Bốn mươi ba tuổi, đã nhiều năm là giảng sư khoa Mỹ Thuật tại một đại học không đến nỗi tệ trong thành phố có nhiều sắc dân Mễ, Việt, Tàu này - Gã có khuôn mặt cương nghị, tóc chải gọn gàng lấm tấm vài sợi bạc, cặp mắt xanh tinh quái ẩn sau cặp kiếng trắng, lúc nào cũng quần jean, áo sơ mi màu nhạt là bộ cánh ưa thích mỗi ngày . Với dáng vẻ cao ráo, đạo mạo và ít khi cười đã tạo cho gã một khoảng cách với các sinh viên ở trường, có lẽ vì vậy nhiều sinh viên ngại gặp sau giờ học để hỏi bài trong suốt khoá học chăng ? Gã cóc cần, lại thấy khoái vì có nhiều thời gian đóng cửa phòng làm việc để đọc sách và để ngủ .
Đến một hôm, đó là sáng thứ Hai, vừa có lớp xong, nhìn đồng hồ còn gần hai tiếng nữa mới có giờ dạy kế tiếp, gã về thẳng phòng làm việc ở gần cuối dãy hành lang, ngả lưng trên băng ghế dài ngủ một tí cho lại sức sau chuyến đi trượt tuyết thứ Bảy rồi . Bất chợt nghe có tiếng gõ cửa, hình như tiếng động từ phòng kế bên, vài phút trôi qua, tự dưng có linh cảm là lạ, gã mở choàng mắt thì cũng vừa bắt gặp một đôi mắt to đen đang nhìn mình chăm chú, gã buột miệng hỏi: "Cô là ai, muốn gì ?"
- Xin lỗi tôi thấy cửa khép hờ, đã gõ cửa mấy lần, đành mạo muội vào hỏi thầy một số câu hỏi cho bài thi sắp tới ....
Gã ngồi thẳng dậy, lơ đãng nhìn người con gái đang đứng trước mặt - dáng mảnh mai, tóc đen dài đến ngang lưng, cái giọng tiếng Anh không chuẩn có lẽ là dân mới định cư ở Mỹ không lâu, khó biết là người Việt hay Tàu ? Có một số dữ kiện mà gã nhớ đến ngay vì lớp đó không có nhiều sinh viên, cô ta lại rơi vào tình trạng cá biệt ở chỗ là cái buổi học đầu tiên khi gã tự giới thiệu về mình xong cho phép sinh viên muốn hỏi câu nào cũng được tuỳ ý thì cô ta cười lém lĩnh, chộp ngay câu hỏi: "Thầy bao nhiêu tuổi ?"
Tức cười nhưng gã làm mặt nghiêm trả lời: "Tôi 43 tuổi, còn thắc mắc gì nữa không ? Câu hỏi kế tiếp không liên quan về đời tư nữa, okie ?"
Ngoài chuyện đó ra, cô ta hay đi trễ, thường ngồi cuối lớp, hễ sau mỗi lần có giờ cho sinh viên coi slide shows xong, đèn bật sáng là y như rằng thấy cô ta đang mơ màng suy nghĩ chuyện chi ra chiều lung lắm, đến nỗi vài lần gã chỉ mặt hỏi mấy câu trong giáo trình thì chỉ toàn được nghe những câu trả lời chẳng đâu vào đâu cả!
Lúc này gã buông một câu lộ vẻ bực dọc: "Tôi thấy cô thường mơ màng trong lớp học, hay đi trễ, bây giờ gần cuối khoá học mới chịu chiếu cố đến hỏi bài tôi là sao vậy ?"
Nhìn cô ta đỏ mặt, lúng ta lúng túng như gà mắc đẻ, chẳng nói câu nào, gã chợt thấy tội nghiệp nên có phần nhẹ giọng xuống: "Cô coi kỹ lại mấy phần tôi hay nhấn mạnh trong giờ giảng ở lớp, ráng nhớ những hình slide shows tôi đã cho coi mấy tuần trước cộng thêm những cái tôi đã bỏ trên website, nếu có thời gian thì tham khảo thêm về The New York School, The Bauhaus and the New Typography và Postmodern Design" .
Chẳng dám hỏi gì thêm, cô ta lí nhí cám ơn rồi quay ra cửa . Gã nói với theo: "Gần hết khóa học rồi, ráng đừng đi trễ và đừng daydream nữa nhé ...." - Vọng lại là tiếng chân hấp tấp chạy xuống cầu thang làm gã tự dưng bật cười .
Mà thật, từ hôm đó vào lớp là đã thấy cô ta rồi, sau đó cô ta có gặp thêm một lần ngay sau giờ học để hỏi rằng có thể nộp research paper vào ngày thi cuối khoá không, gã đành ừ đại nhưng không quên đe sẽ trừ điểm vì bài bị nộp trễ . Cô ta gật đầu nhìn gã rồi điềm tĩnh quay đi, cái nhìn ấy tự dưng làm gã lạnh xương sống!
Mọi chuyện trôi qua không có gì đáng để ý, hết khoá gã có một tháng nghỉ ngơi trước khi bước vào muà sau, thế là gã dành hai tuần đầu bay sang Austin thăm Jane, một trong những cô bạn gái gã quen lâu nhất; Sau đó trở về lại San Jose rủ vài người bạn lái xe về hướng 101 North để chèo thuyền dọc theo bờ biển - cái thú này gã mê từ hồi học đại học, ngoài sở thích lái xe mô tô - Cứ thế gã tha hồ rong chơi cho hết một tháng .
Khoá học này cũng như bao mùa khác, gã vẫn cỡi chiếc mô tô đi dạy mỗi ngày . Sáng nay trời trở lạnh, gió thổi vù vù hai bên tai khi chạy ở freeway, gã giảm tốc độ khi rẽ vào đường số Mười; Đang ngừng ở ngã tư chờ đèn báo hiệu xanh trước khi quẹo vào bãi đậu xe, gã thấy ngay tấm bảng trạm xe buýt ở góc đường, bóng người con gái áo len tím, màu tím của những chiều thứ bảy nhắm mắt lặn sâu trong hồ tắm . Chính là cô nhỏ sinh viên khoá trước, vẫn mái tóc đen dài, với chiếc cặp trên tay và nụ cười của nàng; Tự dưng bao suy tư của gã bị sắc vụn ra - Con người của gã là một nổi loạn, thích mạo hiểm . Từ bao năm nay, gã sống một mình, không có đam mê và tin yêu để dành cho bất kỳ một người con gái nào . Quen và giao thiệp với nhiều người con gái, gã chưa bao giờ có ý nghĩ chinh phục ai để tiến đến tình yêu, chỉ chinh phục để chiến thắng, để ngự trị và để huỷ bỏ, đó là một vòng-tròn-lẩn-quẩn! Cái thái độ thoã mãn của một người nặng bụng nằm mơ thấy mình đi ngoài . Gã bất cần những khái niệm về lăng nhăng, phiền phức, bần tiện hay cao thượng vì những khái niệm ấy con người tạo ra nó và từ đó nó quay lại tạo ra con người - Sức mạnh gì? Ma lực gì những ngôn từ ? Nó chính là con đẻ của con người, vậy thôi!
Thế mà giờ đây gã thấy mình chịu thua và yếu đuối bởi đôi mắt hiền mà trong sáng vô cùng, như ánh sáng của những vì sao lạ làm gã chăn chiên ngẩn ngơ với sự chiêm ngưỡng ngon lành! Để rồi nguyên ngày hôm đó và những ngày kế tiếp gã thấy lòng bất an, bồn chồn chi lạ! Bao nhiêu lần gã tự nhủ rằng tại sao lại điên khùng, nghĩ vẩn vơ đến một đứa con gái quá trẻ so với gã, gốc Châu Á, lại từng là sinh viên cũ ? Biết rõ đó là điều không nên có giữa vai trò người thầy và sinh viên nhưng gã không thể nào không nghĩ đến nàng . Chẳng biết tìm nàng ở đâu giữa khuôn viên đại học rộng lớn thế này ?
Bỏ mấy buổi tối lao đầu vô những chồng sách vở, gã lục tung cái mớ hỗn độn đó tìm cho ra bản danh sách sinh viên khoá trước có kẹp chung với tên, số điện thoại và địa chỉ điện thư những người đã xin được ghi danh vào lớp, trong đó dĩ nhiên có tên nàng là Nha-An . Khi tìm thấy nó, gã mừng quá, liền bấm số điện thoại nhưng nửa chừng lại thôi vì viết email có lẽ hay hơn . Đắn đo mãi gã cũng gởi bức điện thư đi, với nội dung chỉ vỏn vẹn vài hàng: "Bây giờ nàng đang học lớp nào ? Mọi thứ vẫn ổn chứ ? Và nếu có rãnh, cứ tự nhiên ghé ngang văn phòng, đánh thức gã bất kỳ lúc nào trong giờ nghỉ trưa như lần nọ (sau câu này có kèm cái mặt cười như có ý chọc nàng).
