Jun 10, 2012

Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 247


Chương 247 - Thưởng Hoa

Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch & biên tập: hieusol
Nguồn: www.tangthuvien.com




“Sao giờ ngươi mới đến?” Nhìn về phía xa xa thấy Lâm Tam và Hoàn Nhi đùa bỡn huyên náo đi tới, Đại tiểu thư vội vàng tiến lên nghênh đón, sẵng giọng: “Người khác đều bận đến choáng đầu hoa mắt, ngược lại ngươi quá thanh nhàn.”

“Người bị trọng thương, nhận chút chiếu cố là lẽ tất nhiên.” Lâm Vãn Vinh hì hì cười, liếc mắt đánh giá Tiêu Ngọc Nhược từ trên xuống dưới, thành thật khen ngợi: “Đại tiểu thư nàng hôm nay thật là xinh đẹp.”

Tiêu Ngọc Nhược nghe thế trong lòng vui mừng, trên mặt sinh ra mê man nói: “Muốn ngươi tới dùng miệng lưỡi trơn tru để đón khách, lại tới muộn như vậy, mới vừa rồi Từ tỷ tỷ mời ta vào thưởng hoa. Thấy ngươi không đến, ta cũng đành từ chối.”

Đại tiểu thư vốn là một người làm việc điên cuồng, ngày thường bận rộn kinh doanh, tuyệt sẽ không có thời gian nhớ tới mấy chuyện rảnh rỗi. Nhưng hôm nay không giống trước kia, giờ nàng trong tim đã có người để nương tựa vào, lại là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, trước lễ hội thưởng hoa ngày rằm tự nhiên trong lòng không khỏi hướng đến. Hơn nữa hôm nay tiếp thị rất thành công, dù là tự thưởng cho mình an nhàn một chút, vào thưởng thức một phen thì có sao?

Trong lòng nàng có ý nghĩ này, nhưng ngượng ngùng không dám nói ra, thấy Lâm Tam trên mặt cười đùa không đứng đắn, nhịn không được thầm hừ một tiếng: “Tên đáng chết, lúc như thế này, sự nhanh nhẹn hàng ngày biến đi đâu mất rồi?”

Lâm Vãn Vinh nhãn lực thế nào, thấy Đại tiểu thư vẻ mặt e thẹn không tự nhiên, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn vào trong chùa Tướng Quốc, sao còn không rõ, trong lòng lại âm thầm buồn cười. Thật sự là tiết xuân đến rồi, ngay cả Đại tiểu thư cũng bắt đầu nổi dạ hoài xuân.

Hắn cười ha ha một tiếng, hô lên: “Tống tẩu, việc phát tặng phẩm này tỷ hỗ trợ trông coi nhé, ta cùng Đại tiểu thư vào chùa một chút… Đừng nên hiểu lầm, chúng ta là vào xem xem có khách hàng lớn nào có thể giao tiếp chiếm chút cảm tình. Ài, sự kiện thưởng hoa hay ho như thế, ta lại một lòng nghĩ đến làm việc, thật sự là trung thành đức độ, mẫu mực làm gương a.”

“Đi đi.” Tống tẩu cười nói: “Nơii này đã có ta trông coi là được rồi, ngươi cùng Đại tiểu thư chơi đùa vui vẻ một phen. Mấy ngày nay bận rộn quấy nhiễu nàng lắm rồi.”

Phẩm hương hội, Lâm Vãn Vinh chỉ phụ trách xuất ra chủ ý, động chút miệng lưỡi. Mặc dù nội dung có đầy đủ kỹ thuật, nhưng những việc phiền toái còn lại toàn do Đại tiểu thư và Tống tẩu an bài. Tiếp thị đại quy mô như thế, lại không có kinh nghiệm, việc cần chuẩn bị rất nhiều, thật sự là làm cho Đại tiểu thư bận rộn không chịu được.

Tiêu Ngọc Nhược trên mặt đỏ lên, mạnh miệng: “Là tên Lâm Tam này lười biếng, ta mới không muốn đi… ê, ngươi không nên lôi kéo ta.”

Tống tẩu nhìn theo bóng hai người, nhịn không được lắc đầu mỉm cười, chỉ mong Lâm Tam cùng Đại tiểu thư có kết quả tốt.

Hai người đi vào cổng lớn chùa Tướng Quốc, liền cảm giác một làn hơi ấm áp ập vào mặt. Trong chùa du khách qua lại, vui vẻ náo động, so với ngoài chùa còn náo nhiệt hơn vài phần, Lâm Vãn Vinh trong lòng kỳ quái, Thưởng hoa hội của chùa Tướng Quốc này có sức hấp dẫn lớn vậy sao, như thế nào có cảm giác người trong toàn kinh thành đều tới đây?”

Nhìn Đại tiểu thư khuôn mặt thoáng ửng hồng, Lâm Vãn Vinh cười nói: “Trong chùa này chẳng lẽ có lò lửa sao, như thế nào so với bên ngoài lại ấm hơn?”

Đại tiểu thư buồn cười nhìn hắn, đáp: “Ngươi bình thường tinh minh vô cùng, việc gì cũng đều hiểu được rõ ràng, như thế nào ngay cả chuyện này cũng không biết? Phía sau núi chùa Tướng Quốc có một dòng suối nước nóng lớn, khí hậu dễ chịu, bốn mùa như xuân. Hoa viên kia ở trong chùa nhận được nước từ suối nước nóng, vào đầu mùa xuân liền có trăm hoa nở rộ, tạo thành kỳ quan, đó là lai lịch của Thưởng hoa hội trong chùa Tướng Quốc. Bằng không, thời tiết thế này ngươi chạy đi đâu thưởng thức cảnh đẹp đây.”

Nguyên lai là như vậy a, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười hai tiếng, khó trách Thưởng hoa hội này lôi cuốn mọi người đến thế, nguyên lai nơi này là kinh thành đệ nhất xuân, bất quá suối nước nóng kia lại rơi vào trong miếu hòa thượng, thật là phí của trời a, nếu là rơi vào đại viện của Tiêu gia, lão tử liền phát minh ra bộ bikini cùng mẫu quần hình chữ Đinh (丁 - giống chữ T), mỗi ngày cùng hai vị tiểu thư uyên ương giỡn nước, tuyệt biết chừng nào.

Chùa Tướng Quốc lịch sử lâu đời, tồn tại nhiều năm, đặc biệt nhờ khí hậu của suối nước nóng, hoa viên trong chùa càng nổi tiếng thiên hạ.

Hai người từ khi quen biết tới nay chưa từng có thời gian ở chung với nhau thoải mái như thế, chậm rãi bước vào chùa, thoải mái tự do, nói chút lời làm cho Đại tiểu thư sợ hãi nhảy dựng lên, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng kinh hãi muốn mắng hắn, trong mắt bắn ra lại toàn là nhu tình như nước.

Hai người cười cười nói nói đi tới hoa viên sau chùa. Còn chưa đến gần đã có một trận hàn hương thấm vào tận tâm can nhẹ nhàng bay tới.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc cửa hình vòm ở trước mắt, chính giữa phía trên cửa có hai chữ to: Mai Viên (vườn mai).

Đại tiểu thư thấy hắn sững sờ, liền cười nói: “Lại không biết sao? Vườn trong chùa Tướng Quốc này dựa vào loại hoa mà phân ra, nổi tiếng nhất chính là Mai viên, Đào viên, Lan viên và Mẫu Đơn viên. Đây mới là vườn thứ nhất.

Mai đứng đầu Tứ quân tử (Mai, lan, cúc, trúc – tượng trưng bốn mùa), có nhã danh cao khiết, chính là loài mà văn nhân mặc khách thưởng hoa lựa chọn đầu tiên. Bước qua cửa, hai người liền ngập vào trong một biển hoa mai bát ngát.

Trên đầu hoa mai giăng tỏa, chi chít nơi nơi, đỏ như lửa, trắng như tuyết, khắp chốn đều tràn hương hoa, màu sắc rực rỡ, đẹp đến ngoài sức tưởng tượng. Trong vườn tiếng người tưng bừng hớn hở, bóng mỹ nhân qua lại như thoi đưa vô cùng náo nhiệt.

Đại tiểu thư trên mặt tràn đầy vui vẻ, kinh hỉ kêu một tiếng, thân thể mềm mại quay lại, liền vội vàng nhảy vào trong một tràng hoa rụng, bóng mai hoa điểm xuyết trên gò má xinh đẹp, vô cùng kiều mị.

Đại tiểu thư ngày thường chăm chú nghiêm túc, thật khó lộ ra hình dạng tiểu nữ hài tươi cười đáng yêu như vậy. Lâm Vãn Vinh trong lòng nóng lên, nhanh chóng đi tới cười nói: “Đại tiểu thư, nàng có hứng thú như vậy, không bằng chúng ta chơi trò hái hoa nhé?”

“Chơi hái hoa là sao?” Đại tiểu thư dừng bước, kỳ quái hỏi.

“Trò hái hoa này nói ra rất đơn giản a, nhìn thấy cành mai trên cao nhất kia không? Hoặc ta ôm lấy nàng đem cành hoa kia hái xuống, hoặc là nàng ôm lấy ta hái xuống. Thế nào, có đúng là cực kỳ đơn giản hay không?”

“Đồ bại hoại nhà ngươi, cả ngày trong đầu óc không có ý niệm nào khác sao? Đại tiểu thư ngượng ngùng hừ một tiếng, trên mặt hiện lên một mảng đỏ ửng. Mỗi ngày nghe hắn nói bậy sớm đã có lực miễn dịch rồi, càng thành tập quán, một ngày không nghe hắn nói chuyện lại thấy không quen.

Đại tiểu thư nâng niu một gốc mai trước mặt, thấy cây mai kia khô héo, uốn uốn lượn lượn xoay quanh mà lên, trên cánh hoa màu hồng điểm mấy giọt nước nhỏ, đúng là mới được mưa móc, diễm lệ phi thường. Nàng nhịn không được vươn tay ra ngắt cành hoa mai nắm trong tay, khe khẽ ngâm:

“Chiết mai phùng dịch sử
Kí dữ Lũng Đầu nhân
Giang Nam vô sở hữu
Liêu kí nhất chi xuân.” (Lục Khải - Tống thi).

Dịch nghĩa:

Bẻ một nhành mai, đi gặp người truyền thư
Gửi cho người ở Lũng Đầu.
Ở Giang Nam không có
Tặng tạm một cành xuân.

(Ngày đầu xuân, Lục Khải từ Giang Nam gởi một cành mai tặng bạn là Phạm Ngạc ở Trường An có kèm theo bài thơ)

Dịch thơ:

Bẻ nhành mai chuyển trạm
Gửi Lũng Đầu bạn thân
Giang Nam thời không có
Xin tặng một cành xuân. – hieusol TTV dịch.

“Cảm động, cảm động, thật là cảm động”. Lâm Vãn Vinh vỗ tay cười nói: “Đại tiểu thư đây là nhớ về Kim Lăng sao? Mấy ngày nay khí trời ấm áp rồi, liền hãy đưa phu nhân tới kinh thành, giải quyết một phen nhớ mong của Đại tiểu thư là được.

Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Tùy tiện làm ra, cái gì mà thơ hay, ngươi chỉ được tài nói ngược. Ngươi bảo thơ hay, vậy ngươi cũng làm một bài thơ hoa mai nghe xem.”

“Hoa mai à, nói thật hay, ta không chỉ làm thơ hoa mai, còn có thể làm thơ hoa hạnh nữa, nàng tin hay không tin?” Lâm Vãn Vinh cười nói.

“Ngươi ấy à, thứ gì không am hiểu, chứ khoác lác là thiên hạ đệ nhất.” Đại tiểu thư che miệng cười, thân như cành hoa run rẩy quyến rũ xinh đẹp, hơn cả muôn ngàn đóa hoa nở đầy vườn.

Thấy nàng mặt đẹp như quả đào, bộ dạng xuân ý nồng đậm, Lâm Vãn Vinh trong lòng nóng lên, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhích gần tới bên tai nàng quấy rối cười rằng:

“Nhân hà (hà)nhi đắc ngẫu (ngẫu)
Hữu hạnh (hạnh) bất tu môi (mai)

Đại tiểu thư, bài thơ này có hay không?"

(Chơi chữ đồng âm khác nghĩa.
Nghĩa 1:

Có duyên thành giai ngẫu
Khỏi cậy đến mối mai.

Nghĩa 2:

Hoa sen thời có ngó
Được hạnh chẳng cần mai - hieusol TTV dịch).

Đồ bại hoại này, Đại tiểu thư trong lòng ngọt ngào, khẽ ừ một tiếng, vội vàng cúi đầu, trên mặt đỏ hồng, ngay cả mai đỏ đầu cành kia cũng không so bì được.

“Tiêu gia muội muội, Tiêu gia muội muội…” Một giọng nữ tử vang lên, Đại tiểu thư cả kinh, vội vàng đẩy bàn tay Lâm Tam ra.

Dưới tàng hoa mai hiện ra một thân ảnh xinh đẹp, kéo Tiêu Ngọc Nhược cười hỏi: “Thế nào, đợi được Lâm Tam kia của ngươi rồi à?”

Tiêu Ngọc Nhược trên mặt một mảng ngượng ngùng, cũng không biết tình hình của hai ngươi bọn họ vừa rồi có bị nàng nhìn thấy hay không, vội vàng cất giọng: “Từ tỷ tỷ, ngươi nói gì ta nghe không rõ.”

Từ Chỉ Tình này không biết từ nơi nào xuất hiện, phá hỏng đoạn tình cảm của lão tử cùng Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh trong lòng tức giận, chỉ là thấy nàng cùng Đại tiểu thư nói chuyện bộ dạng thật thân thiết, cũng không tiện phát tác, chỉ đành nhẫn nhịn.

“Từ tiểu thư, các người đều dạo chơi tới hoa viên này sao?” Tiêu Ngọc Nhược trong lòng có điều ám muội, liền mở miệng hỏi, thay đổi sự chú ý của Từ Chỉ Tình.

“Ta cũng vừa mới đến, Diệp huynh cùng Điền huynh thấy Mai viên này tinh tế u nhã, đang ở bên kia đấu thơ. Ta nghe không thích liền tới đây tìm ngươi nói chuyện.” Từ Chỉ Tình thản nhiên cười đáp.

Lâm Vãn Vinh nghe được cũng thấy kỳ quái, Từ Chỉ Tình này không phải là thông hiểu toàn diện sao? Như thế nào nghe vị Diệp huynh cùng Điền huynh kia ngâm thơ lại không cảm thấy thú vị?

Đang nói chuyện, Diệp Vũ Xuyên cùng Điền Văn kính đã đi tới. Điền Văn Kinh trông thấy Đại tiểu thư, vội vàng lại gần cười nói: “Tiêu đại tiểu thư tới vừa đúng lúc, ta cùng Diệp huynh đấu thơ hoa mai, xin mời Đại tiểu thư phê bình giùm nhé.”

Đại tiểu thư nhướng mày, không biết nói gì mới ổn. Lâm Vãn Vinh trong lòng hiểu được, cuộc đấu thơ này, rõ ràng là muốn phô trương trước mặt Đại tiểu thư đây.

“Đông phong tài hữu hựu tây phong
Quần mộc sơn trung diệp diệp không
Chích hữu mai hoa xuy bất tẫn
Y nhiên tân bạch bão tân hồng."

Gió tây nhường chỗ ngọn gió đông
Núi non cây lá rụng hư không
Duy chỉ hoa mai kia bất tử
Vẫn trắng thanh tân ủ sắc hồng. - hieusol TTV dịch.

"Đây là bài thơ Điền mỗ mới làm, xin mời Đại tiểu thư bình phẩm một phen.” Điền Văn Kính không đợi Đại tiểu thư đáp lời, liền vội đem bài thơ kia ngâm lên, tha thiết nhìn Đại tiểu thư, trông đợi một tia tán thưởng.





Diệp Vũ Xuyên cũng nhìn sang Từ Chỉ Tình, cười đọc:

"Chúng hương quốc lý nhân lai khứ
Hoa tín phong trung điểu đảo huyền
Canh hỉ thủy quang tương ánh phát
Hoành tà sơ ảnh thác ba lai.”

Khách thơ tìm đến chốn muôn hương
Bay liệng chim trời đón gió thơm
Ánh nước thêm mừng hoa soi thắm
Bóng mùa xiên rọi sóng đưa vương (hieusol TTV dịch, ko đảm bảo đúng 100%).

Lâm Vãn Vinh quan sát thần sắc hai vị công tử, họ Điền rõ ràng theo đuổi Đại tiểu thư, họ Diệp cũng có ý với Từ Chỉ Tình. Tốt thôi, chẳng là gì đối với lão tử. Hắn ha ha cười hai tiếng: "Cả hai bài đều đầy cảm xúc, phải thưởng uống rượu, cảm động, cảm động đến chảy nước a!"

Điền công tử ngày đó bị tổn hại dưới tay hắn, nghe vậy nhất thời trừng mắt hung hăng liếc hắn một cái, Diệp công tử rõ ràng cao cơ hơn một bậc, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua qua hắn, mỉm cười không nói.

Đại tiểu thư cười cười lên tiếng: “Hai vị công tử tài cao, tiểu nữ tự nhận không bằng. Bài thơ này không dám bình.” Nàng một câu liền từ chối, Điền Văn Kính trong mắt hiện lên một tia thất vọng sâu sắc, Diệp Vũ Xuyên lại đem ánh mắt hi vọng nhìn về phía Từ tiểu thư.

Nói chung hai vị công tử làm thơ thưởng mai đều ổn cả, Từ Chỉ Tình loại tài nữ này hẳn nên tán thưởng mới đúng, vậy mà nàng lại nhẹ lắc đầu nói: “Điền huynh, Diệp huynh, bài thơ này của các ngươi chẳng phải là làm không hay, luận về tả cảnh, hai bài thơ này có thể xưng là nhất tuyệt. Chỉ là cổ nhân có dạy rằng, văn để tải đạo, thơ nói chí hướng, hai bài thơ này ứng cảnh mà làm, luận về ý cảnh còn kém một chút.”

Nguyên lai như thế, Lâm Vãn Vinh gật đầu, vị Từ tiểu thư này có “chiều sâu”, đương nhiên cũng thích người sâu sắc, đáng tiếc a, lão tử lại tạo ra một chút chiều sâu, vậy không ở trên “chiều sâu” của nàng sao, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười, dò xét trên người Từ tiểu thư một vòng, mắt nổi dâm quang.

Từ Chỉ Tình nói chuyện thẳng thắn, hai vị công tử kia lại không thấy buồn phiền, chỉ thành thật chắp tay nói: Cảm ơn Từ tiểu thư chỉ điểm, Vũ Xuyên/ Văn Kính nhận được lợi ích không ít."

Tiêu Ngọc Nhược thấy hai vị công tử tôn trọng như thế, liền cười tinh quái nói: “Từ tỷ tỷ, ngươi đã có hứng thú, vậy không bằng cũng làm một bài thơ hoa mai, để tiểu muội được kiến thức một chút, thế nào là cảnh sắc và ý cảnh cùng đạt?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Điền Văn Kính vỗ tay đi đến bên cạnh Đại tiểu thư nói: “Lời của Tiêu tiểu thư chính là sở nguyện trong lòng Văn Kính.”

Nguyện, nguyện, nguyện cái đầu mẹ ngươi á, thấy tên họ Điền kia thân cận Đại tiểu thư như thế, Lâm Vãn Vinh trong lòng tức giận, chuyển thân chắn ở trước người Đại tiểu thư, quay về Điền Văn Kính miệng cười mặt không cười, mở miệng: “Sở nguyện của Điều huynh cũng như sở nguyện của ta… Điền huynh mấy ngày không gặp ngươi có khỏe không, tiểu đệ đệ của ngươi khỏe không? Lão phu phân và nhị di thái cũng đều khỏe cả chứ?”

Tên quỷ quái này cũng biết ghen, Đại tiểu thư trong lòng vừa ngọt ngào vừa buồn cười, lại ngoan ngoãn trốn sau lưng hắn, mặc hắn tự mình ngăn gió che mưa, trong lòng nhu tình muôn mối.

Điền Văn Kính hừ một tiếng, chẳng thèm đáp lại lời hắn. Từ Chỉ Tình nhẹ đi tới vài bước, chậm rãi ngâm:

“Định định trụ thiên nhai
Y y hướng vật hoa
Hàn mai tối kham hận
Thường tác khứ niên hoa.”

Thân ngụ chốn chân trời
Lòng hướng về muôn nơi
Hàn mai cam tuyệt hận
Mãi hoa năm ngoái thôi (hieusol TTV dịch, ko đảm bảo đúng 100%).

Mấy câu này cảnh sắc u ám, nhưng lại mượn vật thể hiện nỗi đau. Sánh với hoàn cảnh của Từ Chỉ Tình (việc chồng hờ sắp cưới bị chết, phải làm góa phụ chưa chồng ấy - hieusol) lại rất thích hợp.

Bảy bước thành thơ, nha đầu này thật sự là có vài phần tài năng a, nghĩ đến lúc nàng học chữ số Ả rập tư duy suy tính mau lẹ, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ thừa nhận, trên thế giới này thật sự có thiên tài tồn tại.

“Thơ hay!” Điền công tử cùng Diệp công tử đồng thời kêu lên, nét mặt đầy vẻ kính nể, Tiêu Ngọc Nhược kéo tay Từ Chỉ Tình nói: “Tỷ tỷ thông thiên hiểu địa, đầy bụng kinh luân, như núi cao làm người ta ngưỡng mộ, thật sự khiến tiểu muội bội phục không thôi.”

Từ Chỉ Tình thở dại nói: “Để muội muội chê cười rồi. Chuyện thi từ này chính là trò vui thời hưng thịnh, chỉ làm vui người vui mình, nếu mà phát triển ở trong thời loạn, đó là họa nước hại dân a.”

“Nói rất hay!” Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên khen. Quan điểm của nha đầu này cũng giống ta a, hắn đột nhiên nhớ tới lúc biện luận với Thanh Tuyền trong lần gặp đầu tiên, xướng ca mà phát triển trong thời loạn, không phải tội của dân, cũng là lỗi của nước.

Ý tứ của Từ tiểu thư, Diệp, Điền nhị vị công tử tất nhiên nghe ra, bọn họ không dám phản bác Từ tiểu thư, nhưng thấy Lâm Tam lên tiếng, rốt cuộc cũng nhịn không được, Điền Văn Kính trừng mắt liếc Lâm Văn Vinh, hừ nói:” “Nơi đây ngươi không có phận xen miệng vào, còn không mau lăn qua một bên.”

Lâm Vãn Vinh còn chưa đáp lời, Đại tiểu thư đã tức giận lên tiếng: “Điền công tử, Lâm Tam nhà ta mở miệng cũng không tới lượt ngươi xen vào.”

Điền công tử sửng sốt, Đại tiểu thư trên mặt cũng đỏ ửng, nhìn Lâm Tam đang ở đối diện mình mỉm cười, liền vươn bàn tay nhỏ bé tới trên tay hắn hung hăng véo một cái.

Từ Chỉ Tình tò mò nhìn Lâm Vãn Vinh, cười nói: “Nguyên lai như thế, Tiêu gia muội muội, nhãn quang của ngươi thật độc đáo. Lâm Tam, ngươi ngoại trừ tính toán khó hiểu, lại có thủ đoạn như thế, thật đã coi thường ngươi.”

Ngất, lão tử thủ đoạn còn nhiều, ngươi có muốn mỗi dạng đều nếm thử một chút hay không, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm tức giận, chỉ là Đại tiểu thư một phen bảo vệ, làm cho hắn sảng khoái từ đầu tới chân rồi.

Điền Văn Kính kia sắc mặt biến đổi, bất chấp phong độ, phất tay áo rời đi, Diệp Vũ Xuyên lôi kéo cũng không dừng lại. Họ Diệp bất đắc dĩ nhìn Từ Chỉ Tình, nói: “Từ tiểu thư, Điền huynh hắn…”

Từ Chỉ Tình lơ đễnh cười: “Đi cũng đi rồi, Điền huynh cùng người so đo như vậy, cũng không phải điều quân tử làm, bất quá…”, Nàng nhìn Lâm Vãn Vinh, cười nói: “Lâm Tam, Tiêu đại tiểu thư chiếu cố ngươi như vậy, ngươi cũng nên có chút biểu hiện nào đó chứ? Không làm khó ngươi, hôm nay đã vịnh hoa mai, vậy ngươi cũng nên làm một bài, coi như là cảm ơn Tiêu gia muội muội đã chiếu cố.”

“Làm thơ chảy nước? Ta không hiểu biết lắm.” Lâm Vãn Vinh khiêm tốn nói, Đại tiểu thư ngược lại trừng mắt liếc hắn, ngươi vì Lạc Ngưng tiểu yêu tinh kia mà đoạt khôi hội thơ Kim Lăng, làm cho ta một bài liền không được? Không công bằng!

Từ Chỉ Tình không nói lời nào, mỉm cười nhìn Đại tiểu thư, xem nàng xử trí ra sao. Tiêu Ngọc Nhược trong lòng nổi cơn tức giận, trên mặt cũng nổi lên một ráng mây đỏ, hung hăng dậm chân hừ một tiếng.

Ài, đây chính là cọp mẹ ghen yêu a, Lâm Vãn Vinh hì hì cười, chỉ vào Từ tiểu thư và Tiêu Ngọc Nhược , cười ngâm:

“Phóng nhãn giai mỹ nữ
Liên bộ ngọc nhan hà...”

Diệp Vũ Xuyên thiếu chút nữa cười ra tiếng. Đây là thơ à, ngu dốt đần độn, cũng không biết tiểu tử này trước kia thế nào mà giải được đăng mê của Từ tiểu thư. Đại tiểu thư trong lòng rối tung lên, tên bại hoại này không phải đột nhiên biến thành ngớ ngẩn chứ.

“Hồng thần tai biên lộ…”

Lâm Vãn Vinh chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rạng của Đại tiểu thư và Từ Chỉ Tình, mỉm cười ngâm tiếp: “Điểm điểm thị mai hoa”

Toàn bài:

Chiêm ngưỡng đàn mỹ nữ
Khuôn ngọc rạng chân sen
Má ửng sương môi thắm
Một vùng hoa mai chen (hieusol TTV dịch, ko đảm bảo đúng 100% - Chú giải thêm: 3 câu đầu tưởng là miêu tả người đẹp 1 cách phóng đãng, câu cuối mới hóa ra là tả hoa mai, ví hoa như mỹ nữ).

Đồ đáng chết, lại thích đùa bỡn huyền hư, hù chết người ta rồi. Đại tiểu thư trên mặt thẹn thùng, trong lòng lại kinh hỉ. Bài thơ này, ba câu đầu đều là rác rưởi, câu cuối cùng lại đem rác rưởi biến thành vàng, thật sự là nét họa bút điểm nhãn tuyệt đỉnh (ví như tích vẽ mắt cho rồng).

Từ Chỉ Tình cười thản nhiên, bài thơ này mặc dù có chút ý tứ, nhưng bất quá cũng chỉ là sáng tác đùa vui, so với cảnh giới “thi dĩ ngôn chí” (dùng thơ chuyển tải chí hướng) còn cách rất xa, Lâm Tam chỉ có bản lĩnh thế này sao?”

Nhìn thấy nàng khóe miệng khẽ cười, Lâm Vãn Vinh tự nhiên biết bị người ta khinh bỉ rồi, con mẹ nó, ta mà lòng dục nổi lên đến chảy nước thì mười người như ngươi cũng sẽ không chịu nổi, một ngày nào đó ngươi sẽ biết. Hắn cũng không giải thích, quay về Đại tiểu thư ra dấu thắng lợi, lén quẳng tới một nụ hôn gió.

Từ Chỉ Tình tuy là nữ tử nhưng lại rất có phong thái đại tướng, thái độ xử thế lạnh nhạt, ngay cả nam tử cũng phải học tập theo nàng. Một Điền Văn Kính đi rồi, còn lại hai nam hai nữ, Lâm Vãn Vinh thành thành thật thật đi tới bên người Đại tiểu thư, nhớ tới Tiêu Ngọc Nhược vừa rồi tình ý như vậy, nhịn không được ghé tai nàng nói nhỏ: “Đại tiểu thư, đợi tối trở về, ta sẽ cho nàng một bài thơ chảy nước, hắc hắc.”

Trong vườn khách thưởng hoa liên miên bất tuyệt, Đại tiểu thư và Từ Chỉ Tình căn bản không bị chuyện Điền Văn Kính làm ảnh hưởng, hai người tay trong tay, dạo chơi hết Mai viên tới Đào viên, trông như một đôi tỷ muội ruột thịt.

Dạo Đào viên được vài bước, hai nữ tử đang nói chuyện, lại nghe ngoài vườn truyền tới một trận cười to, chúng nhân xúm theo một thân ảnh khôi ngô đang chậm rãi đi đến.

“Thành vương”, Từ Chỉ Tình nhướng mày, nhẹ giọng nói. Lâm Vãn Vinh vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người này mày dài mắt to, dáng người hùng vĩ, đúng là Thành vương gia mới vừa gặp qua.

No comments:

Post a Comment