩn số. Bởi trước khi Quang bỏ máy và
nhìn lên thì cô gái ấy đã hòa vào dòng người đông đúc. Em biến mất
trong một khoảnh khắc. Quang thấy mình giống như một thằng ngốc đứng
giữa đám đông xa lạ.
Quang về nhà, vội vàng rửa ngay bức ảnh. Giữa nền sắc tím của nắng
chiều, cô gái mặc bộ váy màu trắng, đẹp ngỡ ngàng, nụ cười ấm áp. Quang
chết lặng đi. Thật sự, nó là một tác phẩm nghệ thuật quá đẹp !
Quang thích chụp ảnh, dù là không chuyên nghiệp nhưng có thể bởi đây
là một chút gì đó lãng mạn còn sót lại trong con người anh. Quang là một
bác sĩ chuyên khoa Thần Kinh, công việc của Quang gắn liền với những
người bệnh nhân mà bên ngoài nhìn họ có vẻ rất khỏe mạnh nhưng có thế
chết trong nay hoặc mai chỉ vì một khối u nhỏ hay một tế bào lạ. Quang
là một bác sĩ giỏi, anh đã mổ thành công chấn thương sọ não, các loại u
não. Tất cả các dị dạng mạch máu não, thông động-tĩnh mạch và các loại u
tủy, u dây thần kinh ngoại vi… Và Quang hàng ngày vẫn đối mặt với những
chuyện chết chóc, những số phận ngắn ngủi. Cái chết, bao giờ cũng
nghiệt ngã và chính vì nghề nghiệp sinh tử ấy, Quang không cho phép anh
được yếu đuối, bởi chỉ một giây yếu đuổi hay sợ hãi của Quang có thể anh
sẽ phải đổi lấy tính mạng của một con người. Có lẽ thế, anh tự nhận
mình là người khá cứng rắn và lạnh lùng.
Đồng hồ đã điểm 2h sáng. Quang đang trong ca trực, có vẻ như hôm nay
là một đêm khá rảnh rỗi của anh vì không có bệnh nhân cấp cứu. Quang lấy
bức ảnh ra, ngắm nghía. Đã hai năm rồi kể từ ngày cô gái này xuất hiện,
anh vẫn chẳng thể nào quên được cô. Mỗi khi có chuyện gì anh lại lấy
bức ảnh này ra và dường như mọi ưu tư trong anh tan biến hết. Quang cũng
không thể hiểu được bản thân mình sao lại như thế, nhưng cứ nhìn vào nụ
cười rất ấm áp này, dường như mọi khổ đau của cuộc đời này không còn.
“Thiên Sứ” đó là tên bức ảnh mà anh đặt. Quang vẫn tin rằng, sẽ có ngày
anh sẽ gặp cô gái này. Vì chẳng phải tự nhiên cô lại xuất hiện trong
cuộc sống của anh. Có lẽ cô gái ấy là Thiên Sứ thật sự, Thiên Sứ đến và
mang nụ cười cho anh.
“Thiên Sứ” đã đạt giải nhất trong một cuộc thi ảnh. Anh em bạn bè
trong giới nhiếp ảnh trầm trồ với tác phẩm của Quang, nhưng khi hỏi về
nhân vật chính trong bức ảnh Quang chỉ lắc đầu và nói “không biết”, mọi
người lại bàn tán, tò mò và ai cũng bảo Quang hãy tìm cho ra cô gái này.
Quang đã làm thế, bao buổi chiều anh lang thang nơi cũ, hi vọng cô gái
ấy xuất hiện ở nơi ấy một lần, để anh có thể tiến đến và chào hỏi một
câu. Nhưng mọi cố gắng từ anh đều là vô vọng.
Quang gọi cho Phong, đứa bạn thân đang du học ở nước ngoài như một sự cầu cứu.
“Có thể Thiên Sứ chỉ xuất hiện một lần trong cuộc đời mày, rồi sẽ biến mất”.
Phong đã nói với Quang như thế.
Quang thôi những buổi chiều tìm kiếm Thiên Sứ, có thể Phong nói đúng, nhưng có thể một ngày nào đó sẽ gặp lại, biết đâu đấy…
Quang có người yêu, đó là Thu. Một cô gái tốt. Thu rất yêu Quang. Đôi
khi Quang tự hỏi có khi nào Thu yêu anh nhiều hơn là anh yêu cô ấy hay
không. Thu luôn chờ đợi Quang, không trách móc, không giận dỗi. Thu là
người anh luôn muốn ở bên khi mỏi mệt, thật sự điều ấy giống như một bến
bình yên để anh dừng chân. Đôi khi Quãng cũng nghi ngại về tình cảm của
mình, nhưng nhìn bạn bè với bao nhiêu đổ vỡ thì Quang lại cho rằng yêu
đương với Thu là hợp nhất. Quang không thể nhớ là đã yêu Thu như thế
nào, cũng chẳng nhớ là anh có ngỏ lời với cô hay không. Mọi chuyện cứ
thế diễn ra, cô xuất hiện bên anh, im lặng khi anh trầm ngâm và mỉm cười
khi anh hạnh phúc. Một tình yêu không có nhiều sóng gió, giống như mặt
hồ chẳng gợn chút sóng.
Quang treo bức ảnh Thiên Sứ ở một chỗ trang trọng nhất trong phòng,
nơi mà những bức ảnh anh chụp được tự anh sắp xếp và treo chúng lên. Căn
phòng này của riêng mình anh, không ai có thể xâm phạm, kể cả Thu. Mỗi
khi Thu đến dọn dẹp nhà cửa cũng không bao giờ được phép động đến căn
phòng này, thậm chí có bụi bám đầy hay những tấm ảnh bỏ, phim hỏng có
vứt đầy dưới sàn. Căn phòng ấy là khoảng trời riêng của anh, trong
khoảng trời ấy, Thiên Sứ là một phần quan trọng.
- Cô ấy là ai hả anh? Thu lần đầu tiên nhìn anh trầm ngâm nhìn bức ảnh đã hỏi anh như thế.
- Cô ấy là Thiên Sứ.
Thu chỉ hỏi có vậy và không bao giờ hỏi lại nữa. Đối với Thu anh
không cần phải giải thích nhiều. Và khi anh không giải thích có nghĩa
rằng anh không muốn chia sẻ. Thu cũng chẳng muốn hiểu mỗi lần anh như
thế. Thu chỉ im lặng và tìm sang một câu chuyện khác.
Thu là một cô gái đáng yêu, đã rất nhiều người nói với Quang như thế.
Và cũng rất nhiều người nói với Quang rằng anh may mắn như thế nào khi
có Thu là người yêu. Đối với Thu mọi thứ rất đơn giản,Thu không suy nghĩ
một việc gì quá nhiều, đôi khi là vô tâm nhưng Quang thầm ước rằng có
khi nào Quang cũng có được những suy nghĩ như thế. Mọi thứ với Thu rất
đơn giản, và làm người yêu Thu cũng còn đơn giản hơn, chỉ là cuối tuần
đưa đi chơi, mua sắm vài thứ, đi xem phim và ăn uống. Rảnh rỗi hơn thì
đi cùng đám bạn của Thu đi xa xa một chút ngoài ngoại thành. Thu không
phải là người sâu sắc, như thế với Thu là đủ. Quang cũng thấy thế là đủ
bởi thế nên chẳng bao giờ Quang quên những điều ấy, nó cũng giống như
làm tròn nghĩa vụ khi hai con người đã nhận rằng họ đang yêu nhau vậy.
Quang tự nhận mình là một người cứng rắn. Nghề nghiệp bắt buộc anh
phải có đủ sức để chịu đựng được những áp lực. Cuộc sống của Quang đã
từng có những giờ phút hết sức khó khăn phải đối mặt. Khi 10 tuổi, mẹ
qua đời trong một tai nạn giao thông, một đứa trẻ 10 tuổi có suy nghĩ gì
khi nằm cạnh xác mẹ bất động bên cạnh là vũng máu lênh láng? Quang
không biết khi ấy mình nghĩ gì, chỉ biết rằng, khi ấy ý thức về cái Chết
rất rõ ràng, dường như nó đã hình thành ngay từ phút giây mẹ anh ngã
xuống. Khi ấy, Quang lờ mờ trong tâm trí rằng mình sẽ mất đi người thân
mà anh yêu quí nhất trên đời này. Và không có cách nào, không có ai có
thể giúp Quang. Cái Chết, biên giới rất mong manh ấy, đó dường như chỉ
là một sự khác biệt giữa một giây trước và sau khi ta đang sống.
10 tuổi, Quang mất đi người thân yêu nhất là Mẹ. Bố Quang cố gắng bù
đắp cho anh những gì tốt đẹp nhất. Không trách mắng, không quát tháo
cho dù Quang có làm sai bất cứ điều gì. Ông như nhận lỗi về mình sau cái
chết của mẹ Quang. Hai bố con dường như có khoảng cách lớn hơn sau khi
mẹ ra đi. Quang và bố thường tránh nói đến mẹ, nhưng Quang biết ông đã
đau đớn đến thế nào, đã có lần, Quang thấy ông thiểu não nhìn lên bàn
thờ của mẹ. Ông khóc, những giọt nước mắt mà lần đầu tiên anh nhìn thấy,
thậm chí, trong đám tang của mẹ, anh không nhìn thấy ông khóc. Không
khóc không có nghĩa là không đau đớn, mà bởi nỗi đau đã kết thành một
khối đang âm ỉ đâm vào tim ông. “ Đừng khóc con trai, hãy để mẹ con đi
thanh thản”. Quang đã từng giận ông vì điều đó, nhưng mãi sau này, Quang
mới hiểu, con người ta phải học cách đối mặt với cái chết, giống như bố
Quang khi ấy, ông nén nỗi đau vào trong và để mẹ ra đi nhẹ vút bay về
miền xa thẳm.
Hai bố con Quang cứ lùi lũi sống trong căn nhà ấy. nơi mà mẹ ra đi
đột ngột bỏ lại một khoảng trời đang hạnh phúc. Hai người đàn ông trong
căn nhà thiếu vắng bàn tay người phụ nữ, Quang cố gắng làm mọi việc, để
giống như mẹ, nhưng tất cả mọi thứ đều rất khác biệt, chẳng việc nào có
thể giống như mẹ. Năm Quang 18 tuổi, căn nhà có thêm dì Tâm. Anh không
giận bố mình, bởi anh biết, ai cũng cần phải có hạnh phúc. Và Quang cũng
cảm ơn người phụ nữ ấy, dì Tâm, người đã đến và mang lại nụ cười sau
rất nhiều năm cho bố Quang. Chỉ có điều, mãi mãi khoảng trời về mẹ chẳng
có gì có thể thay thế được. Khi dì Tâm xuất hiện cũng là lúc Quang xin
bố chuyển ra ngoài sống. Dì Tâm rất tốt với Quang, đó cũng không phải lí
do Quang chuyển ra ngoài sống mà đơn giản vì Quang muốn mình có một sự
thay đổi, để có thể gạt bỏ đi mọi kí ức xưa cũ. Bởi anh không thể chịu
đựng được cứ mỗi khi nhìn dì Tâm đi lại trong nhà là Quang lại nhớ đến
mẹ. Dì Tâm là người phụ nữ tốt, nhưng có lẽ thỉnh thoảng trở về nhà sẽ
làm Quang cảm thấy dễ chịu hơn.
