Tôi nhìn hai đưá bé mặt mũi lấm lem , mái tóc cháy nắng đang ngồi dưới gốc cây trước cổng nhà tôi , thằng anh đang vụng về vá áo , còn con bé lơ đãng nhìn lên những ngọn cây . Không hiểu chúng nó nghỉ gì mà tôi thấy trong đôi mắt của chúng dường như có điều gì đó lạc loài , ngơ ngác !
Con bé nhìn chán , quay qua thằng anh rồi buột miệng :
- Anh hai .. em đói ..
Giọng non nớt dại khờ ... Thằng anh lúng túng nhìn quanh :
- Uhmm ... Chờ lát nửa anh dắt em đi qua chợ xin cái gì ăn đở nha ... Hết bánh mì rồi em à ...
Tôi chợt nghe bàng hoàng xót xa . Trời , con ai mới tí tuổi đầu đã sống cảnh lang thang ??
Con bé phụng phịu , đôi măt bắt đầu ươn ướt ... Tôi bước đến gần chúng để nhìn rỏ hơn hai gương mặt trẻ thơ mà nếu không có những vết lấm lem hẳn là dể thương lắm .
- Nầy .. cháu !
Hai đứa bé ngẩng đầu lên nhìn tôi , ánh măt hoang mang lo sợ .Thằng anh lắp bắp :
- Dạ ... Cô cho cháu ngồi đở ở đây để vá cái áo cho em cháu , áo em rách hết rồi ...
Nhìn vẻ sợ sệt của thằng bé tôi bổng thấy nao lòng , tôi trấn an chúng :
- Cháu cứ ngồi .. không sao ! Cô chỉ muốn hỏi là em nó đói cháu và em có muốn ăn chút gì hay không ?? Cha mẹ hai cháu đâu ma `để hai cháu như thế nầy ?
Con bé lo sợ , chạy lại ôm anh . Thằng anh nhìn tôi nước mắt ứa ra :
- Chúng cháu ở với ngoại .. Ngoại chết rồi ! Còn mẹ cháu thì nghe nói đã đi nước ngoài rồi ... Quê cháu ở Mỹ Tho ... Cha mẹ cháu xa nhau từ hồi mới sinh em cháu, Cha bỏ đi bặt tăm ... Cha và mẹkhông hợp nhau , mẹ thường nói thế với cháu . Từ ngày cha bỏ đi , mẹ phải làm lụng vât vả để nuôi cháu va `em ... Có nhiều đêm cháu nghe mẹ khóc ... Sau đó mẹ bán nhà bồng tụi cháu về Rạch Miễu nhờ ngoại nuôi , rồi mẹ đi đâu không rỏ ... Ngoại già rồi , ngày ngày phải đi mò ốc , hái rau má , rau cải trời đem ra chợ bám lấy tiền nuôi hai cháu . Cháu không có tiền để tiếp tục đến trường mặc dù cháu rất muốn đi học . Cháu chỉ biết nhìn lén bạn bè cùng trang lứa mỗi khi đi ngang trường . Cháu biết , ngoại làm gì có tiền cho cháu đi học chứ cô ! Cô biết không ? Ngày trước khi còn mẹ , mẹ hay bảo sau nầy lớn lên mẹ muốn cháu là người hữu dụng cho xã hội , mẹ bảo cháu phải ráng học ... nhưng bây giờ có ráng cũng không được đi học mà !
Cháu hàng ngày đi hái bông súng , vớt lục bình dưới đầm để phụ ngoại . Có nhiều khi bồng em lội ruộng cháu bỗng thấy buồn , buồn lắm khi nghỉ đến cháu và em không được như người khác có mẹ , có cha , có mái nhà ấm cúng để nương náu!
Tội cho em cháu nó có hiểu gì đâu , từ nhỏ nó đã quen cảnh côi cút rồi ...
Cháu nhớ cha , nhớ mẹ nhiều lắm cô ơi ! Có lần cháu thấy một người giống mẹ đi trên phố , cháu bồng em chạy theo gọi : Mẹ , mẹ ơi ! Người ấy ngoái lại nhìn cháu rồi trề môi la : " Gớm chết ! Cái lũ ăn mày ở đâu ra ? ... " Cháu đứng lại và đã khóc , mẹ không gọi cháu là ăn mày đâu cô à !
Cháu thật không hiểu tại sao cha và mẹ lại xa nhau để chúng cháu bơ vơ thế nầy ?? Cô biết không .. có nhiều đêm em khóc đoì mẹ , cháu phải thay mẹ hát ầu ơ dổ em ngủ , cháu hát thế nầy :
".... Ầu ơ ... Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo , gập ghềnh khó đi ...
Khó đi mẹ dắt con đi ...
Con đi trường học .. mẹ đi trường đời
..... ầu ơ ..... "
Mỗi lần như thế cháu lại thấy ngoại lén chùi nước mắt , quay đi ! Cháu biết ngoại buồn cho thân phận mồ côi của hai cháu đó mà . Rồi những ngày lễ tết , cháu dắt em đi mò cua đuới ruộng trong khi lũ bạn hàng xóm được bận áo mới , được ba má cho những bao lì xì đỏ chói . Có lần , em cháu thích qúa chạy lại xin thì bị người ta mắng : Cái đồ con hoang ! Cháu giận qúa đã đánh em vì tội làm cho người ta mắng mình như thế. Sau đó thì cháu cũng khóc theo em . Buồn lắm cô ạ ! Tụi cháu đâu muốn phải ngày ngày lang thang đầu đường xó chợ thế đâu , tụi cháu thèm được kêu một tiếng cha thân thương . Thế nhưng mà Cha và mẹ không có bên cạnh chúng cháu, chỉ có ngọai thôi , vui hay buồn gì cũng chỉ biết thủ thỉ với ngoại !
Ngoại già lắm rồi mà vẩn phải cưu mang hai cháu . Em cháu hay hỏi : " ... tại sao mình chỉ có bà ? ... " Cháu không biết nói sao nửa , cháu cũng không hiểu tại sao cha và mẹ không hề nhớ đến hai cháu . Có nhiều khi ngồi dưới bến sông , gió hiu hiu .. Cháu thấy mình giống như những bông Lục Bình nghèo nàn ... Ngày ngày trôi lên , trôi xuống theo con nước . Có khi tấp đựợc vào bờ thì cũng bị người ta lấy sào đẩy dạt trở ra !!!!! Rồi ngoại đổ bệnh vì dầm mưa dãi nắng . Nhà đâu có gì để bán ra tiền mua thuốc cho ngoại đâu cô , Cháu chẳng biết làm gì hơn ngoài cái việc mót củi , hái rau dại đổi lấy một vài lon gạo nấu cháo cho ngoại . Tuổi già mòn mõi ... ngoại qua đời . Cháu và em phải đi lang thang từ dạo đó , nay gầm cầu , mai góc chợ xin ăn lần lữa cho đến khi lọt về thành phố nầy ..
Có dạo , có người thương tình đem hai cháu về nhà cho giúp việc . Nhưng sau đó bà ta vượt biên ,công an tịch thu nhà và hai cháu lại tiếp tục đi lang thang ! Cháu chỉ mong có đủ miếng cơm cho em cháu thôi cô à , nó còn nhỏ qúa mà ... Có lần nó bị sốt , nằm run rẩy dưới gầm cầu . Cháu chỉ biết ngồi chấp tay cầu nguyện cho em cháu hết bệnh . Gầm cầu gío lạnh thấu xương ... vậy mà em cháu chỉ có cái bao bố tời để đắp thôi ! Vậy đó ... mà nó cũng qua cơn bệnh. Cuộc đời hai cháu buồn lắm cô ơi .. Ba ngày nay rồi chúng cháu sống nhờ mấy mẫu bánh mì nhặt được trong lò bánh đó cô .. nhưng hôm nay cũng hết rồi !!! "
Ánh mắt hiu hắt buồn , giọng nói nghẹn ngào .. Nước mắt tôi ứa ra tự khi nào chẳng rỏ .. Tôi nhìn hai đứa bé gầy yếu , xanh xao mà nhớ đến mấy đưá con của mình đang sống trong nệm êm , chăn ấm , cơm canh thưà mứa . Trong khi hai dứa bé nầy chúng chỉ cần một chút thôi cũng đủ sống tạm qua ngày !
Cuộc sống có nhiều bề trái đau lòng đến độ không ngờ !
Có những con người sống trong hạnh phúc nên họ dường như xa lạ với những cảnh cơ khổ , bần hàn của đồng loại (!?)
Nhìn con bé run rẩy trong manh áo rách , những mũi vá vụng về của thằng anh đã không làm lành nổi , tôi lại nhớ đến những chiếc áo mà con tôi quăng bỏ không tiếc tay mỗi khi chúng không vưà ý ..Tôi xót xa cho hai đứa trẻ nầy , mới tí tuổi thôi mà đã lam lũ và dạn dầy mưa nắng . Mẹ chúng ở đâu , sao không nh`in thấy cảnh những đứa con của mình rứt ruột đẻ ra đang sống kiếp bèo bọt , rong rêu để mà đau lòng ?
Trái tim người mẹ của chị ở đâu ? Sao không nghe thấy được tiếng nức nở của hai con chim non trước giông tố cuộc đời ?
Còn người cha ? Bỏ đi bặt tăm không một lần nhớ đến chúng hay sao ? Đôi trẻ như những búp măng mới nhú lên đã lụi tàn trong gió rét . Tháng ngày bần hàn , cơ cực đã hiện rỏ trong ánh mắt và trên manh áo tả tơi của chúng .
Tôi nhìn chúng , muốn ôm chúng vào lòng để được hát ầu ơ , được dổ chúng vào giấc ngủ bình an không có tính toán . Được mang đến (cho dù chỉ là phút giây) một tấm lòng người mẹ Thế gian vốn hờ hững và vô tình . Mọi người quay cuồng theo đà của cuộc sống mà lãng quên tiếng kêu tuyệt vọng của những con người khốn cùng , đang run rẩy trong gió rét , đang cần một chút lửa sưởi ấm muà đông , và một chút cơm thưà đủ để no lòng ! Giống như thằng bé ví von : Chúng cũng như những bông hoa Lục Bình tím ngát , buồn thiu trên sông . Cứ trôi và trôi mãi mà không biết khi nào sẻ được mọc rể , đâm chồi trên mặt đất.
Chú bé hãy còn thơ dại , hãy còn ngơ ngác trước thực tế phũ phàng của cuộc đời . Tôi xót xa khi nghĩ đến những chặng đường mà chúng đà trãi qua và sẽ tiếp tục đi tới !
Những bậc làm cha mẹ , trước khi có quyết định chia tay nhau xin hãy cặn cùng suy nghĩ ! Đừng để những đứa trẻ vô tội phải gánh lấy cái hậu quả của sự đổ vỡ mà chính những người lớn chúng ta gây ra .
Tôi ôm con bé , nhè nhẹ ru nó , Con bé nhắm mắt lại ngủ ngon trong vòng tay tôi . Ngủ đi con ! Giấc ngủ bao giờ cũng thật ngon và nhiều mộng đẹp với tuổi thơ . Hãy ngủ đi con ! Cho dù mai đây cuộc sống có xô dạt đến bến bờ nào đi nữa thì cô cũng mong rằng giấc ngủ sẻ là nơi bình yên nhất để các con quên đi những nhọc nhằn , cay đắng của một kiếp người làm lục bình suốt đời lang thang !!!
Nov 25, 2004
Như Lục Bình Trôi
Labels:
Môi Tím,
TruyenNgan
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment