Nụ hôn
Kathryn rất sợ tiếng chuông điện thoai reo, vậy mà nó lại reo đến lần thứ ba. Bé Ellen đang ngủ cũng phải bật dậy, lay gọi mẹ:
- Mẹ, điện thoại của mẹ.
Chẳng đừng được, Kathryn nhấc ống nghe, nàng không lạ gì giọng nói bên kia: - Tại sao em không nhấc ống nghe Kathryn? Em phải nghe anh nói, nghe kỹ đây: Em phải ra sân bay ngay bây giờ, chuýen bay còn 45 phút nữa thì cất cánh. Bay mất 1 giờ 10 phút thì đến, anh đợi em ở phi trường Melbourne. Mọi thứ đã xong hết, chỉ đợi em tới là chúng ta bay luôn qua Perth, và như thế…
Im lặng…
Đầu bên kia gắt lên:
- Em có nghe không Kathryn? Em hãy bỏ lại tất cả, rồi mọi việc sẽ đâu vào đó, con bé Ellen sẽ có người lo chính bố nó muốn như thế cơ mà. Hãy mặc hắn, cái thứ ma-cà-bông đó, nó phải trả giá cho những gì đã gây cho chúng ta. Em cho anh biết, em đã sửa soạn xong chưa?
Kathryn miễn cưỡng đáp:
- Xong
Nàng đặt ống nghe xuống, quay sang và gặp ánh mắt của Ellen nhìn thẳng vào. Một cái nhìn rất lạ mà lâu nay Kathryn chưa từng thấy ở con gái. Nàng vuốt nhẹ tóc con: - Ngủ đi con, khuya lắm rồi.
- Ai gọi vậy mẹ? Bố á?
- Không, bố ít gọi điện cho mẹ. Người khác, bạn mẹ. Thôi, ngủ đi.
Bé Ellen vẫn tò mò:
- Phải cái ông hồi chiều vẫn gọi?
Thì ra Kelly vẫn kiên trì gọi từ chiều, lúc nàng không có mặt, cũng may là không có William ở nhà.
Kathryn cố dỗ cho con ngủ trở lại, bởi lúc này hơn lúc nào hết, nàng cần yên tĩnh để suy nghĩ. Mọi quyết định thiếu chín chắn sẽ đưa tới những sai lầm, điều mà nàng không bao giờ muốn. Đối với Kelly thì người cũ, nàng đã có với anh ta 7 năm hạnh phúc, cho đến khi nàng gặp William và sống hẳn với anh này. Ellen là kết quả của 4 năm chung sống với Williams- và cũng là bốn năm tồi tệ nhất trong cuộc đời Kathryn. Thế rồi cách 6 tháng, Kelly đã trở lại như một bóng ma hiện về. Anh ta khoe là sau bao năm lưu lạc ở miền Bắc, đã tạo dựng một số vốn lớn, và anh ta nghĩ đến nàng, như lời anh ta nói: “Xa em cũng chỉ vì anh yêu em. Trong lúc không lo nổi cho em, nên anh chấp nhận ra đi và quyết tâm có ngày trở về đưa em ra khỏi cảnh khốn khó…”.
Kelly đã đề nghị với nàng một cuộc ra đi, đến Perth, và ở đó hai người sẽ làm lại cuộc đời. Kelly không ân hận gì khi bỏ Williams, bởi gần đây anh ta đã hư đốn, rượu chè be bét lại đang dan díu với một gái nhảy. Chỉ tội cho Ellen, con bé chỉ xoắn lấy mẹ, mặc dù cha nó có lần đã ngỏ ý muốn đưa về ở gần chỗ anh ta làm – Williams là một nhạc sĩ, thổi trompette cho một ban nhạc ở vũ trường.
Chuông điện thoại lại reo. Lần này Kelly đã không còn kiên nhẫn:
- Em không thể chậm được nữa, Kathryn ạ. Vé máy bay anh đã mua trước, đã dặn ở quầy vé Sydney, em cứ ra đó là đi ngay. Em nhớ lời anh dặn rồi chứ: thoa thỏi son đó lên môi, rồi đi thẳng tới chỗ Williams đang chơi nhạc, gọi anh ta ra ngoài hành lang, hôn anh ta, từ biệt, nói là em đi thăm bố mẹ đang ốm nặng. Thế là đủ, với bệnh nghiện rượu nặng, chất độc trong son môi của em sẽ giết chết anht a trong vòng nửa giờ sau đó. Trong khi ấy thì em đã ở trên bầu trời…
Kathryn phải hứa để cho Kelly yên tâm gác ống nghe. Xong nàng soát lại thỏi son mà Kelly đã đưa từ ba hôm trước. Và sau cùng, nàng gọi con dậy:
- Dậy, đi với mẹ. Ellen ngạc nhiên:
- Đi đâu giờ này, mẹ?
- Tới chỗ bố con làm. Đi thăm bố, con chịu chứ?
Hai mẹ con ra khỏi nhà với một chiếc va li nhỏ. Trên taxi, Kathryn lấy thỏi son, thoa lên môi…
Kelly sốt ruột, anh dõi mắt nhìn từng người bước ra từ phòng kiểm tra hành lý của phi trường, suốt nửa giờ vẫn không thấy bóng dáng của Kathryn đâu. Thường thì hành khách rời hết phòng kiểm tra sau khi máy bay đáp xuống trong vòng nửa giờ. Các hành khách đi đã bắt đầu vào thế chỗ những người đến.
Chẳng còn kiên nhẫn, Kelly bước tới quầy điện thoại, quay số của Kathryn ở Sydney. Chuông reo rất lâu, chẳng có ai nghe. Chứng tỏ nhà đã đi vắng cả. Đã 12 giờ đêm. Giờ này thì chỉ còn có chuyến bay từ Melbourne, chớ từ Sydney tới thì mãi đến 5 giờ sáng mới có.
Làm gì bây giờ? Kelly tự hỏi và đã tự trả lời bằng cách trở lại quầy vé, anh đặt tiền lên quầy và bảo:
- Cho tôi một vé đi ngay chuyến này, đến Sydney.
Phi cơ cất cánh sau đó nửa tiếng. Kelly dự tính sẽ tới nơi vào khoảng gần 1 giờ sáng, từđó anh sẽ tới nhà Kathryn, hoặc một nơi nào đó để tìm, nếu không gặp nữa cũng còn thì giờ trở lại phi trường đón Kathryn, nếu nàng đổi chuyến bay, đi chuyến sáng sớm mai. Nhất định phải đưa Kathryn đi cho bằng được, đến Perth. Và nếu cần, giúp cho Kathryn một tay, hạ bằng được Williams.
Lúc lên phi cơ rồi, Kelly vẫn còn nghĩ tới cuộc thanh toán tình địch. Việc anh ra xúi Kathryn thoa thỏi son có chất độc dị ứng với rượu trên môi, là vì biết chắc lúc nào Williams cũng sẵn rược trong người, cho anh ta hôn và gục chết tại sân khấu là việc không một ai nghi ngờ, cho là anh ta ngộ độc rượu…
Cơn buồn ngủ kéo tới đột ngột, có lẽ do ảnh hưởng nhiều giờ căng thẳng chờ đợi ở phi trường, làm cho Kelly rất khó khăn để cưỡng lại. Cuối cùng anh ta phải gọi một chai Whisky loại nửa lít. Chỉ có rượu mới chống cơn buồn ngủ một cách hữu hiệu, đồng thời cũng là một cách ăn mừng thành quả mà chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, Kelly sẽ thu hái được.
Nốc một hơi cạn nửa chai rượu, đầu óc lâng lâng, đầy sảng khoái, Kelly ngả lưng vào ghế nệm, nhắm mắt lại, nghĩ về những ngày sẽ sống ở Perth…
Xe taxi của Kelly vừa đỗ thì cùng lúc một taxi khác cũng đỗ lại cạnh đó. Từ trên xe Kathryn và con bước xuống, dáng hấp tấp, hơi hốt hoảng. Kelly hỏi dồn:
- Tại sao em không đi?
Kathryn vừa kéo tay Ellen đi, vừa giải thích:
- Williams đã được đưa vào bệnh viện. Em phải…
Kelly nói như reo lên:
- Tốt rồi! Anh ta sẽ…
Anh ta ngừng lại giữa chừng khi bắt gặp ánh mắt nhìn chòng chọc của con bé Ellen. Đồng hồ điểm ba giờ trong phòng khách. Kathryn ra dấu để cho nàng dỗ con bé ngủ xong sẽ nói chuyện. Kelly lặng lặng ngả lưng ở chiếc ghê sofa, chờ đợi… Sự chờ đợi lúc này không nặng nề như ban chiều, bởi vì cái tin William phải vào bệnh viện đã đủ để cho Kelly hài lòng. Địch thủ coi như đã bị khử.
Mười lăm phút sau Kathryn trở ra, trông nàng mệt mỏi, uể oải. Nàng ngồi xuống cạnh, ra dấu xin Kelly điếu thuốc. Anh chàng không kiềm ch
ế được xúc cảm, choàng tay ôm ghì lấy Kathryn, rồi đẻ ngửa nàng ra, nàng ú ớ muốn nói gì đó, nhưng Kelly đã như con thú dữ say mồi, càng miết đôi môi của mình gắn chặt vào môi người vợ cũ. Hơi rượu từ miệng anh ta toả ra hình như đang làm cho Kathryn ngột thở…
Câu mà trong lúc ú ớ Kathryn định nói là: “William đã không kịp hôn em, vì trước khi em tới vũ trường thì anh ta đã ngất do quá say, được đưa vào bệnh viện…” Nhưng, giờ đây không còn kịp nữa rồi, nụ hôn với son môi có chất độc dị ứng rượu, đáng lý dành cho Williams, thì Kelly đã nhận về phần mình. Anh ta lại uống khá nhiều rượu, nên đã hôn mê ngay khi vừa gỡ nụ hôn ra.
Tại bệnh viện, khoảng nửa giờ sau Kelly đã chết. Trong khi đó, Kathryn lại nhận được tin: Williams đã tỉnh lại sau hơn 4 giờ hôn mê.
Kathryn chết lặng.
Tác Giả: Doreen Clark
No comments:
Post a Comment