Chị ta buộc tội tôi là thủ phạm phá hoại tổ ấm gia đình của chị ta. Chị ta đay nghiến tôi là quân xỏ lá lưu manh lừa đảo, ngoài mặt lúc nào cũng ra vẻ hiền lành vô hại nhưng trong bụng một ruột điếm đàng ăn cháo đái bát bội nghĩa vong ân, ngay từ đầu đã toan mưu tính kế giăng bẫy và tìm cách xô cả hai vợ chồng chị ta vào bẫy.
Chị ta rủa tôi là loài mèo mả gà đồng cù bơ cù bất lang thang đầu đường xó chợ, ở đâu không biết đã bò vào nhà chị ta, ngấm ngầm mưu mô quyến rũ mê hoặc chồng chị ta. Chị ta mắng tôi là loại lẳng lơ xảo quyệt, là kẻ thứ ba đã cố tình chen vào ly gián, gặm nhấm, đầu độc tình cảm nồng nàn thắm thiết mà vợ chồng chị ta đã dày công vun xới.
Không đúng. Oan cho tôi, chị ta loạn trí mất rồi, phát điên phát rồ, nói năng lảm nhảm chẳng còn tỉnh táo. Các vị đừng để cho nước mắt của chị ta, những thống thiết nức nở, những xanh xao nhợt nhạt, đầu bù tóc rối của chị ta lay động lòng thương. Chị ta đơm đặt vu khống cho tôi đấy. Hoàn toàn vu khống. Các vị nghi ngờ tôi ư? Thế thì làm ơn hãy lắng nghe tôi kể lại toàn bộ sự thật nhé!
Vâng, tôi cam đoan chỉ kể toàn sự thật.
* * *
Tôi còn nhớ rất rõ hôm ấy là một ngày đầy nắng. Nắng rất đẹp. Những sợi nắng mong manh, óng ánh như tơ đan vào nhau khít khao thành một tấm lưới mỏng nhẹ, phủ lên khắp các đường phố nhà cửa một màu vàng bóng bẩy.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh. Người đàn ông râu ria, dáng vẻ bụi bặm. Anh bước thẳng đến đối diện với tôi, thận trọng đỡ lấy tôi và thật dịu dàng nâng nhẹ tôi trên tay. Hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang tôi với nhịp phập phồng rất nhẹ của những mao mạch đang thở dưới làn da mềm mỏng. Anh chăm chú ngắm nghía tôi trong lúc lắng nghe ông chủ tôi giới thiệu lai lịch của tôi.
Anh nhìn vào mắt tôi. Một luồng sáng lung linh nhè nhẹ đi xuyên qua tôi. Hình như tôi đã run lên, một rung cảm mơ hồ kỳ lạ không sao hiểu được. Hay có lẽ vì tôi được cấu tạo từ những tế bào nhạy cảm nhất, có tài ghi nhận những cảm xúc tinh tế nhất nên tôi đã nhận ra những dấu hiệu rung động đầu tiên từ mối giao cảm vừa nảy sinh giữa anh và tôi chăng?
Cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị ta. Chị kề sát bên anh, gần như lọt thỏm vào lòng anh, duyên dáng đáng yêu như một chú mèo. Căn cứ vào chất lượng và độ dày của thứ ánh sáng bao quanh hai người, tươi tắn trong trẻo và ánh vàng, tôi biết tình cảm của họ dành cho nhau đang thời kỳ đầy đặn sung mãn như trăng mười sáu.
Ông chủ vỗ nhẹ lên người tôi, thì thầm lời chào tạm biệt. Chính chị đã đưa tay sốt sắng đón lấy tôi, âu yếm bảo bọc tôi, hớn hở đưa tôi về nhà. Thái độ của chị lúc ấy quả thật rất thân thiện, thương yêu, thậm chí trân trọng nữa. Nào có ai ngờ cũng chính giây phút ấy, cả ba chúng tôi đã vô tình dắt nhau vào một cuộc cạnh tranh, một trận ganh đua giành giật đầy dằn vặt và xâu xé.
* * *
Đêm hôm ấy, bên cạnh giường ngủ của hai người, tôi nghe thấy những tiếng động đặc trưng khi một người đàn ông biểu lộ tình yêu với một người đàn bà. Đó là tiếng sột soạt của quần áo lặn vào chăn nệm. Là tiếng khúc khích của môi mềm vùi vào da thơm. Là tiếng lắc rắc của tơ tóc bối rối xoắn xuýt lấy ngón tay. Là nhịp điệu chuyển động của những đốt xương càng lúc càng nhịp nhàng dồn dập. Là tiếng róc rách của máu cuồn cuộn chảy dồn về tim, sôi nổi ào ạt rồi trầm lắng dịu dần. Tiếng va đập âm âm của cánh tay rơi xuống gối uể oải. Tiếng cóc cách rất nhẹ của toàn thân duỗi dài mệt rũ.
Tôi nằm im lắng nghe tiếng xào xạc của đôi cánh mi nhẹ nhàng khép lại. Những âm thanh cuối cùng của bản giao hưởng trôi qua trong đêm.
Buổi sáng, động tác đầu tiên khi anh thức dậy là khẽ chạm vào tôi, ôm lấy tôi và lần lượt gỡ bỏ những lớp áo trên người tôi, soi mói mọi ngóc ngách cơ thể tôi. Những ngón tay anh lần mò sờ sẫm, hăm hở tìm kiếm khám xét từng khe kẽ núm nút. Tôi lại run lên, lần này là vì sự tiếp xúc quá ư gần gụi. Hơi thở anh vờn quanh tôi nóng rực, bám vào da tôi rờn rợn nhột nhạt. Tôi ngượng ngùng vì những xúc cảm lạ lùng thầm kín đâu đó trong tôi bỗng nhiên bùng vỡ tỏa lan tràn trề không sao kiềm nén, đành để lòng mình bật mở phơi bày trọn vẹn thật thà tinh khôi.
Chị trở mình thức giấc. Người đàn ông tham lam không biết giấu giếm tình cảm vội giấu tôi vào lòng và kín đáo ra hiệu cho tôi. Tôi ngoan ngoãn chiều anh, tham gia trò chơi đồng lõa để rồi chẳng bao lâu sau tôi được tận hưởng niềm vui cùng anh chứng kiến tác phẩm chung của chúng tôi chào đời. Một đường cong mềm mại hình dấu ngã mang khuôn mặt ngái ngủ của người đàn bà không chỉ vẽ lên khoảng tường trắng đơn điệu nơi đầu giường một khung cảnh nên thơ mà còn phả vào gian phòng làn hơi êm dịu huyền ảo.
Phải nói rằng đã từng có thời kỳ rất tuyệt vời khi cả ba chúng tôi hết sức hòa hợp gắn bó với nhau, thật lòng mong muốn luôn được ở bên nhau. Mãi mãi và mãi mãi. Cả ba chúng tôi đã cùng nhau tạo ra những tác phẩm nho nhỏ xinh xắn dễ thương. Những tập ảnh màu và đen trắng, chân phương hay kỹ xảo, tự nhiên hay lồng ghép, bất ngờ hay dàn dựng. Khắp nhà, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh của chị. Trên tường là chị tựa cửa suy tư trong bóng hoàng hôn. Nơi kệ sách, tà áo chị chấp chới như cánh chim đang bay trong gió lộng. Trên bàn làm việc của anh, chị tươi cười bên khóm lan hay lúng liếng dưới vành mũ.
Ông chủ tôi, tất nhiên bây giờ ông không phải là chủ tôi nữa nhưng tôi vẫn thích gọi ông là ông chủ, ghé thăm gia đình chúng tôi. Vâng, chẳng phải anh và chị đã mặc nhiên xem tôi như một thành viên thân thiết trong gia đình rồi sao? Hai người đàn ông ngồi với nhau hàng giờ nói mãi những chuyện xảy ra ở đâu đâu rất xa vời về những người rất xa lạ mà chị và tôi chẳng hề quen biết. Ví dụ như Kishin Shinoyama là ai hoặc Daisaku Ikeda là người của xứ sở nào? Thỉnh thoảng chị lịch sự quay đi kín đáo che miệng ngáp, cuối cùng lặng lẽ đứng lên bỏ vào nhà.
Không một ai để ý đến khoảng không trống vắng xuất hiện nơi vị trí của người đàn bà. Hai kẻ đối thoại vẫn tiếp tục say sưa trầm trồ sự đơn giản mà sang trọng của những bức ảnh thuần túy một gam màu trắng xóa. Họ không tiếc lời thán phục người đã xếp đặt bố trí nguồn sáng quá khéo để những vệt xám mờ chuyển tiếp tinh tế khiến cho hình khối của những cái đĩa trắng, tách trắng vẫn nổi bật lên trên nền phông trắng với bóng đổ và đường viền thật thanh thoát.
Họ thắc mắc, phỏng đoán và tranh cãi về kỹ thuật thực hiện bức ảnh chụp những cánh sen trắng đang run rẩy đung đưa, ẻo lả nghiêng mình theo chiều gió nhẹ. Ảnh chụp mà màu sắc ánh sáng mơ mơ huyền hồ như tranh vẽ, tranh vẽ mà động thái chi tiết rõ ràng tỉ mỉ hiện lên không thiếu một đường gân mỏng mảnh li ti. Một phong cảnh sống động mà lại vô cùng tịch mịch.
Anh kể cho ông chủ tôi nghe kỷ niệm về những chặng đường. Thì ra anh là người thích đi và đã đi rất nhiều. Thời gian qua chị đã làm được một việc phi thường là độc chiếm trái tim và níu chân anh một chỗ quá lâu. Anh cảm thấy trong người dường như đang có những triệu chứng báo hiệu căn bệnh thích lang thang sắp tái phát. Anh cao hứng thổ lộ ý định về một chuyến đi. Giờ đây, mỗi khi nhớ lại tôi cho rằng chính chuyến đi này đánh dấu một thời kỳ mới trong cuộc đời của anh, hay chính xác hơn cả tôi và chị nữa. Đó là thời kỳ xuất hiện những vết rạn dù chỉ lờ mờ nhưng cũng đủ cho ánh sáng bao quanh hai người cứ thất thoát, mỏng đi và lu mờ dần.
Trong một lần giận dữ thóa mạ tôi, chị ta cũng nhắc đến chuyến đi này như thể là thời điểm tôi bắt đầu bộc lộ bản chất xấu xa của kẻ thừa cơ lợi dụng nước đục thả câu.
Không đúng. Bản chất của tôi dẫu chưa hoàn hảo nhưng cũng hoàn toàn không như lời cáo buộc của chị. Trong lúc chị chờ anh phải dỗ dành nài nỉ, dậy sớm lôi chị ra khỏi giường thì tôi đã gọn gàng tươm tất. Trong lúc chị vật vờ lơ mơ như người máy sắp hết pin thì tôi rất tươi tỉnh, lẹ làng. Đường lên cao nguyên tuy ngoằn ngoèo thăm thẳm, đôi chỗ còn gập ghềnh dằn xóc nhưng dọc đường bao giờ tôi cũng luôn theo sát bên anh, không lúc nào rời, nhanh nhảu vâng lời giúp anh ghi lại những hình ảnh cảnh sắc trong lúc chị chán nản đếm bước loanh quanh trông đứng trông ngồi, càng lúc càng tỏ ra sốt ruột.
