Đoàn Thị Hồng Thủy
“Em sẽ chờ, cho đến ngày anh nói yêu em!”
Ký ức
Mấy đứa bạn thân vẫn bảo Nga là mẫu con gái chỉ tồn tại trong tiểu
thuyết, truyện tranh và phim ảnh. Nghĩa là nhạy cảm quá, lãng mạn quá,
chung tình quá! Nga chỉ cười. Nga cũng có muốn thế đâu, nhưng biết làm
sao được, tại vì đó là Nga và… cũng tại vì đó là Sơn.
Nga gặp Sơn trong kỳ thi học sinh giỏi năm lớp 4. Nói ra thì chẳng ai
tin nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên Nga đã đổ Sơn, đổ đứ đừ đừ. Chuyện
say nắng trẻ con tưởng thế là xong nhưng chắc là duyên phận nó không
buông tha Nga(!) nên giữa học kỳ II, Sơn chuyển đến. Trường của Nga, lớp
của Nga.
Sơn đẹp trai, học giỏi. Nhưng
tính tình đáng ghét không chịu được. Thế mà Nga vẫn thích Sơn, thích đến
phi lý, thích đến không chịu nổi(!). Thích đến mức Nga đâm ra cáu cả
với bản thân, cáu vì không dám nói, cáu vì sao Sơn lạnh lùng thế, sao
chẳng bao giờ biểu lộ chút ít rằng Sơn cũng thích Nga!
Lên cấp II, vẫn chung lớp và Nga vẫn thích Sơn. Nhưng Sơn không còn
lạnh lùng nữa, Sơn quay sang… thích một cô bạn khác. Nga xé tan cuốn
nhật ký đầy những dòng chữ về Sơn, quệt nước mắt và tự nhủ rằng lần này
sẽ ghét Sơn thật, ghét mãi mãi.
Sang cấp
III, hai đứa chung trường nhưng khác lớp. Hình như Nga đã quên Sơn thật
rồi, chỉ thỉnh thoảng vẫn lắng tai nghe khi biết Sơn có bạn gái, chỉ
thỉnh thoảng vẫn cười khi gặp Sơn trên đường. Trái tim con gái mới lớn
mềm lắm, thích lưu giữ kỉ niệm như món đồ yêu thích để lâu lâu lôi ra
ngắm nghía và mỉm cười.
Nga đỗ ĐH. Ngày
chia tay ngôi trường quen thuộc, Nga mua một chiếc chuông gió màu tím,
treo lên khung cửa sổ ngập gió và nắng. Tiếng chuông leng keng leng keng
mỏng tang, trong vắt. Nga gửi một phần ký ức vào tiếng chuông ấy để gió
cuốn đi, cuốn xa, xa mãi.
Chuông rung
Ba năm trôi qua, Sơn đã gần như hoàn toàn biến mất khỏi ký ức của Nga,
chỉ thi thoảng, rất thi thoảng thôi mới lại xuất hiện trong giấc mơ nhạt
nhoà của thiếu nữ như vệt nắng bướng bỉnh cuối chiều dùng dằng chưa tắt
hẳn. Giờ đây Nga có thể vừa đi bộ vừa thản nhiên bàn tán trêu đùa với
hai con bạn thân về cái ngày xưa cũ kỹ và ngốc nghếch ấy. Vậy mà…Sơn
không để cho Nga yên. Giữa lúc câu chuyện đang sôi nổi, Sơn dừng xe, xen
vào giữa ba cô gái:
- Chào, lâu lắm không gặp!
Chỉ thế thôi mà tim Nga chòng chành. Khi hai con bạn rất tự nhiên thoải
mái hỏi Sơn đủ thứ chuyện thì Nga hầu như im lặng. Sơn khác quá. Trước
mặt Nga là một chàng thanh niên đã hoàn toàn trưởng thành, ánh mắt rắn
rỏi, bờ vai vững chắc. Nga cảm thấy nước mắt chực trào ra đến nơi. Sơn
vẫn cười, còn hỏi Nga có người yêu chưa. Nga lắc đầu. Nga cố cưòi một
cái mà không nổi. Đã 3 năm rồi, 3 năm Nga không gặp Sơn dù hai đứa học
ĐH chung thành phố. Hốt nhiên con bạn đáng ghét (hay đáng yêu) chỉ về
phía Nga, giọng nửa đùa nửa thật:
- Ông có rảnh thì đưa nó đi chơi với! Nó dở hơi lắm, ở giữa thủ đô mà chẳng chịu hưởng thụ gì cả, suốt ngày chỉ sách với vở.
Sơn gật gật, quay sang nháy mắt với Nga một cái. Nga lặng đi, bỗng nghe
trong đầu hình như có tiếng leng keng. Gió cuốn đi tiếng chuông gió và
rôi lại trả lại, nguyên vẹn.
Bước tới
Nga không còn là con bé con học lớp 4 nữa, cũng không còn là cô nữ sinh
cấp II cấp III. Nga yêu và muốn được nói ra tình yêu ấy. Chỉ cần một
lần với tất cả khắc khoải tích tụ bao năm và toàn bộ can đảm có thể gom
góp. Dù cánh cửa mở ra hay khép lại thì Nga tin rằng từ nay có thể nhẹ
lòng bước tiếp mà không cần phải nuối tiếc nhìn về phía sau nữa. Cánh
cửa vẫn khép. Nga khóc thêm một trận rồi mỉm cười, tháo chiếc chuông gió
khỏi ô cửa sổ. Hôn nhẹ lên ngôi sao màu tím, Nga thì thầm: “Tạm biệt!”.
Chiếc chuông được đặt vào ngăn kéo cuối cùng, khoá chặt.
Xuất phát
“Sơn buồn quá! Nga có thể chia sẻ nỗi buồn với Sơn không?”
12h đêm. Màn hình điên thoại loé sáng, phả vào khuôn mặt ngái ngủ của Nga màu xanh chập chờn. Không chủ định nhưng Nga vẫn bật dậy đọc đi đọc lại tin nhắn ngắn ngủi.
Những
con chữ như xô lệch nhau. Kể từ sau khoảng thời gian ấy hai đứa y như
hai dòng kẻ song song, không có giao điểm. Nhưng giờ đây Sơn tìm Nga.
Linh cảm con gái trong Nga rung lên. Những ngón tay lẩy bẩy, truợt khỏi
bàn phím.
- Sơn đây –Sơn gọi thẳng, không đợi mail hồi đáp- Nga ngủ chưa?
- Chưa –Nga đáp, hoàn toàn tỉnh táo.
- Vậy Nga nói chuyện với Sơn một lát nhé?
- Ừ!
-
Sơn gặp chút chuyện Nga ạ. Nhưng Nga đừng hỏi là chuyện gì nhé! Chỉ
biết là giờ tâm trạng Sơn y như tờ giấy nhàu nhĩ, cần có người giúp vuốt
thẳng lại. Ở cái nơi xa lạ này chỉ có mình Nga là nguời quen cũ, biết
Sơn lâu nhất thôi.
Suốt phần còn lại của
đêm hôm ấy Nga hầu như chỉ lắng nghe. Sơn nói toàn chuyện linh tinh,
tràn từ chuyện này sang chuyện khác. Nỗi buồn như cốc cà phê đặc, khó
uống đến mấy nhâm nhi mãi cũng phải cạn. Khi mặt trời hắt tia nắng đầu
tiên lên bệ cửa sổ thì Nga đặt mobile xuống, đứng dậy mở ngăn kéo cuối
cùng ra. Chiếc chuông gió vẫn nằm yên tĩnh, hắt lên màu tím trong suốt
đến lạ lùng. Nga treo chiếc chuông lại chỗ cũ. Không có gió nhưng những
ống kim loại vẫn va vào nhau kêu leng keng leng keng.
Hành khất
“Em yêu, chào buổi sáng !”
- “Em yêu, chúc ngủ ngon !”
Rất nhiều lần Nga tự hỏi không biết mình có phải là một cô gái quá dễ
dãi trong tình yêu không, bởi một cái ôm đã đủ để Nga ở bên Sơn vô điều
kiện, bởi chỉ cần hai tin nhắn suốt cả ngày đã làm Nga vui sưóng đến
điên lên. Nhưng không phải thế. Chẳng ai biết Nga thèm được nghe nhiều
thật nhiều câu yêu thương ra sao, thèm được trò chuyện nhắn tin thật lâu
cho thoả nỗi nhớ nhung thế nào. Thế mà Nga vẫn luôn phải giữ vẻ thăng
bằng tuyệt vời, hài lòng với những gì nhận được. Ngay cả khi Sơn không
liên lạc gì suốt vài ba ngày. Ngay cả khi những tin nhắn quan tâm không
được hồi đáp. Ngay cả khi Sơn cáu kỉnh giận dữ vô cớ. Và ngay cả khi Sơn
chưa bao giờ nói được với Nga một lời yêu hoàn chỉnh. Trong tình yêu ai
yêu nhiều hơn sẽ là kẻ yếu thế. Nga chưa khi nào tính toán kiểu ấy,
nhưng giờ đây… Không, Nga không hối hận vì đã dành tình cảm cho Sơn. Chỉ
có điều Nga không muốn làm một kẻ hành khất, nghèo túng dến mức phải đi
mót tình yêu và hạnh phúc từ người khác.
Sinh nhật Nga. Nga chọn chiếc váy trang nhã thậm chí còn trang điểm đôi
chút và hồi hộp chờ đợi. Sáng, trưa, chiều rồi chiều tối. Niềm háo hức
cạn dần theo mỗi phút lạnh lùng trôi qua. Đến khi trời tối hẳn thì Nga
không chịu nổi nữa. Nga lên xe, phóng tới chỗ trọ của Sơn. Sơn về muộn.
