Tôi nghe tiếng người nói chuyện lao xao bên tai, và loáng thoáng hình như ai đó nhắc đến tên tôi. Đầu nặng như bị đội ngàn cân đá tảng, cả người rã rượi, cái mỏi mệt dị kỳ, như người bị tê liệt đang cố nhấc từng phần thể xác để mong chúng hoạt động được. Miệng khô, và đắng chát, cái chát đắng như bị hành hình bắt ăn cả chục quả hồng còn xanh. Cơn khát đến hành hạ tôi thật tàn nhẫn. Tôi thấy như môi mình mấp máy xin xỏ điều gì. Tôi nhận thức được có bàn tay ai thật dịu dặt trên trán:
_ You're doing just fine. Everything go well. You will be happy about the result.
Hình như tiếng tôi van vỉ:
_ I'm so thirsty, so thirsty.
Vẫn giong nói diu dàng đó, nhưng đã từ chối lời tôi, lý do không tốt nếu uống nước ngay sau khi mỗ sẽ bị ói. Trong thần trí đang rã rời mỏi mệt đến bải hoải tôi cũng còn bắt được cái ước muốn là ráng chịu thêm vài chục phút, khi được đẩy về phòng riêng, tôi sẽ được nhấm nháp ít đá cục.
Tôi mở mắt, nhưng hình ảnh chung quanh còn lờ mờ chưa rõ, những bóng nguờøi áo trắng , áo xanh di động nhẹ nhàng,, những tiếng nói nhỏ thì thầm như sợ làm đau bệnh nhân sau khi mổ. Định thần, tôi cố tập chung ý nghĩ và t?p chung tầm nhìn, tôi thấy được mấy bệnh nhân khác nằm bên, cũng im lìm bất động như tôi. Chiếc đồng hồ treo trên tường chỉ 12 giờ rưỡi . Có lẽ khi người ta đẩy tôi ra đây thì khoảng sau 12 giờ. Tôi còn nhớ rõ trước khi mê man tôi đã hỏi : “Cuộc giải phẫu này dài trong bao lâu?”
_ Chỉ khoảng từ 2 đến 2 giờ rưỡi thôi.
Nhưng tôi đã phải vô nhà thương từ bảy giờ sáng, để qua bao thủ tục và chịu sự sợ hãi từ đó cho đến lúc mê man khi bị đẩy vào phòng mổ. Cơn mệt mỏi tận cùng lại trở về làm tôi chìm vào giấc ngủ một cách khổ sở. Lúc sau tôi lại tỉnh vì có chất mát gì ở môi, à thì ra trong giấc ngủ tôi cũng kêu van để xin mấy giọt nước. Người ta đã cho tôi ngậm chiếc khăn ướt. Suốt từ 12 giờ đêm qua đến nay, chưa giọt nước nào vào cổ, thật kinh hoàng vì cái khát đang cấu xé, đang bắt tôi ăn cả vạn quả hồng xanh chát trong miệng. Tôi vẫn muốn nhắm chặt mắt, người lúc mê lúc tỉnh. Tuy nhiên tôi ý thức được rõ ràng là mình đã không thể "đi" luôn khi ngủ.!!
#########################
Tiếng chuyển bánh của chiếc giường được đẩy đi, có tiếng ai đó:
_ Here is your family.
Tôi mở mắt, chưa nhìn rõ được một ai, nhưng biết tất cả những người thân đang lao xao ở chung quanh. Nghe được rõ tiếng chị Minh:
_ A, nó tỉnh lại rồi. Mừng quá.
Có bàn tay nào nắm chặt tay tôi, một cái xiết tay mạnh, làm tôi biết ngay của Thuấn.
Khi tôi được chuyển sang cái giường của phòng mình, thì tôi đã thấy mình thật sự trở về với dương thế, nghĩa là không hoàn toàn có lúc tôi thấy mình lửng lơ ở tận đâu đâu, Chân tôi giờ đã "đặt đất". Lời cầu xin của tôi đã được ứng nghiệm, tôi đãï trải qua một cuộc giải phẫu tốt đẹp.
Từng hụm nước đá nhỏ đã như những giọt nước tiên làm tôi tỉnh táo dần và xua được những cái chát đắng của hồng xanh trong miệng. Đã hơn hai giờ chiều, nhìn bao người thân đang đứng vây quanh giường, ai cũng hốc hác, nhưng thấy tôi tỉnh táo, nụ cười thật tươi trên môi tất cả mọi người thân. Tôi biết tất cả chưa ai ăn gì, kể từ lúc theo tôi vào đây, hẳn giờ ai cũng đói lắm. Dù còn yếu, nhưng t%
C31006
No comments:
Post a Comment