Ngày trước, tôi hay la cà ở mấy quán cà phê. Đôi khi với bạn, nhưng thường chỉ một mình. Nhấp chút cà phê, hút vài hơi thuốc, và bâng quơ nhìn người đi qua ngoài phố. Người đi qua, thời gian đi qua. Dòng đời cứ vô tình chảy. Còn tôi, ngồi đó như một khóm lục bình tấp lại bên bờ.
Em đến, mang theo một làn gió mỏng - như tà áo tím. Buổi chiều chợt xôn xao. Tôi đứng dậy. Ánh sáng bên ngoài dịu dàng, làm nền cho chiếc bóng của em - lung linh như một ảo ảnh.
Những cái hẹn đầu của tôi thường là ở quán cà phê. Nơi ấy âm ấm những màu nâu huyền thoại. Mầu nâu sóng sánh của tách cà phê, mầu nâu cổ xưa của các bức tường gỗ, và mầu nâu thăm thẳm của đôi mắt người con gái. Dường như, mỗi mầu tượng trưng cho một thời. Bắt đầu cuộc đời là mầu trắng tinh khôi, rồi màu xanh mơ mộng, màu tím trăn trở, màu hồng lãng mạn, màu đỏ đam mê, màu đen u uẩn. Riêng mầu nâu - cà phê - là mầu của la cà, hò hẹn, của gặp gỡ, và chia ly.
Hai muỗng cà phê, hai muỗng cream, hai muỗng đường - ly cà phê nào cũng giống nhau. Nhưng tâm trạng của người thì có khác. Có ngày ngọt, ngày đắng, ngày lờ lợ - không ra ngọt, không ra đắng. Đời là thế mà! (Tôi nói như một người từng trải.) Vậy mà sống bao nhiêu năm trên đời, tôi vẫn ngỡ như mình chưa trải qua cái gì hết. Vẫn ngơ ngác vì bao điều mới lạ. Vẫn vui như trẻ con bởi những điều thật đơn giản. Vẫn có những góc khuất của tâm hồn người tôi chưa từng qua. Vẫn nhìn người chung quanh bằng ánh mắt hiếu kỳ của đứa trẻ mới lớn.
Bên ngoài trời đang mưa. Cảnh vật như một khúc phim tình cảm u trầm, ảm đạm. Những mặt đường lặng câm. Những mặt người buồn tênh - tcs
"Buồn chán" - thú thực, tôi chẳng thích từ này chút nào. Nó cho tôi cảm giác khó chịu, ức chế. Bởi thế, bao nhiêu buồn chán, tôi rũ cả vào chữ nghĩa. Rồi người sẽ nhẹ tênh, như chưa vướng bụi trần. Rồi lại một ngày thong thả - như mây.
Trời vẫn đang mưa. Cách đây mười năm, có thể tôi đã đang buồn. Một nỗi buồn nọ - kia như thời tiết. Nhưng buồn tôi chừ đã lớn, trở thành an phận như mặt đường nằm yên, ngửa mặt hứng những giọt mưa lành lạnh, êm êm - rơi xuống từ một bầu trời khó nhọc, gian truân ...
Nov 24, 2007
Tấp Lại Bên Bờ
Labels:
CV,
TruyenNgan
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment