Cực Phẩm Gia Đinh
Tác giả: Vũ Nham
Chương 5: Quán đính, Quán tràng (1)
Dịch giả: Cuồng Tăng
Hiệu đính: vietstars
Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com
Tác giả: Vũ Nham
Chương 5: Quán đính, Quán tràng (1)
Dịch giả: Cuồng Tăng
Hiệu đính: vietstars
Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com
"Loại này công pháp mặc dù có thể so sánh với thuật thượng thừa thái bổ, nhưng nếu không có tập luyện, thì khó mà thực hiện được, khi cùng nữ tử quan hệ, thì cần âm dương hòa hợp, đối với trường hợp này thì như vậy", Ngụy đại thúc lại dặn dò hắn.
Cái gì so sánh với thuật thái bổ thượng thừa chứ, nói toạc ra, cái này là dành cho đám dâm tặc tập luyện thái bổ thuật, Ngụy đại thúc nói không rõ, đại khái là do y chưa từng đem thân ra thí nghiệm qua, có thể giải thích như vậy.
Chỉ là Lâm Vãn Vinh đến thế giới này được một tháng thời gian, còn chưa kịp nói chuyện tình cảm, đến nơi này tìm một nữ tử để thực hiện thuật thái bổ này ư, lần đầu tiên ra đường, gặp đám thiếu nữ, đến ánh mắt còn chả thèm nhìn hắn nữa là.
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Lâm Vãn Vinh, không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, Ngụy đại thúc lắc đầu bất lực nói: "Bỏ qua đi, ta bây giờ trợ giúp ngươi ít lực nhé."
Ông ta nhẹ nhàng đặt một tay lên trên thiên linh cái của Lâm Vãn Vinh, một cổ nhiệt lưu theo tay hắn đi vào cơ thể Lâm Vãn Vinh chạy đến tứ chi bách huỵệt, một cảm giác thư thái bay bổng lan khắp cơ thể, cảm giác đó dường như - tiến đến những thớ thịt nhỏ nhất.
Không biết bao lâu sau, Ngụy đại thúc rốt cục chậm rãi thu tay lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt như già đi đến 20 tuổi.
Rốt cuộc giống như người tám mươi tuổi rồi, xem ra kéo da mặt và đắp dưa chuột cũng chưa từng dùng qua rồi, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm nghĩ.
Lâm Vãn Vinh cử động cánh tay, trong cơ thể tứ chi đến các ngón tay các noi đều tựa hồ có một cỗ lực lượng lưu động, lực lượng so sánh với lúc trước lớn mạnh hơn rất nhiều.
Ngụy đại thúc điều tức lúc lâu, rồi mở to mắt nói: "Ngươi mặc dù cốt cách rất tốt, nhưng vì đã qua 18 tuổi, thân thể các bộ vị đã định hình, nên khi ta thi triển quán đỉnh đại pháp với nhà ngươi, hiệu quả cực thấp, ta đưa vào cơ thể ngươi bẩy thành công lực, ngươi hấp thụ còn không được một thành."
Ông ta vừa nói vừa lắc đầu, cũng không biết là cảm khái Lâm Vãn Vinh đã qua tuổi luyện công, hay là tiếc rẻ số công lực bị mất đi của mình.
Đưa vào bẩy thành, hấp thụ không được một thành, hiệu xuất cũng quá thấp à. Lâm Vãn Vinh có chút xấu hổ.
Lão nói đúng, Lâm Vãn Vinh 21 tuổi tốt nghiệp đại học, tại một công ty tầm trung làm việc bốn năm, đạt đến vị trí giám đốc kinh doanh, nói chính thức, Lâm Vãn Vinh không phải là 18 tuổi như hắn nói, mà là đã 25 tuổi rồi.
Chỉ có điều từ khi rơi xuống từ đỉnh Thái Sơn, không chỉ có không gian bị bóp méo, mà ngay cả thời gian cũng bị méo mó đi, khi đi vào thế giới này, thân thể của Lâm Vãn Vinh như thể trở về trạng thái 18-19 tuổi, nên nói Lâm Vãn Vinh bây giờ có tâm hồn 25 tuổi trong cái vẻ bề ngòai 18,19 tuổi.
Lâm Vãn Vinh tự nhiên không để cho y phải giải thích, đối với sự vô tư của Ngụy đại thúc, Lâm Vãn Vinh chỉ biết cảm kích không thôi.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của lão, Lâm Vãn Vinh trong đầu thực sự nghĩ đến - ngay cả khi lão đích thực là Pê đê, thì Ngụy đại thúc vẫn luôn là Ngụy đại thúc của ta.
"Ngụy đại thúc, cám ơn ngươi, mọi sự đều không thể cưỡng cầu, có được những tiến bộ đó, với ta cũng là tốt rồi", Lâm Vãn Vinh bình thản nói. Vẫn còn thân thể này, vốn thân thể của Lâm Vãn Vinh khi bị rơi vào khoảng không gian và thời gian méo mó, vẫn còn có thể sống đến nay, thì bản thân mình chính là một ân huệ quá lớn của lão Thiên kia rồi ,còn có thể kỳ vọng cái gì đây.
Ngụy đại thúc giơ ngón cái tán thưởng Lâm Vãn Vinh: "Cầm lên được, bỏ đi được, cũng thật là hảo hán. Cũng tốt thôi, Vãn Vinh, ngươi yên tâm, quán đính đại pháp mặc dù thất bại, nhưng ta nghĩ , ngươi chỉ cần tu luyện cái tâm pháp trong họa sách kia, nhất định có thể thành công."
Quán đính đại pháp? Cái tên này nghe có vẻ khác biệt một chút, Lâm Vãn Vinh vốn chỉ biết nói quán tràng đại pháp.
Quán đính không thành, Lâm Vãn Vinh đối với công pháp loại này tâm tư cũng không qúa tiếc nuối, tiểu sách kia, lúc nào sẽ đem xuân cung họa sách kia ra xem, giúp tăng lạc thú vợ chồng trên giường cũng rất tốt, Lâm Vãn Vinh trong lòng cười hắc hắc, tâm tình vui vẻ trở lại.
"Vãn Vinh,từ khi chúng ta quen biết đến nay, ngươi biết ta đối với ngươi như thế nào không?", Lâm Vãn Vinh trong lòng vẫn đang vui thầm, nghe thấy Ngụy đại thúc đột nhiên hỏi.
"Không cần nói thế, là đại thúc đã cứu tính mệnh của ta, ân như tái tạo", Lâm Vãn Vinh không suy nghĩ nói.
Ngụy đại thúc trên mặt có một tia kỳ quái nói: "Nếu ta muốn ngươi làm cho ta một việc, ngươi có làm không?"
Lâm Vãn Vinh trong lòng hắn vẫn lo lắng là phải giả mạo con người khác, vội nói: "Chỉ là không muốn giả mạo người khác, hơn nữa nếu ta làm được, ta nhất định làm."
Ngụy đại thúc gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, thực ra việc này cũng rất dễ dàng, ta muốn ngươi đến Tiêu phủ, làm một gã gia đinh".
"Gia - đinh ?", Lâm Vãn Vinh chút nữa thì cắn đứt lưỡi mình.
Tiêu gia thì Lâm Vãn Vinh biết, là một trong những phú hào tại Kim Lăng thành này, Ngụy đại thúc cũng là một cao cấp gia đinh của họ. Đương nhiên, Lâm Vãn Vinh đây chỉ là một hình thức ẩn thân của lão Ngụy mà thôi.
Lão bảo ta đi làm gia đinh? Bảo ta đi làm tay chân kẻ khác? Lâm Vãn Vinh hung hăng giương mắt nhìn Ngụy lão, nếu không phải trước đó đã mạnh miệng, hắn có lẽ đã sớm tiến đến cho lão một trận.
Thấy Ngụy lão trên mặt lộ vẻ đắc ý cười cười, Lâm Vãn Vinh hiểu được gã đã rơi vào bẫy của lão, lão đáng chết này, tự mình đi làm nô tài của kẻ khác thì không nói làm gì, lại còn muốn kéo hắn xuống nước, lương tâm thật là xấu xa.
Lâm Vãn Vinh phảng phất thấy chính mình thân mặc chiếc áo dài xanh, trên đầu đội cái mũ nhỏ, bị chủ nhân sai bảo chạy tới chạy lui, hắn từ nhỏ thích cuộc sống không bó buộc, bây giờ lại bị lão nhân này âm thầm điều khiển, muốn bắt gã đi làm gia đinh cho kẻ khác, nỗi uất hận trong lòng, thực sự như nước sông Trường Giang liên tục dâng lên.
Ngụy lão nhân không cần nhìn mặt hắn, cũng biết vẻ mặt của hắn bây giờ như thế nào, chỉ biết thờ dài: "Tính ra, là do ngươi không có tâm tư làm việc đó, ta cũng không..."
"Chậm đã -" Lâm Vãn Vinh ngắt lời ông ta, biết rõ vị lão nhân này đang cố ý khích tướng mình, lúc trước ai bảo mình lại mạnh miệng nói chứ? Hắn đành chỉ biết nghiến răng nói: "Tốt, ta đáp ứng người, đến Tiêu gia, làm một gia đinh!"
"Bất quá", Lâm Vãn Vinh âm thanh thay đổi nói: "Thời hạn là một năm, nói cách khác, ta chỉ làm gia đinh tại Tiêu gia một năm. Sau một năm, chúng ta hai người không nợ nần nhau nữa."
"Một năm?" Ngụy đại thúc gật đầu nói: " Một năm thời gian là đủ rồi, Vãn Vinh ta hy vọng khi ngươi ra nhập Tiêu gia, tạo nên một sự nghiệp lớn, không chỉ vì Tiêu gia, mà cũng là vì chính bản thân mình."
Gia đinh ? Sự nghiệp? vì Tiêu gia? Vì chính mình? Lão nhân này cũng có khả năng lo lắng cho người khác ư, Lâm Vãn Vinh oán hận nghiến răng, làm gia đinh xây dựng sự nghiệp cho người khác, sự thiệt thòi này lão có nghĩ đến không.
Ngụy lão nhân đương nhiên hiểu được Lâm Vãn Vinh đang nghĩ gì trong lòng, lão trên mặt lộ ra một vẻ thần bí mỉm cười nói: "Nhớ kỹ nhé, trời cao chỉ phù hộ cho những kẻ biết cố gắng, cơ hội chỉ có một lần, tất cả chỉ phụ thuộc vào bản thân ngươi, nhất thiết phải làm được, từ đó về sau ngươi không thể tưởng tượng được đâu."
Lâm Vãn Vinh có một trực giác, Ngụy lão nhân này cứ vòng vo tam quốc, giống như đã biết rất nhiều chân tướng sự việc phiền toái của y, hắn rất muốn hỏi tiếp, nhưng thấy Ngụy lão nhân đã ngồi yên điều tức trên giường, hiển nhiên là không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn.
Lâm Vãn Vinh chỉ biết đem những lời định nói nuốt xuống bụng, hôm nay hắn bị thương, vô cùng mệt mỏi, trong lòng chửi mắng lão già thâm độc, trong chốc lát đã ngủ say.
Một loại âm thanh đánh thức Lâm Vãn Vinh dậy, vừa mở mắt ra, thấy sắc trời vẫn còn mờ mờ, bên kia Ngụy lão nhân đang thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Thấy đã dậy lại, Ngụy lão từ trên giường đứng lên, đến trước mặt Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói: "Thiên hạ hợp tan tan hợp, Vãn Vinh, ngươi hãy bảo trọng."
Lâm Vãn Vinh cũng vội vàng đứng dậy, không để ý đến sự đau đớn của bả vai, quỳ trên mặt đất cung kính hướng đến Ngụy đại thúc khấu đầu ba cái.
Mặc dù Ngụy lão nhân đã ngấm ngầm sắp đặt hắn, đem hắn đi làm kẻ hầu cho người khác, nhưng lão cứu tính mạng Lâm Vãn Vinh một lần, đích xác là thế một điểm không sai, là nam tử hán đại trượng phu, có ân tất báo, loại việc như thế còn tính toán làm gì.
Ngụy đại thúc vội vàng ngăn Lâm Vãn Vinh lại, vì lão đột nhiên nhớ ra việc gì: "Được rồi, có một việc, ta chút nữa quên mất. Vãn Vinh, ngay mai là ngày Tiêu gia tuyển chọn gia đinh, ta đã thay ngươi báo danh rồi, nói ngươi là cháu họ ta, còn đặt cho ngươi tên là Lâm Tam, nhớ nhé khi người khác gọi Lâm Tâm là gọi ngươi đó. Nhớ đến đúng giờ!"
Lâm Tam ư? Tuyển chọn gia đinh ư? Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa ngã ngửa người ra, ngay cả tên thật cũng không thể dùng, lại còn muốn tự coi mình là Lâm Tam gì đó? Cái tuyển chọn gia đinh này là trò chơi gì thế? Đã chiêu mộ gia đinh lại còn tuyển chọn cái gì chứ?
Ngụy đại thúc dường như xem thấu tâm tư của Lâm Vãn Vinh, cười nói: "Tên cũng chỉ là một cái vỏ bọc của người ta mà thôi, ta tin rằng ngươi cũng không phải hi vọng rằng cái tên Lâm Vãn Vinh của ngươi xuất hiện trong danh sách hạ nhân của Tiêu gia chứ? Lâm Tam tiện lợi cho ngươi hơn nhiều. Cái việc tuyển chọn gia đinh kia, ngươi khỏi phải suy nghĩ làm gì, chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói, ngươi sẽ trở thành một gia đinh của Tiêu gia. Bất quá, có thể sẽ có rất nhiều người sẽ cùng ngươi cạnh tranh chiếm lấy cái vị trí này, ngươi hãy cố gắng một chút, đừng để người khác đoạt lấy chén cơm đó."
Lâm Vãn Vinh đang ngẫm nghĩ những lời này, Ngụy đại thúc liền bước đi. Hắn nhìn lại chính mình lúc này cũng thực không có nơi chốn nương tựa, không được, không cần biết thế nào hắn tự phải tìm cách nuôi sống chính mình đã. Tuy nói là để Lâm Vãn Vinh hắn đi làm gia đinh cho người ta, nhưng thật ra lão Ngụy chẳng phải đã tìm hộ hắn một chén cơm đó sao? Đáng tiếc, Lâm Vãn Vinh hắn không có quan tâm đến cái chén cơm này lắm, nhưng đã hứa thì làm, nếu cái việc tuyển chọn gia đinh này mà hắn còn không qua được thì thật là kém cỏi quá đi.
Chỉ có điều tuyển một vài gia đinh thôi mà Tiêu gia cũng phải mở hội chiêu mộ sét duyệt quy mô như vậy, không biết là có chủ ý gì, nhưng việc này không phải là bình thường.
Lâm Vãn Vinh trầm ngâm một lát, Ngụy đại thúc lúc này đã đi từ lâu rồi. Khi hắn bước ra khỏi cửa, chỉ còn nhìn thấy cái bóng của Ngụy đại thúc ở phía xa xa. Cái lão nhân mù này cước bộ cũng thật nhanh a.
Giờ Lâm Vãn Vinh chỉ đành phải đối diện với sự thật, nếu hắn là một nam nhân thì phải tôn trọng lời hứa của mình, nghiêm chỉnh đến Tiêu gia làm gia đinh một năm.
Tốt xấu cũng chỉ có một năm, nhắm mắt vài cái rồi cũng hết, coi như đến rèn luyện ở chuồng heo một năm vậy. Cho nên cái lão nhân kia nói cái gì làm ra một phen sự nghiệp chỉ là nói nhăng cuội, nếu mà chạy đến lão đại của Tiêu gia mà nói ta phải làm nên sự nghiệp, cam đoan sẽ bị loạn bổng đánh cho nhừ người.
Nghĩ thông xuốt một hồi, Lâm Vãn Vinh trong lòng trở nên thoải mái hẳn ra. Hắn chỉ cần qua được cái tuyển chọn gia đinh gì đó kia, sau đó hỗn tạp làm việc một năm rồi sẽ thoát khỏi lời hứa này.
Cái gọi là tuyển chọn gia đinh này cũng có thể tương đương với “Chiêu sính hội”a, ngẫm lại mình giờ phải đến đó mà xin việc, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười trong lòng, xấu hổ a, xấu hổ a, đã đến lúc bắt đầu phải kiếm tiền rồi.
Ngày hôm nay thân thể còn mang trọng thương, Lâm Vãn Vinh cũng không muốn đi dâu, chỉ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ngụy đại thúc để lại cho hắn cái gian nhà cỏ nho nhỏ này, bài trí trong phòng cũng thật đơn giản, ngoại trừ hai cái giường chỉ có một vài bộ sách cổ điển. Lâm Vãn Vinh tùy tiện lấy ra xem, không ngờ những sách này không ít bộ đều là thư tịch trong đại nội, chẳng biết Ngụy đại thúc ăn trộm những thứ này ở đâu nữa.
Lâm Vãn Vinh hiện tại tâm tình đã yên tĩnh rất nhiều, hắn đối với cái thế giới mới mẻ này cũng có vài phần tò mò, nên liền mở những cuốn sách này ra đọc. Mặc dù cổ văn ngôn ngữ, phồn thể tự tuy có khó đọc, nhiều lúc khiến cho Lâm Vãn Vinh choáng váng hoa cả mắt, nhưng vì không muốn trở thành một kẻ “vô học” ở thời đại này nên hắn đành khổ sở cố gắng mà lần mò.
Đọc chỉ thấy ở thế giới này, từ khi nhà Tần suy đồi thì đến Sở Hán giao tranh. Nếu tại cái thế giới kia của Lâm Vãn Vinh, Bá vương Hạng Vũ tự vận tại dòng Ô Giang, thì tại cái thế giới này Hạng Vũ lại toàn thắng, đao trảm Lưu Bang, kiến lập ra Đại Sở cường thịnh, Hạng Vũ và Ngu Cơ trở thành Đại Sở khai quốc hoàng đế và hoàng hậu.
Lịch sử đến chỗ này thì lại phân nhánh, Lâm Vãn Vinh quả thực là đã tới một không gian khác, nói chung cái không gian này và cái không gian trước kia của Lâm Vãn Vinh hầu như giống nhau, đều thật sự tồn tại. Chúng giống như một con sống lớn với những nhánh sông khác nhau mà thôi.
Ở trong không gian này thì Lưu Bang bị diệt, sự phát triển lịch sử ở đây hoàn toàn không giống với nơi xuất thân của Lâm Vãn Vinh. Hơn ngàn năm trở lại, Hoa hạ phân tranh không ngừng, sau Đại Sở là hàng loạt các triều đại khác, đến gần một trăm năm trước đây Triệu Tính hoàng đế kiến lập nên một Đại Hoa triều đại cường thịnh. Triều đại trước Đại Hoa này được gọi là Đại Tống, khéo thay Lâm Vãn Vinh đối với triều đình đại Tống hủ bại vô năng lại có hiểu biết rất rõ ràng, giống như hắn và Đại Tống là một vậy.
Sau khi bị lạc tới cái không gian này, thời gian cũng nhịch chuyển theo, cho nên Lâm Vãn Vinh bề ngoài trở về cái thời tuổi mười tám mười chín, trong khi tư tưởng và suy nghĩ của hắn lại là của người hai nhăm tuổi.
Nói tóm lại, Lâm Vãn Vinh không những trở về thời mười tám mười chín tuổi, hơn nữa tới không gian này đối với hắn cũng coi như đến sống ở một thế giới hoàn toàn mới mẻ vậy.
Lâm Vãn Vinh mơ hồ có cái cảm giác trên người mình phát sinh ra sự kiện thần kỳ gì đó, tựa hồ do sự bất đồng thời gian và không gian tạo ra vậy, có lẽ nó chính là bằng chứng giải thích cho cái sự phân nhánh thế giới này. Đáng tiếc mình không thể quay về được nữa. Chỉ sợ từ việc này mà về sau có ngày càng nhiều Ái Nhân Tư Thản (Albert Einstein) hiểu biết rộng lớn từ trong đầu chui ra mà thôi.
Lâm Vãn Vinh cảm khái trong chốc lát, rồi không suy nghĩ vẩn vơ nữa tiếp tục đọc lịch sử ở đây. Ngày đã gần tàn, hắn mải mê đọc sách đến nỗi ngay cả những đau đớn từ vết thương cũng không cảm thấy gì.
Sau một đêm ngủ dậy, ngày thứ hai cũng đã sáng dần lên, ở nơi bị Tiếu Thanh Tuyền đả thương đã không còn cảm thấy đau nhức gì nữa. Vết thâm tím xanh trên vai cũng dần dần mờ nhạt đi. Quả đúng như lời lão Ngụy nói, chút độc này hoàn toàn không hại chết người được.
Cũng không biết Ngụy lão đã đắp kim sang dược gì cho Lâm Vãn Vinh mà miệng vết thương trên vai hắn đã dần lành lại. Cách trị liệu này so với thủ thuật mà Lâm Vãn Vinh thấy được ở thế giới kia thì tốt và tiện lợi hơn nhiều. Nếu còn thấy được loại kim sang dược này hắn nhất định sẽ lấy một ít cất trong người để sử dụng.
Băng bó ăn mặc một phen, hắn đứng trước gương chỉnh sửa lại bộ dáng tiêu sái đến khi vừa lòng mới thôi, mặc dù giày vải ở dưới chân cũng đã há miệng nhưng Lâm Vãn Vinh cũng không quan tâm lắm. Đa phần những người hắn tiếp xúc vừa rồi khi nói chuyện với hắn đều tỏ ý khinh thường, bởi vì hắn tuy bộ dạng tuyệt đối không kém cỏi lắm, chỉ có điều là quần áo bình thường quá thôi.
Bước ra khỏi cửa, thủng thỉnh đi trên đường lớn. Lâm Vãn Vinh đối với Kim Lăng thành này tịnh không mấy quen thuộc, hắn cũng chỉ đi qua một vài nơi gần Huyền Vũ hồ mà thôi, Tiêu gia kia nằm ở phương hướng nào Lâm Vãn Vinh cũng không biết.
Trên đại nhai ăn xong hai cái bánh, uống một chén lớn đâu tương, Lâm Vãn Vinh nhịn không được vỗ vỗ bung sảng khoái. Ở cái thế giới này không có sữa đậu nành và nhiều thứ khác, nhưng lục sắc thực phẩm đều trông ngon lành, giá cả dễ chịu. Hắn hào sảng bỏ lại ba đồng bản, không cần tiền thối lại, mang giày vải bước đi tiếp.
Đi một vài bước chợt nhớ mình không biết Tiêu gia nằm ở nơi nào, hắn liền giữ một đại thúc ở bên cạnh hỏi: “Đại thúc, xin cho hỏi …”
Đại thúc nọ lập tức cắt lời của Lâm Vãn Vinh, nhét vào trong tay hắn một vài cái vật gì đó: “Đây chính là đề tuyển chọn gia đinh của Tiêu gia, còn đây là bản đồ lộ tuyến đến đó, tất cả là năm đồng bản. Cái gì, mỗi cái một đồng bản ư? Tiểu huynh đệ, ngươi cũng trơ chẽn quá đấy chứ, như vậy thì không được đâu. Ít nhất là ba đồng bản. Được rồi, được rồi, ít bạc lợi nhiều, hai đồng bản cho hai cái, tốt cho ngươi nhé.”
Lâm Vãn Vinh móc ra hai đồng bản đưa cho ông ta, thu lấy hai cái đề tuyển chọn gia đinh và bản đồ lộ tuyến đến Tiêu gia kia, rồi hỏi: “Đại thúc, lần này Tiêu gia mở cuộc tuyển chọn gia đinh quy mô lớn như vậy, thoạt nhìn có vẻ khẩn yếu, không biết công việc này thực sự thế nào?”
Nhìn hai đồng bản trước mũi, đại thúc đó lập tức mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi mới từ bên ngoài đến đây phải không. Ai, ngươi cũng biết, lúc này, buôn bán ở đâu đâu cũng không còn thuận lợi như trước nữa. Tiêu gia là đại phú hộ nổi danh tại Kim Lăng thành, mặc dù hai năm nay quảng cảnh không còn được như xưa nữa, nhưng lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa nhiều, bọn họ vẫn đãi ngộ gia đinh cực kỳ tốt, ngay cả gia đinh cấp thấp nhất lương một tháng cũng là một lạng năm đồng bạc, gia đinh cấp cao hơn cũng sẽ nhận số tiền lương cao hơn. Ngoài ra những dịp lễ tết cũng được thưởng thêm thập phần hậu hĩnh. Cho nên số người báo danh đăng ký không ngừng tăng lên. Ta nói cho ngươi biết, từ buổi sáng đến bây giờ ta đã tiếp đãi không dưới trăm người, hầu hết đều là dạng tiểu tử còn trẻ như ngươi vậy, còn có không ít phong lưu tài tử cũng muốn cùng các ngươi báo danh đăng ký.”
No comments:
Post a Comment