Tôi nhớ có lần tôi xin cha cho tôi được đi Cali cùng các anh tôi. Năm đó tôi mười ba tuổi. Cha bảo tôi còn bé lắm, không đi theo các anh được. Dù không hiểu tại sao, những tôi biết lần đó tôi buồn lắm. Hôm các anh lên đường, tôi ngồi trước cửa nhà trông theo cho đến khi chiếc xe nhỏ dần và mất hút. Và tôi đã khóc. Tôi vẫn còn ngồi đó cho đến khi tôi nghe tiếng chân của cha đừng lại sau lưng. Ngó lên, tôi thấy người đang mỉm cười với tôi. Ngồi xuống bên tôi, cha hỏi:
- Con buồn lắm, phải không ?
Tôi đưa tay gạt nước mắt và gật đầu. Cha đưa cho tôi chiếc khăn tay và nói:
- Ba biết con muốn đi với các anh con, nhưng con còn nhỏ quá. Vả lại, nếu con đi thì ai ở nhà làm bạn cùng ba mẹ ?
Thấy tôi vẫn lặng yên, cha nói tiếp:
- Con buồn, ba hiểu. Nhưng có bao giờ con hiểu tại sao con khóc không ? Con còn nhớ những lần đọc thơ các cô chú gửi từ Việt Nam không ?
Tôi gật đầu. Cha nói tiếp:
- Con đã đọc thơ của các cô chú, chắc con cũng biết bên nhà bà nội, bà ngoại và các cô chú khổ cực ra sao rồi. Con biết các cô chú và gia đình thiếu hụt ra sao. Con thương nội, thương ngoại. Thế mà sau khi đọc thơ con đã không khóc. Thì tại sao con lại khóc khi không được cùng đi Cali với hai anh ? Con hiểu ba muốn nói gì không ?
Tôi vẫn lặng yên, nhưng tôi không khóc nữa. Cha đứng dậy. Người đưa tay ra. Tôi cũng đứng dậy nắm lấy tay cha và theo người bước vào nhà. Từ hôm đó tôi đã suy nghĩ thật nhiều về những gì cha tôi đã nói mặc dù tôi vẫn chưa cảm nhận được trọn vẹn. Và tôi tự hứa với lòng rằng mình sẽ không bao giờ khóc một cách vô lý nữa...
oOo
Đêm nay là đêm Giáng Sinh.
Tôi nhìn từng đứa trẻ hân hoan bước lên nhận quà từ ông già Noel mỗi khi nghe tên mình được gọi. Các em là những đứa trẻ được đưa đến trại tị nạn đặc biệt này. Đặc biệt vì nó được dành cho các trẻ em mồ côi thân nhân trên đường vượt biên, nhất là các em bé bị tật nguyền. Ở những đôi mắt của các em, tôi thấy lại tuổi thơ của mình. Tôi đọc thấy nét vui mừng thật hồn nhiên, thật ngây thơ của các em với những món quà nhỏ bé mà chúng tôi đã mua bằng số tiền thật gói ghém của bạn bè thân thuộc gửi qua cho. Những món quà không đáng bao nhiêu tiền nhưng đối với các em thật là vô giá. Nhìn các em khoe quà với nhau và nghe tiếng các em cười, ai ngờ rằng ở những đôi mắt đó tôi đã đọc được sự nghi ngờ, mất mát. Ở những đôi môi đó, tôi đã nghe các em kể lại những gì các em đã chứng kiến trong kinh sợ, hãi hùng. Tôi đã nghe để ý thức mình thật may mắn được lớn lên trong sự bao bọc của tình thương cha mẹ, anh em. Tôi muốn chia xẻ tình thương đó với các em đêm nay. Tôi nhìn các em cười đùa bên nhau mà nghe một niềm vui dâng lên trong lòng mình. Ít nhất trong cuộc sống đầy mất mát hôm nay, các em đã có được một vài giờ phút vui tươi, những kỷ niệm đẹp để làm hành trang cho ngày mai bất định. Dù tương lai các em có ra sao đi nữa, ít ra trong ký ức, các em đã một lần biết được sự ấm áp của tình người, biết được vẫn có những tình thương dành riêng cho các em trong thế giới này - những tình thương chân chính, thật tình chứ không phải vì tội nghiệp hay thương hại.
Tôi ngồi nghe các em hát những bài nhạc Giáng Sinh theo sự hướng dẫn của các soeur. Tôi đang bế một em bé trong tay mình. Bé đang ngủ say sau khi vui đùa với bạn bè. Trên mặt bé còn phảng phất nụ cười hồn nhiên. Bé trở mình và đan vòng tay nhỏ thật chặt sau cổ tôi. Trong cơn mơ, em gọi mẹ. Tôi nghẹn ngào ôm em chặt hơn. Đưa mắt nhìn chung quanh, tôi cố ghi nhớ từng nét mặt, từng nụ cười của các em, nhưng tất cả đều nhạt nhòa trong đôi mắt tôi chợt ướt. Và tôi hiểu được những gì mà cha tôi đã nói với tôi gần mười năm về trước.
Đêm nay tôi không muốn kềm hãm sự xúc động của tâm hồn mình, của con tim mình. Đêm nay tôi muốn sống thật trọn vẹn với cảm nhận, với tình thương, với những vòng tay ôm thật nhỏ bé nhưng thật nhiệm mầu của tuổi thơ. Và nếu tôi có mắt cay, lệ nóng, những giọt lệ đêm nay xin được dành cho các em, cho tuổi thơ Việt Nam lớn lên trong bơ vơ, trong lưu đày, cho tương lai bấp bênh của các em ngày mai trước mặt, cho những tháng ngày xa xứ ly hương. Những giọt lệ đêm nay, xin được một lần dành cho tình người trong cuộc sống lạc loài hôm nay.
Jan 21, 2004
Giọt Lệ Cho Tình Người
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment