Jun 3, 2012

Cực Phẩm Gia Đinh-Chương 76


Chương 76
PHẢN HỒI (TRỞ VỀ)

Dịch : MTQ
Biên dịch: Melly
Biên tập: Asin
Đường xuống núi rất gập ghềnh, đại tiểu thư tựa hồ rất khó khăn, đôi chân nhỏ bé cứ bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, mấy lần suýt ngã nhưng cắn răng không kêu một tiếng. Lâm Vãn Vinh thấy nàng không thèm nhìn mình, thầm nghĩ: “Tiểu nữ cao ngạo này quả thật quật cường.”

Hai người xuống tới chân núi, đã thấy quan binh đã toàn bộ rút đi, khắp nơi tĩnh lặng đến nỗi không thấy một bóng dáng chim chóc.

Lâm Vãn Vinh ở chỗ này hoàn toàn không biết đường, chỉ có thể phân biệt phương hướng, đại tiểu thư thấy dáng hắn đứng giữa đường lớn nhìn quanh ngớ ngẩn, đằng hắng một tiếng, lại vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn lại, lòng nhủ: “ngươi cứ chọc ta nữa đi!”

Lâm Vãn Vinh thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, hiểu ngay nàng hiển nhiên biết nơi này, liền cười khổ nói:
- Đại tiểu thư của ta, nàng nói đi.

Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, mặt khinh khỉnh nở một nụ cười đắc ý, rồi mới dịu dàng đáp:
- Nơi này là huyện Đương Đồ.

Huyện Đương Đồ này ở biên giới tỉnh An Huy, cách Kim Lăng vài trăm dặm lộ trình, khi đại tiểu thư đi làm ăn, đã tới huyện Đương Đồ, tự nhiên nhận ra đường. Bọn tặc nhân kể ra cũng hao tổn nhiều tâm lực.

Hai người cùng nghỉ ngơi trong trấn, ăn bữa sáng rồi kiếm chỗ tắm rửa, thay đổi y phục, sau đó thuê một chiếc xe ngựa, thẳng tiến Kim Lăng. Cũng may là Lâm Vãn Vinh có mang theo chút bạc vụn tùy thân mới có thể thuê chiếc xe ngựa này, Tiêu Ngọc Nhược là thiên kim đại tiểu thư, trên người căn bản không có thói quen mang theo ngân lượng. Nhưng lại mang theo không ít phấn son, nữ nhân mà, đều như vậy cả, hắn trong lòng cảm thán.

Tiếng xe ngựa lách ca “lách cách….”, một mạch thẳng hướng bắc. Đại tiểu thư trong xe trầm mặc, Lâm Vãn Vinh cũng ngáp một cái, tối hôm qua hắn cùng lão bà "chàng chàng thiếp thiếp" suốt cả đêm. Bây giờ thập phần mệt mỏi, tựa vào thành xe mơ mơ màng màng đang muốn ngủ, lại nghe đại tiểu thư nói:
- Lâm Tam, Tiếu tiểu thư nọ là người ở đâu?

Lâm Vãn Vinh nói:
- Đại khái là người kinh thành.

Tiếu Thanh Tuyền không có nói thân thế của mình. Lâm Vãn Vinh tôn trọng nàng, tự nhiên cũng không hỏi.

Tiêu Ngọc Nhược hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn:
- Nàng ta trông thật xinh đẹp, như một tiên nữ giữa chốn nhân gian, mà không biết tại sao lại coi trọng ngươi như vậy. Hiển nhiên là ngươi đã dùng thủ đoạn hèn hạ nào đó.

Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm tủi thân, nếu không có xuân dược trợ trận, thì mình cùng cũng thật khó mà được như vậy. Bất quá đại tiểu thư này tựa hồ quá xem thường ngươi khác, Lâm Vãn Vinh cả giận nói:
- Ta cùng nàng ta hai người yêu nhau, sao ngươi lại nói khó nghe như vậy?

Tiêu Ngọc Nhược hừ một tiếng không nói gì. Lâm Vãn Vinh bèn lục cái bao bên người. cầm lấy khẩu súng ra xem xét mân mê một phen.

Trong thời đại này, súng ống thật nằm ngoài ý niệm của con người, đặc biệt là loại súng hai nòng này, yêu cầu công nghệ cực cao. Nghe nói là lão Ước Khắc mang từ Tây Dương sang tặng cho Tiếu Thanh Tuyền. Cả Đại Hoa(1) cũng chỉ có một khẩu thôi. Khẩu súng cầm tay này mà nói, tại phương Tây cũng cực kỳ quý hiếm, chứ đừng nói là ở đây. Lâm Vãn Vinh có lẽ là người Đại Hoa duy nhất có súng trong tay.

Nhớ tới Tiếu Thanh Tuyền, Lâm Vãn Vinh trong lòng liền ấm áp, hắn cảm giác nha đầu kia thật đặc biệt, tựa như hồng nhan tri kỷ, nàng rất hiểu rõ Lâm Vãn Vinh. Mông Hãn dược cùng hỏa thương này, đúng là bảo bối rất hợp với hắn. Hắn cũng có chút cảm tạ Đào Đông Thành, nếu không phải tên đó “giúp đỡ”, thì với tính cách của Tiếu Thanh Tuyền, hai người sợ là chung thân cũng không có cơ duyên này.

Vãn Vinh có được bốn năm thành công lực của Tiếu Thanh Tuyền, lại được nàng đưa cho khẩu súng này, nhưng bản thân hắn cũng chẳng muốn dựa dẫm vào nữ nhân. “Dựa vào đàn bà ư? nếu lão tử không có mị lực nam nhân thì sao có thể chinh phục nha đầu Tiếu Thanh Tuyền, từ tâm hồn đến cả thân xác của nàng? Lão tử dựa vào thực lực là chính, ta mà thèm dựa dẫm đàn bà ư, ngươi có bản lãnh cũng đi chinh phục một người cho ta xem? Tất cả cũng chỉ do ganh ghét.”

- Lâm Tam, Đào Đông Thành tại sao lại tìm quan binh cứu chúng ta?
Đai tiểu thư đang trầm tư đột nhiên hỏi.

- Cứu chúng ta? Hắc hắc, nói hay thật
Hắn hỏi ngược lại nàng:
- Đại tiểu thư, nàng nghĩ hắn thật sự là cứu chúng ta sao? cha hắn chỉ là Tô Châu chức tạo, chỉ dựa vào thân phận như vậy, lại có thể điều động binh mã của Giang Tô chỉ huy sứ tới cứu chúng ta sao?

Tiêu Ngọc Nhược gật gật đầu:
- Việc này đúng là có chút cổ quái. Đêm qua Đào Đông Thành lúc đánh lên núi, ta cũng không thấy bóng dáng phỉ đồ Bạch Liên giáo. Nếu nói bọn chúng đã bỏ chạy, nhưng sao lại hết lần này tới lần khác bỏ ta lại?

Lâm Vãn Vinh trong lòng thở dài: "Cô nàng chắc vẫn băn khoăn về Đào Đông Thành, mới có ý nghĩ tỉnh táo này, nếu đêm qua mình không kịp thời xuất hiện, bị rơi vào tay họ Đào, vô luận như thế nào, đại tiểu thư cũng sẽ không thể sáng suốt phân tích vấn đề như vậy."

- Đại tiểu thư, nàng nghĩ lại xem, Bạch Liên phỉ đồ sao lại khách khí với nàng như vậy? Chẳng lẽ bởi vì hi vọng phu nhân mang vàng tới chuộc người?

Đây chính là điều Tiêu Ngọc Nhược nghi hoặc, Lâm Vãn Vinh từng bước từng bước nói:
- Nàng hôm qua đột nhiên hôn mê, trong lúc đợi tỉnh lại, bên người không có phỉ đồ, thì Đào công tử vừa chạy tới…

Nói đến chính sự, Tiêu Ngọc Nhược cũng có tâm tư tỉnh ngộ, lấy làm kinh hãi nói:
- Ngươi nói là.. Đào công tử với bọn chúng cùng là một bọn?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
- Ta chưa nói nha, là nàng tự nói đó.

Đại Tiểu Thư liếc mắt với hắn, đối với việc hắn chối bỏ trách nhiệm thập phần bất mãn, nàng trầm tư trong chốc lát, than vãn:
- Nếu thật sự là như thế, Đào Đông Thành kia có lí do gì để theo phe Bạch Liên giáo? Hắn có thân phận, có địa vị, lại tiền tài cũng không ít.

Lâm Vãn Vinh tuy trong lòng rõ nguyên nhân đại khái, nhưng cũng không muốn nói cho nàng, liền lắc đầu nói:
- Nguyên nhân cụ thể bên trong ta không biết.

Đai tiểu thư thấy thế nên không nói nữa, Lâm Vãn Vinh lại nhớ tới một chuyện nói:
- Đại tiểu thư, Tiêu gia chúng ta có chi nhánh tại kinh thành không? sinh ý ở đó thế nào?

Tiêu Ngọc Nhược vẻ mặt nghiêm chỉnh đáp:
- Tất nhiên là có. Kinh thành ngay dưới chân thiên tử, quý nhân rất nhiều, sao lại có thể bỏ quên? Ngoại trừ ở Giang Tô, kinh thành là sinh ý lớn nhất của Tiêu gia. Đợi cho năm nay sau khi chuyện này chấm dứt, sang năm khai xuân ta liền lên kinh thành xem xét.

Lâm Vãn Vinh nghe vậy trong lòng vui vẻ, hắn chính là muốn đi tới kinh thành vì Tiếu Thanh Tuyền, bây giờ nghe đại tiểu thư nói khai xuân sang năm sẽ đến kinh thành, hắn tự hiên giơ hai tay hai chân năm chi tán tành. Chiếm Kim Lăng, chiếm cả kinh thành, gia đinh này của Tiêu gia cũng quả thật có chút độc đáo! Hắn cũng có chút yêu cái cảm giác này, lợn ăn cọp thật là sáng khoái a.

- Ngươi sao mà cao hứng như vậy?
Tiêu Ngọc Nhược đột nhiên lạnh lùng hỏi:
- Có phải là Tiêu tiểu thư nọ ở tại kinh thành, ngươi muốn đi gặp nàng phải không?

Cái này cũng không cần phải giấu diếm. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
- Lưỡng bất đam ngộ,lưỡng bất đam ngộ*.

Tiêu Ngọc Nhược liếc mắt nhìn hắn, miệng định cất lời, nhưng lại không nói. Trong xe không khí nhất thời trở nên trầm mặc.

Lâm Vãn Vinh đang muốn tựa thành xe ngủ, đã thấy Tiêu đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng, thần thái có vẻ không thoải mái, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ, tựa hồ có việc gấp muốn làm.

Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn, đã thấy xa xa bên đường có một rừng cây. Lại nghĩ tới thần sắc vặn vẹo của cô nàng, hắn thầm nghĩ trong lòng: “Không phải là muốn đi tiểu chứ?” Từ tối hôm qua bị điểm huyệt đạo cho tới bây giờ, có nhu cầu cũng rất chi bình thường. chỉ là đại tiểu thư này da mặt vốn mỏng, chuyện như vậy sao có thể nói ra miệng.

- Đánh xe. Mau dừng xe.
Lâm Vãn Vinh kêu lớn:
- Ta muốn đi tiểu.

- Thô tục!
Đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng thầm mắng một câu, lại nghe hắn nói với mình:
- Đại tiểu thư, bên kia cảnh rừng đẹp, rừng sâu lá rậm, thật là kín đáo, nàng cũng đi xuống thưởng ngoạn một lát rồi chúng ta tiếp tục đi cũng không muộn.

Hắn hướng đại tiểu thư nháy mắt mấy cái, khuôn mặt nàng trở nên đỏ bừng thầm nghĩ người xấu này nguyên lai cũng chú ý tới mình. Trong lòng nàng cảm kích, nhưng da mặt vốn mỏng, nào dám thừa nhận, liền xuống xe không nói một tiếng. Đã thấy Vãn Vinh đứng ở xa xa, điệu bộ như đi tiểu, tựa hồ là muốn giải quyết vấn đề, nàng vội vàng kêu lên:
- Lâm Tam, ngươi làm gì vậy?

Lâm vãn vinh cười hắc hắc nói:
- Ta không phải mới nói qua sao, nàng nghĩ ta làm cái gì.

Đại tiểu thư a một tiếng, kêu lên “vô sỉ” mắc cỡ vội xoay người hướng rừng chạy tới.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười cười, tiểu nữ này, muốn tiểu cũng không đuợc sao? Đánh xe lấy làm kỳ quái hỏi:
- Ngươi không đái sao?

Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:
- Tên nhiều chuyện này, đái cũng muốn nhìn sao? Có nhìn cũng có dài ra thêm được tý nào không ??

Xa phu cũng lắc đầu cười to.

Lại nói đại tiểu thư chạy tới bìa rừng, trong lòng chợt có chút sợ hãi, Lâm Tam này ngọt ngào như vậy, ai biết có ý nghĩ rắn rết gì không, lại nghe tiếng cười hai người sau lưng, quay đầu lại nhìn, đã thấy Lâm Tam căn bản không có làm việc đó, đang ở trên xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần. Nàng thầm nghĩ: “Nguyên lai là cố ý gạt ta, người nghĩ ra chủ ý như vậy hù dọa, cũng thật ghê tởm.”

Nàng không dám một mình vào rừng, liền nhẹ nhàng kêu lên:
- Lâm Tam, Lâm Tam, ngươi tới…

Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: “Thật là kỳ, ngươi gọi ta ra làm gì, chẳng lẽ hai người người cùng nhau … cùng lúc sao?” Trong lòng hắn cười dâm vài tiếng, đi ra đáp trả:
- Đại tiểu thư, việc gì vậy?

Tiêu Ngọc Nhược nói:
- Rừng này quá tối, ta có chút sợ hãi, ngươi lại đây canh … ta đi xem phong cảnh bên trong..

Nói xong mấy từ, mặt đỏ lên như ráng chiều.

- Hiểu rõ.
Lâm Vãn Vinh làm bộ không có nghe ra ý tứ của nàng nói:
- Có sự tình gì cứ gọi ta.

Tiêu Ngọc Nhược nhẹ ân một tiếng, liền đi vào rừng, không thấy Lâm Tam ở gần, trống ngực mới khôi phục một chút, thầm nghĩ, người này, ngoại trừ điểm xấu, tính ra cũng tốt.

Lâm Vãn Vinh đợi trong chốc lát, thấy đại tiểu thư nghiêm mặt đi tới, biết nàng da mặt mỏng, liền làm bộ không biết gì, cố liếc mắt ca ngợi:
- Phong cảnh nơi đây thật đẹp, lần sau có cơ hội còn muốn trở lại.

Đại tiểu thư khẽ nói:
- Lâm Tam, chúng ta đi thôi.

Hai người lên xe, đại tiểu thư thần thái an tĩnh, không nói gì, hắn cũng không lí gì đến nàng, chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Ngọc Nhược thấy hắn thần sắc mỏi mệt tựa thành xe, thầm nghĩ, chuyện này cũng nhờ có hắn, bằng không còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Trong lòng nàng có điểm cảm kích, ánh mắt nhìn hắn cũng ôn nhu rất nhiều, chợt hắn ngáp một cái nói:
- Đại tiểu thư, đừng có nhìn ta như vậy, ta thẹn chết.

- Ngươi … chết đi..
Đại tiểu thư trong nháy mắt liền nổi giận, chụp một cái gối trong xe hung hăng ném tới, vừa có chút hảo cảm đối với hắn đảo mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Lâm Vãn Vinh đùa giỡn nữ nhi, cho tới bây giờ đều không cần phải chuẩn bị gì, cứ tiện tay mà làm, tuy là tình cờ, nhưng hiệu quả không hề tầm thường.

Lần này, đang trở về Kim Lăng, vài trăm dặm lộ trình, đại tiểu thư không nói một câu với hắn, nghiêm mặt như đối với cừu nhân. Dù sao Lâm Vãn Vinh đã quen, nếu thấy đại tiểu thư lộ ra khuôn mặt tươi cười với mình, còn có thể nghĩ rằng nàng có ý đồ khác.

Xe ngựa tiến vào Kim Lăng thành, mắt của Tiêu Ngọc Nhược bắt đầu ướt át. Trong quá khứ, lần xa nhà đầu tiên cũng không có cảm xúc mãnh liệt như lần này, ngẫm lại chính mình thiếu chút nữa không về được, rốt cục không kiềm chế được, nước mắt rơi xuống như mưa.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng rơi lệ nhưng lại khóc không thành tiếng, thầm nghĩ: “Nha đầu kia cũng thật là khổ.”

Tới trước của Tiêu phủ, đại tiểu thư hai tay ôm mặt, vai run nhè nhè khóc lên, ngay cả bước xuống xe cũng không nổi. Vãn Vinh từ trong xe nhảy xuống, đứng ở trước của phủ hô lớn:
- Đại tiểu thư trở về rồi…

Bên trong náo loạn, đợi không đến một khắc, cả đám người chạy ra, đi đầu là Tiêu phu nhân.

- Ngọc Nhược, Ngọc nhược đâu..
Tiêu phu nhân bối rối hô lên, nước mắt cũng chảy dài trên gõ má.

- Mẫu thân..
Ngọc Nhược bước xuống, sà vào lòng mẫu thân, mẫu nữ hai người ôm nhau bắt đầu khóc òa lên.

“Con bà nó thật cảm động a.” Lâm Vãn Vinh xoa xoa khóe mắt thầm nhủ.

- Lâm Tam, ngươi đã trở lại rồi.
Phúc bá ôm chặt lấy hắn mà mừng.

- Phúc bá, ta rất nhớ người, ôm một cái…

- Oa, Thường bá, ta rất nhớ người, ôm một cái…

- A, Vương quản gia, ta cũng nhớ ngươi, ôm một cái..

- Phu nhân, ta cũng rất nhớ người, ôm.. …bảo trọng.

Lâm Vãn Vinh vừa ôm từng người, định tiện thể tìm chút lợi lộc, ôm luôn Tiêu phu nhân, liền bị ánh mắt sắc bén lăng lệ của bà cản lại. Hắn chỉ cười thẹn, thấy biểu thiếu gia đang vẫy tay với mình, tiện đi tới hỏi:
- Thiếu gia, làm sao vậy?

- Lâm Tam, Tần tiểu thư đi rồi.
Quách Vô Thường tỏ vẻ vô cùng mất mát nói.

“Chuyện này ư, thật tốt quá”, trong lòng Vãn Vinh thầm nhủ: “Nếu tiểu ny tử này còn ở đây, theo tính cách của nàng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.” Mặc dù Tần Tiên Nhi đối với hắn tình thâm nghĩa trọng, nhưng tính nàng động chút giết người, khiến cho hắn rất lo lắng, có lẽ thế này cũng là chuyện tốt.

Lâm Vãn Vinh đương nhiên biết Tần Tiên Nhi vì sao rời đi, thấy hình dáng khổ sở của Quách Vô Thường, còn tưởng rằng hắn đối với Tần Tiên Nhi có chút si tình, ai ngờ tên tiểu tử sau đó lại nói tiếp:
- Nàng đi rồi, ta tìm cớ gì đi gặp Đông Mai của ta đây?

Trời, Lâm Vãn Vinh kêu lên một tiếng, giơ ngón giữa lên: “Lão tử khinh bỉ ngươi.”

Thấy đại tiểu thư bình an trở về, Tiêu phủ trên dưới đều thập phần náo nhiệt, chỉ là Lâm Vãn Vinh quan sát trong đám ngươi này hình như thiếu một hình bóng: “Ngọc Sương đâu, Ngọc Sương tiểu bảo bối đâu rồi?”

Hắn vội vàng giữ chặt biểu thiếu gia hỏi:
- Thiếu gia, nhị tiểu thư đâu?

Biểu thiếu gia thở dài nói:
- Ngọc Sương biểu muội nàng, ở Tê Hà tự.

- Tê Hà tự…nàng muốn xuất gia sao?
Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên.


*lưỡng bất đam ngộ: thuận tiện mà thôi (dịch ý)

No comments:

Post a Comment