Mòi ngước đôi mắt long lanh nhìn người yêu, giọng cô êm dịu như tiếng sóng dập dìu dang vỗ nhẹ vào bờ cát: |
Nhụ nói, giọng anh bồi hồi. Hai người ngồi đã lâu trên bãi cát và nhìn ra biển. Đêm mùa hè, trắng sáng, sóng cứ ánh lên như dát bạc. Xa xa, một cánh buồm vừa ló ra giữa rừng khơi trông như một cánh chim đang xoè ra trước đồng cỏ xanh. Cả hai im lặng, họ mải mê theo đuổi những ý nghĩ hồn nhiên, đẹp đẽ đang hiện lên trong óc họ, ngày ấy gia đình, họ hàng, bè bạn và cả những người láng giềng sẽ được một ngày vui bốc trời, tất cả sẽ ăn mặc đẹp, sẽ nhảy múa, ca hát. Và Mòi chợt nhớ đến người cha, người đã nhóm lên mồi lửa đầu tiên cho mối tình của hai người... Cách đây gần hai mươi năm, cũng vào một đêm trăng như đêm nay, ông Thèn cùng không Trích đi biển khi hai người vợ của hai bạn chài này vừa sinh con; một trai, một gái. Giữa đường khơi, họ bắt gặp một đôi sam đang quấn quýt nhau bên mạn thuyền. Ông Thèn bảo ông Trích: - Theo bác đây là điềm gì? Ông Trích ngừng tay chèo, vê vê hàng râu ráp nước mặn: - Có lẽ điềm báo con trai tôi sau này sẽ thành duyên với con gái ông rồi đây. Ông Thèn xúc động: - Cầu trời cho hai đứa sau này lớn lên sẽ yêu nhau như đôi sam kia. - Và sẽ vun đắp cho chúng nhé - Ông Trích nói. - Xin hứa. Sóng xô vào mạn thuyền họ, con thuyền nghiêng ngả, nhưng hai tay thô tháp cứ nắm chặt nhau mãi. Ở cái vùng biển huyện Hà này, làng Ngư Thương đánh cá truyền đời. Mỗi người dân ở đây thường tự hào rằng mình ra đời đã gặp biển, họ sống phóng khoáng và thẳng thắn. Những lời nói của họ dứt khoát và quyết liệt như mái chèo sóng, nhất là những khi thề ước. Nhưng ngày ấy cũng đã lâu lắm rồi. Ông Thèn qua đời, giữa một chuyến đi biển. Nhưng thật may cho những người còn sống, đôi trẻ lớn lên đã yêu nhau, rất yêu. Họ sắp làm đám cưới. Mòi lại ngước nhìn người bạn đời tương lai, thỏ thẻ: - Đêm trước lễ thành hôn của chúng ta, anh sẽ tặng em quả gì nào? Nhụ cười hồn nhiên: - Em muốn quả gì anh cũng thực hiện, dẫu sao anh phải lên trời hái ngôi sao long lanh kia... Cả hai nhìn lên bầu trời ngát xanh trăng sao. Nhưng cả hai đều theo đuổi những ý nghĩ mãnh liệt. Một lát Mòi nói: - Em chỉ muốn anh giết chết con mập trắng hung hãn. Con quỷ biển ấy đã giết bố em và những người ngư dân khác ấy. - Được. Anh sẽ làm việc đó - Giọng Nhụ kiên quyết. Mòi cầm tay người yêu: - Em biết. Chỉ có anh mới làm được việc đó, chỉ có tình yêu của chúng ta mới thôi thúc anh làm nổi việc đó. Làng Ngư Thương có bao nhiêu tuổi là bấy nhiêu cuộc kén rể long trọng. Năm ấy ông muốn lấy một cô gái xinh tươi. Nhà gái thách cưới bằng một đôi cá dưa như hai cây thuồng luồng. Ông đã lặn xuống đáy biển ngoắc những lưỡi câu bằng đồng vào đôi cá dưa đang nằm trong hố bùn rồi lôi chúng lên mặt biển. Khi leo lên sạp thuyền, ông đã gõ dùi vào sạp thuyền, tiếng gõ theo tâm lan vọng vào bờ. Trong bờ pháo nổ. Đó cũng là tiếng pháo mừng đám cưới của ông. Bây giờ con trai ông lại đứng trước một thử thách tương tự, nhưng gay go và ác liệt hơn nhiều. Rót bát rượu đưa cho con trai, ông Trích bảo: - Phải xứng đáng là chàng trai cừ khôi của biển cả con trai ạ. Sáng hôm đó Nhụ chuẩn bị lên thuyền để ra khơi. Dân làng Ngư Thương tiễn Nhụ như tiễn người anh hùng ra trận. Bao nhiêu khuôn mặt hồi hộp, bao nhiêu nỗi lo phấp phỏng, dồn nén. Mọi người đều thầm cầu mong anh thành công. Nhưng những gã trai làng từng theo đuổi Mòi lại tỏ ra hớn hở cả. Họ tụ nhau ở bãi cát, có kể rỉ tai Nhụ, lúc Nhụ đi qua. - Gắng mà bắt sống mấy con mập, vi của nó bây giờ là xuất khẩu, đắt giá lắm, thừa sức làm một đám cưới to. Rồi họ liếc nhau mỉm cười. Nhưng Nhụ dường như không để ý đến họ. Anh đã nhổ neo, con thuyền lướt nhẹ trên sóng. Sau lưng anh, tiếng vỗ tay vang khắp bờ biển. Đó là một ngày mùa hè đầy nắng. Từ mờ sáng, khi mặt trời đỏ rực vừa nhô lên khỏi ngấn nước biển xanh thẳm, không gian đã lan toả một ánh sáng lung linh.Ánh sáng làm cho đại dương đang từ tím biếc bỗng bừng lên như có dát bạc. Trên bầu trời, những đám mây xốp trôi bồng bềnh, những đám mây như bông ấy đùa nổi trên ngọn sóng. Xa xa, một đàn chim hải âu vừa xuất hiện, những cánh chim như những chiếc lá bay lả tả trong màu xanh của trời và biển. Con thuyền của Nhụ vẫn băng ra khơi. Làng mạc, rừng phi lao lùi dần sau lưng Nhụ. Người trai làng Ngư Thương nắm chặt tay lái. Sóng vỗ vào mạn thuyền dạt dào,ăm ắp. Tiếng sóng nghe như tiếng reo hò vang vọng khích lệ anh, làm cho mũi thuyền anh lao nhanh trước trùng dương vô tận. Trưa. Nắng giội xuống mặt biển, nắng gay gắt như trời sắp có bão. Gió tây thổi nhẹ, không khí oi bức. Những đàn cá lượn lững lờ trong lòng biển, thỉnh thoảng tiếng cá thu quẫy nhẹ, cá trích nổi lao xao, cá mòi đè tí tách, cá đuối nhảy rào rào như vãi lúa. Đột nhiên, một vệt nước tung lên giữa lớp sóng lừng - "Mày đấy hả?" Nhụ lẩm nhẩm. Anh xô tay láu mũi thuyền rẽ lên lướt nhanh về phía trước. Nhưng đại dương vẫn mênh mông. Dấu hiệu của con cá mập vừa xuất hiện đã biến mất. Bấy giờ trời đã ngả về chiều, ánh nắng loe một màu vàng trên mặt biển, gió nồm giộng lên làm cho những ngọn sóng loé sáng. Vào những lúc như vậy, Nhụ biết rằng con mập bắt đầu săn mồi. "Ta đã sẵn sàng rồi", Nhụ nhủ thầm. Anh soạn những lưỡi câu sắc lẻm cầm trên tay nhứ nhứ lên không trung như thể cứ làm như vậy con mập đã khiếp sợ. Nhưng rồi phải một lúc lâu, khi mặt trời đã lặn xuống sau dãy núi mờ xa, mặt biển đang xanh biếc bỗng trở nên màu thẫm, không gian tối dần. Có tiếng cá quẫy như tiếng sóng đập vào bờ đá làm cho mặt biển đang yên ả bỗng xao động. Con thuyền dùng mình chao đảo. Nhụ đứng vững trên sạp thuyền, đoạn anh cúi xuống bắt con cá đuối trong thùng mồi. Con đuối cong đuôi, mắt nheo lại như muốn nhắc anh hãy trả nó về với biển. Nhụ chợt bĩu môi, anh ngoắc lưỡi câu vào con đuối, con đuối giãy nảy trên tay anh. Nhụ thả con mồi xuống biển. Con đuối lượn một vòng quanh mạn thuyền như một cái đĩa lúng liếng trong lòng biển rồi nó từ từ bơi ra xa. Kìa con mập đang tiến lại, nó tiến lại một cách mau lẹ, và "pạch" nó vẫy đuôi, con đuối Nhụ cáu: "Có mà chạy đằng trời". Đoạn anh vơ câu, kéo lèo buồm, chỉnh tay lái, con thuyền dấn lên phía trước. Qủa nhiên, chỉ một lát sau đó, đôi mập lại nổi nhô trên mặt biển. Bấy giờ bóng tối đã trùm hết không trung, trên bầu trời, những đám mây đen dày xuất hiện, một cơn giông lớn đã hình thành từ lúc nào; gió tây tạt ngược ngọn sóng, gió hất mạnh cánh buồm, con thuyền chòng chành. Nhụ buông lèo hạ buồm, cùng với gió, chớp giật soi sáng chân trời, sấm rền như những hồi trống đánh. Biển bỗng chốc sôi sục lên, sóng không lượn thành từng hàng mà chao đảo, nghiêng ngả. Sóng như đang giơ lên những nắm tay giận dữ tung những nắm đấm rực sáng về phía Nhụ. Anh vẫn đứng trên sạp thuyền. Kìa... đôi mập đã quay trở lại, nó hướng tới con thuyền - "Nguy rồi" Nhụ thầm nghĩ. Anh đạp mạnh tay lái, mũi tên bắn lên từ đáy đại dương. "Được, tao sẽ cho mày biết tay". Nhụ lẩm nhẩm - anh chỉnh mũi lao, con mập cái cũng tiến lại, cả hai con mập kéo hai vệt lân tinh sáng rực giữa lòng biển như hai gọng kìm đang quặp chặt lấy con thuyền. Biển mỗi lúc một trở nên hung dữ. Sóng bất chợt tung thuyền lên cao rồi nhấn sâu xuống vực. Gió thốc vào lái thuyền, làm mũi thuyền dựng ngược, mưa cũng đã ập xuống, mưa xối xả như chút nước, những hạt mưa như những viên đá sỏi ào ào ném vào người Nhụ. Anh cau mặt, nhưng anh cố đứng vững. Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt người yêu, ôi khuôn mặt hồn nhiên trong sáng đã từng bừng sáng lên một niềm tin và hy vọng: - Anh hứa đi, chỉ có anh mới giết được con mập trắng quái ác, trả thù cho cha em, làm được điều đó anh mới xứng đáng là chồng của đời em. - Được. Anh sẽ làm được điều đó, anh thề. Nhụ đang cố thực hiện lời thề với tất cả lòng nhiệt tình, sự can đảm, tài trí và cả sự liều lĩnh cần thiết trước đối thủ mà bất cứ một người đi biển nào cũng phải gờm sợ. Gờm sợ hơn là giữa lúc giáp mặt với con mập, biển cả đã nổi sóng, giông tố đã ập đến như