Jun 29, 2012
Cực phẩm gia đinh - Chương 565
Chương 565: Dã Tâm Lang Sói.
Tác giả: Vũ Nham
Dịch: workman
Biên tập: Ba_Van
Nguồn: www.tangthuvien.com
Chương 565 Dã Tâm Lang Sói.
Quả nhiên là việc ngoài ý muốn đẹp nhất trong đời! Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn thăm thẳm. Hắn ngượng ngùng trầm mặc, rồi lẳng lặng quay đầu đi, tránh né ánh mắt nàng.
- Oa lão công ...
- Xin ngươi gọi ta bằng tên Đại Hoa!
- Lâm Tam oa lão công...
Muốn lấy mạng người ta à! Hắn vội vàng hít mạnh một hơi, chầm chậm xoay người đi, lắc đầu trịnh trọng:
- Đại Khả Hãn, có chuyện này ta phải nhắc nhở người! Hiện giờ chúng ta đang đàm phán, không phải nói về việc khác, xin người nghiêm túc một chút!
Ngọc Già cắn chặt răng, vô thanh vô tức hơi hạ mắt xuống:
- Ngươi muốn đàm phán với ta à?
- Không phải ta muốn, chuyện này vốn là do người Đột Quyết các ngươi đưa ra!
- Tốt lắm,
Kim đao Khả Hãn phẫn nộ vỗ bàn, đứng dậy:
- Bổn Hãn bây giờ đáp lại ngươi! Lâm đại nhân, bốn điều kiện ngươi đưa ra, ta không đáp ứng điểm nào hết!
- Ngươi chắc chứ?
Lâm Vãn Vinh cười lạnh.
Nhìn gương mặt sạm nắng đen thui của hắn, thân hình Ngọc Già run lên:
- Chắc thì sao? Tát Nhĩ Mộc là nhi tử của Bì Già Khả Hãn, hy sinh vì thảo nguyên, chính là vinh dự của hắn! Vì hạnh phúc của tộc nhân ta, Ngọc Già thà làm ngọc vỡ chứ không muốn làm ngói lành, tuyệt không chịu sức ép của ngươi đâu!
Nhìn thân thể mềm mại của nàng không ngớt run rẩy, Lâm Vãn Vinh đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài:
- Hay cho câu một thà làm ngọc vỡ chứ không muốn làm ngói lành! Đại Khả Hãn, việc này đem ra ngoài nói, kích động dân chúng Đột Quyết của ngươi thì còn được, nhưng đừng nhắc tới trước mặt ta. Lâm mỗ không phải là loại người dễ kích động! Ta có thể nói không khách khí, nếu ngươi có dũng khí thí bỏ Tát Nhĩ Mộc, phụ hãn ngươi cũng sẽ không giao trọng trách ngàn cân này cho ngươi!
- Ngươi...
Sắc mặt Ngọc Già trắng bệch, răng nghiến chặt có thể nghe được tiếng kèn kẹt, ngực phập phồng dồn dập, đến cả những ngón tay cũng đã run rẩy.
Lâm Vãn Vinh làm như không phát hiện ra ánh mắt nàng, chỉ lắc lắc đầu, cười lạnh nói tiếp:
- Thoái lui một vạn bước mà nói, cho dù thật sự hy sinh Tát Nhĩ Mộc, tộc nhân của ngươi có thể nhờ đó mà đạt được hạnh phúc không? Đánh hay không đánh, người chết hay không chết? Đây thật sự là một giả thiết rất buồn cười! Ngọc Già tiểu thư, việc lừa gạt người khác cố nhiên là đáng hận, lừa gạt mình thì vừa đáng thương lại vừa bi ai đó!
Từng tiếng hắn nói ra, lạnh như băng giá, nhưng phá nát tâm hồn của Ngọc Già.
Kim đao Khả Hãn vô lực nhắm mắt, chán nản ngã ngồi xuống ghế:
- Ngươi…. sớm đã nhìn ra tử huyệt của ta rồi!
- Nhìn lẫn nhau thôi. Ngươi thương lượng với ta, không phải cũng tìm tử huyệt của ta sao? Đó chẳng phải là hạnh phúc của ngươi à ?!
- Điều đó có phải là hạnh phúc không, ngươi cũng đừng hỏi!
Ngọc Già cắn răng nổi giận lớn tiếng, đứng phắt dậy, mắt lóe hàn quang:
- Đã như vậy thì chúng ta nói trắng ra đi! Bốn điều kiện này của ngươi, cái nào cũng hà khắc. Không chỉ ta, mà cả dân chúng Đột Quyết cũng tuyệt không đáp ứng!
- Chưa chắc!
Lâm Vãn Vinh ung dung:
- Chỉ cần Đại Khả Hãn có thể ngồi xuống nói chuyện, chắc chắn sẽ tìm được con đường giải quyết! Chẳng biết người có nguyện ý hay không...
Hắn từ từ ngồi xuống, mắt chăm chú nhìn vào Nguyệt Nha Nhi, không nói không cười, bộ dáng thâm trầm. Nguyệt Nha Nhi hận đến ngứa răng, chỉ muốn đấm vào mặt hắn một quyền.
- Ta đếm ba tiếng, nếu người vẫn không ngồi xuống, thì không cần nói chuyện nữa!
Hắn đưa tay ra, cười nhạt:
- Một! Hai! Ba...
- Ngươi dám?!
Kim đao Khả Hãn kêu lên một tiếng, mặt giận đến đỏ bừng, gạt ghế, quay lưng về phía hắn ngồi xuống.
Đàm phán như vậy, quả thật là thế gian ít có! Hắn lắc đầu cười khổ, như thế cũng đã toại tâm nguyện của hắn rồi. Nếu chính diện nói chuyện với Ngọc Già, đến lúc mấu chốt, nếu hắn không cứng rắn được, hắn cũng sẽ không nắm chắc gì cả.
- Bốn điều kiện, chúng ta có thể từng bước từng bước đàm phán! Về điều kiện thứ nhất, Đại Khả Hãn có dị nghị gì không?!
So với ba điều kia, điều kiện thứ nhất quả thực quá sức nhân từ! Ngọc Già hừ một tiếng, lạnh nhạt đáp:
- Ta tán thành ngưng chiến! Nhưng việc chiêu cáo thiên hạ thì hơi khó xử! Còn nữa, một mảnh giấy có thể giữ được tới năm mươi năm không? Chẳng biết ngươi ngốc hay là giả ngốc?!
- Vậy người muốn giữ bao nhiêu năm?!
- Tối đa ba mươi...
Ngọc Già ngẩn người, đột nhiên phẫn nộ vỗ ghế:
- Lại lừa ta! Tên giảo hoạt lừa đảo này!
Lâm Vãn Vinh cười lạnh:
- Đại Khả Hãn, tất cả mọi người đều là người thông minh! Ai lừa ai, lúc này cũng rất khó nói!
Ngọc Già cắn răng quật cường, khe khẽ thở dài:
- Lừa đảo thông minh!
- Việc chiêu cáo thiên hạ, cũng chỉ là viết vài tờ văn tự, có thể viết ra vô số những giọng điệu khác nhau, ta không tin người chỉ cần nói mấy câu như vậy mà nghĩ không ra.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng khoát tay:
- Nói thật đi, Đại Khả Hãn có đáp ứng điều kiện thứ nhất hay không?
Nguyệt Nha Nhi kiên định lắc đầu:
- Đàm phán tất cả điều kiện, ta sẽ thống nhất suy nghĩ. Bây giờ ngươi hỏi ta, không có tác dụng gì cả!
Nha đầu này rất thông minh, nàng cố ý thống nhất bốn điều kiện thành một, muốn lấy một điểm nào trong đó, rồi gây áp lực cho đối thủ, buộc hắn nhượng bộ một bước.
Lâm Vãn Vinh cũng không đi sâu thêm, lạnh lùng nói:
- Điều kiện thứ hai, cống nộp hai mươi năm...
Ngọc Già đứng lên, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn:
- Nhiều nhất một năm!
- Hai mươi năm!
- Một năm!
Ngọc Già phẫn nộ vỗ ghế.
Lâm Vãn Vinh nện mạnh xuống mặt bàn chát một tiếng:
- Ta nói hai mươi năm! Một năm cũng không được thiếu!
- Ngươi giết ta đi!
Ngọc Già gầm lên một tiếng kinh thiên, phẫn nộ một cước đá bay cái ghế, chát một tiếng, ghế nện vào chiếc bàn đàm phán, gỗ vụn bay tung tóe! Hai người đồng thời trợn mắt nhìn nhau, như hai con sư tử phẫn nộ, không ai chịu lùi một bước!
Mọi người bên ngoài nghe bên trong phòng nổi lên tiếng đổ vỡ ầm ầm, điếc tai nhức óc, giống như muốn lật đổ cả căn lều, không giống như đàm phán, mà dường như đang đánh nhau. Chỉ có điều chủ soái song phương chưa nói gì, nên không ai có can đảm đi vào!
- Đừng dùng chữ giết người ra hù dọa ta, việc này chẳng có gì vinh quang cả đâu!
Lâm Vãn Vinh than nhẹ.
- Nhưng ta đã giết ngươi một lần!
Ngọc Già quay đầu đi, lệ quang rưng rưng:
- Năm năm! Đây là cực hạn của ta!
- Mười năm! Đây cũng là cực hạn của ta!
Thần sắc Lâm Vãn Vinh vô cùng lạnh lùng, căn bản không để cho nàng cơ hội phản bác:
- Điều kiện thứ ba, phía nam Ba Ngạn Hạo Đặc...
Kim đao Khả Hãn đã đỡ kích động, hai mắt lạnh như băng:
- Ngươi muốn buộc ta chia cắt lãnh thổ, ta khuyên ngươi đừng nằm mơ nữa. Đây là thiên hạ của người Đột Quyết chúng ta, nói thật chứ cho dù ngươi chiếm được Ba Ngạn Hạo Đặc, ngươi tự nhận xem ngươi có khả năng bảo vệ được mấy ngày?!
Trên mặt nàng tuy có vẻ khinh thường và khinh miệt, nhưng lời nói xem ra cũng thật tình.
- Bảo vệ hả, đó là việc của ta. Đại Khả Hãn bất tất phải lo!
Lâm Vãn Vinh bình tĩnh nói:
- Ta muốn nhắc người, bây giờ người không có lựa chọn!
Ngọc Già bi phẫn, nắm tay chặt cứng:
- Ta cũng nói cho tên độc ác nhà ngươi biết, nếu ngươi chia cắt đất chúng ta, ta và Tát Nhĩ Mộc tương lai sẽ trở thành tội nhân của thảo nguyên, không còn mặt mũi gặp lại dân chúng của ta, gặp lại phụ hãn của ta. Nếu thật sự là như thế, vậy không bằng để cho ta và Tát Nhĩ Mộc cùng nhau chết luôn đi!
Nói tới phần này, phía trước tựa hồ đã hoàn toàn là một ngõ cụt rồi, căn bản không tìm thấy một con đường ra. Lâm Vãn Vinh hít sâu một hơi:
- Được rồi. Ta lùi một bước, Ba Ngạn Hạo Đặc có thể không thoát ly Đột Quyết...
Ngọc Già ngẩn người:
- Ngươi,… ngươi nói thật à?!
Hắn trịnh trọng gật đầu:
- Điều ta nói đương nhiên phải tin chứ. Ba Ngạn Hạo Đặc vẫn coi như là đất đai của người Đột Quyết các ngươi. Nhưng, Đại Khả Hãn phải đáp ứng ta một điều kiện... Vài trăm dặm về phía nam Ba Ngạn Hạo Đặc này tuy vẫn thuộc về các ngươi, nhưng ngươi phải biến nó thành khối tự do mậu dịch giữa Đại Hoa và Đột Quyết!
- Khu tự do mậu dịch?
Kim đao Khả Hãn cả kinh:
- Ý gì đây?!
- Trong khu tự do mậu dịch, song phương không được phép đóng quân, chỉ để lại cảnh sát duy trì trị an! Xin Đại Khả Hãn hạ chỉ, cho phép thương nhân Đại Hoa được tự do tiến hành đầu tư và giao dịch hàng hóa, cho phép dân chúng hai nước tự do đi lại, thông thương, thông hôn, thông bưu (thư tín), thông hàng. Cho phép văn hóa hai nước tự do truyền bá! Đồng thời, Đại Hoa ta sẽ phái ra nhân viên chuyên môn và một bộ phận dân chúng tới đây, truyền thụ thi họa lễ nhạc, các loại nông canh, kiến trúc xây dựng, các kỹ xảo vĩ đại của Đại Hoa. Người Đột Quyết cũng sẽ truyền thụ cho chúng ta kị xạ và các kĩ nghệ khác, chúng ta sẽ xây dựng bên trong khu mậu dịch thật nhiều phòng xá lầu các, để dân chúng hai nước ở lại! Tiền thu thuế trong khu tự do mậu dịch có thể do hai nước ấn định tỉ lệ chia nhau!
Ngọc Già là một nhân vật thông minh như thế nào. Vừa nghe vài câu là mặt trắng bệch ra, cả người nàng run rẩy, chỉ vào mũi hắn nói:
- Hay cho một cái khu tự do mậu dịch! Ngươi …. Ngươi lòng dạ lang sói!
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ lắc đầu:
- Đại Khả Hãn nói gì ta không rõ! Đề nghị của ta là không cần người chia cắt lãnh thổ, lại có thể cải thiện cuộc sống của người Đột Quyết, làm lành mạnh quan hệ hai nước, có thể nói là song thắng chi kế (hai bên cùng có lợi). Sao lại gọi là lòng dạ lang sói?
Ngọc Già ngửa mặt lên trời thở dài, vừa bi thương vừa phẫn nộ:
- Bây giờ ta mới hiểu được, ngươi đưa ra thỉnh cầu chia đất rồi làm bộ từ bi lùi một bước, căn bản là mưu kế của ngươi từ trước rồi. Ngay từ đầu ngươi cũng không có ý định chiếm cứ Ba Ngạn Hạo Đặc, bởi vì ngươi biết rõ không thể chiếm cứ nó. Chủ ý của ngươi là vì khu tự do mậu dịch này! Nói thì dễ nghe, cái gì đầu tư mậu dịch, truyền bá văn hóa! Ngươi chỉ muốn người Đột Quyết chúng ta đọc thi thư, cày cấy ruộng vườn, ở trong lầu các. Một khi chúng ta bị cuộc sống an dật này ảnh hưởng, ai còn lưu luyến tới lưng ngựa trướng bồng, phiêu bạt du mục? Có khu mậu dịch này, cả thảo nguyên sẽ không an bình nữa. Càng ngày càng nhiều tộc nhân sẽ thích kiểu sống thế này! Chỉ cần chúng ta ly khai lưng ngựa, lúc đó coi như Đột Quyết tự phế võ công, tất cả sẽ là không công tự phá (không bị đánh mà thua)!
Còn ngươi muốn thông thương thông hôn thông hàng, chẳng qua là vì muốn Đột Quyết và Đại Hoa dung hợp với nhau, ảnh hưởng lẫn nhau. Như thế vài trăm dặm Ba Ngạn Hạo Đặc này đương nhiên trở thành một vùng đất ngăn cách tự nhiên giữa Đại Hoa và Đột Quyết, thiết kỵ Đột Quyết chúng ta rốt cuộc không thể tiến qua được nữa! Ngươi muốn một vốn vạn lợi, dứt tuyệt hậu hoạn. Điều này không phải lòng dạ lang sói thì là cái gì?
Nguyệt Nha Nhi nói ra từng chữ đều là những từ lợi hại nhất trên thế giới này. Xâm lược về văn hóa so với chiếm lĩnh một khối đất đai thì không biết cao minh hơn bao nhiêu lần!
- Lòng dạ lang sói?
Nhìn gương mặt bi phẫn của Kim đao Khả Hãn, Lâm Vãn Vinh đột nhiên cười to, lắc đầu không ngừng.
Tiếng cười hắn tuy cuồng ngạo, nhưng ánh mắt lại trong suốt, trong đồng tử phản chiếu một gương mặt mỹ lệ. Ngọc Già ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy tim như bị đao cắt:
- Không cho ngươi cười!
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn nàng, ung dung nói:
- Đại Khả Hãn, ngày xưa người từng nói với ta nguyên nhân người Đột Quyết tiến công Đại Hoa là bởi vì ông trời không công bình, đem bao nhiêu đất đai phì nhiêu ban cho Đại Hoa, do đó các người muốn cướp lấy giang sơn Đại Hoa, đảm bảo cho dân chúng các người được một cuộc sống ấm no hạnh phúc, có phải thế không?
- Vậy thì sao?
Nguyệt Nha Nhi cắn răng.
- Vậy thì tốt!
Lâm Vãn Vinh cười lạnh:
- Ta muốn hỏi một câu, Đại Khả Hãn có nghĩ tới việc này không? Nếu có một ngày, các người thật sự chiếm được giang sơn Đại Hoa, người và tộc nhân sẽ có một cuộc sống như thế nào? Họ còn có thể giống như trước nữa không, ở lại thảo nguyên cưỡi ngựa, bắn tên, ở trong trướng bồng nữa không?!
Ngọc Già suy tư một chút, sắc mặt trắng bệch.
- Không dám trả lời à?!
Hắn phẫn nộ cười to:
- Để ta nói cho người rõ, lúc đó họ đọc thi thư, cày ruộng, ở lầu các, hưởng thụ cuộc sống an nhàn! Giấc mộng theo đuổi mấy trăm năm của các người là muốn dân chúng có cuộc sống hạnh phúc. Bây giờ điều kiện của ta có thể làm cho các người được như vậy, vì sao người lại không dám nhận? Tự mình vả vào mặt mình sao?
Kim đao Khả Hãn ngượng ngùng phẫn nộ, không thể nào biện bác, vô cùng giận dữ, một cước đá chiếc ghế bay về phía hắn.
- Ngượng quá thành giận cũng vô dụng,
Lâm Vãn Vinh mặt nghiêm lại, chầm chậm nói:
- Đừng nói ta không cho người cơ hội! Ta đã lui một bước rồi, giữa chia cắt và thành lập khu tự do mậu dịch, người tự mình chọn lấy!
Hai con đường này đều rơi vào vòng vây của hắn, căn bản không thể nào lựa chọn được! Ngọc Già ngẩng đầu tức giận, mắt trào lệ:
- Nếu ta không chọn cái nào cả thì sao?!
Hắn nhẹ nhàng đáp:
- Đàm phán vẫn là đàm phán, nhưng sự nhẫn nại của ta cũng có hạn thôi. Hy vọng Đại Khả Hãn hiểu được!
- Ngươi có biết ta bây giờ có cảm giác gì không?!
Nguyệt Nha Nhi lặng lẽ nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt dần đi:
- Trước giờ, ta mỗi ngày đều muốn gặp ngươi, nằm mơ cũng muốn nói chuyện với ngươi! Nhưng hôm nay khi đứng trước mặt ngươi, ta lại hy vọng mình chết nhanh hơn một chút! Chỉ có như vậy, ngươi mới không áp bức ta nữa!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment