Feb 16, 2005

Bỏ Cuộc Chơi



Lâm tỉnh lại và nghe tiếng súng nổ. Lâm nghĩ đó là ảo giác. Sóng đã dịu bớt nhưng vẫn còn đủ sức nhồi những con tàu nhỏ đến lạc tay lái, huống hồ là một người chỉ bám vào mảnh ván như Lâm bây giờ. Trong cơn mê, hai tay vẫn bám chặt như đóng đinh vào mảnh ván mà Lâm vớ ngay được khi con tàu bị cuồng phong phóng vào mỏm đá như một mũi tên. Con tàu dài mười lăm thước với một trăm hai mươi sinh mạng bị xóa đi nhanh chóng trong đêm cuồng nộ của biển cả. Có thể chỉ còn duy nhất là Lâm, đang chờ chết. Lâm mong một tia chớp trên bầu trời để quan sát chung quanh, nhưng cuồng phong và sấm sét đã dứt, chỉ còn bóng đêm dày đặc. Lâm biết sức mình đuối lắm rồi, không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Một tràng súng nổ. Lâm đạp hai chân, ấn hai khuỷu tay vào mảnh ván cho người trồi lên khỏi mặt nước, nhướng mắt, lắng tai nghe. Đúng là tiếng súng. Không thể nghi ngờ được. Đất liền ư? Chắc chắn không thể là đất liền được. Bởi vì tàu của Lâm đã ra khỏi hải phận hơn nửa ngày mới gặp bão. Ước chừng thì Lâm mới trôi dạt khoảng gần một giờ. Tiếng súng nổ chắc chắn từ một hòn đảo. Chẳng lẽ là Côn Sơn? Lâm nhoài người lên một lần nữa, cố gắng quan sát. Không thấy hải đăng. Có tiếng súng là có người. Chẳng phải suy nghĩ nhiều. Lâm thở mạnh liên tục để lấy sức, quyết định phương hướng lần cuối và buông mảnh ván bơi đi trong bóng đêm dày đặc. Lâm đoán chắc là một hòn đảo trước mặt mình, nhưng đến được hay không còn do vận may của Lâm. Cũng như lần vượt ngục từ trại Suối Máu, Lâm chia cho sự thành công hết năm mươi phần trăm ở sự may rủi. Lâm nghe tiếng sóng. Tiếng sóng lớn dần. Tiếng sóng biển đập vào vách đá, dội lên những âm thanh hung hãn nhưng lại reo vui đối với Lâm. Lâm bò và lết dần vào bờ, rũ người xuống trên bãi cát thiếp đi. Tiếng súng nổ gần đánh thức Lâm. Bây giờ thì rõ ràng, không thể lầm được, tiếng pháo nổ. Thôi đúng rồi, đêm nay là đêm ba mươi Tết. Tàu Lâm ra cửa Hàm Luông nửa đêm hai mươi chín Tết. Sóng cấp năm, Lâm không dám cho tàu đâm ngay ra hải phận quốc tế, mà phải đi bọc về hướng Côn Sơn. Qua khỏi Côn Sơn gần sáng ba mươi. Khoảng xế chiều thì trời bắt đầu nổi gió. Và đêm nay là đêm Giao thừa. Chẳng lẽ Lâm bị trôi dạt về Côn Sơn? Lâm định hướng dễ dàng và bắt đầu đi dần về nơi có tiếng pháo nổ. Một chuỗi pháo bông vút lên bầu trời đen, tỏa ánh sáng đủ làm cho Lâm nhìn thấy trên đỉnh đồi trước mặt một ngôi nhà khá lớn. Lâm thấy được con đường chạy vòng từ chân đồi lên đến cổng ngôi nhà kia. Tường bao quanh bằng gỗ, ngôi nhà rộng lớn cũng đều bằng gỗ, kiểu nhà nghỉ mát trên các vùng biển hoặc Đà Lạt. Tiếng máy điện chạy xình xịch sau nhà. Một ngọn đèn lớn từ trong sân chiếu ngay cổng. Lâm kéo dây chuông. Chẳng phải tiếng chuông mà là một tiếng cồng ngân dài làm cho căn nhà có vẻ huyền bí hơn. Cánh cửa hé mở, và trước khi nhìn thấy người, Lâm đã thấy một mũi súng dài thò ra dí ngay mặt. Sau khẩu súng là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ. Hắn mình trần trong đêm lạnh, chỉ quấn độc một cái xà rông. Tóc xõa dài gần đến vai và có lẽ trên khắp người hắn, không còn phần da nào là không xâm. Những hàng chữ ngoằn ngoèo, những hình của các vị thần ba đầu sáu tay xâm lẫn lộn với những hình đàn bà khỏa thân, rồng rắn, đủ màu sắc. Lâm vội vàng nói thử bằng tiếng Việt: - Tôi bị đắm tàu trôi dạt vào đây. Cho tôi xin nước uống. Hắn đứng như pho tượng và có lẽ không hiểu Lâm nói gì. Mũi súng vẫn dí sát vào mặt Lâm, loại súng Shot Gun dùng để săn thú lớn. Hắn nhìn Lâm như dã thú nhìn con mồi. Lâm thử bằng tiếng Anh: - Tôi là người Việt Nam bị đắm tàu. Cho tôi xin chút nước uống. Hắn không trả lời, nhưng nhanh nhẹn xoay người mở rộng cánh cổng và rạp mình xuống chào. Từ trong một người bước ra. Cũng cao lớn vạm vỡ. Người này mặc bộ đồ ngủ bằng lụa Thái Lan đắt tiền, miệng ngậm ống vố. Chủ nhân chào Lâm bằng tiếng Việt, âm thanh lơ lớ, khó nghe:

- Chào ông.

Lâm ngạc nhiên đứng yên lặng. Chủ nhân cũng yên lặng. Trên mặt mỗi người hiện lên một nét thích thú khác nhau. Chủ nhân có dáng dấp quý phái của một bậc vương tôn, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt sắc lạnh:

- Tên ông là...

- Lâm. Tôi bị đắm tàu.

- À, chào ông Lâm. Người ta gọi tôi là Hoàng Thân. Và đây là người nô bộc của tôi, tôi gọi hắn là thằng Câm, vì hắn câm.

Nhìn Lâm từ đầu đến chân. Cái nhìn lượng giá. Gật đầu có vẻ hài lòng, Hoàng Thân đưa tay ra dấu mời:

- Hân hạnh đón ông đêm Giao Thừa, đêm ý nghĩa của người Á Đông. Tôi không phải là người xứ ông, nhưng vẫn thường đốt một vài tràng pháo vào đêm nay. Thằng Câm sẽ đưa ông đi tắm rửa, thay quần áo và chúng ta sẽ gặp nhau ở phòng ăn.

Hoàng Thân xoay qua nói một tràng líu lo với thằng Câm. Hắn cúi đầu nhận lịnh và hất hàm cho Lâm đi theo hắn vào trong.


1680

No comments:

Post a Comment