Jun 16, 2012

Cực phẩm gia đinh - Chương 414


Chương 414: Bí Mật.

Dịch: workman
Biên tập: Ba_van
Nguồn: www.tangthuvien.com




Chương 414: Bí Mật.

- Phu nhân… Người… người chưa chết?
Lâm Vãn Vinh kinh hỉ nói không nên lời, giọng nói pha lẫn nước mắt, trong phút chốc sự vui sướng tràn ngập lòng hắn. Tuy xung quanh tối đen không thấy rõ bộ dáng Tiêu phu nhân, nhưng hắn cảm thấy thanh âm của nàng thánh thót như tiếng ngọc động lòng người, làm hắn mừng đến nỗi không tự kìm hãm được.

- Ngươi là… Lâm Tam?!
Tiêu phu nhân cố gắng cử động, cảm giác có người nặng như một hòn núi trầm trọng đè lên người mình, khí tức nam tử từ lưng truyền đến, làm nàng mặt đỏ tới mang tai, có một loại cảm giác rất ấm áp.

- Phu nhân, là ta, là ta.
Cảm nhận được hơi ấm từ người Tiêu phu nhân lan đến, Lâm Vãn Vinh mừng tới mức nước mắt chảy đầy mặt:
- Chúng ta không chết, chúng ta còn chưa chết.

Thanh âm hắn khản đặc, nếu Tiêu phu nhân không ở ngay bên cạnh, căn bản sẽ không nghe rõ hắn nói gì. Trong bóng đêm nàng cảm thấy có những giọt nước rơi xuống, đậu lại trên mặt nàng, rất nóng ấm.

Giật mình nhớ lại khi xảy ra vụ nổ, lúc đó Lâm Tam dùng thân thể huyết nhục che chở cho mình, Tiêu phu nhân nghẹn ngào nấc một tiếng, hai hàng nước mắt rơi xuống:
- Lâm Tam, cám ơn ngươi!

- Cảm ơn cái gì, chỉ cần phu nhân không coi là ta chiếm tiện nghi của người là tốt rồi.
Lâm Vãn Vinh thở dài, nửa đứng đắn nửa cười cợt.

Không nói chuyện này thì tốt, nghe hắn nhắc tới, hai má Tiêu phu nhân liền nóng bừng. Lúc này hai người đang áp chặt vào nhau, một nam tử tuổi trẻ và mình áp sát nhau, tư thế lại rất mập mờ, nếu để người ngoài thấy được, chắc có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Khi đi học lúc nhỏ, nàng đã được sư phụ dạy nữ tử phải cẩn thận thủ lễ trinh tiết, nam nữ phải cách nhau cả quả núi, nên nàng không muốn tiếp cận với hắn như thế, cắn răng cố sức lết thân thể ra ngoài. Vừa mới nhúc nhích, chợt nghe Lâm Tam đang dán trên người mình rên lên một tiếng đau đớn, tiếng răng cắn vào nhau lập cập, nhưng tiếng động cũng rất nhỏ.

Tiêu phu nhân hoảng sợ, không dám cử động nữa, gấp giọng hỏi:
- Lâm Tam… ngươi… ngươi làm sao vậy?

Trán Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi hột, không cần nhìn cũng biết sắc mặt mình lúc này tái nhợt như thế nào, hắn cắn răng cố hít thở, giọng nói suy nhược:
- Ta không có việc gì, phu nhân cứ tiếp tục…

Thanh âm này khác hẳn với lúc bình thường đùa giỡn láo nháo, lòng Tiêu phu nhân thấp thỏm không an. Trong bóng đêm, nàng yên lặng thêm một thời gian nữa, dần dần thích ứng với bóng tối, tuy tối đen xòe tay không thấy ngón, nhưng vẫn có thể mơ mơ hồ hồ thấy một vài hình ảnh.

Lúc này hai người đang ở một cái hố to hình thành từ vụ nổ, hố rất hẹp chỉ đủ chỗ cho thân thể một người. Khi bức tường sụp xuống, Lâm Vãn Vinh đang dùng sức bảo vệ nàng, hai người bị rơi vào trong hố. Một cái giá gỗ thật lớn ngã xuống, xảo diệu chặn ngang miệng hố nên ngăn trở những tảng cự thạch khỏi rơi xuống hố.

Hố đất rất hẹp lại ngắn, hai người buộc phải ép lại với nhau, muốn động cũng không thể nhúc nhích. Bên người rải đầy gỗ vụn với gạch vỡ, nhiệt độ nóng bỏng như muốn nung chảy mọi thứ, mang theo màn khói bụi dày đặc, hun cháy cả hai má nàng. Nàng liên tiếp ho sặc sụa vài tiếng. Rồi lại thấy không khí càng lúc càng nhạt đi, tiếng hít thở cũng dồn dập hơn, ý nghĩ cũng mê muội dần.

- Cúi đầu…

Phu nhân cúi đầu xuống, một cánh tay nhét vào miệng nàng, thanh âm khê đặc của Lâm Tam vang lên bên tai nàng, có một uy thế kiên quyết không cho từ chối:
- Cắn cánh tay ta…

Thiếu dưỡng khí trầm trọng, Tiêu phu nhân choáng đầu hoa mắt, ý thức cũng mơ hồ, nghe vậy liền hé miệng, cắn mạnh vào tay hắn.

- Cắn mạnh đi!
Lâm Vãn Vinh cố nhịn đau lớn tiếng nói. Hàm răng phu nhân cắn vào tay hắn sâu tới tận thịt. Tuy đau buốt tim, nhưng hắn nắm chặt nắm tay, không kêu lên một tiếng.

Hàm răng Tiêu phu nhân lại mở ra, tự nhiên hít thở được thật sâu, một luồng không khí thanh tân chui vào mũi miệng nàng, nàng vội vàng hít thở vài hơi, lập tức dễ chịu hơn rất nhiều. Ý thức cũng khôi phục lại, chỉ thấy mình đang cắn chặt cánh tay Lâm Tam. Nàng vừa sợ vừa thẹn, a lên một tiếng vội nhả ra, hai má nóng bừng như lửa.

Lâm Vãn Vinh biết tính tình nàng, lắc đầu thở dài nói:
- Phu nhân, người bất tất tự trách, đây chỉ là một phương pháp tự cứu khi thiếu dưỡng khí thôi, khi người cảm thấy choáng váng đầu óc thì cứ cắn một cái thật mạnh.

Ngươi cho đây là thịt nướng hay sao mà còn có thể cắn một lần nữa? Hai má Tiêu phu nhân nóng bừng, trong bóng đêm không thấy rõ vẻ mặt nàng, chỉ nghe nàng Ừm một tiếng, rồi không nói gì nữa.

- Phu nhân, người không được ngủ!
Thật lâu không nghe thấy nàng nói chuyện, Lâm Vãn Vinh nóng lòng vội gọi. Ở đây không có không khí lưu thông, bây giờ là lúc rất thiếu dưỡng khí, một khi không kiên trì được mà ngủ thiếp đi, chỉ sợ sẽ không thể tỉnh lại được nữa.

- Ta không ngủ.
Tiêu phu nhân khẽ nói, trong thanh âm có chút khó khăn, đây là biểu hiện bình thường của việc thiếu dưỡng khí.

Lâm Vãn Vinh khẩn trương:
- Phu nhân, không được ngủ a, nhất định phải kiên trì. Nếu người ngủ, ta sẽ chiếm tiện nghi của người, người sẽ lỗ lã nhiều lắm, người nhất định phải kiên trì nha!

Đến cả động viên người ta mà cũng mang theo chút lưu manh như vậy, Tiêu phu nhân hai má đỏ bừng, vội vàng Ừm một tiếng. Mình bị ép vào hắn quá chặt, thật là không ổn, nàng lại cố xê dịch thân thể từ từ nhích ra ngoài. Nàng vừa động, lại chạm vào chỗ chân gãy của Lâm Vãn Vinh, hắn rên hừ một tiếng, những giọt mồ hôi lại rơi xuống .

- Lâm Tam, ngươi làm sao vậy?
Tiêu phu nhân hoảng hốt, bàn tay nhỏ bé run rẩy, trong bóng đêm chạm vào má hắn, lại cảm thấy ẩm ướt, tràn đầy những giọt mồ hôi lạnh như băng.

Lâm Vãn Vinh thở hào hển:
- Không biết, có thể là gãy chân rồi.

Tiêu phu nhân bị hắn nằm đè lên, thân thể không thể di chuyển, ngón tay liền theo hai má hắn mà sờ xuống, thật vất vả mới chạm đến chỗ chân gãy của hắn, cảm thấy có gì đó hơi âm ẩm, dính dính đầy vào tay. Nàng run rẩy kéo tay về, một mùi máu tươi phảng phất thoảng đến, nàng a lên một tiếng kinh hãi, run giọng:
- Lâm Tam chân ngươi bị…bị…

Lâm Vãn Vinh cười méo xệch:
- Giữ được mạng sống là tốt rồi, còn nói gì chân với cẳng nữa, có thể bị gãy một chút rồi.

Tiêu phu nhân liều mạng cố gượng dậy quay đầu lại nhìn hắn, một tảng đá lớn xuyên qua hầm nằm vắt ngang ở kệ gỗ, nện vào chân của Lâm Vãn Vinh, những vệt máu kia ắt đã thấm đẫm quần áo hắn. Gạch đá vụn phủ đầy trên lưng hắn, tựa như cả người hắn được xây bằng gạch đá. Lại nhìn mình, được hắn bảo vệ toàn thân, ngoại trừ quần áo rách nát, cánh tay bị xước vài chỗ, còn lại hoàn toàn không bị thương tổn gì. Nàng sửng sốt thật lâu, nước mắt dâng lên bờ mi.

- Phu nhân, đừng quá cảm động .
Mồ hôi lạnh ứa ra, Lâm Vãn Vinh cố cười nói ra vẻ không bận lòng:
- Ta giữ tiền cho người, tiêu trừ tai nạn cho người, người phải trả lương tháng cho ta đó, không thể làm miễn phí đâu.

Thấy hắn đã bị thương tới mức này rồi mà còn không quên ba hoa, Tiêu phu nhân vừa tức vừa giận, muốn giáo huấn hắn một hồi, nhưng đôi môi mấp máy một lúc lâu, rồi chẳng nói nên lời, nước mắt lại kết thành hàng dài chảy xuống.

Thấy thân thể êm êm mềm mại dưới thân mình nhè nhẹ run rẩy, trong bóng đêm không thấy rõ khuôn mặt của phu nhân, còn nghĩ là nàng cảm thấy nhục nhã do thân cận quá mức với mình, Lâm Vãn Vinh cười nhạt:
- Phu nhân, người yên tâm. Ta tuy tham tài háo sắc, nhưng không làm cái việc tiểu nhân âm hiểm lừa người đâu. Trong chỗ hoang phế này, ta tuyệt không chiếm tiện nghi của người. Ta xin thề, nếu ta làm gì thì trời tru đất diệt, không được chết tử tế…

- Ngươi nói hồ đồ gì vậy?!
Tiêu phu nhân vừa ngượng ngùng vừa kinh hãi, vội vàng ngắt lời hắn:
- Ta nói ngươi chiếm… khi nào, ta sao có thể nói những lời như vậy trong hoàn cảnh khốn khổ thế này!

Lâm Vãn Vinh cười một tiếng, cắn chặt răng, cố gượng dậy thân hình. Hắn cố sử dụng cả hai chân đã bị gãy, cơn đau đớn đến tận tim óc làm hắn run rẩy cả người. Hàm răng cắn chặt, mồ hôi hột ròng ròng, dưới thân trong nháy mắt hở ra một khe hở nhỏ.

Những giọt mồ hôi rơi xuống người Tiêu phu nhân làm nàng kinh hãi hỏi:
- Ngươi, ngươi muốn gì?

Lâm Vãn Vinh tay phải ôm Tiêu phu nhân kéo ra ngoài. Phu nhân a một tiếng kinh hãi, thân thể mềm mại lập tức bị kéo ra ngoài vài phân. Cùng lúc đó, Lâm Vãn Vinh cũng kiệt sức, hắn gầm lên một tiếng, đem hết toàn lực lăn thân thể sang bên trái. Có tiếng lạo xạo, tảng đá lớn rung động, hắn dùng hết sức lực kéo cái chân bị gãy ra, bao nhiêu gạch vỡ ngói vụn, tro bụi đều rơi xuống, nện vào lưng hắn. Hắn nghiến răng, không hề thốt ra một tiếng rên rỉ.

Nhờ thế, Tiêu phu nhân từ dưới người hắn được đẩy ra, trở thành tư thế hai người đối mặt sát vào nhau, tuy vẫn rất thân mật, nhưng so với lúc hai người nằm đè lên nhau thì thanh nhã hơn nhiều. Trong căn hầm do vụ nổ sinh ra, đây là thứ duy nhất mà Lâm Vãn Vinh có thể làm được trong tình trạng chật chội như thế này.

Phu nhân ngây người nhìn hắn, bình thường nàng chưa bao giờ thấy Lâm Tam cao ngạo như vậy. Trước kia chỉ thấy hắn đùa giỡn phá phách, không bao giờ nghiêm chỉnh lấy một giây, người khác có chửi hắn mắng hắn, cũng chưa bao giờ thấy hắn tức giận. Vậy mà từ chỗ sâu thẳm nhất trong tâm thì hắn còn quật cường và cao ngạo hơn bất kỳ kẻ nào.

Hai người đối diện sát nhau, tiếng hít thở của hắn nhè nhẹ phun vào mặt nàng, cảm giác rất ôn nhu. Tiêu phu nhân rưng rưng nước mắt, bộ ngực phập phồng dữ dội, đến cả Lâm Vãn Vinh cũng có thể cảm giác được sự chuyển động như gợn sóng đó. Phu nhân nổi giận hỏi:
- Lâm Tam, ngươi làm gì vậy, chán sống rồi sao?

Lâm Vãn Vinh cười cười, nhẹ giọng:
- Mạng thì đương nhiên cần rồi, nhưng trong mắt phu nhân, có lẽ có thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng nữa đấy, ta đành phải làm như người muốn.

Tiêu phu nhân tức giận đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng:
- Ngươi… ngươi vũ nhục ta! Lúc này là lúc nào, đến mạng cũng không chắc giữ được, làm sao ta lại so đo chút tiểu tiết như vậy? Ta là loại người cố chấp, không biết tiến thoái hay sao? Chỉ có ngươi là cao thượng, còn ta là kẻ hèn hạ bất nhân sao?

Phu nhân nói một tràng như pháo liên thanh, tiếng nói thanh tao, Lâm Vãn Vinh nghe đến váng đầu hoa mắt, cười mếu xệch miệng. Đàn bà thật sự là khó hiểu, trước nay phu nhân hay chửi ta quá hèn hạ, bây giờ lại chê ta quá cao thượng, mẹ nó chứ, thật sự ta là hình ảnh trong gương của Trư Bát Giới, còn xa mới được làm người.

Một mùi hương nhàn nhạt lan vào mũi, hơi thở dồn dập của phu nhân phả vào mặt hắn, hơi nhồn nhột. Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa nghe nàng chửi, trong lòng xúc động nói không nên lời. Trong hoàn cảnh bị tàn phá như thế này, dưỡng khí càng lúc càng ít, cũng không biết hai người có được Tiên Nhi các nàng tìm ra không. Cũng may, mình không cô độc, còn có người nói chuyện với mình.

Phu nhân chửi một tràng, sắc mặt hồng lên, váng đầu hoa mắt, tự nhiên hơi thở dồn dập hẳn. Nhờ Lâm Tam chỉ vẽ, nàng biết đây là do không khí thiếu thốn, đang lúc bất an, lại thấy có một cánh tay đưa tới, kê vào miệng nàng:
- Cắn…

- Ta không, a…
Nàng quật cường giãy giụa, nhưng cánh tay kia rất khỏe, kê vào cửa miệng, làm nàng không thể không há mồm ra.

Trong bóng đêm, thấy không rõ vẻ mặt Lâm Tam, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, trong cơn hoảng hốt, phu nhân có một loại cảm giác kỳ quái, tên Lâm Tam này rất kiêu hãnh, rất thuần khiết!

Hai người vẫn không nói lời nào, cả cái hố chật hẹp rơi vào cô tịch. Hai người quay mặt vào nhau, cảm nhận được tiếng hít thở của nhau, nghe tiếng tim đập của nhau, có một loại cảm giác xa rời cả thiên địa. Tim phu nhân đập thình thịch, nhưng Lâm Tam đối diện vẫn cô đơn tịch liêu, không hề có tâm tư khinh nhờn.

Hắn hôm nay thế nào thế nhỉ? Làm sao mà chân thật thuần khiết như vậy? Tiêu phu nhân nóng mặt, đã quen bị hắn chiếm tiện nghi, tự nhiên tính tình hắn thay đổi, bây giờ lại thấy không quen.

- Phu nhân, người có mẹ không?
Trong bóng đêm mịt mùng, thanh âm Lâm Tam từ trong cõi xa xăm yếu ớt vang lên. Tiếng khàn khàn mang theo vẻ mờ mịt, như từ một chân trời xa xôi nào đó vọng lại.

Đây là ý gì, chẳng lẽ ta do tảng đá sinh ra? Tiêu phu nhân Ừm một tiếng, nói khẽ:
- Mẫu thân ta qua đời rất sớm. Ngươi thì sao, song thân ngươi còn sống không?

Chẳng biết có phải là ảo giác không, nhưng thanh âm Lâm Tam tựa hồ có chút nghẹn ngào:
- Họ… hẳn là vẫn khỏe mạnh, còn có muội muội của ta… ta rất nhớ họ!

Thân thể hai người quá gần nhau, có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay hắn run rẩy. Lâm Tam hạ lưu hèn hạ, gian trá giảo hoạt, thế mà cũng có một mặt yếu mềm như thế, lòng phu nhân khẽ run lên, chỉ muốn an ủi một đứa nhỏ lạc đường, nhè nhẹ cầm tay hắn, nói dịu dàng:
- Ngươi nhớ họ, vậy hôm nào về thăm, có thể đưa Ngọc Sương, Ngọc Nhược cùng đi.

Về thăm, nói dễ vậy sao? Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu, trước mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh. Cha mẹ, muội muội, Thanh Tuyền, Tiên Nhi, An Bích Như, Ninh Vũ Tích. Những hình ảnh cứ chạy qua trong đầu hắn, tựa như một cuộn phim, khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng. Trong bất tri bất giác, tuy hắn là người cô đơn, nhưng phải gánh chịu nhiều lo lắng bận tâm đến thế! Thế sự biến thiên, quả nhiên chẳng ai đoán trước, hắn không tự chủ phải thở dài một tiếng.

- Ngươi suy nghĩ gì vậy?
Lâm Tam trước mắt phu nhân đột nhiên thay đổi thành người khác, rất thâm sâu, có nội tâm, làm nàng cảm thấy không yên lòng, chẳng biết vì sao đột nhiên rất muốn tìm hiểu quá khứ của Lâm Tam.

Lâm Vãn Vinh cười cười:
- Ta nhớ về những việc đã trải qua của ta…
Hắn hít sâu một hơi, lắc đầu nói tiếp:
- Có đôi khi ta cảm thấy kỳ quái, những sự tình này thật là do ta làm sao? Ta là người vĩ đại vậy sao?

- Huênh hoang!
Phu nhân cười ngọt ngào, tuy thấy không rõ khuôn mặt nàng, nhưng có cảm giác như xuân phong thổi vào mặt:
- Ngươi làm được việc gì hay ho nào, nói thử ta nghe xem!

Trong khung cảnh tàn phá này, việc sống sót đều phải dựa vào thiên mạng. Lâm Vãn Vinh mỉm cười, rồi kể những chuyện của mình, bắt đầu từ Kim Lăng, đem những việc mình trải qua nhất nhất kể cho bà nghe.

Kinh nghiệm của hắn rất phong phú, thiên hạ không ai có thể so sánh được. Cái gì chiết quế thi hội, nộ đấu liên vương, giải ký linh ẩn tự, tam thí đoạt thương khôi, dược mã đạp bạch liên, tầm ngân vi sơn hồ… Phu nhân nghe qua, có điều nàng đã rõ, cũng có thứ nàng không biết, nghe xong trong lòng nàng cũng phát run, trợn mắt kinh ngạc. Từ trước tới giờ chỉ thấy hắn là một tên du côn hì hì hà hà, không ngờ kinh nghiệm của hắn đủ viết thành mười quyển truyền kỳ.

Hắn kể rất nhiều chuyện, chưa bao giờ hắn kể nhiều như thế với một người. Cảm thấy phu nhân nghe chăm chú, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác an tĩnh vô cùng, không muốn giấu diếm sự tình gì hết, cả chuyện quen biết với Thanh Tuyền, Đại tiểu thư, thậm chí cả tình cảm với Ninh Vũ Tích cũng nhất nhất kể lại.

Đặc biệt việc yêu đương trong sinh tử với Ninh tiên tử vô cùng kinh tâm động phách, Tiêu phu nhân nghe thế hoảng hốt:
- Ngươi… ngươi dám cùng sư phó của Tiêu tiểu thư... làm sao có thể được?!

- Có gì mà không thể?!
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng hỏi lại.

Tiêu phu nhân lắc đầu liên tục:
- Ninh tiên tử là sư phó của Tiêu tiểu thư, các ngươi làm rối loạn cương thường, thế nhân không tha thứ đâu.

- Cái gì mà thế nhân không cho phép? Vũ Tích đúng là sư phó của Thanh Tuyền, nhưng cũng là tiên tử tỷ tỷ của ta, hai thứ này đều đúng.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng nói tiếp:
- Ta với nàng, nam chưa lập gia đình, nữ chưa xuất giá, tình gắn bó như keo sơn, hai bên đều tự nguyện, vì sao thế nhân không đồng ý?! Ta muốn cưới nàng, yêu nàng, bảo hộ nàng, ai có thể làm gì được ta?

- Việc này…
Tiêu phu nhân lập tức nghẹn lời, bị hắn hỏi đến không thể đáp được.

Lâm Vãn Vinh cười cười, hỏi tiếp:
- Phu nhân, người có biết yêu không?

Tiêu phu nhân ‘a’ một tiếng, mặt đỏ bừng, vội vội vàng vàng rút bàn tay nhỏ bé lại, nói nhỏ:
- Ngươi hỏi việc này làm gì? Ta có hôn ước với lão gia, tương kính như tân, đâu có như ngươi lớn mật phóng đãng.

- Vậy là chưa biết yêu!
Lâm Vãn Vinh gật đầu than dài:
- Vậy chẳng trách được, người chưa bao giờ trải qua cảm giác tim đập mạnh, tự nhiên khó có thể giải thích.

Cảm giác tim đập mạnh? Tim đập như thế nào? Phu nhân liếc mắt nhìn hắn, buồn bã hỏi:
- Ngươi năm nay bao tuổi rồi?

- Mười chín…
Lâm Vãn Vinh nghiêm trang đáp.

Phu nhân cười khúc khích, mắng:
- Ta thấy ngươi phải ba mươi chín. Tâm cảnh này, cảnh ngộ này, đến cả lão đầu năm mươi chín tuổi cũng không hơn ngươi.

- Vậy ta làm người ba mươi chín cũng được. Dù sao ta cũng không để ý đến tuổi tác.
Lâm Vãn Vinh cười nói.

- Ba mươi chín, ba mươi chín!!
Phu nhân im lặng than nhẹ, rồi đột nhiên rơi lệ.

- Phu nhân, người nói gì?
Lâm Vãn Vinh làm như không nghe rõ nàng nói gì, cười hỏi.

- Không có gì.
Phu nhân cười ngọt ngào, chùi nước mắt, nhẹ giọng nói:
- Hôm nay lòng ta có chút rối loạn, ta có một việc trong lòng. Việc này xem như là một bí mật giữa chúng ta nhé, ngươi… ngươi không được cho người khác biết đó.

Nàng vươn ngón út mỏng mảnh, ngoắc vào ngón tay Lâm Vãn Vinh, sắc mặt đỏ ửng lên như ráng chiều tà.
- Bí mật giữa chúng ta!

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, móc ngón tay vào ngón út mềm mại, ôn nhuyễn của nàng, cảm giác ấm cúng rộn lên trong lòng.






No comments:

Post a Comment