Feb 7, 2006

Chiêc Xe và Tốc Độ





Tôi là con nhỏ nhát nhất nhà nên những gì làm trầy da tróc vẩy là tôi sợ vô cùng, vì thế nên vẫn không dám tập lái xe honda, trong khi bạn bè lái xe vèo vèo thì tôi lại vẫn cứ cái xe đạp mini chạy lên chạy xuống. Biết cái nhát của tôi nên chàng dụ:

- Để anh tập em lái xe

Tôi lắc đầu quầy quậy:

- Thôi đừng, em không dám đâu, lỡ ngã đau lắm

- Không sao đâu, em đừng có lo, có anh ngồi sau giữ cho em, sợ gì?

Nghe chàng nói cũng có lý, thế là chàng ngồi sau, tôi ngồi trước. Gió mát vi vu, lúc đầu còn nghiêng ngả, nhưng một lúc sau xe chạy cũng vù vù như ai, tôi chợt kêu lên vì cái ôm sát của chàng:

- Anh ôm gì kỳ vậy? lợi dụng hả? ngã bây giờ

Chàng bật cười:

- Cái gì mà lợi dụng? anh không ôm em chặt, lỡ em ngã thì sao? đã không cám ơn còn nghĩ bậy không à, em chỉ được cái giỏi tưởng tượng.

Câu nói của chàng làm tôi đỏ mặt:

- Anh có ngồi đàng hoàng không? anh làm em quýnh đụng xe ngã bây giờ.

Chưa nói xong, cái xe đã quay 180 độ đâm vào bên kia lề đường một cái rầm, làm chàng và tôi đều ngã lăn, cả cánh tay và đầu gối bị xây xát làm tôi sợ xanh mặt, làm chàng cũng hoảng hồn. Từ đó tôi thề nhất định sẽ không bao giờ học lái xe cho đến khi sang đây.

Thế là chúng tôi dắt nhau tìm đường vượt biên. Thế là cái định mệnh trớ trêu, oái oăm mà ông trời ghét tôi đã nhất định đưa tôi vào tròng... Thế là chúng tôi nên duyên chồng vợ... Thế là tiên đồng ra đời và cũng thế là chúng tôi cả hai đều phải lăn vào cái xã hội đông, tây hỗn hợp... Thi bằng viết xong, chàng dậy tôi lái xe. Chàng dậy người ta, giọng chàng mềm như bún, chàng dậy cho vợ thì lại nhăn nhăn, nhó nhó, dấm dẳng như tôi là cái nợ chàng đeo trên vai... chỉ có việc bảo là khi ngừng thì phải thắng từ từ, đừng thắng gắp, sang lane thì phải nhìn trước nhìn sau, bảng stop thì phải nhìn bên này, bên kia... có vậy mà cũng nói đi nói lại, nói nghe bắt mệt, thế là thừa lúc chàng không để ý, cứ mải nói, con bé thắng một cái làm chàng chúi về phía trước, cho bõ cái tật bắt nạt... chàng giận lắm, không nhìn nhưng biết chắc là chàng đang phùng mang trợn mắt nhìn... tôi giả vờ như không để ý, chỉ buông một câu vô thưởng vô phạt:

- Sorry! đạp lộn chân.

Đến ngày thi lái xe, tôi hiên ngang tin tưởng ở tài năng mình. Ông cảnh sát giám khảo cầm xấp giấy ngồi bên cạnh. Khuôn mặt lạnh lùng của ông bỗng làm tôi khớp, làm tôi run, tim đập loạn cả lên vì sợ... chạy một lúc, ông ra hiệu cho xe chạy ra highway. Vừa mới sang lane, ông đã hét ầm lên:

- Ngừng, ngừng lại.

Quýnh quáng tôi thắng xe ngay lập tức, ngơ ngác không hiểu vì sao, xe phía sau bấm còi lia lịa, mặt ông tái xanh, xuống xe bắt tôi nhường tay lái cho ông chở về... chỉ vì sang lane mà quên signal, quên nhìn phía sau nên tí nữa xe phía sau chạy đến đụng phải... Thế là kỳ thi đó tôi bị rớt, 2 tháng sau mới được thi lại...nói đúng ra cũng chẳng phải lỗi ở tôi, lỗi ở ông giám khảo cái mặt lạnh như tiền làm tối run, lỗi tại người dậy tôi nói nhiều hơn thực hành thành ra khi sợ đã làm tôi phân tâm, quên hết mọi điều.

Nhưng rồi tôi cũng có bằng lái xe như bao nhiêu người, từ nay chẳng phải nhờ ai đưa đi đón về nữa, từ nay chẳng phải là "con cá sống vì nước, em sống vì anh nữa"... chiều chiều chở con đi vòng vòng trong khu nhà ở, chạy có 10 miles mà sao thấy nhanh vô cùng. Nhiều khi thấy xe cảnh sát vô tình đi ngang hay chạy đàng sau cũng đủ làm tôi giật mình. Một hôm đi chợ, lúc de xe không biết thế nào mà bánh trước xe mình lại dính vào bánh xe của người đậu bên cạnh... dùng dằng lôi kéo mãi mới tách ra được. Nhưng khi nhìn lại thì hỡi ơi xe của người ta đã bị trầy sơn và móp hẳn một chỗ. Hốt hoảng tôi lái xe đi thẳng một đường về nhà không dám quay lại.

Những lần đi đâu chung, chàng thường chỉ vào những xe đi ngang hay đậu bên cạnh :

- Em biết xe này hiệu gì không? xe này bao nhiêu tiền không?

- Anh nói với em mấy điều đó làm gì? em có bao giờ mơ đi những loại xe đắt tiền đó đâu mà anh nói.

- Em hiểu lầm ý anh rồi, anh chỉ muốn nói cho em biết để liệu mà tránh xa những loại xe đó, chớ có mà quẹt vào xe người ta để đổ nợ chứ anh đâu có nói để cho em mơ... nghèo mà ham...

Cái xe là cái tội, tôi ghét nhất là phải đổ xăng, đã đi làm trễ mà còn phải tìm chỗ đổ xăng thì thật là mất thì giờ và phiền phức. Tôi phàn nàn:

- Anh có biết là em ghét gì nhất không?

- Em thì cái gì mà chẳng ghét, có cái gì làm em vừa lòng... Ừ nhưng mà em ghét gì? không phải ghét anh chứ?

Tôi nghiêm mặt:

- Em không có đùa, em ghét nhất là phải đổ xăng, ước gì đừng phải đổ xăng mà xe vẫn chạy thì hay biết mấy.

Chàng mỉa mai cái lười của tôi:

- Vậy thì em nên để dành tiền mua xe là vừa, họ sắp chế ra kiểu xe chạy bằng nước rồi đó, lúc đó khỏi phải than nữa.

Tôi thản nhiên:

- Nhưng mà mình cũng phải tự đổ nước vào xe vậy.

Chàng nhìn tôi như nhìn quái vật, như không tin những gì tôi vừa nói.

- Nếu vậy cũng dễ, em chịu khó đi bộ vậy, đừng nên nhờ ai đưa đi đón về hết, bên này nam nữ bình quyền mà, phải vậy không?

Tôi nguýt dài:

- Anh chỉ được cái nói móc người ta không à... bây giờ mới thật sự là ghét anh, rõ lắm chuyện...

Cái vô tâm, cái hời hợt của tôi đôi khi cũng làm phiền người khác, cũng tự làm khổ mình không ít. Đi với chàng, chàng lo mọi chuyện, đến lúc giận nhau thì mới biết cái ngu của mình. Đổ xăng cũng không biết đổ thế nào, lại phải chạy nhờ người giúp. Chở con đi học đàn về, trời tối, không hiểu sao đèn pha lại sáng, cũng lại phải chạy qua gõ cửa hàng xóm... Những lúc gặp rắc rối về xe cộ, tôi lại đâm ra ân hận vì mình đã giận dai, tiếc vì mình đã tự ái không đúng chỗ, phải chi đừng giận, đừng tự ái cao thì đỡ tay, đỡ chân biết mấy. Có lẽ chàng cũng cho như vậy, nên cái mặt cứ vác lên ra vẻ "thế nào cũng phải nhờ đến ông..." xí, còn lâu mới thèm nhờ... cho dù mẹ vẫn xúi con gái "con ơi, mật ngọt chết ruồi..." biết là ruồi sẽ chết vì cái ngọt của mình, nhưng vì tự ái nên không thèm làm mật cho người ta lên chân... Nhưng dù sao, tôi cũng thầm cám ơn cái hay giận, cái tự ái của tôi mà ngày nay tôi đã học được những bài học đáng giá, để có thể đứng vững trên 2 chân của mình.

Một lần đang giận nhau, mà xe lại hết dầu, lòng phân phân không biết đổ dầu vào đâu? mở hook lên, đóng xuống cả chục lần mà vẫn không dám quyết định. Muốn hỏi chàng thì sợ chàng làm eo làm sách , thành ra phải ráng vận dụng cái trí nhớ, cái thông minh của mình xem những lúc chàng đổ dầu như thế nào...Sau cùng quyết định đổ vào chỗ mà tôi tin tưởng nh%
E12064

No comments:

Post a Comment