Apr 22, 2008
Ảo Ðăng
Mỗi lần vào nghĩa trang, tôi sờ tay lên phiến huyền thạch mát lạnh, rồi ngó bâng quơ cây thập tự bằng đồng đỏ ối vươn cao. Chín ngày sau đám tang, phần mộ xây xong, tôi trở vào đó nhìn chăm bẳm tấm bia. Chỉ là cái tên sao đủ cho tôi khép chặt mắt lại mà vẫn thấy khuôn mặt mình rõ ràng là bản sao trung thực của người mang nó. Cũng cặp mắt lệch, một con đuôi dài khem khép, con kia cùn cụt lồi ra chắc để cố giữ quân bình thị độ. Vành lông mày rậm đánh lên thẳng thừng vô cớ, còn hai cánh tai càng ngày càng cố tình xòe ra như cặp loa hẳn để nghe cho rõ tiếng đời sống thất thanh kêu rú ngoài thế giới âm u này. Thường, tôi đứng dậy ra về trước khi những cây dẻ tàn rậm sẵn sàng ôm trùm các ngôi mộ, xoá sạch hết lối đi.
Không gian mỗi ngày một kín mít, đêm đổ chẳng ngại ngần, tôi nằm vật xuống chiếc giường rộng thênh, đầu óc rỗng. Về đến căn nhà từ khi trời nhập nhoạng cho đến lúc đồng hồ treo tường vượt qua một ngày khác, tôi thường chẳng nhớ mình làm những gì trong khoảng thời gian ấy. Chui vào phòng tắm xịt nước ào ào rồi tròng cái T-shirt thùng thình lê vào bếp, lôi ra mẩu bánh mì từ cái bao vải, xẻ một miếng phó mách, rót một ly rượu vang. Ði qua đi lại, nhai và nuốt. Không mấy lần tôi chịu khó ngồi ở chiếc bàn con để chậm rãi thưởng thức bữa tiệc bánh mì, phó mách và rượu ấy. Ăn cho xong và tắm cũng cho xong. Trong gian nhà hai phòng hơn ba mươi mét vuông, tôi lẩn quẩn, cuối cùng ném xuống giường tấm thân vô tội.
Cứ thế, tôi nhập vào bóng tối, trong khi ngoài cánh cửa sổ đã đóng chặt có sẵn ngọn đèn đứng khẳng khiu bên bờ kinh vẫn vắt lên tới tầng lầu này một thứ ánh sáng vàng lãng. Nước dưới ấy chảy âm thầm, bải hoải vì tên thiết kế con kinh nhân tạo luồn giữa hai dãy nhà đã quên đặt vài hòn đá, đôi khúc cây trong lòng hay bên bờ để thay đổi chuyển động của dòng nước. Tuy thế những bụi hoa mận tiá và mấy cây liễu dáng chừng thoả mãn, soi bóng lung linh trên mặt lục. Còn tôi, chẳng mấy khi có nhu cầu ra đứng ở lan can nhìn xuống, chộp lấy chút sắc xanh sóng sánh hay ngửi hơi gió thoảng. Dọn về đây đầu đông, cho đến cuối hè là gần một trăm đêm tối nằm ngang sổ dọc trên mặt nệm. Hai chân quấn quíu vào nhau, một bàn tay vuốt ve cuống cổ, tay còn lại luồn dưới vải áo mân mê, tôi truồi dần vào những cơn mơ cho đến bốn giờ mười lăm phút sáng. Hôm nào cũng thế, giờ ấy tôi bị lôi ra khỏi giấc mộng thật đột ngột bởi tiếng nước kéo ào xoáy khọt vào tai bên kia vách. Những ngày đầu bực bội, tôi định đập vô tường hét vọng qua : Ðợi tới sáng giật nước cũng chẳng hôi hám gì. Nhưng cuối cùng, sự lười biếng lê chân khỏi giường cho tôi đủ bình tĩnh để nghĩ lại : Thà bị đánh thức còn hơn tiếp tục cơn mơ đuổi bắt mệt nhoài những hình nhân không mặt mũi, hay nghẹt thở bò rạp giữa thảm cỏ ẩm ướt tối, chúi mắt đánh vần từng tên người trên những phiến bia.
Ðến hôm nhìn rõ ra người hàng xóm, không những tôi chẳng còn giận dữ mà đêm đêm nếu bất chợt tỉnh mộng trước bốn giờ mười lăm tôi nằm đợi rồi mỉm cười với tiếng nước ban đầu sè sè xong nhỏ lại, ngập ngừng. Người đàn bà đi tiểu đêm đúng giờ đúng khắc ấy mang khuôn mặt Á Châu đằm thắm. Mấy nếp gấp của tuổi sáu mươi nơi khóe mắt nhếch lên cùng với mép cười có chút gì tinh quái mà tôi chỉ nhận ra độ sau này, từ một hôm bà đến ngồi gần cửa sổ trông ra ngoài hành lang là lối vào chung cho mấy căn nhà cùng xoay về một hướng. Chiếc phong linh reo vui khi bà ấy mở cửa bước hẳn ra ngoài, vài ba câu rồi bà rủ tôi vào nhà. Hai căn cùng một diện tích nhưng bên tôi trống trải lạnh lẽo bao nhiêu thì đầy đặc và ấm áp vô cùng trong không gian người đàn bà ấy. Tranh ảnh, cây xanh, lồng chim, dây giăng ngang trần treo lủng lẳng những quả chuông, đèn lồng. Mùi nhang trầm phảng phất với một thứ hương nồng nả. Bà chỉ cây hoa cánh dài trắng muốt bảo đó là hoa ngọc lan nhiệt đới, rồi ngắt một bông cài lên mái tóc rối bù của tôi. Những ngón tay đều đặn, hồng và mềm lạ lùng của một người quá tuổi. Thân mật kéo sợi tóc ra khỏi vành tai cho tôi, bà vuốt sổ xuống nhẹ nhàng :
- Ðể thế này thì hơn.
Lần đầu tiên tim tôi không nhói lên trước một câu nói động chạm xa gần tới khuôn mặt mà lâu rồi vì nó, tôi đập vỡ những chiếc gương.
***
Hôm bà vẫy sang, tặng chiếc lồng có cặp chim mỏ đỏ lông vàng cũng là lần đầu tiên tôi đứng lâu ở chiếc ban công nhà bà sát cạnh của tôi. Trời bây giờ mau tối, ánh tím chiếu trên mặt nước con kinh lềnh dềnh lá liễu thon cong rụng trở mùa. Ngửng mắt sang khu nhà đối diện, bất chợt tôi bắt gặp những chiếc đèn lồng vừa nháy lên trên đầu một chậu cây bách diệp. Quay lại tôi hỏi :
- Bên kia hẳn nhà người Á Châu, họ cũng có mấy cái đèn giống y.
Người đàn bà đang rót nước vào bình trà dưới cửa sổ ngó ra :
- Không, tên ấy chắc người Ý.
- Sao lại chắc ?
Bà ta chép miệng :
- Ðoán thế, giống mấy thằng tài tử xi-nê, với lại bọn Ý khoái ảo thuật.
Tôi cười trước sự suy diễn dễ dàng :
- Bà thấy hắn làm ảo thuật à ?
Người đàn bà chặn ngay :
- Tại cô cứ nằm im ỉm trong nhà nên chẳng thấy hắn tập dượt. Xem đã lắm.
Tự nhiên tôi tò mò :
- Thế hắn có trình diễn trên truyền hình không ? Tên gì ?
Bưng khay trà đặt trên chiếc bàn con, bà chậm rãi chuốc nước từ cái chung sành xanh biếc nhỏ xíu này sang cái chung kia, cơ hồ chẳng nghe câu hỏi. Ðầu những ngón tay cắt gọn, hơi vuông vức nhưng chúng cân xứng với khuôn mặt và cả con người tầm thước của bà ta. Tôi chăm chú nhìn, quên bẵng điều mình muốn biết, cho tới lúc bất ngờ bà thản nhiên nói tiếp :
- Tài tử thôi. Hắn có việc làm nhất định, đi sớm về muộn hơn cô.
Ðêm đó mắt trâng tráo, cơn mơ lọt ra ngoài. Bàn tay vẫn luồn trong chiếc áo ngủ rộng thênh, xoa xoa mảnh bụng nhộn nhạo. Hai con chim sùng sục, khi gù gù lúc dãy phành phạch. Bóng đen đặc quánh. Chẳng thấy chúng làm gì nhưng tôi tưởng tượng những cánh lông xù lên, rồi bị dứt khỏi da bay loạn mù trong chiếc lồng, mỗi cuống lông mang một giọt máu nhểu hoài không cạn. Mãi gần sáng tôi thiếp đi trong đốm sáng lúc tròn xoe ấm áp của đèn lồng, lúc xanh lạnh như sao trời hun hút.
Sáng trở dậy tôi đem chiếc lồng treo ngoài ban công. Hai con chim suốt đêm trong bóng tối đang cú rú vào nhau thảm hại, mỏ quẹt quẹt, đuôi cà cà. Khi ngửi ra hơi sương sớm bốc từ mặt kinh chúng ngóc đầu rồi hớn hở bay lên đánh đu trên thanh tre cao nhất. Chiều đi làm về tôi ghé mua chậu cây, những bông hoa đỏ li ti làm sáng mắt cặp chim, chúng nhảy nhót kêu riu ríu, đến nỗi bà ta bên kia cất tiếng :
- Chao, làm gì bắt loạn.
Tối lại tôi bỏ giường mở cửa ngó sang c143
Labels:
Mai Ninh,
TruyenNgan
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment