Jan 23, 2008

Nghĩa Trang Cô đơn



Vào một lần đi du lịch ở Ddà Lạt. Khoảng 2 năm về trước (1998)....Cậu mợ tôi đi du lịch chung với một nhóm người......và ghé sang Ðà Lạt. Dà Lạt là một nơi nghỉ mát rất nổi tếng, khung cảnh thoải mái và mát mẽ, hầu như ai cũng thích đi nghỉ mát ở đâỵThế rồi cậu mợ tôi và các đoàn thể đi tham quan khắp nơi như thác Camly, hồ than thở,thung lũng Tình Yêu, tháp Prenn...v.v........Sau một ngày đi chơi mệt mỏi cậu mợ tôi và những người đi cùng mướn nhà tr.o để nghỉ qua đêm. Vào lúc 5 giờ sáng khi mọi người còn đang an giấc thì bất thình lình cậu mợ tôi và những người khác b.i đánh thức bởi hai người thanh niên trong nhóm đi du lịch. Hai cậu thanh niên đó mặt mày xanh xao trong có vẻ sợ sệt...và giống như vừa gặp phải chuyện gì....môi hai cậu run cầm cập và nói không ra tiếng....làm cho cả đòan điều hoảng hốt và cậu mợ tôi cũng run lây theo....cả đoàn đều xúm quanh hai cậu ta và hỏi h.o chuyện gì đã xảy ra thì hai cậu mới rút hết bình tỉnh và kễ lại:
"Vào lúc 6 giờ chiều.......hai chúng tôi đi dạo tới chợ Ðà Lạt,đang lang thang thì chúng tôi bỗng thấy một cô con gái rất đẹp mặc đồ trắng đứng bên trên những bậc thang kế bên khu chơ.. Nàng ta ngó chúng tôi và mỉm cười, nàng trông rất đẹp và duyên dáng.Chúng tôi không ngần ngại đến gần và trò chuyện, h?oi thăm về đời sống ở đây. Sau một hôì trò truyện thì nàng ta ngỏ ý muốn mời chúng tôi đ괮 nhà dùng trà.Thấy cô gái không có vẻ ác ý lại mời mọc hết sức nên chúng tôi không thể nào từ chôí được và cùng người đẹp về nhà nàng. Tôi nhớ nhà nàng rất xa, chúng tôi phải đi qua một dãy núi mới đến được. Ngôi nhà tọa lạc trên một dãy núi, chung quanh thì toàn là rừng .Bước vào nhà chúng tôi có cảm tưởng như bước vào một cáu huyệt vì trong nhà tối và lạnh lẽo thêm vào đó nữa là trong nhàvào nhà vắng hoe. Tôi hỏi "cô ỡ một mình chăng ??" cô gái mỉm cười nói "d.a không anh. Em ỡ? với mẹ em.....ừ..hôm nay m.e em đi vắng không có ỡ?nhà.Bên ngoài trời cũng gần tối rồi với lại xung quanh đây không còn chỗ nghĩ? chân. Nếu 2 anh không ngại thì có thể ngủ lại đây qua đêm chờ trời sáng rồimới trở về ".Lúc đó...chúng tôi vì thấy cô ta đẹp và vì cô ta không có ý gì là xấu cả, ngoài ra trời bên ngoài cũng đã về đêm nên chúng tôi bằng lòng ngủ lại qua đêm. Cô ta sắp xếp cho chúng tôi ngủ trên bộ ván ngoài nhà.Vừa đặt lưng xuống là chúng tôi ngủ ngay và không còn biết trời trăng gì cả cho dến khi khoảng hai ba giờ sáng tôi cảm thấy mắc di tiểu vội bước ra ngoài sân..nhà cô ta để đi tiện. Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh tôi không để ý đến cảnh vật xung quanh mình cho đến khi bước lại vào trong để ngủ tiếp thì một luồng gió lạnh không biết từ đâu tràn đến làm cho tôi phải rùng mình mấy cái. Ngay lúc đó thì một bóng hình đứng trước măt tôi ihoảng 2, 3 thước gì đó, tưởng là gặp cô gái chủ nhà nên tôi liền lên tiếng hỏi: "Cô không đi ngủ saỏ" ,không có tiếng đáp lại. Nôi liền d.ui mắt mấy cái để nhìn cho rõ xem cái bóng trước măt tôi là ai thì hỡi ôi chỉ thâý chung quanh mình là hằng sa số những ngôi mộ và trước mặt tôi khoảng 3 thước là thằng bạn đang ôm một cái .......mộ bia mà ngủ ngon lành. Tôi liền lay hắn dậy để kể rõ mọi sựiệc thì chúng tôi suýt la lớn lên khi phát hiện ra tấm hình của cô gái trên tấm bia mà chúng tôi gặp chiều nay Bên dươí là dòng chữ: Trần Thi. Nồng Nhung, sinh năm 1976 ,chết năm 1997. Quá sợ hãi chúng tôi liền chạy một mạch về đâỵCái nghĩa đ.ia đó nằm ở trên cái đồi phía bên kia......."

Sau khi nghe 2 cậu thanh niên kia kể xong mợ tôi liền trấn an họ và bảo là sáng nay sẽ đi xem cho ra lẽ. Sáng hôm đó mọi người ra xe để đi đến ngọn đồi mà 2 chàng thanh niên hôm qua nói là đã gặp Ma ở đó. Khi đến nơi thì mọi người mới tin rằng 2 chang trai kia đã nói sự thật.
584

No comments:

Post a Comment