trích nhật ký của Nhí
Trước mặt tôi là cả một màu đỏ chói, ánh lên từ mặt nước, trông rất huy hoàng. Tiếng gío vi vu, nhè nhẹ, như ru trẻ thơ vào giấc ngủ. Tôi cảm thấy nơi đây thật thoải mái. Đứng trước cái lạnh của gió, trước khoảng trống của không gian, trước những con sóng đang dìu dắt nhau giữa lòng biển... Biển... Đại Tây Dương... sóng cồn cào... Nhưng tôi lại nghe tiếng dịu êm từ chúng. Ở bên kia bờ, cũng có kẻ đang ngắm biển. Không biết người ấy có cảm giác như tôi không?
- Em không biết.
Tôi nghe tiếng nói của một người con gái. Tiếng tuy thật nhẹ, nhưng cũng đủ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi đi lên phía những hòn đá. Gồ ghề. Tôi nghe tiếng người đàn ông đáp lại
- Thế em biết gì?
- Em không biết gì cả. Em cứ cảm thấy mình đang đứng trước một hố sâu, một vực thẳm rất đáng sợ.
- ....
Rồi không nghe thấy gì nữa. Tôi thản nhiên bước lên từng hòn đá. Lặng nghe tiếng biển thở. Tôi thích biển, thích làn gió mát đến từ ngoài khơi. Lúc thì lạnh cắt da. Lúc thì nóng hừng hực. Phải, con người tôi cũng thế. Khi này khi khác.
- Một kho tàng em đã tìm thấy. (Cô gái nói tiếp)....Em nghĩ là em đã gặp được một kho tàng. Em đã có được một thứ mà mình rất quý.
- ....
- Em đã tìm được một quyển sách hiếm. Nhưng tiếc....
- ....
- Em không đọc được. Ban đầu, em cứ nghĩ là em sẽ đọc được nó. Nhưng đến bây giờ....
- Đến bây giờ.... (Người đàn ông chép miệng)
- Nó vẫn là con số không đối với em. Hay đúng hơn, nó đã thu mình lại rồi... không muốn em xâm phạm nó nữa...
- Em ví tôi như quyển sách sao? (Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên)
- Ồ không! Anh chính là quyển sách!
- Sách không mở, thì đừng nên đọc nữa. (Người đàn ông hững hờ)
- Sách đang đóng, hay chỉ khép hờ, đợi một bàn tay mở ra?...
- Có thể. (Người đàn ông buông gọn.)
"Quyển sách"! Tôi nghe quen lắm. Hình như người ấy cũng đã từng nói với tôi như thế. "Anh là một quyển sách. Liệu em đọc đươc không?".... Ồ, đúng rồi! Anh là một quyển sách - một quyển sách vô chủ, mà tôi khao khát được làm chủ. Một quyển sách xa vời vợi ... ngoài đại dương.
Tôi không nghe gì nữa. Hoàng hông xuống dần. Tôi thấy dáng một người tho nhỏ, chìm sâu vào bóng tối. Hình như cô ta đang đi tìm chính mình - tìm một người đọc được quyển sách ấy. Có phải vì cô không đọc được ngôn ngữ ấy, hay câu chuyện kể trong quyển sách đã thay đổi?
Tôi rùng mình. Lạnh. Không biết người bên kia đại dương có thể vòng tay qua biển, cho tôi được chút hơi ấm không? Xa quá! Xa hơn cả một gang tay, xa hơn cả những đơn vị đo thời gian và không gian. Mà lại rất gần. Gần như ở ngay trong lòng, trong đời...
... Một tiếng thở dài buông thõng!
No comments:
Post a Comment