Chương 415: Quách Quân Di.
Dịch: workman
Biên tập: Ba_van
Nguồn: www.tangthuvien.com
Chương 415: Quách Quân Di.
Vụ nổ làm bốc lên một đám bụi khổng lồ trùm lên toàn bộ cửa hàng Tiêu gia. Vô số binh sĩ tay cầm đao thương cảnh giới xung quanh, ngăn cách đám dân chúng tò mò đang vây xem với hiện trường. Vụ nổ hình thành một đống gạch đá cao đến mấy trượng, gần như lúc nào cũng có thể sụt lở một lần nữa, mọi người chỉ dùng tay không mà dọn dẹp, không ai dám dùng bất kỳ công cụ nào khác, công việc tiến hành vô cùng chậm chạp.
Tần Tiên Nhi giữ chặt tay Đại tiểu thư, nước mắt chảy tràn trên gương mặt không còn chút huyết sắc, Tiêu Ngọc Nhược cố nén nước mắt, nhỏ giọng an ủi nàng. Ngoại trừ những tiếng động lạch cạch do đám binh sĩ đang thận trọng dọn dẹp đám gạch vụn phát ra, hiện trường chẳng nghe thấy chút tạp âm nào khác.
Cao Tù vội vội vàng vàng quẹt mồ hôi, từ xa chạy tới quỳ xuống:
- Bẩm công chúa, Tiêu tiểu thư, Xuất Vân công chúa giá đáo…
Chưa dứt tiếng, xa xa đã thấy đỉnh một tiểu kiệu hấp tấp đi tới, rèm vén lên, rồi từ trong kiệu bước ra ba nữ tử diễm lệ, quần áo hơi nhàu, dung nhan tiều tụy.
- Đại ca…
Ngưng Nhi và Xảo Xảo nức nở gọi lớn, rồi nước mắt như một chuỗi hạt châu đứt dây cứ thế lăn xuống, nghẹn ngào lao về phía bức tường sập. Ánh lửa đang cháy bập bùng xung quanh chiếu sáng khuôn mặt thê lương của hai cô gái, làm cho Cao Tù cũng phải rơi lệ.
Tiêu Ngọc Nhược cùng Xảo Xảo rất thân tình, thêm Lạc tiểu thư cũng là người quen từ khi còn ở Kim Lăng, nàng thấy hai người khóc gần như muốn ngất đi, lại như thấy hình dáng Lâm Tam trước mắt, đột nhiên có cảm giác khó thở, giữ chặt ống tay áo hai người, nấc nhẹ nói:
- Xảo Xảo muội muội, Lạc tiểu thư… hắn… hắn không việc gì đâu…
Đang nức nở khóc, Lạc Ngưng ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt hơi biến sắc, cả giận nói:
- Đại tiểu thư, đại ca có cừu oán gì với nhà các ngươi mà mỗi lần gặp nạn đều ở nhà các ngươi? Lần trước bị người ta bắt đi, lần này lại gặp phải ám toán, ngươi… các ngươi muốn hắn bị như vậy lắm phải không?!
Trong cơn phẫn nộ, Lạc Ngưng gần như mất đi sự tỉnh táo. Đại tiểu thư nghe thế như bị kim đâm vào tim, chẳng biết phải trả lời ra sao. Nàng bị kích động mãnh liệt, nấc một tiếng, ngã vào lòng Tần Tiên Nhi, nghẹn ngào:
- Là ta hại hắn, Tiên Nhi muội muội, là ta hại hắn…
Hai ngày vừa rồi Tần Tiên Nhi ở chung với tỷ muội các nàng, sớm đã bỏ qua những xa cách lúc trước, trở nên có tình cảm rất thắm thiết, hơn nữa mới vừa rồi cùng đối mặt nguy hiểm, hai người đã nương tựa vào nhau, an ủi lẫn nhau, cùng chung hoạn nạn, nên càng thân mật vô cùng. Thấy Lạc Ngưng hàm hồ chất vấn Tiêu Ngọc Nhược, nàng nhịn không được dựng mày liễu, quát lớn:
- Lạc tiểu thư, chuyện của Tiêu gia tỷ tỷ và tướng công ta không có quan hệ gì với ngươi, cũng không cần ngươi xen vào.
- Ngươi nói cái gì?
Lạc Ngưng tức giận đến thân thể mềm mại run lên. Tính tình nàng cũng cao ngạo, đại ca đang gặp chuyện không hay, lúc này sinh tử không rõ, trong cơn đau đớn nàng bất chấp thân phận Tần Tiên Nhi, cả giận nói:
- Đại ca là tướng công của ngươi, nhưng cũng là phu quân của ta, cha ta đã gả ta cho chàng, có Từ Vị đại nhân làm mai mối, sao lại vô can chứ?
Khuôn mặt thanh tú của Tần Tiên Nhi trầm xuống, băng giá đáp trả:
- Gả cái gì?! Ta thấy ngươi mặt dày quấn quít lấy tướng công ta mới đúng.
- Ngươi…
Trước nay chưa bao giờ nghe lời phũ phàng đến bực này, Lạc Ngưng tức giận đến nỗi thở hổn hển, nước mắt trào ra, nói không ra lời.
- Hai vị tỷ tỷ đừng làm ồn nữa.
Xảo Xảo đang vô cùng đau khổ, nghe hai vị tỷ tỷ gây gổ ầm lên, càng bi thương, nức nở nói:
- Các tỷ đều là người mà đại ca yêu thương nhất. Nếu chàng thấy hai tỷ gây gổ như thế, chẳng phải sẽ càng thêm thương tâm sao?
Xảo Xảo ôn nhu động lòng người. Tần Tiên Nhi khi còn ở Kim Lăng có quan hệ với nàng rất tốt, nghe nàng nói thế, lại nghĩ đến sinh tử không rõ của Lâm Vãn Vinh, nghẹn ngào nấc lên một tiếng. Lạc Ngưng cũng đỏ ửng vành mi, đôi dòng lệ tuôn rơi, hai người không nói gì nữa.
Nữ tử phía sau Xảo Xảo và Lạc Ngưng, sau khi nhìn ngắm Tần Tiên Nhi thật lâu, nhịn không được khẽ nấc một tiếng:
- Tiên Nhi, là ngươi sao?!
Tần Tiên Nhi vẻ mặt lạnh lùng, không thèm liếc mắt nhìn:
- Là ta thì sao? Sao hả, muốn đánh nhau với ta sao? Sư phó ta không sợ sư phó ngươi, mắc gì ta phải sợ ngươi?
Tiêu Thanh Tuyền khẽ lắc đầu, vừa khóc vừa cười, ôn nhu đáp:
- Từ trước tới nay đều là hiểu lầm, ngươi là muội muội của ta, ta làm sao đánh nhau với ngươi được? Nếu sớm biết chân tướng, chúng ta đã nhận người thân từ khi còn ở Kim Lăng, người một nhà đoàn tụ với nhau, hiếu kính phụ hoàng, chẳng phải tốt hơn sao?
- Muội muội?!
Tần Tiên Nhi nhìn bụng nàng hơi nhô lên, trong lòng đau khổ, cười lạnh nói:
- Nói nghe hay lắm! Lúc ngươi câu dẫn tướng công ta, sao không nhớ tới việc ta là muội muội ngươi? Ngươi không phải truyền nhân được Thánh Phường tuyển chọn sao, chí hướng thiên đạo, tâm ưu thiên hạ, phải hiến dâng cả đời cho Thánh Phường, sao lại mang giọt máu của tướng công ta hả? Sư phó nói đúng, cả đám Thánh Phường đều là đám ngụy quân tử đạo mạo, không dám yêu, không dám hận, so với người bình thường thì dối trá gấp trăm lần. Sư phó ngươi như thế, ngươi cũng như thế!
Mấy câu đó vô cùng khắc bạc, đến cả Đại tiểu thư cũng gần như không chịu nổi, vội vàng giật giật ống tay áo của Tần Tiên Nhi. Tần Tiên Nhi cũng vẫn thản nhiên không màng đến. Thuở nhỏ nàng đã ở cùng Bạch Liên giáo, được An Bích Như đào tạo, nuôi dưỡng thành tính cách ma nữ trắng trợn đến thế này, ngay cả Lâm Vãn Vinh cũng không kềm chế nàng được huống chi là Tiêu Thanh Tuyền!
Khuôn mặt Tiêu tiểu thư lúc thì hồng lúc thì trắng, cách nói chuyện của Tiên Nhi tuy khắc bạc, nhưng cũng có chỗ đúng. Nói về việc thoải mái trực sảng, dám yêu dám hận, vô luận là Tiêu Thanh Tuyền hay Ninh Vũ Tích, còn xa mới bắt kịp thầy trò nàng.
- Cho dù ta không thật lòng... Tiêu tiểu thư khẽ lau nước mắt, ôn nhu nói, …nhưng giữa chúng ta có huyết nhục thân tình, cho dù là ai chia lìa chúng ta, mặc kệ ngươi có nhận hay không nhận người tỷ tỷ này, ngươi vẫn là muội muội của ta, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
- Ai thèm!
Tần Tiên Nhi hừ khẽ một tiếng, trong mắt hơi rơm rớm nước mắt, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Tiêu Thanh Tuyền đã hiểu khá rõ tính tình của Tiểu ma nữ này từ khi còn ở Kim Lăng, lần trước còn suýt nữa gặp phải nguy hiểm với nàng. Tiêu tiểu thư cũng biết không thể nóng lòng, có thể làm cho Tiên Nhi an an ổn ổn nói vài câu nhẹ nhàng với mình đã là một tiến bộ rất lớn rồi. Nàng thở dài, nhìn Tiêu Ngọc Nhược mỉm cười, gật đầu nói:
- Đại tiểu thư, vài ngày không gặp, ngươi có khỏe không?
Thấy Tiêu Thanh Tuyền, Đại tiểu thư liền không tự chủ được nhớ tới một màn ở núi Tích Nhật, hai má nóng bừng lên, vội cúi đầu Ừm một tiếng:
- Tạ ơn công chúa quan hoài, Ngọc Nhược khỏe. Ngọc Nhược còn chưa cảm tạ ơn công chúa đã cứu giúp ở Tích Nhật.
Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu cười:
- Muốn cảm tạ, thì ta phải cảm kích ngươi mới đúng, nhân duyên giữa ta với Lâm lang cũng do ngươi đóng góp quá nửa. Lâm lang nói với ta nhiều lần rồi, nhất định phải cảm tạ ngươi!
Trong lời Tiêu tiểu thư có ẩn ý, trong lòng Tiêu Ngọc Nhược rất ngượng ngùng. Nàng khẽ cúi đầu, nắm chặt bàn tay của Tần Tiên Nhi.
Trong sân nhất thời cực kỳ an tĩnh, vài vị tiểu thư đứng đó, vô hình trung chia làm hai phe, chẳng bên nào dễ trêu. Cao Tù nghe các nàng nói chuyện, quan sát vẻ mặt các nàng, đã hiểu rõ sự tình tới tám chín phần mười. Trên đời này, nếu tìm thấy nam tử có thể thuần phục được mấy vị tiểu thư này, cũng chỉ có thể là Lâm Tam thôi.
- Cao thị vệ, Lâm lang của ta bị chôn ở chỗ này ư?
Đôi mi thanh tú của Tiêu Thanh Tuyền nhướng lên, liếc nhìn vào đống gạch đá, thanh âm run rẩy.
Cao Tù ôm quyền cung kính đáp:
- Lâm đại nhân và Tiêu phu nhân hẳn là bị chôn dưới đống đổ nát này. Xin công chúa yên tâm, ty chức nhất định mau chóng cứu Lâm đại nhân ra.
Tiêu Thanh Tuyền nhè nhẹ gật đầu. Tròng mắt hơi rớm lệ quang, nàng thì thào than:
- Tên oan gia này, chẳng có lúc nào để cho người ta an tĩnh cả.
oOo
Nói chuyện với Tiêu phu nhân, một mạch tuôn ra hết những gì cần nói, cả những điều không nên nói, không còn vướng bận gì nữa, tức thời trong lòng Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hắn cười nói:
- Phu nhân, những điều này ta chưa từng kể cho người khác nghe. Đến cả Thanh Tuyền cũng không biết, bây giờ người đã biết tám phần bí mật của ta, miễn cưỡng cũng coi là hồng nhan tri kỷ của ta.
Trong màn đêm mịt mùng, chẳng thấy rõ mặt nhau, nhưng lại có thể cảm giác được hơi ấm của đối phương, thật là một cảm giác vô cùng ấm áp. Phu nhân kêu khẽ một tiếng, ngượng ngùng mắng nhỏ:
- Ai là hồng nhan tri kỷ của ngươi, cẩn thận nếu để người khác nghe thấy, bắt ngươi nhốt vào chuồng heo đó.
Hắn cười hắc hắc, vẻ không để ý:
- Phu nhân, ta đâu có dễ bị dọa như vậy. Dưới trình độ thuần khiết của chúng ta, chuồng heo còn cách xa lắm.
Phu nhân hít hà một hơi, nói nhỏ:
- Lâm Tam, sao ở chốn này, ngươi lại biến thành người khác hẳn vậy? Nếu chúng ta có thể thoát ra được, ngươi còn trở lại con người lúc trước hay không?
Vấn đề thâm ảo như vậy, Lâm Vãn Vinh cũng không biết phải trả lời làm sao. Hắn cười khổ một tiếng, hỏi lại:
- Phu nhân, người hy vọng ta biến đổi trở lại như cũ hay sao?
Tiêu phu nhân trầm mặc một lúc lâu, trả lời vấn đề này cũng có chút khó khăn, thật lâu sau mới nghe nàng thở dài xa xôi:
- Vì sao Ngọc Nhược và Ngọc Sương đều yêu ngươi, từ trước tới nay ta vẫn một mực không thể giải thích, mãi tới lúc này mới chút hiểu được chút chút. Lâm Tam, ngươi nói cho ta biết tám phần bí mật của ngươi, còn hai phần còn lại là cái gì, thôi thì nói cho ta biết luôn đi?
- Không được.
Lâm Vãn Vinh cười cười:
- Còn chút bí mật chỉ thuộc về ta, không thể chia sẻ được. Mặc dù làm như vậy thì đôi khi ta sẽ rất cô đơn.
Ngữ khí hắn rất nhẹ, pha lẫn vẻ bi thương khó có thể che dấu, trong cảnh nóng hầm hập chung quanh này, phần bị hắn làm ảnh hưởng, trong lòng phu nhân đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nặng nề, mông mông lung lung, đến cả tiếng tim đập của hắn cũng nghe rất rõ ràng.
Cũng không biết trầm mặc bao lâu, trên cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác ướt át, vài giọt nước ấm áp rơi xuống. Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:
- Phu nhân, người làm sao vậy, ta đâu có chiếm tiện nghi của người.
Phu nhân cười cười lắc đầu, khẽ lau nước mắt, nói nhỏ:
- Ngươi có hận ta không?
- Hận người? Tại sao hận người?
Lâm Vãn Vinh hỏi lại vẻ khó hiểu.
- Ngươi thật không biết, hay là giả vờ an ủi ta?
Tiêu phu nhân khóc khẽ một tiếng, trong mắt ứa ra lệ quang trong suốt:
- Nếu không phải hôm nay ta bất chấp lời khuyên của Tiên Nhi, tự ý vào Tướng Quốc Tự dâng hương, ngươi cũng sẽ không chịu cảnh bị hãm vào cảnh này, sẽ không bị nhốt ở nơi này. Ta biết, ngươi còn có rất nhiều công việc chưa làm, ngươi còn có một đứa con sắp ra đời. Là ta, là ta hại ngươi! Nếu ngươi có việc gì, cả đời ta khó có thể an bình.
Thanh âm Tiêu phu nhân cao dần lên, trong phút chốc tâm tình trở nên kích động. Nàng nghẹn ngào, nước mắt nhạt nhòa, thấm đẫm trước ngực áo hắn, rồi lăn xuống cánh tay hắn, từ âm ấm trở thành lạnh ngắt.
Lâm Vãn Vinh cố sức vươn tay lên, nhè nhẹ vỗ vào bờ vai thon thả của nàng, thở dài nói:
- Việc này không có quan hệ với người, có kẻ nhằm vào ta. Muốn nói hại, cũng là ta hại người, là ta làm liên lụy tới người… Ai cha, tại sao người cắn ta…
- Không khí ngột ngạt, không cắn ngươi thì cắn ai?
Tiêu phu nhân hừ một tiếng hậm hực, rơi lệ nói:
- Ngươi và ta cùng rơi vào cảnh này, bao nhiêu trách nhiệm đều đổ lên người ngươi, bảo ta làm sao chịu được? Ngươi làm ra vẻ cao thượng như thế, bảo ta đời đời kiếp kiếp thiếu nợ ngươi hay sao? Khổ quá, chưa thấy qua người nào ngốc như vậy, xấu như vậy!
Tiêu phu nhân thật sự rất tức giận, bộ ngực thở hổn hển, lại áp vào ngực của Lâm Vãn Vinh, nàng quay đầu đi không nói lời nào nữa.
Chuyện gì thế này? Lâm Vãn Vinh mơ hồ, phu nhân vừa mới khóc rồi lại cười, khác hẳn với vẻ thành thục khôn ngoan ngày thường, lại còn nói ta khác với ngày thường nữa chứ, cũng chẳng biết làm sao mà nàng trở nên lợi hại như thế.
Hai người chịu khốn trong khu đổ nát này, một người không nói lời nào, người còn lại tự nhiên cũng rất khó chịu. Lâm Vãn Vinh khẽ kéo cánh tay nàng, phu nhân hừ một tiếng tức giận:
- Làm gì thế, ngươi đi mà làm cái người cao thượng của ngươi, đừng để ý tới ta!
Cao thượng hay vô sỉ, đều là tội của ta cả, Lâm Vãn Vinh cười khổ, lúc trước không khí quả thật rất ấm áp, bị nàng làm rối lên, nhất thời lại trở nên nặng nề.
Trong đống đổ nát càng lúc càng tối đen, không khí càng lúc càng ngột ngạt, cảm giác áp lực đè nặng trong lòng, nhịp hít thở của Lâm Vãn Vinh càng dồn dập hơn, tiếng tim đập thình thịnh rõ tới mức tai có thể nghe được, mi mắt cũng dần dần trì xuống.
Nghe tiếng hít thở dồn dập của Tiêu phu nhân vang lên bên tai, Lâm Vãn Vinh lập tức bừng tỉnh, vội lắc lắc eo lưng của nàng, dùng sức tát vào má nàng:
- Phu nhân, không được ngủ, không được ngủ đâu! Người tỉnh lại đi, ta còn chưa chiếm tiện nghi của người, mau tỉnh lại, khụ khụ…
Những tiếng gọi này làm hao phí hết tất cả khí lực của hắn. Hắn thở hổn hà hổn hển, từng tế bào phổi chỉ hấp thu được những ngụm trọc khí, cảm giác khó thở càng lúc càng mãnh liệt, mi mắt như treo ngàn cân, cảm giác như muốn ngủ mê đi.
- Lâm… Lâm Tam…
Phu nhân thở gấp, bộ ngực run rẩy áp vào ngực hắn, thanh âm trở nên hơi khàn:
- Chúng ta… chúng ta… có phải chúng ta… sắp chết?!
- Không đâu, chúng ta sẽ không chết đâu!
Lâm Vãn Vinh mắt rơm rớm, dùng sức lay lay thân thể nàng, tay chân hơi run rẩy:
- Phu nhân, người kiên trì chịu đựng, chúng ta nói… nói chuyện. Ta xin kiểm điểm, sau này ta không dám cao thượng nữa, kỳ thật ta rất muốn làm một người hèn hạ đó.
- Khụ khụ…
Tiêu phu nhân đỏ bừng mặt, ho khan vài tiếng kịch liệt, cảm giác khó thở làm tinh thần nàng vô cùng hoảng hốt, nước mắt từ từ rơi xuống:
- Lâm… Lâm Tam… tên ngươi… là Lâm Vãn Vinh hả?
- Phải phải!
Lâm Vãn Vinh gật đầu lia lịa.
- Lâm Vãn Vinh… Lâm Vãn Vinh…
Phu nhân thở hào hển, toàn lực hé mở cặp môi mọng, dùng sức muốn hít thở, nhưng lại càng hít vào nhiều thán khí hơn nữa. Hai mắt nàng nặng như đeo ngàn cân, lẩm bẩm:
- Tên này không tốt, ta thích gọi ngươi là Lâm Tam hơn. Ngươi… ngươi có biết tên của ta chưa?
Thân thể nàng càng lúc càng mềm oặt, mỗi một tiếng hít thở đều có thể nghe thấy tiếng phổi nàng rung động, nỗi thống khổ thật lớn, thanh âm nàng chỉ còn vo ve:
- Ta… ta gọi là Quách Quân Di, ngươi… ngươi nhất định sẽ không nhớ kỹ.
Thân thể nàng lắc mạnh, tiếng hít thở đột nhiên gấp gáp vô cùng, rồi dần dần chậm lại, rồi chẳng còn một tiếng động.
- Quách Quân Di, Quách Quân Di…
Lâm Vãn Vinh ôm thân thể dần dần băng giá của nàng, nước mắt trào ra.
- A…
Trong cơn đau đớn tê tâm liệt phế, hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm lớn, ôm chặt lấy thân thể Quách Quân Di, giống như một đứa trẻ con bất lực, thất thanh khóc rống lên.
Đáp lại là một thanh âm nữ tử mừng rỡ như điên vọng đến:
- Lâm lang, Lâm lang…
HẾT CHƯƠNG 415
No comments:
Post a Comment