Cuối cùng gã hỏi thẳng rằng có thể cho gã cái hẹn đi uống café với nàng một lần nào đó được không ?"
Thư gởi đi hơn một tuần mà chẳng thấy hồi âm, gã nôn nóng cứ ra vô mở hộp thư một ngày mấy bận . Có lẽ nàng ngại chăng ? Hay là gã khó ưa lắm lắm ? Cái ngày nhìn thấy email của nàng nằm chễm chệ trong hộp thư, gã cười rạng rỡ hơn bao giờ hết, nhất là khi biết nàng cho gã cái hẹn chiều thứ Sáu tuần sau lúc 4 giờ ở quán café Nonós nằm ngay đường số Một cách trường không xa .
Thứ Sáu, gã diện bộ vó có vẻ trẻ trung một tí - quần jeans và áo sơ mi ngắn tay màu vàng, khoác thêm cái áo da bên ngoài . Dựng chiếc mô tô trước cửa quán café xong rồi bước vào ngồi đợi .
Sắp 4 giờ rồi đó, còn 10 phút nữa, chờ chút coi - thời gian chờ đợi như dài ra, ít khi nào gã đợi ai mà lại nôn nao như thế, làm như là mới bắt đầu hẹn hò người yêu thuở mới lớn vậy! Nàng không đến thì thế nào nhỉ ? 4 giờ đúng, trời không dưng đổ mưa phùn, ước gì gã đang dạo ngoài phố cùng nàng để biết đích thực rằng gã đang có những giây phút mộng mơ . Gã thả hồn lang thang đâu đó, rồi cho trí tưởng dừng lại trên một khuôn mặt, chỉ một khuôn mặt thôi! Nếu ai cũng được như vậy thì con người chưa đến nỗi chửi bới, hằn thù nhau nhỉ ?
Gã cười thầm vì ý nghĩ ngây ngô này, vừa lúc thấy nàng bước vào trong chiếc áo mưa hai màu trông dịu dàng làm sao! Hôm nay nàng có vẻ e dè, mắc cỡ nên cứ cố nhìn đi hướng khác, lẫn tránh ánh mắt gã. Suốt buổi nàng hầu như lắng nghe gã nói, nào là kể về chuyện dạy học, những kỷ niệm vui lúc đại học, về những lần đi chèo thuyền ... Nàng chỉ thỉnh thoảng trả lời khi được hỏi đến gia đình, về quê hương nằm bên kia bờ Thái Bình Dương, nghành đang học và về ý nghĩa cái tên nàng (bây giờ mới biết tên tiếng Việt của nàng là Nhã An, tức là đem lại sự bình an) .
Khi bước ra khỏi quán café thì đã hơn 7 giờ, đưa nàng tới chỗ đậu xe, gã lặng thinh cho đến khi nàng gật đầu chào sắp bước vào xe, gã tiến tới một bước gần hơn rồi không kiềm chế được, gã nâng cằm nàng lên, nhìn thật lâu vào đôi mắt ấy và cúi xuống đặt nhẹ một nụ hôn trên má, không quên chúc nàng một đêm ngon giấc .
Sau lần đó, gã viết cho nàng nhiều điện thư nhưng chẳng nhận được hồi âm; Thỉnh thoảng gặp mặt trong sân trường nhưng nàng vội rẽ sang hướng khác, chắc nàng chẳng yêu thích chi gã nên lại càng muốn tránh xa hơn ? Lòng kiên nhẫn cũng có giới hạn, gã không viết nữa bởi liệu có ai hiểu một người như gã có lúc lại cần một tình yêu hơn một thân xác nhỉ ? Thôi thì hai ba tháng nữa, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, rồi tất cả sẽ còn là kỷ niệm!
*****
Cuối năm ấy gã và Jane đính hôn, họ dự định sẽ tổ chức đám cưới trong thời gian rất gần . Mùa học tới gã đã được nhận vào dạy ở một trường đại học ở Austin, Texas, nơi Jane đang sống, nên bây giờ gã chỉ còn một tuần ở San Jose để chấm bài, cộng điểm cho sinh viên trước khi nộp cho trường, rồi trả nhà trọ và thu xếp hành lý lên đường .
Sáng hôm nay vào văn phòng, tranh thủ hoàn tất những việc cần làm cho đâu vào đó, dọn dẹp xong thì đã xế chiều, gã chưa về vội, cứ ngồi thừ ra đó, mắt lơ đãng nhìn xuống khoảng sân bên ngoài cửa sổ, xung quanh thật yên tĩnh vì hầu hết các sinh viên đã thi kỳ thi cuối khoá từ mấy hôm trước. Gã tự hỏi không biết Nhã An đã đọc được bức điện thư chào giã biệt gã gởi hai đêm trước chưa ? Nàng có buồn khi hay tin gã sẽ rời bỏ nơi này không nhỉ ?
Đột nhiên cửa phòng bật mở, Nhã An bước vội vào và khép cửa lại, khoé mắt ướt sũng, có lẽ đã khóc rất nhiều trên đường tới đây, không nói gì nàng xà ngay vào lòng gã rồi khóc lặng lẽ như đứa con nít . Tâm thần bấn loạn, gã không biết xử trí thế nào, chỉ biết úp mặt vào tóc nàng và ôm lấy bờ vai thanh mảnh, lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả! Giọng thổn thức, nàng bảo rằng chính vì biết rõ Ba mẹ nàng sẽ không bao giờ chấp nhận cho nàng yêu và lấy một người khác chủng tộc, lại lớn hơn nàng đến hai mươi tuổi nên nàng đã cố tránh mặt, rằng đã đọc đi đọc lại những bức điện thư nhận được nhưng không dám trả lời; Nhưng bây giờ biết gã sắp đi xa, nàng lại sợ hãi vô cùng, sợ sẽ đánh mất người mà lâu nay trái tim thầm rung động từ nụ hôn đầu ấy!
Từng lời nói của nàng như thấm vào da thịt, làm gã xúc động mạnh, vội cúi hôn những giọt nước mắt trên mi, trên má nàng, rồi miết nhẹ lên bờ môi cong cớn đáng yêu, những nụ hôn kéo dài, kế tiếp nhau không dứt!
Gã đã hôn lấy những chiếc hôn nồng nàn từ môi mắt nàng, mơn man từ cổ xuống bờ vai rồi dụi đầu vào đôi vú căng tròn như đứa bé khát sữa đã lâu, gã cắn thật mạnh vào da thịt đầy mẫn cảm ấy và nghe khao khát bừng cháy ... Bỗng dưng gã đẩy nàng ra, hai chân khuỵu xuống, giọng tha thiết: "Ta cần phải cho nàng biết một điều rằng .... ta đã đính hôn với người khác rồi, đó là lý do tại sao phải ra đi . Ngày trước chỉ vì lòng hiếu thắng và ý muốn chinh phục mà ta đã lôi kéo nhiều người con gái vào vùng nước mắt và vào những đêm khó ngủ; Nhưng bây giờ lại khác - Nhã An ơi, ta không muốn là một kẻ bần tiện đối với nàng vì ta biết những nụ hôn ban đầu tuy vụng dại nhưng cái dư vị của nó, nàng ơi cái dư vị của nó sẽ làm nàng thao thức và khổ suốt một đời! Thế nên ta thà đuổi nàng về để rồi giấu mặt trong xóm điếm, còn hơn là ..."
Lúc này đây gương mặt nàng trắng bệt, mắt không giấu được nét bàng hoàng, và hình như đang cố nén tiếng khóc sắp vỡ ra trong lồng ngực, hai bàn tay nàng xiết chặt vào nhau trông thật tội! Nàng chẳng thốt được một lời, trong khi gã cứ nửa quỳ nửa ngồi trên sàn nhà, tư thế giống kẻ tội đồ đang chờ đến giờ phút bị phán xét . Họ cứ im lặng như thế thật lâu cho đến khi bóng tối đổ xuống, nhẹ nhàng len qua cửa sổ và bao phủ lên hai cái bóng bất động trong phòng .
Giọng gã cất lên phá vỡ sự tĩnh lặng: "Hôm nay Nhã An có lái xe không ?"
Nàng lắc đầu thật nhẹ .
- Thôi để ta đưa nàng về .
Nàng ngoan ngoãn đứng dậy bước theo gã xuống hành lang dẫn ra chỗ đậu xe . Gã từ tốn đeo nón bảo hộ cho nàng, dặn dò phải vịn gã thật chặt kẻo té rồi mới rồ máy chiếc mô tô và phóng ra xa lộ . Những cơn gió chớm đông làm nàng rùng mình, gã kéo nàng gần lại như muốn truyền hơi ấm sang; Nàng cảm nhận cái hơi hướm của gã mới đáng yêu và quyến rũ làm sao! Rồi liên tưởng đến những ngày tháng sau này sẽ không còn gặp nhau nữa, nàng thấy trân quý từng thời khắc đang trôi qua, thầm mong đường về nhà cứ xa, xa mãi ...
Mấy đêm liên tiếp gã không tài nào chợp mắt bởi biết bao suy tư và hình bóng nàng cứ quẩn quanh đâu đó trong đầu - Phải sống làm sao trong những ngày tháng trước mắt khi cuộc đời gã đã lệ thuộc vào một mối hôn nhân với một người con gái khác ? Ra đi hay ở lại thì đàng nào cũng khó xử, đơn giản vì công việc và chỗ ở đã sẵn sàng ở bên ấy nhưng phải đánh đổi bằng sự chia ly với nàng, còn nếu ở lại thì phải nộp đơn xin việc lại từ đầu mà không chắc là sẽ có ngay trong cái thời buổi kinh tế bấp bênh như thế này! Và một điều quan trọng khác rằng liệu Nhã An có phải là tình yêu đích thực của đời gã ? Riêng với Nhã An, nàng có vượt qua được cái trở ngại lớn từ gia đình để đến với gã ???
Ngày lên đường gã cứ đi ra đi vô, nấn ná lại với hy vọng nàng sẽ đến vào phút chót; Cuối cùng không thể đợi được lâu hơn, gã lái chiếc xe truck thuê từ hôm trước, giờ đã được chất đầy những đồ đạc, chầm chậm rời khỏi chỗ trọ cũ hướng ra xa lộ . Gã nào biết được ở một góc khuất bên kia đường, Nhã An đang ngồi trong xe, nước mắt chan hoà, lặng lẽ chào tạm biệt, lá thư trong tay nàng nhưng sẽ chẳng bao giờ đến được tay người nhận - Lá thư được viết bằng nét chữ nắn nót màu mực tím:
Yêu dấu của em,
Em tin một điều và cố gắng sống với điều ấy: "Dream as if you will live forever, Live as if you will die tomorrow" - Chính điều này đã dẫn dắt em đến với anh, với tình yêu và thế giới của anh, một người đàn ông ngạo mạn, bản chất là một người dám yêu dám sống một cách cuồng nhiệt! Anh có tất cả những sự bất toàn của thế gian trong con người anh; Anh cũng có những đam mê, có những khao khát yêu đương cháy bỏng. Chính những điều này nên khiến anh là một kẻ rất đáng yêu và cũng rất đáng ghét!
Tình yêu chúng mình đẹp thật và mong manh như những ngọn nến trong cơn bão, em chìm đắm và ngất ngây rồi lo sợ, rồi hốt hoảng trước những ngày mai không biết mình thuộc về đâu ? Nhưng dẫu sao em đã sống, đã yêu anh và vẫn giữ anh trong lòng em, vẫn suy nghĩ và nhớ nhung khắc khoải, vẫn tiếp tục tin vào một điều gì đó mà nó trở thành nỗi ám ảnh rất lớn trong em . Thế nên, dẫu có lựa chọn lại một lần nữa, em vẫn sẽ chọn yêu anh và không nghĩ đến ngày mai vì ngày mai, tương lai, hứa hẹn, tất cả với em mong manh quá! Còn tuổi xuân của em, rồi em sẽ làm gì với thời gian phiá trước nếu mình không đến với nhau được ? Em sẽ chọn cho mình một thái độ sống và một niềm tin, em sẽ sống trong tâm trạng tin vào phép lạ, phép lạ nào đó, còn không thì cũng đã quá đủ cho một cuộc đời của em .
Yêu dấu ạ, anh hãy tự chăm sóc mình nha .
Em,
Nhã An
Nàng đọc lại lá thư một lần nữa, vò nát rồi gục đầu thổn thức .
Mùa đông năm nay San Jose thật lạnh, và có lẽ lạnh hơn bao giờ hết vì đã thiếu vắng một người thương ...
No comments:
Post a Comment