Chương 179: Làm cường đạo có tôn nghiêm của cường đạo
Từ lúc lên xe, Tô Mạt mà bắt đầu yên tâm ăn uống, mấy người kia vừa mới ăn uống thỏa thê ở khách sạn nên không đói bụng.
Thời điểm di được 7, 8 dặm, đột nhiên con ngựa đó như phát điên hoảng loạn, nam nhân đó cũng không khống chế được nó.
Lưu Hắc Hổ bọn họ cũng đều đi xuống chế phục ngựa. Tô Mạt nhân cơ hội đem đồ ăn thức uống đều làm bộ vô ý đẩy xuống xe đi, bên cạnh chính là một con sông lớn, tất cả nước uống, gà nướng, bánh nướng đều lăn xuống sông.
Tô Mạt giả bộ chính mình cũng thiếu chút ngã xuống, ngã xuống bên cạnh hồ nước. Lưu Hắc Hổ sải bước lớn tiến lên kéo nàng đứng lên, “Không bị sợ hãi chứ?”
Tô Mạt giả bộ khóc một lúc, lại tiếc nuối nhìn về nơi nước uống và thức ăn bị rớt xuống. Đối với việc Lưu Hắc Hổ chủ động quan tâm nàng như vậy, có điểm ngạc nhiên, không nghĩ tới thủ lĩnh bọn cướp đối với tiểu hài tử lại tốt như vậy.
Lưu Hắc Hổ nói: “Không phải lo, không ăn không uống cũng không thành vấn đề.”
Tô Mạt cười trộm, ngựa nổi chứng không thể sử dụng nữa, mang theo cũng chỉ có phiền toái, nhưng bỏ lại thì phải đền tiền, tiều thuê là một xâu, tiền đặt cọc là ba mươi lượng bạc, nếu không quay về trả lại ngựa, sẽ không lấy lại được tiền cọc. Lưu Hắc Hổ đành phải để lại một thủ hạ ở đây chờ bọn hắn.
Hắn cùng một người khác tiếp tục cõng Tô Mạt đi Đại Vương trấn.
Lại đi được hơn mười dặm, một thủ hạ khác đi đứng mềm nhũn: “Ai..ôi, ta sao lại choáng váng đầu óc thế này.” Thoáng cái đã hôn mê.
Tô Mạt càng buồn cười, bọn họ hạ mê dược, tự mình cũng ăn phải một ít, may mắn A Lí cũng hạ một ít dược khác, nếu không bọn họ đều hôn mê, không vui chút nào.
Lưu Hắc Hổ thân thể cường tráng, xem ra phải chốc lát nữa.
Tô Mạt luống cuống nhìn bọn họ, “Làm sao bây giờ a.”
Lưu Hắc Hổ đá thủ hạ kia một cước: “Đồ vô dụng. Chúng ta đi, hắn trong chốc lát liền tỉnh. Nơi này cũng không có sói.”
Hắn cõng Tô Mạt tiếp tục đi, sau đó bước chân của hắn cũng có chút hư ảo, vẫn cố chống đỡ, rốt cục đến được Đại Vương trấn, hỏi thăm chỗ ở của Vương chưởng quầy, kết quả hắn không ở nhà, đã đi Lâm Gia thôn rồi.
Lưu Hắc Hổ muốn điên rồi, muốn lấy tiền mua chút đồ ăn, phát hiện mình không mang tiền, đều để ở chỗ thủ hạ của hắn. Muốn hạ mình đi xin, lại không cúi đầu được. Hắn đã quen cướp bóc, không có thì đi cướp, đi cầu xin giúp đỡ, xin ăn, hắn làm không được. Nhưng theo tình huống hiện tại, cướp cũng không cướp được, đành phải tiếp tục đi.
Chương 180: Nhà dột còn gặp trời mưa -- bị trêu đùa thảm
Tô Mạt đã ăn no nê, uống không ít nước, hơn nữa vẫn được hắn cõng, một chút cũng không mệt. Đi một hồi lâu, Lưu Hắc Hổ cảm thấy bản thân như sắp hôn mê, buông Tô Mạt xuống bên cạnh một sông nghỉ ngơi, rửa mặt, uống miếng nước.
Tô Mạt vội ngăn hắn, “Này, đừng uống.”
Lưu Hắc Hổ kinh ngạc nhìn nàng.
Tô Mạt nhắc nhở nói: “Ta nói ngươi nghe nè. Nước không sạch sẽ, có vi khuẩn mà ngươi không nhìn thấy, chui vào bụng ngươi, sẽ dần lớn lên. Thôn chúng ta có người, uống nước ở sông, kết quả sinh bệnh. Bụng giống y như người mang thai. Sau đó chết đi, thiệt nhiều sâu từ bụng chui ra......”
Lưu Hắc Hổ lập tức ói ra, nôn khan, càng thêm suy nhược.
Tô Mạt cười đến vỡ bụng, hảo tâm nói: “Ngươi chờ đó.”
Nàng nhìn hắn, dùng trủy thủ đào không ít cỏ tranh cho hắn ăn, hơi ngọt , ăn không no nhưng là ít nhất có thể giải khát một chút. Nhưng thứ này lại như một ngòi nổ, càng khiến cho người ta muốn uống nước, muốn tu ừng ực uống một trận thoải mái. Nhai nửa ngày quai hàm Lưu Hắc Hổ đều tê cứng.
Tô Mạt nói:“Đi thôi.”
Nàng cũng không cần cõng nữa, không phải thông cảm với Lưu Hắc Hổ, mà là sợ hắn ngã, nện trúng người nàng. Nàng thuận tay đem trủy thủ Lưu Hắc Hổ cắm ở trên lưng, miệng ăn cọng cỏ tranh, nhìn thật giống như bộ dáng của tiểu nữ hiệp.
Bọn họ muốn đi Lâm Gia thôn người nhà Vương chưởng quầy nói hắn đi bái phỏng người ta, đến đó kết quả người ta nói hắn sớm đi rồi, còn chỉ cho bọn họ phương hướng. Lưu Hắc Hổ cơ hồ bị chọc giận đến ngất xỉu, cảm thấy mẹ nó hôm nay thực không thuận lợi.
Tô Mạt nhìn hắn trong lòng càng vui, làm bộ hảo tâm nói: “Lý đại thúc, không bằng đi xin chút cơm ăn.”
Nàng cố ý nói xin cơm cho trêu chọc hắn, Lưu Hắc Hổ vốn còn có chút tâm tư, hiện tại cũng không có cách nào, cắn răng nói tiếp tục đi tìm.
Trên đường nhìn thấy một gốc cây du thụ, rốt cục nhịn không được nhảy bổ thân cây, nhét đầy mồm ngấu nghiến ăn trái du* ( một loại quả hình giống đồng tiền).
Nhìn bộ dạng hắn ăn điên cuồng như kia, Tô Mạt nhịn không được cười, vụng trộm nhặt cục đá hướng tới ngôi nhà gần cây đại thụ đó ném. Bên trong có một tiếng nam nhân rống to: “Tên trời đánh nào vậy?”
Lập tức chạy đến, vừa vặn thấy Lưu Hắc Hổ đang ăn trộm quả du, tức giận lao đến chỗ cây: “Ngươi là ai, lại đi ăn trộm quả du của nhà ta!”
Tô Mạt lôi kéo Lưu Hắc Hổ bỏ chạy.
Chương 181:Chặt đứt dây xuống giếng, thò tay bắt baba
Lưu Hắc Hổ còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, làm gì có sức lực đánh nhau vì ăn quả du, hắn là tên cường đạo hoành hành ngang dọc nay còn đâu, còn không kịp nghĩ mình là cường đạo, đã bị Tô Mạt lôi kéo chạy.
Nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng là có cỗ khí chất, làm cho người ta nghe theo.
Chạy ra khỏi thôn, Lưu Hắc Hổ mới kinh ngạc nói: “Chạy gì, lão tử đánh hắn!”
Tô Mạt khoát tay, “Tìm Vương chưởng quầy mới là chính sự.”
Bọn họ đi được trong chốc lát, ánh mắt Tô Mạt sắc bén, lập tức lôi kéo Lưu Hắc Hổ nấp đi, bọn họ tránh ở một mảnh vách đá nhìn về phía xa xa, ở một cái giếng, một người lén lút bò lên, xem ra, đúng như Vương chưởng quầy mà mọi người đã miêu tả.
Hắn bò lên giếng lập tức xung xem xét tứ phía, sau đó đem một tảng đá bên cạnh dịch chuyển đậy nắp lên, lại đem dây thừng cuốn lên, sau đó giấu ở trong bụi cỏ. Sau đó nhìn xem không có người chú ý, hắn chắp tay sau lưng vừa đi vừa ngâm nga bỏ đi.
Nhìn hắn bước đi như bay, chỗ nào bị bệnh?
Tô Mạt lập tức kết luận: “Hắn khẳng định là cầm cái gì đó từ tiền trang đi cất giữ.”
Lưu Hắc Hổ cũng đồng ý, “Đi xem sao.”
Hắn đi qua đó, dùng sức dịch chuyển mở phiến đá, Tô Mạt xem phía dưới tối om, thoạt nhìn rất sâu, nhưng là không có nước.
“Là giếng cạn, ta đi xuống xem xem.”
Nàng lập tức sải chân, chạy tới đem dây thừng lôi lại đây. Thiệt nhiều dây thừng, rất dài, rất nặng a.
Lưu Hắc Hổ nhấc đống dây thừng lên: “ Tiểu nha đầu ngươi, bên trong tối om , đi xuống hù chết ngươi, ngươi trông chừng cho ta, ta đi xuống xem có gì.”
Tô Mạt cười thầm, nói: “Được được, kiểm tra dây thừng xem có rắn chắc không?”
Giả bộ đưa hắn kiểm tra, Lưu Hắc Hổ nói: “Chắc chắn.”
Nói xong đem dây thừng một mặt thắt nút thật chặt ở gần gốc cây cạnh giếng. Tô Mạt buộc thêm vài vòng, dù sao dây thừng cũng rất dài. Lưu Hắc Hổ oạch oạch thuận lợi leo xuống. Làm cường đạo, sẽ biết vài kĩ xảo, leo tường, xuống giếng không khó.
Tô Mạt rút ra chủy thủ, hì hì cười, bắt đầu cắt từ từ ở một chỗ.
“A...”
Đột nhiên, dây thừng bị chặt đứt, Lưu Hắc Hổ lập tức ngã xuống. May mắn đã gần tới đáy giếng, chỉ bị hoảng sợ chút.
Chương 182: Vui quá hóa buồn, bị nhốt trong giếng cạn
May mắn đã gần tới đáy giếng, chỉ bị hoảng sợ.
Tô Mạt lập tức hô to, “Lưu đại thúc, ngươi không sao chứ. Ta cho ngươi nhìn cho rõ.”
Lưu Hắc Hổ ở dưới đáy giếng, tối om om, thanh âm hắn ong ong, “Không có việc gì, chỉ hoảng sợ chút.”
Tô Mạt nói: “Bên trên còn có dây thừng, ta ném xuống, ngươi tiếp lấy, ta sẽ kéo đi thắt chặt.”
Lưu Hắc Hổ đáp ứng rồi, tiếp lấy dây thừng, để Tô Mạt buộc chặt dây, hắn thì sờ soạng dưới đáy giếng tối om. Đột nhiên đụng đến một bộ xương cốt, như là xương đùi, hắn giật mình sợ hãi. Cũng may là làm cường đạo, giết người cũng là cơm bữa. Tiếp tục sờ, không có đụng đến đầu lâu. Nhưng lại đụng đến một cánh tay đầy lông lá, sợ tới mức hắn gầm nhẹ một tiếng.
Tô Mạt để một chân lên thành giếng lắc lư, vui chết mất thôi. Sau đó nàng ngồi ở thành giếng, chân nhỏ đong đưa, đụng vào nắp tảng đá.
Tĩnh thiếu gia từ chỗ tối hiện thân, chỉ vào nàng, bảo nàng nàng lui ra sau một chút. Tô Mạt hướng hắn làm mặt quỷ, lúc này ở dưới truyền đến thanh âm kinh hỉ của Lưu Hắc Hổ, “Là châu báu.”
Tô Mạt lập tức vui mừng nói: “Mau lên đây đi.”
Lưu Hắc Hổ thử leo lên nhưng nặng đến vài chục cân cơ mà. Hắn dùng dây thừng buộc chặt vào hộp sắt, sau đó tự mình bò lên, một bên bò lên còn dùng chân ôm móc vào dây thừng, thuận tiện đem thùng kéo lên.
Nhìn độ dây thừng kéo căng, Tô Mạt thầm than, thật là liều mạng cũng không bỏ tiền tài à.
Lưu Hắc Hổ có chút đuối, Tô Mạt thúc giục hắn, “Lưu đại thúc lên chưa? Sao chậm như vậy.”
Lưu Hắc Hổ mệt hổn hển thở hồng hộc: “Nhanh lắm rồi, thùng sắt này rất nặng a.”
Tô Mạt nói: “Ngươi tại sao không lên trước đi, sau đó đem thùng kéo lên?”
Lưu Hắc Hổ nghĩ, đúng vậy, hắn vỗ đầu một cái, liền không tóm được dây, oạch một tiếng rớt xuống, hắn kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân tóm lấy dây thừng, nhưng chân còn bị dây thừng móc vào thùng sắt, “Rầm” một tiếng cả người và thùng đều bị đập xuống. Lưu Hắc Hổ phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Tô Mạt nghe thấy: “Lưu đại thúc, ngươi không sao chứ.” Tô Mạt rất thân thiết hỏi. Hắn còn sống nhưng lại không có sức đáp một tiếng, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục leo. Lúc trèo đến một nửa giếng, nghe được Tô Mạt thở dài sâu kín: “Lưu đại thúc, ngươi nói làm người làm cái gì cũng tốt, sao nhất định phải làm cường đạo.”
No comments:
Post a Comment