Sep 27, 2016

May mắn gặp lại khi chưa gả - Chương 31-32

Chương 31. Định hôn 

Nàng nhìn hai chữ nhỏ rất lâu dưới ánh sáng, đột nhiên nghĩ đến trong tên của hắn cũng có một chữ "Vũ"! Như vậy, Tia, Ti hay Tư?


Trong lòng nàng ầm ầm hoảng sợ! Nhưng rất nhanh liền bác bỏ!

Làm sao bây giờ? Nhất định là nàng suy nghĩ nhiều rồi, nhất định là như thế!

Khuôn mặt nàng nóng bừng lên, sao có thể nghĩ ngợi lung tung như thế?

Bình thường khi hắn và Bùi Vân Khoáng ở cùng một chỗ, cũng không thấy hắn cung kính với Bùi Vân Khoáng, nhất định là hai người có giao tình rất tốt, hắn còn nói muốn lập công để vợ con hưởng đặc quyền (công thần thời phong kiến, vợ được ban tước hiệu, con được tập ấm làm quan), lời này chắc chắn là nói với tiểu quận chúa rồi?

Nhất định là vậy, lập công phong tước mới có thể xứng đôi với tiểu quận chúa cao quý.

Nàng cất lược, đồng thời cũng thu hồi suy nghĩ lung tung vừa rồi.

 *** 

"Vết thương" của Bùi Vân Khoáng dưỡng gần nửa tháng mới khỏe lại. Ngày quay về Vương Phủ, Hứa thị sớm nhận được tin tức, trông mòn con mắt chờ ở cửa lớn Vương Phủ.

Bùi Vân Khoáng vừa vào cửa liền nhìn thấy nàng, khẽ cười cười, đi lên phía trước nói: "Gió lớn lắm, trở về phòng thôi."

Nói xong, đi thẳng tới thư phòng.

Trong nửa tháng này, gần như ngày nào nàng cũng đi Quế Phức Viên, thế nhưng mỗi lần đến đều bị ngăn ở ngoài cửa. Lúc này nhìn thấy hắn, ủy khuất trong lòng nàng không thể nói ra, cũng không dám nói ra, đôi mắt tưởng chừng như đầm nước chảy, nhịn không được nhìn Ti Điềm. Nàng không đi theo phía sau hắn, mà đi cùng với phu thê Lưu Trọng.

Thấy Tô Phiên, trong lòng nàng ta không ngừng vặn vẹo. Trước kia là hai tỷ muội Tô Phiên, thật vất vả mới tặng một người, gả một người, hôm nay lại tới Ti Điềm. Nhìn thái độ của hắn đối với nàng cho thấy hắn để tâm hơn so với tỷ muội Tô Phiên.

Nàng luôn phàn nàn ông trời bất công, gả cho nhà vương hầu, phải hội đủ tư sắc và tâm kế. Nàng vốn tưởng rằng Chánh phi mất đi, hắn sẽ đem nàng phù chính (từ thiếp lên làm vợ cả), cho dù không phù chính, nàng cũng sẽ độc chiếm hắn một đoạn thời gian, chỉ cần bụng không chịu thua kém sinh hạ con trai trưởng, nửa đời sau không cần lo lắng nữa.

Thế nhưng hắn không đến chỗ của nàng thì bụng của nàng sao có thể tự mình không chịu thua kém đây?

Nàng đi theo phía sau hắn, trong lòng vừa xót vừa khổ, thế nhưng lại không dám lộ ra một chút ủy khuất nào.

Hắn quay đầu nhìn nàng, khách khí ôn nhu nói: "Mấy ngày nay dưỡng bệnh, cả người không thoải mái không muốn gặp người, nàng đừng để ý."

Trong lòng nàng dễ chịu được đôi chút, cười lớn nói: "Thiếp thân không dám."

Hắn đi đến cửa thư phòng, nói: "Vậy là tốt rồi, nàng đi nghỉ ngơi đi, chỗ này của ta có một đống thư từ phải xem."

Hứa thị bất đắc dĩ xoay người rời đi, liền nhìn thấy Ti Điềm từ hành lang gấp khúc đi tới trước mặt. Má hồng tóc đen, mắt ngọc mày ngài, váy đỏ tươi dịu dàng, bước chân nhanh nhẹn như bướm bay. Thanh xuân rung động lòng người như thế, đáng tiếc nàng đã bỏ lỡ.

Giờ phút này, Hứa thị là một nữ nhân mà hai mắt cũng tỏa sáng, trong lòng không biết là hâm mộ hay ghen ghét. Nàng có chút khác biệt với ngày thường, nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra nàng đã thay đổi kiểu tóc.

Trong lòng Hứa thị lập tức căng thẳng, dường như cô bé ngây ngô này phá kén hóa bướm chỉ trong một đêm, xinh đẹp rực rỡ khiến người khác phải ngắm nhìn. Làn gió thổi nhẹ qua mép váy, nàng giống như một nụ hoa e ấp bỗng nhiên nở rộ, cánh hoa hé mở tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Nàng ta dời ánh mắt, bước xuống bậc thang. Thị nữ Hà Mi Sau lưng thấp giọng nói: "Vương Phi, nửa tháng này nàng vẫn luôn ở lại Quế Phức Viên."

Lỗ mũi Hứa thị hừ một tiếng, coi như là nàng thích hắn, hay là hắn thích nàng, vậy thì thế nào? Nhớ khi đó, Tô Uyển ở trước mặt hắn khóc nửa ngày không muốn tiến cung, kết quả thì như thế nào? Còn không phải đêm hôm đó liền đưa vào trong cung sao.

Ti Điềm vẫn là người hầu trong thư phòng Bùi Vân Khoáng như trước đây. Hắn vẫn như trước đây, nàng cũng y như thế. Hắn khắc chế, nàng lý trí. Hết thảy bình an vô sự.

Hôm nay, Ti Điềm thấy Bùi Vân Khoáng dẫn phu thê Tô Phiên ra ngoài, liền tranh thủ xin quản gia nghỉ một canh giờ về nhà.

Từ khi hắn "gặp chuyện", nàng cũng chưa từng về nhà, cho nên trong lòng rất nhớ mẫu thân.

Về đến nhà, Tịch Nhiễm vội hỏi: "Vết thương của Vương gia có nặng lắm không? Là người nào làm, có tra được là ai làm không?"

Nàng chần chừ một chút mới nói: "Vết thương của Vương gia lành rồi, người nào làm con cũng không biết." Trước mặt mẫu thân, nàng cũng không thể nói thật vì thế trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.

Tịch Nhiễm nhẹ nhàng thở ra. Ngày ấy Dương thẩm đi ra ngoài mua thức ăn để chúc mừng sinh nhật cho Ti Điềm, sau khi trở về cực kỳ hoảng sợ nói An Khánh vương gặp chuyện, lúc ấy bà rất lo lắng suýt chút nữa đã đi Vương Phủ thăm con gái nhưng may mắn đã bình tĩnh lại.

Về sau nghĩ lại, nếu như Ti Điềm có chuyện gì, Vương Phủ nhất định sẽ phái người đến đây báo tin, bà đợi một đêm thấy không có tin tức gì, lúc này mới yên tâm. Không có tin tức lại là tin tốt. Bà vội vàng dặn dò Dương thẩm làm chút ít đồ ăn, bù lại sinh nhật cho con gái.

Ti Điềm nở nụ cười: "Nương, người tưởng con là tiểu hài tử sao, chỉ biết nhớ thương đồ ăn ngon?" 

Tịch Nhiễm kéo tay của nàng, cười tủm tỉm nói: "Ngày hôm đó, Ngô thẩm nghe nói ta đã trở về, đặc biệt đến thăm chúng ta."

Ti Điềm "dạ" một tiếng.

Ngô thúc là một người bạn làm ăn buôn bán với phụ thân lúc còn sống. Hai nhà quen biết cũng được một thời gian dài, Ngô thẩm và mẫu thân cũng quen thuộc, thường xuyên tới đây chơi.

"Bà ấy nói Dong Nhi thi đậu tú tài rồi. Vào xuân, sẽ vào kinh tham gia kỳ thi mùa xuân."

"Giỏi quá."

"Nha đầu ngốc, ý của Ngô thẩm là muốn con làm con dâu."

Mặt Ti Điềm lập tức ửng hồng, thấp giọng nói: "Nương, trước kia không phải phụ thân đã cự tuyệt sao, sao giờ còn nhắc lại như thế?"

Tịch Nhiễm thở dài: "Không phải phụ thân con một lòng muốn gả con cho thư hương môn đệ sao, tuy nhân phẩm hay dung mạo Ngô Dong không tệ, nhưng vẫn là người làm ăn. Thế nhưng đứa nhỏ này cũng không chịu thua kém, một lòng học tập, hôm nay đã là tú tài, nếu kỳ thi mùa xuân lấy được thứ hạng, sau này cũng sẽ là quan lại như người ta."

"Năm ấy phụ thân đã từng từ chối hôn sự, trong lòng bọn họ không có khúc mắc sao? Sao còn tới cầu hôn?"

"Năm ấy phụ thân con lấy cớ con đã định thân rồi mới nhã nhặn từ chối người ta. Nghe Ngô thẩm nói, Dong Nhi từng thấy con một lần, trong lòng rất vừa ý, hôm nay hắn là tú tài, lại nghe nói con và Lâm gia lui hôn, nên đặc biệt cầu xin mẫu thân đến đây nhắc lại việc hôn nhân."

Nàng càng không được tự nhiên, cúi đầu không nói. Bởi vì quay về gặp Ngô Dong kia, thật sự rất lúng túng.

Phụ thân thường đi nghe hí khúc, nàng cũng muốn đi theo nhưng phụ thân nói trong rạp hát là nơi chỉ dành cho nam nhân, con gái không thể đi. Nàng liền lén lút thay đổi nam trang, dẫn theo Tiểu Ngạn và hai hạ nhân đi. Trên đường đi tiểu tiện, mới phát hiện trong rạp hát căn bản không có nơi dành cho nữ quyến. Nàng đành phải đi sang trà lâu bên cạnh, không ngờ đụng phải Ngô thúc và Ngô Dong đang uống trà ở đó, Ngô thúc nhận ra nàng, tò mò hỏi nàng đến trà lâu làm gì, nàng đỏ mặt ấp úng nói là đi nhầm, lại quay trở lại rạp hát, nhanh chóng kéo đệ đệ về nhà. Kết quả, tuồng Bá Vương Biệt Cơ, nàng chỉ xem được có một nửa.

Nàng giật mình thất thần, trong lòng mờ mịt rối loạn giống như đang đi trong sương mù dày đặc bỗng thấy có một bóng người thanh nhàn như ẩn như hiện ở phía trước, nàng nên đẩy ra sương mù ra hay là dừng bước?

Tình cảm và lý trí đọ sức, nàng biết rõ nên lựa chọn người sau, thế nhưng nội tâm lại tràn ngập đau đớn lan ra toàn bộ lồng ngực, chua xót dâng lên cổ họng, nàng thầm cắn môi anh đào, mạnh mẽ đè nén xuống.

Vào lúc một câu nói buồn cười vừa đau lại chát sắp thốt ra khỏi cổ họng, nàng phải gom hết khí lực của bản thân lại nói được câu: "Nếu mẫu thân cảm thấy phù hợp thì đáp ứng thôi."

Nàng như tự nói với mình, đau đớn sẽ qua thôi, đau đớn sẽ qua thôi...

Tịch Nhiễm cười nói: "Xem ra đứa nhỏ này cũng rất có lòng với con, ta thấy sau này sẽ không bạc đãi con đâu. Ngô gia cũng giàu có, gả con qua đó cũng không phải chịu khổ. Bây giờ chúng ta đâu còn như ngày xưa, cũng không thể kén chọn như lúc trước được nữa."

Trong suy nghĩ của mẫu thân, với tình hình hiện nay của bọn họ, tìm được một nhà có điều kiện như Ngô gia cũng không dễ dàng gì, hẳn là nên hảo hảo quý trọng.

Nàng nhẹ gật đầu, hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ, nàng cảm thấy như vậy rất tốt, còn có thể nhanh chóng cắt đứt mọi ý niệm trong đầu.

Tịch Nhiễm cao hứng nói: "Nếu con không có ý kiến, nương sẽ trả lời cho Ngô thẩm. Dong Nhi kia, nương cũng đã gặp vài lần, nhã nhặn, lịch sự, người cũng trung thực."

Ti Điềm cố gắng nhớ lại người kia, thế nhưng lại không có ấn tượng gì, chỉ biết là đã từng gặp qua hắn, nếu như sự kiện gặp gặp gỡ kia không xấu hổ như thế, có lẽ gặp mặt hắn như thế nào cũng đã quên mất.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn phải chờ con hai năm, mẫu thân đừng quên nói với họ."

"Lần trước nương đã nói rồi, Ngô thẩm nói vừa vặn Dong Nhi phải chuẩn bị cho cuộc thi mùa xuân, trước mắt không vội thành thân, chỉ cần xác định trước thôi."

Ăn cơm xong từ trong nhà đi ra, đi dưới ánh nắng trưa ấm áp, nàng cảm thấy có chút hốt hoảng, nhanh như vậy đã định việc hôn nhân rồi, nàng thật sự không nghĩ tới. Thế nhưng, xét về mọi phương diện thì hai nhà rất phù hợp. Hai nhà là bạn cũ, có lẽ hắn sẽ đối tốt với mẫu thân nàng.

Nghĩ tới hôn sự tương lai, trong lòng nàng có phần đau xót chán nản tĩnh mịch. Nhưng như vậy cũng tốt, sau này mỗi khi xuất hiện ý niệm gì, nàng cũng sẽ lập tức nghĩ đến thân phận của mình, con dâu chưa xuất giá của Ngô gia.

Sau khi Tịch Nhiễm đáp ứng, Ngô gia làm việc rất nhanh, sính lễ sính thư rất nhanh được đưa đến Ti gia, ước hẹn đợi Ngô Dong qua kỳ thi mùa xuân ở Thượng kinh sẽ đính hôn.

Đảo mắt đã đến cuối năm, chiến sự ở Bắc Cương xem như hoàn toàn kết thúc, trận chiến này đánh đến ba tháng, cơ hồ là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi không có gì lo lắng.

Sau khi cơn đại tuyết phủ kín núi non, một ít phản quân và thổ phỉ còn sót lại thừa cơ vượt qua núi tuyết chạy thục mạng về biên giới Thương Lan. Lý Trăn Đế khoanh tay ngồi nhìn thế cục đã định, liền hạ lệnh đại quân bắc chinh khải hoàn hồi triều, đồng thời lưu lại một vạn nhân mã đóng quân ở đó để yên ổn thế cục, đợi đầu xuân sẽ xử lí đám tàn dư này.

Cuối năm, Bùi Vân Khoáng bận rộn, không phải chỉ chuẩn bị bốn phía trong nội cung, còn phải chuẩn bị cống phẩm cho triều đình.

Vương hầu các nơi đều phải như thế, mỗi năm một lần, cuối năm hồi kinh nộp cống ngân cống phẩm. Đây không được tính là thuế phú (thuế nông nghiệp) nộp cho triều đình, mà là sự hiếu kính và tạ ơn của vương gia ở đất phong đối với Hoàng Đế. Hoàng Đế cũng sẽ giữ các vị vương hầu lại trong kinh mừng lễ năm mới, bày yến tiệc ban thưởng của cải nhằm thể hiện hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. 

Hai mươi tháng chạp, Bùi Vân Khoáng vào kinh, lần này mang theo Hứa thị. Bởi vì yến hội trong cung muốn mời Vương Phi mệnh phụ, hắn không có chánh phi, chỉ có thể dẫn theo Hứa thị.

Ti Điềm muốn đón lễ mừng năm mới với mẫu thân, nhưng thân bất do kỷ, cũng cùng Tô Phiên vợ chồng vào kinh. Trong kinh thành tràn ngập không khí vui mừng năm mới, khắp nơi trên phố lớn đều là cảnh dân chúng rộn ràng, sôi nổi mua sắm tết. Quản gia Hoàn tử sớm dọn dẹp Vương Phủ không nhiễm một hạt bụi, trong nửa canh giờ đã an bài hạ nhân nô bộc được dẫn đến kinh thành ngay ngắn rõ ràng.

Sau buổi trưa, Bùi Vân Khoáng liền dẫn Lưu Trọng ra ngoài, đêm khuya mới về. Khi Ti Điềm đem đồ ăn khuya cho hắn, nghe thấy hắn thở dài một tiếng thật dài.

Nàng giật mình, hắn có tâm sự gì sao? Thế nhưng nàng không cách nào hỏi, càng không cách nào chia sẻ. Nàng để đồ ăn khuya xuống, nhẹ nhàng khép cửa đi ra, gió lạnh đìu hiu, trăng lạnh ảm đạm.

Nàng đi qua hành lang gấp khúc, đèn lồng màu quất vẫn như trước, nàng nhớ rõ vào một đêm như thế, nàng ở hành lang xách váy đi vào thư phòng của hắn, hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng, suýt nữa đã đụng vào hắn, khi ấy nàng hoảng sợ tim đập dồn dập. Nàng hít sâu một hơi, ép buộc bản thân thầm đọc tên của một người, Ngô Dong.

Hôm sau, Bùi Vân Khoáng được triệu tiến cung, Ti Điềm nhàn rỗi. Tô Phiên liền kéo Ti Điềm cùng đi thăm Tạ Thông. Giờ Ti Điềm mới biết, thì ra Thông ca không chỉ có mỹ mạo xuất chúng, kỳ nghệ cũng rất xuất chúng, ở kinh thành rất nổi danh, ngay cả Tả tướng cũng muốn đưa con út tới bái hắn làm thầy. Nhưng tháng trước, có người ngay trong Kỳ xã (nôm na như tòa nhà cho những người chơi cờ) của hắn "Hành thích" Bùi Tự Vũ, hắn thay Thế tử cản một kiếm, bị thương ở cánh tay, hiện đang đóng cửa dưỡng bệnh.

Vì để che dấu tai mắt người khác, hai người thay đổi nam trang, lại để cỗ kiệu lượn quanh bảy tám vòng mới tới Vân Kỳ Xã. Xuống kiệu, Ti Điềm âm thầm tán thưởng, trong kinh thành phồn hoa huyên náo, Vân Kỳ Xã tĩnh mịch thoát tục như chốn Đào Nguyên.

Bên trong Kỳ xã, tiểu Đồng mời hai người vào một gian phòng có lò sưởi, có hương hoa mai thơm mát, thủy tiên thướt tha, trên trường kỷ bằng gỗ mun phía trước cửa sổ nhỏ, Tạ Thông đang đánh cờ cùng một nam tử, hắn đối diện với cửa ra vào, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Phiên, đôi mắt thoáng cái mở to hết cỡ, quân cờ trong tay " bịch " một tiếng rơi xuống bàn cờ.

Ti Điềm buồn cười, lại đột nhiên giật mình!

Nam tử đưa lưng về phía nàng khi xoay người lại cũng giật mình, nhìn nàng không tự chủ được đứng dậy. So với trước kia hắn đen hơn, cũng gầy hơn, vẻ mặt bớt đi sự bướng bỉnh, lại nhiều hơn một phần mạnh mẽ thành thục, quang minh anh tuấn, như mùi vị của một loại rượu tây phong cực mạnh nhuốm say ánh chiều tà.

Nàng vui vẻ nói: "Đại sư huynh, sao huynh ở đây?"

Ánh mắt hắn sáng rực, gần như "Hùng hổ dọa người". Vóc dáng nàng đã cao hơn, không còn vẻ ngây thơ nữa, đang mặc nam trang, tú nhã như trúc, ôn nhuận như ngọc.

Tạ Thông hừ một tiếng: "Nhìn đi, trong mắt chỉ có Đại sư huynh thôi sao? Ta đây bị thương cánh tay, cũng không biết hỏi thăm."

Mặt Ti Điềm đỏ lên, vội nói: "Muội chỉ không ngờ sẽ gặp Đại sư huynh ở đây."

Tô Phiên cười nói: "Thương Vũ cũng đến xem thương thế của hắn sao?"

Hắn dời ánh mắt khỏi người nàng, gật đầu cười nói: "Sớm biết là giả ta đã không tới." Tạ Thông giận: "Này, thật sự bị thương đó, không tin muội nhìn thử đi."

Thương Vũ chau chau mày, có chút khinh thường liếc cánh tay của hắn, nói: "Hễ cứ bị thương là dưỡng một tháng. Chúng ta mà giống như ngươi, trận chiến này cũng không cần đánh."

"Không thể so với người da thô thịt dày như huynh được, vẫn là Tô tỷ đau lòng ta, đúng không?"

Tô Phiên liếc hắn, cố ý nói: "Lưu Trọng bảo ta tới đấy."

Tạ Thông "Hoa dung thất sắc", lập tức có chút không vui.

"Ti Điềm, ta có lời muốn nói với muội, muội tới đây."

Thương Vũ kéo cánh tay của nàng, kéo nàng đến bên cạnh, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Tô Phiên và Tạ Thông.

Hiện tại Lâm Giang vương rất tín nhiệm hắn, hắn không thể tùy ý ra vào vương phủ An Khánh tìm nàng, đang nghĩ cách làm sao hẹn nàng ra gặp một lần, lại không nghĩ gặp ở chỗ này, thật là Thiên Ý khiến người ta vui mừng.

Hắn đóng cửa lại, "Hung ác bá đạo" nhìn nàng, ngay cả vài sợi tóc xõa bên dưới chiếc mũ nho sinh cũng không bỏ qua.

Nàng có chút khó hiểu, trừng đôi mắt to trong trẻo xinh đẹp, hỏi: "Đại sư huynh, có chuyện gì không?"

Nàng tưởng rằng lén lút như vậy là có lời gì muốn nàng chuyển cho Bùi Vân Khoáng, cho nên vẻ mặt mới tự nhiên như vậy, ánh mắt thuần khiết ôn nhu, mang theo nghi vấn.

Trong lòng của hắn cuộn trào mãnh liệt rất nhiều lời nói không thuần khiết, tất cả đều bị ánh mắt thuần khiết này của nàng ngăn chặn, chợt cảm thấy không có cách nào ra tay. Tập kích thì không phù hợp, trực tiếp thì lại quá đường đột, quả thực so với giết địch còn khó giải quyết hơn.

"Muội thích cây lược không?"

"Thích."

"Vậy sao muội không cài trên tóc?"

"Hôm nay muội mặc quần áo này, không thích hợp."

"Cái đó, phụ nữ Bắc Cương, đều kéo tóc ra đằng sau, sau đó dùng lược cố định lại, nhìn rất đẹp." 

Thật ra , lời nói trong lòng hắn là, hắn cảm thấy đẹp mắt chỉ là phụ thôi, mấu chốt là cây lược này bình thường là nam nhân tặng cho lão bà, nhưng những lời này, bây giờ nói ra không phù hợp, tuy rằng thật sự hắn có tâm tư này. Hắn sợ nàng không biết rõ, còn cố ý khắc hai chữ, lại sợ hai chữ kia quá nhỏ nàng không phát hiện, lại cố ý viết lên tờ giấy. Nếu như nàng dốt như thế, không hiểu được lòng hắn, thậm chí hắn còn nghĩ đến việc "trừng phạt " nàng.

Rất không may, hiện tại hắn phát hiện hắn đã đụng phải một người đần chưa từng thấy, nhìn ánh mắt của nàng, rõ ràng sạch sẽ tựa như nước suối, ngẩn người nói chuyện với hắn, không hề có dáng vẻ "Phong tình", không đúng, cái kia gọi là cái gì nhỉ, tình ý miên miên, gợi tình ẩn tình, ánh mắt nàng như vậy, so với hai từ kia quả thực chênh lệch quá xa, hắn vô cùng bất mãn, rất muốn "trừng phạt" nàng.

Chương 32. Phẫn nộ

Hắn tiến lên một bước, đang muốn động thủ, đột nhiên cửa bị đẩy ra, Tạ Thông thò đầu vào: "Đại sư huynh, Tây Yến tìm huynh."

Tới thật là đúng lúc!

Hắn khẽ cắn môi, quay đầu lại nói: "Chuyện gì?"

Lâm Tây Yến đứng sau lưng Tạ Thông, nàng đi vào phòng, chưa nói câu nào nước mắt đã rơi xuống trước, hai hàng nước mắt rơi lã chã, rơi thành một đường, vừa nhìn thấy hắn liền không nhịn được nữa.

Ti Điềm vừa nhìn, vội hỏi: "Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?"

Lâm Tây Yến không nói gì, rơi lệ với Thương Vũ.

Tạ Thông ra hiệu với Ti Điềm, Ti Điềm hiểu được, liền bước ra khỏi phòng, để hai người một chỗ, xem ra Lâm Tây Yến có lời gì muốn muốn nói riêng với hắn.

Thương Vũ vừa thấy nàng đi, vội nói: "Ti Điềm, đợi lát nữa hãy đi, ta có chuyện muốn nói với muội."

Nên nói, nên làm, nhưng chưa ra tay được, lần này nàng ở đây, lần sau muốn gặp phải tìm cơ hội, thật là làm cho người ta sốt ruột mà.

Nàng gật đầu đáp ứng, đi đến bên cạnh Tạ Thông.

Tô Phiên nhíu nhíu mày, nói với hai người: "Đứa nhỏ Tây Yến này, chuyện gì cũng để ở trong lòng, vừa rồi ta hỏi muội ấy, cái gì cũng không nói, cũng không muốn gặp Thương Vũ, cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ Thông cười cười hì hì: "Chẳng lẽ liên quan tới tình cảm của Đại sư huynh, không tiện nói với chúng ta?"

Tô Phiên liếc hắn: "Đừng đoán mò, sư phụ các ngươi phiền nhất chính là nói chuyện yêu đương giữa đồng môn với nhau, chậm trễ chính sự."

Tạ Thông ưỡn nghiêm mặt nói: "Tô tỷ, chúng ta có tính là đồng môn không?"

Tô Phiên cách hắn rất xa cười cười: "Chúng ta tất nhiên không tính, ta là người của Lưu gia, không phải là người của Thất Thế Môn."

Tạ Thông "ồ" một tiếng, lại hỏi ngược lại một câu: "Thật vậy sao?"

Tô Phiên không để ý tới hắn, hắn ngược lại không sao cả, dường như trong lòng rất có lòng tin.

Tô Phiên nói: "Ti Điềm, chúng ta đi đã lâu rồi, trở về thôi."

Ti Điềm gật đầu, nghĩ đến vừa rồi Thương Vũ dặn nàng không được rời đi, hắn còn tìm nàng có việc, liền muốn đi nói một tiếng với hắn.

"Tô tỷ, muội nói một tiếng với Đại sư huynh rồi đi."

Đi đến bên cạnh, cửa chỉ khép hờ. Nàng đang muốn gọi một tiếng Đại sư huynh, thế nhưng hoàn toàn kinh hãi!

Lâm Tây Yến đang dựa trước ngực của hắn, cái trán tựa vào bộ ngực hắn, tuy nhìn không nhìn thấy nét mặt của nàng ấy, nhưng hai người dựa sát vào nhau. Tay Thương Vũ giơ lên giữa chừng, giống như đang chần chừ, sau đó vỗ nhè nhẹ trên vai của nàng.

Nàng ngừng thở, sau khi liếc mắt thì không dám nhìn nữa, vội vàng lại lui trở về. Hắn và Lâm Tây Yến, chẳng lẽ? Nàng không tin, tuy tận mắt thấy cảnh này, thế nhưng nàng cũng không rõ cảm giác trong lòng là gì vì kinh ngạc đã lấn át hết thảy. 

Bùi Vân Khoáng từ trong cung đi ra, tâm tình rất tốt. Rốt cuộc chuyện cá gỗ đã vô cùng kì diệu truyền tới tai Hoàng Đế. Bởi vì Kỳ Phúc Tự ở Tín Châu, Hoàng Đế liền cố ý triệu kiến một mình hắn, hỏi rất nhiều, cũng rất kỹ càng. Hắn rất thành kính kể lại việc mấy ngày qua bản thân mình đã trải nghiệm việc "Cầu nguyện" như thế nào, trong lời nói cho thấy hắn hết sức tin phục tán thưởng đối với thần vật từ trên trời rơi xuống ở Kỳ Phúc Tự.

Vẻ mặt Lý Trăn Đế thâm trầm, nhìn không ra là vui hay không vui. Hắn biết rõ, nước cờ này đã đến hồi quyết định thắng thua. Bùi Thượng Phong có thể sẽ trở lại đất phong ở Yến Châu, vĩnh viễn không ngóc đầu dậy nổi.

Trong lòng hắn vô cùng thoải mái, khi trở về phủ liền dặn dò hạ nhân đi mời tiểu quận chúa Bùi Vân Ý trở về mừng năm mới. Vân Ý luôn ở tại Tử Vân am vùng ngoại ô, một năm hai huynh muội gặp nhau không được mấy lần. Trong lòng của hắn cũng có chút không đành lòng, nhưng đây là di mệnh của mẫu thân.

Nhiều năm trước, cô cô mất ở Thương Lan, trong lòng mẫu thân sợ hãi. Về sau có muội muội, bà luôn nơm nớp lo sợ vận rủi lần nữa rơi xuống người nữ nhi, cuối cùng đành phải nhẫn tâm đưa nàng đi để phòng ngừa bất trắc.

Vân Ý đã mười lăm tuổi rồi, hắn dự định năm nay sẽ định hôn sự cho nàng, sau đó đường hoàng gả ra ngoài, như thế cũng xem như đã giải quyết xong nỗi băn khoăn trong lòng hắn.

Yến tiệc đêm hôm ấy, Ti Điềm gặp được tiểu quận chúa, quả nhiên như nàng suy nghĩ, phong thái đạm bạc ung dung, Vân Ý vừa cao quý rực rỡ vừa hòa nhã, dung mạo vô cùng xinh đẹp. Nàng nhớ đến câu nói ngày ấy của Bùi Vân Khoáng khi bị nhốt, lúc ấy nàng còn vui mừng thay cho lương duyên của Thương Vũ, thế nhưng hôm nay thấy Lâm Tây Yến và Thương Vũ, lòng của nàng lại rối bời, cũng không thể nói rõ rốt cuộc hy vọng hắn và tiểu quận chúa hay cùng với Lâm Tây Yến.

Trưa hôm sau, bỗng nhiên Triển Bằng đến nhà bái phỏng. Bùi Vân Khoáng rất vui mừng, vốn đang nghĩ rút chút thời gian đi tìm hắn, không ngờ hắn lại tới trước. Hắn vội vã thiết yến giữ lại, Triển Bằng tính tình ngay thẳng cũng không khách khí.

Trong lòng Bùi Vân Khoáng rất coi trọng hắn, trước khi xuất chinh còn cố ý dặn dò Thương Vũ ngầm kết giao với hắn. Thương Vũ thăm dò biết được thì ra hắn và Ti Điềm chỉ là hàng xóm cũ, trong lòng mới bỏ đề phòng xuống.

Trên chiến trường rất dễ bồi dưỡng ra tình nghĩa cùng sinh cùng tử, hai người cùng tắm máu trên chiến trường hỗ trợ lẫn nhau. Thương Vũ tận lực "nịnh bợ" Bùi Tử Do, rất nhiều công trạng bị đè xuống không đề cập tới, tất cả đều lưu lại trên danh nghĩa Bùi Tử Do, cho nên Triển Bằng trong một trận chiến ở Bắc Cương vô cùng nổi bật, Hoàng Đế liền thăng hai cấp cho hắn, ban cho phủ đệ, mấy ngày trước phong quang chỉ kém Bùi Tử Do.

Bùi Vân Khoáng nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau khi qua ba tuần rượu, Triển Bằng lại nói muốn Ti Điềm!

Bùi Vân Khoáng đang cầm ly rượu trên tay, lập tức trở nên cứng ngắc, ngay cả cười cũng đông cứng lại.

Tất nhiên Triển Bằng không thể ở trước mặt Bùi Vân Khoáng nói thẳng Ti Điềm là thiên kim tiểu thư lại làm nha hoàn ở Vương Phủ sẽ rất ủy khuất, như vậy chẳng phải làm mất mặt Bùi Vân Khoáng sao?

Cho nên hắn chỉ có thể nói hắn thích nàng, mong muốn Vương gia thành toàn. Thật ra, trong lòng hắn chỉ yêu mến Ti Điềm như muội muội mà thôi, nhưng hắn cảm thấy với nhân phẩm và dung mạo của Ti Điềm, nếu lấy làm vợ cũng không tệ, thứ nhất giúp Ti Điềm thoát khỏi khốn cảnh, thứ hai coi như hồi báo ân huệ năm ấy Ti gia đối với nhà hắn, đây cũng là ý của mẫu thân hắn.

Trong lòng Bùi Vân Khoáng không được thoải mái, cực kỳ khó chịu, hắn đặt ly rượu xuống, đổi sang uống một ngụm trà xanh, mới miễn cưỡng nói: "Việc này ta phải đi hỏi ý của nàng, một lát nữa trả lời cho Triển Tướng quân nhé?"

Nếu như là người khác, hắn có thể trực tiếp cự tuyệt, thế nhưng lại là Triển Bằng mấy ngày trước vừa được Hoàng Đế điều động vào doanh trại ngoại ô gần kinh đô, hắn thầm nghĩ đang muốn lôi kéo chứ không nghĩ sẽ đắc tội.

Triển Bằng có chút ngại ngùng cười nói: "Kính xin Vương gia nói tốt vài câu."

Nói thật, nếu thật sự đến hỏi ý Ti Điềm, trong lòng hắn lại thấy không yên lòng. Tuy hiện nay nàng đang nghèo túng, suy cho cùng xuất thân vẫn là thiên kim tiểu thư, nàng có ghét bỏ xuất thân của hắn hay không?

Thế nhưng cho dù nàng đáp ứng hay không, thì cũng là tấm lòng của Triển gia.

"Triển Tướng quân yên tâm." Tuy Bùi Vân Khoáng cười, nhưng bản thân hắn cũng cảm thấy khóe môi cứng ngắc.

Tiễn Triển Bằng đi, hắn vào thư phòng ngồi một lát, lúc này ánh mặt trời ấm áp, bình thường hắn sẽ nghỉ ngơi thêm một chút nữa, nhưng hôm nay hắn không thấy buồn ngủ.

Hắn đứng dậy nói với thị nữ ngoài: "Đi gọi Ti cô nương tới đây."

Ti Điềm đột nhiên bị kêu đến, trong lòng cũng không biết là việc gì, lúc bước vào phòng thì đối diện với ánh mắt của hắn. Hắn nửa tựa trên giường êm phía trước cửa sổ, hơi híp mắt nhìn đến xuất thần. Cả người nàng không được tự nhiên, trái tim bắt đầu nhảy loạn.

Hắn lười biếng nói: "Ti Điềm, hôm nay Triển Bằng đến phủ làm khách, muội biết không?" 

"Biết."

Hắn giật giật khóe môi, cười cười: "Có chuyện muội nhất định không biết."

Nàng giật mình, im lặng chờ câu nói tiếp theo của hắn, có chuyện gì sao? Nếp nhăn ở khóe môi trên mặt hắn khi cười càng hằn sâu, trong lòng lại không cười nổi, tức muốn bốc hỏa.

"Hắn tìm bổn vương xin cưới muội."

Hắn thản nhiên nói xong từng chữ một, nhưng vào tai nàng là một đạo sấm sét. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, trên mặt như tỏa nhiệt.

Hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, trong lòng thoáng thoải mái được một chút. Xem ra nàng không biết gì, quá khứ cũng chỉ đã từng là hàng xóm mà thôi.

"Bổn vương muốn hỏi muội một chút, muội có bằng lòng hay không."

Những lời này hắn nói không được tự nhiên cho lắm, không biết vì sao khi nói xong, trong lòng lại bắt đầu khẩn trương, thật lâu sau cũng không hết khẩn trương, có thể so với lần đầu tiên, khi nàng bị người nọ đặt mũi tên ngay cổ.

Nàng vô cùng bất ngờ, cũng rất ngượng ngùng, rủ tầm mắt xuống, nhưng trong lòng rất cảm động. Nàng rất rõ tình cảm của Hổ Tử ca, hắn cũng không biết ước định của mình và Thất Thế Môn, nhất định cho rằng mình ở trong vương phủ làm nha hoàn rất ủy khuất rất vất vả, cho nên mới làm như thế.

Sự trầm mặc của nàng có nghĩa là ngầm đồng ý. Hắn vô cùng khẩn trương, bắt đầu suy nghĩ, nếu nàng nói "Nguyện ý", hắn nên dùng lý do gì và viện cớ gì để bác bỏ mà không đắc tội Triển Bằng, lý do lại hợp tình hợp lý trước mặt nàng, không mang theo ý nghĩ cá nhân.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Vương gia, muội không đồng ý."

Trong lòng hắn mạnh mẽ buông lỏng, nhịn không được thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút vui mừng.

"Vì sao?"

Hắn khôi phục vẻ mặt và giọng điệu như ngày trước, mang một ít hài hước, rất muốn nghe xem vì sao nàng cự tuyệt. Hắn biết nàng sẽ không nói ra được điều hắn muốn nghe, nhưng vẫn không tự chủ muốn được hỏi một câu. Hắn càng ngày càng thích trêu chọc nàng, muốn nhìn dáng vẻ ngượng ngùng lúng túng của nàng. Nàng cúi đầu, trên mặt ửng hồng, vẻ thẹn thùng rung động lòng người này làm lòng hắn rung động.

Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, âm thầm mong đợi nàng nói ra: "Muội nói đi."

Hắn khẽ mỉm cười, nhìn vẻ mặt ửng đỏ như thoa son của nàng, trái tim hắn dao động dữ dội giống như nghe thấy được dục vọng bên trong lòng hắn.

Nàng nói nhỏ: "Bởi vì muội đã đính hôn rồi."

Hắn chợt ngẩn người, sắc mặt trầm xuống, nụ cười biến mất không thấy tăm hơi. Hoàn toàn không phải như hắn nghĩ, không chỉ không phải, còn tuyệt tình hơn.

Quá bất ngờ quá kinh ngạc, hắn có một khắc hoảng hốt, hắn cảm thấy người đứng trước mặt hắn không phải nàng, là một người không quen biết. Lần đầu tiên hắn cảm thấy hắn không hề hiểu nàng, cũng không thể nắm được nàng.

Nàng lại có thể vô thanh vô tức đã đính hôn!

Hắn không tin trực giác của hắn sai, nàng rõ ràng có một loại tình cảm ngây thơ đối với hắn, tuy rằng nàng kiềm chế, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được.

Dựa vào trực giác của mình, nàng cảm thấy bầu không khí trước mặt rét lạnh, hắn đứng trước mặt nàng, con giao long thêu trên mép áo bào đang giương nanh múa vuốt múa lượn trong biển mây. Xứng đôi với long chỉ có loan phượng mà thôi.

Nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi thấy ánh mắt hắn thâm trầm, sắc mặt ảm đạm. Trong phòng đang an tĩnh nay mưa gió nổi lên. Tại sao hắn lại mất hứng như vậy? Nàng mơ hồ cảm thấy bất an, lẽ nào đi theo hắn hai năm, ngay cả đính hôn cũng không được sao?

Nàng vội nói: "Vương gia, mẫu thân nói sau hai năm muội mới xuất giá, muội sẽ không quên ước hẹn với Thất Thế Môn. Vương gia có ân với nhà muội, muội sẽ không quên đâu."

Hắn cười lạnh lùng: "Ta đối với muội, chỉ là ân tình thôi sao?"

Trong lòng của hắn xuất hiện đủ các tạp vị mất mát có, thất vọng có, tức giận có.

Nàng bỗng nhiên cả kinh, không biết nói gì nữa. Hắn trong lòng nàng tất nhiên không phải như thế, thế nhưng nàng sẽ không nói ra.

Hắn nhanh hơn một bước, tức giận nói: "Giỏi lắm, muội lại có thể đính hôn! Thật là làm cho bổn vương bất ngờ. Không biết nhà kia là ai?"

Nàng không biết vì sao hắn đột nhiên tức giận, sợ không dám trả lời.

Ánh mắt của hắn lạnh hơn, trầm giọng nói: "Tại sao không dám nói?"

Nàng càng thêm kinh ngạc và lo lắng, không biết là đã chọc giận hắn ở chỗ nào.

"Muội... việc hôn nhân này là mẫu thân định, muội tưởng việc riêng trong nhà, cho nên không có bẩm báo với Vương gia. Sau này sẽ không như vậy nữa."

Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng tức giận, so với lúc Triển Bằng muốn nàng, còn bực bội phiền muộn hơn. Hắn xoay người đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống, cầm ly trà uống một ngụm, vừa đến môi liền phun xuống đất.

"Trà lạnh như vậy, sao bổn vương uống được?"

Nàng vội vàng cầm bình trà lên đi thay mới. Trà mới thay xong, chỉ sợ hắn khen ngược, vì vậy nàng lại lo sợ nhìn hắn.

Hắn cũng không thèm nếm, đem trà mới giội xuống đất, nói: "Quá nóng!"

Hắn chưa từng nổi giận trước mặt nàng như thế, cũng chưa bao giờ khó hầu hạ như thế. Nàng vừa lo lắng vừa ủy khuất, lại không dám lên tiếng, nước mắt lã chã rơi xuống, từng giọt chảy xuống cằm. 

Hắn liếc mắt nhìn một cái, trái tim liền mềm nhũn. Mình chưa từng hứa hẹn gì với nàng, cũng không có tỏ vẻ gì, nàng cũng là người cực kì an phận, cực kì thông minh, cho dù nàng đính hôn hắn cũng không có quyền trách cứ nàng, vừa rồi nóng giận vô cớ, thật sự là gây sự không lí do mà.

Hắn thở dài, đi đến trước mặt nàng, đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng, nàng bối rối muốn né tránh. Thế nhưng hắn cường ngạnh, vòng tay ôm eo nàng, cứng rắn lau nước mắt trên mặt nàng. 

Nàng tựa trong ngực hắn, vừa sợ hãi vừa xấu hổ, nhưng lại ngại thân phận của hắn nên không dám giãy giụa, tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngón tay của hắn hơi lạnh, khi hắn chạm vào, cảm giác mát lạnh như thấm vào da thịt làm nàng khẽ run.

 Hắn không có hành động tiếp theo, chỉ chần chừ một chút, cuối cùng buông nàng ra, ôn nhu nói: "Muội đi đi."

Nàng kinh hoàng giống như một chú nai nhỏ, vội vàng chạy ra cửa phòng.

Đứng dưới ánh mặt trời, nàng mới thấy an tâm một ít. Động tác vừa rồi của hắn, rõ ràng...

Nàng bắt buộc bản thân mình không nên suy nghĩ nhiều, biết rõ có nhiều thứ tồn tại, nhưng nếu như bạn có thể bỏ qua nó, một thời gian sau bạn nhất định sẽ quên được.

No comments:

Post a Comment