Với tôi, thật là một chuyến xuất du thú vị vì chưa bao giờ tôi gần anh và hiểu anh đến thế. Với chị, quả là một hành trình tra tấn kéo dài dằng dặc với bao nhiêu ê ẩm mỏi mệt rã rời. Thế mà lúc đến nơi anh còn làm chị tuyệt vọng đến cùng cực khi thông báo cả bọn sẽ qua đêm trong cảnh không nhà. Lần ngủ bụi đêm đó trở thành một ký ức thơ mộng đẹp đẽ không bao giờ mờ phai trong bộ nhớ của tôi. Đến tận lúc này tôi như vẫn còn đang nghe tiếng gió thổi vi vút, tiếng rì rào không dứt của ngàn thông, tiếng lép bép của củi khô phụ họa tiếng lửa phun từng hồi phừng phực. Tôi ước gì được sống lại khoảnh khắc giấu mình trong ngực anh, rúc trong hơi ấm của anh mặc cho ngoài trời căm căm rét lạnh.
Cuối cùng chị cũng thôi không ca cẩm trách móc anh nữa, sau khi tuyên bố đây là lần đầu cũng là lần cuối chị theo anh đi nghỉ mát cái kiểu điên khùng này.
Tôi không hiểu nổi sao người ta có thể thản nhiên cuộn tròn trùm chăn kín mít, nhắm mắt ngủ được giữa không gian huyền hoặc như thần thoại này? Bỏ qua tiếng thông reo kỳ dị như tiếng hát của dàn đồng ca ma quái lúc khoan lúc nhặt, lúc nhỏ lúc to xì xào vang vọng suốt đêm? Bỏ qua bầu trời đầy sao giăng kín quanh mình với những ngôi sao màu hồng, màu trắng, màu lục? Cả những vì sao màu xanh lơ rất nhạt, khiêm tốn đến nỗi gần như lẫn vào ánh sáng của những vì sao khác. Ngôi sao nào cũng long lanh nhấp nháy như đang nheo mắt tinh nghịch nhìn xuống trần gian.
Trên đỉnh núi cao có một người trần gian đang bơ vơ lặng ngắm những bức tranh bí ẩn vẽ bằng ánh sáng, thì thầm thủ thỉ kia là thắt lưng của chàng hiệp sĩ. Tôi dáo dác: đâu nào anh? Kia kìa, là ba ngôi sao thẳng hàng với nhau đó, thấy chưa? Em thấy rồi. Bầu trời mùa đông đẹp nhất là sao Hiệp Sĩ, Bắc Đẩu cũng không bằng đâu. Thế à? Người ta còn gọi nó là sao Sâm, hãy nhìn ngôi sao sáng nhất kia đi, so với nó mặt trời chỉ là hạt đậu. Thật không, sao trông nó nhỏ bé thế? Ừ, nhỏ bé thế thôi vì nó cách xa trái đất đến ba trăm năm ánh sáng. Trời ơi, thế mà em cứ tưởng chỉ cần rướn mình lên một chút, giơ tay cao một chút là có thể chạm vào nó được rồi.
Anh cười khẽ. Chị cựa mình cằn nhằn trong bóng tối: sao không chịu ngủ đi, làm gì mà cười một mình giữa đêm khuya như thế, điên à?
Kể từ ngày đó tôi biết mình không thể rời xa anh được nữa. Và anh cũng vậy. Anh cũng cần tôi, như người ta thường nói, hai chúng tôi đã là một thể thống nhất không thể tách rời, tâm ý tương thông luôn luôn truyền động cộng hưởng với nhau mọi cảm xúc.
Thế đấy, từ đó chúng tôi không rời nhau nửa bước, đi đâu anh cũng đưa tôi theo và dĩ nhiên tôi sẵn lòng đánh đổi mọi thứ với bất cứ giá nào để luôn được ở bên anh bất kỳ nơi đâu trên thế gian này. Tôi theo anh đến miền gió cát dù cát khô làm tổn thương tôi. Tôi theo anh xuống biển dù biển mặn làm tôi phát bệnh. Tôi không ngại ngần dậy sớm thức khuya, dầm mưa dãi nắng, vui vẻ có mặt mỗi khi anh cần có tôi.
Chị bắt đầu kêu rêu anh thiếu công bằng, quan tâm đến tôi quá đáng, dành thời gian cho tôi quá nhiều. Chị hầm hứ ngấm nguýt mỗi khi anh mua áo đẹp cho tôi, sắm sửa cho tôi đồ dùng trang điểm, dành riêng cho tôi một không gian biệt lập, tiện nghi sáng sủa và ấm áp. Chị nhiếc móc anh chăm sóc cho tôi chẳng khác nào chăm cho nhân tình, tưng tiu tôi còn hơn cưng yêu vợ.
Lần này chị ta nói đúng. Chúng tôi cần nhau quá mất rồi, yêu nhau quá mất rồi, thời gian bên nhau luôn luôn quá ngắn, không bao giờ đủ. Cả tôi và anh đều biết chị ta đã nổi cơn ghen nhưng thật không ngờ lòng ghen của chị ta lại ghê gớm đến thế.
Hôm ấy, chúng tôi đang rình chờ chộp bắt một chi tiết cho tác phẩm “Thanh đình điểm thủy” anh ấp ủ đã lâu. Rong ruổi nhiều ngày rồi chúng tôi mới bắt gặp một cánh chuồn chuồn đẹp đến thế, một bờ ao mướt xanh như thế và nguồn sáng thích hợp đến vậy. Thế mà đúng lúc chú chuồn chuồn vừa thò chân chạm mặt nước, từng vòng sóng nước bắt đầu lan ra thì điện thoại reo lên inh ỏi. Chuồn chuồn ta giật mình thảng thốt bay lên. Anh chỉ còn biết thở dài thất vọng, buông tay tiếc ngẩn.
Thẫn thờ trở về nhà, hồn vía vẫn còn vấn vương trên cánh chuồn chuồn không hề để ý đến đám đông đang ồn ào huyên náo trong nhà, anh đi thẳng vào phòng ngồi thừ ra. Bước vào thấy anh đang gò lưng cặm cụi chăm chút cho tôi, chị ta cay đắng tuôn ra những lời chì chiết. Đi hoang cả tháng gọi mãi không buồn về, đú đởn với nhau ngoài đường chưa chán hay sao mà về đến nhà còn không chịu ra tiếp khách khứa, ngồi lì ở đây ôm mãi cái máy chết tiệt. Làm ăn sinh sống không lo, ngày tư ngày tết cũng không chịu ở nhà sum họp vợ con. Chăn êm nệm ấm không muốn, lại thích lăn lóc ngoài bờ ngoài bụi, lúc nào cũng xộc xệch bẩn thỉu như thằng ăn cắp.
Này thì trăng sao. Chị giật tung cái áo của tôi. Này thì gió máy. Chị gạt phăng tất cả phụ tùng của tôi. Này thì nghệ thuật. Chị hung tợn giằng lấy tôi, quật mạnh tôi xuống đất. Cơ thể mỏng manh yếu đuối của tôi không sao chịu nổi cú va chạm dữ dội. Thế là tôi vỡ tan. Thế là anh chết điếng, đau khổ như cả mùa xuân cũng vừa vỡ nát, tan tành. Thế là những tia sáng yếu ớt còn leo lét cháy xanh xao giữa hai người cuối cùng cũng tắt ngấm, để lại một khoảng trống mênh mông kinh hoàng.
Một thời kỳ mới đã mở ra giữa đôi vợ chồng. Thời kỳ của lạnh lùng xa cách, oán hận và đầy ắp căm hờn.
* * *
Từ bao lâu nay, người ta vốn coi tôi như một công cụ, một thứ đồ dùng không hơn không kém. Chỉ có anh, anh mới hiểu rằng dù chỉ là một cái máy ảnh, tôi vẫn không hề vô tri vô giác. Tôi vẫn có một tâm hồn. Tâm hồn tôi, ngoài anh ra còn ai hiểu thấu?
Oct 14, 2008
Kẻ thứ ba
Labels:
Liêm Trinh,
TruyenNgan
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment