Một ngày bắt đầu bằng bốn cái chấm
....
như cánh cửa mở ra mưa, ra nắng.
Cánh cửa ấy bây giờ mở ra trơn tru, chứ không rỉ sét kẽo kẹt như trước. Có lẽ vì chủ nhân của nó mở cửa ra ngoài thường xuyên hơn xưa.
Một cánh cửa mở ra, thì cánh cửa khác phải khép lại. Khép lại dĩ vãng, khép lại những điều không muốn nhắc, muốn nhớ.
Bây giờ, tôi không thích đi xa nữa. Mỗi ngày tôi chỉ đi gần, trên những con đường quen thuộc. Tôi cũng không còn ước ao gặp gỡ những người trong mộng. Mỗi ngày chỉ mong nghe giọng một hai người quen quen.
Tôi thích coi những phim phiêu lưu mạo hiểm, thích đọc những truyện trinh thám ly kỳ; nhưng lại cũng thích một mình đi trên những con đường mòn, vắng vẻ quạnh hiu. Có lẽ, đấy là hai mặt của một con người. Người khác có thế không?
Tôi sẽ mở cửa bước ra ngoài, dù trời mưa hay nắng. Tôi sẽ lắng nghe người, dù lời hay vui buồn. Tôi với trời, tôi với người, tôi với tôi. Thực sự, không ai hoàn toàn cô độc. Chỉ cần mở cửa bước ra ngoài.
Yêu thương, giận hờn, ghen ghét rồi sẽ có một ý nghĩa khác xưa. Cần có một ngày nắng ráo, một ngày mưa sa, một ngày gió lộng, để lớp da nhạy cảm làm quen với những đổi thay trong trời.
Sáng nay, tôi mở cửa ra ngoài, để gặp trời đang mưa. Ướt một chút, lạnh một chút, cô liêu một chút. Nhưng lòng tôi yên lành như một đêm mùa hạ. Yên như con đường Ba - mươi lúc sáu giờ sáng. Có thể trong ngày, tôi sẽ lại có dịp nghe thấy giọng của người quen. Có thể tôi sẽ may mắn nhận được một nụ cười. Biết đâu ....
CV
No comments:
Post a Comment