Jun 28, 2012

Cực phẩm gia đinh - Chương 520


Chương 520: Ngực sẽ phình to ra, mặt sẽ đỏ bừng.
Dịch: Mạnh Thường Quân
Biên tập: Melly
- Mau nhìn xem, tuyết rơi rồi…

Lý Vũ Lăng mừng rỡ hét lớn một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Chỉ thấy trên đỉnh Thiên Sơn mây mờ bao phủ, những đóa hoa tuyết giống như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, long lanh trong suốt, bay lả tả nơi đỉnh núi. Ở phía đầu đội ngũ, sau nháy mắt đã bị một tấm thảm tuyết khổng lồ che kín, nhìn về phía xa, hệt như đang chui vào trong sương mù dày đặc vậy.

Rõ ràng là lúc tháng năm, ở vùng lục địa quan trung* lúc này trời đã dần nóng lên, Thiên Sơn lúc này lại có tuyết rơi. Đưa mắt nhìn xuống trăm hoa đua sắc xa xa bên dưới, hoa tuyết và hoa đỏ ở lưng chừng núi đan xen vào nhau, lên đến đỉnh núi, loáng cái đã toàn là một màu tuyết trắng xóa. Một núi ba khí hậu, sự tráng lệ diệu kỳ của Thiên Sơn quả đúng là danh bất hư truyền.

(*TQ chia ra quan nội và quan ngoại, quan trung tức là quan nội, phần bên trong quan ải)

Tiểu Lý tử chung quy vẫn còn chút tính nết của trẻ con, có lẽ thời gian đi trong sa mạc quá dài, lúc này mắt thấy tuyết rơi đầy trời, cảnh tượng rất là hùng vĩ, lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên. Cao Tù cười nói:

- Mới ra khỏi Đại mạc liền lập tức gặp tuyết rơi, chuyến đi này của chúng ta cũng có thể tính là mưa gió tuyết sương, cái gì cũng đã trải qua, đời này từ nay không còn hối tiếc gì nữa rồi.

Hai người này thì thầm trò chuyện, Lâm Vãn Vinh lại nhíu chặt mày, Thiên Sơn tuyết rơi, nhìn thì đẹp, nhưng rơi xuống những người đang sắp vượt qua Thiên Sơn như bọn họ, chẳng khác chi đột nhiên lại có thêm rất nhiều nguy hiểm.

Mắt thấy sắc trời đã muộn, Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng nói:

- Hồ đại ca, phân phó các huynh đệ bám gần nhau một chút, trông coi lẫn nhau, đêm nay không cắm trại, đi xuyên đêm vượt Thiên Sơn.

Hồ Bất Quy cũng biết quãng đường phía trước rất nguy hiểm, vội vã “ừm” một tiếng, truyền mệnh lệnh của hắn xuống. Dọc đường đi lần này, dựa theo phân phó của Lâm Vãn Vinh, các tướng sĩ sớm đã tích trữ lá khô lại, làm thành một chiếc áo thoa* thật dày khoác lên người để chống lạnh. Khó coi thì có khó coi một chút, nhưng có tác dụng hiển thị ra rất rõ ràng.

(*loại áo khoác được đan từ cỏ, quãng sau sẽ gọi là áo khoác luôn cho dễ hiểu)

Trên người Lý Vũ Lăng mặc chiếc áo ấm áp nhất, hắn tuổi còn nhỏ, lại là trọng thương vừa mới lành, mọi người đều yêu thương hắn, lén lút đem y phục nhét vào trong bọc hành lý của hắn. Lúc này trên người hắn mặc chính là chiếc áo mới mà Xảo Xảo đã may cho Lâm Vãn Vinh trước khi đi, là Lâm Vãn Vinh đặc ý đưa cho hắn, tuy có to hơn mấy số, nhưng chống rét thì không thành vấn đề.

Càng đi lên trên, gió tuyết càng lớn. Những con gió bấc kèm theo hoa tuyết bay vù vù tới đập vào mặt, đến cả mắt cũng không mở ra nỗi, hai má bị đập vào đau nhói, rồi đông cứng lại càng thêm nhức nhối hơn.

Tuyết lớn và sa mạc đúng là hai thứ cực đoan. Một thì nóng chết người, một lại lạnh chết người, chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi mà lại phải trải qua hai loại khí hậu hoàn toàn trái ngược thế này, đúng là điều mà tất cả mọi người đều chưa từng gặp qua. Cho dù Lâm Vãn Vinh được hiệu xưng là đã đi khắp đông nam tây bắc, cũng chưa có được trải nghiệm này. Đi tuần tra một vòng, thấy tinh thần các tướng sĩ đều ổn định, nói nói cười cười, hắn lúc này mới yên tâm hơn.

Ánh mắt dừng lạ trên người Ngọc Già, hắn lại không nén nổi nhíu mày. Cái rét lạnh trên sườn núi nàng ta đã không chống đỡ nổi, huống chi lúc này còn có gió bắc cùng tuyết lớn theo kèm. Sắc mặt thiếu nữ Đột Quyết lạnh đến trắng bệch, thân thể cứng đơ. Hoa tuyết không ngừng rơi xuống, đậu lại trên mái tóc và khuôn mặt nàng, cùng với gò má mềm mịn của nàng chiếu rọi cho nhau, không ngờ lại chẳng thể phân biệt cái nào trắng hơn, cái nào lóng lánh hơn.

Gió lạnh thổi qua, hai vai nàng không khỏi run lên cầm cập. Thiếu nữ kiên cường cắn chặt răng, chưa từng thốt lên một tiếng nào. Trong bọc hành lý đầy những lá khô, bàn tay nhỏ bé của nàng xâu lại một cách khéo léo, đang mau chóng tự chế cho mình một chiếc áo khoác.


“Nha đầu này đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.” Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, bước nhanh tới vài bước, mỉm cười nói:

- Ngọc Già tiểu thư, có thể thương lượng với cô một chuyện không?

- Không cần thương lượng.

Nguyệt Nha Nhi nghe thấy tiếng nói của hắn, lập tức quay đầu đi, chẳng thèm nhìn đến một cái, lạnh lùng quăng ra mấy chữ.

Lâm Vãn Vinh đã ở cùng nàng một thời gian dài, cũng biết được tính cách của nàng rồi. Chỉ coi như không nghe thấy nàng nói gì, cười hì hì:

- Thực ra chuyện này đối với nàng mà nói, chẳng qua chỉ cần nhấc tay cái là xong. Ta thấy cô kết chiếc áo khoác này cũng không tồi, có thể bán nó cho ta không?

“Bán cho hắn?” Ngọc Già không nhịn được quay đầu sang, ngơ ngác nhìn hắn. Trên đầu tên lưu manh dính mấy bông hoa tuyết lớn, tuyết khắp trời cũng đang đập vào mặt hắn. Màu đen và màu trắng đan xen vào nhau, vô cùng rõ ràng.

Nhìn cái bộ dạng hớn ha hớn hở của hắn, dường như đã quên mất hai người vừa cãi nhau một trận.

“Kẻ này da mặt thực dày quá mức!” Ngọc Già lầm bầm một câu. Lại cũng không biết tại sao, trong lòng có chút sợ hãi, cho dù nàng có thông minh hơn nữa cũng chẳng hiểu được dụng ý của tên lưu manh này. Suy nghĩ một chút, nàng hừ mấy tiếng:

- Ngươi lại tới châm chọc ta sao? Ta chẳng tin mấy lời quỷ quái của ngươi đâu?

- Thật đó mà, ta châm chọc nàng làm cái gì.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Lần này tuyết rơi quá lớn, trên người ta lạnh lắm, cho nên muốn mua chiếc áo khoác này của cô để chống rét.

Hắn không nói còn tốt, vừa mở miệng ra, Ngọc Già lập tức lạnh giá tới tận xương. Sắc mặt nàng hệt như hàn băng, nắm chặt tay, phẫn nộ nói:

- Ngươi còn cần mua sao? Nếu ngươi muốn, trực tiếp cướp lấy là xong, Ngọc Già vốn là tù binh của ngươi, ngươi còn cần phải giả dối như thế này sao?

- Vậy không được.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu quầy quậy, hi hi ha ha nói:

- Tù binh cũng có nhân quyền mà, hơn nữa, mọi người xung quanh đều biết, ta là một người nổi tiếng thực thà, ép mua ép bán không phải là phong cách của ta. Ngọc Già tiểu thư, ta hỏi lại một lần nữa, bây giờ ta muốn mua chiếc áo khoác này của nàng, nàng có nguyện ý không?

Nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, không giống như đang đùa vui, Ngọc Già cắn chặt răng, hừ một tiếng:

- Ngươi thực sự rất lạnh sao?

- Rất lạnh!

Tên lưu manh gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Chiếc quần trên đùi hắn rách nát tơi tả, giờ được dùng thừng cỏ tầng tầng quấn lên. Đó là vết tích của lần hắn cứu nàng trong cơn bão cát ở sa mạc lưu lại, đã rách nát đến mức không chống nổi gió tuyết. Trên dưới toàn thân hắn, thứ ấm áp duy nhất chỉ là một chiếc áo choàng dài. Mắt Ngọc Già hơi đỏ lên, ôm chiếc áo khoác vừa mới kết xong đó một chút, cắn chặt răng, nhét vào trong tay hắn:

- Cho ngươi, mau cút đi…

Chẳng hề khách khí nhận lấy chiếc áo khoác, tên lưu manh cười khà khà:

- Cám ơn, đã mua được chiếc áo khoác này rồi, nhưng không biết Ngọc Già tiểu thư nàng muốn thù lao thế nào đây? Kim ngân tài bảo? Trân châu mã não? Hay lấy thân báo đáp…

- …Ta chẳng cần gì cả, ngươi mau cút đi…

Thiếu nữ tức giận hét lên, nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của tên lưu manh này, nàng cắn chặt môi đến chảy máu, hận không thể đấm mạnh vào mặt hắn một phát.

- Được, được, ta đi.

Lâm Vãn Vinh vội vã lùi ra hai bước, mỉm cười nói:

- Con người ta chính trực thành thực, đó là chuyện ai cũng biết rồi. Nói rõ là mua, ta tuyệt đối không chiếm chút tiện nghi nào của cô. Nếu mấy thứ kia đã không có gì thích hợp, vậy đợi lát nữa ta sẽ tặng cho cô một món đồ là được, lấy vật đổi vật, chúng ta chẳng ai lỗ cả.

Cái bộ dạng nói nói cười cười này của tên lưu manh đáng ghét đến không thể dùng lời miêu tả, Ngọc Già lượm lấy một nắm tuyết, ném về phía hắn:

- Đừng có chọc ta… Kêu ngươi cút thì ngươi mau cút đi.

Nắm tuyết tung bay tán loạn, tên lưu lanh vội vã cười ha hả một tiếng, chạy mất hút về phía trước. Nhìn theo bóng lưng trong gió tuyết của hắn, ánh mắt Nguyệt Nha Nhi rủ xuống, thần sắc si ngốc.

- Tiểu Lý Tử, ngươi tới đây một chút.

Lý Vũ Lăng đang lúc hưng phấn, một ngựa đi đầu, nghênh đón làn gió tuyết. Đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến mấy tiếng gọi khẽ, quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Vãn Vinh đang đứng bên cạnh đội ngũ, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, đang vụng vụng trộm trộm hướng về phía hắn vẫy tay.
Hắn vội vã chạy đến, tươi cười:

- Lâm đại ca, huynh gọi đệ?

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, nhét chiếc áo trong tay cho hắn:

- Tiểu Lý Tử, thay ta đi làm một chuyện.

Hắn thầm thì vào tai Lý Vũ Lăng mấy câu, Tiểu Lý Tử trợn tròn mắt nhìn hắn:

- Lâm đại ca, huynh hâm à? Vụ làm ăn lỗ vốn như thế mà cũng làm, đây đâu phải là phong cách của huynh.

- Đúng như lời ngươi nói… Ta là người chịu lỗ vốn sao?

Lâm Vãn Vinh đành bất đắc dĩ lườm hắn một cái.

Lý Vũ Lăng nháy nháy mắt, nhìn thiếu nữ Đột Quyết đang đi mau trong tuyết, lại nhìn sang Lâm Vãn Vinh, đột nhiên ồ một tiếng:

- Thì ra là vậy, biết rổi, ta biết vị Ngọc Già tỷ tỷ này, trừ việc là người Đột Quyết ra, những chỗ khác đều không tồi. Lâm đại ca yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối không nói cho Từ cô cô.

Nhìn tên tiểu tử này tròng mắt láo liên, lập tức biết hắn đang nghĩ cái gì. Lâm Vãn Vinh đành nói:

- Rõ ràng đây là một chuyện cực kỳ cao thượng. Tại sao luôn có người muốn dùng ánh mắt dung tục để nhìn thế nhỉ? Phải biết, ta chẳng phải là một người tùy tiện như thế.

“Quả nhiên không phải tùy tiện như thế!” Tiểu Lý Tử vô cùng vui vẻ, tuy hắn bị người Đột Quyết làm trọng thương, nhưng tính mệnh lại là do Ngọc Già cứu. Dùng lời của bản thân hắn mà nói, người sống ở trên đời, có ân báo ân, có thù báo thù, một ngựa trả một ngựa, không thể sai khác. Bởi vậy cũng chẳng có gì bài xích thiếu nữ Đột Quyết này, trong đại quân trừ Lâm Vãn Vinh ra, chỉ còn hắn là có thể nói được với Nguyệt Nha Nhi mấy câu.

Gió tuyết càng ngày càng lớn, thổi cho mọi người đều chẳng thể mở mắt ra. Cầm lấy chiếc áo dài mà Lý Vũ Lăng đưa cho, Ngọc Già ngẩn người, lắc đầu tức giận nói:

- Ngươi nói lại với Oa Lão Công, ta tuyệt đối không cần đồ của hắn.

Lý Vũ Lăng đáp:

- Ngọc Già tiểu thư nhầm rồi, Lâm đại ca đã nói, chiếc áo khoác này không phải là đồ của huynh ấy nữa, mà là của cô.

- Của ta?

Ngọc Già cắn môi:

- Sao lại thành của ta rồi?

Tiểu Lý Tử mỉm cười:

- Lâm đại ca nói huynh ấy và cô làm ăn với nhau, phải giao dịch công bằng. Lấy của cô một chiếc áo, trả lại cho cô một chiếc áo, lấy vật đổi vật, chẳng ai bị lỗ cả. Chiếc áo này bây giờ là của cô rồi, cô có vứt nó đi cũng vậy thôi, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới Lâm đại ca nữa.

“Không liên quan gì tới hắn nữa ư?” Nghĩ đến cái bộ dạng hớn ha hớn hở của tên lưu manh khi nói chuyện với mình, thì ra là đã cố ý tính kế sẵn rồi. “Người này da mặt làm sao mà dày thế được?” Nàng ngẩn người hồi lâu, tim đập lúc nhanh lúc chậm, đột nhiên một cảm giác hờn giận trào dâng, nàng cầm chiếc áo vứt xuống mắt đất, nhẹ nhàng kêu lên:

- Hắn đang làm cái gì thế, lại tới lừa gạt ta? Ta chẳng thèm đồ của hắn, ta không cần…

Chỉ là nàng đã cất tiếng muộn một chút, Lý Vũ Lăng truyền lời xong, sớm đã rời đi, lúc này đang cùng Lâm Vãn Vinh, hai người đi đầu đội ngũ, cười hi hi ha ha vui vẻ.

Tuyết càng rơi càng lớn, từng mảng từng mảng hoa tuyết chậm rãi rơi xuống, đang hạ xuống những chiếc áo dài to lớn, phảng phất như những bông hoa nhỏ đang nở rộ, mỹ lệ vô ngần.

Ngọc Già ngơ ngác đứng yên, đến cả cái rét lạnh ghê gớm kia cũng không cảm giác thấy. Nàng hơi khom người xuống, nhặt chiếc áo dài rơi dưới mặt đất lên, chậm rãi phẩy phẩy, gạt những bông hoa tuyết xuống.

Trên chiếc áo vẫn còn vương lại chút ấm áp, phảng phất như hơi ấm của vòng tay tên lưu manh vậy. Nghĩ đến tình hình vụ làm ăn giữa mình và tên lưu manh, trong lòng nàng chẳng biết là đang có cảm giác gì.

“Tại sao ngươi và ta giống nhau, đều thích đi lừa người thế?” Nàng nắm chặt chiếc áo, vừa cười vừa khóc, nước mắt tuôn xuống như mưa.

Trong cơn mưa tuyết lớn, cuối cùng cũng leo được lên đỉnh Thiên Sơn. Bốn phía toàn là tuyết động, gió lạnh mang theo những tiếng gào thét không ngừng vang lên bên tai. Trên bầu trời ngợp bóng mây đen kịt kia, lại treo lửng lơ một chiếc khay ngọc, ánh trăng tuôn ra như nước đan xen cùng những hoa tuyết, soi rọi đỉnh núi sáng tỏ như ban ngày.

Tuyết nguyệt cùng hiện, đây đúng là một cảnh tượng kỳ lạ chẳng ai ngờ nổi, khiến cho tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải hành quân đến đây, ai có thể tin được trong trời đất lại có một truyền kỳ như thế này.

- Thiên Sơn quả nhiên là một nơi tuyệt vời a!

Hồ Bất Quy lẩm bẩm nói một mình.

Cao Tù lại không có nhiều cảm xúc như thế, hắn dò xét Lâm Vãn Vinh với vẻ hiếu kỳ, tặc lưỡi nói:

- Lâm huynh đệ, chiếc áo khoác này của ngươi tay nghề tinh xảo thật, vô cùng đặc biệt đó.

- Vậy sao?

- Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Cái này là dùng một số tiền lớn mua đó, phải tạm mặc lên thôi.

Trong mưa tuyết mênh mông, bầu trời phía xa là một mảng lờ mờ. Đến cả bóng dáng của A Nhĩ Thái sơn cũng chẳng nhìn thấy nữa. Nhìn xuống bên dưới, toàn là một mảng mưa tuyết trắng xóa mênh mông, bên dưới là vô số những hố bẫy, cột băng, vực băng, vùng tuyết lở đầy nguy hiểm, có thể dẫn đến tử vong, chẳng ai biết được con đường phía trước có những gì đang chờ đợi bọn họ.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt lại:

- Hứa Chấn, ngươi tìm mấy huynh đệ mẫn cán buộc dây thừng vào, thăm dò con đường phía trước, phải nhớ an toàn là trên hết, thà chậm một chút cũng không thể liều lĩnh.

Lên núi dễ xuống núi khó, đặc biệt là ở Thiên Sơn trong cơn mưa tuyết thế này. Mọi người là lần đầu tiên vượt qua núi tuyết, đối mặt với con đường tuyết mênh mang thế này, mỗi một người đều rất cẩn trọng, mấy người Hứa Chấn lập thành một đội thám hiểm nhỏ dò dẫm từng bước ở phía trước, đại quân xếp thành hình chữ nhất mà theo, tộc độ cực chậm. Lâm Vãn Vinh chốt ở sau cùng, cẩn thận kiểm tra xem có chiến sĩ nào rớt đội ngũ không.

Hành quân trong mưa tuyết, thời tiết lạnh giá là chuyện rõ ràng. Trong toàn quân, ngoài Lâm Vãn Vinh ăn mặc đơn sơ nhất, còn tất cả đều quấn chặt người lại như người cỏ. Hắn tùy ý bốc lấy một nắm tuyết nhét vào mồm nhai kỹ, vừa lành lạnh mà lại vừa ngọt ngào. Lại hà một hơi vào lòng bàn tay, dùng sức xoa xoa bàn tay đã đỏ ửng lên kia.

Y phục trên người bị kéo vài cái, Lâm Vãn Vinh quay đầu lại, lập tức cả kinh. Đứng trước mặt không ngờ lại là Ngọc Già, ở sau cùng đội ngũ chỉ còn lại có hai người bọn họ mà thôi.

Trên người Ngọc Già mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình của Lâm Vãn Vinh, chiếc ống tay áo to lớn đã được quấn chặt lại, thân hình tuyệt mỹ với những đường cong nhấp nhô lúc ẩn lúc hiện. Lâm Vãn Vinh đưa mắt quan sát trên trên dưới dưới cả người nàng mấy lượt, cười nói:

- Đừng trách ta không nhắc nhở nàng. Cái ‘áo’ này của ta không chịu nổi sự lôi kéo của cô đâu, không cẩn thận một chút là sẽ thành khoan y giải đái (rút dây cởi áo) đó.

Ngọc Già cúi thấp đầu xuống hừ một tiếng, trong tay bỗng có một quả gì đó màu bạc hiện ra như ảo thuật:

- Cho ngươi.

Thứ quả đó tỏa ra một mùi hương thơm ngát, trên cuống còn dính bùn đất và tuyết đọng, dường như vừa đào ra từ trong tuyết vậy. Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:

- Đây là cái gì?

- Độc dược.

Ngọc Già lạnh lùng đáp lại.

- Độc dược này đẹp quá đi.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì liếm một cái lên quả đó. Một mùi thơm ngào ngạt lan xuống bụng, thân thể lập tức ấm áp lên, sau hồi lâu mới biến mất.

- Đây là thứ gì thế?

Hắn mở to mắt lấy làm kỳ quái hỏi.

Ngọc Già hừ một tiếng:

- Cái này gọi là ngân quả, sinh trưởng ở dưới núi tuyết, công năng làm mềm tứ chi, xua đuổi cái rét, mấy chục năm mới chín một lần, coi như ngươi may mắn mới được ăn nó, có thể giữ cho ngươi một canh giờ không bị lạnh.

- Dâm quả?

Lâm Vãn Vinh mở to mắt ra:

- Vậy chẳng phải là xuân dược sao? Cái này mà cô cũng tìm ra được.

- Là ngân trong ngân sắc, không phải là chữ dâm trong tên dâm trùng của ngươi… Sao ngươi không đọc y thư thế?

Ngọc Già vừa xấu hổ vừa tức giận, hai má đỏ bừng cả lên.

(* trong tiếng Trung chữ ngân 银 và chữ dâm淫 đọc hoàn toàn giống nhau)

“Dâm trong dâm sắc? Dâm trong dâm trùng?” Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt cả nửa ngày, hắn chẳng thể nào nghĩ thông được, hai chữ “dâm” này rốt cuộc là có gì khác biệt. Nhưng với y thuật của Ngọc Già, nàng nói dâm quả có thể trừ hàn, vậy chắc chắn là không thể sai được.

(LVV vẫn chỉ nghĩ đến chữ dâm, vì dâm sắc cũng có nghĩa.)

Nhìn bàn tay đã bị lạnh đến đỏ bừng lên của Ngọc Già, thấp thoáng còn dính chút tuyết và bùn đất, Lâm Vãn Vinh cười hì hì, đưa ngân quả đó lại cho nàng:

- Thứ đồ chơi này không tồi, hay là nàng giữ lại đi. Con người ta thân thể cường tráng, chẳng cần xuân dược đâu… À, không phải, là không sợ lạnh đâu.

- Ta đã ăn rồi.

Ngọc Già cúi đầu ương bướng bảo.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Tiểu muội muội, muội có biết điểm đặc trưng rõ ràng nhất khi nữ nhân nói dối là cái gì không?

- Là cái gì?

Ngọc Già cắn răng hỏi.

- Đó chính là… ngực sẽ phình to ra, mặt sẽ đỏ bừng!

Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chăm vào nàng, nghiêm túc gật đầu.

Ngọc Già ngưng cả thở, mặt mũi đỏ bừng cả lên, bộ ngực mềm mại phập phồng lên xuống, tức giận mắng:

- Ngươi mới to ra, ngươi mới đỏ mặt, đồ dâm trùng ngươi…!


- Muội nhìn xem.

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt:

- Cái ta nói, có cái nào không ứng nghiệm ư?

“Đáng chết, lại trúng kế của hắ!” Ngọc Già sau nháy mắt đã tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng lên, không thể tiêu tán nổi nữa, nàng vội vã áp chế tâm tư dồn dập trong lòng, bình thản nói:

- Ngân quả này, ngươi rốt cuộc có cần không?

Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu:

- Thứ đồ này, nàng còn cần hơn ta, hay là nàng cứ giữ lại đi!

- Được!

“Bộp” một tiếng, Ngọc Già vứt ngân quả đó xuống đất, hung hăng dẫm đạp lên:

- Ngươi không cần, ta cũng không cần.

Thứ quả đó sau nháy mắt đã vỡ tan tành, mùi thơm thanh đạm lan ra, loáng cái đã ngấm hết xuống tuyết. Ngọc Già vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh liếc hắn một cái, quay người chạy thẳng xuống chân núi.

“Nha đầu này, quá bạo lực rồi!” Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ đành lắc lắc đầu, lại cảm thấy dưới chân rung chuyển, thấp thoáng có tiếng ầm ầm từ sau lưng truyền đến.

Ngọc Già nghe thấy thanh âm này, sắc mặt lập tức biến đổi, quay nhanh đầu lại, chút nữa thì ngã xuống mặt tuyết.

Trên đỉnh Thiên Sơn tiếng gió gầm rú ào ào, tiếng ầm ầm đó vang lên không dứt, ngọn núi đó như sắp sụp đổ vậy, băng tuyết khắp đất trời ào nhanh xuống như sóng trào, khí thế mạnh mẽ, sau nháy mắt đã đổ ập xuống.

Sóng tuyết đầy trời sau nháy mắt đã đến sau lưng Lâm Vãn Vinh, ‘ầm’ một tiếng, nuốt trọn bóng dáng hắn vào.

- Oa Lão Công…!

Ngọc Già chạy như điên cuồng về phía đó, trái tim như bị xé nát thành từng mảnh nhỏ…



No comments:

Post a Comment