Apr 13, 2013

Tiểu Phương - Chương 11

Chương XI

Vươn vai bước xuống giường, Hùng tự nói với mình: “Từ bây giờ phải tập làm quen với điều này!”

Hùng thả bộ ra vườn. Vài lần đến đây nhưng vừa vào cửa là lên thẳng phòng Bảo Trân, Hùng không biết phía sau căn biệt thự nhỏ là một khu vườn rộng và đẹp, có hồ bơi và rất nhiều cây trái, cỏ hoa.

Tham quan một vòng, Hùng sực tỉnh, nhủ thầm: “Quên mất đây là nhà… người ta, lỡ có ai về bất tử giờ này tưởng mình là trộm đột nhập thì toi”. Nghĩ đến đây, Hùng nhanh chóng trở về phòng, có lẽ phòng Bảo Trân được “bảo kê”, sẽ không sao…


Cảm giác như có ai kề gần mặt mình, nghe loang thoáng như ai đó nói: “Dậy thôi… dậy thôi…”. Hùng mở choàng mắt, giật mình thấy Bảo Trân đang ngồi cạnh mình trong chiếc đầm maxim hôm qua anh tặng, cười khúc khích. Đưa tay xem đồng hồ, mới 21h. Hùng ngồi thẳng dậy:

- Em đến sớm ha!

Trân lắc lắc đầu:
- Giờ này em “đi” được rồi mà. Hôm qua anh không về nhà hả?
- Ừ!
- Anh gan quá, đây đâu phải… nhà em thật đâu.

Hùng bật cười:
- Anh biết mà.
- Lỡ có chủ nhà về thì sao.
- Anh nghĩ phòng em được “giàn trận” rồi, sẽ không sao.

Trân phì cười:
- Đùa với anh thôi, chứ khi nào em còn ở đây, sẽ không ai vô đây ở được hết.

Hùng nhướng mày:
- Vậy em ở suốt đời chẳng phải chiếm luôn nhà người ta sao?

Trân phì cười, nhưng nụ cười thoáng qua rất nhanh, dường như nụ cười mang nét buồn buồn.

Hùng nghiêm túc:
- Từ mai về ở nhà anh đi, anh cũng không phải đi đâu, em cũng không “chiếm nhà” người khác.

Trân chậm rãi:
- Bây giờ chưa được.
- Vậy khi nào mới được? Em là… ma mà, em muốn đi đâu, lúc nào không được.

Trân cười nhẹ, lắc đầu:
- Không phải vậy đâu. Nhưng thôi đừng quan tâm đến chuyện này.

Hùng hồ hởi:
- Ừ, hôm nay anh chở em đi dạo phố, giới thiệu em một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của em cách đây hơn 200 năm.
- Em đi tìm anh 17 năm mới gặp đó… cũng đã “thấy” sơ sơ rồi.

Hùng ngạc nhiên:
- 17 năm sao?

Trân gật khẽ. Hùng lại ngạc nhiên:
- Không phải “Mạnh Bà” gì đó có thể biết anh ở đâu sao, sao lại thử thách em đến như vậy.
- Có một cơ hội em đã là người may mắn hơn bao nhiêu triệu triệu người khác rồi, đâu thể nào đòi hỏi nhiều hơn được.

Hùng lại thoáng chạnh lòng. Đúng là anh nợ cô quá nhiều.

Bảo Trân thoáng ngập ngừng:
- Nhưng hôm nay… em chưa đi ra ngoài được đâu.
- Sao vậy?
- Mình vẫn chưa… t-h-à-n-h t-h-â-n mà…

Hùng ngớ ra… anh hiểu rồi… nguyên tắc “thành thân” của người xưa…

Trân đứng dậy:
- Để em tặng anh một điệu vũ nhé!

Trân vừa dứt lời, tiếng đàn tì bà trong vắt trỗi lên, cơ thể cô bắt đầu uyển chuyển…

Hùng ngây ngất dõi theo từng chuyển động của thân hình hoàn hảo đến từng milimet trước mặt anh, tiếng nhạc và điệu vũ, như đưa Hùng vào một thế giới thần tiên thoát tục. Không đợi điệu nhạc kết thúc, Hùng tiến đến, bế thốc Bảo Trân lên, âu yếm nhìn cô và trở lại giường…

Hương hoa nhài thổn thức ru đêm, minh chứng cho tình yêu giữa hai bờ thế giới

No comments:

Post a Comment