Hắn lại đến. Tôi không sao hiểu hắn.
Ba tháng nay, không tối nào hắn không đến, dù trời nóng nực hay mưa gió to đến mức nào đi nữa. Lúc đó, trông hắn như một đứa trẻ nghịch nước, quần áo chỗ ướt chỗ khô, những lọn tóc ướt xõa xuống vầng trán thông minh rộng mở, nổi bật, đôi mắt đầy tự tin kiêu hãnh. Điều đó khác hẳn ngày thường.
Cả thời gian dài tôi nhẫn nại ngồi nghe hắn tâm sự hoặc ngồi yên "hưởng" sự im lặng thẫn thờ của hắn. Đó là những ngày bình thường.
Hôm nào trời mưa, hắn lặng lẽ ôm đàn và hát những bài hát chứa đầy tâm trạng. Sự hòa quyện tuyệt vời của tiếng đàn cùng giọng hát truyền cảm đó thực sự lôi cuốn. Và tôi như bị rơi vào một cõi mê bồng bềnh vô định. Phải chăng hắn có sự giao cảm lạ kỳ với trời mưa và muốn bộc bạch với lòng mình hay đơn giản chỉ muốn át đi tiếng mưa rơi não nề đó. Điều đó có lẽ chỉ riêng mình hắn biết. Sự có mặt thường xuyên của hắn đã làm tôi khó chịu bởi bị mất quá nhiều thời gian dành cho học tập. Và sự tiếp đón của tôi ngày càng nhạt nhẽo. Dần dần tôi đã mặc cho hắn ngồi đơn độc trên ghế suốt mấy tiếng đồng hồ.
Hắn vẫn đến, không một lời trách móc, không một ánh mắt van xin.
Khi tôi ốm, hắn lặng lẽ chăm sóc tôi cẩn thận, chu đáo và dửng dưng trước mọi phản ứng của tôi. Suốt cả năm trời, hắn vẫn thế, vẫn lặng lẽ đến với tôi, lặng lẽ trước những người đến tán tỉnh tôi, lặng lẽ trước sự thờ ơ của tôi và lặng lẽ trước những thay đổi trong tôi.
Tôi hững hờ trước sự có mặt của hắn và rồi tôi không còn để ý đến điều đó nữa.
Một hôm, trở về nhà trong tâm trạng buồn bã thất vọng, đặt mình xuống ghế một cách nặng nề, tôi cảm nhận sự trống trải thiếu vắng của căn nhà. Và tôi chợt nhận ra sự vắng mặt của hắn.
"Anh ấy đã không đến một tuần rồi chị ạ". Em tôi nói "Anh ấy gửi lại cho chị cái này nhưng em nghĩ chị không thích nên chưa đưa". Nhận trên tay em tôi chiếc hộp xinh xắn, tôi luống cuống mở nắp hộp, và thật bất ngờ: Đó là một hình lăng trụ bằng thủy tinh bên trong là những giọt nước trong suốt như không những được lan tỏa từ một bông hoa bất tử màu nắng úa. Tôi sững sờ buột miệng: "Sơn".
Những tháng ngày nặng nề trôi trong sự đợi chờ mòn mỏi. Sự thiếu vắng của Sơn khiến tôi không chịu đựng nổi: Tôi bị ốm. Không, tôi cần sự chăm sóc của Sơn, tôi cần sự có mặt cả Sơn ở bên tôi lúc này. Phải chăng điều đó Sơn không cảm nhận được, Sơn không biết hay cố tình coi như không biết. Con người ấy không thể dễ đổi thay. Tôi tin vào đôi mắt ấy, tin vào sự sâu sắc, chân thành của con người ấy.
Tôi đi tìm Sơn. Tôi còn nhớ mang máng địa chỉ Sơn đã nói. Đứng trước cánh cổng sắt lạnh lùng, khó khăn lắm tôi mới trấn tĩnh được và lấy hết can đảm, tôi nâng tay gõ cửa:
..."Sơn nó đi đâu vẫn chưa về"... như trút được cả ngàn cân đang đè nặng trên ngực, nhưng tôi nhận thấy mình chững lại.
Hôm nay trông chị đẹp quá, có hẹn với anh nào rồi phải không?". Cô em gái nhìn tôi đầy soi mói châm chọc. Nó ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của tôi, bởi đây là lần đầu tiên nó thấy tôi ngồi vào bàn trang điểm. Tôi muốn gặp lại Sơn với một lý do "vô cùng" chính đáng. Vâng, tôi muốn xin lỗi và cảm ơn Sơn.
..."Sơn không có nhà đâu cháu"...
Bước chân quay về như một kẻ mộng du, tôi thấy mình chới với... "Em không biết, tôi yêu hoa bất tử đến cháy lòng, nhưng khi chạm vào nó tôi cảm nhận như chạm vào lá khô. Cả những giọt sương long lanh cũng không làm cho hoa đổi sắc, nhưng không hiểu sao tôi vẫn yêu, vì phải chăng đó là bất tử". Sơn đã nói với tôi như thế.
"Không, Sơn ơi xin đừng tặng cho em loài hoa bất tử đó. Em không phải là kẻ lạnh lùng sắt đá. Hãy tặng cho em loài hoa dịu dàng và khát nắng như trái tim em lúc này, dù nó không phải là bất tử".
Sơn vẫn không có nhà, tôi chỉ muốn gặp lại dù là lần cuối. Tôi muốn được nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Lui xe vào mép tường cổng, tôi lặng lẽ chờ đợi. Thời gian trôi chậm chạp nặng nề đến nghẹt thở, chín giờ rồi mười giờ, không thể trở về nhà muộn hơn được nữa. Tôi bật khóc. Lau khô nước mắt, rồi nhẹ nhàng dắt xe vào nhà. "Sao chị về muộn thế, em đợi chị mãi. Hôm nay em gặp anh Sơn đèo một cô bé có vẻ tình cảm lắm, hình như họ yêu nhau. Thôi, chị hãy quên anh ấy đi!".
...!
"Sao chị bình thản vậy? Chị đã chẳng nhớ anh ấy mà, chị tưởng em nói đùa sao?".
"Thôi ngủ đi em, khuya rồi". Nó nhìn vào mặt tôi như không tin vào chính mắt của mình.
Em tôi ngỡ ngàng cũng phải thôi, vì nó đâu có hiểu tôi chính là bông hoa bất tử trong khối lăng trụ thủy tinh kia, những giọt sương nhẹ nhàng hay những giọt mưa xối xả cũng không làm cho hoa đổi sắc, không làm cho hoa mềm mại dịu dàng hơn. "Đấy là cái chết đang giả vờ làm hoa không chết" cho dù nó là hoa bất tử
Nov 22, 2008
Hoa Bất Tử
Labels:
Đặng Minh Châu,
TruyenNgan
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment