Ngày mình mới đặt chân đến đây, cái thành phố ở góc nước Mỹ này, mình thấy rất nhiều hoa. Hoa mọc hầu như khắp nơi, đến nỗi mình cứ tưởng ở đây hoa dại cũng đẹp đến vậy... Sau này mình mới biết rằng, từng khóm hoa ở đây đều có bàn tay người quan tâm chăm sóc; ngay cả những bụi hoa mọc ra từ những kẽ đá chung quanh nhà ai, cũng không phải mọc lên một cách tình cờ, như một loài hoa dại.
Năm đó mình học lớp mười, một cái lớp thật đặc biệt, chì có ba thằng con trai. Một thằng thì lúc nào cũng như ở trên mây; chẳng thèm ngó ai; nên mình cũng không thèm ngó hắn. Một thằng nữa thì trông yểu điệu thục nữ, phát ngán. Thằng thứ ba là mình, từ hồi học lớp chín đã được bọn cùng lớp đặt cho cái nick công tử bạc liêu. Mình không chơi với hai tên có tài, nhưng quái dị kia. Còn lại mười đứa con gái, thì khỏi nói - phá như qủy!
Ngày đầu tiên mình vào lớp, một nàng nghênh mặt lên, phán một câu: "Có vô lộn chuồng không đó?" Thú thực, ngoài những năm tiểu học ngây thơ, đây là năm đầu trung học, mình học chung với con gái, nên hơi mắc cỡ, chẳng nói năng gì, đi thẳng đến chỗ ngồi của hai tên cùng phái. Sau này, mình biết tên của nàng đó là Nhiên. Cũng dân số trong lớp như vậy, bọn mình học chung với nhau hai năm nữa; và cùng trải qua những kỳ thi của quận, của thành phố, rồi lên đến cấp quốc gia. Thân nhau hơn, vui hơn. Ừ, tuổi học trò dường như chỉ có vui; buồn có chăng, chỉ để trang điểm cho ra vẻ cuộc đời.
Và mãi đến những ngày cuối cùng của năm mười hai, mình và Nhiên mới có cái hẹn đầu tiên. Gọi là hẹn hò, phải không, vì đó là lần đầu chỉ có hai đứa với nhau. Hôm đó, không phải là chiếc áo dài trắng Nhiên vẫn mặc đến lớp hàng ngày, mà là một chiếc áo đầm với những chiếc bông to màu sáng thanh nhã. Đó là một buổi sáng cuối tuần bình yên, nắng dịu, mặt đất âm ẩm mát mẻ sau cơn mưa đêm hôm trước. Đó đây, lẩn khuất trong những đám cỏ xanh ven đường, là những cánh hoa dại.
"Nhân hái cho Nhiên mấy cành hoa dại kia đi" Vậy là những cánh hoa đầu tiên mình tặng một người con gái lại là những cánh hoa dại. Bây giờ, nghĩ lại, sao thấy mình dạo đó khờ qúa, chưa biết mua hoa để tặng người ta. "Nhân ơi, ở đó có nhiều hoa dại không?" Trong lá thư gửi cho mình mới đây, Nhiên đã hỏi mình như vậy.
Trả lời sao đây nhỉ?
No comments:
Post a Comment