Jun 17, 2012

Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 450

Chương 450: tống biệt
Dịch: workman
Biên tập: Melly
Nguồn: www.tangthuvien.com


Hôm nay sẽ có 10c và ngày mai cũng thế


- Người đâu, mau tới đây!

Hắn muốn mặc vội quần áo, tay chân khua loạn. Dưới lầu có tiếng bước chân lẹp xẹp vọng lại. Một tiểu nha hoàn vén rèm tiến đến:

- Tam ca, huynh gọi muội … á … huynh … sao huynh không mặc quần áo?

Tiểu nha hoàn nhìn hắn hét lên một tiếng, mặt đỏ bừng, vội vội vàng vàng che mặt lại, kêu một tiếng rồi lui đi ra ngoài.

“Kêu loạn cái gì, không thấy trên người ta còn đang mặc khố hay sao, chân vẫn còn có mang tất mà?! Hơn nữa, cho ngươi xem vài lần, rõ ràng là ngươi chiếm tiện nghi, làm sao ngược lại oán giận ta cơ chứ?” Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, quay ra phía sau rèm nói với tiểu nha hoàn:

- Hoàn Nhi, muội làm sao lại ở chỗ này?!

Hoàn Nhi vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào sau rèm, cúi đầu không dám nhìn hắn, thanh âm nhỏ như côn trùng kêu:

- Tam ca … huynh … huynh mặc quần áo vào trước đi?

“Nói gì thế!” Lâm đại nhân trợn mắt nhìn: “Nếu ta có thể tự mình mặc, còn gọi ngươi tới làm gì?”

Hoàn Nhi cũng ý thức không ổn, Tam ca là thương binh, bảo hắn tự mình mặc quần áo, quả thật làm khó hắn.

- Tam ca, hay là… muội… muội nhắm mắt lại hầu hạ huynh.

Hoàn Nhi khẽ nói, gương mặt đỏ hồng lên. Tiểu nha đầu này ở Tiêu gia chuyên môn hầu hạ tiểu thư và phu nhân, bây giờ bắt nó hầu hạ một người đàn ông, cũng thật không thỏa đáng.

“Hừ, ta tự mình làm vậy!” Lâm đại nhân hoàn toàn tuyệt vọng, hầm hừ một lúc lâu, mất bao nhiêu thời gian, cố mặc áo, mồ hôi ròng ròng. Hoàn Nhi nhìn thế không đành lòng, cố nén thẹn thùng nói nhỏ:

- Tam ca… muội … muội giúp huynh mặc quần áo … người … huynh đừng khi dễ ta.

Lâm đại nhân hít một hơi: “Thanh danh của ta đã bị đồn đại sai lầm đến bước này sao. Đến cả tiểu nha đầu này cũng phải đề phòng ta.”

- Hoàn Nhi, muội nói đùa rồi?!

Vẻ mặt Lâm Vãn Vinh đau khổ:

- Nhìn ta là một tên què như vậy, muội không khi dễ ta đã là tốt rồi, ngược lại sao ta khi dễ muội được cơ chứ.

- Hì hì…

Tiểu nha hoàn khẽ cười một tiếng, nén ngượng ngùng, vô cùng cẩn thận hầu hạ hắn mặc trường bào, lại cẩn thận vuốt lên quần áo hắn rồi nói:

- Tam ca, công chúa và các vị tiểu thư có việc gấp, sáng sớm đã xuất môn đi rồi, Đại tiểu thư sợ huynh không có ai bên người hầu hạ, bảo muội đến đây.

- Đã đi rồi? Tiễn phu nhân hả?!

Lâm Vãn Vinh thì thầm hỏi.

- Huynh… huynh làm sao biết được?!

Hoàn Nhi hơi giật mình, vội vàng liếc mắt nhìn hắn, lại hơi cúi đầu:

- Tam ca, huynh chớ buồn, là phu nhân không cho phép nói với huynh, mấy vị tiểu thư cũng phải nghe người.

- Đi như vậy sao?

Lâm Vãn Vinh có vẻ tức giận, uất hận kêu lên:

- Đến cả việc này cũng gạt ta! Chẳng lẽ là càng về sau, ta lại càng trở thành người ngoài của Tiêu gia hay sao?

“Tam ca nổi giận rồi, mặt đen như than ấy!” Hoàn Nhi bị dọa không dám nói gì, đành ấm ức cúi đầu.

- Hoàn Nhi… xin lỗi…!

Thấy tiểu nha đầu rơm rớm nước mắt, Lâm Vãn Vinh vội vàng xin lỗi, tươi cười:

- Những lời này không phải nói với muội. Phu nhân đi lâu chưa?!

Hoàn Nhi ừm một tiếng, lau đi nước mắt, nhìn sắc trời, dịu dàng nói:

- Cũng gần nửa canh giờ.

“Gần nửa canh giờ?” Lâm Vãn Vinh lắc đầu than thở, khoát khoát tay nói:

- Muội gọi Cao Tù nhanh chóng tới gặp ta, thuận tiện chuẩn bị luôn cho ta một cái xe ngựa!

Hoàn Nhi nghe lời, vội vội vàng vàng rời đi. Một thoáng sau liền thấy Cao Tù vội vàng xông vào:

- Lâm huynh đệ, ngươi tìm ta?

- Cao đại ca, đệ muốn đi thành nam.

Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn, không nói gì chỉ cười khổ:

- Tiêu phu nhân đi rồi!

Trời còn chưa sáng, những quán xá hai bên đường vẫn đóng chặt, dân chúng phần đông còn đang trong giấc mộng. Những âm thanh lọc cọc phá tan sự tĩnh lặng của sáng mai, một cái xe ngựa lớn chạy dọc theo con lộ, đi thẳng xuống cửa nam.

Ra khỏi thành, không khí có vẻ rét buốt hơn vài phần. Những giọt sương xuân kết tụ ở khắp nơi, tuấn mã chạy nhanh trên đường, thở phì phò ra hơi nóng, trong nháy mắt ngưng đọng thành hơi nước, tạo thành một dải nước long lanh dài giữa không trung.

Lâm Vãn Vinh buồn bực, ngồi dựa vào xe ngựa không cười tiếng nào. Cao Tù vô cùng thận trọng hỏi han:

- Huynh đệ, ngươi sao thế?! Sao mà âu sầu thế kia, đây không phải là tính cách thường ngày của ngươi!

- Cao đại ca, đệ không hiểu.

Lâm Vãn Vinh buồn rầu nói:

- Huynh nói phu nhân có phải là rất bất mãn đệ không? Làm sao bà lại đi chứ, mà lại cũng không nói cho đệ biết một tiếng? Đáng hận nhất là mấy lão bà của đệ cũng cùng nhau gạt đệ!

- Mắc gì lại bất mãn với ngươi? Ngươi ngẫm lại mà xem. Hai vị tiểu thư của Tiêu gia, không phải cũng sắp thành Lâm phu nhân cả hay sao? Phu nhân Tiêu gia chắc là thấy ngươi bị thương, không muốn bắt ngươi dậy sớm vất vả thôi.

Cao Tù vỗ vai hắn an ủi.

“Nhìn không ra lão Cao thô kệch này, thế mà cũng biết tâm lý ra phết!” Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Cao đại ca, trình độ nói chuyện của huynh càng ngày càng cao rồi đó, cũng không biết lừa được mấy vị phu nhân về nhà rồi?

- Cái gì mà phu nhân, mấy thứ đó khổ lắm?!

Cao Tù khinh thường phì một cái rồi nói:

- Lão Cao ta tự do tự tại, làm sao mà lại rước lấy các bà các mẹ về quản thúc chuyện tốt của ta? Hơn nữa, cóc ba chân* rất khó tìm, còn các bà các mẹ thì lại khó lòng thỏa mãn? Chỉ cần lão Cao ta nguyện ý, các muội tử trong lầu xanh, mỗi người đều là phu nhân cả, lão Cao ta một ngày đổi một cô, lại chẳng có gánh nặng gì!

(*cóc ba chân: từ lóng chỉ các cô nàng rất bốc lửa)

- Ha ha ha ha…

Lâm Vãn Vinh nghe thế cười to, lão Cao này lý luận quả thật cực kỳ hấp dẫn.

Xe ngựa chạy rất nhanh, chỉ một lát sau, Cao Tù vén rèm nhìn thoáng qua, rồi ngạc nhiên nói:

- Huynh đệ, ngươi xem kìa. Kia không phải là công chúa và Đại tiểu thư sao?!

Trời đã mờ mờ sáng, xa xa có một trường đình nho nhỏ. Dưới ánh sáng mờ ảo, dáng vẻ tuyệt vời của vài nữ tử thấp thoáng hiện lên. Tiên Nhi cầm tay Xảo Xảo, Thanh Tuyền được Ngưng Nhi đỡ, Ngọc Sương và Ngọc Nhược đứng chung với nhau, các nàng hoặc đang suy tư, hoặc khóc khẽ, lặng lẽ nhìn về phương nam.

Một chiếc xe ngựa xinh xắn xa dần, trên con đường lớn sương mù bao phủ, từ từ biến mất trong mắt mọi người.

- Hay…

Thấy xe ngựa đó càng lúc càng xa, Cao Tù cũng nóng nảy, giục xe ngựa, dây cương rung lên, hai con tuấn mã đồng thời phát ra tiếng hí dài, rồi phi nước đại, phóng đi như bay.

Tần Tiên Nhi xoay người lại, thấy Cao Tù giục ngựa như thế, nhất thời kinh ngạc:

- Là Cao Tù?! Hắn đến đây làm gì?!

Tiêu Thanh Tuyền từ từ lắc đầu:

- Chỉ sợ không phải chỉ có Cao thống lĩnh, còn có tướng công chúng ta cũng đến. Ta biết không lừa được chàng mà!

- Mau nhìn.

Chỉ thấy Cao Tù giục xe ngựa lướt nhanh trên quan đạo, còn cách mình hơn mười trượng nhưng không hề dừng lại, mà cứ thế chạy tiếp, Xảo Xảo nghi hoặc hỏi:

- Chúng ta có cần gọi không?

- Chàng cố ý để cho chúng ta thấy đó.

Tiêu Ngọc Nhược nói nhỏ, trong mắt mờ lệ:

- Đúng là tên bại hoại xấu xa, là mẫu thân không cho chúng ta nói cho hắn, sao hắn lại trách trách chúng ta!

- Không đâu!

Nhị tiểu thư vừa chia tay với mẫu thân, mắt đã khóc đỏ lên rồi, đang nép vào ngực tỷ tỷ, gạt lệ, nghe mấy người trách cứ Lâm Tam, vội vội vàng vàng ngước đầu lên biện hộ cho hắn:

- Người xấu không hẹp hòi như vậy đâu! Hắn vội vã đi tiễn mẫu thân đó, một lát nữa là quay về thôi.

Những tỷ muội này mỗi người một phong thái khác nhau, Ngưng Nhi cười khúc khích:

- Đều là tỷ tỷ muội muội, có ở chỗ này oán giận cũng vô dụng. Nếu thật sự chàng giận, thì tối nay nhốt đại ca ngoài cửa, rồi đóng cửa lại, chàng sẽ thành thật ngay ấy mà.

- Việc này, không được rồi!

Xảo Xảo nhỏ giọng nói:

- Đại ca có thương tích trong người, nếu nhiễm phải phong hàn, vậy chẳng phải làm người ta còn đau lòng hơn sao.

Tiêu Ngọc Nhược cười nói:

- Xảo Xảo, đó là muội cưng chiều hắn quá, hắn càng đắc ý hơn. Ta cảm thấy biện pháp của Ngưng Nhi tiểu thư rất tốt, gọi hắn canh cửa một lúc, hắn sẽ ngoan ngoãn ngay thôi.

Tần Tiên Nhi cười khúc khích:

- Tiêu gia tỷ tỷ, cái này kêu là chỉ nói mà không làm, dù sao tỷ và tướng công cách nhau có một cánh cửa. Chẳng phải là tỷ bảo chúng ta cho tướng công ở ngoài cửa, tỷ sau đó âm thầm đưa hắn vào phòng tỷ? Hắc hắc… tỷ chỉ cần làm vài lần là chúng ta đã biết rồi!

- Cái gì mà làm vài lần! Nói linh tinh, ta không có mà!

Đại tiểu thư đỏ bừng mặt. Tần Tiên Nhi là người phóng khoáng, chuyện gì cũng nói được cả, nghe nàng nói thú vị như thế, chư vị phu nhân đang trầm mặc đều cười ồ lên.

- Hoặc là, bắt đầu từ Ngưng Nhi đi.

Tần Tiên Nhi đảo mắt, hừ hừ nói:

- Tỷ có thật có thể để tướng công ở ngoài cửa không, tỷ làm bao nhiêu lần, ta sẽ học tỷ chừng đó lần.

- Vậy sao được?!

Lạc nữ tài nhân chu đôi môi mọng đỏ kiều diễm lên, kiều mỵ cười khẽ:

- Tướng công là bảo bối của ta, các người bỏ được, nhưng ta thì không được!

“Phì, tiểu hồ ly tinh!” Mấy vị phu nhân đồng thời cười mắng. Nhị tiểu thư cầm bàn tay nhỏ bé của Ngưng Nhi, thở dài:

- Ngưng tỷ tỷ, muội bây giờ mới biết được cái gì gọi là vợ chồng giống nhau. Theo bộ dạng tỷ lúc này, nếu nói tỷ và người xấu không phải một đôi, đánh chết muội cũng không tin.

Tỷ tỷ bọn muội muội cười đùa hi hi ha ha, nỗi sầu chia ly cũng vơi đi ít nhiều.

Cao Tù đánh xe ngựa chạy như điên, cũng không biết đi bao xa, chiếc xe ngựa đã đến một chỗ dốc núi cao.

- Hu…

Hắn quát một tiếng rồi kéo mạnh cương ngựa, hai con tuấn mã đồng thời dừng lại, chân trước nhấc lên, hí dài một tiếng, xe ngựa dừng lại rất vững vàng.

Cao Tù vội vội vàng vàng nhảy xuống ngựa, đưa ghế lăn của Lâm Vãn Vinh xuống đất, chỉ về phía trước nói:

- Huynh đệ, ngươi xem kìa…

Trong núi khắp nơi đã tràn ngập ánh bình minh, giống như vừa được thắp lửa, cảnh sắc tuyệt đẹp. Giữa hai quả núi, con đường hẹp dài yên tĩnh uốn lượn về phía trước, không nhìn thấy đâu là điểm cuối. Một chiếc xe ngựa xinh xắn đang đi trên đường, tiếng lọc cọc đều đặn không ngừng, phá vỡ sự tĩnh mịch của buổi ban mai. Rèm chiếc xe ngựa đó phủ rất kín, không thấy rõ dáng vẻ người trong xe. Chỉ thấy trên màn xe có thêu chữ “Tiêu” rõ ràng thôi.

Những giọt sương mùa xuân đọng lên mặt, cảm giác buốt giá vô cùng, Lâm Vãn Vinh hít một hơi dài, nhìn chiếc xe ngựa đi dần về phía chân núi, hắn ra sức vẫy tay:

- Phu nhân, phu nhân…

Sơn cốc u tĩnh, mấy lời này như một tiếng nổ gọi bình minh, làm kinh động đám chim dậy sớm tìm thức ăn, lập tức bay tán loạn, từ những bụi rậm ven đường theo ánh nắng mai phóng lên cao, tỏa đi tứ tán. Sơn cốc vọng lại mãi, tiếng vang phiêu đãng nơi nơi.

Tiếng chuông trên xe ngựa nhè nhẹ vang lên, nghe văng vẳng vài tiếng nói gì đó, nhưng tuấn mã tiếp tục chạy đều, không hề dừng lại.

- Xem ra không nghe rồi!

Cao Tù hừ một tiếng, hai tay để vào bên miệng, hít một hơi thật sâu, hô to:

- Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân, chúng ta đến tiễn người đây…

Hắn là người tập võ, tiếng thét không phải như bình thường, Lâm Vãn Vinh nghe ù cả tai, Cao Tù tru lên như vậy, nhưng chiếc xe ngựa đó vẫn lúc lắc đung đưa, tiếp tục tiến lên không hề có ý dừng lại.

- Chắc không phải là đang ngủ đó chứ?!

Cao Tù nghi hoặc hỏi, Lâm Vãn Vinh thở dài:

- Có lẽ là vậy rồi…

- Ủa, tấm màn vén lên rồi kìa.

Cao Tù đột nhiên mừng rỡ kêu lên. Lâm Vãn Vinh vội vàng đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy xe ngựa càng lúc càng chậm, cuối cùng cũng dừng lại. Màn xe từ từ vén lên, bên trong lộ ra một gương mặt xinh đẹp.

- Cao tráng sĩ, bảo trọng!!

Tiêu phu nhân mỉm cười vẫy tay.

- Tạ phu nhân, người cũng xin bảo trọng!

Cao Tù ôm quyền hét lớn vài tiếng, phu nhân khẽ gật đầu ra hiệu, nụ cười thật là ngọt ngào.

- Lâm huynh đệ, làm sao ngươi không nói gì?!

Cao Tù đợi một lúc lâu, nhưng lại không nghe thấy giọng của Lâm Vãn Vinh, nhất thời vô cùng kỳ quái. Quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Lâm đại nhân kéo ghế lăn núp vào một chỗ mà người trên xe ngựa kia nhìn không tới.

- Không cần phải nói!

Lâm Vãn Vinh cười khoát tay:

- Tiễn là tiễn, chủ yếu là biểu đạt được tâm ý của chúng ta là đủ rồi, cần gì câu nệ hình thức! Huống hồ, đệ còn về Kim Lăng nữa mà.

- Cũng đúng!

Cao Tù gật gật đầu:

- Có tâm ý vậy là đủ rồi. Tiêu phu nhân, tái kiến!

Một bàn tay trắng muốt mềm mại, lẳng lặng kéo rèm xe xuống, ngưng lại rất lâu. Rồi khẽ vẫy vẫy, tấm rèm nhè nhẹ lay động, như ngừng một lúc. Cũng không biết dừng lại bao lâu, đến cả Cao Tù cũng thấy ngạc nhiên, rốt cuộc tấm rèm đó rốt cục cũng từ từ hạ xuống, xe ngựa lại đi tiếp, âm thanh đều đều vang lên, lọc cọc lọc cọc… như gõ vào lòng người.

Xe ngựa đi xa rồi, dần dần biến mất trong tầm mắt hai người, tư vị ly biệt này, đến cả Cao Tù cũng thấy có chút bồi hồi:

- Tiêu phu nhân đi rồi, chúng ta cũng phải bắc thượng. Lần này đi sống hay chết, không ai biết cả. Huynh đệ, ngươi nói xem, người sống trên đời, rốt cuộc là vì cái gì?

- Cao đại ca, vấn đề của huynh luôn làm cho đệ bừng tỉnh.

Lâm Vãn Vinh thở dài:

- Có lẽ là vì khoái hoạt. Thời gian đệ khoái hoạt nhất là thời gian ở Kim Lăng, một ngày nào đó đệ sẽ trở về!

Nói cao siêu như vậy, lão Cao không chịu được, hắn cười nói:

- Lâm huynh đệ, chúng ta bây giờ đi đâu?! Hồi phủ không?! Mấy vị phu nhân của ngươi còn ở bên kia chờ đó.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

- Tạm thời không trở về, đệ muốn đi một nơi rất trọng yếu, trọng yếu như sinh mạng của đệ vậy!



No comments:

Post a Comment