bao vây anh, ủng hộ đối phương. Kìa, đôi mập đã áp sát đáy thuyền và có thể nó sẽ lật tung con thuyền lên cao để cho mạn thuyền lộn nhào như chúng đã từng làm đối với những người đi biển. Nhưng Nhụ vẫn bình tĩnh thả câu, con mồi của anh ngúng nguẩy mấy cái rồi bơi ra xa. Quả nhiên, con mập cái đã bị cuốn hút theo con mồi, nó rẽ ngang, tiến về phía con đuối đang lượn lờ trước mũi nó. Nhưng con mập đực gần như không chú ý đến con mập cái, có thể nó cho rằng chỉ cần mình nó là cũng đủ sức làm đắm được thuyền Nhụ. Nhất là khi nó chợt nhìn thấy mũi lao của Nhụ soi sáng. Nhưng nó vẫn ngang nhiên lướt tới. Nó lướt tới một cách ngạo nghễ, làm như thể tất cả những đối thủ mà nó giáp mặt trên biển đều trở thành tất khả kháng cự. Đợi cho con mập đực tới gần, Nhụ lao mũi lao hướng thẳng vào đầu nó. "Ầm, ầm" đột nhiên bất thình lình, ba ngọn sóng như ba ngọn núi dâng cao rồi đổ ập xuống mạn thuyền. Đôi chân Nhụ loạng choạng, anh chỉ còn kịp nghe tiếng "rẹt" của mũi lao thọc vào lòng biển khi mà con mập đã lẫn vào đám bọt sóng. Phải một lúc lâu, khi anh cố giữ chắc tay lái cho con thuyền khỏi chìm, khi những đợt sóng sau đó đã lặn dần, khi gió đã yếu đi và mưa đã tạnh hẳn. Nhụ kéo lưỡi câu về và nhận thấy rằng con mập cái đã liếm trơn con đuối chỉ để lại bộ xương cứng lạnh, giống như đứa trẻ đã mút sạch que kem một cách ngon lành. Bấy giờ đêm đang chuyển dần về sáng. Khi biển đã trở lại bình yên, anh đã nhìn thấy ngọn lao của mình nằm sóng soài dưới đáy biển, bóng của ngọn lao hắt lên một vệt lân tinh sáng rực. Bầu trời sau đêm mưa trở nên thăm thẳm, mát lạnh. Những ngôi sao lung linh soi sáng xuống mặt biển yên ả. Trăng tuần hạ chiếu trong không gian một thứ ánh sáng huyền ảo. Sóng lượn đều từng lớp, từng lớp làm cho đại dương đang trở thành một tấm nhung đen dát đầy kim tuyến. Nhụ biết rằng đôi mập vẫn còn quẩn quanh đâu đây, và trận chiến đấu có thể sắp tái diễn. Trong đầu anh ý chí quyết thắng vẫn còn nóng hổi. Anh cởi quần áo, nhào ngay xuống biển. Sau một hơi lặn dài, anh lại nắm chặt ngọn lao nhọn hoắt. Lúc anh bơi trở về thuyền, anh nhìn thấy lòng biển bỗng nhiên rực rỡ như anh đang đi lạc giữa rừng hoa. Một loài cá đã xuất hiện, từng đàn, từng đàn một, chúng tí tởn như đi dạ hội. Và, kia rồi, đôi cá mập vẫn đi giữa, chúng đi sánh đôi một cách hào hứng như thể thế giới này chỉ chúng mới có quyền như thế. Nhất là khi Nhụ nhìn thấy con mập cái đội mớ rêu mỏng trên đầu như chiếc khăn voan. "Ái chà chà, chúng mày cưới nhau. Đúng là đám cưới cá mập". Nhụ bất chợt nhận ra sự kiện long trọng này. Người Nhụ ngứa ngáy anh nhoài chân đạp mạnh trên mặt nước, phút chốc Nhụ đã đứng trên sạp