Chương 161: Tô Mạt cũng có mặt giống tiểu ác ma
Tô Mạt nâng nàng dậy, ôn nhu nói: “Ngươi đừng sợ. Tĩnh thiếu gia sẽ đưa ngươi đến nhà bà ngoại ngươi.”
Thủy Muội gật gật đầu. Nàng hướng Tĩnh thiếu gia nói lời cảm tạ, hắn lộ vẻ lạnh lùng ra mặt, nói hắn chỉ biết giết người, sẽ không cứu người, là Tô Mạt muốn cứu nàng, cho nên hắn mới đến. Muốn tạ hãy tạ Tô Mạt. Mà lúc tới gần thuyền, Thủy Muội cảm thấy Tĩnh thiếu gia hơi thở mềm mại rất nhiều, không hề băng hàn như trước. Nhất là hiện tại, một khối băng, đã biến thành dòng nước. Nàng xem Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia, thật sự là một đôi trời sinh.
Nàng đánh cái hắt xì. Lúc này Hồ lang trung tiến vào, Hồ thị cầm vài bộ quần áo đưa Thủy Muội thay, Hồ lang trung bắt mạch cho nàng, không có vấn đề lớn, chính là bị suy yếu, Hồ thị cười nói:“Ta nấu cháo, đi bưng tới cho các ngươi ăn.”
Tĩnh thiếu gia liền lôi Tô Mạt đi sang phòng hắn, hắn ngồi xuống ghế, bảo Tô Mạt lau tóc cho hắn.
Tô Mạt bĩu môi, chạm vào gáy hắn,“Ngươi cũng có tay mà?”
Tĩnh thiếu gia nhướng mày cười, nghiêng đầu, “Ướt sũng, thật là khó chịu, khả năng sẽ sinh bệnh. Ai, nếu không ai đau lòng. Ta mệt mỏi quá, ngủ.”
Nói xong muốn đi.
Tô Mạt đè hắn lại, hầm hừ nói:“Đừng dùng khổ nhục kế, làm bộ đáng thương.”
Cầm khăn mặt cẩn thận lau tóc cho hắn, lại đem trâm gài tóc gỡ xuống, cởi bỏ thắt lưng kim loại, tóc giống như thác nước chảy dài xuống lưng.
Nàng cầm lấy lược nhẹ nhàng mà chải, hâm mộ nói, “Tóc đen và dài như vậy, có thể bán thiệt nhiều tiền.”
Tĩnh thiếu gia gân xanh trên trán liền nổi lên.
Tô Mạt lẩm bẩm: “Nếu cắt đi, còn có thể dài thêm.” Nàng xem xem, “Đến thắt lưng, quá dài.”
Nói xong làm bộ muốn tìm kéo, Tĩnh thiếu gia cầm tay nàng, “Tiểu trứng thối, tiểu ác ma, xem ta trị nàng như thế nào.”
Tô Mạt cười hắc hắc, rốt cục đã chọc hắn giận. Ha ha! Nàng ném khăn mặt, bay nhanh chạy ra.
Thủy Muội, Tô Mạt cùng Hồ Tú Hồng, làm quen rất nhanh, các nàng nói rất nhiều chuyện quê hương, chuyện xưa,
“Đến nhà bà ngoại, ta mời các ngươi ăn rất nhiều bánh ngọt. Bà ngoại ta làm giỏi lắm, sau lại truyền nghề cho cậu mợ.”
Chương 162: Nhìn thấy vấn đề người khác không nhận ra
Tô Mạt mẫn cảm nói: “Bà ngoại ngươi đã qua đời?”
Thủy Muội gật gật đầu, “Đã nhiều năm.”
Tô Mạt thở dài, xem ra lần này xem chừng cũng không tốt lắm, nếu mợ cậu có ý nuôi nàng, lúc trước khi muội muội của mình qua đời, bọn họ nên tới đón Thủy Muội đi, nếu không có, thì chắc là không có ý nuôi. Chỉ sợ thoát một cái hố lửa lại vào một cái hố lửa khác.
Nhìn nụ cười rực rỡ của Thủy Muội cùng Hồ Tú Hồng, Tô Mạt đem lời nói nuốt xuống, khó được vui vẻ như vậy, nàng sao có thể phá hư. Người thông minh có đôi khi cô độc, nàng xem đến là bi thương, nhưng mọi người đang rất sung sướng, nàng không nghĩ làm mọi người mất hứng, lại nhịn không được khổ sở, chỉ có thể thở dài.
Tô Mạt lặng lẽ đi ra khỏi phòng, đi lên boong thuyền xem thuỷ điểu phi.
Vì che dấu hành tung, bọn họ đi thuyền bình thường, không ai chú ý. Gió rất lớn, làm rối loạn tóc nàng, dây cột tóc tuột ra, lập tức bay ra ngoài, nàng a một tiếng, liền có một bóng dáng bay ra ngoài, tốc độ rất nhanh bắt được dây cột tóc, lại nhẹ nhàng trở về.
Mọi người liền hoan hô!
Hắn nhảy xuống boong thuyền, cười hơi hơi nhìn nàng, áo trắng như tuyết, tuấn mỹ như ngọc, đúng là một mĩ thiếu niên.
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, xoay người không để ý tới hắn, “Ngươi muốn thể hiện à.”
Đây là ở trên thuyền, hắn bay ra, mũi chân chạm nước một chút rồi trở về, tuy rằng giỏi lắm. Nhưng là vì một dây cột tóc? Hắn suy nghĩ cái gì. Đầu óc không bình thường?
Tĩnh thiếu gia xem nàng mất hứng, không khỏi kinh ngạc nói: “Như thế nào ?”
Hắn cúi đầu nhìn nàng, nâng cằm nàng lên, làm cho nàng nhìn chăm chú mình, “Vì sao không vui?”
Hắn tưởng nàng vui vẻ, nếu nàng không vui, hắn liền cảm thấy chính mình trong lòng cũng là một mảnh âm u. Hơn nữa nàng trong mắt lệ quang trong suốt, làm cho hắn ngực rất đau.
Tô Mạt bĩu môi, “Ngươi có biết, đúng không?”
Tĩnh thiếu gia ánh mắt vừa chuyển, lập tức biết lòng của nàng, cười nói: “Đừng sợ, cho dù cậu nàng không cần nàng, chúng ta mang nàng thượng kinh, có cái gì không tốt? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta thật sự lấy nàng làm nô bộc? Ta bất quá là không quan trọng hoàn cảnh, không có dục vọng, đối với ngươi lòng tràn đầy sùng bái cảm kích nhận làm bạn.”
Chương 163: Nhân cơ hội tốt uy hiếp để sai khiến
Như vậy mặc kệ khi nào thì Tô Mạt cũng không cô đơn.
Hắn không nghĩ nàng không có bằng hữu, mà nàng đi kinh thành, khẳng định một thời gian dài, tiểu thư cao ngạo như nàng sẽ bị bài xích.
Hắn hy vọng có một nữ hài tử có thể ở bên nàng, toàn tâm toàn ý vì nàng. Chăm sóc những lúc hắn không có mặt.
Tô Mạt thở dài, hắn ưu tú như thế, ôn nhu như thế, lại bá đạo như thế, làm sao có thể không làm người khác yêu? Nàng là người trưởng thành nha, chỉ có mặt ngoài giả trang đứa nhỏ, trong lòng không đổi được.
Nàng có xúc động, muốn ôm hắn, đúng là vẫn còn nhịn xuống, liếc mắt nhìn hắn, “Cho dù ngươi giỏi khinh công, ngươi cũng không nên mạo hiểm như vậy.”
Chẳng lẽ nghĩ nàng sẽ không lo lắng sao? Nếu vì một dây cột tóc, làm cho hắn có cái gì xấu, chẳng lẽ nàng sẽ không khổ sở sao?
Hắn hai mắt sáng ngời, tiểu nương tử lo lắng cho hắn sao?
Hắn nhợt nhạt cười, mang theo một ánh mắt mê hoặc, trong ánh mắt trong trẻo chỉ có nàng, “Tiểu Mạt Lị, ngươi đừng lo lắng. Ta nắm chắc. Ta là người của ngươi, không có ngươi cho phép, ta sẽ không chết.”
Tô Mạt đấm hắn một cái, “Cái gì mà chết với chết, thật sự là chán ghét, ta không tốn lời với ngươi nữa. Ta đi tìm tiểu cầu vồng nói chuyện.”
Năm ngày năm đêm, bọn họ tới trấn nhỏ Bạch Thủy Đầu. Thượng nguồn, đi ba mươi dặm, chính là nhà bà ngoại Thủy Muội.
Thuyền lúc này ngừng hai ngày. Tĩnh thiếu gia muốn cho tôi tớ đi đưa Thủy Muội, Thủy Muội lại vui vẻ mời Hồ Tú Hồng cùng Tô Mạt đến nhà nàng làm khách, “Tĩnh thiếu gia ngươi cho các nàng đến nhà của ta đi, ta bảo cậu làm thật nhiều bánh ngọt.”