Quang đã sống một mình 10 năm trời. 7 năm học đại học và đã 3 năm đi
làm. Thu cũng chỉ đến dọn dẹp nhà cửa hay muốn nấu nướng cho Quang gì
đó. Căn nhà này, mẹ đã mua và định sau khi Quang lập gia đình sẽ dành
tặng. Đó là một căn nhà có giàn hoa Tigon rất đẹp nằm trên một con phố
yên tĩnh. Hoa Tigon, loài hoa mà mẹ rất thích, và cũng chẳng hiểu sao từ
khi Quang đến đây ở, giàn hoa Tigon cứ thế lan mạnh và đỏ hồng rực, từ
đầu con phố đã thấy sắc của nó. Và cứ mỗi khi trở về nhà, Quang lại thấy
lòng mình bình yên trở lại, sau những ca mổ, những cái chết chỉ trong
tích tắc, những ánh mắt nhìn của bệnh nhân khi hấp hối…
Tháng 3. Nắng lên những đợt ấm nhưng rất yếu ớt, thỉnh thoảng những
đợt không khí lạnh vẫn ào về khiến cho người ta có cảm tưởng đây đang là
đầu Mùa Đông. 8h tối, Quang lấy áo khoác, lấy xe, khóa cửa rồi chạy
phóng đi. Tối nay anh có hẹn với Phong. Đã 4 năm rồi Quang không gặp
Phong, thằng bạn thân 4 năm du học ở nước ngoài. Phong trở về, chẳng một
câu hay điện thoại báo trước. Chỉ biết rằng, nó gọi điện cho Quang bằng
số cũ ngày xưa vẫn dùng ở Việt Nam. Quang ngỡ ngàng
“Mày hả, tao về rồi, đang ngồi trà đá ở Cát Linh, ra nhanh tao đợi”
Quang phi xe đến, gió ào táp vào mặt. Cảm giác rõ ràng là lạnh. Dự
báo thời tiết thêm vài ngày tới không khí lạnh sẽ tràn về. Vừa buổi sáng
anh có cảm giác nắng ấm và hanh thì ngay lập tức chiều tối gió ào về
mang theo hơi lạnh đến run người. Buổi tối, chỗ này thường mùa hè là
đông đúc, nhưng hôm nay vắng vẻ. Chỉ có vài người, Quang dựng xe, đưa
mắt nhìn. Thấy một bàn tay đưa lên vẫy.
- Bố thằng khỉ, mày về bao giờ thế?
- Hôm qua.
- Hôm qua mà giờ mới điện cho tao?
- Ờ thì ít ra 1 ngày dành cho gia đình, sau đó là dành cho mày. Khỏe không? Dạo này thế nào?
- Tao khỏe, như mày thấy đấy. Còn dạo này vẫn là bác sĩ, ít ra
vẫn chưa bị đuổi về vì ăn hối lộ hay quên dao kéo trong người bệnh nhân
như mày đã từng trù ẻo tao.
- Haha, tao nói chỉ là để nhắc nhở thôi. Thế dạo này mày với Thu sao rồi, sắp cưới chưa?
- Vẫn thế.
- Vẫn thế hả? Thế sao chưa cưới nhau đi.
Quang chỉ cười mà không trả lời câu hỏi của thằng bạn. Cưới Thu, đó
là việc anh cũng có lần nghĩ đến, nhưng sao vẫn thấy nó xa vời, hoặc có
thể, Quang chưa hề sẵn sàng. Thu cũng không hề đả động đến, nên anh cũng
vội vàng. Phong biết đến mối quan hệ của Quang và Thu từ những ngày
đầu, thằng bạn suốt ngày ra rả nói với Quang rằng yêu Thu đó là một sự
bổ sung hoàn hảo nhất, và Thu là một cô gái tốt. Cho đến nay, đã 4 năm,
mối tình ấy vẫn như thế, chẳng có gì đổi khác so với những ngày đầu.
Hai người ngồi bên chén trà nóng, bao nhiêu chuyện xưa cũ được nhắc
lại. Đã 4 năm kể từ Phong đi du học, Quang đã thiếu đi một thằng bạn chí
cốt luôn hiểu mình.
- À, thế cô nàng Thiên Sứ của mày sao rồi?
- Sao rằng gì chứ, vẫn cười, vẫn lộng lẫy như thế trong căn phòng của tao.
- Không tìm thấy dấu vết gì à?
- Không.
- Mày làm tao tò mò quá. Lần này về, có lẽ tao sẽ chung sức
với mày tìm ra cô gái ấy. Ê này, đừng nhìn tao trợn tròn mắt như thế.
Chỉ là tao muốn tìm ra người làm mày phải suy nghĩ và làm mày vẫn lừng
khừng mối quan hệ với bạn gái cho đến bây giờ thôi. Nếu gặp cô ta, tao
sẽ bảo “ê Thiên Sứ, cô hãy biến nhanh đi cho thằng bạn tôi nó còn lấy
vợ”.
Phong nói quá thẳng thắn, nhưng có không phải không có cái đúng.
Nhiều lúc Quang cũng nghĩ, nếu như Thiên Sứ xuất hiện, thì anh sẽ thế
nào, Thu sẽ thế nào. Quang cũng không ngờ rằng mình, một con người sống
lạnh lùng lại có thể trở nên yếu đuối trước tấm hình của một cô gái, và
thật điên rồ cho đến mãi tận 2 năm sau vẫn chẳng hề nào quên.
- Thôi, tao chỉ đùa có vậy, đừng có nghĩ nữa.
Phong xua tay như gạt đi và rồi chuyển sang một chủ đề khác.
Con đường đêm vắng vẻ, những con người cô độc đi đi về về lẻ loi đơn bóng.
* * *
Chủ nhật, Quang được nghỉ, hôm nay cũng không có ca trực. Thu ríu rít
gọi điện từ hôm trước nói với Quang dành thời gian để đi chụp ảnh cưới
cho chị gái. Thường thì những bức ảnh tự chụp và tự xử lí và chụp theo ý
tưởng của mình vẫn hay hơn những bức ảnh do studio chụp. Quang là thợ
ảnh không chuyên, nhưng rất nhiều lần, anh em bạn bè nhờ đi chụp ảnh
cưới cho họ. Theo nhiều người nhận xét thì Quang nên mở một studio chụp
ảnh cưới nếu như sau này về già. Anh chỉ cười với những lời tếu táo ấy,
chụp ảnh là một nghệ thuật và cũng là một cái duyên đối với người cầm
máy.
7h sáng, Quang và Thu đã có mặt tại Bờ Hồ. Trời hôm nay nắng sớm và
đẹp. Quang chuẩn bị kiểm tra lại máy móc, và nghiên cứu góc chụp. Thu
nhí nhảnh đứng vào tạo dáng.
8h. Thu sốt ruột gọi điện cho chị gái. Vẫn không thấy tăm hơi hai
nhân vật chính đâu. Một lúc sau, chị gái Thu bước trên một chiếc taxi
đến, dù đã trang điểm kĩ lưỡng nhưng có gì đó đượm buồn. Chú rể cũng có
vẻ như gượng gạo. Thu vẫn ríu rít hỏi han “sao anh chị đến muộn thế, hay
là tắc đường, hôm nay sao mà tắc đường được chứ, hay chuẩn bị lâu
quá…?”. Họ chỉ ừ hữ cho qua chuyện, Thu không phải là người tinh ý nên
không nhận ra một điều khang khác ở thái độ hai người. Quang đoán họ mới
vừa cãi nhau và giờ đang rất giận, nhưng có lẽ bởi đã hẹn với Quang hôm
nay chụp ảnh nên họ mới tới.
Nhưng bức ảnh Quang chụp cho hai người có gì đó không được tự nhiên
lắm, anh phải nói với họ là nghỉ ngơi thư giãn sau đó chụp tiếp không
biết bao nhiêu lần. Thu thì cứ sốt sắng “hay chị mệt, thôi nghỉ tý đi”.
Có vẻ như buổi chụp hình hôm nay không thành công cho lắm.
- Chị à, chị bảo trang điểm dặm lại phấn ở khóe mắt đi, và trong lúc chụp chị tươi lên chút nhé !
Quang nói và dừng chụp. Tiến đễn chỗ chú rể, tên Hiếu, người mà có lẽ nếu như Quang lấy Thu thì anh sẽ phải gọi Hiếu là anh rể.
- Anh Hiếu à, em không biết anh chị có chuyện gì, nhưng đi
chụp ảnh cưới thì cố gắng bỏ qua hết đi anh. Chụp ảnh cưới cũng chỉ có
một lần thôi, cố gắng anh nhé !
- Chú có vẻ tinh ý quá, thật ra anh chị vừa có chuyện….
- Em hiểu, nhưng anh đừng làm cho chị ấy buồn, dù sao con gái
người ta đi lấy chồng, cũng chỉ có một lần được mặc áo cưới, chụp ảnh
cưới thôi, anh đừng làm chị ấy tủi thân.
Nói xong rồi Quang ra chỉnh lại góc máy. Quang thấy Hiếu ra chỗ chị
gái Thu, họ nói với nhau điều gì đó anh không rõ, nhưng có vẻ những lời
Quang nói vừa rồi cũng có tác dụng tốt.
Chụp ảnh xong ở Bờ Hồ, sau đó là Khu Lăng Bác, Bảo Tàng Dân Tộc Học, cuối cùng là bãi giữa Sông Hồng.
Một ngày làm việc khá mệt nhọc, nhưng cuối cùng thì Quang cũng có những bức ảnh đẹp dành tặng cho vợ chồng chị gái Thu.
Quang đèo Thu về, buổi tối, phố xa lên đèn náo nhiệt. Nhà Thu ở giữa
khu Phố cổ, hôm nay là cuối tuần Chợ Đêm đông đúc với những món đồ đẹp
mắt đa số dành cho sinh viên và những du khách nước ngoài. Quang gửi xe ở
ngoài, đi bộ với Thu chen chúc trong dòng người ấy. ánh đèn đêm cùng
với những ánh đèn lồng của khu phố cổ tất cả tạo nên một không gian đêm
tuyệt đẹp. Thu sà vào những hàng lưu niệm với những món đồ yêu mắt, cô
ấy lúc nào cũng nhí nhảnh như con nít và lại nũng nịu đòi Quang mua bằng
được mấy món đồ nho nhỏ chỉ để cho vào bộ sưu tập.
Đưa Thu về tới nhà, Quang lại đi bộ trong dòng người. Chen lấn, đông
đúc là cảm giác của anh lúc này. Sẵn máy ảnh trên tay, Quang chụp lại
ảnh tấp nập và đông đúc ở chợ Đêm, đã có lần anh đã định làm một bộ ảnh
nhưng rồi lại không được ưng ý lắm. Quang bấm máy liên tiếp, bởi cái
không gian đêm ánh đèn vàng cùng với sương đêm giăng mỏng tất cả tạo nên
một khung cảnh mà chắc chắn rằng anh sẽ có những bức ảnh rất đẹp.
Quang đi bộ ra đến đầu cổng chào, cảm giác thoát khỏi đám đông ấy dễ
chịu, anh đứng bấm máy xem lại. Hàng loạt những chuyển động theo từng
bước đi của dòng người được anh ghi lại qua hàng loạt bức ảnh liên tiếp.
Và Quang bỗng sững lại, từ bức ảnh đầu tiên….
« Là….Thiên Sứ ! »
Thiên Sứ của anh hiện ra trong bức ảnh đầu tiên ở mép bên phải, khuôn
mặt đượm buồn, vẫn là khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, bộ váy trắng tuyệt đẹp
nổi lên với background là dòng người và ánh đèn đêm hòa trộn. Anh bấm
máy lần lại, từng bước đi của Thiên sứ đã được anh ghi lại, Thiên sứ
hiện ra bên phải ở bức đầu tiên, sau đó dịch lại, dịch lại theo từng
chuyển động, thậm chí cô ấy còn qua đối diện anh, nhưng anh không hề
biết. Phải chẳng anh quá vội hay trong giây phút ấy anh đã không thể nào
nhận ra cô ấy?
Quang chết lặng với chuỗi ảnh ấy. Anh chạy đi, đứa mắt nhìn, anh muốn
chạy thật nhanh, anh chen trong những dòng người, anh đứa mắt kiếm tìm.
Thiên Sứ của anh, đừng bước vội vàng như thế!
Quang chạy qua những dòng người, anh đứng lại. Thở dốc, cuối chợ đêm
thưa thướt người không. Anh cứ đứng như thế, lặng đi. Tim Quang bị bóp
nghẹt. Sau hai năm, anh đã để lạc mất Thiên Sứ của mình một lần nữa.
No comments:
Post a Comment