Jun 20, 2012

Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 465

Chương 465: táng sa


Dịch: workman
Biên tập: Melly
Nguồn: www.tangthuvien.com





- Thoái xuất Ngũ Nguyên?

Không chỉ Từ Chỉ Tình, Tả Khâu, mà đến cả Hồ Bất Quy và Đỗ Tu Nguyên vốn đi theo hắn đã lâu cũng lắp bắp kinh hãi.

Từ Chỉ Tình nhìn hắn tràn đầy vẻ trông mong:

- Phương pháp thoái lui như thế nào, ngài nói nhanh lên.

Lâm Vãn Vinh lấy ra vài cây bút với nghiên mực, theo thứ tự mà bày ra:

- Từ quân sư, Tả đại ca, xin xem đây. Cái nghiên mực ở giữa là đại diện cho Ngũ Nguyên thành, chúng ta và người Hồ ở hai bên. Ngũ Nguyên đã vô hiểm khả thủ, chúng ta đương nhiên không cần phải tử thủ, thoái xuất Ngũ Nguyên chính là thượng sách.

Tả Khâu gật gật đầu, nghi hoặc nói:

- Thoái xuất Ngũ Nguyên thì đúng rồi, nhưng trước mắt chúng ta chỉ có hai con đường, một là đi tới, quyết chiến với người Hồ. Hoặc là lui ra phía sau vài dặm, giằng co với người Hồ! Vì sao Lâm huynh đệ hết lần này tới lần khác lựa chọn cách lui ra sau?!

Đây là nghi vấn của mọi người, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào người Lâm Vãn Vinh, cùng đợi giải đáp của hắn.

- Mặc dù cùng là thoái xuất Ngũ Nguyên thành, nhưng hai cách này hoàn toàn bất đồng. Tả đại ca xin xem đây …

Lâm Vãn Vinh đẩy nghiên mực ra đến tận chỗ cuối:

- Nếu chúng ta bắc xuất Ngũ Nguyên, triển khai quyết chiến với người Hồ trên đại mạc, Ngũ Nguyên thành sẽ ở phía sau chúng ta, như vậy coi như chặn đứng đường lui của chúng ta, chỉ chừa lại cho chúng ta một đường đi rất hẹp. Nếu tiến tới, cũng có khi cần lui lại, với chiến lực hung hãn của người Hồ, quân ta cũng có khi phải triệt thoái. Một khi quyết định triệt binh, với những khẩu pháo nặng nề của thần cơ doanh, Ngũ Nguyên thành lúc này sẽ thành trở ngại cho chúng ta, như vậy là chúng ta tự mình cắt đứt đường lui, phương pháp này không thể dùng được.

Từ Chỉ Tình mỉm cười gật đầu:

- Do đó ngươi đề nghị đại quân ta thoái lui, để Ngũ Nguyên thành trở thành chướng ngại giữa chúng ta và người Hồ? Song phương cách thành giằng co nhau?!

Từ tiểu thư nói xong, lại đẩy cái nghiên mực trở về, đặt chính giữa hai quân.

- Đúng!

Lâm Vãn Vinh tán dương nhìn nàng, trầm giọng nói:

- Nếu Đột Quyết nhân muốn quyền chiến với chúng ta, chúng buộc phải đi qua Ngũ Nguyên thành. Kỵ binh người Hồ quả là rất đáng sợ, vạn mã cùng tiến, khí thế như bài sơn đảo hải đánh bất ngờ. Còn Ngũ Nguyên thành lại là một cái bức chắn thiên nhiên làm chậm lại bước tiến của chúng, mặc kệ bảo mã Đột Quyết thần tuấn bao nhiêu, khi qua Ngũ Nguyên thành chắc chắn tốc độ sẽ giảm bớt rất nhiều, việc này có thể giảm bớt khí thế của kỵ binh Đột Quyết. Còn khi tốc độ chúng giảm bớt là lúc hỏa pháo quân ta sẽ có thể phát huy tác dụng lớn nhất, oanh tạc dữ dội Ngũ Nguyên thành, bắn nát tiên phong Đột Quyết.

Tả Khâu và mọi người đều là những lão tướng kinh qua bao trận chiến, nghe hắn nói thế là hiểu ngay, Ngũ Nguyên thành tuy là một tòa pháo đài tàn phế, nhưng có thể được lợi dụng để ngăn trở địch quân, tân dụng sở trường của ta, tấn công vào chỗ yếu quân địch, quả thật đây là một biện pháp tốt.

Từ Chỉ Tình trầm tư trong chốc lát, lắc đầu nói:

- Phương pháp này tuy tốt, nhưng người Hồ cũng không phải hạng người vô năng. Nếu họ thấy Ngũ Nguyên là một tòa thành trống rỗng, chỉ sợ sẽ không tùy tiện đường đột tiến vào.

- Không tùy tiện đường đột tiến vào cũng tốt!

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Chúng ta đây cách thành giằng co với người Hồ, so nhau xem ai nhẫn nại hơn. Chúng ta có Hưng Khánh phủ làm hậu thuẫn, lương thảo lúc nào cũng có thể bổ sung, không lo về áo cơm. Trọng binh Đột Quyết thì gấp rút, chinh chiến từ xa, không phải nói cũng biết người khốn ngựa khó. Chúng ta có chỗ dựa, họ lại không thể chờ được.

- Nhưng ngài chớ quên, sáu vạn nhân mã này chỉ là tiên phong của người Hồ, phía sau còn có hai mươi vạn Đột Quyết tinh nhuệ, lộ trình chỉ một thời gian cũng sẽ tới. Một khi họ tụ hợp cùng nhau, chúng ta nhân số chiến lực đều kém hơn, chiến cuộc trong nháy mắt sẽ phát sinh nghịch biến. Đến lúc đó, người chịu thiệt sẽ là chúng ta!

Từ Chỉ Tình suy nghĩ rất xa, vội nhắc nhở hắn.

Mắt Lâm Vãn Vinh chợt lóe lên, cười hắc hắc:

- Quân sư nói đúng lắm. Lộ trình ‘chỉ một thời gian’ nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, cũng đủ cho chúng ta làm vài việc rồi. Quân ta cần thắng trận này, địa vị Ngũ Nguyên thành sẽ tăng thêm đáng kể.

Cho dù Ngũ Nguyên thành có thể ngăn cách kỵ binh địch quân, nhưng nói dựa vào nó mà Đại Hoa thủ thắng, thì có lẽ quá khoa trương. Không chỉ Tả Khâu và Vu Tông Tài không tin, đến cả Hồ Bất Quy và Cao Tù cũng nửa ngờ nửa tin. Thật ra Từ tiểu thư sớm chứng kiến sự thần kỳ của Lâm Vãn Vinh, nghe trong lời hắn hình như có vẻ chắc chắn, mỉm cười hỏi:

- Ngài muốn đem Ngũ Nguyên thành biến ra đại sự gì thế? Nói mau nghe xem nào!

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người hắn, đến cả Vu Tông Tài cũng nhìn thẳng vào hắn, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Một kế dụ địch nho nhỏ mà thôi, làm gì mà dùng chữ đại sự.

“Kế dụ địch?” Tả Khâu lắc đầu thất vọng:

- Lâm huynh đệ không phải dùng một bộ phận binh lực thủ thành, dẫn dụ người Hồ tới công sao? Biện pháp này mới vừa rồi ngươi tự mình đã phủ quyết, Ngũ Nguyên vô hiểm khả thủ, cho dù người Hồ tấn công, ngoại trừ có thể làm chậm lại tốc độ của họ, cũng không có tác dụng gì khác, họ vượt qua Ngũ Nguyên là trực tiếp đánh đến thành lũy của quân ta, có gì mà dụ địch?

Lâm Vãn Vinh cười thần bí:

- Tả đại ca nói đúng lắm, Ngũ Nguyên đích xác vô hiểm khả thủ, đây là điều chúng ta ai cũng biết. Nhưng nó tuyệt không phải vô dụng. Đã vô hiểm, chúng ta bắt nó làm ra chút 'hiểm' không được sao?

Trong thành Ngũ Nguyên tạo 'hiểm'? Càng nói càng huyền bí, một thành đất bằng phẳng, làm sao mà tạo 'hiểm'? Mọi người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không ai lĩnh hội được ý tứ của hắn.

Lâm Vãn Vinh ung dung thở dài nói:

- Chiến tranh mà, phải dùng thủ đoạn ác ôn nhất. Kỵ binh Đột Quyết tuy lợi hại, nhưng Đại Hoa ta cũng có bảo bối độc ác độc nhất vô nhị, làm người Hồ táng đởm kinh hồn …

- Hỏa dược?! Ngài nói chính là hỏa dược!

Từ Chỉ Tình quả nhiên thông minh lanh lợi, Lâm Vãn Vinh vừa nhắc tới, nàng đã kêu lên kinh ngạc, trên mặt nhất thời có vẻ vui mừng vô hạn.

Thật sự là một từ đã làm tỉnh người trong mộng, bọn người Tả Khâu, Vu Tông Tài đều giật mình hiểu ra. Ngũ Nguyên thành đúng là một pháo đài bằng phẳng, ngoại trừ chôn thuốc nổ, làm sao tạo được ‘hiểm’ chứ? Kế sách này đối với Từ Chỉ Tình thì không đáng một xu, nhưng khi chiến sự phức tạp như thế này, có mấy người có thể nghĩ tới chuyện đó? Suy nghĩ của Lâm tướng quân quả là thiên mã hành không, cực kỳ cao rộng.

- Đúng, đúng là thuốc nổ!

Lâm Vãn Vinh hít một hơi, rồi chợp than thở:

- Chỉ mong những liệt sĩ Đại Hoa đã an nghỉ ở Ngũ Nguyên không trách ta phá hủy di hài họ thôi.

- Không đâu!

Hồ Bất Quy hưng phấn đỏ bừng mặt:

- Nếu thật có thể giết được người Hồ, những huynh đệ này chỉ sợ cũng khấu đầu cầu ngài chôn thuốc nổ ấy chứ. Lâm tướng quân, đầu óc ngài làm sao mà giỏi thế, chủ ý gì cũng có thể nghĩ đến, lão Hồ ta thật sự phục ngài rồi!

Chư vị tướng lãnh lộ vẻ vui mừng, nhất tề gật đầu, hiển nhiên đều tán thành ý kiến của Lâm Vãn Vinh, không khí bên trong đại trướng nhất thời thoải mái rất nhiều.

Từ Chỉ Tình trầm tư rồi nói thêm:

- Chúng ta có hỏa dược. Nếu thật có thể dùng một đội quân nhỏ để dụ người Hồ tiến vào Ngũ Nguyên thành, quân ta giả vờ thối lui ra khỏi Ngũ Nguyên, người Đột Quyết nhất định truy sát không tha. Như thế người Hồ sẽ bị chia làm ba đoạn, trong thành, nam thành, bắc thành. Một khi hỏa dược được điểm hỏa, ngăn trở bộ phân địch quân phía bắc không cho vào thành, đám trong thành và địch quân truy kích, tất sẽ trở thành đồ trong túi chúng ta.

Từ Chỉ Tình phân tích tình hình như thế, mọi người mới lĩnh ngộ ra trong đó thì ra còn có huyền cơ, nếu có thể thuận lợi áp dụng được, việc chiến thắng của Đại Hoa lần này là không thể nghi ngờ. Ngũ Nguyên thành nhìn như vô dụng, lại được Lâm Vãn Vinh diệu thủ hồi xuân, hóa thành nơi có vị trí trọng yếu nhất lần này, các tướng đều như được vén sương mù thấy trăng sáng, cảm giác trở nên sáng sủa. Nếu lần nàyđại thắng, tất sẽ thành cuộc chiến kinh điển của Đại Hoa, lưu danh thiên cổ.

Tâm tình Từ tiểu thư cũng thoải mái nhiều, nhìn Lâm Vãn Vinh cười quyến rũ:

- Lâm tướng quân, ta an bài như vậy được không? Ngài còn có gì bổ sung không?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Nàng nói hết rồi, ta còn có thể bổ sung cái gì nữa? Cái ta lo lắng duy nhất là tên mãnh tướng Đột Quyết Nỗ Nhĩ, Nỗ Nhĩ cái gì đó…

Hồ Bất Quy nhắc:

- Bẩm tướng quân, là mãnh tướng Đột Quyết Nỗ Nhĩ Toa Cáp! Tên Đột Quyết này cũng giống như con bọ hung ăn phân trên thảo nguyên, rất khó đọc!

Các tướng trong trướng cười to, không khí càng lúc càng vui vẻ. Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Đúng, đúng, đúng là Nỗ Nhĩ Toa Cáp, cũng là Hồ đại ca có trí nhớ tốt. Ta lo tên Toa Cáp ăn thịt sói lớn lên, không có đảm lượng, không dám công thành, vậy thì có thể không thành công.

Từ Chỉ Tình gật gù:

- Nỗ Nhĩ Toa Cáp chính là một trong ba mãnh tướng thủ hạ của Ba Đức Lỗ, kiêu ngạo dũng mãnh, không có gì không dám làm! Lần này phòng thủ Ngũ Nguyên, dụ địch xâm nhập, khó khăn rất lớn, nếu xử trí không khéo, có thể bị vây chặt mà chết. Bởi vậy, trấn thủ Ngũ Nguyên phải là một vị đại tướng có trí mưu lẫn dũng mãnh. Chẳng biết vị tướng quân nào nguyện gánh vác trách nhiệm này?

Cả đại trướng chìm vào yên lặng. Từ tiểu thư nói không sai, mấu chốt cuộc chiến này chính là dụ địch. Sáu vạn kỵ binh Đột Quyết điên cuồng tiến công, dưới chân lại chôn đầy hỏa dược, một xử trí không khéo, sẽ là hạ tràng tan tành mây khói, ai dám tọa trấn Ngũ Nguyên chứ?

Đôi mắt đẹp Từ Chỉ Tình mở lớn, ánh mắt như lướt qua tất cả mọi người, xem ra có vẻ đagn hỏi ý kiến mọi người.

Lâm Vãn Vinh e hèm vài tiếng, nói tưng tửng:

- Hay là ta đi! Dù sao kế hoạch này cũng là ta đưa ra, không ai thích hợp hơn ta.

- Không thể!

Hồ Bất Quy vội vội vàng vàng đứng ra:

- Lâm tướng quân chính là Hữu lộ thống soái, một người ảnh hưởng đến toàn cục, sao có thể dễ dàng đi vào nguy hiểm được? Bẩm quân sư, mạt tướng Hồ Bất Quy nguyện đi!

- Mạt tướng Đỗ Tu Nguyên nguyện đi!

Hữu lộ liên tiếp có hai người, xem ra đúng là muốn chia sẻ với chủ soái, làm Lâm tướng quân thấy rất có mặt mũi. Lâm Vãn Vinh bật cười:

- Hai vị đại ca hà tất cướp công của ta, chúng ta ai mà không giống nhau chứ?

Trên mặt có vẻ hơi ngượng, nghiêm mặt liếc mắt nhìn thủ hạ, Vu Tông Tài nhìn sang gương mặt đáng yêu của Từ tiểu thư, trong mắt hiện lên vẻ say đắm, rồi cắn răng, lớn tiếng nói:

- Bẩm quân sư, mạt tướng nguyện đi!

Thoáng cái là có đến rồi ba người, Từ Chỉ Tình do dự trong chốc lát, nhìn về phía Tả Khâu và Lâm Vãn Vinh:

- Theo nhị vị tướng quân thì sao, phái người nào đi Ngũ Nguyên?

Tả Khâu đáp:

- Ba vị huynh đệ này đều là lương đống quân ta, phái ai đi cũng sẽ không nhục sứ mạng. Nhưng cứ để quân sư quyết định.

Từ Chỉ Tình gật gù, lại liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, xem ra muốn nghe ý hắn. Lâm Vãn Vinh nhìn mặt Hồ Bất Quy và Đỗ Tu Nguyên, nghiêm nghị bảo:

- Đỗ đại ca rất giỏi mưu lược, Hồ đại ca chuyên về đối địch, lần này dụ địch không cần thủ thắng, nhưng cần khéo léo. Ta đề nghị do Đỗ Tu Nguyên lĩnh một vạn tinh kị tiến vào Ngũ Nguyên.

Từ tiểu thư trầm tư một lúc lâu, đột nhiên nhướng mày lên hô:

- Đỗ Tu Nguyên nghe lệnh!

- Mạt tướng có mặt!

Từ Chỉ Tình lấy ra một cái lệnh tiễn:

- Lệnh cho ngươi lĩnh một vạn kỵ binh, đóng ở Ngũ Nguyên, linh hoạt chiến đấu, dụ Nỗ Nhĩ Toa Cáp công thành. Lúc thành bị phá, không được ham chiến, lập tức triệt ly!

- Tuân mệnh!

Đỗ Tu Nguyên hô lớn một tiếng, tiếp nhận lệnh bài!

- Vu Tông Tài nghe lệnh! Lệnh cho ngươi thống soái một vạn kỵ binh, chuyên tiếp ứng cho Đỗ Tu Nguyên thoái lui, không được sai lầm!

Vu Tông Tài ôm quyền lĩnh lệnh tiễn. Từ tiểu thư sắc mặt nghiêm cẩn, cất cao giọng:

- Ba quân tướng sĩ nghe lệnh! Ngày mai chiến đấu, chính là lúc ta Đại Hoa dương danh thiên hạ, chư quân giữ vững trận hình nghiêm cẩn, tuân theo hiệu lệnh, lấy Lâm Tam làm tiên phong, Tả Khâu giữ Tả lộ, Hữu lộ trấn thủ trung quân, ai tiến dưới thưởng, ai lui bị chém! Toàn quân một lòng, dũng cảm chiến đấu, thề chém người Hồ rơi ngựa!

- Thề chém người Hồ rơi ngựa!

Chúng tướng nhất tề hô vang, rồi cáo từ xuất doanh, trở về an bài mọi việc.

Trời chiều từ từ hạ xuống, xa xa trên đại mạc, cát bụi như tuyết, bao phủ ngợt trời khiến những tia nắng hoàng hôn đỏ như máu cũng trở u ám. Vô số căn lều màu trắng như những đóa hoa nhỏ nở rộ, nhô lên giữa cát bụi, tiếng chiến mã hí lên cùng tiếng bão cát cuồng quay giao nhau thành một khúc nhạc tái ngoại thê lương. Những làn khói bốc lên lay động trời chiều, từ xa nhìn lại, thấy tựa như một tấm khăn che mặt trùm lấy hoàng hôn.

Lâm Vãn Vinh ngồi trên mặt đất, dùng ngón tay vẽ phác những hình ảnh trên nền cát dày, trong chốc lát, vài gương cười xuất hiện trước mắt sống động như thật.

Thanh Toàn, Đại tiểu thư, Ninh Tiên tử, An hồ ly, Ngưng Nhi, Xảo Xảo, Ngọc Sương…hoặc ngượng ngùng, hoặc cười vui, hoặc hờn dỗi, hoặc tức giận... những nữ tử đều linh hoạt, như đang cười đùa trước mắt hắn. Cát bụi không ngừng thổi vù vù xóa đi những bức họa vừa vẽ, nhưng hắn không buồn bực chút nào, lại bắt đầu vẽ tiếp.

- Ngươi làm cái gì đó?!

Giọng nói thong dong Từ Chỉ Tình vang lên bên tai. Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại, đã thấy Từ tiểu thư chẳng biết khi nào đã thay nhung trang, mặc một cái váy màu hồng tím nhạt, mái tóc đen huyền được vấn lụa lên cao, giản dị vô cùng. Trên mặt nàng trùm một khăn mỏng manh để che đi bụi cát, da thịt mềm mại mượt mà như bích ngọc, đôi mi thanh tú cong vút, hai con ngươi như nước mưa xuân tháng ba, bão cát lùa qua xiêm y của nàng, lồng lộng trong gió.

Lâm Vãn Vinh liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới:

- Nếu không phải nàng mặc bộ y phục này, ta không nhớ nổi trong quân còn có nữ nhân! Không tệ không tệ, một bông hồng giữa biển cát, quả thật đẹp! Tối thiểu đẹp hơn ta!

- Ai so với ngươi?!

Từ Chỉ Tình hừ một tiếng tức giận, sắc mặt đỏ bừng lên dưới ánh trời chiều:

- Lại trốn ở chỗ này lười biếng, mọi việc trong doanh trại của ngươi đã an bài chưa?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Trong toàn quân, người không tin ta nhất là nàng đó! Chưa an bài mọi việc, ta dám ra đây không? Còn không được bị nàng xử theo quân pháp sao!!

Đôi môi đỏ mọng của Từ Chỉ Tình mím lại, hừ một tiếng, chậm rãi ngồi bên người hắn, không nói một lời.

Lâm Vãn Vinh vẽ vài lão bà, những bức họa đã bị xóa hết rồi, thở dài một tiếng, mỏi mệt nằm trên mặt đất, mặc cho cát bụi thổi đầy mặt mũi, mắt vẫn nhìn thẳng lên trời ngẩn ngơ.

- Nhớ nhà à?!

Từ Chỉ Tình vô cùng cẩn thận phủi bụi trên quần áo, buồn bã hỏi. Nhìn bộ quần áo mới tinh bị nhiễm cát bụi vàng quách, trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ đau lòng.

- Hơi hơi!

Lâm Vãn Vinh hai tay cái gối dưới đầu, trả lời chầm chậm. Nhìn bàn tay nhỏ bé của Từ Chỉ Tình phủi cát bụi trên quần áo, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng, nhịn không được mở miệng cười nói:

- Nàng yêu quí xiêm y này thì không nên mặc, mặc vào cũng không ai xem. Ở đây nơi nơi cát bụi, không đến nửa canh giờ phải thay đồ rồi, lại không có nước giặt quần áo. Nàng không phải tự làm khổ mình sao?

Từ Chỉ Tình cười lạnh:

- Ai cần ngươi quản như vậy?! Ta thích mặc thì mặc, không liên quan gì tới ngươi!

“Đây có phải là nữ quân sư vừa phát lệnh oai phong, vô cùng trấn định đó không?” Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu, đột nhiên nhớ tới ngày ấy nàng tới phủ thăm mình rồi nói những lời gây gổ, nhìn nàng bây giờ, tựa hồ không còn nhớ gì nữa.

Mùi thơm thoang thoảng, Từ Chỉ Tình ngồi bên người hắn, nhìn trân trối ánh tà dương trên đại mạc, hai mắt long lanh, khẽ thở dài:

- Trời chiều thật đẹp! Cũng không biết, ta còn có thể thấy bao nhiêu lần mặt trời lặn như vậy nữa?!

- Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, mỗi ngày đều có mà, có gì mà không nhìn được?!

Lâm Vãn Vinh phất tay, cười cười nói.

Từ Chỉ Tình liếc mắt nhìn hắn, hừ khẽ một tiếng, hai tay nắm một nắm cát, năm ngón tay khẽ mở ra, mặc cho dòng cát chảy chầm chậm xuống quần áo mình.

Những hạt cát nhỏ mịn xuyên qua kẽ ngón tay chảy xuống quần áo, nhuộm bộ quần áo màu hồng tím kia thành một màu vàng đất. Hai tay nàng không ngừng nghĩ, hết nắm này đến nắm khác rắc đều lên người, khóe mắt bất tri bất giác đã rơm rớm.

Lâm Vãn Vinh nhìn với vẻ khó hiểu, ngạc nhiên:

- Từ tiểu thư nàng làm gì đó? Dùng cát giặt quần áo à?! Lần đầu ta thấy đó.

Từ Chỉ Tình khép hờ hai mắt, trong thanh âm hơi run lên:

- Cái này gọi là táng sa. Truyền thuyết tái ngoại, phàm là nữ tử si tình, nếu mặc quần áo đẹp nhất của mình, rồi giữa vùng gió cát mù mịt, ông trời sẽ cho nàng một lời hứa, đem ước nguyện cả đời nàng, hóa thành một hạt cát trên Đại mạc.

- Quá thâm ảo, ta không hiểu!

Lâm đại nhân lắc đầu thở dài.

Từ Chỉ Tình vén tóc bên tai, ôn nhu nói:

- Ngươi có biết Tháp Khắc Lạp Mã Kiền sa mạc* không?

(*sa mạc Taklimakan ở Tân Cương)

- Biết, biết, cách nơi này không xa lắm.

Lâm Vãn Vinh liên tục gật đầu.

- Mỗi ước nguyện cả đời của một nữ tử được cầu nguỵện, ông trời sẽ vì nàng ta mà thả xuống một hạt cát, vì thế mới có Tháp Khắc Lạp Mã Kiền mênh mông này!

Từ Chỉ Tình hai tay ôm gối, lệ rơi như mưa.



No comments:

Post a Comment