Tô Mạt rũ mắt xuống.
Hồ Tú Hồng khẩn cầu nhìn Tô Mạt, “Cầu ngươi .”
Tô Mạt hơi hơi nhếch khóe miệng, nhớ tới nàng đã đánh mình, cố ý lờ đi.
Hồ Tú Hồng muốn uy hiếp Tô Mạt, xem nàng cười hơi hơi đành phải sửa lại sách lược, “Hảo muội muội, hảo tỷ tỷ, ta phải đi chơi đi. Ở trên thuyền buồn chết.”
Tô Mạt nhìn nàng một cái, “Về sau còn dám đánh ta không?”
Hồ Tú Hồng lập tức thề, “Không dám, còn đánh ngươi ta là con chó nhỏ.”
Tô Mạt lập tức làm ra bộ dáng hung ba ba, “Thối cầu vồng!”
Hồ Tú Hồng đành phải thành thành thật thật: “Ta, Hồ Tú Hồng, hôm nay thề, không hề đánh Mạt Mạt muội muội. Nếu không ta chính là con chó nhỏ.”
Chương 164: Công phu lấy lòng người hạng nhất
Tô Mạt cười hắc hắc, bổ sung nói: “Về sau kêu ta là tỷ tỷ, nghe ta .”
Hồ Tú Hồng vẻ mặt đau khổ, “Được rồi.”
Tô Mạt cười đến lộ ra hàm răng nhỏ tuyết trắng. Nàng nhìn Tĩnh thiếu gia, mang theo một chút ý tứ lấy lòng.
Tĩnh thiếu gia trong lòng sung sướng, lại cố ý phụng phịu, làm bộ không để ý, “Quá xa. Ba mươi dặm, đâu phải đi một cái nửa canh giờ.”
Tô Mạt đi lên kéo tay hắn, “Kia, thì ngồi xe ngựa.”
Tĩnh thiếu gia cúi đầu nhìn nàng, này tiểu nha đầu giảo hoạt, hắn vẫn là không được, lắc lắc đầu.
Tô Mạt mân mê miệng, Tĩnh Ác Ma, đừng tưởng rằng nàng không biết tâm tư của hắn, nàng bấm cổ tay của hắn, hắn đau nhưng sắc mặt không thay đổi, chính là không để ý tới.
Tô Mạt nóng nảy, “Ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước nha.”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười, ghé lỗ tai nói: “Về sau ta muốn ôm ngươi phải cho ta ôm.”
Tô Mạt cố ý xấu nên nói: “Được rồi được rồi, cho ngươi ôm. Ta còn nghĩ có người ôm, không cần mình phải đi đường.”
Nàng lập tức nhìn trên người hắn, cũng không biết hắn sao lại ngược đời. Một tiểu hài tử có cái gì mà thích ôm, mệt chết.
Tĩnh thiếu gia hai mắt sáng lên, lập tức đem nàng ôm lấy, “Hảo, ta cùng các ngươi đi, cho Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân ở trên thuyền xem hành lễ.”
Hồ lang trung cùng Hồ thị tiến vào, cười nói: “Các ngươi nha, cũng may Tĩnh thiếu gia không phiền, nếu không đem nhóm các ngươi một người đánh một trăm đại bản.”
Vài tiểu nha đầu khanh khách cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy. Thủy Muội thực luyến tiếc Hồ tiên sinh cùng Hồ thị, hướng bọn họ luôn mãi nói lời cảm tạ.
Lên bờ, Tĩnh thiếu gia cho người đi thuê xe ngựa rộng thùng thình, bên ngoài trông bình thường, lỡ trên đường có cường đạo, tuy rằng không sợ, cũng rất phiền, hắn cũng không muốn Tô Mạt bị một chút kinh hãi.
Dọc theo đường đi, xe ngựa xóc nảy, vài nha đầu líu ríu, Tĩnh thiếu gia đem Tô Mạt ôm vào trong ngực, nàng thật ra không bị xóc.
Hắn nhắm mắt lại luyện công, cũng không chen vào nói chuyện.
Tô Mạt cũng không thể hiểu hắn, có đôi khi hắn thật sự nói rất nhiều, làm phiền nhiễu nàng. Có đôi khi hắn lại rất lạnh, mọi người đều nói vô cùng náo nhiệt, hắn lại bình tĩnh không nói được một lời, thật sự là mất hứng. Một hồi yêu nghiệt tà khí, một hồi lãnh khốc thâm trầm, một hồi lại ôn nhu như gió. Ai, nam nhân, thiện biến nha!
No comments:
Post a Comment