Thấy bóng Nga đứng im lặng bên cánh cửa, Sơn ngạc nhiên rồi khó chịu:
- Sao em tới mà không báo trước?
- Anh ăn tối chưa? –Nga không trả lời mà hỏi lại.
- Chưa
- Vậy anh mở cửa đi. Em sẽ nấu bữa tối. Em mang đồ tới rồi.
Nga giơ chiếc túi nặng trĩu lên, nói. Bữa ăn diễn ra trong im lặng.
Đang gắp vào bát Sơn miếng nem rán, Nga bỗng dừng lại, hỏi một câu,
giọng nhẹ tênh:
- Em có làm phiền anh không?
Sơn ngẩng lên, ngạc nhiên rồi ú ớ. Nga cười:
- Em đùa thôi!
Bữa tối kết thúc, Nga dọn dẹp gọn ghẽ rồi xách túi ra về. Bước ngang
qua cửa, Nga đột ngột dừng lại, chừng như bỏ quên món đồ nào đó:
- Này anh không biết đâu, em thích anh từ hồi năm lớp 4 cơ đấy!
Nga lại cười nhưng lần này không kèm câu “em đùa thôi” đằng sau nữa.
Còn Sơn sững ra như một thằng ngốc lần hai. Nga vẫy tay, bước ra sân lấy
xe phóng đi. Không ai biết làn gió lạnh đêm đó đã lau khô rất nhiều
nước mắt trên gò má trắng xanh. Suốt đêm ấy Nga ngồi rất lâu bên khung
cửa sổ. Tiếng chuông gió yếu ớt lúc có lúc không. Mobile liên tục loé
sáng báo cuộc gọi lỡ và tin nhắn. Đêm nay ít gió quá. Ừ, dù chuông tha
thiết muốn ngân vang nhưng đâu phải lúc nào gió cũng thổi đúng không?
“Anh có yêu em không?”
Ốc sên
Sau tin nhắn cuối cùng ấy Nga không gặp Sơn nữa. Như chú ốc sên cô độc
Nga rúc sâu vào cái vỏ của mình, tự gặm nhấm và hàn gắn vết thương. Sơn
vẫn liên tục gọi điện, gửi tin, email thậm chí thông qua bạn bè tìm cách
gặp Nga. Nga biết hết, thậm chí cũng có lúc mềm lòng, định nhượng bộ
nhưng rồi kịp kềm lại, tự nhắc nhở bản thân phải kiên cường hơn. Một
tháng sau, Nga đọc được những dòng comments trên blog:
“ Anh xin em. Anh sắp phát điên rồi!”
Nga đọc đi đọc lại dòng chữ ngắn ngủi rồi rút điện thoại, bấm số của Sơn. Cho một cuộc hẹn.
Sơn đến rất sớm. Chiếc bàn quen thuộc vẫn trống trơn. Sơn ngơ ngác ngó quanh, cố tìm kiếm một bóng dáng thân yêu.
- Thưa anh là Sơn?
Tiếng người bồi bàn vang lên sau lưng.. Sơn ngoảnh lại. Anh ta đặt vào tay Sơn một hộp giấy nhỏ, nói:
- Có người gửi cho anh thứ này.
Sơn
quay lại chỗ ngồi, lặng yên ngám chiếc hộp một lát rồi mới cẩn thận mở
ra. Bên trong là một chiếc chuông gió màu tím tuyệt đẹp. Khi Sơn nhấc nó
lên, những ống kim loại khẽ va vào nhau tạo thành âm thanh mảnh dẻ trong trẻo. Đáy hộp còn một tấm bưu thiếp gấp đôi.
“Sơn anh đừng giận khi em lẩn trốn không ra gặp mặt anh. Em cần có thời
gian để lấy lại sự bình ổn cho bản thân. Hơn nữa, nói ra thì xấu hổ, em
sợ chỉ cần thấy mặt anh là em sẽ lại nhào vào vòng tay anh mất. Bởi em
còn yêu anh nhiều lắm! Nhưng nếu như thế liệu tình yêu của chúng mình có
khác đi không hay lại đi vào lối mòn như cũ, cứ mãi dằn vặt và làm tổn
thương lẫn nhau. Anh hãy cho em, cho anh và cho cả tình yêu của chúng
mình thêm chút ít thời gian nữa nhé. Anh biết không Sơn, tình yêu đích
thực ấy, cũng như âm thanh của chuông gió, mỏng mảnh đẹp đẽ và cũng thật
khó nắm bắt. Nhưng nó chẳng bao giờ mất đi cả, chỉ cần có gió thì
chuông gió sẽ lại kêu”.
Sơn lặng đi, cảm thấy giọng nói dịu dàng của Nga, trái tim tha thiết của Nga đang rất gần đâu đây.
Chờ
Từ hôm ấy bên khung cửa sổ của một chàng trai có treo một chiếc chuông
gió. Lần này đến lượt chàng trai chờ đợi, chờ ngày có gió thổi và chuông
gió lại kêu.
No comments:
Post a Comment