thuyền, Giờ thì anh đã nhìn thấy tất cả. Đám cưới cá mập với sự hoan hỉ của mọi loài cá; cá mòi re ré ngọn sóng, cá thu nhẩy cẫng lên, cá dưa ngúng nguẩy bên nhau, cá chim vòng vòng chao lượn... Đột nhiên, con mập cái sán vào con mập đực, hai con vờn lấy nhau, hai cái đầu lù lù rúc rúc và, chúng bỗng quay chéo mình lại, lưỡi con mập đực thè ra liếm vào háng con mập cái. Con mập cái cũng há mồm ngậm chặt "cái ấy" của con mập đực. "Ối trời ơi chúng mày làm gì thế này, đồ mất dạy, đồ thú vật hoang dã". Nhụ buột miệng chửi rủa. Nhưng tất cả các loài cá đang đi bên đôi mập lại rộ lên "ọt" "ọt" như những tiếng cười. Và rồi như bừng bừng phấn kích, lan truyền, cá mòi đè cá mòi, cá thu chờm bụng cá thu, cá hố quấn vào nhau như bện thừng. Nhất là cá heo, con đực áp bụng vào con cái như muốn dính chặt làm một. Trong lúc đó hai con mập vẫn say sưa mút cho nhau, mút vào cái chỗ mà đám bạn gái của Nhụ phải che ba lần vải. Nhìn cảnh tượng ấy, người Nhụ bỗng chốc như sôi lên. Anh hướng ngọn lao về phía lưng con mập đực "phóc", "ào", Nhụ nhoài người xuống biển. Bọt nước sủi tăm "phập" thế là xong. Một luồng nước đỏ thẫm loang giữa sóng biển. Những người quay ngoắt lại, anh bơi nhanh về thuyền. "Thế là gọn - Nhụ nghĩ - Vì cá mập đang có giá, đủ sức trang trải cả tiền cheo tiền cưới. Còn thịt cá mập cả làng nướng lên uống rượu thoải mái". Nhụ vừa nghĩ, vừa cười lên sảng khoái. Chỉ một lát sau anh đã bơi về mạn thuyền. Bỗng "roạt", "roạt". Nhụ quay người lại, anh nhận ra con mập cái đã đến bên anh lúc nào mà anh không biết. Và người anh như lịm đi, anh cảm thấy đau suốt phần bụng dưới. Con mập cái nhìn anh như bĩu môi cười khẩy rồi lặn hút. Lúc lên thuyền, anh cúi xuống và nhìn thấy chỗ da sần sùi giữa háng mình bị liếm mất, máu đỏ rơm rớm chảy. Mấy hôm sau, đám cưới của Nhụ và Mòi được tổ chức. Thật là một đám cưới linh đình. Cả làng đi dự. Lần đầu tiên, nhiều người được nhắm rượu với thịt cá mập khô nướng với than hồng, còn bộ vi của nó, như ta biết, nó là cả một tài sản. Nhưng cũng chính cái đêm làm lễ thành hôn, đêm ái ân đầu tiên của cặp vợ chồng trẻ. Vào lúc gần sáng, khi bình minh chưa kịp nhô lên khỏi mặt biển. Mòi bỗng nhiên chạy ra bờ biển. Cô lẫm lũi đi trên cát, tóc xoã rối tinh. Rồi cô chạy, cô chạy dọc những sóng đang quăng mình vật vã vào bờ cát. Thỉnh thoảng cô cúi xuống xoè hai bàn tay trắng mịn vớt lên những quả bọt nước biển cứ phồng lên rồi lại tan biến đi. Có lúc cô ngồi thụp xuống cát, ngước ra mờ khơi, mặc cho hai giọt nước mắt lăn trên gò má. |
Dec 15, 2005
Giữa đêm thành hôn
Labels:
Nguyễn văn Đệ,
TruyenNgan
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment