Trong dòng họ đông đảo của tôi, người mà tôi ái mộ nhất đến nay vẫn là dì Nguyệt. Dì thông minh, học giỏi, lãng mạn và có nhiều tài. Hồi còn nhỏ, tôi rất thích nghe những câu chuyện kể của dì. Rồi bất chợt, dì vượt biển sang Mỹ, bỏ lại cho thằng cháu một câu chuyện dở dang.
"Ngày xưa, có một vị hoàng tử khôi ngô, tài giỏi hơn người. Trong mắt của chàng, muôn dân thiên hạ chẳng lớn lao gì hơn những hạt bụi. Vua cha qua đời, để lại ngai vàng và vương quốc cho chàng với một điều kiện: trước khi lên ngôi, hoàng tử phải sánh duyên với một người con gái cũng đẹp đẽ, tài hoa như chàng. Nghe qua, tưởng như một lời chúc, nhưng thực sự chẳng khác nào một lời nguyền. Ngày đăng quang ngôi báu cứ bị trì hoãn mãi, vì hoàng tử kiêu căng kia chẳng tìm đâu ra một giai nhân có thể gọi là ngang tài với mình. Bao nhiêu quốc sắc thiên hương được triều thần tiến cử đều bị chàng từ chối. Khát vọng quyền lực dù có mãnh liệt đến mấy, cũng không lấn áp được tính kiêu hãnh của hoàng tử. Thà mất quyền sở hữu một ngai vàng, chứ không thể chấp nhận một nhi nữ ngang tài với mình!
Cho đến khi hoàng tử gặp một cô bé chăn cừu.... "
Mười-lăm năm sau, tôi có dịp đi Mỹ, gặp lại dì Nguyệt. Dì đã xấp xỉ bốn-mươi, nhưng vẫn một mình với trọn vẹn ý nghĩa của từ đó. Tôi vẫn mang trong lòng câu chuyện dì kể dở dang, nên được dịp tôi đòi dì kể nốt câu chuyện cũ. Còn hơn là mong đợi - dì kể cho tôi một câu chuyện khác.
"Dì gặp Trác lần đầu ở quán cà phê - cái quán mà dì thường la cà một mình khi rảnh rỗi. Trong một góc quán dành riêng cho những người thích đàn hát, ngâm thơ, kể chuyện, Trác đã xuất hiện, chơ vơ như thể anh đến từ một thế giới khác. Anh đàn và hát những bản tình ca mà dì chưa nghe bao giờ. Đó là những bài hát về tình yêu, nhưng là thứ tình yêu rất lạ - vừa sắc, vừa ngọt như vết cắt của viên kim cương trên mặt kiếng. Sau này, một cô ca sĩ thành danh cũng nhờ một bài hát của anh đã đưa cô đến với thính gỉa. Có thời gian, chính bài hát ấy được phát đi phát lại trên sóng FM, được hát trong các phòng trà và các quán cà phê. Mỗi người nghe cảm thụ lời tình yêu trong bài hát không hoàn toàn giống nhau. Nhưng có một điều mà ngoài dì, không ai biết rằng tác gỉa bài hát ấy là một tu sĩ!"
Trác gần như được hoàn toàn tự do trải qua một thời gian sống bên ngoài những bức tường kín đáo của tu viện, trước khi anh quyết định khấn nguyện trọn đời. Đó là khoảng thời gian giao mùa giữa mưa và nắng; là chỗ tiếp giáp của cánh đồng trần gian đầy hương sắc và lối mòn nhỏ hẹp, cheo leo dẫn đến suối nguồn siêu nhiên.
Tháng tư. Thành phố ngẩng khuôn mặt khô khốc đón nhận những cơn mưa đầu mùa. Cơn mưa đầu tiên hạt nhỏ và thưa. Mưa bay bay như thể rất vô tình, rơi trên lớp bụi mơ màng của những tháng mùa khô. Rồi phải đợi đến cả gần hai tuần lễ nữa mới có cơn mưa thứ hai. Vẫn là hạt nhỏ, nhưng đã ẩm ướt hơn, thân mật hơn một chút. Cơn mưa thứ ba rơi xuống vào độ cuối tháng tư. Đon đả hơn, nồng nàn hơn , nhưng vẫn còn hương vị ngai ngái của những giọt nước đến từ đầu ngàn. Trác đã gặp Nguyệt lần đầu tiên vào thời gian ấy.
Trong mỗi người, dường như đã mang sãn một hình ảnh tạm gọi là thần tượng trong tiềm thức. Không ai biết thần tượng ấy được tạo nên ra sao, nhưng khi người ta gặp được thần tượng của mình, thì họ sẽ hiểu thế nào là yêu! Một tình yêu duy nhất. Còn lại những mối tình khác chỉ là những cái bóng, không thực! Khi Trác nhìn thấy Nguyệt, và nghe Nguyệt nói một câu thật lòng: "Nguyệt thích bài hát của anh", thì Trác nhận ngay ra rằng: Nguyệt là thần tượng của anh. Và cũng chính điều này, làm lòng anh đau như thể vừa bị rạch bởi một viên kim cương!
Sau đó, Trác tự nguyện xin lên núi, ở cùng với các vị ẩn tu. Anh nhịn ăn một tuần lễ để suy tư và tìm câu trả lời cho tiếng gọi của Chúa. Mùa mưa năm sau, Trác xuống núi, vào thành phố tìm lại Nguyệt.
- Có một điều mà tôi chưa bao giờ kể cho Nguyệt nghe: Cha của tôi ngày xưa đã từng là một linh mục. Nhưng ông đã cởi bỏ chiếc áo dòng, để đi theo cô sinh viên ở ngôi trường mà ông đang giảng dạy. Cô sinh viên đó là mẹ tôi. Có lẽ ý Chúa muốn tôi đi hết con đường mòn cheo leo, mà ngày trước cha tôi đã bỏ dở.
"Sau khi Trác trở lại nhà dòng, dì đã trải qua bảy, tám mối tình khác. Nhưng tất cả chỉ là những cái bóng, không thực! Cuối cùng thì dì tung hê hết, vượt biển sang đây. Có lẽ, ở cái xứ thời tiết băng gía, lòng người lạnh lùng này, dì mới cảm nhận hết được cái đau, cái ngọt của vết cắt trong lòng. Và may ra, cuối cùng sẽ hiểu được thế nào là yêu..."
Nov 9, 2004
Vết Cắt Của Viên Kim Cương
Labels:
CV,
TruyenNgan
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment